Hắn đem quyển trục đặt ở trước ngực, hai mắt nhắm lại rồi đột nhiên nói:
- Ngôn Khánh ta nhớ lúc trước khi ngươi viết Tam Quốc Diễn Nghĩa từng làm một bài thơ Lâm Giang Tiên đúng không? Ha ha, ngươi có thể ca một khúc cho ta nghe được không?
Ngôn Khánh gật gật đầu nhìn đàn cổ trong gian phòng.
Ở trúc viên bốn thứ cầm kỳ thi họa không thể thiếu trong việc giải trí, Trịnh Ngôn Khánh đối với thư pháp là sau nhất, kế đến là vẽ tranh, thứ ba là đánh cờ, mà âm luật thì kém cỏi nhất, xếp hạng chót, tuy nhiên hắn cũng có thể đánh đàn.
Hắn đem đàn cổ ngồi xuống, bắt đầu chỉnh dây đàn.
Tập trung tư tưởng một lúc, Trịnh Ngôn Khánh dùng ngón tay gảy đàn phát ra tiếng thanh nhã:
- Nước Trường Giang về đông chảy xiết
Sóng cuốn trôi đi hết anh hùng. . . . .
Ngôn Khánh giương cổ mà hát, ca âm mặc dù non nớt nhưng rất có hàm súc.
- Thị phi thành bại quay đầu không, núi xanh như trước tại, vài lần trời chiều hồng.
Trưởng Tôn Thịnh nhắm hai mắt lại, vô ý thức ôm chặt quyên trục xuất tắc, khóe mặt từ từ có hai dòng nước đục ngầu chảy ra nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ thỏa mãn.
- Bạc trắng ngư tiều, đảo trên sông
Gió trăng thu lại xuân nồng
Ở ngoài phòng, Cao phu nhân nghe được lẳng lặng cắn cặp môi đỏ mọng, lộ ra vẻ đau thương.
Quyển trục của Trưởng Tôn Thịnh lăn xuống đất, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh cũng quặn đau một hồi, trong chốc lát hắn nhịn không được hai hàng nước mắt tràn ra.
Sáng sớm mưa bắt đầu trút xuống.
Mưa rơi không lớn chỉ lất pha lất phất nhưng rơi vào trên người lại có cảm giác lạnh thấu xương. Ở bên ngoài Phích Lịch đường, có mười sáu chiếc đèn lồng lớn nhỏ treo lên, cáo chi thế nhân: Hữu kiêu vệ đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh đã quy thiên.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở trong xe ngựa, vô ý thức nắm chặt áo choàng trên người.
- Đại Hải, chúng ta về nhà thôi.
Trưởng Tôn Thịnh đã quy thiên, chuyện mai táng của hắn thì cần phải bẩm cáo với triều đình trước, rồi sau đó chuyển cho triều đình sắp xếp việc an tế.
Trong này đủ loại thủ tục, đủ loại nghi thức, vô cùng phức tạp, địa vị của Trưởng Tôn Thịnh ở trong triều đình tuyệt đối không phải là nhỏ, cho nên Trịnh Ngôn Khánh đã thức trắng ba ngày đêm không nghỉ, vô cùng mệt mỏi nên Cao phu nhân để cho hắn về phủ nghỉ ngơi trước, thay đổi ăn mặc rồi qua.
Hùng Đại Hải vội vàng lên xe.
Bánh xe nghiền nặng trên mặt đất, phát ra tiếng cút kít, ở trong mùa đông tĩnh mịch tạo ra sự tịch liêu đặc biệt.
Ngôn Khánh đã từng giết người kiếp trước cũng đã trải qua sinh ly tử biệt.
Nhưng mà từ khi trùng sinh cho tới nay đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với chuyện như vậy, Cáp Sĩ Kỳ chết hắn không có cảm giác gì, bởi vì cả hai cũng không phải là chi giao, Á Á chết cũng không có cảm giác, dù sao cũng chỉ gặp mặt một lần. Vợ chồng Mao Vượng có chết đi, Trịnh Ngôn Khánh cũng không cảm thấy đau nhức tận đáy lòng nhưng hôm nay Trưởng Tôn Thịnh đi rồi hắn đã cảm nhận được đau khổ... Cảm giác đau đớn này giống như mất đi cả linh hồn.
Trịnh Ngôn Khánh tiếp xúc với Trưởng Tôn Thịnh chưa đầy một năm.
