Trước kia tuy cũng đã trải qua nguy cơ như vậy nhưng đã có mẹ nàng quyết định, bảo hộ nàng, về sau lại có Cáp Sĩ Kỳ, tất cả mọi việc nàng cần làm là luyện công cho tốt, không cần phải lo lắng những chuyện khác, nhưng bây giờ nếu Cáp Sĩ Kỳ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nàng phải làm sao cho phải? Đóa Đóa rất mờ mịt, nàng căn bản không biết nên sắp xếp chuyện này thế nào, chỉ có tiểu Tú là có thể dựa vào.
- Nếu như triều đình nhằm vào Cáp tổng quản, Đóa Đóa ngươi nghe đây nếu như Cáp tổng quản xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của ta.
Đóa Đóa khóe mắt đảo quanh, nhẹ nhàng gật đầu.
Dáng vẻ mềm mại vô lực kia vô cùng đau lòng, Trịnh Thế An thở dài rồi ôm nàng vào trong ngực:
- Đóa Đóa con hãy nghe Ngôn Khánh, hiện tại chúng ta ai cũng không làm được gì, tất cả giao cho Ngôn Khánh xử lý.
- Đóa Đóa hãy theo ta, con đi nói với tiểu Niệm chớ đi nói lung tung,sau hừng đông chúng ta đi thăm dò xem chuyện gì đã xảy ra.
Trịnh Ngôn Khánh đáp ứng ngồi ở trong thư phòng, một lúc sau đã tràn vào hôn mê.
Sau hừng đông Trịnh Ngôn Khánh cưỡi ngựa, rời khỏi Trịnh phủ đại môn, hướng về phía Hoài Nhân phường mà đi tới, lúc này Vương Lý Chính và Vương Hổ màng theo hộ vệ cường tráng đi từng nhà kiểm tra.
- Trịnh công tử, sáng sớm như vậy mà công tử đã ra ngoài rồi sao?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đúng vậy ta muốn đi qua nhà sư phụ gặp một chút.
- À, vậy thì công tử cẩn thận một chút.
Vương Hổ còn đặc biệt dặn dò:
- Trịnh công tử, hai ngày nay công tử đừng gây ra chuyện tình huống của nội thành rất phức tạp.
- Đa tạ Vương đại ca nhắc nhở, đúng rồi mọi người có đi qua nhà ta kiểm tra một chút không?
Vương Lý Chính nở ra nụ cười:
- Trịnh công tử nói đùa, tình huống của quý phủ ta đã quá tinh tường, không cần phải kiểm tra nữa.
Vương Hổ cũng nói:
- Đúng thế, thúc tổ ta cũng ở quý phủ nếu như ta mà đi qua thì không phải sẽ bị ông ấy thóa mạ hay sao? Trịnh công tử cứ yên tâm làm việc bên này đã có ta coi sóc, cam đoan không có người quấy rầy quý phủ.
- Vậy thì vất vả rồi.
Trịnh Ngôn Khánh đánh ngựa giơ roi mà rời đi.
Ra khỏi Hoàn Nhân phường hắn lập tức cảm nhận được khí tức khẩn trương ở trong thành.
Năm cửa thành của Kiến Quốc môn lúc này chỉ có hai cửa mở, một ra một vào, những người qua lại trên đường cần phải cẩn thận kiểm tra mới đi vào được, ở ven đường Kiến Quốc môn khắp nơi đều thấy sĩ tốt tuần tra, thỉnh thoảng người đi đường lại bị ngăn lại, tiền hành tra hỏi.
Trịnh Ngôn Khánh cũng bị cản lại ba lần.
Chỉ là sau khi hắn giới thiệu về mình xong, đối phương lập tức cho đi.
Dù sao thanh danh hiện tại của Trịnh Ngôn Khánh cũng là đệ tử của kiêu vệ đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh, đồng thời còn có quan hệ rất tốt với Phòng Ngạn Khiêm, sau lưng còn có Trịnh thị gia tộc cho nên cũng không có người nào cố ý làm khó hắn.
Sau khi đi qua Thông Xa phố, kiểm tra ngày càng trở nên nghiêm khắc.
Trịnh Ngôn Khánh một lần nữa lại bị cản đường, đành phải xuống ngựa tự giới thiệu:
- Tại hạ là Trịnh Ngôn Khánh, nhà ở Hoài Nhân phường Trịnh phủ, đi tới Đông Sỉ phường Phích Lịch đường.
