Hừ! Đồng Đồng cảm thấy dù mắt mình ở trên đỉnh đầu thì cũng không thích nổi Khổng Phương Phương, dùng lỗ mũi từ trên cao nhìn xuống miệt thị chị ta, chung quy chỉ có hai chữ: Thoải mái!
Thấy ba người đi thật, Khổng Đình Đình lập tức ngừng khóc, nói thừa, đi hết rồi thì cô còn khóc cho ai nhìn?
Khổng Đình Đình càng nghĩ càng tức giận, người chị họ này đúng là đồng đội như heo, biết thế thì không nên kết giao với chị ta, lúc đó cô còn nghĩ để chị họ xung phong, mình thì ngư ông đắc lợi, hiện tại thì hay rồi, bị chị ta hại chết!
Đồng Đồng... Khổng Đình Đình hít mũi, vô cùng ủy khuất kêu lớn.
Đồng Đồng quay đầu trả lời, mắt chớp chớp nhìn cô ta, không biết cô ta lại tiếp tục thiêu thân thế nào. Sao?
Thực ra lời cô muốn hỏi là nhà chị thấy chỗ tốt liền dính lấy, đã muốn chiếm tiện nghi còn không muốn để người khác biết, có khác gì sản xuất trái phép còn muốn treo bảng tên không?
Nhà cô có ngu, có thiện lương thế nào thì cũng không có chuyện hai tay dâng tiền cho người khác rồi cầu xin đối phương nhận lấy, đúng là hai chị em não có vấn đề!
Giọng nói không mặn không nhạt của Đồng Đồng thành công khiến Khổng Đình Đình lần nữa chảy nước mắt, thế nhưng lần này vô cùng kiên cường, cố nén không để một giọt nước mắt chảy xuống.
Đương nhiên Khổng Đình Đình không dám để nước mắt chảy xuống, lỡ như cái người đồng đội như heo – Khổng Phương Phương lại xúc động nói lời không nên nói, cô ta làm sao xong việc?
Việc quan trọng là khiến Đồng Đồng bình ổn lại, dù hôm nay nửa đường phải về cũng tốt hơn là hoàn toàn trở mặt.
Chị xin lỗi... Em đừng giận được không? Chị ấy đôi khi là như vậy, có chút bốc đồng nghĩ gì nói nấy, em đừng chấp nhặt với chị ấy, dù sao trong người chúng ta đều chảy dòng máu Khổng gia, có thể gặp nhau ở Bắc Kinh cũng là duyên phận, em đừng giận nữa được không?
Ý chính là không xin lỗi vì Khổng Phương Phương ác ý nói xấu mà là muốn Đồng Đồng không nên giận Khổng Phương Phương. Có gì nói nấy.
Ngụ ý vẫn là Đồng Đồng sai?
Lúc này, Đồng Đồng chưa kịp trả lời, Lục Tiểu Lâm đã giả vờ kinh ngạc hét lên một tiếng: A! -----
Hét cái quỷ gì đấy? Đồng Đồng liếc Lục Tiểu Lâm một cái.
Quen nhau nhiều năm như thế, mình vẫn chưa biết tên cậu!
Đồng Đồng vốn là người tinh ranh, lại là bạn của Lục Tiểu Lâm, đối phương vừa hét to là cô đã hiểu, thế là giả ngu phối hợp.
Sao vậy? Cậu không biết? Mình là Đồng Đồng mà! Nhũ danh là bé, người nhà mới có thể gọi.
Nhưng Lục Nhi nói cái tên này phổ biến quá, mấy đứa trẻ con đều gọi là bé, mà Đồng Đồng thấy tên này cũng quá trẻ con.
Cô không phải là đứa bé mấy tuổi nữa, cho nên Lục Nhi cô cũng không cho gọi!
Cả nhà ai cũng lớn hơn cô, đều là trưởng bối nên có thể quản cô, gọi như vậy còn được... Nhưng cô và Lục Nhi ngang nhau, tuyệt đối không cho gọi là bé!
À ~~~~ Lục Tiểu Lâm lấy tay chống cằm như chợt hiểu ra. Khổng Đồng? Khổng Đồng Đồng? Một lời tỏ vẻ hiểu biết. Mình hiểu rồi, cậu tên là Khổng Đồng Đồng đúng không? Giống tên hai vị tiểu thư này, đều là từ láy Khổng XX, hắc hắc. Nói xong cô còn lộ ra vẻ mặt ta là thiên tài, ta thật sự quá thông minh.
