Pháo bông nổ ngập trời, mọi người hướng mắt lên cao mà thưởng thức không ai để mắt đến người đàn ông trên tay máu tuông ra nhỏ giọt xuông mặt đất, trên bàn tay khi mảnh thủy tinh vẫn còn ghim vào da thịt, chỉ là nỗi đau nơi trái tim anh quá lớn, mất hết cảm giác với nỗi đầu từ bên ngoài thể xác.
Ánh mắt của Trí Văn không nhìn về phía pháo bông trên cao mà đưa mắt quan sát Ngọc Hân và Uy Phong.
Sau khi Uy Phong bỏ đi, Minh Minh tiến về phía Ngọc Hân… cô ta nắm lấy bàn tay của Ngọc Hân mà lôi đi, không còn một chút sức lực để phản kháng cô chỉ có thể từng bước đi theo Minh Minh, cũng có thể đoán được Minh Minh muốn gì.
Đi đến một góc vắng người, Minh Minh quay lại về phía cô, buông bàn tay cô ra nhìn cô với ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ.
- Cô… nếu cô đã quyết định qua lại với nhà họ Trần, xin cô hãy buông tha cho Uy Phong đi. - Minh Minh nói.
- Buông tha. - Cô bật cười trong chua xót. - Chính anh ta không buông tha tôi, hôm nay cũng chỉ là vô tình gặp gỡ, cô cũng không cần khẩn trương như vậy.
- Thật không biết xấu hổ, không ngờ rời khỏi nhà họ Uy chưa bao lâu… cô đã câu dẫn được con nhà hào môn, đúng là không thể xem thường. - Minh Minh cười khinh nhìn Ngọc Hân mà nói. - À, không biết Trần thiếu gia kia có biết cô trước kia mang thai một đứa con hoang, mất con chưa được bao lâu đã qua lại với đàn ông. Tôi thật khâm phục, khâm phục.
Cô bước lại gần Minh Minh một bước, trên đôi mắt cô long lên sự tưc giận, bàn tay cô nắm chặt cổ tay Minh Minh mà siết: “ Con của tôi, không phải con hoang.”
- Vậy cha của nó là ai, cô nói đi. - Minh Minh kéo tay mình ra khỏi tay Ngọc Hân nhưng không được. - Buông ra, cô làm tôi đau.
Cô hất mạnh cổ tay khiến Minh Minh té ngã xuống nền, sau đo khẽ nói: “ Cô có thể nói tôi ra sao tôi cũng mặc, nhưng đụng vào đứa trẻ đáng thương ấy, tôi không tha cho cô.”
Nhìn vào mắt ánh giận dữ đầy cuồng phong kia, Minh Minh có chút e sợ… nhưng cô ta không muốn chịu thua Ngọc Hân, cô ta đứng lên nhếch môi cười đầy tinh ma: “ Đứa trẻ đáng thương.. quả nhiên là đáng thương thật. Khi chính mẹ của nó khi đang mang thai vẫn còn câu dẫn đàn ông để nó chết tức tưởi. Mât con rồi, lại đi câu dẫn đàn ông… đừng tỏ ra yêu thương đưa trẻ ấy, chết đi cũng tốt, không phải sinh ra để chứng kiến những việc bại hoại của cô.”
Nhắc đến đứa trẻ mà cô đã mất đi, trong lòng Ngọc Hân không kìm nén được xúc động… cô đau đớn khi nghĩ rằng chính bản thân cô đã giết chết con mình. Ngọc Hân không thể đứng vững lùi về phía sau… như muốn ngã quỵ.
- Ngọc Hân, em làm gì ở đây… có chuyện gì đã xảy ra. - Trí Văn đỡ lấy Ngọc Hân, đưa mắt nhìn về phía Minh Minh.
Minh Minh thấy Trí Văn bước đến thì bỏ đi… trong lòng có chút đắc ý.
- Trí Văn xin lỗi anh, tôi muốn quay về khách sạn… - Ngọc Hân khẽ đáp.
- Tôi đưa cô về. - Trí Văn đáp.
Cô lắc đầu: “ Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, tôi nghĩ anh nên ở lại cùng bà ấy… Tôi có thể tự ra về, không sao đâu.”
- Vậy tôi giúp em gọi taxi. - Trí Văn đưa cô quay trờ lại bữa tiệc.
Nhìn thấy Trần phu nhân đang tiếp đãi khách nên cô không muốn làm phiền đành nói: “ Giúp tôi gửi lời chào đến mẹ anh, anh nên ở lại đây phụ giúp bà ấy tiếp đón khách mời… tôi có thể tự gọi taxi không cần quá bận tâm.”
Trí Văn muốn đưa cô ra cổng nhưng nghe tiếng mẹ mình gọi thì không thể từ chối… anh đáp: “ Thật ngại với cô, để cảm ơn cô giúp tôi… ngày mai tôi mời cô ăn tối. Về cẩn thận nhé” - Nói xong liền đi về phía mẹ mình.
Cô đi về phía cổng, lúc này trời đã về đêm… ánh đèn hai bên sáng trưng nhưng vắng lặng. Cô đi bộ trên con đường bên trong khu biệt thự để ra ngoài đường lớn đón taxi, chỉ một mình cô lẻ bóng in dưới mặt đường vô cùng cô độc. Lâu lâu lại có những chiếc xe hơi đắt tiền từ bữa tiệc lái vụt qua cô… cô nhìn phía trước không thể nghĩ rằng lại gặp người không muốn gặp.
