Một tháng sau…
Nỗi đau kia trong lòng cô tuy không dứt nhưng cũng gọi là vơi đi, cô bận rộn với công việc bán hàng trong một trung tâm thương mại cùng Mỹ Lệ, đúng là kiếm việc quá khó khăn, tuy Mỹ Lệ có năng lực và bằng cấp nhưng vẫn không được trọng dụng. Thấm thoát cũng đã một tháng hơn trôi qua, cô cầm trên tay những tờ tiền lương đầu tiên vô cùng hạnh phúc, mục đích của cô đang dần được thực hiện… chính là tự cô đi tìm về kí ức ngày xưa.
Cũng đã qua một tháng cô không còn gặp anh nữa, anh quả nhiên là biết giữ lời đã hứa và dường như mất tích ra khỏi cuộc đời cô. Cô chỉ có thể nhìn thấy anh qua tin tức, hoạc những poster được treo trước trung tâm Centery. Cũng chỉ là thoáng nhìn qua hình ảnh, không tận mắt nhìn thấy anh nhưng trái tim cô vì sao cứ nhói lên như vậy… cô thường tự dặn lòng mình, mọi thứ hiện tại là tốt đẹp nhất, đừng làm xáo trộn thêm nữa.
Do yêu cầu công việc, cô thường làm từ sáng cho đến tối… buổi trưa thời gian nghĩ cũng chỉ đủ để đi dùng cơm. Cuộc sống của người thu nhập thấp thật khác trước kia, cô góp tiền cùng Mỹ Lệ để hằng ngày cô ấy mang thêm 1 phần cơm từ nhà đến chổ làm. Họ từ từ thân thiết nhau, Mỹ Lệ là một cô gái chân tình… nếu thời gian qua không có cô ấy, có lẽ cô đã không biết dựa vào ai để vơi bớt sự cô đơn.
Trong shop thời gian trong môt trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, Ngọc Hân đang thay đổi trang phục mới nhất của cửa hàng cho manocanh, Mỹ Lệ đứng một bên mà nói: “ Không nhất thiết ngày nào cũng phải thay đổi trang phục cho nó đâu.”
- Có thời gian mà, thay đổi để nhìn mới mẻ hơn. - Ngọc Hân khẽ cười đáp. - Cậu thấy sao Mỹ Lệ, đẹp chứ.
- Con mắt thời trang của cậu cũng không tệ đó. - Mỹ Lệ đánh giá.
Cô khoanh tay đứng nhìn sự phối hợp của mình, đẹp thật… nhưng khá xa xĩ, nó không hợp với điều kiện hiện tại của cô.
- Xin hỏi ở đây có ai tên Mỹ Lệ không ạ. - Một nhân viên mặc đồng phục của một cửa hàng đồ ăn quen thuộc bước vào hỏi.
Mỹ Lệ nhanh nhảu: “ Vâng, là tôi.”
- Có người đặt hàng ở chỗ chúng tôi mang đồ ăn đến cho cô. - Vị nhân viên kia đặt hai hộp đồ ăn xuống bàn mà nói. - Mời cô kí nhận.
- Nhưng người đó là ai? - Mỹ Lệ thắc mắc.
- Họ không để lại tên, là một người rất phong độ. - Cậu nhân viên giao hàng kia liền cười.
Mỹ Lệ đỏ mặt kí nhận đồ ăn, có phải anh chàng nào để ý cô không đây.
- Là ai, giấu mình phải không? - Ngọc Hân trêu chọc.
- Mình thật sự không biết. - Mỹ Lệ ôm mặt. - Ôi… nhiều đồ ăn ngon quá… chúng ta cùng ăn nào. - Kéo Ngọc Hân lại.
Những ngày sau đó, vẫn là cậu nhân viên giao hàng đó mang đồ ăn tới… cứ mỗi ngày mỗi món. Thành thói quen, Mỹ Lệ không làm cơm mang theo như mọi ngày nữa, vì biết chắc chắn sẽ có người mang đến cho họ. Tuy không biết là của ai, nhưng họ có lòng thì bọn cô có lộc… đồ ăn ngon không có lỗi, tội gì phải bỏ đi.
- Người đó vẫn chưa liên lạc với cậu sao? - Ngọc Hân vừa ăn vừa hỏi.
Mỹ Lệ lắc đầu: “ Soái ca ơi, vì sao còn chưa chịu xuất hiện… trái tim mình muốn nổ tung rồi đây.” - Tràn đầy mơ mộng.
Cô bật cười: “ Tớ thấy trái tim cậu chưa nổ tung, mắt cậu đã sáng lên vì đồ ăn rồi.”
Ngọc Hân cũng có chút thắc mắc, cửa hàng đồ ăn này khá nổi tiếng ngon nhưng giá thành lại rất đắt. Người theo đuổi Mỹ Lệ phải thuộc dạng người có tiền mới có thể hằng ngày mua cơm cho cô… Nhưng nếu mua cho một mình Mỹ Lệ thì không thể là nhiều như vậy… đã vậy đều chu đáo mà mang theo hai muỗng và hai chén nhựa.
- Có lẽ người đó là người quen của cậu. - Cô đoán.
- Vì sao cậu nghĩ như vậy. - Mỹ Lệ nuốt vội sợi mì mà nói.
- Vì sao họ biết cậu và mình ăn cơm chung mà ngay từ lần đầu tiên mang đến đã mang hai phần chứ, rõ ràng là họ biết rõ về cậu. - Cô nhìn đồ ăn lại nói. - Đồ ăn ở đây không rẽ, chắc chắn là người ấy khá giàu có.
- Cậu xem mình có thể quen biết ai giàu có ư? - Mỹ Lệ chóng cằm lên mặt mà nói. - Có khi nào là nhầm lẫn không nhỉ, mình ăn thế này cũng thật ngại.
