Tôi đã sốc khi biết được cái sự thật khủng khiếp đó, Hương đã có thai, nhưng mà sự thật về cái chết của Hương và cả đứa con trong bụng như thế nào? Tôi vẫn còn mơ hồ về những suy nghĩ đó.
Tiếp tục theo dõi cảnh tượng trước mắt, những viễn cảnh bắt đầu nhòe đi và xoay vòng tạo thành một bối cảnh khác, tôi chỉ có thể đứng trước cửa dẫn lên sân thượng nhìn từ xa mà không thể nào bước đến gần hơn được, vì phía trước là một khoảng không gian khác nữa, tôi không chắc rằng khi bước qua cái ranh giới đó sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Mọi thứ dần trở nên điên rồ trong mắt tôi, nó nửa hư nửa thực, đứng đó quan sát tôi không còn phân biệt được đâu mới là chân tướng của sự việc. Lúc bấy giờ, ở một bối cảnh khác trong “thế giới ngược”, bác sĩ Trương đang đứng bên giường bệnh của Hương, cô gái nhắm nghiền mắt không nhúc nhích, lúc này tôi mới thấy y tá Liên bước đến và đưa hồ sơ bệnh án cho Trương, tôi đã bắt đầu nghi ngờ và thấy điều gì đó kỳ lạ.
Anh ta kéo tay y tá Liên ra một góc khuất rồi nói nhỏ:
- Chuyện này chỉ có tôi và cô mới được biết, kể cả phó viện trưởng Trung cũng tuyệt đối không được biết vụ này, nếu cô mà để cho ai đó biết chuyện này thì cô đừng trách tôi, nghe rõ chưa?
- Nhưng mà… tại sao anh lại làm như vậy?
Bác sĩ Trung đứng quay mặt sang chỗ khác rồi đáp:
- Hừ! Tên đáng ghét đó chỉ trong vòng một thời gian ngắn mà hắn đã leo lên được đến chức phó viện trưởng của cái bệnh viện này và làm việc ở đây suốt những năm tháng qua, tôi chịu sự quản thúc của hắn bao nhiêu đó là đủ lắm rồi. Thời gian qua tôi đã tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện, mong tìm được người thích hợp, giờ thì ngay cả ông trời cũng giúp tôi.
Nói rồi Trương quay mặt trở lại nhìn Y tá Liên mà phá lên cười một cách nham hiểm. Nghe đến đây, tôi đã sốc khi biết người mà anh ta nhắc đến trong câu chuyện đó chính là tôi, nhưng mà tại sao Trương lại ghét tôi đến như vậy chứ? Thời gian làm việc ở bệnh viện Kim Hồng, tôi luôn dành hết tâm huyết và tài đức của mình để đối xử tốt với mọi người, chưa bao giờ tôi có suy nghĩ rằng sẽ cậy quyền chức mà áp bức người khác trong bệnh viện.
Tiếp tục quan sát một bối cảnh khác, bác sĩ Trương đang trực tiếp phẫu thuật cho Hương, lúc này tôi mới không màn đến ranh giới của hư và thực nữa, tôi từ từ bước qua cái không gian đó một cách thản nhiên rồi ghé đôi mắt trực tiếp nhìn vào chỗ của Trương.
Đôi tay được bọc bởi cái bao tay bằng cao su màu trắng, khi con dao phẫu thuật rạch một đường dọc chạy dài giữa bụng, Hương đã thét gào lên vì đau đớn, nước mắt của cô ấy nhòe hết cả hai mi, khuôn mặt nhăn nhó lại rồi bắt đầu thở thoi thóp trên bàn mổ. Không dừng lại ở đó, tôi đã ngỡ ngàng khi thấy Trương bắt đầu len lỏi đôi tay ấy đưa thẳng vào bụng của Hương.
“Khoan đã! Anh ta không tiêm thuốc mê cho cô ấy sao?”
Tôi che miệng mình lại trước sự tàn nhẫn mà Trương đã làm với cô gái tội nghiệp đó. Sau một hồi lâu mò mẫm, tiếng khóc của đứa trẻ cũng bắt đầu vang lên khắp cả căn phòng, Trương đưa mắt nhìn đứa bé trên tay mình rồi thỏ thẻ nói.
- Ngoan nào, thằng bé kháu khỉnh lắm, nhưng…!
“Nhưng?... Cái gì! Tại sao anh ta lại nói nhưng…?”
Tiếp tục quan sát Trương nói tiếp:
- Nhưng con không thể nào sống thêm phút giây được, con phải giúp chú, giúp chú phá hủy cái sự nghiệp của thằng khốn kia.
Vừa dứt lời, Trương vô tư gói gọn đứa bé sơ sinh ấy bỏ vào trong một cái bọc nilon màu đen, sau đó quay trở lại dùng kim khâu xác để khâu lại đường rạch ở bụng của Hương, ngay cả miệng và mắt cũng bị khâu lại một cách đầy man rợ, tôi nhìn thấy rõ được ánh mắt yếu ớt của Hương khi cố gượng nhìn Trương đang khâu miệng mình lại, một ánh mắt căm phẫn tột cùng, nó như nói lên rằng sự hận thù của cô ấy đã quá lớn.
