107.1: Vượt ngục
Trong căn phòng đầy mùi hôi, chuột, gián và những tiếng rên la của những kẻ bị tra khảo, cô nhìn về phía cửa thông ra bên ngoài, nhìn thấy bầu trời đày ánh sao đêm lấp lánh. Còn nhớ khi ở cung Thủy cát, hằng ngày đều cùng Tuấn Phong ngồi bên ngoài hoa viên mà thưởng trăng, anh ngâm thơ, cô rót rượu, mem tình mem rượu hòa vào nhau. Khi cô bị giam giữ tại nơi này, với tư cách một phi tử của một người đứng đầu một đất nước, lại cảm thấy có quá nhiều yếu kém, quá nhiều oan ức mà không thể nói ra lời.
- Ngươi còn thản nhiên ngắm trăng, không sợ cái chết đang đến gần. - Hàng xóm của cô lên tiếng, phá tan những suy nghĩ trong đầu cô.
Tịnh Yên xoay người, nhìn hắn ta sau đó ngồi tựa vào tường đá lạnh lẽo mà đáp: “Chết có gì đáng sợ, theo ta nghĩ nó rất nhẹ nhàng.”
- Xem ra là có nhiều phiền não. - Hắn ta lắc đầu, cũng tựa lưng vào tường đá lạnh nhắm mắt lại. - Ngươi cũng bị ép gả vào cung ư, đã sinh con cho hắn, lại bị nhốt vào nơi này, là không khuất phục điều gì?
- Nhắc mới nhớ, ngươi quen biết ra sao với Như phi kia. - Cô sực nhớ. - Liều mạng đột nhập hoàng cung là tìm cô ta ư. y da, xem ra là nhà ngươi yêu nàng ta rất nhiều, không tiếc cả tính mạng.
Hắn ta vẫn nhắm mắt, đôi môi hơi nhếch cười: “Yêu… chỉ e không còn chút ý nghĩa.”
Cô không hiểu lời hắn ta nói, cũng không muốn hiểu nhiều. Chỉ là, cô thật ganh tỵ với Tố Như kia, một người không tiếc mạng sống để đến tìm gặp cô ta ngay đêm cô ta được phong phi tử. Vậy mà cô ta bên ngoài vui vẻ cùng Tuấn Phong, không một chút suy nghĩ đến sinh mạng của người đàn ông này. Nói về tình thì xem ra, con người ấy quá vô tâm… tình yêu mà hắn nói, xem ra không chút ý nghĩa nữa.
Tuấn Quốc được đưa đến giam chung một phòng cùng tên hàng xóm của Tịnh Yên. Cô lúc đầu khá kinh ngạc nhưng Tuấn Quốc ra hiệu cho cô im lặng, xem như không quen không biết. Cô cũng lờ đi, nằm xuống đống gơm bên cạnh nghe ngóng.
- Vị huynh đệ này, có thể chia cho ta chút gơm để nằm được không? - Tuấn Quốc lên tiếng.
Hắn ta mở mắt nhìn Tuấn Quốc, sau đó bỏ sang một góc nằm xuống, nhường tất cả gơm cho Tuấn Quốc. Anh ngồi xuống đống gơm kia, không nói gì nằm xuống liền ngủ một giấc dài cho đến sáng.
Vài ngày sau, Tuấn Quốc dù làm đủ mọi cách nhưng hắn ta vẫn không chịu mở miệng nói lấy một câu. Tuy cô không hiểu vì sao Tuấn Quốc lại hành động kì lạ như vậy nhưng dù sao anh ta cũng có ơn với cô, lần này cô sẽ giúp Tuấn Quốc. Nhìn cái vẻ đáng thương của một vương gia như anh ta, bị giam tại nơi thấp kém này thật là thiệt thòi.
- Ta nói ngươi đừng cố gắng che giấu nữa, ta đã biết vì sao ngươi bị bọn chúng nhốt vào nơi này. - Cô nói lớn, cố tình cho tên bên cạnh nghe.
- Cô nương đang muốn nói ta ư? - Tuấn Quốc đáp.