- Nhầm lẫn thì cũng chỉ một hai lần đầu… nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười rồi. - Cô lắc đầu.
- Ôi… không nghĩ nữa không nghĩ nữa… mặc kệ là ai, miễn chúng ta no bụng là tốt. - Mỹ Lệ bật cười. - Không xuất hiện cũng không sao, hằng ngày mang cơm đến như vậy chúng ta đỡ tốn kém.
Tan giờ làm, chia tay Mỹ Lệ vì hai người phải rẽ đi hai hướng. Cô đi bộ trên con đường đông người… bỗng nhiên cô cảm thấy cô đơn khi nghĩ đến bốn bức tường trong căn phòng vắng lặng… cô không muốn về lại khách sạn mà ngồi lên một chiếc ghế đá trong công viên. Cô ngữa mặt ngắm bầu trời đầy ánh sao đêm, bàn tay cô đưa lên hứng một ngôi sao nhỏ khẽ mỉm cười: “ Con yêu, con chính là ngôi sao bé nhỏ này phải không?”
Trời về đêm càng lạnh hơn, một mình cô ngồi trong công viên vắng người qua lại… Cứ mãi nhìn ngắm ngôi sao be` nhỏ kia mà quên mất thời gian, cho đến khi người người dần thưa đi.. cô vẫn cô đơn một mình ngồi nơi đấy, ôm trong lòng nỗi buồn chất chứa.
- Cô em, đi không? - Hai người đàn ông bước đến gần cô.
- Tôi không quen hai người. - Cô lờ đi.
- Còn giả vờ thanh cao nữa… bao nhiêu? - Người đàn ông kia đưa bàn tay dơ bẩn muốn chạm vào gương mặt cô.
Cô nhanh chóng hất tay hắn ta ra, sau đó đứng lên toan bỏ đi, nhưng dường như không muốn tha cho con mồi béo bở này, bọn chúng chặn đường cô lại. Ngọc Hân nhìn xung quanh, không một ai để cô cầu cứu…
- Con *** này, còn bày đặt thanh cao. - Hắn ta bước đến thì cô thoái lùi… cho đến khi đụng vào người tên còn lại…
- Hai người muốn gì hả, tôi không phải loại người đó… - Cô lo sợ, muốn bỏ chạy.
- Chẳng có loại con gái đàng hoàng nào giờ này ngồi một mình ở đây cả, đừng vờ vịt nữa… đi theo bọn anh, bọn anh sẽ boa cho. - Hắn ta kéo lấy tay cô.
Ngọc Hân hét lên kêu cứu nhưng xung quanh không có một ai, bàn tay dơ bẩn kia bịt miệng cô lại không cho cô hét… cô tức giận cắn mạnh vào tay hắn ta.
- Chát. - Hắn ta đau nhói, đẩy cô ra tát cô té ngã.
Ngọc Hân đau đớn… cô nhìn ánh mắt của bọn côn đồ này dường như muốn xé nát cô… Cô thoái lùi về phía sau với sự hoảng hốt cực độ...bọn chúng cười man rợ từng bước tiến về phía cô. Trong giây phút ấy, cô bỗng dưng nghĩ về Uy Phong… nhưng cô chợt nhớ Uy Phong và cô đã không còn gì nữa… cô dù có ra sao cũng không thể tìm anh.
- Buông cô ấy ra. - Một giọng nói thốt lên từ phía xa, khiến hai người đàn ông kia dừng lại mọi hành động.
Cô nhìn về phía người đàn ông phía trước nhanh chóng hét lên: “ Làm ơn, cứu tôi với.”
Hai người đàn ông kia lao đến nhưng cuối cùng lại bị đánh đến phải bỏ chạy đi, cô sợ hãi đến mức chỉ biết ngồi dưới mặt đất mà khóc. Người đàn ông kia choàng lên người cô chiếc áo khoác da rồi khẽ nói: “ Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
- Cảm ơn anh đã giúp tôi… tôi không sao, tôi sẽ tự về. - Cô từ chối.
- Có thể bọn chúng sẽ theo cô mà trả thù, cũng đã trễ rồi… cô đi một mình rất nguy hiểm.
- Vậy phiền anh. - Ngọc Hân gật đầu, cô lo sợ chuyện khi nãy lại xảy ra.
Cô một mình đi phía trước, còn người đàn ông kia đi phía sau cô… không ai nói với ai lời nào. Khi đến khách sạn cô quay lưng lại nói: “ Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
- Cô vào đi, tôi về đây. - Nói xong thì quay người đi.
Cô cảm thấy trên cuộc đời này vẫn còn người tốt như vậy… cũng thật may là có anh ta giúp đỡ.
Hôm sau cô đến chỗ làm và kể lại cho Mỹ Lệ nghe chuyện lúc tối qua, Mỹ Lệ lúc đầu khá lo lắng nhưng về sau thì than trách vì sao Ngọc Hân chỉ cảm ơn suông như vậy, người tốt như anh ta rất hiếm có… vì sao không xin lại số điện thoại với lí do để trả ơn cứu mạng.
Cô chỉ bật cười với suy nghĩ đầy tính tiểu thuyết của Mỹ Lệ, sau đó lại nói: “ Cậu đó bớt sống trên mây đi, người tình giấu mặt của cậu hôm nay quên mang cơm đến rồi.” - Ngọc Hân nhìn đồng hồ mà nói: “ Có thể anh ta thấy cậu càng lúc càng béo ra, muốn cậu giảm cân chăng?”
Mỹ Lệ nóng giận đánh đuổi Ngọc Hân.. cô vui vẻ chạy đi thì đụng trúng một vị khách vừa bước vào.
- Xin lỗi quý khách, mời quý khách lựa chọn trang phục ạ. - cô nhanh chóng cùi đầu nói.
- Tôi muốn mua một chiếc túi tặng mẹ, cô có thể chọn giúp tôi. - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngọc Hân ngước mắt lên nhìn, thì ra là người đàn ông đêm qua cứu cô: “ Là anh ư?”