Sau khi mọi thứ đều đã được Trương dàn xếp ổn thỏa, cậu ta mới lấy trong túi ra một lá bùa phong ấn rồi dán lên trán của cái xác, điều mà tôi thấy kỳ lạ đó là khoảng thời gian tôi biết Hương đã chết do không được phẫu thuật kịp thời, lúc đó tôi có xuống tận phòng bệnh để xem cái xác của cô ấy, nhưng tuyệt nhiên nó rất bình thường, tôi nhớ rất rõ ràng lúc đó tôi chẳng thấy cái xác của Hương có dấu hiệu nào bị khâu lại như hình ảnh tôi thấy bây giờ cả, nó thực sự rất vô lý. Điều đó đã khiến tôi có suy nghĩ rằng anh ta đã khâu cái xác đó lại và đánh tráo nó với một cái xác khác trong nhà xác của bệnh viện, tất cả mọi thứ về Hương đều bị giấu kín ngay trong cái đêm định mệnh đó.
Túi nilon chứa đứa bé sơ sinh cuối cùng cũng được Trương lén lút đem vào nhà vệ sinh trên lầu 5, tầng lầu nơi làm việc của tôi. Tôi đã không mấy ngạc nhiên khi nhận ra bà lau công cũng có dính dáng đến câu chuyện khủng khiếp này, đứng ở một góc của nhà vệ sinh nam, Trương cất giọng.
- Dì Hai, bà đã làm việc ở đây khá lâu rồi đúng không nhỉ?
- Dạ…! Tôi già rồi, được nhận vào đây làm tạp vụ cũng là điều may mắn, tuy hơi vất vả một chút mà kiếm được ít cơm cháo sống qua ngày.
Trương xả nước trong bồn rửa tay rồi nói tiếp:
- Bà có thể giúp tôi một việc được không?
- Việc gì thưa bác sĩ?
Vừa nói Trương vừa lấy từ sau lưng ra một cái túi nilon màu đen quen thuộc.
- Đem cái này tìm một nơi kín đáo trong phòng làm việc của bác sĩ Trung rồi giấu nó lại!
Dì Hai ngạc nhiên:
- Trong đó có gì vậy thưa bác sĩ?
- Bà không cần biết nó là gì cả, chỉ cần làm theo thì số tiền này sẽ là của bà!
Nói đến đây, Trương mới quăng xuống nền gạch một xấp tiền to đùng, dì Hai chỉ vừa mới nhìn thấy bao nhiêu đó đã vội chụp lấy rồi gật đầu lia lịa.
Tiếp tục theo dõi cảnh tượng trước mắt, những viễn cảnh bắt đầu nhòe đi và xoay vòng tạo thành một bối cảnh khác, tôi chỉ có thể đứng trước cửa dẫn lên sân thượng nhìn từ xa mà không thể nào bước đến gần hơn được, vì phía trước là một khoảng không gian khác nữa, tôi không chắc rằng khi bước qua cái ranh giới đó sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Mọi thứ dần trở nên điên rồ trong mắt tôi, nó nửa hư nửa thực, đứng đó quan sát tôi không còn phân biệt được đâu mới là chân tướng của sự việc. Lúc bấy giờ, ở một bối cảnh khác trong “thế giới ngược”, bác sĩ Trương đang đứng bên giường bệnh của Hương, cô gái nhắm nghiền mắt không nhúc nhích, lúc này tôi mới thấy y tá Liên bước đến và đưa hồ sơ bệnh án cho Trương, tôi đã bắt đầu nghi ngờ và thấy điều gì đó kỳ lạ.
Anh ta kéo tay y tá Liên ra một góc khuất rồi nói nhỏ:
- Chuyện này chỉ có tôi và cô mới được biết, kể cả phó viện trưởng Trung cũng tuyệt đối không được biết vụ này, nếu cô mà để cho ai đó biết chuyện này thì cô đừng trách tôi, nghe rõ chưa?
- Nhưng mà… tại sao anh lại làm như vậy?
Bác sĩ Trung đứng quay mặt sang chỗ khác rồi đáp:
- Hừ! Tên đáng ghét đó chỉ trong vòng một thời gian ngắn mà hắn đã leo lên được đến chức phó viện trưởng của cái bệnh viện này và làm việc ở đây suốt những năm tháng qua, tôi chịu sự quản thúc của hắn bao nhiêu đó là đủ lắm rồi. Thời gian qua tôi đã tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện, mong tìm được người thích hợp, giờ thì ngay cả ông trời cũng giúp tôi.
Nói rồi Trương quay mặt trở lại nhìn Y tá Liên mà phá lên cười một cách nham hiểm. Nghe đến đây, tôi đã sốc khi biết người mà anh ta nhắc đến trong câu chuyện đó chính là tôi, nhưng mà tại sao Trương lại ghét tôi đến như vậy chứ? Thời gian làm việc ở bệnh viện Kim Hồng, tôi luôn dành hết tâm huyết và tài đức của mình để đối xử tốt với mọi người, chưa bao giờ tôi có suy nghĩ rằng sẽ cậy quyền chức mà áp bức người khác trong bệnh viện.