Mặc dù là diễn trò nhưng người nào đó cũng hơi lố quá đi? Cái vẻ mặt giả tạo kia... Đứa bé ba tuổi cũng nhìn ra được!
Nhưng cũng may cái tài năng chân chính này vẫn tác động được hai chị em Khổng gia.
Đồng Đồng xem thường nói: Không phải họ Khổng, mình họ Đồng, hơn nữa, cả bố mẹ mình - đều - họ - Đồng Ba chữ cuối cùng nói một cách chậm rãi, nhấn mạnh đến mức ai cũng nghe rõ, nhất là hai vị họ Khổng kia: Nghe chưa, chúng ta ngay cả họ cũng không giống, cho nên không cần tiếp cận nối gần thân thích được không? Người nào đó không phải thật tâm mà chỉ muốn chiếm tiện nghi không phải sao?
Lục Tiểu Lâm càng khó hiểu: Vậy sao ba người đều chảy chung một dòng máu Khổng gia?
Rõ ràng trên người mình và anh hai chảy dòng máu của bố mẹ mình. Cậu muốn nam thần tên Đồng Đồng hay Khổng Đống và Khổng Đồng Đống hả? Hai cái tên này đúng là kinh điển, có thể sánh được với báu vật lịch sử rồi.
Lục Tiểu Lâm ngẩng mặt nhìn tuấn nhan của Đồng Đống, rồi liên tưởng đến lỗ thủng [1] và thùng nhựa [2] thì ngay lập tức lắc đầu.
Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần không được, quá kinh khủng! Đồng Đống êm tai, Đồng Đống êm tai, là họ Đồng, họ Đồng. Không nên đổi, quá đáng sợ!
Đồng Đồng buồn cười nhưng nín lại, đúng lúc này điện thoại vang lên, cô buông tay Đồng Đống rồi lấy điện thoại, là Úy Ương gọi.
Chỉ thấy Đồng Đồng rùng mình, một loạt không khí chết chóc bao phủ lên... Bởi vì cô vừa nhận tin nhắn đã lập tức bỏ học chạy như điên đến đây, quên mất buổi trưa có hẹn ăn cơm với Úy Ương...
Bây giờ cô nhận sai có còn kịp không?
Anh Úy Ương... em xin lỗi.
Đầu kia, giọng nói của Úy Ương vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến kỳ lạ, nhưng Đồng Đồng biết Úy Ương một chút cũng không bình tĩnh.
Ở ngoài anh luôn giữ khuôn mặt tao nhã lạnh nhạt, chưa bao giờ không nể mặt cô, nhưng buổi tối thì hơi khó nói... Nói không chừng sáng mai cô không bò dậy nổi...
Anh Úy Ương ~~ Đừng giận, người ta không cố ý mà! Là do anh em gọi, tình thế cấp bách quá nên quên! Đồng Đồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn đồng hồ, đã tan học một tiếng, anh Úy Ương nhất định đã đợi rất lâu rồi, cô thảm, thực sự thảm!
Điều anh không chịu được nhất chính là cô vì những chuyện khác mà quên anh!
Anh chờ lâu rồi phải không? Có đói bụng không?
Úy Ương bình tĩnh nói: Không lâu lắm, hơn một tiếng thôi, cũng không phải quá đói bụng, em đói bụng à?
Em - đói - à, ân cần thăm hỏi vô cùng dịu dàng và êm tai!
Nhưng Đồng Đồng lại nghe thành lời cảnh cáo và sự tức giận, lập tức sợ đến mức chân nhũn ra, bắt đầu nói lắp.
Anh, anh Úy Ương... Giọng nói Đồng Đồng run lên, chết rồi! Cô xong rồi! Người ta không cố ý mà.
Sợ Đồng Đống và những người khác nghe được sẽ lộ quan hệ, cô nhanh chân chuồn ra đại sảnh, che điện thoại di động, cảm thấy trời sắp sập rồi.
Ừm.
Anh Úy Ương ~~~
Ừm.
Em sai rồi, thật sự sai rồi, em biết sai rồi mà, cũng chủ động xin lỗi rồi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, anh không thể không phân rõ phải trái được... Lúc nói lời này, Đồng Đồng kinh hồn bạt vía, chỉ dùng sáu chữ để hình dung, đó là --- bị dọa cho tè cả quần.