Người đàn ông kia khẽ cười: “ Trái đất cũng thật tròn, cô làm ở đây ư?”
- Vâng, để trả ơn hôm qua anh cứu tôi… tôi sẽ hết lòng chọn quà tặng giúp anh. - Cô nhanh nhảu.
Anh ta lại trêu chọc: “ Xem ra giao dịch này tôi lỗ vốn, đó chẳng phải nhiệm vụ của cô ư?”
Cô chỉ khẽ cười… đó chính là công việc hằng ngày của cô… mỉm cười đón khách.
Cô lựa một chiếc túi xách dành cho người đứng tuổi mang phong cách sang trọng với màu đồng quý phái.
- Cô tên Ngọc Hân. - Người đàn ông kia nhìn vào bảng tên mà hỏi.
- Vâng. - Cô gật đầu.
- Tôi tên Trần Trí Văn, rất vui được làm quen với cô. - Trí Văn đáp. - Hy vọng mẹ tôi sẽ thích món quà này.
- Tôi cũng hy vọng như vậy.
Sau khi Trí Văn mua hàng bước ra khỏi cửa hàng, Mỹ Lệ nhanh chóng chạy về phía cô đang chào khách mà nói: “ Cậu và anh ta quen nhau ư, nghe cách nói của hai người có vẻ đã từng gặp nhau.”
- Anh ta là người hôm qua cứu mình. - Cô đáp.
- Cậu không biết anh ta ư, anh ta là con trai duy nhất của chủ tịch khu thương mại này Trần Trí Văn. - Mỹ Lệ nói như hét lên.
Ngọc Hân không nói gì, quay vào bên trọng dọn dẹp lại kệ trưng bày mà nói: “ Chuyện đó thì có gì khiến cậu sửng sốt như vậy chứ, chỉ là vô tình gặp thôi…Xung quanh những cậu ấm như vậy có rất nhiều phụ nữ, trong mắt họ chúng ta chỉ bé như hạt cát.”
- Làm hạt cát cũng được, miễn là trong mắt anh ấy có tớ. - Mỹ Lệ lại mơ mộng.
*************************
Hơn một tháng trôi qua, Uy Phong lao vào công việc để quên đi tất cả những việc đang xảy ra… nhưng cuối cùng hình ảnh của Ngọc Hân vẫn đeo đuổi lấy anh, anh là không thể thực hiện lời hứa của mình.
Anh lặng lẽ quan sát cô từ xa, nhìn cô vất vả làm việc… thân hình ngày càng ốm đi khiến anh càng cảm thấy xót xa hơn. Anh chỉ muốn lao đến ôm cô thật chặt vào lòng, nhưng… chỉ sợ làm như thế cô sẽ biến mất mãi mãi.
Trong phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phong Vũ, anh ngồi đó suy ngẫm về những chuyện đã qua… Là anh đã sai hoàn toàn, nếu Ngọc Hân yêu Kiến Lương… vì sao anh không buông cho cô đi sớm hơn, ít ra đứa bé kia không bị anh hại chết. Tội lỗi anh gây ra, ám ảnh suốt cả cuộc đời.
- Uy Phong, anh đang nghĩ gì vậy… em gõ cửa mãi mà không thấy anh đáp. - Minh Minh bước vào nhìn thấy anh đang suy tư.
- Em đến tìm anh có việc gì sao, anh đang rất bận. - Uy Phong đáp.
- Em biết anh bận đến mực không nghĩ đến việc ăn cơm, nên mang đồ ăn đến cho anh đây. - Minh Minh bày ra những hộp đồ ăn liền nói. - Cô ấy bỏ đi, em biết anh rất buồn nhưng hãy giữ gìn sức khỏe.
- Mọi việc anh đã nói rõ với em, em không trách anh sao, vẫn quan tâm đến anh?
- Em cũng đã nói, em vẫn đang chờ anh. - Minh Minh đáp. - Vả lại cô ấy bỏ mặc anh, nếu em cũng rời bỏ anh, em không làm được.
- Em là một cô gái tốt, em chắc chắn sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn anh gấp bội lần. - Uy Phong nhìn Minh Minh mà nói.
- Đối với em, anh là tốt nhất… - Cô cười buồn. - Phong, em luôn luôn ở bên cạnh anh… chỉ mong anh nhớ điều đó.
Uy Phong không đáp, anh biết Minh Minh cố chấp… nhưng trái tim anh đã hướng về Ngọc Hân, hạnh phúc vì cô nhưng đau cũng vì người con gái ấy.
*******************
Sau đêm sinh nhật của Cẩm Nhung, quả nhiên sau câu nói của Uy Vũ thì những bài báo đều giật tít về mối quan hệ kia đã được nhị thiếu gia tập đoàn Phong Vũ xác nhận. Họ chính thức trở thành một cặp đôi trong mắt công chúng và Cẩm Nhung được các đạo diển săn đón nhiều hơn.
Bích Trân cầm tờ báo trên tay, không quan tâm đến dòng chữ to đùng in trên mặt báo mà chính là bức hình trên đó vì nó có sự xuất hiện của cô đang đội lốp mèo Kitty.
- Phải công nhận là bộ trang phục ấy thật dễ thương mà, vì sao anh ta lại tức giận như vậy. - Cô thắc mắc. - Hôm đó mình có mạnh tay quá không nhỉ, liệu anh ta có bị mù thật không nhỉ.
Cô phân vân mãi cũng nhấc điện thoại mà gọi vào số của Uy Vũ… cũng không có gì là lạ khi Uy Vũ không hề nghe máy. Nằm trong phòng vào ngày cuối tuần quá nhàm chán, Bích Trân ôm con thú bông mèo kitty của mình xuống dưới nhà thì nhìn thấy ba mình đang nói chuyện với một đôi vợ chồng trong phòng khách.