Thậm chí sau thanh minh trở về, Trưởng Tôn Thịnh trì hoãn hai tháng thì tổng thời gian hắn tiếp xúc chỉ có bảy tám tháng mà thôi, tuy nhiên Trưởng Tôn Thịnh đã coi hắn như con ruột.
Kiểu quan tâm này không giống như sự quan tâm của Lý Cơ.
Tình thầy trò này, so với tình thầy trò đời sau này hoàn toàn không giống nhau.
Trưởng Tôn Thịnh đối với hắn là hết lòng truyền thụ, thậm chí tiễn thuật của mình cũng không hề giữ lại mà truyền cho Trịnh Ngôn Khánh.
Hiện nay Trưởng Tôn Thịnh đã đi rồi, Trịnh Ngôn Khánh cũng mất đi chỗ dựa, quan trọng nhất là mất đi một người quan tâm hắn, vì hắn mà truyền thụ.
Nghĩ đến đây, Trịnh Ngôn Khánh lại cảm thấy trong lòng quặn đau.
Trở lại Hoài Nhân phường đại môn Trịnh phủ đã mở ra.
Mấy lão bộc hiện tại đang quét sạch mấy bậc thang, nhìn thấy xe ngựa dừng lại bọn họ liền tiến tới nghênh đón.
- Công tử, ngài trở về rồi hả?
Trịnh Ngôn Khánh từ trên xe ngựa đi xuống, đem áo khoác phủ kín lại.
Nói thật với thân thể và bản lĩnh của hắn khí trời như vậy cũng không làm hắn rét lạnh, cái hắn rét lạnh là rét lạnh ở trái tim.
- Lập tức truyền lệnh của ta, cả nhà đốt giấy để tang.
Trịnh Ngôn Khánh tiếp tục phân phó:
- Gỡ những đèn lồng màu đỏ kia xuống thay đổi bằng đèn lồng màu trắng.
Mấy vị lão bộc không khỏi giật mình: Trong nhà có tang lễ gì vậy?
Tuy nhiên không ai dám hỏi thăm, bởi vì tiểu thiếu gia bình thường hoà ái hiện tại đã tối tăm phiền muộn, khiến cho người ta phải hãi hùng khiếp via.
Trịnh Ngôn Khánh để cho Hùng Đại Hải đi nghỉ trước, còn mình thì về thư phòng.
Đóa Đóa cùng với tiểu Niệm lúc này đã thức dậy, thấy Ngôn Khánh tâm tình không tốt, thì cũng không dám hỏi nhiều, tiểu Niệm đi chuẩn bị bữa sáng cho Ngôn Khánh mà Đóa Đóa thì đi vào thư phòng thấy Ngôn Khánh ngơ ngác ở bên cạnh thư án thì thất hồn lạc phách.
- Tiểu Tú..
Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu:
- Sư phụ đi rồi.
- Sao?
Đóa Đóa cũng lắp bắp kinh hãi.
Đối với Trưởng Tôn Thịnh, nàng không có hảo cảm, dù sao nàng cũng biết rõ, Trưởng Tôn Thịnh chính là người tham gia tiễu sát Cáp Sĩ Kỳ, tuy là phụng chỉ nghe lệnh nhưng trong lòng nàng vẫn xem Trưởng Tôn Thịnh là cừu nhân.
Vốn nàng tưởng rằng khi nghe tin Trưởng Tôn Thịnh chết nàng sẽ rất vui nhưng hiện tại Đóa Đóa cũng không cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu, trong lòng thậm chí cảm thấy vắng vẻ, giống như mất đi điều gì đó.
- Đóa Đóa, chớ ghi hận sư phụ, kỳ thật ông ấy... không có gì sai.
- Ừ.
Đóa Đóa cúi đầu khẽ đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Kỳ thật đúng đúng sai sai làm sao có thể nói tinh tường. Nhớ năm đó tổ phụ ngươi ám sát tiên đế là vì đoạt lai cơ nghiệp cũng không có gì sai lầm, tiên đế đuổi giết phụ thân ngươi cũng vì dẹp yên thiên hạ cũng không có gì sai, thậm chí ngay cả hôm nay hoàng đế tru sát Cáp công công, sư phụ cũng chỉ theo hắn phụng chỉ làm việc, ngươi có thể nói ai đúng sai sai sao?
Đứng trên góc độ khác nhau, mọi chuyện sẽ khác nhau.
Cáp công cô muốn vì các ngươi mà đoạt lại vinh quang cũng không có gì sai, thế nhưng đứng trên góc độ hoàng đế ông ấy lại là mưu nghịch. Loại chuyện này, ai đúng ai sai sao có thể giải thích tinh tường.