Ừm? Vẫn ừm... Nhưng ngữ điệu có chút thay đổi.
Đồng Đồng khóc không ra nước mắt, nghĩ đến gì đó liền kiện cáo: Anh chỉ biết dọa em sợ thôi, vừa nãy có người bắt nạt em anh cũng không tới! Em còn khóc đấy! Nói xong cô sức hít mũi một cái, biểu thị mình thực sự bị bắt nạt.
Đầu kia quả nhiên không ừm nữa, thay vào đó là câu hỏi lạnh như băng: Ai?
Có sát khí!
Đồng Đồng nổi da gà, thế là vô ý thức ngẩng đầu lên, lại thấy Úy Ương đứng ở cửa ra vào, cầm điện thoại nhìn mình, vẻ mặt thoạt nhìn lãnh đạm nhưng trong mắt lại có ngọn lửa --- đó là bất mãn vì cô không coi trọng, lỡ hẹn với anh, càng là lửa giận với người bắt nạt cô.
Anh, anh Úy Ương?
Đến đây. Anh trầm giọng nói, chờ cô nhào đến mới ôm hông cô đi đến phòng tiếp khách, anh đã sớm thấy Đồng Đống ở đó, vừa đi vừa nhẹ giọng nói: Tối nay có em chịu.
Đồng Đồng vừa nghe, khuôn mắt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch... Cô biết mà...
Chỉ nằm hưởng thụ thì có gì mà không vừa lòng? Lại còn không thực sự đi vào, nhiều lắm là chỉ hôn hôn sờ sờ lại *** thôi! Cần sợ đến nỗi đó sao? Nhưng anh lại có một ngàn, một trăm, một vạn phương pháp không chạm vào cô rồi khiến cô không có đất mà trốn!
Ban đầu nằm hưởng thụ, được hầu hạ vô cùng thoải mái, nhưng vài tiếng đồng hồ thì sao? Quỳ, nằm sắp nằm ngửa đủ loại tư thế, tư thế nào cũng làm, vài tiếng đồng hồ cho đến hừng đông?
Cô chịu biết bao dày vò, biết bao khổ sở, biết bao thống khổ ai biết không?
Em, em muốn biện hộ... Đồng Đồng run rẩy giơ tay lên, cầu xin một cơ hội được xử lý khoan hồng. Kết quả Úy Ương một câu đã bác bỏ, Đồng Đồng triệt để ủ rũ --- có thể không ủ rũ sao? (tác giả tỏ vẻ thích nghe ngóng)
Vào phòng tiếp khách, vừa thấy Úy Ương, hai mắt Khổng Phương Phương mở lớn, bừng sáng lên, chẳng khác gì sói đói nhìn thấy thịt béo.
Khổng Đình Đình cũng hai mắt sáng ngời, tuy cô ta rất muốn lôi kéo Đồng Đống làm quen nhưng dù sao cũng là anh họ mình, thân cận bao nhiêu cũng không dùng được, nếu có thể với người đàn ông này, chắc là không khác đi?
Bốn năm trước cô ta chưa gặp Úy Ương, cho nên không biết anh có quan hệ với Đồng gia, Khổng Phương Phương cũng không nói với cô.
Khổng Phương Phương đương nhiên sẽ không nói, lỡ như Khổng Đình Đình nổi lên tâm tư muốn cướp anh thì sao? Khổng Đình Đình chắc chắn sẽ muốn cướp!
Khổng Đình Đình trẻ trung xinh đẹp, bằng cấp cao lại càng biết cách trang điểm, bản thân một cơ hội thắng cũng không có!
Tuy chưa gặp Úy Ương nhưng mắt nhìn của Khổng Đình Đình cũng không tệ, cô thấy Úy Ương và Đồng Đống cho nhau một quyền thì trong lòng không khỏi thổn thức.
Người đàn ông này đúng là đẹp trai, không hề thua kém anh họ chút nào. Anh ấy và anh họ thân thiết như vậy, không phải bạn bè thì cũng là họ hàng. Hai người có thể chơi với nhau, vậy anh ấy chắc chắn cũng có gia thế tốt, mình nhất định phải nắm chặt cơ hội này.
Dù sao con rể kim quy đẹp trai như thế, đúng là ngàn dặm mới có thể tìm được, đốt đèn lồng cũng tìm không ra!