- Con bé rất xinh xắn, có lẽ con trai tôi nhìn thấy sẽ rất thích. - Người phụ nữ kia đang cầm hình cô trên tay mà nói.
- Con trai chị là một bác sĩ có tiếng, trẻ tuổi tài cao… quả thật Bích Trân nhà tôi có phước. - Ba cô đáp.
- Vậy chúng ta hẹn ăn cơm một bữa cho hai đứa gặp nhau, sau đó cho bọn chúng đính hôn đến khi con gái anh đủ 18t sẽ tổ chức đám cưới.
- Anh chị tính vậy cũng tiện cả đôi đường. - Ba cô mỉm cười đáp.
Bích Trân nép người sau bức tường lắng nghe… Cô mới 17t lại muốn gả cô đi nhanh như vậy ư, không được không được… nhất định cô không chịu.
Quả nhiên vài ngày sau cha cô thông báo cô phải ăn mặc thật đẹp để cùng ba đi gặp người quen. Bích Trân tất nhiên đoán được rằng mình phải đi đâu… Cô dở trò nói rằng bận thi nên sẽ tới sau, cha cô thấy cô không tỏ ra nghi ngờ cũng đồng ý.
Trong một nhà hàng sang trọng, cô mặc một bộ đồng phục trên người bước vào bên trong, sau đó không đi về bàn tiệc mà chạy ngay vào nhà vệ sinh. Khi cô bước ra ngoài, thật không khác gì một đứa trẻ bị lạc trong một nhà hàng lớn. Trên người là chiếc đầm màu hồng họa tiết mèo Kitty ngộ nghình, mái tóc thắt bím hai bên, gương mặt lại tô son chét phấn quá đà khiến trở nên vô cùng buồn cười.
Cô hí hửng chạy ra ngoài thì vô tình đụng trúng một người đang bước vào, khi nhìn lại thì phát hiện Uy Vũ và Cẩm Nhung đang đứng nhìn mình.
- Cậu là… là… Bích Trân ư? - Cẩm Nhung muốn sặc cười.
- Thật xui xẻo. - Bích Trân lườm hai người họ rồi bỏ đi.
- Phong cách của cô, càng ngày càng điên loạn. - Uy Vũ nhếch môi nói.
- Như vậy thì sao hả. - Cô quay đầu lại mà nói.
- Thật đáng thương cho kẻ nào yêu phải cô. - Uy Vũ lắc đầu.
- Nói cho anh biết, hôm nay là tôi đi gặp chồng sắp cưới, kẻ đáng thương anh nói là một bác sĩ vừa đẹp trai vừa giỏi giang, lại vô cùng thích vẻ bên ngoài của tôi.
Uy Vũ nhìu mày, sau đó mặc kệ Bích Trân mà đi ngang qua cô… Cẩm Nhung không nhịn được cười khi nhìn thấy Bích Trân nhưng cũng chạy theo Uy Vũ.
Về phần soái ca trong suy nghĩ của Bích Trân thì sụp đổ hoàn toàn… Người đàn ông mà cha cô muốn cô kết hôn là một tên bốn mắt đáng ghét, hắn ta dường như học hành quá nhiều nên quên mất việc cắt tóc chải đầu, gương mặt nhìn vào đã mất hết cảm tình khi bị già háp trước tuổi, nhìn vào cứ nghĩ hắn ta là em trai của hai ông lão ngôi đây.
Cha cô nhìn cô lộ nét tức giận, rõ ràng là cố tình phá buổi hẹn. Nhưng nhà bên đàn trai lại không để ý, khen Bích Trân còn xinh hơn trong ảnh.
Uy Vũ cố tình chọn một bàn dễ quan sát bàn của Bích Trân đang ngồi… nhìn người chồng sắp cưới của Bích Trân mà nhếch môi cười… xem cô ta tự hào về chồng sắp cưới lắm mà.
- Con thấy Bích Trân nhà bác thế nào?
- Dạ, cô ấy rất đáng yêu. - Bác sĩ đáp.
- Còn con Bích Trân, thấy con trai chúng ta thế nào.
Bích Trân hụt hẫng đến chết, lại nhìn qua thấy ánh mắt của Uy Vũ đầy ý châm chọc mà tức giận.
- Dạ, anh ấy không tệ, cũng là một người có công việc ổn định là niềm mơ ước của tất cả phụ nữ… Nhưng con xin lỗi ba, con xin lỗi hai bác… con không thể lừa dối anh ấy mà kết hôn cùng anh ấy được.
- Ý cháu là? - Hai người nhà đàn trai khó hiểu.
- Cháu đã mang thai với người đàn ông ngồi ở đằng kia rồi ạ. - Bích Trân đưa tay chỉ về Uy Vũ. - Nhưng anh ta đã phản bội cháu, cặp kè cùng người khác nên cháu… nên cháu… huhu cháu rất đau khổ, cháu không muốn lừa dối mọi người nữa ạ… Chính anh ta, Uy Vũ… đã gây ra hậu quả rồi phủ nhận trách nhiệm. - Bích Trân khóc toáng lên trong nhà hàng khiến ai nấy đều chú ý và dòm ngó Uy Vũ.
Uy Vũ lần này bị Bích Trân bày ra một vố khá đau… Nhưng xem ra Uy Vũ vẫn không có chút thay đổi sắc mặt khi mọi người dòm ngó chỉ trích… Anh đi về phía Bích Trân đang khóc lóc nắm lấy tay cô kéo đi.
- Anh đưa tôi đi đâu hả. - Bích Trân hỏi.
- Chẳng phải cô nói tôi làm cô mang thai ư, vậy nên tôi cần phải lấy lại vốn lẫn lời trước khi chịu điều tiếng. - Uy Vũ nhếch môi cười nhìn Bích Trân.
