- Đem tên đến đây.
Một tên gia nô chạy tới phía trước, đem một mũi tên gia cho Trịnh Ngôn Khánh,Trịnh Ngôn Khánh tiếp tục chuyển động tay chân, đưa tay bắn tên sơn tặc gần cửasổ, mà tên gia nô cũng cầm một lưỡi dao xông lên, đem tên sơn tặc kia chémthành thịt vụn.
Mà Ngôn Khánh thì tiếp tục kể Tam Quốc diễn nghĩa.
Cũng không biết ở trong đại điện rốt cuộc có bao nhiêu người nghe Trịnh NgônKhánh kể chuyện nhưng càng lúc lời nói của Ngôn Khánh càng nhanh, mà tên bắncũng liên tục.
Một tràng tên đã nhan chóng bắn hết.
Ngôn Khánh lại cất tiếng hét lớn:
- Đem tên đến đây.
- Công tử, đây đã là hũ tên cuối cùng rồi.
Một gia nô đem hũ tên đến giao cho Trịnh Ngôn Khánh, lớn tiếng hồi bẩm, nhưnghắn chưa kịp nói xong thì một đoản tiễn đã bắn trúng cổ họng của hắn.
Hắn trợn tròn mắt, ngã xuống một vũng máu.
Trịnh Ngôn Khánh giống như không nhìn thấy, lúc này ánh mắt của hắn đã trở nênđỏ rực.
Ngôn Khánh bắn tên thật là quá nhanh.
Trong nháy mắt, ước chừng có tới năm mươi mũi tên trúng đích, Trịnh Ngôn Khánhhiện tại đã đạt đến trạng thái phải nói là tiễn vô hư phát, không cách nào bắnhụt được, vô cùng chuẩn xác.
Tạ Khoa ở gần Trịnh Ngôn Khánh như vậy mà cũng không hiểu được Trịnh Ngôn Khánhđang nói gì.
Tuy không nghe rõ, nhưng nếu không nghe nữa thì hắn thật không yên lòng.
Không hổ là Bán Duyến Quân, không hổ là môn sinh đắc ý của Trưởng Tôn Thịnh đạitướng quân, không hổ là thần tượng của Tạ Khoa...
Tiễn thuật của Tạ Khoa tuy không được tinh chuẩn như là Trịnh Ngôn Khánh, nhưngcũng không hề tầm thường. Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm bên tai, một gã gianô sắp bị đánh bay vào trong đại điện biểu thị cho đại điện sắp bị phá.
Hắn không hề nghĩ ngợi, bắn ra một mũi tên.
Hoành đao của nam tử áo trắng đánh bay mũi tên này đi.
Chỉ nghe hắn nổi giận đùng đùng, chém chết một gã gia nô, xông vào bên trong.
Mấy nam tử áo trắng xông lại, trong thoáng chốc đã trở nên ngây dại.
Đúng lúc này, Trịnh Ngôn Khánh đã bắn ra một mũi tên, cắm vào cổ họng của namtử áo trắng.
Namtử áo trắng kia té lăn ra đất, hoành đao bay ra ngoài, ngã xuống bên chân củaTạ Khoa.
Mà Trịnh Ngôn Khánh lúc này dựa như phát điên, tên liên châu toàn bộ bắn ra.
Sau khi hết tên, hắn cầm lấy thập tự đao, quát to một tiếng, đánh tới sơn tặcđang chui vào cửa sổ.
Sơn tặc kia chưa xông vào đã bị Trịnh Ngôn Khánh dùng đại hoành đao chémchết... Tiểu hoành đao cũng rút ra từ trong áo, chém đầu của sơn tặc xuống đất.
Máu tươi ấm áp phun lên đầy mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Tình cảnh như vậy, sao quen thuộc?
Mười năm trước, mẫu thân cũng vì bảo vệ hắn mà cố gắng tránh mũi tên đâm thủngthân thể của hắn.
Trịnh Ngôn Khánh hét to lên một tiếng, ánh đao lập lòe, một lần nữa chém ngãmột tên sơn tặc xuống đất.
Lúc này cửa chính đại điện đã bị sơn tặc công phá.
Đàng gia tam huynh đệ đã bị mười mấy sơn tặc vây quanh, đang liều mình chốnglại.
Mà những gia nô gia tướng kia có người chết có người bị tổn thương, có người cóthể tiếp tục chiến đấu nhưng không nhiều.
- Tạ tiên sinh, châm lửa đi.
Trịnh Ngôn Khánh đánh tiếp về phía một nam tử áo trắng, hắn thậm chí không biếtrằng nam tử này chính là Nhị đầu xà.
