Người này tương lai không ngờ lại là một đại nhân tiếng tăm thời Trinh Quán.
- Hóa ra là Trưởng Tôn đại huynh.
Trịnh Ngôn Khánh chắp tay nói,
- Ta vừa rồi được đại tướng quân mời tới. Muội muội này tên là Trưởng Tôn Vô Cấu sao?
Trưởng Tôn Vô Cấu kia ửng đỏ cả khuôn mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu, ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cảm thấy kỳ quái. Phụ thân mời hắn đến, có chuyện gì vậy?
Trưởng Tôn Vô Kỵ còn đang nghĩ ngợi thì Trịnh Ngôn Khánh đã chắp tay nói:
- Đại huynh, ta còn có việc, Quan Âm tỳ, muội sau này đừng leo cây nữa nha, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cha mẹ của muội sẽ phải rất khổ sở.
Trưởng Tôn Vô Cấu liền nhu thuận đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh cùng với Mã Tam Bảo liền đi khỏi.
Lúc này, Cao phu nhân và Trưởng Tôn Thịnh cũng sớm nhận được tin tức, liền vội vàng chạy tới.
Cao phu nhân ôm lấy Trưởng Tôn Vô Cấu vào trong lồng ngực mà nói:
- Quan Âm tỳ, con có bị đau ở đâu không?
Trưởng Tôn Vô Cấu lắc lắc đầu đột nhiên ôm lấy cao phu nhân khẽ nói bên tai nàng:
- Mẹ, vừa rồi con nhìn thấy tiểu ca ca thần khí kia.
Cao phu nhân khẽ giật mình.
Đúng lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ tiến tới nói qua một lần.
Cao phu nhân lần này mới biết được, thần khí ca ca trong miệng của Trưởng Tôn Vô Cấu chính là Trịnh Ngôn Khánh. Trong lòng nàng khẽ động mà nói:
- Quan Âm tỳ, về sau con có thể thường xuyên nhìn thấy thần khí ca ca đó rồi.
- Thật không mẹ?
Trưởng Tôn Vô Cấu mở to con mắt nghi hoặc mà hỏi.
Cao phu nhân hạ giọng nói:
- Cha con đã quyết định thu nhận Trịnh Ngôn Khánh làm đệ tử.
Trưởng Tôn Vô Kỵ kinh hãi không thôi, phụ thân muốn thu Trịnh Ngôn Khánh làm đệ tử sao?
Trưởng Tôn Thịnh muốn thu Trịnh Ngôn Khánh làm đệ tử, tin tức này truyền ra như địa chấn, nhanh chóng vang vọng khắp thành Lạc Dương.
Đói với tin tức này, mọi người tuy cảm thấy nghi hoặc nhưng ngẫm kỹ cũng là đương nhiên.
Trưởng Tôn Thịnh ở trong triều đình là danh môn vọng tộc, mà Trịnh Ngôn Khánh lại là Lê Dương Trịnh thị, tài hoa xuất chúng, cũng có thể coi là văn võ song toàn, cho nên Trịnh Ngôn Khánh bái Trưởng Tôn Thịnh làm thầy đã là hợp lý, thậm chí có người cảm thấy tiền đồ của Trịnh Ngôn Khánh sau này sẽ vô cùng dễ dàng.
Cùng lúc đó, Trưởng Tôn Thịnh cũng truyền ra bài thơ Xuất tắc, chính là bài thơ lúc trước Trịnh Ngôn Khánh làm.
Ngẫm lại, Trưởng Tôn Thịnh từ khi làm quan tới nay, dựng nên rất nhiều sự nghiệp, cũng chỉ có bài thơ Xuất Tắc này mới nói hết về ông.
