Ngôn Khánh liền đáp ứng, lấy từ trong túi ra một cuốn luận ngữ, cung kính ở trước thư án mở ra. Ở trên bàn, trong lư hương có từng làn khói phiêu tán, loại hương mộc khí này là đặc sản của Tây vực sau khi đốt cháy có tác dụng an thần não bộ, chỉ là giá cả khá đắt đỏ.
- Ngôn Khánh đọc bài Hương Đảng đi.
Hương Đảng là quyển luận ngữ thứ mười.
Trưởng Tôn Thịnh nhẹ giọng phân phó, Trịnh Ngôn Khánh không dám lãnh đạm, lập tức đọc thuộc lòng.
- A, Ngôn Khánh con đã có thể tụng luận ngữ sao?
Trên khuôn mặt của Trưởng Tôn Thịnh hiện lên một vẻ thỏa mãn.
- Vậy thì thật tốt, đem sách của ngươi tới đây cho ta xem.
Nói xong, hắn liền cầm sách của Trịnh Ngôn Khánh qua, Trịnh Ngôn Khánh lập tức đọc thuộc lòng, mà Trưởng Tôn Thịnh thì mở quyển sách của Trịnh Ngôn Khánh, thời gian trôi qua sắc mặt của hắn trở nên kinh dị.
- Khoan đã.
Hắn đột nhiên gọi Trịnh Ngôn Khánh, chỉ vào mấy dấu chấm câu
- Ngôn Khánh, mấy cái này là có ý gì?
Thời kỳ nhà Tùy, sách vở chưa có dấu chấm câu.
Bình thường vì không có dấu chấm nên một câu văn có thể xuất hiện nhiều loại nghĩa khác nhau, Trịnh Ngôn Khánh đọc luận ngữ, đành sắp xếp lại, đặt dấu câu vào trong đó.
Sách của hắn bình thường không cho người khác lật ra xem.
Trưởng Tôn Thịnh là người đầu tiên nhìn thấy dấu câu này nên không khỏi chấn động.
Hắn thân là võ tướng, nhưng trong bụng cũng đầy thi thư, đối với tác dụng của những dấu chấm câu này, hắn đã mơ hồ hiểu ra, cảm thấy công dụng của nó cực lớn, nếu như mở rộng ra sẽ làm nên một hồi sóng to gió lớn.
Trịnh Ngôn Khánh liền tiến lên, đem hàm nghĩa của dấu chấm câu tường tận giải thích.
- Đệ tử mỗi lần nghe sư phụ giảng giải không nhớ được vì vậy dùng phương pháp này đánh giấu, sau này về nhà phỏng đoán.
- Những... dấu chấm câu này là do đệ tử khi lười biếng thuận tiện cho vào, mong sư phụ chớ trách.
Trưởng Tôn Thịnh cảm thấy tức cười không nói lên điều gì.
Tên tiểu tử này đã mang đến cho hắn một sự vui mừng, lười biếng thuận tiện bỏ vào sao? Ở thời đại này cũng không có nhiều người lười biếng cầu thuận tiện nhưng bọn họ cũng không nghĩ ra được như Ngôn Khánh.
- Ngôn Khánh, quyển sách này vi sư giữ lại được không?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Sư phụ muốn thi cứ giữ lại vậy.
Trịnh Ngôn Khánh đọc thuộc lòng mười quyển luận ngữ, cuối cùng Trưởng Tôn Thịnh ra một số câu hỏi, Trịnh Ngôn Khánh đều trả lời được.
- Ngôn Khánh, chiều nay chúng ta không đi quân doanh diễn võ nữa.
Thân thể vi sư có hơi không thoải mái, hôm nay chúng ta học tới đây thôi, ngày mai ta lại giảng tiếp.
Trịnh Ngôn Khánh tuân mệnh, chỉ là không rời khỏi.
- Sư phụ, đệ tử có một yêu cầu hơi quá đáng.
Trưởng Tôn Thịnh lúc này tâm tình đã chuyển biến tốt đẹp liền hỏi:
- Chuyện gì?
- Đệ tử có một hảo hữu, trước khi theo Nhan Sư Cổ Nhan tiên sinh, mấy ngày nữa là Lạc Dương khai mở huyện học, sư phụ cũng biết, nhân số ở Lạc Dương hôm nay so với bốn năm trước không giống nhau.
Trưởng Tôn Thịnh sửng sốt một chút cuối cùng cũng đã minh bạch ý của Trịnh Ngôn Khánh.
- Ngươi lo lắng, hảo hữu của ngươi bị người khác chèn ép?
- Cũng không phải là chèn ép, chỉ là nhân số rất đông khó tránh khỏi tranh đoạt kích liệt, con nghe nói, huyện học năm nay chỉ tuyển ba mươi người, vạn nhất hảo hữu của con tài tình xuất chúng mà không trúng cử thì con thấy thật đáng tiếc.