Tiếp tục quan sát một bối cảnh khác, bác sĩ Trương đang trực tiếp phẫu thuật cho Hương, lúc này tôi mới không màn đến ranh giới của hư và thực nữa, tôi từ từ bước qua cái không gian đó một cách thản nhiên rồi ghé đôi mắt trực tiếp nhìn vào chỗ của Trương.
Đôi tay được bọc bởi cái bao tay bằng cao su màu trắng, khi con dao phẫu thuật rạch một đường dọc chạy dài giữa bụng, Hương đã thét gào lên vì đau đớn, nước mắt của cô ấy nhòe hết cả hai mi, khuôn mặt nhăn nhó lại rồi bắt đầu thở thoi thóp trên bàn mổ. Không dừng lại ở đó, tôi đã ngỡ ngàng khi thấy Trương bắt đầu len lỏi đôi tay ấy đưa thẳng vào bụng của Hương.
“Khoan đã! Anh ta không tiêm thuốc mê cho cô ấy sao?”
Tôi che miệng mình lại trước sự tàn nhẫn mà Trương đã làm với cô gái tội nghiệp đó. Sau một hồi lâu mò mẫm, tiếng khóc của đứa trẻ cũng bắt đầu vang lên khắp cả căn phòng, Trương đưa mắt nhìn đứa bé trên tay mình rồi thỏ thẻ nói.
- Ngoan nào, thằng bé kháu khỉnh lắm, nhưng…!
“Nhưng?... Cái gì! Tại sao anh ta lại nói nhưng…?”
Tiếp tục quan sát Trương nói tiếp:
- Nhưng con không thể nào sống thêm phút giây được, con phải giúp chú, giúp chú phá hủy cái sự nghiệp của thằng khốn kia.
Vừa dứt lời, Trương vô tư gói gọn đứa bé sơ sinh ấy bỏ vào trong một cái bọc nilon màu đen, sau đó quay trở lại dùng kim khâu xác để khâu lại đường rạch ở bụng của Hương, ngay cả miệng và mắt cũng bị khâu lại một cách đầy man rợ, tôi nhìn thấy rõ được ánh mắt yếu ớt của Hương khi cố gượng nhìn Trương đang khâu miệng mình lại, một ánh mắt căm phẫn tột cùng, nó như nói lên rằng sự hận thù của cô ấy đã quá lớn.
Sau khi mọi thứ đều đã được Trương dàn xếp ổn thỏa, cậu ta mới lấy trong túi ra một lá bùa phong ấn rồi dán lên trán của cái xác, điều mà tôi thấy kỳ lạ đó là khoảng thời gian tôi biết Hương đã chết do không được phẫu thuật kịp thời, lúc đó tôi có xuống tận phòng bệnh để xem cái xác của cô ấy, nhưng tuyệt nhiên nó rất bình thường, tôi nhớ rất rõ ràng lúc đó tôi chẳng thấy cái xác của Hương có dấu hiệu nào bị khâu lại như hình ảnh tôi thấy bây giờ cả, nó thực sự rất vô lý. Điều đó đã khiến tôi có suy nghĩ rằng anh ta đã khâu cái xác đó lại và đánh tráo nó với một cái xác khác trong nhà xác của bệnh viện, tất cả mọi thứ về Hương đều bị giấu kín ngay trong cái đêm định mệnh đó.
Túi nilon chứa đứa bé sơ sinh cuối cùng cũng được Trương lén lút đem vào nhà vệ sinh trên lầu 5, tầng lầu nơi làm việc của tôi. Tôi đã không mấy ngạc nhiên khi nhận ra bà lau công cũng có dính dáng đến câu chuyện khủng khiếp này, đứng ở một góc của nhà vệ sinh nam, Trương cất giọng.
- Dì Hai, bà đã làm việc ở đây khá lâu rồi đúng không nhỉ?
- Dạ…! Tôi già rồi, được nhận vào đây làm tạp vụ cũng là điều may mắn, tuy hơi vất vả một chút mà kiếm được ít cơm cháo sống qua ngày.
Trương xả nước trong bồn rửa tay rồi nói tiếp:
- Bà có thể giúp tôi một việc được không?
- Việc gì thưa bác sĩ?
Vừa nói Trương vừa lấy từ sau lưng ra một cái túi nilon màu đen quen thuộc.
- Đem cái này tìm một nơi kín đáo trong phòng làm việc của bác sĩ Trung rồi giấu nó lại!
Dì Hai ngạc nhiên:
- Trong đó có gì vậy thưa bác sĩ?
- Bà không cần biết nó là gì cả, chỉ cần làm theo thì số tiền này sẽ là của bà!
Nói đến đây, Trương mới quăng xuống nền gạch một xấp tiền to đùng, dì Hai chỉ vừa mới nhìn thấy bao nhiêu đó đã vội chụp lấy rồi gật đầu lia lịa.
/34
|