Là Uy Phong… anh đang đứng tựa lưng vào cột đèn. Bàn tay kia vẫn không ngừng tuông máu.
Tim cô loạn nhịp… bước ngang qua anh như người xa lạ.
Bàn tay anh đưa về phía cổ tay cô khi cô vùa bước ngang qua anh.
- Tôi… rất đau. - Uy Phong nói.
Cô ngừng lại, không đáp cũng không quay lại… nước mắt trực trào rơi. Ngọc Hân điềm tĩnh một chút, quay lại nhìn vết thương trên tay anh sau đó dùng khăn tay mà băng bó lại. Từng mảnh thủy tinh ghim trên da thịt anh, khiến cô run rẩy rút ra.
- Tôi đã cầm máu giúp anh, vết thương xem ra không nhẹ anh nên đến bệnh viện sát trùng thì tốt hơn. Đừng sợ, sẽ không đau như anh nghĩ đâu. - Cô nhìn anh, tựa như không hiểu những gì anh đang trải qua.
- Em đang đùa giỡn với tôi ư? - Uy Phong bước một bước, kéo bàn tay cô đặt lên bờ ngực anh. - Tôi đau ở đây, là ở đây… em có thể băng bó vết thương này cho tôi không.
Gió thổi mạnh, từng tán lá cây đung đưa theo cơn gió không ngừng… Cô bật cười lớn: “ Phong, dù anh yêu tôi hoặc tôi yêu anh thì tôi và anh là không thể, anh hiểu không… chính là không thể.”
Tiếng nổ lớn trên trời cao, sấm chớp kéo đến cùng những hạt mưa rơi xuống khiến cả hai con người như ướt sũng, họ nhìn nhau không nói nên lời. Cả cô và anh đều mang trong tim những nỗi đau đớn khó thể xóa nhòa, nếu trời đã không thể cho họ bên nhau… vậy khi ấy gieo chi duyên gặp gỡ.
Uy Phong cởi chiếc áo vest trên người choàng vào người Ngọc Hân sau đó trong cơn mưa mà rời đi… Cả trên gương mặt hai người đều đầy nước, chỉ là không còn phân biệt được đâu là nước mưa và đâu là nước mắt.
Ngồi trên taxi quay về khách sạn, Ngọc Hân không thể nào kìm chế được cảm xúc mà khóc rất nhiều. Tưởng chừng như bao nhiêu thời gian không gặp gỡ, cô đã khống chế được cảm xúc, kìm nén được bản thân nhưng cô đã hoàn toàn thất bại… Ở anh, có một sức hút mãnh liệt khiến cô tưởng chừng như gục ngã, nhưng vì sự đau đớn về việc mất đi đứa con của mình quá lớn… cô buộc lòng không được hướng về anh.
Nằm trong khách sạn, cô sốt li bì toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhưng bản thân thì vô cùng lạnh buốt. Cô tỉnh lại khi trời vẫn chưa sáng, cổ họng khô rát… cô muốn uống nước nhưng mệt lả không nhấc nỗi người. Cô không biết gọi cho ai lúc này, cô cảm thấy bản thân mình quá cô độc… Nằm trên giường, nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô quyết định sẽ đi tìm về quá khứ, cô có một niềm tin bền vững cho cha của con cô… anh ấy chắc chắn cũng đang tìm kiếm cô.
Nằm mê mệt trong cơn lạnh buốt từ bên trong cơ thể, cô miên man ngủ say… cô mơ thấy một thế giới khác, không phải, là một đất nước giống như thời xa xưa… họ ăn mặc hệt như những lời miêu tả trong câu chuyện mả cô vô tình độc được. Cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đứng dưới cửa sổ nhìn về phía ánh trăng mà trầm ngâm, trên môi khẽ nói: “ Tịnh Yên, có thể nói cho ta biết khi nào nàng sẽ quay về.”
- Ngọc Hân, Ngọc Hân… - Giọng nói quen thuộc vang lên, phá tan giấc mơ của cô.
Cô khẽ mở mắt, nhìn thấy Kiến Lương đang ngồi bên cạnh.
- Kiến Lương, sao anh biết mà đến. - Giọng cô thều thào.
- Nhân viên họ gọi cửa dọn phòng mãi không được, vì em là khách của anh nên họ thông báo cho anh. Ngọc Hân, vì sao em sốt cao như vậy lại không gọi anh, có biết là rất nguy hiểm không hả? - Kiến Lương đưa tay lên trán cô mà nói.
- Em không sao đâu. - Cô lắc đầu.
- Ngồi dậy ăn cháo, lần sau nhất định phải gọi cho anh hiểu không, nếu em còn ngang bướng anh sẽ không để em sống một mình nữa. - Anh mút muỗng cháo đưa đến miệng cô.
- Anh thật tốt, mặc dù vì em mà anh đã gặp rất nhiều rắc rối từ Phong Vũ. - Ngọc Hân khẽ đáp. - Thôi chết rồi, em còn phải đi làm. - Cô vội nói.
- Ai cho phép em đi làm, anh đã xin nghĩ cho em rồi… Nếu công việc vất vả quá thì nghĩ đi, quay về Ngô Kiên làm trợ lý cho anh, anh đang tuyển người nhưng có đôi chút e ngại người lạ.