Rất nhiều đại thần trong triều, đều âm thầm dặn dò hài tử nhà mình chớ gây thị phi không được học theo tên Mạch Tử Trọng, đi khiêu khích Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh hiện tại danh tiếng đã cực thịnh, tuy rằng Trịnh thị Huỳnh Dương đã xuống dốc nhưng thật sự không thể khinh thường khả năng của Trưởng Tôn Thịnh.
Hắn chính là chân chính trọng thần ở trong triều.
- Ngôn Khánh ngươi muốn bái Trưởng Tôn đại tướng quân làm thầy?
Đúng lúc này, Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt đều tới hỏi thăm.
Cúc đội ngày hai mươi tám tháng chạp đã tan rã.
Tiết Thu Diêu Nghĩa đã rời khỏi Lạc Dương, Đậu Hiếu đã bị Đậu Uy mang tới Trường An, được Đậu gia bồi dưỡng.
Mà Tiết Vạn Triệt cũng sắp phải quay trở lại Hà Đông.
Trịnh Ngôn Khánh ngâm mình với bọn hắn ở trong suối nước nóng, nghe thấy Bùi Hành Nghiễm hỏi thăm thì nhẹ nhàng gật đầu.
- Đúng thế, mười ngày sau là lễ bái sư, nhưng trước hết ta phải tĩnh thân trai giới, đúng rồi, Bùi đại huynh có nghe thấy tin tức gì không? Hà Nam doãn có hành động rồi sao?
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ đến, Trưởng Tôn Thịnh không dễ dàng mà đề cập đến chuyện của Hà Nam doãn như vậy.
Bùi Hành Nghiễm nghĩ, hắn cũng không nghe thấy phụ thân mình nói đến, tựa hồ như Hà Bắc tu trì kênh mương, chuẩn bị làm nên một công trình vô cùng to.
- À, ta nhớ rồi, Hà Nam Doãn Phòng đại nhân cũng chuẩn bị sửa trị lưu dân ở Lạc Dương.
Lạc Dương lưu dân sớm đã tăng nhiều, sửa trị cũng là chuyện sớm hay muộn.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh cũng không để ý đến chuyện Phòng Ngạn Khiêm làm ra chuyện này. Chỉ là hiện tại có rất nhiều trọng thần từ Trường An truyền tới, một số quyền quý rất càn rỡ ở Lạc Dương.
Chỉ là Phòng Ngạn Khiêm cũng có vốn liếng chống lại giới quyền quý kia sao?
Trước kia hắn làm tư mã ở Hứa Châu, đã dứt khoát làm nên các phương diện sửa trị, hiệu quả đúng là không tệ, Trịnh Ngôn Khánh cũng vô cùng coi trọng. Nhưng Lạc Dương không phải là Hứa Châu.
Hiện tại nếu gây chuyện không tốt, không chỉ Phòng Ngạn Khiêm gặp chuyện không may mà Trịnh Ngôn Khánh cũng bị liên luy.
Hiện nay nếu như tu trì kênh mương không hợp lý sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng.
Dương Quảng tuy có dáng vẻ thư sinh nhưng không bỏ sót tình hình xung quanh, nghe nói Hà Bắc có giặc cỏ, lập tức xây dựng nơi đó trở nên rầm rộ, liệu tình huống lưu dân ở Hà Bắc có thêm nghiêm trọng không, đây đúng là một vấn đề lớn.
Có lẽ, nhà Tùy xuống dốc, nguyên nhân cũng là vì khởi công xây dựng kênh đào này.
Chuyện này Trịnh Ngôn Khánh cũng không thể quản được.
Nói chuyện với đám huynh đệ này một lát sau đó Trịnh Ngôn Khánh đi tắm rồi trở về Trúc viên.
Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt tắm một đêm, xương cốt rã rời nên cũng không muốn trở lại Lạc Dương mà ở lại trúc viên.
Dù sao phòng xá Trúc viên cũng không quá nhiều, người trong nhà cũng không đến quá mức bài xích.
Mà Trịnh Ngôn Khánh xem sách một lúc thì kêu Mã Tam Bảo lên.