Trưởng Tôn Thịnh nhẹ nhàng gật đầu:
- Vậy con muốn thế nào?
- Con chỉ hi vọng lần tuyển chọn này được công bằng, hảo hữu của con không bị ai ám toán.
Trưởng Tôn Thịnh nói:
- Việc này thì con phải đi tìm Phòng công , hắn thân là Hà Nam doãn đồng thời cũng có trách nhiệm duy trì trật tự học phủ.
Ngôn Khánh cười nói:
- Sư phụ cũng biết, Phòng công tuy có trách nhiệm duy trì trật tự nhưng thiết diện vô tư, nếu con không tìm ông ấy, không chừng hảo hữu của con còn có cơ hội còn nếu tìm không chừng hóa khéo thành vụng.
Trưởng Tôn Thịnh không khỏi nở ra một nụ cười:
- Hảo hữu của ngươi tên là gì, thuận tiện thì ta sẽ mời người phó thác một chút.
- Từ Thế Tích, là người hồ, xuất thân tứ phẩm, à đại công tử đối với hắn cũng vô cùng tán thưởng, từng có ý giúp đỡ.
Trưởng Tôn Thịnh nói:
- Chuyện này ta đã hiểu, ngươi chớ lo lắng, nếu như Từ Thế Tích này có tài học thật sự thì ta sẽ không cho hắn chịu thiệt.
Trịnh Ngôn Khánh mừng rỡ, có câu nói này của Trưởng Tôn Thịnh thì hắn đã có thể yên lòng.
- Còn có một chuyện nữa, thanh minh qua, trong thời gian này đệ tử phải về Huỳnh Dương một chuyến, kính xin sư phụ ân chuẩn.
- À, về quê tế điện đây là đại sự.
- Nếu ngươi quyết định đi thì trước hai ngày nói cho ta biết.
Trưởng Tôn Thịnh không phản đối chuyện Ngôn Khánh về quê tế tổ cho nên sảng khoái gật đầu đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này mới cáo từ rời khỏi thư phòng, xuyên qua hậu viện, lúc này cây đào đang ra hoa, vô cùng rực rỡ.
Trong tiết trời mưa phùn, Trưởng Tôn Vô Cấu trong bộ y phục trắng như tuyết ở trong hoa viên cùng với đám tỳ nữ chơi đùa, chỉ thấy nàng cười liên tục, tiếng cười như chuông bạc, tựa hồ như cũng xua đi cái lạnh của cơn mưa. Trịnh Ngôn Khánh không khỏi dừng chân, nhìn về phía nụ cười rực rỡ của Trưởng Tôn Vô Cấu.
Đối với tiểu hài nhi này, Ngôn Khánh cũng rất thích.
Mà trên thực tế, Trưởng Tôn Vô Cấu ở trong lịch sử thời Trinh Quán cũng lưu lại ấn tượng khá sâu, Lý Thế Dân ở trên triều đình nguy kịch đau dạ dày, sau khi hồi cung tức giận muốn giết Ngụy Chinh, không ngờ Trưởng Tôn hoàng hậu sau khi nghe nói thì lại thay đổi triều phục, chúc mùng Lý Thế Dân có một vị hiền thần.
Điển cố này không được nói nhiều, nhưng Trưởng Tôn hoàng hậu tài đức thiện lương, đúng là một đấng mẫu nghi.
Chỉ tiếc là tiểu nha đầu này chết khá sớm không biết là vì sao.
Ngôn Khánh suy nghĩ không ra, hiện tại xem nàng có vẻ không có bệnh.
- Tiểu ca ca, Ngôn Khánh ca ca.
Trịnh Ngôn Khánh đang suy nghĩ, thì Trưởng Tôn Vô Cấu đã nhìn thấy hắn, vung vẩy cánh tay nhỏ bé chạy về phía hắn.
- Quan Âm tỳ hôm nay có nghe lời không?
Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết tại sao hắn nhìn thấy nụ cười tươi của Trưởng Tôn Vô Cấu thì trong lòng cảm thấy bình tĩnh lại.
Hắn đi theo hành lang gấp khúc, ngồi xổm trước mặt nàng.
Trưởng Tôn Vô Cấu vọt tới trước mặt hắn, ôm cổ hắn, quay một vòng trên không trung phát ra tiếng cười vui:
- Quan Âm tỳ nghe lời rồi.
Trưởng Tôn Vô Cấu kéo cánh tay của Trịnh Ngôn Khánh:
- Tiểu ca ca, huynh đáp ứng muội rồi đó, chỉ cần Quan âm tỳ nghe lời thì huynh sẽ kể chuyện cho muội nghe. Quan Âm tỳ cả ngày không leo cây, buổi sáng còn ăn hết cả một cái bánh ngọt đó.