Ngọc Hân lắc đầu: “ Em không có chuyên môn, em không thể nhận nhưng em có thể giới thiệu cho anh một người, vừa có chuyên môn lại vừa có thể tin tưởng.”
- Là ai?
- Là Mỹ Lệ, chắc anh không nhớ cô ấy… Cô ấy trước kia từng làm cùng phòng với em ở Ngô Kiên. Hiện tại cô ấy đang làm ở trung tâm thương mại cùng em.
- Một người có chuyên môn cao lại không thể xin việc đúng chuyên ngành ư? Có phải cô ta bị sa thải trong đợt cắt giảm nhân sự.
Ngọc Hân gật đầu: “ Đúng vậy, anh cũng biết hiện tại xin việc rất khó khăn mà, anh chỉ cần xem qua hồ sơ rồi quyết định cũng được, em tin rằng Mỹ Lệ là người đáng tin cậy vì bản tính thật thà chân chất của cô ấy.”
Kiến Lương suy nghĩ đôi chút, sau đó lại nói: “ Em đó bao giờ cũng suy nghĩ cho người khác, nhưng đúng là như vậy mới là Ngọc Hân mà anh biết… được rồi, ngày mai em bảo cô ta mang hồ sơ đến gặp anh.”
Cô chỉ khẽ cười, làm trợ lý cho Kiến Lương chính là công việc tốt, lương lại cao hơn gấp nhiều lần công việc của Mỹ Lệ hiện tại. Mặc dù Mỹ Lệ đi rồi, cô sẽ không còn được ăn cơm ké từ người yêu giấu mặt kia nữa… nhưng nhìn Mỹ Lệ vất vả thâm hụt hàng tháng cô cảm thấy thật xót xa.
Kiến Lương có cuộc gọi quan trọng từ công ty nên từ biệt cô sau khi ép cô ăn hết cháo và uống thuốc. Anh đắp chiếc chăn ngang người cô rồi cảnh cáo không cho cô rời khỏi khách sạn khi chưa khỏe hẳn. Anh rời đi chưa bao lâu, Ngọc Hân cũng thay đổi trang phục mà rời khỏi khách sạn… điểm đến chính là phòng khám của vị bác sĩ lần trước.
- Chào bác sĩ, tôi muốn dùng biện pháp thôi miên để nhớ lại kí ức ngày xưa. - Ngọc Hân khẽ yêu cầu.
- Là cô ư. - Vị bác sĩ nhìn Ngọc Hân sau đó đáp.
- Bác sĩ còn nhớ tôi?
Ông ta gật gù: “ Người đến đây để sử dụng biện pháp thử nghiệm này không nhiều, tôi cũng đã nói nó khá nguy hiểm có thể cô sẽ không tỉnh lại và đứa bé…” - Ông ta nhìn xuống bụng Ngọc Hân thì khá ngạc nhiên.
- Đứa bé của tôi đã mất rồi… vì vậy tôi mới đến nơi này để nhờ ông giúp đỡ để tôi có thể lấy lại những kí ức đó. - Ngọc Hân buồn bã. - Tôi chấp nhận nguy hiểm, dù là không thể tỉnh lại.
- Nếu cô đã nói như vậy. - Vị bác sĩ viết gì đó trong tờ giấy. - Hẹn cô vào lúc 7h tối nay, khi phòng mạch này đóng cửa hết khách… chúng ta sẽ bắt đầu.
- Cảm ơn bác sĩ. - Cô cầm chắc trên tay tờ giấy, cuối đầu cảm ơn và bước ra ngoài.
Cô lang thang trên con phố quen thuộc… Cô bước vào nhà sách lần trước và tò mò tìm lại quyển sách mà cô đang đọc dở lần đó. Nhưng cô hết sức kinh ngạc khi nội dung bên trong đã có chút thay đổi so với lần trước, cô tự hỏi là bản thân nhớ nhầm hoặc đây là một quyển sách khác. Nhìn lại phần bìa và tên đều hệt như lần trước, chỉ là nội dung bên trong đã thay đổi.
“ Nữ thần gió đã mang con gái của mình đến Triệu quốc, cô gái ấy chính là thần hộ mệnh của Triệu Quốc và đặc biệt là vị hoàng đế thời ấy. Tuy nhiên Triệu Tuấn Phong bị gian thần làm mờ mắt, đưa con gái của thần gió vào nhốt trong tẩm cung… lúc ấy thiên hạ thái bình, mua thuận gió hòa bỗng nhiên xảy ra hạn hán mất mùa… khi mưa thì ngập lụt không biết chết bao nhiêu người… cuối cùng con gái thần gió phải lập đàn cầu xin thần linh bớt đi sự phẫn nộ để dân chúng Triệu Quốc yên bình. Gặp không biết bao nhiêu sóng gió từ nội cung và quan gian, cô gái ấy vẫn một lòng yêu Hoàng đế để được cái kết cục bị hãm hại mà chết đi để lại một tiểu công chúa và một thái tử… xác nàng được gió lốc mang về chốn tiên bồng.”
- Rõ ràng lần trước đọc, là tên vua kia ngủm củ tỏi rồi mà, nay lại còn được thần tiên cứu. - Ngọc Hân thắc mắc, đúng là tiểu thuyết… không thật một chút nào.