- Mã Tam Bảo, ngươi không phải là người của Trưởng Tôn gia phải không?
Hắn vô tình hữu ý hỏi ra một câu khiến cho Mã Tam Bảo cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh.
- Hôm nay ở Phích Lịch đường, ta phát hiện ngươi nhìn thấy Trưởng Ton Vô Kỵ cũng không có vẻ giống như là tớ với chủ, thậm chí lúc hắn nói chuyện với ta cũng không nhìn ngươi một cái, cho nên ta cảm thấy ngươi không phải là người của Phích Lịch đường, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc từ đâu mà tới?
---------
Mã Tam Bảo trong lòng cả kinh, nhưng ngoài mặt vẫn bảo trì được vẻ bình tĩnh.
Hắn vâng mệnh tới đây, với tính tình của mình, hắn tưởng rằng có thể giấu diếm Trịnh Ngôn Khánh, không ngờ Trịnh Ngôn Khánh lại có thể nhìn ra hắn nhanh như vậy.
Trên thư ánh bày ra một thanh đại hoành đao, lộ ra sát khí nhàn nhạt.
Mã Tam Bảo tin rằng, nếu mình không nói thật thì Trịnh Ngôn Khánh cũng không e ngại gì Trưởng Tôn Thịnh mà giết hắn.
Hắn hít sâu một hơi rồi nói:
- Trịnh thiếu gia, ngài thật đúng là yêu nghiệt... tiểu nhân tự nhận mình đã vô cùng cẩn thận mà vẫn bị ngài nhìn ra chỗ sơ hở. Tiểu nhân chính là Mã Tam Bảo, từ Hạ Châu tới đây, vâng mệnh của Đường quốc công, đến bên cạnh ngài hầu cận.
- Hạ Châu?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, trong lòng sinh ra một dòng nước ấm.
Trên đời này người có thể quan tâm mình ngoại trừ Trịnh Thế An cũng chỉ có sư phụ.
- Hóa ra là Trưởng Tôn đại huynh.
Trịnh Ngôn Khánh chắp tay nói,
- Ta vừa rồi được đại tướng quân mời tới. Muội muội này tên là Trưởng Tôn Vô Cấu sao?
Trưởng Tôn Vô Cấu kia ửng đỏ cả khuôn mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu, ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cảm thấy kỳ quái. Phụ thân mời hắn đến, có chuyện gì vậy?
Trưởng Tôn Vô Kỵ còn đang nghĩ ngợi thì Trịnh Ngôn Khánh đã chắp tay nói:
- Đại huynh, ta còn có việc, Quan Âm tỳ, muội sau này đừng leo cây nữa nha, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cha mẹ của muội sẽ phải rất khổ sở.
Trưởng Tôn Vô Cấu liền nhu thuận đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh cùng với Mã Tam Bảo liền đi khỏi.
Lúc này, Cao phu nhân và Trưởng Tôn Thịnh cũng sớm nhận được tin tức, liền vội vàng chạy tới.
Cao phu nhân ôm lấy Trưởng Tôn Vô Cấu vào trong lồng ngực mà nói:
- Quan Âm tỳ, con có bị đau ở đâu không?
Trưởng Tôn Vô Cấu lắc lắc đầu đột nhiên ôm lấy cao phu nhân khẽ nói bên tai nàng:
- Mẹ, vừa rồi con nhìn thấy tiểu ca ca thần khí kia.
Cao phu nhân khẽ giật mình.
Đúng lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ tiến tới nói qua một lần.
Cao phu nhân lần này mới biết được, thần khí ca ca trong miệng của Trưởng Tôn Vô Cấu chính là Trịnh Ngôn Khánh. Trong lòng nàng khẽ động mà nói:
- Quan Âm tỳ, về sau con có thể thường xuyên nhìn thấy thần khí ca ca đó rồi.