- Ngoài ngươi ra, còn ai có thể làm chuyện động trời như vậy. Ta là phi tử của Hoàng thượng lại không biết chuyện ngươi đã gây nên sao. - Cô nói tiếp. - Tú nữ Thục Trân con gái của quan ngũ phẩm Trần Thục chính là ý chung nhân của nhà ngươi. Lần này cả gan giả thái giám tìm gặp nàng ta, nhưng thật không may… thật không may mà. - Cô vừa nói vừa xua tay. - Cả hai người, đều thật là vì nữ nhân mà mất cái mạng lớn.
- Ta và nàng ấy thề non hẹn biển, cũng chỉ vì Triệu đế mà ta mất nàng… Ta hận ta không có quyền cao chức trọng khiến cha nàng nhất quyết không gả. - Tuấn Quốc vờ như rất đau lòng.
Cô nhìn sang tên tù nhân hàng xóm. Nét mặt hắn đã dãn ra, đôi mắt cũng nhìn về phía Tuấn Quốc mà cảm thông. Sau đó hắn ta đứng lên mà vỗ vai Tuấn Quốc: “Triệu đế dùng quyền tuyển không biết bao nhiêu tú nữ, làm không biết bao cặp nhân tình đều chia ly… Nay nước Hán đang chuẩn bị tiến vào Triệu quốc, vị huynh đệ này có muốn góp phần lật đổ Triệu quốc, giành lại người phụ nữ của mình.”
Cô hơi kinh ngạc, thì ra… người hàng xóm này của cô chính là phản quốc ư, chỉ vì Tố Như kia mà muốn tiêu diệt cả nước Triệu… Ôi… cô thật là ganh tỵ mà. Đúng rồi, mỹ nhân khuynh thành, chính là cô ta.
- Ta sẽ làm tất cả, để giành lấy Thục Trân. - Tuấn Quốc vỗ vai hắn ta, ánh mắt không chút lộ điểm yếu nào.
- Ta là Mộc Chân. Còn đệ. - Hắn ta nói.
- Đệ là Vân Thúc. - Tuấn Quốc đáp.
- Chúng ta là những kẻ bị Triệu đế ép vào bước đường cùng, nay ta và đệ không có rượu dùng tạm chén nước này kết tình huynh đệ… Quyết tâm giết chết Triệu đế, giành lại nữ nhân và đất nước.
Cô khoanh tay nhìn bọn họ, Mộc Chân ơi là Mộc Chân… Ngươi đang thề nguyền với sói dữ ư… Xem ra, trận đánh lần này, chưa đánh đã chiến thắng, lại nói… Tuấn Phong đã biết trước mà đưa Tuấn Quốc giả dạng để làm gián điệp.
Bọn họ uống chén nước thề nguyền tình huynh đệ, cô lại ngồi xuống dựa lưng vào tường. Dù sao Mộc Chân kia cũng chỉ vì một chữ tình, Tuấn Quốc sau khi đạt được mục đích sẽ khó lòng tha mạng. Ôi cô đang lạc vào cái thời kì mà, luật pháp chính là trong tay kẻ thắng, giết một mạng người.. thật đơn giản.
Đêm hôm sau, khi cô đang yên giấc thì nghe tiếng kêu của những thanh kim loại chói tai, khi tỉnh lại liền nhìn thấy một cảnh náo loạn trước mắt. Bọn binh lính nằm dưới đất khắp mọi nơi máu me đầy người, Tuấn Quốc và Mộc Chân cả hai đang cùng nhau song kiếm để vượt ngục ư?
- Đệ ra ngoài trước đi. - Mộc Chân đẩy Tuấn Quốc đi.
- Vì sao huynh không đi cùng đệ? - Tuấn Quốc thắc mắc, chẳng phải anh bày ra trò vượt tù để hắn thoát thân.
Mộc Chân không nói gì, quay lại dùng gươm chặt đứt cộng dây xích khóa phòng giam của cô. sau đó nhanh chóng bước vào bên trong kéo tay cô đi theo hắn: “ Mau đi thôi.”
Cô tròn mắt nhìn hắn ta… Hắn ta và cô đâu có thân, lại còn trong lúc nguy nan mà cứu cô khỏi nơi này.
Tuấn Quốc và Mộc Chân cùng nhau đưa cô ra khỏi hoàng cung một cách an toàn, nhìn qua là biết cục diện này chính là do Tuấn Quốc bày ra.