- Ngươi chính là Trịnh Ngôn Khánh?
Trước đây Trịnh Ngôn Khánh bị cản lại báo tên là có thể rời đi.
Nhưng lúc này có một thiếu niên tướng lãnh hai mươi tuổi lại ngăn hắn lại, hiếu kỳ dò xét cao thấp.
Hắn cao chừng chín xích, mặt như phấn ngọc, răng trắng môi hồng, eo mang đai lưng ngọc, bên người còn có một thanh trường đao nặng trịch, uy phong lầm lẫm.
Trịnh Ngôn Khánh ở trước mặt hắn liền cảm thấy áp lực.
Bởi vì người này tướng mạo quá lớn, so với chú cháu Hùng Đại Chuy cũng không chênh lệch nhiều.
Hắn chắp tay nói:
- Tại hạ chính là Trịnh Ngôn Khánh.
- Hóa ra là Tiên trong rượu, Bán Duyến Quân?
- Đúng là ta.
Thanh niên tướng lãnh kia nở ra một nụ cười:
- Ta chính là đại tướng quân Thiên Bảo, cháu của Bộc Dương quận công, Vũ Văn Thành Đô.
- A...
Trịnh Ngôn Khánh cả kinh, nhìn lại rồi cất tiếng:
- Đại tướng quân không phải ở Lạc Dương hộ giá sao, tới Lạc Dương khi nào vậy?
- Đã tới ba ngày.
Vũ Văn Thành Đô cười nói:
- Ta ở Trường An nghe qua mỹ danh của Bán Duyến Quân, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là bất phàm. Bán Duyến Quân hôm nay muốn đi tới Trưởng Tôn phủ sao?
Đối với hảo hán đứng thứ hai trong Tùy Đường truyền thuyết này, Trịnh Ngôn Khánh liền cảm thấy áp lực gia tăng.
Hắn cố gắng trấn tĩnh:
- Đúng thế, đi tới vấn an sư phụ.
Vũ Văn Thành Đô gật đầu:
- Khi gặp đại tướng quân, vấn an thay cho ta. Đúng rồi, chuyển cáo đến đại tướng quân, ông ấy cứ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện khác không cần phải lo lắng, à Bán Duyến Quân, Tam Quốc diễn nghĩa ngươi viết ra không tệ, ta rất thích.
- Đa tạ Thiên Bảo tướng quân yêu thích.
Vũ Văn Thành Đô định nói tiếp thì phía xa xa bỗng truyền tới một hồi rối loạn:
- Có chuyện gì vậy?
- Bẩm tướng quân, ở phía Thông Xa phố dường như phát hiện ra một cỗ thi thể.
Vũ Văn Thành Đô biến sắc:
- Lập tức đi qua điều tra.
Sau đó hắn chắp tay về phía Trịnh Ngôn Khánh:
- Bán Duyến Quân, ta công vụ tại thân không thể nói chuyện tiếp, ngày sau có cơ hội ta sẽ đến nhà bái phỏng.
Ngôn Khánh vội vàng hành lễ, đưa mắt nhìn Vũ Văn Thành Đô mang sĩ tốt rời đi.
Lưng áo của hắn hiện tại đã ướt đẫm, hảo hán đứng thứ hai thời Tùy đường mang đến áp lực cho người ta thật không tầm thường.
Luận về vóc dáng, Vũ Văn Thành Đô cùng với Hùng Đại Chuy cũng không khác biệt nhau lắm.
Luận về sát khí thì Hùng Đại Chuy lúc tức giận vô cùng cuồng dã nhưng về phương diện khí chất thì vẫn chênh lệch so với Vũ Văn Thành Đô khá xa cho nên Ngôn Khánh chỉ nói mấy câu với Vũ Văn Thành Đô đã cảm nhận thấy áp lực vạn phần.
Vũ Văn Thành Đô rõ ràng ở Lạc Dương?
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng không khỏi run lên, hắn cảm thấy có gì đó không hay liền phóng ngựa chạy như bay.
Dọc theo con đường này không có người ngăn cản hắn cho nên Trịnh Ngôn Khánh đến Phích Lịch đường rất nhanh, ở bên ngoài cửa có gã sai vặt tiến ra nghênh đón, tiếp nhận ngựa trong tay của Trịnh Ngôn Khánh.