Cô đặt quyển tiểu thuyết vẫn còn đọc dang dở lên kệ sách dạo một vòng nhà sách mua vài thứ lặt vặt, khi đến quầy tính tiền lại nhìn thấy quyển sách kia nằm ngay ngắn trong giỏ đựng đồ của mình. Ngọc Hân cũng không suy nghĩ nhiều, mua về đọc khi buồn chán cũng tốt.
**************
Trường học Đại Uy tổ chức lễ tốt nghiệp cho học sinh cuối cấp và như vậy Bích Trân chuẩn bị lên lớp 12. Tuy nhiên nhìn nữ sinh này thật giống hệt như một cô bé tiểu học, ai nhìn vào cũng chỉ buồn cười.
Uy Vũ được xứng tên với vinh danh là người tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường. Bích Trân nhìn anh bước lên nhận khen thưởng lền trè môi mà nói: “ Cái gì, anh ta là chuyên gì cúp học mà được loại xuất sắc ư… thật không biết xấu hổ.”
Mọi ánh mắt khó chịu nhìn về cô, khi chê bai thần tượng của trường.
- Nghe nói học xong cấp 3 cậu sẽ kết hôn phải không? - Cẩm Nhung cố tình nói lớn.
Mọi người lại bắt đầu nhìn chằm chằm Bích Trân, tự hỏi ai lại lấy đứa trẻ đó về nuôi.
- Chuyện của tôi, cậu quản làm gì. - Bích Trân đáp, vẫn còn cay cú chuyện cô ta mang mình ra làm trò cười cho thiên hạ.
- Chỉ là lần đó đi ăn trưa cùng Uy Vũ… nhìn thấy chồng sắp cưới của cậu, phải nói chính là rất xứng đôi nha. Mắt kính của anh ta có lẽ mang ra đập đá uống nước. - Cẩm Nhung cười lớn.
Bích Trân xấu hổ đến mức chui xuống đất, rõ ràng là tên bác sĩ đó xấu đến quá mức giới hạn…
Tiếng hát của Uy Vũ khiến mọi người không còn để mắt đến cô nữa, họ chăm chú lắng nghe tiếng hát du dương cùng vẻ đẹp thuần túy không một chút điểm yếu.
- Không ngờ anh ta hát hay như vậy. - Bích Trân thầm ngưỡng mộ.
- Ngày trước ở Mỹ, tôi đã từng nghe anh ấy hát rất nhiều, cũng không có gì đáng kinh ngạc. - Cẩm Nhung nói.
- Cô và anh ấy quen nhau ở Mỹ ư? - Bích Trân hỏi.
- Tình cảm chúng tôi rất khắng khít, cô đừng nghĩ có thể xen vào.
Bích Trân bĩu môi nói: “ Nếu thật sự khắng khít như cô nói, thì cô cần gì phải lo lắng mà nói với tôi.”
Nói rồi Bích Trân rời vị trí ngồi mà bỏ đi, mái tóc được cột đuôi gà lủng lẳng phía sau theo nhịp bước chân của cô quay về phía lớp học. Phía sau mọi người vẫn lắng nghe giọng hát của Uy Vũ… chỉ một mình cô quay mặt mà đi.
Khi Uy Vũ vừa hát xong, một cô gái xinh đẹp mặc thường phục từ bên dưới mang một bó hoa tiến về sân khấu cười ngọt ngào đi tới phía Uy Vũ mà nói: “ Chúc mừng cậu, đã tốt nghiệp rồi.”
- Minh Minh, cảm ơn cậu. - Uy Vũ mỉm cười, nụ cười hiếm thấy từ trước đến nay lại dành cho cô gái xa lạ kia.
Bên dưới rộn ràng bàn tán, có một vài người khối 12 nhận ra Minh Minh nhưng vẫn không chắc nên im lặng… Toàn trường thắc mắc cô gái kia là ai lại khiến Uy Vũ cười ngọt ngào như vậy.
Buổi tổng kết kết thúc, Bích Trân một mình đeo chiếc balo mèo kitty bước ra khỏi cổng liền nhìn thấy Minh Minh đang khoát lên tay Uy Vũ vừa cười vừa nói. Cô chợt cảm thấy không vui, trước nay đều nhìn Cẩm Nhung đi chung thân mật cùng Uy Vũ trong lòng không suy nghĩ gì, nay lại thấy Uy Vũ cùng Minh Minh, lại là một cảm giác khác.
Cô đi về phía trước một nước, ánh mắt lướt nhìn qua hai con người đang thân mật. Tự mình tức giận bản thân vì sao tự tạo ra cảm giác bức bối trong lòng như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt anh ta thoải mái như vậy. Trước khi lên xe cô vẫn đưa mắt nhìn về phía Uy Vũ, tất nhiên ánh mắt anh ta chỉ hướng mắt vào cô gái kia, không hề nhìn thấy cô trong mắt anh ta.
Về tới nhà, Bích Trân nằm trong phòng… hết chơi game thì đọc truyện tranh. Tiếng chuông tin nhắn tít tít trên giường, Bích Trân lại nói nhàm chán: “ Tổng đài lại nhắn tin nữa rồi, đúng là chỉ có tổng đại nhớ đến sự tồn tại của mình.”
Bích Trân nhàm chán lôi chiếc điện thoại lại gần phía mình, sau đó nhảy dựng đứng lên khỏi chiếc nệm êm ấm với dòng tin nhắn bên trong: “ Cột đuôi gà rất hợp.”