Nhị Đầu Xà sắc mặt tái nhợt, trong lòng vô cùng tức giận.
Vốn hắn tưởng rằng có thể dễ dàng lấy được một vạn quan, không ngờ kết quảtrong ba trăm sơn tặc có tới gần trăm người bị giết.. đây là toàn bộ gia sảncủa hắn khiến cho sự đau đớn trong lòng không cách nào hình dung được.
Thấy Trịnh Ngôn Khánh nhào về phía trước, khuôn mặt của hắn lộ vẻ dữ tợn.
- Tiểu tạp chủng, chết đi cho ta.
Hoành đao đánh về phía trước, chân đạp vào ngực của Trịnh Ngôn Khánh, TrịnhNgôn Khánh cảm thấy thân thể của mình giống như bị một thanh chùy lớn đánhtrúng vậy hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống mặt đất.
- Ngôn Khánh coi chừng.
Tạ Hoằng ở cách đó không xa, trường mâu trong tay đã bị ba gã sơn tặc đoạt mất,nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh hôn mê bất tỉnh, hắn không khỏi sợ hãi.
Nhị Đầu Xà nghiến răng nghiến lợi, vọt tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Ánh đao sáng loáng vung lên cao, hung hăng chém lên trên đầu Trịnh Ngôn Khánh.
Một đao kia nếu như chém trúng thì Trịnh Ngôn Khánh sẽ phải đi đời nhà ma.
Nói thì chậm nhưng mà rất nhanh, đúng lúc này, một quả thiết cầu màu đen bayvào, ngăn thanh đao của nhị đầu xà lại. Nhị đầu xà chỉ thấy cánh tay của mìnhchấn động, suýt chút nữa thì không nắm lại được.
Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng lùi về phía sau.
Cùng lúc đó chỉ thấy một thân ảnh vô cùng lớn, từ cửa sổ vọt lên, đứng vữngtrên mặt đất.
- A di đà phật, thí chủ cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.
Trong Quan Âm đại điện, máu đã chảy thành sông.
Trịnh Ngôn Khánh nằm trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh, vô cùng đáng thương.
Người xâm nhập vào trong đại điện là một tăng nhân.
Thân cao ước chừng tám thước, trước ngực là một bộ lông màu đen hùng vĩ, mày hổmắt rậm.
Một thân tăng bào màu trắng làm cho lộ ra một khí tức hùng tráng.
Lúc hắn nhìn Trịnh Ngôn Khánh, trong mắt hiện ra một hào quang kỳ dị, thần sắchơi kích động. Hai tay cầm thiết liên, thiết liên có hai đầu, một đầu đen nhánhđúc thành viên cầu bằng sắt.
Thiết cầu này ước chừng tới bốn mươi cân.
Người này cầm thiết liên khiến cho Nhị đầu xà cũng phải giật mình, kinh hoàngnhìn bốn phía, hắn phát hiện ra ở trong cổ miếu lúc này xuất hiện không chỉ mộttăng nhân.
Ở bên ngoài, cung săn xạ thủ ngã xuống đất, một tiếng thét cũng không có.
Mà ở trong đình viện cổ miếu, đang có sáu bảy tăng nhân khôi ngô hùng vĩ đứngvững.
Trong tay hoặc là côn bổng hoặc là đao kiếm, thong dong đi lại vô thanh vô tứcgiêu diệt những tay cung kia. Xem ra võ nghệ của những tăng nhân này tuyệt đốiphía trên bọn họ, đừng nhìn sơn tặc nhân số đông, nhưng đều không dám làm gìđám tăng nhân này.
- Vị đại sư này, không biết tu hành ở đây, tới đây định làm gì?
Nhị đầu xà tựa hồ cũng hơi hàm hồ, cẩn thận hỏi thăm tăng nhân trong đại điện.
Hắc diện tăng nhân không thèm để ý tới hắn mà đi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh.
Chú cháu Tạ Hoằng thấy vậy thì lùi về phía sau, tay cầm bó đuốc.
Mà Đảng gia huynh đệ lúc này cũng mình đầy thương tích, lui vào trong Quan Âmđại điện.
Tăng nhân xoay người, ôm Trịnh Ngôn Khánh lên.
Y duỗi bàn tay to ra, xóa lớp đất trên mặt Ngôn Khánh đi, đột nhiên ngẩng đầunhìn Nhị Đầu Xà:
- Ngươi muốn giết hắn?
- Đúng thế...
- Ta không đồng ý...
Nói xong Y đem Ngôn Khánh đặt lên trên hương án.