- Ngôn Khánh đọc bài Hương Đảng đi.
Hương Đảng là quyển luận ngữ thứ mười.
Trưởng Tôn Thịnh nhẹ giọng phân phó, Trịnh Ngôn Khánh không dám lãnh đạm, lập tức đọc thuộc lòng.
- A, Ngôn Khánh con đã có thể tụng luận ngữ sao?
Trên khuôn mặt của Trưởng Tôn Thịnh hiện lên một vẻ thỏa mãn.
- Vậy thì thật tốt, đem sách của ngươi tới đây cho ta xem.
Nói xong, hắn liền cầm sách của Trịnh Ngôn Khánh qua, Trịnh Ngôn Khánh lập tức đọc thuộc lòng, mà Trưởng Tôn Thịnh thì mở quyển sách của Trịnh Ngôn Khánh, thời gian trôi qua sắc mặt của hắn trở nên kinh dị.
- Khoan đã.
Hắn đột nhiên gọi Trịnh Ngôn Khánh, chỉ vào mấy dấu chấm câu
- Ngôn Khánh, mấy cái này là có ý gì?
Thời kỳ nhà Tùy, sách vở chưa có dấu chấm câu.
Bình thường vì không có dấu chấm nên một câu văn có thể xuất hiện nhiều loại nghĩa khác nhau, Trịnh Ngôn Khánh đọc luận ngữ, đành sắp xếp lại, đặt dấu câu vào trong đó.
Sách của hắn bình thường không cho người khác lật ra xem.
Trưởng Tôn Thịnh là người đầu tiên nhìn thấy dấu câu này nên không khỏi chấn động.
Hắn thân là võ tướng, nhưng trong bụng cũng đầy thi thư, đối với tác dụng của những dấu chấm câu này, hắn đã mơ hồ hiểu ra, cảm thấy công dụng của nó cực lớn, nếu như mở rộng ra sẽ làm nên một hồi sóng to gió lớn.
Trịnh Ngôn Khánh liền tiến lên, đem hàm nghĩa của dấu chấm câu tường tận giải thích.
- Đệ tử mỗi lần nghe sư phụ giảng giải không nhớ được vì vậy dùng phương pháp này đánh giấu, sau này về nhà phỏng đoán.
- Những... dấu chấm câu này là do đệ tử khi lười biếng thuận tiện cho vào, mong sư phụ chớ trách.
Trưởng Tôn Thịnh cảm thấy tức cười không nói lên điều gì.
Tên tiểu tử này đã mang đến cho hắn một sự vui mừng, lười biếng thuận tiện bỏ vào sao? Ở thời đại này cũng không có nhiều người lười biếng cầu thuận tiện nhưng bọn họ cũng không nghĩ ra được như Ngôn Khánh.
- Ngôn Khánh, quyển sách này vi sư giữ lại được không?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Sư phụ muốn thi cứ giữ lại vậy.
Trịnh Ngôn Khánh đọc thuộc lòng mười quyển luận ngữ, cuối cùng Trưởng Tôn Thịnh ra một số câu hỏi, Trịnh Ngôn Khánh đều trả lời được.
- Ngôn Khánh, chiều nay chúng ta không đi quân doanh diễn võ nữa.
Thân thể vi sư có hơi không thoải mái, hôm nay chúng ta học tới đây thôi, ngày mai ta lại giảng tiếp.
Trịnh Ngôn Khánh tuân mệnh, chỉ là không rời khỏi.
- Sư phụ, đệ tử có một yêu cầu hơi quá đáng.
Trưởng Tôn Thịnh lúc này tâm tình đã chuyển biến tốt đẹp liền hỏi:
- Chuyện gì?
- Đệ tử có một hảo hữu, trước khi theo Nhan Sư Cổ Nhan tiên sinh, mấy ngày nữa là Lạc Dương khai mở huyện học, sư phụ cũng biết, nhân số ở Lạc Dương hôm nay so với bốn năm trước không giống nhau.
Trưởng Tôn Thịnh sửng sốt một chút cuối cùng cũng đã minh bạch ý của Trịnh Ngôn Khánh.
- Ngươi lo lắng, hảo hữu của ngươi bị người khác chèn ép?
- Cũng không phải là chèn ép, chỉ là nhân số rất đông khó tránh khỏi tranh đoạt kích liệt, con nghe nói, huyện học năm nay chỉ tuyển ba mươi người, vạn nhất hảo hữu của con tài tình xuất chúng mà không trúng cử thì con thấy thật đáng tiếc.