Nỗi đau kia trong lòng cô tuy không dứt nhưng cũng gọi là vơi đi, cô bận rộn với công việc bán hàng trong một trung tâm thương mại cùng Mỹ Lệ, đúng là kiếm việc quá khó khăn, tuy Mỹ Lệ có năng lực và bằng cấp nhưng vẫn không được trọng dụng. Thấm thoát cũng đã một tháng hơn trôi qua, cô cầm trên tay những tờ tiền lương đầu tiên vô cùng hạnh phúc, mục đích của cô đang dần được thực hiện… chính là tự cô đi tìm về kí ức ngày xưa.
Cũng đã qua một tháng cô không còn gặp anh nữa, anh quả nhiên là biết giữ lời đã hứa và dường như mất tích ra khỏi cuộc đời cô. Cô chỉ có thể nhìn thấy anh qua tin tức, hoạc những poster được treo trước trung tâm Centery. Cũng chỉ là thoáng nhìn qua hình ảnh, không tận mắt nhìn thấy anh nhưng trái tim cô vì sao cứ nhói lên như vậy… cô thường tự dặn lòng mình, mọi thứ hiện tại là tốt đẹp nhất, đừng làm xáo trộn thêm nữa.
Do yêu cầu công việc, cô thường làm từ sáng cho đến tối… buổi trưa thời gian nghĩ cũng chỉ đủ để đi dùng cơm. Cuộc sống của người thu nhập thấp thật khác trước kia, cô góp tiền cùng Mỹ Lệ để hằng ngày cô ấy mang thêm 1 phần cơm từ nhà đến chổ làm. Họ từ từ thân thiết nhau, Mỹ Lệ là một cô gái chân tình… nếu thời gian qua không có cô ấy, có lẽ cô đã không biết dựa vào ai để vơi bớt sự cô đơn.
Trong shop thời gian trong môt trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, Ngọc Hân đang thay đổi trang phục mới nhất của cửa hàng cho manocanh, Mỹ Lệ đứng một bên mà nói: “ Không nhất thiết ngày nào cũng phải thay đổi trang phục cho nó đâu.”
- Có thời gian mà, thay đổi để nhìn mới mẻ hơn. - Ngọc Hân khẽ cười đáp. - Cậu thấy sao Mỹ Lệ, đẹp chứ.
- Con mắt thời trang của cậu cũng không tệ đó. - Mỹ Lệ đánh giá.
Cô khoanh tay đứng nhìn sự phối hợp của mình, đẹp thật… nhưng khá xa xĩ, nó không hợp với điều kiện hiện tại của cô.
- Xin hỏi ở đây có ai tên Mỹ Lệ không ạ. - Một nhân viên mặc đồng phục của một cửa hàng đồ ăn quen thuộc bước vào hỏi.
Mỹ Lệ nhanh nhảu: “ Vâng, là tôi.”
- Có người đặt hàng ở chỗ chúng tôi mang đồ ăn đến cho cô. - Vị nhân viên kia đặt hai hộp đồ ăn xuống bàn mà nói. - Mời cô kí nhận.
- Nhưng người đó là ai? - Mỹ Lệ thắc mắc.
- Họ không để lại tên, là một người rất phong độ. - Cậu nhân viên giao hàng kia liền cười.
Mỹ Lệ đỏ mặt kí nhận đồ ăn, có phải anh chàng nào để ý cô không đây.
- Là ai, giấu mình phải không? - Ngọc Hân trêu chọc.
- Mình thật sự không biết. - Mỹ Lệ ôm mặt. - Ôi… nhiều đồ ăn ngon quá… chúng ta cùng ăn nào. - Kéo Ngọc Hân lại.
Những ngày sau đó, vẫn là cậu nhân viên giao hàng đó mang đồ ăn tới… cứ mỗi ngày mỗi món. Thành thói quen, Mỹ Lệ không làm cơm mang theo như mọi ngày nữa, vì biết chắc chắn sẽ có người mang đến cho họ. Tuy không biết là của ai, nhưng họ có lòng thì bọn cô có lộc… đồ ăn ngon không có lỗi, tội gì phải bỏ đi.
- Người đó vẫn chưa liên lạc với cậu sao? - Ngọc Hân vừa ăn vừa hỏi.
Mỹ Lệ lắc đầu: “ Soái ca ơi, vì sao còn chưa chịu xuất hiện… trái tim mình muốn nổ tung rồi đây.” - Tràn đầy mơ mộng.
Cô bật cười: “ Tớ thấy trái tim cậu chưa nổ tung, mắt cậu đã sáng lên vì đồ ăn rồi.”
Ngọc Hân cũng có chút thắc mắc, cửa hàng đồ ăn này khá nổi tiếng ngon nhưng giá thành lại rất đắt. Người theo đuổi Mỹ Lệ phải thuộc dạng người có tiền mới có thể hằng ngày mua cơm cho cô… Nhưng nếu mua cho một mình Mỹ Lệ thì không thể là nhiều như vậy… đã vậy đều chu đáo mà mang theo hai muỗng và hai chén nhựa.
- Có lẽ người đó là người quen của cậu. - Cô đoán.
- Vì sao cậu nghĩ như vậy. - Mỹ Lệ nuốt vội sợi mì mà nói.
- Vì sao họ biết cậu và mình ăn cơm chung mà ngay từ lần đầu tiên mang đến đã mang hai phần chứ, rõ ràng là họ biết rõ về cậu. - Cô nhìn đồ ăn lại nói. - Đồ ăn ở đây không rẽ, chắc chắn là người ấy khá giàu có.
- Cậu xem mình có thể quen biết ai giàu có ư? - Mỹ Lệ chóng cằm lên mặt mà nói. - Có khi nào là nhầm lẫn không nhỉ, mình ăn thế này cũng thật ngại.