- Vì sao huynh phải cứu cô nương ta, có nữ nhân đi cùng thật dễ hỏng đại sự. - Tuấn Quốc nói.
Cô lườm Tuấn Quốc, cái tên vong ơn này… rõ ràng nhờ cô mà hắn ta mới tiếp cận với Mộc Chân, nay lại nói cô làm hỏng đại sự của hắn. Dù về thân phận, cô cũng là chị dâu hắn dù kiếp này hay kiếp sau cũng là hơn một vế.
- Cũng không thể nhìn thấy cô ta chết mà không cứu. - Mộc Chân nhìn Tịnh Yên mà đáp. - Những huynh đệ khác đang ở cách đây không xa, chúng ta tới đó trước.
- Còn cô nương ta. - Tuấn Quốc chỉ e sợ cho Tịnh Yên, nếu bị phát hiện một mình anh có thể chóng lại bọn chúng, có cô… sẽ thất thế.
- Tạm thời để cô nương ta đi theo chúng ta.
Cả ba người cùng nhau bước đi trên con đường vắng bóng người… mỗi người đang có một suy tính riêng. Chỉ riêng Ngọc Hân, cô nhớ Triệu Dân của cô… Nhưng hiện tại Triệu Dân ở trong cung là an toàn nhất, bên ngoài bọn phản quốc này nếu biết thân phận Triệu Dân thì càng nguy hại cho con trai cô hơn.
~~~~~~~~
Trong cung, Tuấn Phong ngồi trên ngai vàng, đôi mắt nhìn về phía trước.
- Bẩm hoàng thượng, theo như hình bộ báo lại Yên phi và Tứ vương gia đã cùng nhau cao chạy xa bay… Bọn người đó, thật là đáng chết không xem luật lệ Triệu quốc ra gì. - Quan Tể tướng trình tấu.
- Bảm Hoàng thượng, xin người cho người truy lùng đôi gian phu dâm phụ bọn chúng về quy án, để làm gương cho trăm họ.
Tuấn Phong lắc đầu đáp: “Chuyện Yên phi và Tứ vương gia Trẫm xem ra đã tin sai người, đêm qua đã cho người thanh lý môn hộ, chuyện này là điều xấu của họ Triệu, Trẫm đã giải quyết trong im lặng, tránh dân chúng bàn tán không hay về dòng tộc.”
- Tội của Yên phi nương nương là tội khi quân, chiếu theo luật lệ là chu di tam tộc. - Tể tướng lại nói.
- Tể tướng, luận về tội… Tứ đệ Tuấn Quốc của Trẫm cũng tội không nhỏ. Chiếu theo luật lệ cũng là chu di tam tộc, ý khanh muốn nói Trẫm phải giết hết dòng họ Triệu quốc này ư? Đã lưu tình, cũng là nên công bằng… Ai làm, người đó chịu… Trẫm nói ra điều này, các ái khanh đều hiểu rõ chứ?
Lời nói Tuấn Phong hiện tại, không ai dám nói sai. Lỡ như nói ra câu nào không đúng, chỉ e nhận ngay tội mưu đồ soán ngôi.
- Chuyện của Yên phi khép lại, nay nước Hoàn đang rèn binh dưỡng lính muốn xâm chiếm không những nước Triệu ta còn bao gồm nhiều nước phương bắc. Các ái khanh liệu có cao kiến gì?
- Hoàng thượng, thần xin được điều binh ra trận, dẹp tan giặc Hán. - Đồng Long quỳ xuống nói. - Cũng xem như, dùng sức mà chuộc lại lỗi của Yên phi.
- Tốt. - Tuấn Phong đáp. - Trẫm ban cho khanh 30 vạn đại binh… tiến về phía bắc cùng với Đại Đô tướng quân, và Thượng Hà tướng quân. Chúng ta quyết tâm giữ vững bờ cõi.
- Hạ quan tuân lệnh. - Đồng Long đáp.
Bãi triều, Tể tướng đại nhân liền khẽ cười ngắm nhìn chiếc ngai vàng kia. Nay bên cạnh Tuấn Phong đã không còn ai bên cạnh nữa… thời cơ, đây chính là thời cơ đã đến.
/114
|