Trịnh Ngôn Khánh im lặng nghe không ngắt lời của Đóa Đóa.
- Đã như vậy, các ngươi tại sao không phát triển tốt ở Tương Châu mà lại tới Lạc Dương?
- Cáp tổng quản cho rằng, Tương Châu tuy vững chắc nhừng dù sao cũng vắng vẻ không phải là đại thành trấn khó có thể mở rộng tiền đồ.
Phát triển ở Tương Châu chỉ sợ khó thành khí.
Cho nên Cáp tổng quản cùng với các hộ pháp thương nghị đến Lạc Dương phát triển, thứ nhất ở Lạc Dương người đông đúc, thích hợp cho truyền giáo, thứ hai ở Lạc Dương có rất nhiều thế gia gia môn, năm đó cũng có giao tình với gia phụ, nếu như được sự ủng hộ của bọn họ đối với nghiệp lớn của chúng ta sẽ có ích rất nhiều, cho nên năm ngoái chúng ta đã tới Lạc Dương.
Đóa Đóa không giấu diếm, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ngôn Khánh.
Nàng hi vọng có thể tìm trên mặt của Ngôn Khánh một chút tâm tư nào đó.
Chỉ tiếc bàn về bản lĩnh hỉ nộ không lộ thì Đóa Đóa cho dù tu luyện mười năm nữa cũng không thể nhìn thấu tâm tư của Trịnh Ngôn Khánh.
Nói xong những lời này, trong lòng Đóa Đóa liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng khẽ thở ra một hơi:
- Thủ Dương Sơn Nhị Đầu Xà vốn có tên là Quách Hiếu Khắc là người mà Cáp tổng quản để lại Yển Sư, một mặt thu thập lưu dân một mặt khác là khởi sự vì tương lai, sau này có thể hành động phá Lạc Dương, dẫn sĩ mã sơn đông tiết tới chiếm Lạc Dương.
- Chỉ là không ngờ bọn hắn lại....
- Ta và Cáp tổng quản một chút tin tức cũng không biết, đến thanh minh ta đến Lạc Dương mới nghe tin ngươi bị tập kích... Tiểu Tú chuyện này thật sự là hiểu lầm, ta tới đây chỉ muốn xin lỗi ngươi...
Nói những lời này xong Đóa Đóa giống như đã trút được nỗi niềm, cúi thấp đầu xuống.
Trịnh Ngôn Khánh đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của nàng.
- Ta dĩ nhiên biết rõ chuyện này, quan hệ giữa chúng ta không tệ, ngươi không cần phải xin lỗi ta. Hơn nữa ta đoán ngươi lần này tới đây là lén chạy tới, đúng không?
- A, sao ngươi biết vậy?
Đóa Đóa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh cười cười:
- Nếu ta là Cáp Sĩ Kỳ, ta quả quyết không cho ngươi nói cho ta biết chuyện này.
- Thế nhưng mà...
- Đóa Đóa, ngươi tin được ta không?
Đóa Đóa ngây ngốc một chút rồi gật đầu.
- Tiểu Tú, ta không có bằng hữu gì, mặc dù là thánh nữ của Di Lặc giáo, mọi người kính sợ ta, nhưng nói về bằng hữu thì... chỉ có mình ngươi.
Ngôn Khánh lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười trên khuôn mặt.
- Lập tức đình chỉ truyền giáo ở Lạc Dương, quay trở lại Tương Châu đi.
- Tại sao?
- Các ngươi làm như vậy không có tác dụng chút nào.
Ngôn Khánh đứng dậy dò xét bốn phía rồi khẽ nói:
- Đóa Đóa, ngươi có đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa mà ta chép không?
Đóa Đóa nói:
- Ta có xem qua.
- Năm đó, Thái Bình Đạo Trương Giác tín đồ lên tới mấy chục vạn người, làm cho giang sơn đại Hán phải nghiêng ngả, vậy mà vẫn thất bại trong chốc lát, nguyên nhân rất đơn giản vì bọn họ chỉ là một đám ô hợp, không biết đánh trận, nói thật ta rất chán ghét thủ đoạn khởi sự như vậy.
Hiện nay Tùy thất đang hưng thịnh, có Trưởng Tôn Thịnh, Ngư Câu La, rất nhiều danh tướng, các ngươi lúc này dùng phương thức khởi sự của Thái Bình đạo thì đúng là si tâm vọng tưởng, tuyệt không thể thành công. Còn chuyện các ngươi muốn dựa vào các thế gia vọng tộc, ngươi đã từng ở Trịnh gia nên cũng biết, thế gia vọng tộc bọn họ đầu tiên nghĩ đến chính là lợi ích của gia tộc mình, các ngươi không cách nào cho bọn họ lợi ích, không chú ý sẽ bị bọn họ chém từ phía sau cho một đao.