Một tên gia nô chạy tới phía trước, đem một mũi tên gia cho Trịnh Ngôn Khánh,Trịnh Ngôn Khánh tiếp tục chuyển động tay chân, đưa tay bắn tên sơn tặc gần cửasổ, mà tên gia nô cũng cầm một lưỡi dao xông lên, đem tên sơn tặc kia chémthành thịt vụn.
Mà Ngôn Khánh thì tiếp tục kể Tam Quốc diễn nghĩa.
Cũng không biết ở trong đại điện rốt cuộc có bao nhiêu người nghe Trịnh NgônKhánh kể chuyện nhưng càng lúc lời nói của Ngôn Khánh càng nhanh, mà tên bắncũng liên tục.
Một tràng tên đã nhan chóng bắn hết.
Ngôn Khánh lại cất tiếng hét lớn:
- Đem tên đến đây.
- Công tử, đây đã là hũ tên cuối cùng rồi.
Một gia nô đem hũ tên đến giao cho Trịnh Ngôn Khánh, lớn tiếng hồi bẩm, nhưnghắn chưa kịp nói xong thì một đoản tiễn đã bắn trúng cổ họng của hắn.
Hắn trợn tròn mắt, ngã xuống một vũng máu.
Trịnh Ngôn Khánh giống như không nhìn thấy, lúc này ánh mắt của hắn đã trở nênđỏ rực.
Ngôn Khánh bắn tên thật là quá nhanh.
Trong nháy mắt, ước chừng có tới năm mươi mũi tên trúng đích, Trịnh Ngôn Khánhhiện tại đã đạt đến trạng thái phải nói là tiễn vô hư phát, không cách nào bắnhụt được, vô cùng chuẩn xác.
Tạ Khoa ở gần Trịnh Ngôn Khánh như vậy mà cũng không hiểu được Trịnh Ngôn Khánhđang nói gì.
Tuy không nghe rõ, nhưng nếu không nghe nữa thì hắn thật không yên lòng.
Không hổ là Bán Duyến Quân, không hổ là môn sinh đắc ý của Trưởng Tôn Thịnh đạitướng quân, không hổ là thần tượng của Tạ Khoa...
Tiễn thuật của Tạ Khoa tuy không được tinh chuẩn như là Trịnh Ngôn Khánh, nhưngcũng không hề tầm thường. Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm bên tai, một gã gianô sắp bị đánh bay vào trong đại điện biểu thị cho đại điện sắp bị phá.
Hắn không hề nghĩ ngợi, bắn ra một mũi tên.
Hoành đao của nam tử áo trắng đánh bay mũi tên này đi.
Chỉ nghe hắn nổi giận đùng đùng, chém chết một gã gia nô, xông vào bên trong.
Mấy nam tử áo trắng xông lại, trong thoáng chốc đã trở nên ngây dại.
Đúng lúc này, Trịnh Ngôn Khánh đã bắn ra một mũi tên, cắm vào cổ họng của namtử áo trắng.
Namtử áo trắng kia té lăn ra đất, hoành đao bay ra ngoài, ngã xuống bên chân củaTạ Khoa.
Mà Trịnh Ngôn Khánh lúc này dựa như phát điên, tên liên châu toàn bộ bắn ra.
Sau khi hết tên, hắn cầm lấy thập tự đao, quát to một tiếng, đánh tới sơn tặcđang chui vào cửa sổ.
Sơn tặc kia chưa xông vào đã bị Trịnh Ngôn Khánh dùng đại hoành đao chémchết... Tiểu hoành đao cũng rút ra từ trong áo, chém đầu của sơn tặc xuống đất.
Máu tươi ấm áp phun lên đầy mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Tình cảnh như vậy, sao quen thuộc?
Mười năm trước, mẫu thân cũng vì bảo vệ hắn mà cố gắng tránh mũi tên đâm thủngthân thể của hắn.
Trịnh Ngôn Khánh hét to lên một tiếng, ánh đao lập lòe, một lần nữa chém ngãmột tên sơn tặc xuống đất.
Lúc này cửa chính đại điện đã bị sơn tặc công phá.
Đàng gia tam huynh đệ đã bị mười mấy sơn tặc vây quanh, đang liều mình chốnglại.
Mà những gia nô gia tướng kia có người chết có người bị tổn thương, có người cóthể tiếp tục chiến đấu nhưng không nhiều.
- Tạ tiên sinh, châm lửa đi.
Trịnh Ngôn Khánh đánh tiếp về phía một nam tử áo trắng, hắn thậm chí không biếtrằng nam tử này chính là Nhị đầu xà.