- Ngôn Khánh ta nhớ lúc trước khi ngươi viết Tam Quốc Diễn Nghĩa từng làm một bài thơ Lâm Giang Tiên đúng không? Ha ha, ngươi có thể ca một khúc cho ta nghe được không?
Ngôn Khánh gật gật đầu nhìn đàn cổ trong gian phòng.
Ở trúc viên bốn thứ cầm kỳ thi họa không thể thiếu trong việc giải trí, Trịnh Ngôn Khánh đối với thư pháp là sau nhất, kế đến là vẽ tranh, thứ ba là đánh cờ, mà âm luật thì kém cỏi nhất, xếp hạng chót, tuy nhiên hắn cũng có thể đánh đàn.
Hắn đem đàn cổ ngồi xuống, bắt đầu chỉnh dây đàn.
Tập trung tư tưởng một lúc, Trịnh Ngôn Khánh dùng ngón tay gảy đàn phát ra tiếng thanh nhã:
- Nước Trường Giang về đông chảy xiết
Sóng cuốn trôi đi hết anh hùng. . . . .
Ngôn Khánh giương cổ mà hát, ca âm mặc dù non nớt nhưng rất có hàm súc.
- Thị phi thành bại quay đầu không, núi xanh như trước tại, vài lần trời chiều hồng.
Trưởng Tôn Thịnh nhắm hai mắt lại, vô ý thức ôm chặt quyên trục xuất tắc, khóe mặt từ từ có hai dòng nước đục ngầu chảy ra nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ thỏa mãn.
- Bạc trắng ngư tiều, đảo trên sông
Gió trăng thu lại xuân nồng
Ở ngoài phòng, Cao phu nhân nghe được lẳng lặng cắn cặp môi đỏ mọng, lộ ra vẻ đau thương.
Quyển trục của Trưởng Tôn Thịnh lăn xuống đất, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh cũng quặn đau một hồi, trong chốc lát hắn nhịn không được hai hàng nước mắt tràn ra.
Sáng sớm mưa bắt đầu trút xuống.
Mưa rơi không lớn chỉ lất pha lất phất nhưng rơi vào trên người lại có cảm giác lạnh thấu xương. Ở bên ngoài Phích Lịch đường, có mười sáu chiếc đèn lồng lớn nhỏ treo lên, cáo chi thế nhân: Hữu kiêu vệ đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh đã quy thiên.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở trong xe ngựa, vô ý thức nắm chặt áo choàng trên người.
- Đại Hải, chúng ta về nhà thôi.
Trưởng Tôn Thịnh đã quy thiên, chuyện mai táng của hắn thì cần phải bẩm cáo với triều đình trước, rồi sau đó chuyển cho triều đình sắp xếp việc an tế.
Trong này đủ loại thủ tục, đủ loại nghi thức, vô cùng phức tạp, địa vị của Trưởng Tôn Thịnh ở trong triều đình tuyệt đối không phải là nhỏ, cho nên Trịnh Ngôn Khánh đã thức trắng ba ngày đêm không nghỉ, vô cùng mệt mỏi nên Cao phu nhân để cho hắn về phủ nghỉ ngơi trước, thay đổi ăn mặc rồi qua.
Hùng Đại Hải vội vàng lên xe.
Bánh xe nghiền nặng trên mặt đất, phát ra tiếng cút kít, ở trong mùa đông tĩnh mịch tạo ra sự tịch liêu đặc biệt.
Ngôn Khánh đã từng giết người kiếp trước cũng đã trải qua sinh ly tử biệt.
Nhưng mà từ khi trùng sinh cho tới nay đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với chuyện như vậy, Cáp Sĩ Kỳ chết hắn không có cảm giác gì, bởi vì cả hai cũng không phải là chi giao, Á Á chết cũng không có cảm giác, dù sao cũng chỉ gặp mặt một lần. Vợ chồng Mao Vượng có chết đi, Trịnh Ngôn Khánh cũng không cảm thấy đau nhức tận đáy lòng nhưng hôm nay Trưởng Tôn Thịnh đi rồi hắn đã cảm nhận được đau khổ... Cảm giác đau đớn này giống như mất đi cả linh hồn.
Trịnh Ngôn Khánh tiếp xúc với Trưởng Tôn Thịnh chưa đầy một năm.
Thậm chí sau thanh minh trở về, Trưởng Tôn Thịnh trì hoãn hai tháng thì tổng thời gian hắn tiếp xúc chỉ có bảy tám tháng mà thôi, tuy nhiên Trưởng Tôn Thịnh đã coi hắn như con ruột.