- Thế nhưng mà...
- Đóa Đóa ngươi có nghe ta nói không, không có thế nhưng mà...
- Ta đã đọc qua lịch sử, đối với thủ đoạn của các ngươi ta rất hiểu, theo ta phỏng đoán tình hình ở Lạc Dương nhất định không tốt.
- Ngươi nhìn xem, chỉ nguyên Phòng Ngạn Khiêm, một Hà Nam doãn mà thôi, các ngươi đã không chịu nổi rồi.
Nếu là Tùy thất hoàng đế hạ lệnh, Di Lặc áo trắng các ngươi còn có thể tồn tại được không?
Đóa Đóa nghe được thì không khỏi trầm ngâm.
Nàng đến đây lần này thật sự là tồn tại ý niệm này.
Phòng Ngạn Khiêm ở Lạc Dương đem Di Lặc áo trắng nói là phản tặc, hạ lệnh những người nào gia nhập giáo phái trong vòng mười ngày phải tự thú, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nhưng mười ngày sau quan phủ sẽ tiến hành biện pháp truy quét, lúc đó xác định ai là đệ tử của Di Lặc áo trắng thì sẽ bị giết chết bất luận tội.
Chỉ một thông báo này đã khiến cho những giáo đồ Di Lặc ở Lạc Dương phải bàng hoàng.
trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, những người đến đầu hàng quan phủ vô số, mà những giáo chúng cũng nhao nhao bàn nhau phá hủy hơn mười giáo đàn, thậm chí có mấy đại hào phú, bị Phòng Ngạn Khiêm dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đuổi bắt, nghe nói những người này bị quy cho tội phản nghịch, bắt về chờ chém đầu.
Lại nói tiếp, Cáp Sĩ Kỳ đến Lạc Dương phát triển nhất định là có thủ đoạn và phương pháp của hắn.
Thế nhưng Đóa Đóa phát hiện ra, Di Lặc áo trắng kia sau khi bị quan phủ trấn áp thì đã thất bại hoàn toàn.
Trịnh Ngôn Khánh vươn tay, khẽ đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong ngực.
- Đóa Đóa, nghe lời của ta, đừng làm chuyện điên rồ.
- Ngươi đi nói với Phòng Ngạn Khiêm, không được sao?
- Ai nói đều không có tác dụng, trừ phi là Tùy thất hoàng đế hạ chiếu nếu không thì không ai có khả năng ngăn trở sự tẩy trừ Di Lặc áo trắng này.
- Đóa Đóa, ngươi đừng trách ta, ta thật sự không có cách.
Đóa Đóa trở nên trầm ngâm.
Nàng biết rõ Ngôn Khánh không hề thoái thác mà là nói sự thật.
Nhưng nàng cũng không trách Ngôn Khánh, nếu muốn trách thì trách nhị đầu xà Quách Hiếu Khác tham tài dẫn đến trận tẩy trừ này.
So với năm năm trước, Đóa Đóa đã thành thục hơn rất nhiều.
Nàng cố gắng giãy ra khỏi người Ngôn Khánh, sắc mặt trắng bệch.
- Tiểu Tú, một chút biện pháp ngươi cũng không có sao?
- Có.
- Biện pháp gì.
- Rời khỏi Lạc Dương, quay trở lại Hán Nam, trở lại Tương Châu, từ nay ề sau chớ liên quan đến Di Lặc áo trắng nữa, quan sát chờ thời cuộc biến hóa, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.
Trịnh Ngôn Khánh lần này nói thật.
Hắn không có khả năng nói cho Đóa Đóa biết:
- Các ngươi trở về chờ đợi vài năm nữa là Đại Tùy sụp đổ rồi.
Tối đa hắn cũng chỉ có thể nói cho Đóa Đóa rằng chờ xem sự biến hóa ở tương lai.
Đóa Đóa cắn chặt răng ngà, kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Đột nhiên nàng xoay người đi.
Trịnh Ngôn Khánh ở sau lừng nàng hô lên:
- Đóa Đóa, ngươi đi đâu?
- Tiểu Tú... ta tin tưởng ngươi.
Trên khuôn mặt Đóa Đóa nở ra nụ cười tươi như hoa.