- Anh ta… có nhìn về phía mình ư? - Bích Trân hét lên trong căn phòng màu hồng của mình.
Ánh mắt của Trí Văn không nhìn về phía pháo bông trên cao mà đưa mắt quan sát Ngọc Hân và Uy Phong.
Sau khi Uy Phong bỏ đi, Minh Minh tiến về phía Ngọc Hân… cô ta nắm lấy bàn tay của Ngọc Hân mà lôi đi, không còn một chút sức lực để phản kháng cô chỉ có thể từng bước đi theo Minh Minh, cũng có thể đoán được Minh Minh muốn gì.
Đi đến một góc vắng người, Minh Minh quay lại về phía cô, buông bàn tay cô ra nhìn cô với ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ.
- Cô… nếu cô đã quyết định qua lại với nhà họ Trần, xin cô hãy buông tha cho Uy Phong đi. - Minh Minh nói.
- Buông tha. - Cô bật cười trong chua xót. - Chính anh ta không buông tha tôi, hôm nay cũng chỉ là vô tình gặp gỡ, cô cũng không cần khẩn trương như vậy.
- Thật không biết xấu hổ, không ngờ rời khỏi nhà họ Uy chưa bao lâu… cô đã câu dẫn được con nhà hào môn, đúng là không thể xem thường. - Minh Minh cười khinh nhìn Ngọc Hân mà nói. - À, không biết Trần thiếu gia kia có biết cô trước kia mang thai một đứa con hoang, mất con chưa được bao lâu đã qua lại với đàn ông. Tôi thật khâm phục, khâm phục.
Cô bước lại gần Minh Minh một bước, trên đôi mắt cô long lên sự tưc giận, bàn tay cô nắm chặt cổ tay Minh Minh mà siết: “ Con của tôi, không phải con hoang.”
- Vậy cha của nó là ai, cô nói đi. - Minh Minh kéo tay mình ra khỏi tay Ngọc Hân nhưng không được. - Buông ra, cô làm tôi đau.
Cô hất mạnh cổ tay khiến Minh Minh té ngã xuống nền, sau đo khẽ nói: “ Cô có thể nói tôi ra sao tôi cũng mặc, nhưng đụng vào đứa trẻ đáng thương ấy, tôi không tha cho cô.”
Nhìn vào mắt ánh giận dữ đầy cuồng phong kia, Minh Minh có chút e sợ… nhưng cô ta không muốn chịu thua Ngọc Hân, cô ta đứng lên nhếch môi cười đầy tinh ma: “ Đứa trẻ đáng thương.. quả nhiên là đáng thương thật. Khi chính mẹ của nó khi đang mang thai vẫn còn câu dẫn đàn ông để nó chết tức tưởi. Mât con rồi, lại đi câu dẫn đàn ông… đừng tỏ ra yêu thương đưa trẻ ấy, chết đi cũng tốt, không phải sinh ra để chứng kiến những việc bại hoại của cô.”
Nhắc đến đứa trẻ mà cô đã mất đi, trong lòng Ngọc Hân không kìm nén được xúc động… cô đau đớn khi nghĩ rằng chính bản thân cô đã giết chết con mình. Ngọc Hân không thể đứng vững lùi về phía sau… như muốn ngã quỵ.
- Ngọc Hân, em làm gì ở đây… có chuyện gì đã xảy ra. - Trí Văn đỡ lấy Ngọc Hân, đưa mắt nhìn về phía Minh Minh.
Minh Minh thấy Trí Văn bước đến thì bỏ đi… trong lòng có chút đắc ý.
- Trí Văn xin lỗi anh, tôi muốn quay về khách sạn… - Ngọc Hân khẽ đáp.
- Tôi đưa cô về. - Trí Văn đáp.
Cô lắc đầu: “ Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, tôi nghĩ anh nên ở lại cùng bà ấy… Tôi có thể tự ra về, không sao đâu.”
- Vậy tôi giúp em gọi taxi. - Trí Văn đưa cô quay trờ lại bữa tiệc.
Nhìn thấy Trần phu nhân đang tiếp đãi khách nên cô không muốn làm phiền đành nói: “ Giúp tôi gửi lời chào đến mẹ anh, anh nên ở lại đây phụ giúp bà ấy tiếp đón khách mời… tôi có thể tự gọi taxi không cần quá bận tâm.”
Trí Văn muốn đưa cô ra cổng nhưng nghe tiếng mẹ mình gọi thì không thể từ chối… anh đáp: “ Thật ngại với cô, để cảm ơn cô giúp tôi… ngày mai tôi mời cô ăn tối. Về cẩn thận nhé” - Nói xong liền đi về phía mẹ mình.
Cô đi về phía cổng, lúc này trời đã về đêm… ánh đèn hai bên sáng trưng nhưng vắng lặng. Cô đi bộ trên con đường bên trong khu biệt thự để ra ngoài đường lớn đón taxi, chỉ một mình cô lẻ bóng in dưới mặt đường vô cùng cô độc. Lâu lâu lại có những chiếc xe hơi đắt tiền từ bữa tiệc lái vụt qua cô… cô nhìn phía trước không thể nghĩ rằng lại gặp người không muốn gặp.
Là Uy Phong… anh đang đứng tựa lưng vào cột đèn. Bàn tay kia vẫn không ngừng tuông máu.