Sau đó Khổng Đình Đình chợt nhớ ra mình vừa khóc, không biết lớp trang điểm ở mắt có bị lem hay không, cô ta nhanh chóng xoay người sang chỗ khác sửa sang, thuận tiện soi vào cửa sổ, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm --- không bị lem, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Khổng Phương Phương không có tâm cơ sâu như Khổng Đình Đình, vừa thấy Úy Ương đã cảm thấy hưng phấn, muốn nói với anh vài câu, thế là tiến lên chào hỏi.
Chào anh, anh còn nhớ em không? Chúng ta hôm đó đã gặp nhau ở khách sạn... Giọng Khổng Phương Phương càng ngày càng nhỏ, còn ngại ngùng cúi đầu, dáng vẻ vô cùng xấu hổ.
Khổng Đình Đình vừa nghe, xung quanh lông mày đã nhăn lại, chị họ quen một người đàn ông xuất sắc như thế? Sao có thể như vậy? Sao cô chưa từng nghe chị ta nói qua?
Có phải chị ta sợ bị cô cướp, lòng dạ hẹp hòi không dám nói? Nếu vậy thì cô cũng chẳng cần cạnh tranh công bằng, trực tiếp xuống tay đạp lấy thì về tình cũng không có gì đáng nói đi?
Khổng Đình Đình tìm lý do cho mình, hoàn toàn không thèm nghĩ đến anh đã có bạn gái hay là có thích cô ta không, quan tâm có hay không làm gì, xã hội hiện đại này, kết hôn rồi cũng có thể ly dị, huống chi là bạn gái?
Ngay cả tương lai... Khổng Đình Đình cũng không nghĩ đến, dù sao thì chỉ cần có thể sinh con, nấu cơm thành thục, phần trách nhiệm này chẳng lẽ anh còn không tiếp nhận được?
Bây giờ cô ta cần phải làm rõ thân phận đối phương, đánh giá thật tốt một phen, rồi lại nghĩ cách có được cách liên hệ với đối phương, chắc chắn lâu ngày sẽ sinh tình!
Khổng Đình Đình nghĩ đến nhập thần thần, trong khoảng thời gian ngắn không hề chú ý đến tâm cơ của mình đã lộ ra.
Đối với những người phụ nữ ngấp nghé Úy Ương, Đồng Đồng vô cùng mẫn cảm. Chỉ nhìn một cái là biết hai chị em Khổng gia đều không an phận, đang tính toán đoạt người đàn ông của cô!
Úy Ương ôm Đồng Đồng, phát hiện cô tức giận, mắt vừa nâng đã biết vì sao, bao giờ cũng có vài người phụ nữ không mắt tồn tại một ít ảo tưởng phi thực tế với anh.
Nhưng cô bé trong lòng tức đến mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt như hận không thể tiến lên đánh người, thế là anh cúi đầu, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: Yên tâm, anh là của em.
Sau đó, sự phẫn nộ của Đồng Đồng đã bị bốn chữ này hóa thành mây khói, đôi mắt ngập nước không ngừng chớp chớp nhìn anh nói chuyện với Đồng Đống, nhàm chán lắc lắc tay anh, túm túm cái cà vạt, thuận tiện làm mặt quỷ với Lục Nhi.
Hai người đàn ông nhìn qua có vẻ nghiêm túc, còn cho là đang thảo luận chuyện quốc gia đại sự, hồi lâu mới biết là đang thương lượng đi ăn gì.
Đồng Đống nói đi ăn một bữa tiệc hải sản, bởi vì bé vừa hô hoán muốn ăn, Úy Ương lại nói không được, bởi vì tháng này cô đã ăn một lần, vượt quá số lượng, ăn nữa thì không tốt cho cơ thể cô, hai người đề bạt thương lượng một chút, Đồng Đống nhân tiện hỏi ý kiến Lục Tiểu Lâm, ba người ngồi lại nói chuyện khí thế ngất trời, còn Đồng Đồng không một ai hỏi ý kiến, lại càng không ai quan tâm đến hai chị em Khổng gia.
Hai chị em Khổng gia triệt để bị bỏ quên, đương nhiên là không cam lòng nhưng không dám đến quấy rối, chỉ dùng đôi mắt ngưỡng mộ, đố kí, oán hận nhìn Lục Tiểu Lâm.
Đồng Đồng thân thiết với hai người họ còn được, dù sao cũng là anh em, nhưng cô gái này là gì? Có tư cách gì đứng gần anh họ và mỹ nam như thế?
Cô ta là ai chứ!