- Nhầm lẫn thì cũng chỉ một hai lần đầu… nhưng hôm nay đã là ngày thứ mười rồi. - Cô lắc đầu.
- Ôi… không nghĩ nữa không nghĩ nữa… mặc kệ là ai, miễn chúng ta no bụng là tốt. - Mỹ Lệ bật cười. - Không xuất hiện cũng không sao, hằng ngày mang cơm đến như vậy chúng ta đỡ tốn kém.
Tan giờ làm, chia tay Mỹ Lệ vì hai người phải rẽ đi hai hướng. Cô đi bộ trên con đường đông người… bỗng nhiên cô cảm thấy cô đơn khi nghĩ đến bốn bức tường trong căn phòng vắng lặng… cô không muốn về lại khách sạn mà ngồi lên một chiếc ghế đá trong công viên. Cô ngữa mặt ngắm bầu trời đầy ánh sao đêm, bàn tay cô đưa lên hứng một ngôi sao nhỏ khẽ mỉm cười: “ Con yêu, con chính là ngôi sao bé nhỏ này phải không?”
Trời về đêm càng lạnh hơn, một mình cô ngồi trong công viên vắng người qua lại… Cứ mãi nhìn ngắm ngôi sao be` nhỏ kia mà quên mất thời gian, cho đến khi người người dần thưa đi.. cô vẫn cô đơn một mình ngồi nơi đấy, ôm trong lòng nỗi buồn chất chứa.
- Cô em, đi không? - Hai người đàn ông bước đến gần cô.
- Tôi không quen hai người. - Cô lờ đi.
- Còn giả vờ thanh cao nữa… bao nhiêu? - Người đàn ông kia đưa bàn tay dơ bẩn muốn chạm vào gương mặt cô.
Cô nhanh chóng hất tay hắn ta ra, sau đó đứng lên toan bỏ đi, nhưng dường như không muốn tha cho con mồi béo bở này, bọn chúng chặn đường cô lại. Ngọc Hân nhìn xung quanh, không một ai để cô cầu cứu…
- Con *** này, còn bày đặt thanh cao. - Hắn ta bước đến thì cô thoái lùi… cho đến khi đụng vào người tên còn lại…
- Hai người muốn gì hả, tôi không phải loại người đó… - Cô lo sợ, muốn bỏ chạy.
- Chẳng có loại con gái đàng hoàng nào giờ này ngồi một mình ở đây cả, đừng vờ vịt nữa… đi theo bọn anh, bọn anh sẽ boa cho. - Hắn ta kéo lấy tay cô.
Ngọc Hân hét lên kêu cứu nhưng xung quanh không có một ai, bàn tay dơ bẩn kia bịt miệng cô lại không cho cô hét… cô tức giận cắn mạnh vào tay hắn ta.
- Chát. - Hắn ta đau nhói, đẩy cô ra tát cô té ngã.
Ngọc Hân đau đớn… cô nhìn ánh mắt của bọn côn đồ này dường như muốn xé nát cô… Cô thoái lùi về phía sau với sự hoảng hốt cực độ...bọn chúng cười man rợ từng bước tiến về phía cô. Trong giây phút ấy, cô bỗng dưng nghĩ về Uy Phong… nhưng cô chợt nhớ Uy Phong và cô đã không còn gì nữa… cô dù có ra sao cũng không thể tìm anh.
- Buông cô ấy ra. - Một giọng nói thốt lên từ phía xa, khiến hai người đàn ông kia dừng lại mọi hành động.
Cô nhìn về phía người đàn ông phía trước nhanh chóng hét lên: “ Làm ơn, cứu tôi với.”
Hai người đàn ông kia lao đến nhưng cuối cùng lại bị đánh đến phải bỏ chạy đi, cô sợ hãi đến mức chỉ biết ngồi dưới mặt đất mà khóc. Người đàn ông kia choàng lên người cô chiếc áo khoác da rồi khẽ nói: “ Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
- Cảm ơn anh đã giúp tôi… tôi không sao, tôi sẽ tự về. - Cô từ chối.
- Có thể bọn chúng sẽ theo cô mà trả thù, cũng đã trễ rồi… cô đi một mình rất nguy hiểm.
- Vậy phiền anh. - Ngọc Hân gật đầu, cô lo sợ chuyện khi nãy lại xảy ra.
Cô một mình đi phía trước, còn người đàn ông kia đi phía sau cô… không ai nói với ai lời nào. Khi đến khách sạn cô quay lưng lại nói: “ Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
- Cô vào đi, tôi về đây. - Nói xong thì quay người đi.
Cô cảm thấy trên cuộc đời này vẫn còn người tốt như vậy… cũng thật may là có anh ta giúp đỡ.
Hôm sau cô đến chỗ làm và kể lại cho Mỹ Lệ nghe chuyện lúc tối qua, Mỹ Lệ lúc đầu khá lo lắng nhưng về sau thì than trách vì sao Ngọc Hân chỉ cảm ơn suông như vậy, người tốt như anh ta rất hiếm có… vì sao không xin lại số điện thoại với lí do để trả ơn cứu mạng.
Cô chỉ bật cười với suy nghĩ đầy tính tiểu thuyết của Mỹ Lệ, sau đó lại nói: “ Cậu đó bớt sống trên mây đi, người tình giấu mặt của cậu hôm nay quên mang cơm đến rồi.” - Ngọc Hân nhìn đồng hồ mà nói: “ Có thể anh ta thấy cậu càng lúc càng béo ra, muốn cậu giảm cân chăng?”
Mỹ Lệ nóng giận đánh đuổi Ngọc Hân.. cô vui vẻ chạy đi thì đụng trúng một vị khách vừa bước vào.
- Xin lỗi quý khách, mời quý khách lựa chọn trang phục ạ. - cô nhanh chóng cùi đầu nói.
- Tôi muốn mua một chiếc túi tặng mẹ, cô có thể chọn giúp tôi. - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngọc Hân ngước mắt lên nhìn, thì ra là người đàn ông đêm qua cứu cô: “ Là anh ư?”