- Đã như vậy, các ngươi tại sao không phát triển tốt ở Tương Châu mà lại tới Lạc Dương?
- Cáp tổng quản cho rằng, Tương Châu tuy vững chắc nhừng dù sao cũng vắng vẻ không phải là đại thành trấn khó có thể mở rộng tiền đồ.
Phát triển ở Tương Châu chỉ sợ khó thành khí.
Cho nên Cáp tổng quản cùng với các hộ pháp thương nghị đến Lạc Dương phát triển, thứ nhất ở Lạc Dương người đông đúc, thích hợp cho truyền giáo, thứ hai ở Lạc Dương có rất nhiều thế gia gia môn, năm đó cũng có giao tình với gia phụ, nếu như được sự ủng hộ của bọn họ đối với nghiệp lớn của chúng ta sẽ có ích rất nhiều, cho nên năm ngoái chúng ta đã tới Lạc Dương.
Đóa Đóa không giấu diếm, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ngôn Khánh.
Nàng hi vọng có thể tìm trên mặt của Ngôn Khánh một chút tâm tư nào đó.
Chỉ tiếc bàn về bản lĩnh hỉ nộ không lộ thì Đóa Đóa cho dù tu luyện mười năm nữa cũng không thể nhìn thấu tâm tư của Trịnh Ngôn Khánh.
Nói xong những lời này, trong lòng Đóa Đóa liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng khẽ thở ra một hơi:
- Thủ Dương Sơn Nhị Đầu Xà vốn có tên là Quách Hiếu Khắc là người mà Cáp tổng quản để lại Yển Sư, một mặt thu thập lưu dân một mặt khác là khởi sự vì tương lai, sau này có thể hành động phá Lạc Dương, dẫn sĩ mã sơn đông tiết tới chiếm Lạc Dương.
- Chỉ là không ngờ bọn hắn lại....
- Ta và Cáp tổng quản một chút tin tức cũng không biết, đến thanh minh ta đến Lạc Dương mới nghe tin ngươi bị tập kích... Tiểu Tú chuyện này thật sự là hiểu lầm, ta tới đây chỉ muốn xin lỗi ngươi...
Nói những lời này xong Đóa Đóa giống như đã trút được nỗi niềm, cúi thấp đầu xuống.
Trịnh Ngôn Khánh đưa tay khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của nàng.
- Ta dĩ nhiên biết rõ chuyện này, quan hệ giữa chúng ta không tệ, ngươi không cần phải xin lỗi ta. Hơn nữa ta đoán ngươi lần này tới đây là lén chạy tới, đúng không?
- A, sao ngươi biết vậy?
Đóa Đóa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh cười cười:
- Nếu ta là Cáp Sĩ Kỳ, ta quả quyết không cho ngươi nói cho ta biết chuyện này.
- Thế nhưng mà...
- Đóa Đóa, ngươi tin được ta không?
Đóa Đóa ngây ngốc một chút rồi gật đầu.
- Tiểu Tú, ta không có bằng hữu gì, mặc dù là thánh nữ của Di Lặc giáo, mọi người kính sợ ta, nhưng nói về bằng hữu thì... chỉ có mình ngươi.
Ngôn Khánh lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười trên khuôn mặt.
- Lập tức đình chỉ truyền giáo ở Lạc Dương, quay trở lại Tương Châu đi.
- Tại sao?
- Các ngươi làm như vậy không có tác dụng chút nào.
Ngôn Khánh đứng dậy dò xét bốn phía rồi khẽ nói:
- Đóa Đóa, ngươi có đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa mà ta chép không?
Đóa Đóa nói:
- Ta có xem qua.
- Năm đó, Thái Bình Đạo Trương Giác tín đồ lên tới mấy chục vạn người, làm cho giang sơn đại Hán phải nghiêng ngả, vậy mà vẫn thất bại trong chốc lát, nguyên nhân rất đơn giản vì bọn họ chỉ là một đám ô hợp, không biết đánh trận, nói thật ta rất chán ghét thủ đoạn khởi sự như vậy.
Hiện nay Tùy thất đang hưng thịnh, có Trưởng Tôn Thịnh, Ngư Câu La, rất nhiều danh tướng, các ngươi lúc này dùng phương thức khởi sự của Thái Bình đạo thì đúng là si tâm vọng tưởng, tuyệt không thể thành công. Còn chuyện các ngươi muốn dựa vào các thế gia vọng tộc, ngươi đã từng ở Trịnh gia nên cũng biết, thế gia vọng tộc bọn họ đầu tiên nghĩ đến chính là lợi ích của gia tộc mình, các ngươi không cách nào cho bọn họ lợi ích, không chú ý sẽ bị bọn họ chém từ phía sau cho một đao.