Nhị Đầu Xà sắc mặt tái nhợt, trong lòng vô cùng tức giận.
Vốn hắn tưởng rằng có thể dễ dàng lấy được một vạn quan, không ngờ kết quảtrong ba trăm sơn tặc có tới gần trăm người bị giết.. đây là toàn bộ gia sảncủa hắn khiến cho sự đau đớn trong lòng không cách nào hình dung được.
Thấy Trịnh Ngôn Khánh nhào về phía trước, khuôn mặt của hắn lộ vẻ dữ tợn.
- Tiểu tạp chủng, chết đi cho ta.
Hoành đao đánh về phía trước, chân đạp vào ngực của Trịnh Ngôn Khánh, TrịnhNgôn Khánh cảm thấy thân thể của mình giống như bị một thanh chùy lớn đánhtrúng vậy hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống mặt đất.
- Ngôn Khánh coi chừng.
Tạ Hoằng ở cách đó không xa, trường mâu trong tay đã bị ba gã sơn tặc đoạt mất,nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh hôn mê bất tỉnh, hắn không khỏi sợ hãi.
Nhị Đầu Xà nghiến răng nghiến lợi, vọt tới trước mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Ánh đao sáng loáng vung lên cao, hung hăng chém lên trên đầu Trịnh Ngôn Khánh.
Một đao kia nếu như chém trúng thì Trịnh Ngôn Khánh sẽ phải đi đời nhà ma.
Nói thì chậm nhưng mà rất nhanh, đúng lúc này, một quả thiết cầu màu đen bayvào, ngăn thanh đao của nhị đầu xà lại. Nhị đầu xà chỉ thấy cánh tay của mìnhchấn động, suýt chút nữa thì không nắm lại được.
Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng lùi về phía sau.
Cùng lúc đó chỉ thấy một thân ảnh vô cùng lớn, từ cửa sổ vọt lên, đứng vữngtrên mặt đất.
- A di đà phật, thí chủ cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.
Trong Quan Âm đại điện, máu đã chảy thành sông.
Trịnh Ngôn Khánh nằm trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh, vô cùng đáng thương.
Người xâm nhập vào trong đại điện là một tăng nhân.
Thân cao ước chừng tám thước, trước ngực là một bộ lông màu đen hùng vĩ, mày hổmắt rậm.
Một thân tăng bào màu trắng làm cho lộ ra một khí tức hùng tráng.
Lúc hắn nhìn Trịnh Ngôn Khánh, trong mắt hiện ra một hào quang kỳ dị, thần sắchơi kích động. Hai tay cầm thiết liên, thiết liên có hai đầu, một đầu đen nhánhđúc thành viên cầu bằng sắt.
Thiết cầu này ước chừng tới bốn mươi cân.
Người này cầm thiết liên khiến cho Nhị đầu xà cũng phải giật mình, kinh hoàngnhìn bốn phía, hắn phát hiện ra ở trong cổ miếu lúc này xuất hiện không chỉ mộttăng nhân.
Ở bên ngoài, cung săn xạ thủ ngã xuống đất, một tiếng thét cũng không có.
Mà ở trong đình viện cổ miếu, đang có sáu bảy tăng nhân khôi ngô hùng vĩ đứngvững.
Trong tay hoặc là côn bổng hoặc là đao kiếm, thong dong đi lại vô thanh vô tứcgiêu diệt những tay cung kia. Xem ra võ nghệ của những tăng nhân này tuyệt đốiphía trên bọn họ, đừng nhìn sơn tặc nhân số đông, nhưng đều không dám làm gìđám tăng nhân này.
- Vị đại sư này, không biết tu hành ở đây, tới đây định làm gì?
Nhị đầu xà tựa hồ cũng hơi hàm hồ, cẩn thận hỏi thăm tăng nhân trong đại điện.
Hắc diện tăng nhân không thèm để ý tới hắn mà đi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh.
Chú cháu Tạ Hoằng thấy vậy thì lùi về phía sau, tay cầm bó đuốc.
Mà Đảng gia huynh đệ lúc này cũng mình đầy thương tích, lui vào trong Quan Âmđại điện.
Tăng nhân xoay người, ôm Trịnh Ngôn Khánh lên.
Y duỗi bàn tay to ra, xóa lớp đất trên mặt Ngôn Khánh đi, đột nhiên ngẩng đầunhìn Nhị Đầu Xà:
- Ngươi muốn giết hắn?
- Đúng thế...
- Ta không đồng ý...
Nói xong Y đem Ngôn Khánh đặt lên trên hương án.
/876
|