- Thật không mẹ?
Trưởng Tôn Vô Cấu mở to con mắt nghi hoặc mà hỏi.
Cao phu nhân hạ giọng nói:
- Cha con đã quyết định thu nhận Trịnh Ngôn Khánh làm đệ tử.
Trưởng Tôn Vô Kỵ kinh hãi không thôi, phụ thân muốn thu Trịnh Ngôn Khánh làm đệ tử sao?
Trưởng Tôn Thịnh muốn thu Trịnh Ngôn Khánh làm đệ tử, tin tức này truyền ra như địa chấn, nhanh chóng vang vọng khắp thành Lạc Dương.
Đói với tin tức này, mọi người tuy cảm thấy nghi hoặc nhưng ngẫm kỹ cũng là đương nhiên.
Trưởng Tôn Thịnh ở trong triều đình là danh môn vọng tộc, mà Trịnh Ngôn Khánh lại là Lê Dương Trịnh thị, tài hoa xuất chúng, cũng có thể coi là văn võ song toàn, cho nên Trịnh Ngôn Khánh bái Trưởng Tôn Thịnh làm thầy đã là hợp lý, thậm chí có người cảm thấy tiền đồ của Trịnh Ngôn Khánh sau này sẽ vô cùng dễ dàng.
Cùng lúc đó, Trưởng Tôn Thịnh cũng truyền ra bài thơ Xuất tắc, chính là bài thơ lúc trước Trịnh Ngôn Khánh làm.
Ngẫm lại, Trưởng Tôn Thịnh từ khi làm quan tới nay, dựng nên rất nhiều sự nghiệp, cũng chỉ có bài thơ Xuất Tắc này mới nói hết về ông.
Rất nhiều đại thần trong triều, đều âm thầm dặn dò hài tử nhà mình chớ gây thị phi không được học theo tên Mạch Tử Trọng, đi khiêu khích Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh hiện tại danh tiếng đã cực thịnh, tuy rằng Trịnh thị Huỳnh Dương đã xuống dốc nhưng thật sự không thể khinh thường khả năng của Trưởng Tôn Thịnh.
Hắn chính là chân chính trọng thần ở trong triều.
- Ngôn Khánh ngươi muốn bái Trưởng Tôn đại tướng quân làm thầy?
Đúng lúc này, Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt đều tới hỏi thăm.
Cúc đội ngày hai mươi tám tháng chạp đã tan rã.
Tiết Thu Diêu Nghĩa đã rời khỏi Lạc Dương, Đậu Hiếu đã bị Đậu Uy mang tới Trường An, được Đậu gia bồi dưỡng.
Mà Tiết Vạn Triệt cũng sắp phải quay trở lại Hà Đông.
Trịnh Ngôn Khánh ngâm mình với bọn hắn ở trong suối nước nóng, nghe thấy Bùi Hành Nghiễm hỏi thăm thì nhẹ nhàng gật đầu.
- Đúng thế, mười ngày sau là lễ bái sư, nhưng trước hết ta phải tĩnh thân trai giới, đúng rồi, Bùi đại huynh có nghe thấy tin tức gì không? Hà Nam doãn có hành động rồi sao?
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ đến, Trưởng Tôn Thịnh không dễ dàng mà đề cập đến chuyện của Hà Nam doãn như vậy.
Bùi Hành Nghiễm nghĩ, hắn cũng không nghe thấy phụ thân mình nói đến, tựa hồ như Hà Bắc tu trì kênh mương, chuẩn bị làm nên một công trình vô cùng to.
- À, ta nhớ rồi, Hà Nam Doãn Phòng đại nhân cũng chuẩn bị sửa trị lưu dân ở Lạc Dương.
Lạc Dương lưu dân sớm đã tăng nhiều, sửa trị cũng là chuyện sớm hay muộn.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh cũng không để ý đến chuyện Phòng Ngạn Khiêm làm ra chuyện này. Chỉ là hiện tại có rất nhiều trọng thần từ Trường An truyền tới, một số quyền quý rất càn rỡ ở Lạc Dương.