- Thế nhưng mà...
- Đóa Đóa ngươi có nghe ta nói không, không có thế nhưng mà...
- Ta đã đọc qua lịch sử, đối với thủ đoạn của các ngươi ta rất hiểu, theo ta phỏng đoán tình hình ở Lạc Dương nhất định không tốt.
- Ngươi nhìn xem, chỉ nguyên Phòng Ngạn Khiêm, một Hà Nam doãn mà thôi, các ngươi đã không chịu nổi rồi.
Nếu là Tùy thất hoàng đế hạ lệnh, Di Lặc áo trắng các ngươi còn có thể tồn tại được không?
Đóa Đóa nghe được thì không khỏi trầm ngâm.
Nàng đến đây lần này thật sự là tồn tại ý niệm này.
Phòng Ngạn Khiêm ở Lạc Dương đem Di Lặc áo trắng nói là phản tặc, hạ lệnh những người nào gia nhập giáo phái trong vòng mười ngày phải tự thú, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nhưng mười ngày sau quan phủ sẽ tiến hành biện pháp truy quét, lúc đó xác định ai là đệ tử của Di Lặc áo trắng thì sẽ bị giết chết bất luận tội.
Chỉ một thông báo này đã khiến cho những giáo đồ Di Lặc ở Lạc Dương phải bàng hoàng.
trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, những người đến đầu hàng quan phủ vô số, mà những giáo chúng cũng nhao nhao bàn nhau phá hủy hơn mười giáo đàn, thậm chí có mấy đại hào phú, bị Phòng Ngạn Khiêm dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đuổi bắt, nghe nói những người này bị quy cho tội phản nghịch, bắt về chờ chém đầu.
Lại nói tiếp, Cáp Sĩ Kỳ đến Lạc Dương phát triển nhất định là có thủ đoạn và phương pháp của hắn.
Thế nhưng Đóa Đóa phát hiện ra, Di Lặc áo trắng kia sau khi bị quan phủ trấn áp thì đã thất bại hoàn toàn.
Trịnh Ngôn Khánh vươn tay, khẽ đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong ngực.
- Đóa Đóa, nghe lời của ta, đừng làm chuyện điên rồ.
- Ngươi đi nói với Phòng Ngạn Khiêm, không được sao?
- Ai nói đều không có tác dụng, trừ phi là Tùy thất hoàng đế hạ chiếu nếu không thì không ai có khả năng ngăn trở sự tẩy trừ Di Lặc áo trắng này.
- Đóa Đóa, ngươi đừng trách ta, ta thật sự không có cách.
Đóa Đóa trở nên trầm ngâm.
Nàng biết rõ Ngôn Khánh không hề thoái thác mà là nói sự thật.
Nhưng nàng cũng không trách Ngôn Khánh, nếu muốn trách thì trách nhị đầu xà Quách Hiếu Khác tham tài dẫn đến trận tẩy trừ này.
So với năm năm trước, Đóa Đóa đã thành thục hơn rất nhiều.
Nàng cố gắng giãy ra khỏi người Ngôn Khánh, sắc mặt trắng bệch.
- Tiểu Tú, một chút biện pháp ngươi cũng không có sao?
- Có.
- Biện pháp gì.
- Rời khỏi Lạc Dương, quay trở lại Hán Nam, trở lại Tương Châu, từ nay ề sau chớ liên quan đến Di Lặc áo trắng nữa, quan sát chờ thời cuộc biến hóa, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.
Trịnh Ngôn Khánh lần này nói thật.
Hắn không có khả năng nói cho Đóa Đóa biết:
- Các ngươi trở về chờ đợi vài năm nữa là Đại Tùy sụp đổ rồi.
Tối đa hắn cũng chỉ có thể nói cho Đóa Đóa rằng chờ xem sự biến hóa ở tương lai.
Đóa Đóa cắn chặt răng ngà, kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Đột nhiên nàng xoay người đi.
Trịnh Ngôn Khánh ở sau lừng nàng hô lên:
- Đóa Đóa, ngươi đi đâu?
- Tiểu Tú... ta tin tưởng ngươi.
Trên khuôn mặt Đóa Đóa nở ra nụ cười tươi như hoa.
/876
|