Tim cô loạn nhịp… bước ngang qua anh như người xa lạ.
Bàn tay anh đưa về phía cổ tay cô khi cô vùa bước ngang qua anh.
- Tôi… rất đau. - Uy Phong nói.
Cô ngừng lại, không đáp cũng không quay lại… nước mắt trực trào rơi. Ngọc Hân điềm tĩnh một chút, quay lại nhìn vết thương trên tay anh sau đó dùng khăn tay mà băng bó lại. Từng mảnh thủy tinh ghim trên da thịt anh, khiến cô run rẩy rút ra.
- Tôi đã cầm máu giúp anh, vết thương xem ra không nhẹ anh nên đến bệnh viện sát trùng thì tốt hơn. Đừng sợ, sẽ không đau như anh nghĩ đâu. - Cô nhìn anh, tựa như không hiểu những gì anh đang trải qua.
- Em đang đùa giỡn với tôi ư? - Uy Phong bước một bước, kéo bàn tay cô đặt lên bờ ngực anh. - Tôi đau ở đây, là ở đây… em có thể băng bó vết thương này cho tôi không.
Gió thổi mạnh, từng tán lá cây đung đưa theo cơn gió không ngừng… Cô bật cười lớn: “ Phong, dù anh yêu tôi hoặc tôi yêu anh thì tôi và anh là không thể, anh hiểu không… chính là không thể.”
Tiếng nổ lớn trên trời cao, sấm chớp kéo đến cùng những hạt mưa rơi xuống khiến cả hai con người như ướt sũng, họ nhìn nhau không nói nên lời. Cả cô và anh đều mang trong tim những nỗi đau đớn khó thể xóa nhòa, nếu trời đã không thể cho họ bên nhau… vậy khi ấy gieo chi duyên gặp gỡ.
Uy Phong cởi chiếc áo vest trên người choàng vào người Ngọc Hân sau đó trong cơn mưa mà rời đi… Cả trên gương mặt hai người đều đầy nước, chỉ là không còn phân biệt được đâu là nước mưa và đâu là nước mắt.
Ngồi trên taxi quay về khách sạn, Ngọc Hân không thể nào kìm chế được cảm xúc mà khóc rất nhiều. Tưởng chừng như bao nhiêu thời gian không gặp gỡ, cô đã khống chế được cảm xúc, kìm nén được bản thân nhưng cô đã hoàn toàn thất bại… Ở anh, có một sức hút mãnh liệt khiến cô tưởng chừng như gục ngã, nhưng vì sự đau đớn về việc mất đi đứa con của mình quá lớn… cô buộc lòng không được hướng về anh.
Nằm trong khách sạn, cô sốt li bì toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhưng bản thân thì vô cùng lạnh buốt. Cô tỉnh lại khi trời vẫn chưa sáng, cổ họng khô rát… cô muốn uống nước nhưng mệt lả không nhấc nỗi người. Cô không biết gọi cho ai lúc này, cô cảm thấy bản thân mình quá cô độc… Nằm trên giường, nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô quyết định sẽ đi tìm về quá khứ, cô có một niềm tin bền vững cho cha của con cô… anh ấy chắc chắn cũng đang tìm kiếm cô.
Nằm mê mệt trong cơn lạnh buốt từ bên trong cơ thể, cô miên man ngủ say… cô mơ thấy một thế giới khác, không phải, là một đất nước giống như thời xa xưa… họ ăn mặc hệt như những lời miêu tả trong câu chuyện mả cô vô tình độc được. Cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đứng dưới cửa sổ nhìn về phía ánh trăng mà trầm ngâm, trên môi khẽ nói: “ Tịnh Yên, có thể nói cho ta biết khi nào nàng sẽ quay về.”
- Ngọc Hân, Ngọc Hân… - Giọng nói quen thuộc vang lên, phá tan giấc mơ của cô.
Cô khẽ mở mắt, nhìn thấy Kiến Lương đang ngồi bên cạnh.
- Kiến Lương, sao anh biết mà đến. - Giọng cô thều thào.
- Nhân viên họ gọi cửa dọn phòng mãi không được, vì em là khách của anh nên họ thông báo cho anh. Ngọc Hân, vì sao em sốt cao như vậy lại không gọi anh, có biết là rất nguy hiểm không hả? - Kiến Lương đưa tay lên trán cô mà nói.
- Em không sao đâu. - Cô lắc đầu.
- Ngồi dậy ăn cháo, lần sau nhất định phải gọi cho anh hiểu không, nếu em còn ngang bướng anh sẽ không để em sống một mình nữa. - Anh mút muỗng cháo đưa đến miệng cô.
- Anh thật tốt, mặc dù vì em mà anh đã gặp rất nhiều rắc rối từ Phong Vũ. - Ngọc Hân khẽ đáp. - Thôi chết rồi, em còn phải đi làm. - Cô vội nói.
- Ai cho phép em đi làm, anh đã xin nghĩ cho em rồi… Nếu công việc vất vả quá thì nghĩ đi, quay về Ngô Kiên làm trợ lý cho anh, anh đang tuyển người nhưng có đôi chút e ngại người lạ.
Ngọc Hân lắc đầu: “ Em không có chuyên môn, em không thể nhận nhưng em có thể giới thiệu cho anh một người, vừa có chuyên môn lại vừa có thể tin tưởng.”