Trưởng Tôn Thịnh nhẹ nhàng gật đầu:
- Vậy con muốn thế nào?
- Con chỉ hi vọng lần tuyển chọn này được công bằng, hảo hữu của con không bị ai ám toán.
Trưởng Tôn Thịnh nói:
- Việc này thì con phải đi tìm Phòng công , hắn thân là Hà Nam doãn đồng thời cũng có trách nhiệm duy trì trật tự học phủ.
Ngôn Khánh cười nói:
- Sư phụ cũng biết, Phòng công tuy có trách nhiệm duy trì trật tự nhưng thiết diện vô tư, nếu con không tìm ông ấy, không chừng hảo hữu của con còn có cơ hội còn nếu tìm không chừng hóa khéo thành vụng.
Trưởng Tôn Thịnh không khỏi nở ra một nụ cười:
- Hảo hữu của ngươi tên là gì, thuận tiện thì ta sẽ mời người phó thác một chút.
- Từ Thế Tích, là người hồ, xuất thân tứ phẩm, à đại công tử đối với hắn cũng vô cùng tán thưởng, từng có ý giúp đỡ.
Trưởng Tôn Thịnh nói:
- Chuyện này ta đã hiểu, ngươi chớ lo lắng, nếu như Từ Thế Tích này có tài học thật sự thì ta sẽ không cho hắn chịu thiệt.
Trịnh Ngôn Khánh mừng rỡ, có câu nói này của Trưởng Tôn Thịnh thì hắn đã có thể yên lòng.
- Còn có một chuyện nữa, thanh minh qua, trong thời gian này đệ tử phải về Huỳnh Dương một chuyến, kính xin sư phụ ân chuẩn.
- À, về quê tế điện đây là đại sự.
- Nếu ngươi quyết định đi thì trước hai ngày nói cho ta biết.
Trưởng Tôn Thịnh không phản đối chuyện Ngôn Khánh về quê tế tổ cho nên sảng khoái gật đầu đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này mới cáo từ rời khỏi thư phòng, xuyên qua hậu viện, lúc này cây đào đang ra hoa, vô cùng rực rỡ.
Trong tiết trời mưa phùn, Trưởng Tôn Vô Cấu trong bộ y phục trắng như tuyết ở trong hoa viên cùng với đám tỳ nữ chơi đùa, chỉ thấy nàng cười liên tục, tiếng cười như chuông bạc, tựa hồ như cũng xua đi cái lạnh của cơn mưa. Trịnh Ngôn Khánh không khỏi dừng chân, nhìn về phía nụ cười rực rỡ của Trưởng Tôn Vô Cấu.
Đối với tiểu hài nhi này, Ngôn Khánh cũng rất thích.
Mà trên thực tế, Trưởng Tôn Vô Cấu ở trong lịch sử thời Trinh Quán cũng lưu lại ấn tượng khá sâu, Lý Thế Dân ở trên triều đình nguy kịch đau dạ dày, sau khi hồi cung tức giận muốn giết Ngụy Chinh, không ngờ Trưởng Tôn hoàng hậu sau khi nghe nói thì lại thay đổi triều phục, chúc mùng Lý Thế Dân có một vị hiền thần.
Điển cố này không được nói nhiều, nhưng Trưởng Tôn hoàng hậu tài đức thiện lương, đúng là một đấng mẫu nghi.
Chỉ tiếc là tiểu nha đầu này chết khá sớm không biết là vì sao.
Ngôn Khánh suy nghĩ không ra, hiện tại xem nàng có vẻ không có bệnh.
- Tiểu ca ca, Ngôn Khánh ca ca.
Trịnh Ngôn Khánh đang suy nghĩ, thì Trưởng Tôn Vô Cấu đã nhìn thấy hắn, vung vẩy cánh tay nhỏ bé chạy về phía hắn.
- Quan Âm tỳ hôm nay có nghe lời không?
Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết tại sao hắn nhìn thấy nụ cười tươi của Trưởng Tôn Vô Cấu thì trong lòng cảm thấy bình tĩnh lại.
Hắn đi theo hành lang gấp khúc, ngồi xổm trước mặt nàng.
Trưởng Tôn Vô Cấu vọt tới trước mặt hắn, ôm cổ hắn, quay một vòng trên không trung phát ra tiếng cười vui:
- Quan Âm tỳ nghe lời rồi.
Trưởng Tôn Vô Cấu kéo cánh tay của Trịnh Ngôn Khánh:
- Tiểu ca ca, huynh đáp ứng muội rồi đó, chỉ cần Quan âm tỳ nghe lời thì huynh sẽ kể chuyện cho muội nghe. Quan Âm tỳ cả ngày không leo cây, buổi sáng còn ăn hết cả một cái bánh ngọt đó.
/876
|