Lục Tiểu Lâm cảm giác lưng mình bị khoét thành bốn cái lỗ lớn, cô cười hắc hắc, xấu xa ôm lấy tay Úy Ương và Đồng Đống, cố ý quay sang hai chị em Khổng gia làm mặt quỷ, khiến cho hai người kia tức giận đến giơ chân.
Thực ra Úy Ương và Đồng Đống không thích người ngoài đến gần, ngoại trừ Lục Tiểu Lâm, Úy Ương chịu đựng vì cô là bạn Đồng Đồng, còn Đồng Đống... chính anh cũng không biết vì sao mình không bài xích... có lẽ cũng vì cô là bạn Đồng Đồng, nhỉ?
-----
[1] Lỗ thủng: Hán Việt: Khổng Động.
Chữ Động [洞: dòng]
Chữ Đống [栋: dòng]
Hai chữ có phát âm giống nhau nên từ Khổng Đống, Lục Tiểu Lâm mới liên tưởng đến lỗ thủng.
[2] Thùng nhựa: Hán Việt: Không Dũng Đống
Chữ Khổng: [孔: kǒng]
Chữ Không [空: kōng]
Chữ Dũng [桶: tǒng]
Chữ Đồng [童: tóng]
Hai cặp chữ có phát âm giống nhau nên từ Khổng Đồng Đống, Lục Tiểu Lâm mới liên tưởng đến thùng nhựa.
Thấy ba người đi thật, Khổng Đình Đình lập tức ngừng khóc, nói thừa, đi hết rồi thì cô còn khóc cho ai nhìn?
Khổng Đình Đình càng nghĩ càng tức giận, người chị họ này đúng là đồng đội như heo, biết thế thì không nên kết giao với chị ta, lúc đó cô còn nghĩ để chị họ xung phong, mình thì ngư ông đắc lợi, hiện tại thì hay rồi, bị chị ta hại chết!
Đồng Đồng... Khổng Đình Đình hít mũi, vô cùng ủy khuất kêu lớn.
Đồng Đồng quay đầu trả lời, mắt chớp chớp nhìn cô ta, không biết cô ta lại tiếp tục thiêu thân thế nào. Sao?
Thực ra lời cô muốn hỏi là nhà chị thấy chỗ tốt liền dính lấy, đã muốn chiếm tiện nghi còn không muốn để người khác biết, có khác gì sản xuất trái phép còn muốn treo bảng tên không?
Nhà cô có ngu, có thiện lương thế nào thì cũng không có chuyện hai tay dâng tiền cho người khác rồi cầu xin đối phương nhận lấy, đúng là hai chị em não có vấn đề!
Giọng nói không mặn không nhạt của Đồng Đồng thành công khiến Khổng Đình Đình lần nữa chảy nước mắt, thế nhưng lần này vô cùng kiên cường, cố nén không để một giọt nước mắt chảy xuống.
Đương nhiên Khổng Đình Đình không dám để nước mắt chảy xuống, lỡ như cái người đồng đội như heo – Khổng Phương Phương lại xúc động nói lời không nên nói, cô ta làm sao xong việc?
Việc quan trọng là khiến Đồng Đồng bình ổn lại, dù hôm nay nửa đường phải về cũng tốt hơn là hoàn toàn trở mặt.
Chị xin lỗi... Em đừng giận được không? Chị ấy đôi khi là như vậy, có chút bốc đồng nghĩ gì nói nấy, em đừng chấp nhặt với chị ấy, dù sao trong người chúng ta đều chảy dòng máu Khổng gia, có thể gặp nhau ở Bắc Kinh cũng là duyên phận, em đừng giận nữa được không?
Ý chính là không xin lỗi vì Khổng Phương Phương ác ý nói xấu mà là muốn Đồng Đồng không nên giận Khổng Phương Phương. Có gì nói nấy.
Ngụ ý vẫn là Đồng Đồng sai?
Lúc này, Đồng Đồng chưa kịp trả lời, Lục Tiểu Lâm đã giả vờ kinh ngạc hét lên một tiếng: A! -----
Hét cái quỷ gì đấy? Đồng Đồng liếc Lục Tiểu Lâm một cái.
Quen nhau nhiều năm như thế, mình vẫn chưa biết tên cậu!
Đồng Đồng vốn là người tinh ranh, lại là bạn của Lục Tiểu Lâm, đối phương vừa hét to là cô đã hiểu, thế là giả ngu phối hợp.