- Là ai?
- Là Mỹ Lệ, chắc anh không nhớ cô ấy… Cô ấy trước kia từng làm cùng phòng với em ở Ngô Kiên. Hiện tại cô ấy đang làm ở trung tâm thương mại cùng em.
- Một người có chuyên môn cao lại không thể xin việc đúng chuyên ngành ư? Có phải cô ta bị sa thải trong đợt cắt giảm nhân sự.
Ngọc Hân gật đầu: “ Đúng vậy, anh cũng biết hiện tại xin việc rất khó khăn mà, anh chỉ cần xem qua hồ sơ rồi quyết định cũng được, em tin rằng Mỹ Lệ là người đáng tin cậy vì bản tính thật thà chân chất của cô ấy.”
Kiến Lương suy nghĩ đôi chút, sau đó lại nói: “ Em đó bao giờ cũng suy nghĩ cho người khác, nhưng đúng là như vậy mới là Ngọc Hân mà anh biết… được rồi, ngày mai em bảo cô ta mang hồ sơ đến gặp anh.”
Cô chỉ khẽ cười, làm trợ lý cho Kiến Lương chính là công việc tốt, lương lại cao hơn gấp nhiều lần công việc của Mỹ Lệ hiện tại. Mặc dù Mỹ Lệ đi rồi, cô sẽ không còn được ăn cơm ké từ người yêu giấu mặt kia nữa… nhưng nhìn Mỹ Lệ vất vả thâm hụt hàng tháng cô cảm thấy thật xót xa.
Kiến Lương có cuộc gọi quan trọng từ công ty nên từ biệt cô sau khi ép cô ăn hết cháo và uống thuốc. Anh đắp chiếc chăn ngang người cô rồi cảnh cáo không cho cô rời khỏi khách sạn khi chưa khỏe hẳn. Anh rời đi chưa bao lâu, Ngọc Hân cũng thay đổi trang phục mà rời khỏi khách sạn… điểm đến chính là phòng khám của vị bác sĩ lần trước.
- Chào bác sĩ, tôi muốn dùng biện pháp thôi miên để nhớ lại kí ức ngày xưa. - Ngọc Hân khẽ yêu cầu.
- Là cô ư. - Vị bác sĩ nhìn Ngọc Hân sau đó đáp.
- Bác sĩ còn nhớ tôi?
Ông ta gật gù: “ Người đến đây để sử dụng biện pháp thử nghiệm này không nhiều, tôi cũng đã nói nó khá nguy hiểm có thể cô sẽ không tỉnh lại và đứa bé…” - Ông ta nhìn xuống bụng Ngọc Hân thì khá ngạc nhiên.
- Đứa bé của tôi đã mất rồi… vì vậy tôi mới đến nơi này để nhờ ông giúp đỡ để tôi có thể lấy lại những kí ức đó. - Ngọc Hân buồn bã. - Tôi chấp nhận nguy hiểm, dù là không thể tỉnh lại.
- Nếu cô đã nói như vậy. - Vị bác sĩ viết gì đó trong tờ giấy. - Hẹn cô vào lúc 7h tối nay, khi phòng mạch này đóng cửa hết khách… chúng ta sẽ bắt đầu.
- Cảm ơn bác sĩ. - Cô cầm chắc trên tay tờ giấy, cuối đầu cảm ơn và bước ra ngoài.
Cô lang thang trên con phố quen thuộc… Cô bước vào nhà sách lần trước và tò mò tìm lại quyển sách mà cô đang đọc dở lần đó. Nhưng cô hết sức kinh ngạc khi nội dung bên trong đã có chút thay đổi so với lần trước, cô tự hỏi là bản thân nhớ nhầm hoặc đây là một quyển sách khác. Nhìn lại phần bìa và tên đều hệt như lần trước, chỉ là nội dung bên trong đã thay đổi.
“ Nữ thần gió đã mang con gái của mình đến Triệu quốc, cô gái ấy chính là thần hộ mệnh của Triệu Quốc và đặc biệt là vị hoàng đế thời ấy. Tuy nhiên Triệu Tuấn Phong bị gian thần làm mờ mắt, đưa con gái của thần gió vào nhốt trong tẩm cung… lúc ấy thiên hạ thái bình, mua thuận gió hòa bỗng nhiên xảy ra hạn hán mất mùa… khi mưa thì ngập lụt không biết chết bao nhiêu người… cuối cùng con gái thần gió phải lập đàn cầu xin thần linh bớt đi sự phẫn nộ để dân chúng Triệu Quốc yên bình. Gặp không biết bao nhiêu sóng gió từ nội cung và quan gian, cô gái ấy vẫn một lòng yêu Hoàng đế để được cái kết cục bị hãm hại mà chết đi để lại một tiểu công chúa và một thái tử… xác nàng được gió lốc mang về chốn tiên bồng.”
- Rõ ràng lần trước đọc, là tên vua kia ngủm củ tỏi rồi mà, nay lại còn được thần tiên cứu. - Ngọc Hân thắc mắc, đúng là tiểu thuyết… không thật một chút nào.
Cô đặt quyển tiểu thuyết vẫn còn đọc dang dở lên kệ sách dạo một vòng nhà sách mua vài thứ lặt vặt, khi đến quầy tính tiền lại nhìn thấy quyển sách kia nằm ngay ngắn trong giỏ đựng đồ của mình. Ngọc Hân cũng không suy nghĩ nhiều, mua về đọc khi buồn chán cũng tốt.