Chỉ là Phòng Ngạn Khiêm cũng có vốn liếng chống lại giới quyền quý kia sao?
Trước kia hắn làm tư mã ở Hứa Châu, đã dứt khoát làm nên các phương diện sửa trị, hiệu quả đúng là không tệ, Trịnh Ngôn Khánh cũng vô cùng coi trọng. Nhưng Lạc Dương không phải là Hứa Châu.
Hiện tại nếu gây chuyện không tốt, không chỉ Phòng Ngạn Khiêm gặp chuyện không may mà Trịnh Ngôn Khánh cũng bị liên luy.
Hiện nay nếu như tu trì kênh mương không hợp lý sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng.
Dương Quảng tuy có dáng vẻ thư sinh nhưng không bỏ sót tình hình xung quanh, nghe nói Hà Bắc có giặc cỏ, lập tức xây dựng nơi đó trở nên rầm rộ, liệu tình huống lưu dân ở Hà Bắc có thêm nghiêm trọng không, đây đúng là một vấn đề lớn.
Có lẽ, nhà Tùy xuống dốc, nguyên nhân cũng là vì khởi công xây dựng kênh đào này.
Chuyện này Trịnh Ngôn Khánh cũng không thể quản được.
Nói chuyện với đám huynh đệ này một lát sau đó Trịnh Ngôn Khánh đi tắm rồi trở về Trúc viên.
Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt tắm một đêm, xương cốt rã rời nên cũng không muốn trở lại Lạc Dương mà ở lại trúc viên.
Dù sao phòng xá Trúc viên cũng không quá nhiều, người trong nhà cũng không đến quá mức bài xích.
Mà Trịnh Ngôn Khánh xem sách một lúc thì kêu Mã Tam Bảo lên.
- Mã Tam Bảo, ngươi không phải là người của Trưởng Tôn gia phải không?
Hắn vô tình hữu ý hỏi ra một câu khiến cho Mã Tam Bảo cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Ngôn Khánh.
- Hôm nay ở Phích Lịch đường, ta phát hiện ngươi nhìn thấy Trưởng Ton Vô Kỵ cũng không có vẻ giống như là tớ với chủ, thậm chí lúc hắn nói chuyện với ta cũng không nhìn ngươi một cái, cho nên ta cảm thấy ngươi không phải là người của Phích Lịch đường, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc từ đâu mà tới?
---------
Mã Tam Bảo trong lòng cả kinh, nhưng ngoài mặt vẫn bảo trì được vẻ bình tĩnh.
Hắn vâng mệnh tới đây, với tính tình của mình, hắn tưởng rằng có thể giấu diếm Trịnh Ngôn Khánh, không ngờ Trịnh Ngôn Khánh lại có thể nhìn ra hắn nhanh như vậy.
Trên thư ánh bày ra một thanh đại hoành đao, lộ ra sát khí nhàn nhạt.
Mã Tam Bảo tin rằng, nếu mình không nói thật thì Trịnh Ngôn Khánh cũng không e ngại gì Trưởng Tôn Thịnh mà giết hắn.
Hắn hít sâu một hơi rồi nói:
- Trịnh thiếu gia, ngài thật đúng là yêu nghiệt... tiểu nhân tự nhận mình đã vô cùng cẩn thận mà vẫn bị ngài nhìn ra chỗ sơ hở. Tiểu nhân chính là Mã Tam Bảo, từ Hạ Châu tới đây, vâng mệnh của Đường quốc công, đến bên cạnh ngài hầu cận.
- Hạ Châu?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, trong lòng sinh ra một dòng nước ấm.
Trên đời này người có thể quan tâm mình ngoại trừ Trịnh Thế An cũng chỉ có sư phụ.
/876
|