Sao vậy? Cậu không biết? Mình là Đồng Đồng mà! Nhũ danh là bé, người nhà mới có thể gọi.
Nhưng Lục Nhi nói cái tên này phổ biến quá, mấy đứa trẻ con đều gọi là bé, mà Đồng Đồng thấy tên này cũng quá trẻ con.
Cô không phải là đứa bé mấy tuổi nữa, cho nên Lục Nhi cô cũng không cho gọi!
Cả nhà ai cũng lớn hơn cô, đều là trưởng bối nên có thể quản cô, gọi như vậy còn được... Nhưng cô và Lục Nhi ngang nhau, tuyệt đối không cho gọi là bé!
À ~~~~ Lục Tiểu Lâm lấy tay chống cằm như chợt hiểu ra. Khổng Đồng? Khổng Đồng Đồng? Một lời tỏ vẻ hiểu biết. Mình hiểu rồi, cậu tên là Khổng Đồng Đồng đúng không? Giống tên hai vị tiểu thư này, đều là từ láy Khổng XX, hắc hắc. Nói xong cô còn lộ ra vẻ mặt ta là thiên tài, ta thật sự quá thông minh.
Mặc dù là diễn trò nhưng người nào đó cũng hơi lố quá đi? Cái vẻ mặt giả tạo kia... Đứa bé ba tuổi cũng nhìn ra được!
Nhưng cũng may cái tài năng chân chính này vẫn tác động được hai chị em Khổng gia.
Đồng Đồng xem thường nói: Không phải họ Khổng, mình họ Đồng, hơn nữa, cả bố mẹ mình - đều - họ - Đồng Ba chữ cuối cùng nói một cách chậm rãi, nhấn mạnh đến mức ai cũng nghe rõ, nhất là hai vị họ Khổng kia: Nghe chưa, chúng ta ngay cả họ cũng không giống, cho nên không cần tiếp cận nối gần thân thích được không? Người nào đó không phải thật tâm mà chỉ muốn chiếm tiện nghi không phải sao?
Lục Tiểu Lâm càng khó hiểu: Vậy sao ba người đều chảy chung một dòng máu Khổng gia?
Rõ ràng trên người mình và anh hai chảy dòng máu của bố mẹ mình. Cậu muốn nam thần tên Đồng Đồng hay Khổng Đống và Khổng Đồng Đống hả? Hai cái tên này đúng là kinh điển, có thể sánh được với báu vật lịch sử rồi.
Lục Tiểu Lâm ngẩng mặt nhìn tuấn nhan của Đồng Đống, rồi liên tưởng đến lỗ thủng [1] và thùng nhựa [2] thì ngay lập tức lắc đầu.
Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần không được, quá kinh khủng! Đồng Đống êm tai, Đồng Đống êm tai, là họ Đồng, họ Đồng. Không nên đổi, quá đáng sợ!
Đồng Đồng buồn cười nhưng nín lại, đúng lúc này điện thoại vang lên, cô buông tay Đồng Đống rồi lấy điện thoại, là Úy Ương gọi.
Chỉ thấy Đồng Đồng rùng mình, một loạt không khí chết chóc bao phủ lên... Bởi vì cô vừa nhận tin nhắn đã lập tức bỏ học chạy như điên đến đây, quên mất buổi trưa có hẹn ăn cơm với Úy Ương...
Bây giờ cô nhận sai có còn kịp không?
Anh Úy Ương... em xin lỗi.
Đầu kia, giọng nói của Úy Ương vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến kỳ lạ, nhưng Đồng Đồng biết Úy Ương một chút cũng không bình tĩnh.
Ở ngoài anh luôn giữ khuôn mặt tao nhã lạnh nhạt, chưa bao giờ không nể mặt cô, nhưng buổi tối thì hơi khó nói... Nói không chừng sáng mai cô không bò dậy nổi...
Anh Úy Ương ~~ Đừng giận, người ta không cố ý mà! Là do anh em gọi, tình thế cấp bách quá nên quên! Đồng Đồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn đồng hồ, đã tan học một tiếng, anh Úy Ương nhất định đã đợi rất lâu rồi, cô thảm, thực sự thảm!
Điều anh không chịu được nhất chính là cô vì những chuyện khác mà quên anh!
Anh chờ lâu rồi phải không? Có đói bụng không?