**************
Trường học Đại Uy tổ chức lễ tốt nghiệp cho học sinh cuối cấp và như vậy Bích Trân chuẩn bị lên lớp 12. Tuy nhiên nhìn nữ sinh này thật giống hệt như một cô bé tiểu học, ai nhìn vào cũng chỉ buồn cười.
Uy Vũ được xứng tên với vinh danh là người tốt nghiệp loại xuất sắc nhất trường. Bích Trân nhìn anh bước lên nhận khen thưởng lền trè môi mà nói: “ Cái gì, anh ta là chuyên gì cúp học mà được loại xuất sắc ư… thật không biết xấu hổ.”
Mọi ánh mắt khó chịu nhìn về cô, khi chê bai thần tượng của trường.
- Nghe nói học xong cấp 3 cậu sẽ kết hôn phải không? - Cẩm Nhung cố tình nói lớn.
Mọi người lại bắt đầu nhìn chằm chằm Bích Trân, tự hỏi ai lại lấy đứa trẻ đó về nuôi.
- Chuyện của tôi, cậu quản làm gì. - Bích Trân đáp, vẫn còn cay cú chuyện cô ta mang mình ra làm trò cười cho thiên hạ.
- Chỉ là lần đó đi ăn trưa cùng Uy Vũ… nhìn thấy chồng sắp cưới của cậu, phải nói chính là rất xứng đôi nha. Mắt kính của anh ta có lẽ mang ra đập đá uống nước. - Cẩm Nhung cười lớn.
Bích Trân xấu hổ đến mức chui xuống đất, rõ ràng là tên bác sĩ đó xấu đến quá mức giới hạn…
Tiếng hát của Uy Vũ khiến mọi người không còn để mắt đến cô nữa, họ chăm chú lắng nghe tiếng hát du dương cùng vẻ đẹp thuần túy không một chút điểm yếu.
- Không ngờ anh ta hát hay như vậy. - Bích Trân thầm ngưỡng mộ.
- Ngày trước ở Mỹ, tôi đã từng nghe anh ấy hát rất nhiều, cũng không có gì đáng kinh ngạc. - Cẩm Nhung nói.
- Cô và anh ấy quen nhau ở Mỹ ư? - Bích Trân hỏi.
- Tình cảm chúng tôi rất khắng khít, cô đừng nghĩ có thể xen vào.
Bích Trân bĩu môi nói: “ Nếu thật sự khắng khít như cô nói, thì cô cần gì phải lo lắng mà nói với tôi.”
Nói rồi Bích Trân rời vị trí ngồi mà bỏ đi, mái tóc được cột đuôi gà lủng lẳng phía sau theo nhịp bước chân của cô quay về phía lớp học. Phía sau mọi người vẫn lắng nghe giọng hát của Uy Vũ… chỉ một mình cô quay mặt mà đi.
Khi Uy Vũ vừa hát xong, một cô gái xinh đẹp mặc thường phục từ bên dưới mang một bó hoa tiến về sân khấu cười ngọt ngào đi tới phía Uy Vũ mà nói: “ Chúc mừng cậu, đã tốt nghiệp rồi.”
- Minh Minh, cảm ơn cậu. - Uy Vũ mỉm cười, nụ cười hiếm thấy từ trước đến nay lại dành cho cô gái xa lạ kia.
Bên dưới rộn ràng bàn tán, có một vài người khối 12 nhận ra Minh Minh nhưng vẫn không chắc nên im lặng… Toàn trường thắc mắc cô gái kia là ai lại khiến Uy Vũ cười ngọt ngào như vậy.
Buổi tổng kết kết thúc, Bích Trân một mình đeo chiếc balo mèo kitty bước ra khỏi cổng liền nhìn thấy Minh Minh đang khoát lên tay Uy Vũ vừa cười vừa nói. Cô chợt cảm thấy không vui, trước nay đều nhìn Cẩm Nhung đi chung thân mật cùng Uy Vũ trong lòng không suy nghĩ gì, nay lại thấy Uy Vũ cùng Minh Minh, lại là một cảm giác khác.
Cô đi về phía trước một nước, ánh mắt lướt nhìn qua hai con người đang thân mật. Tự mình tức giận bản thân vì sao tự tạo ra cảm giác bức bối trong lòng như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt anh ta thoải mái như vậy. Trước khi lên xe cô vẫn đưa mắt nhìn về phía Uy Vũ, tất nhiên ánh mắt anh ta chỉ hướng mắt vào cô gái kia, không hề nhìn thấy cô trong mắt anh ta.
Về tới nhà, Bích Trân nằm trong phòng… hết chơi game thì đọc truyện tranh. Tiếng chuông tin nhắn tít tít trên giường, Bích Trân lại nói nhàm chán: “ Tổng đài lại nhắn tin nữa rồi, đúng là chỉ có tổng đại nhớ đến sự tồn tại của mình.”
Bích Trân nhàm chán lôi chiếc điện thoại lại gần phía mình, sau đó nhảy dựng đứng lên khỏi chiếc nệm êm ấm với dòng tin nhắn bên trong: “ Cột đuôi gà rất hợp.”
- Anh ta… có nhìn về phía mình ư? - Bích Trân hét lên trong căn phòng màu hồng của mình.
/114
|