Người đàn ông kia khẽ cười: “ Trái đất cũng thật tròn, cô làm ở đây ư?”
- Vâng, để trả ơn hôm qua anh cứu tôi… tôi sẽ hết lòng chọn quà tặng giúp anh. - Cô nhanh nhảu.
Anh ta lại trêu chọc: “ Xem ra giao dịch này tôi lỗ vốn, đó chẳng phải nhiệm vụ của cô ư?”
Cô chỉ khẽ cười… đó chính là công việc hằng ngày của cô… mỉm cười đón khách.
Cô lựa một chiếc túi xách dành cho người đứng tuổi mang phong cách sang trọng với màu đồng quý phái.
- Cô tên Ngọc Hân. - Người đàn ông kia nhìn vào bảng tên mà hỏi.
- Vâng. - Cô gật đầu.
- Tôi tên Trần Trí Văn, rất vui được làm quen với cô. - Trí Văn đáp. - Hy vọng mẹ tôi sẽ thích món quà này.
- Tôi cũng hy vọng như vậy.
Sau khi Trí Văn mua hàng bước ra khỏi cửa hàng, Mỹ Lệ nhanh chóng chạy về phía cô đang chào khách mà nói: “ Cậu và anh ta quen nhau ư, nghe cách nói của hai người có vẻ đã từng gặp nhau.”
- Anh ta là người hôm qua cứu mình. - Cô đáp.
- Cậu không biết anh ta ư, anh ta là con trai duy nhất của chủ tịch khu thương mại này Trần Trí Văn. - Mỹ Lệ nói như hét lên.
Ngọc Hân không nói gì, quay vào bên trọng dọn dẹp lại kệ trưng bày mà nói: “ Chuyện đó thì có gì khiến cậu sửng sốt như vậy chứ, chỉ là vô tình gặp thôi…Xung quanh những cậu ấm như vậy có rất nhiều phụ nữ, trong mắt họ chúng ta chỉ bé như hạt cát.”
- Làm hạt cát cũng được, miễn là trong mắt anh ấy có tớ. - Mỹ Lệ lại mơ mộng.
*************************
Hơn một tháng trôi qua, Uy Phong lao vào công việc để quên đi tất cả những việc đang xảy ra… nhưng cuối cùng hình ảnh của Ngọc Hân vẫn đeo đuổi lấy anh, anh là không thể thực hiện lời hứa của mình.
Anh lặng lẽ quan sát cô từ xa, nhìn cô vất vả làm việc… thân hình ngày càng ốm đi khiến anh càng cảm thấy xót xa hơn. Anh chỉ muốn lao đến ôm cô thật chặt vào lòng, nhưng… chỉ sợ làm như thế cô sẽ biến mất mãi mãi.
Trong phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phong Vũ, anh ngồi đó suy ngẫm về những chuyện đã qua… Là anh đã sai hoàn toàn, nếu Ngọc Hân yêu Kiến Lương… vì sao anh không buông cho cô đi sớm hơn, ít ra đứa bé kia không bị anh hại chết. Tội lỗi anh gây ra, ám ảnh suốt cả cuộc đời.
- Uy Phong, anh đang nghĩ gì vậy… em gõ cửa mãi mà không thấy anh đáp. - Minh Minh bước vào nhìn thấy anh đang suy tư.
- Em đến tìm anh có việc gì sao, anh đang rất bận. - Uy Phong đáp.
- Em biết anh bận đến mực không nghĩ đến việc ăn cơm, nên mang đồ ăn đến cho anh đây. - Minh Minh bày ra những hộp đồ ăn liền nói. - Cô ấy bỏ đi, em biết anh rất buồn nhưng hãy giữ gìn sức khỏe.
- Mọi việc anh đã nói rõ với em, em không trách anh sao, vẫn quan tâm đến anh?
- Em cũng đã nói, em vẫn đang chờ anh. - Minh Minh đáp. - Vả lại cô ấy bỏ mặc anh, nếu em cũng rời bỏ anh, em không làm được.
- Em là một cô gái tốt, em chắc chắn sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn anh gấp bội lần. - Uy Phong nhìn Minh Minh mà nói.
- Đối với em, anh là tốt nhất… - Cô cười buồn. - Phong, em luôn luôn ở bên cạnh anh… chỉ mong anh nhớ điều đó.
Uy Phong không đáp, anh biết Minh Minh cố chấp… nhưng trái tim anh đã hướng về Ngọc Hân, hạnh phúc vì cô nhưng đau cũng vì người con gái ấy.
*******************
Sau đêm sinh nhật của Cẩm Nhung, quả nhiên sau câu nói của Uy Vũ thì những bài báo đều giật tít về mối quan hệ kia đã được nhị thiếu gia tập đoàn Phong Vũ xác nhận. Họ chính thức trở thành một cặp đôi trong mắt công chúng và Cẩm Nhung được các đạo diển săn đón nhiều hơn.
Bích Trân cầm tờ báo trên tay, không quan tâm đến dòng chữ to đùng in trên mặt báo mà chính là bức hình trên đó vì nó có sự xuất hiện của cô đang đội lốp mèo Kitty.
- Phải công nhận là bộ trang phục ấy thật dễ thương mà, vì sao anh ta lại tức giận như vậy. - Cô thắc mắc. - Hôm đó mình có mạnh tay quá không nhỉ, liệu anh ta có bị mù thật không nhỉ.
Cô phân vân mãi cũng nhấc điện thoại mà gọi vào số của Uy Vũ… cũng không có gì là lạ khi Uy Vũ không hề nghe máy. Nằm trong phòng vào ngày cuối tuần quá nhàm chán, Bích Trân ôm con thú bông mèo kitty của mình xuống dưới nhà thì nhìn thấy ba mình đang nói chuyện với một đôi vợ chồng trong phòng khách.