- Sư phụ sao rồi?
- Đại tướng quân hôm nay thân thể không khỏe, lúc này còn ở trong phòng nghỉ ngơi, chỉ là đại tướng quân nói, Trịnh công ử nếu tới thì không cần phải thông báo.
- Nếu như triều đình nhằm vào Cáp tổng quản, Đóa Đóa ngươi nghe đây nếu như Cáp tổng quản xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của ta.
Đóa Đóa khóe mắt đảo quanh, nhẹ nhàng gật đầu.
Dáng vẻ mềm mại vô lực kia vô cùng đau lòng, Trịnh Thế An thở dài rồi ôm nàng vào trong ngực:
- Đóa Đóa con hãy nghe Ngôn Khánh, hiện tại chúng ta ai cũng không làm được gì, tất cả giao cho Ngôn Khánh xử lý.
- Đóa Đóa hãy theo ta, con đi nói với tiểu Niệm chớ đi nói lung tung,sau hừng đông chúng ta đi thăm dò xem chuyện gì đã xảy ra.
Trịnh Ngôn Khánh đáp ứng ngồi ở trong thư phòng, một lúc sau đã tràn vào hôn mê.
Sau hừng đông Trịnh Ngôn Khánh cưỡi ngựa, rời khỏi Trịnh phủ đại môn, hướng về phía Hoài Nhân phường mà đi tới, lúc này Vương Lý Chính và Vương Hổ màng theo hộ vệ cường tráng đi từng nhà kiểm tra.
- Trịnh công tử, sáng sớm như vậy mà công tử đã ra ngoài rồi sao?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Đúng vậy ta muốn đi qua nhà sư phụ gặp một chút.
- À, vậy thì công tử cẩn thận một chút.
Vương Hổ còn đặc biệt dặn dò:
- Trịnh công tử, hai ngày nay công tử đừng gây ra chuyện tình huống của nội thành rất phức tạp.
- Đa tạ Vương đại ca nhắc nhở, đúng rồi mọi người có đi qua nhà ta kiểm tra một chút không?
Vương Lý Chính nở ra nụ cười:
- Trịnh công tử nói đùa, tình huống của quý phủ ta đã quá tinh tường, không cần phải kiểm tra nữa.
Vương Hổ cũng nói:
- Đúng thế, thúc tổ ta cũng ở quý phủ nếu như ta mà đi qua thì không phải sẽ bị ông ấy thóa mạ hay sao? Trịnh công tử cứ yên tâm làm việc bên này đã có ta coi sóc, cam đoan không có người quấy rầy quý phủ.
- Vậy thì vất vả rồi.
Trịnh Ngôn Khánh đánh ngựa giơ roi mà rời đi.
Ra khỏi Hoàn Nhân phường hắn lập tức cảm nhận được khí tức khẩn trương ở trong thành.
Năm cửa thành của Kiến Quốc môn lúc này chỉ có hai cửa mở, một ra một vào, những người qua lại trên đường cần phải cẩn thận kiểm tra mới đi vào được, ở ven đường Kiến Quốc môn khắp nơi đều thấy sĩ tốt tuần tra, thỉnh thoảng người đi đường lại bị ngăn lại, tiền hành tra hỏi.
Trịnh Ngôn Khánh cũng bị cản lại ba lần.
Chỉ là sau khi hắn giới thiệu về mình xong, đối phương lập tức cho đi.
Dù sao thanh danh hiện tại của Trịnh Ngôn Khánh cũng là đệ tử của kiêu vệ đại tướng quân Trưởng Tôn Thịnh, đồng thời còn có quan hệ rất tốt với Phòng Ngạn Khiêm, sau lưng còn có Trịnh thị gia tộc cho nên cũng không có người nào cố ý làm khó hắn.
Sau khi đi qua Thông Xa phố, kiểm tra ngày càng trở nên nghiêm khắc.
Trịnh Ngôn Khánh một lần nữa lại bị cản đường, đành phải xuống ngựa tự giới thiệu:
- Tại hạ là Trịnh Ngôn Khánh, nhà ở Hoài Nhân phường Trịnh phủ, đi tới Đông Sỉ phường Phích Lịch đường.
- Ngươi chính là Trịnh Ngôn Khánh?
Trước đây Trịnh Ngôn Khánh bị cản lại báo tên là có thể rời đi.