Kiểu quan tâm này không giống như sự quan tâm của Lý Cơ.
Tình thầy trò này, so với tình thầy trò đời sau này hoàn toàn không giống nhau.
Trưởng Tôn Thịnh đối với hắn là hết lòng truyền thụ, thậm chí tiễn thuật của mình cũng không hề giữ lại mà truyền cho Trịnh Ngôn Khánh.
Hiện nay Trưởng Tôn Thịnh đã đi rồi, Trịnh Ngôn Khánh cũng mất đi chỗ dựa, quan trọng nhất là mất đi một người quan tâm hắn, vì hắn mà truyền thụ.
Nghĩ đến đây, Trịnh Ngôn Khánh lại cảm thấy trong lòng quặn đau.
Trở lại Hoài Nhân phường đại môn Trịnh phủ đã mở ra.
Mấy lão bộc hiện tại đang quét sạch mấy bậc thang, nhìn thấy xe ngựa dừng lại bọn họ liền tiến tới nghênh đón.
- Công tử, ngài trở về rồi hả?
Trịnh Ngôn Khánh từ trên xe ngựa đi xuống, đem áo khoác phủ kín lại.
Nói thật với thân thể và bản lĩnh của hắn khí trời như vậy cũng không làm hắn rét lạnh, cái hắn rét lạnh là rét lạnh ở trái tim.
- Lập tức truyền lệnh của ta, cả nhà đốt giấy để tang.
Trịnh Ngôn Khánh tiếp tục phân phó:
- Gỡ những đèn lồng màu đỏ kia xuống thay đổi bằng đèn lồng màu trắng.
Mấy vị lão bộc không khỏi giật mình: Trong nhà có tang lễ gì vậy?
Tuy nhiên không ai dám hỏi thăm, bởi vì tiểu thiếu gia bình thường hoà ái hiện tại đã tối tăm phiền muộn, khiến cho người ta phải hãi hùng khiếp via.
Trịnh Ngôn Khánh để cho Hùng Đại Hải đi nghỉ trước, còn mình thì về thư phòng.
Đóa Đóa cùng với tiểu Niệm lúc này đã thức dậy, thấy Ngôn Khánh tâm tình không tốt, thì cũng không dám hỏi nhiều, tiểu Niệm đi chuẩn bị bữa sáng cho Ngôn Khánh mà Đóa Đóa thì đi vào thư phòng thấy Ngôn Khánh ngơ ngác ở bên cạnh thư án thì thất hồn lạc phách.
- Tiểu Tú..
Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu:
- Sư phụ đi rồi.
- Sao?
Đóa Đóa cũng lắp bắp kinh hãi.
Đối với Trưởng Tôn Thịnh, nàng không có hảo cảm, dù sao nàng cũng biết rõ, Trưởng Tôn Thịnh chính là người tham gia tiễu sát Cáp Sĩ Kỳ, tuy là phụng chỉ nghe lệnh nhưng trong lòng nàng vẫn xem Trưởng Tôn Thịnh là cừu nhân.
Vốn nàng tưởng rằng khi nghe tin Trưởng Tôn Thịnh chết nàng sẽ rất vui nhưng hiện tại Đóa Đóa cũng không cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu, trong lòng thậm chí cảm thấy vắng vẻ, giống như mất đi điều gì đó.
- Đóa Đóa, chớ ghi hận sư phụ, kỳ thật ông ấy... không có gì sai.
- Ừ.
Đóa Đóa cúi đầu khẽ đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Kỳ thật đúng đúng sai sai làm sao có thể nói tinh tường. Nhớ năm đó tổ phụ ngươi ám sát tiên đế là vì đoạt lai cơ nghiệp cũng không có gì sai lầm, tiên đế đuổi giết phụ thân ngươi cũng vì dẹp yên thiên hạ cũng không có gì sai, thậm chí ngay cả hôm nay hoàng đế tru sát Cáp công công, sư phụ cũng chỉ theo hắn phụng chỉ làm việc, ngươi có thể nói ai đúng sai sai sao?
Đứng trên góc độ khác nhau, mọi chuyện sẽ khác nhau.
Cáp công cô muốn vì các ngươi mà đoạt lại vinh quang cũng không có gì sai, thế nhưng đứng trên góc độ hoàng đế ông ấy lại là mưu nghịch. Loại chuyện này, ai đúng ai sai sao có thể giải thích tinh tường.
/876
|