- Con bé rất xinh xắn, có lẽ con trai tôi nhìn thấy sẽ rất thích. - Người phụ nữ kia đang cầm hình cô trên tay mà nói.
- Con trai chị là một bác sĩ có tiếng, trẻ tuổi tài cao… quả thật Bích Trân nhà tôi có phước. - Ba cô đáp.
- Vậy chúng ta hẹn ăn cơm một bữa cho hai đứa gặp nhau, sau đó cho bọn chúng đính hôn đến khi con gái anh đủ 18t sẽ tổ chức đám cưới.
- Anh chị tính vậy cũng tiện cả đôi đường. - Ba cô mỉm cười đáp.
Bích Trân nép người sau bức tường lắng nghe… Cô mới 17t lại muốn gả cô đi nhanh như vậy ư, không được không được… nhất định cô không chịu.
Quả nhiên vài ngày sau cha cô thông báo cô phải ăn mặc thật đẹp để cùng ba đi gặp người quen. Bích Trân tất nhiên đoán được rằng mình phải đi đâu… Cô dở trò nói rằng bận thi nên sẽ tới sau, cha cô thấy cô không tỏ ra nghi ngờ cũng đồng ý.
Trong một nhà hàng sang trọng, cô mặc một bộ đồng phục trên người bước vào bên trong, sau đó không đi về bàn tiệc mà chạy ngay vào nhà vệ sinh. Khi cô bước ra ngoài, thật không khác gì một đứa trẻ bị lạc trong một nhà hàng lớn. Trên người là chiếc đầm màu hồng họa tiết mèo Kitty ngộ nghình, mái tóc thắt bím hai bên, gương mặt lại tô son chét phấn quá đà khiến trở nên vô cùng buồn cười.
Cô hí hửng chạy ra ngoài thì vô tình đụng trúng một người đang bước vào, khi nhìn lại thì phát hiện Uy Vũ và Cẩm Nhung đang đứng nhìn mình.
- Cậu là… là… Bích Trân ư? - Cẩm Nhung muốn sặc cười.
- Thật xui xẻo. - Bích Trân lườm hai người họ rồi bỏ đi.
- Phong cách của cô, càng ngày càng điên loạn. - Uy Vũ nhếch môi nói.
- Như vậy thì sao hả. - Cô quay đầu lại mà nói.
- Thật đáng thương cho kẻ nào yêu phải cô. - Uy Vũ lắc đầu.
- Nói cho anh biết, hôm nay là tôi đi gặp chồng sắp cưới, kẻ đáng thương anh nói là một bác sĩ vừa đẹp trai vừa giỏi giang, lại vô cùng thích vẻ bên ngoài của tôi.
Uy Vũ nhìu mày, sau đó mặc kệ Bích Trân mà đi ngang qua cô… Cẩm Nhung không nhịn được cười khi nhìn thấy Bích Trân nhưng cũng chạy theo Uy Vũ.
Về phần soái ca trong suy nghĩ của Bích Trân thì sụp đổ hoàn toàn… Người đàn ông mà cha cô muốn cô kết hôn là một tên bốn mắt đáng ghét, hắn ta dường như học hành quá nhiều nên quên mất việc cắt tóc chải đầu, gương mặt nhìn vào đã mất hết cảm tình khi bị già háp trước tuổi, nhìn vào cứ nghĩ hắn ta là em trai của hai ông lão ngôi đây.
Cha cô nhìn cô lộ nét tức giận, rõ ràng là cố tình phá buổi hẹn. Nhưng nhà bên đàn trai lại không để ý, khen Bích Trân còn xinh hơn trong ảnh.
Uy Vũ cố tình chọn một bàn dễ quan sát bàn của Bích Trân đang ngồi… nhìn người chồng sắp cưới của Bích Trân mà nhếch môi cười… xem cô ta tự hào về chồng sắp cưới lắm mà.
- Con thấy Bích Trân nhà bác thế nào?
- Dạ, cô ấy rất đáng yêu. - Bác sĩ đáp.
- Còn con Bích Trân, thấy con trai chúng ta thế nào.
Bích Trân hụt hẫng đến chết, lại nhìn qua thấy ánh mắt của Uy Vũ đầy ý châm chọc mà tức giận.
- Dạ, anh ấy không tệ, cũng là một người có công việc ổn định là niềm mơ ước của tất cả phụ nữ… Nhưng con xin lỗi ba, con xin lỗi hai bác… con không thể lừa dối anh ấy mà kết hôn cùng anh ấy được.
- Ý cháu là? - Hai người nhà đàn trai khó hiểu.
- Cháu đã mang thai với người đàn ông ngồi ở đằng kia rồi ạ. - Bích Trân đưa tay chỉ về Uy Vũ. - Nhưng anh ta đã phản bội cháu, cặp kè cùng người khác nên cháu… nên cháu… huhu cháu rất đau khổ, cháu không muốn lừa dối mọi người nữa ạ… Chính anh ta, Uy Vũ… đã gây ra hậu quả rồi phủ nhận trách nhiệm. - Bích Trân khóc toáng lên trong nhà hàng khiến ai nấy đều chú ý và dòm ngó Uy Vũ.
Uy Vũ lần này bị Bích Trân bày ra một vố khá đau… Nhưng xem ra Uy Vũ vẫn không có chút thay đổi sắc mặt khi mọi người dòm ngó chỉ trích… Anh đi về phía Bích Trân đang khóc lóc nắm lấy tay cô kéo đi.
- Anh đưa tôi đi đâu hả. - Bích Trân hỏi.
- Chẳng phải cô nói tôi làm cô mang thai ư, vậy nên tôi cần phải lấy lại vốn lẫn lời trước khi chịu điều tiếng. - Uy Vũ nhếch môi cười nhìn Bích Trân.
/114
|