Nhưng lúc này có một thiếu niên tướng lãnh hai mươi tuổi lại ngăn hắn lại, hiếu kỳ dò xét cao thấp.
Hắn cao chừng chín xích, mặt như phấn ngọc, răng trắng môi hồng, eo mang đai lưng ngọc, bên người còn có một thanh trường đao nặng trịch, uy phong lầm lẫm.
Trịnh Ngôn Khánh ở trước mặt hắn liền cảm thấy áp lực.
Bởi vì người này tướng mạo quá lớn, so với chú cháu Hùng Đại Chuy cũng không chênh lệch nhiều.
Hắn chắp tay nói:
- Tại hạ chính là Trịnh Ngôn Khánh.
- Hóa ra là Tiên trong rượu, Bán Duyến Quân?
- Đúng là ta.
Thanh niên tướng lãnh kia nở ra một nụ cười:
- Ta chính là đại tướng quân Thiên Bảo, cháu của Bộc Dương quận công, Vũ Văn Thành Đô.
- A...
Trịnh Ngôn Khánh cả kinh, nhìn lại rồi cất tiếng:
- Đại tướng quân không phải ở Lạc Dương hộ giá sao, tới Lạc Dương khi nào vậy?
- Đã tới ba ngày.
Vũ Văn Thành Đô cười nói:
- Ta ở Trường An nghe qua mỹ danh của Bán Duyến Quân, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là bất phàm. Bán Duyến Quân hôm nay muốn đi tới Trưởng Tôn phủ sao?
Đối với hảo hán đứng thứ hai trong Tùy Đường truyền thuyết này, Trịnh Ngôn Khánh liền cảm thấy áp lực gia tăng.
Hắn cố gắng trấn tĩnh:
- Đúng thế, đi tới vấn an sư phụ.
Vũ Văn Thành Đô gật đầu:
- Khi gặp đại tướng quân, vấn an thay cho ta. Đúng rồi, chuyển cáo đến đại tướng quân, ông ấy cứ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện khác không cần phải lo lắng, à Bán Duyến Quân, Tam Quốc diễn nghĩa ngươi viết ra không tệ, ta rất thích.
- Đa tạ Thiên Bảo tướng quân yêu thích.
Vũ Văn Thành Đô định nói tiếp thì phía xa xa bỗng truyền tới một hồi rối loạn:
- Có chuyện gì vậy?
- Bẩm tướng quân, ở phía Thông Xa phố dường như phát hiện ra một cỗ thi thể.
Vũ Văn Thành Đô biến sắc:
- Lập tức đi qua điều tra.
Sau đó hắn chắp tay về phía Trịnh Ngôn Khánh:
- Bán Duyến Quân, ta công vụ tại thân không thể nói chuyện tiếp, ngày sau có cơ hội ta sẽ đến nhà bái phỏng.
Ngôn Khánh vội vàng hành lễ, đưa mắt nhìn Vũ Văn Thành Đô mang sĩ tốt rời đi.
Lưng áo của hắn hiện tại đã ướt đẫm, hảo hán đứng thứ hai thời Tùy đường mang đến áp lực cho người ta thật không tầm thường.
Luận về vóc dáng, Vũ Văn Thành Đô cùng với Hùng Đại Chuy cũng không khác biệt nhau lắm.
Luận về sát khí thì Hùng Đại Chuy lúc tức giận vô cùng cuồng dã nhưng về phương diện khí chất thì vẫn chênh lệch so với Vũ Văn Thành Đô khá xa cho nên Ngôn Khánh chỉ nói mấy câu với Vũ Văn Thành Đô đã cảm nhận thấy áp lực vạn phần.
Vũ Văn Thành Đô rõ ràng ở Lạc Dương?
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng không khỏi run lên, hắn cảm thấy có gì đó không hay liền phóng ngựa chạy như bay.
Dọc theo con đường này không có người ngăn cản hắn cho nên Trịnh Ngôn Khánh đến Phích Lịch đường rất nhanh, ở bên ngoài cửa có gã sai vặt tiến ra nghênh đón, tiếp nhận ngựa trong tay của Trịnh Ngôn Khánh.
- Sư phụ sao rồi?
- Đại tướng quân hôm nay thân thể không khỏe, lúc này còn ở trong phòng nghỉ ngơi, chỉ là đại tướng quân nói, Trịnh công ử nếu tới thì không cần phải thông báo.
/876
|