Úy Ương bình tĩnh nói: Không lâu lắm, hơn một tiếng thôi, cũng không phải quá đói bụng, em đói bụng à?
Em - đói - à, ân cần thăm hỏi vô cùng dịu dàng và êm tai!
Nhưng Đồng Đồng lại nghe thành lời cảnh cáo và sự tức giận, lập tức sợ đến mức chân nhũn ra, bắt đầu nói lắp.
Anh, anh Úy Ương... Giọng nói Đồng Đồng run lên, chết rồi! Cô xong rồi! Người ta không cố ý mà.
Sợ Đồng Đống và những người khác nghe được sẽ lộ quan hệ, cô nhanh chân chuồn ra đại sảnh, che điện thoại di động, cảm thấy trời sắp sập rồi.
Ừm.
Anh Úy Ương ~~~
Ừm.
Em sai rồi, thật sự sai rồi, em biết sai rồi mà, cũng chủ động xin lỗi rồi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, anh không thể không phân rõ phải trái được... Lúc nói lời này, Đồng Đồng kinh hồn bạt vía, chỉ dùng sáu chữ để hình dung, đó là --- bị dọa cho tè cả quần.
Ừm? Vẫn ừm... Nhưng ngữ điệu có chút thay đổi.
Đồng Đồng khóc không ra nước mắt, nghĩ đến gì đó liền kiện cáo: Anh chỉ biết dọa em sợ thôi, vừa nãy có người bắt nạt em anh cũng không tới! Em còn khóc đấy! Nói xong cô sức hít mũi một cái, biểu thị mình thực sự bị bắt nạt.
Đầu kia quả nhiên không ừm nữa, thay vào đó là câu hỏi lạnh như băng: Ai?
Có sát khí!
Đồng Đồng nổi da gà, thế là vô ý thức ngẩng đầu lên, lại thấy Úy Ương đứng ở cửa ra vào, cầm điện thoại nhìn mình, vẻ mặt thoạt nhìn lãnh đạm nhưng trong mắt lại có ngọn lửa --- đó là bất mãn vì cô không coi trọng, lỡ hẹn với anh, càng là lửa giận với người bắt nạt cô.
Anh, anh Úy Ương?
Đến đây. Anh trầm giọng nói, chờ cô nhào đến mới ôm hông cô đi đến phòng tiếp khách, anh đã sớm thấy Đồng Đống ở đó, vừa đi vừa nhẹ giọng nói: Tối nay có em chịu.
Đồng Đồng vừa nghe, khuôn mắt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch... Cô biết mà...
Chỉ nằm hưởng thụ thì có gì mà không vừa lòng? Lại còn không thực sự đi vào, nhiều lắm là chỉ hôn hôn sờ sờ lại *** thôi! Cần sợ đến nỗi đó sao? Nhưng anh lại có một ngàn, một trăm, một vạn phương pháp không chạm vào cô rồi khiến cô không có đất mà trốn!
Ban đầu nằm hưởng thụ, được hầu hạ vô cùng thoải mái, nhưng vài tiếng đồng hồ thì sao? Quỳ, nằm sắp nằm ngửa đủ loại tư thế, tư thế nào cũng làm, vài tiếng đồng hồ cho đến hừng đông?
Cô chịu biết bao dày vò, biết bao khổ sở, biết bao thống khổ ai biết không?
Em, em muốn biện hộ... Đồng Đồng run rẩy giơ tay lên, cầu xin một cơ hội được xử lý khoan hồng. Kết quả Úy Ương một câu đã bác bỏ, Đồng Đồng triệt để ủ rũ --- có thể không ủ rũ sao? (tác giả tỏ vẻ thích nghe ngóng)
Vào phòng tiếp khách, vừa thấy Úy Ương, hai mắt Khổng Phương Phương mở lớn, bừng sáng lên, chẳng khác gì sói đói nhìn thấy thịt béo.
Khổng Đình Đình cũng hai mắt sáng ngời, tuy cô ta rất muốn lôi kéo Đồng Đống làm quen nhưng dù sao cũng là anh họ mình, thân cận bao nhiêu cũng không dùng được, nếu có thể với người đàn ông này, chắc là không khác đi?
Bốn năm trước cô ta chưa gặp Úy Ương, cho nên không biết anh có quan hệ với Đồng gia, Khổng Phương Phương cũng không nói với cô.
Khổng Phương Phương đương nhiên sẽ không nói, lỡ như Khổng Đình Đình nổi lên tâm tư muốn cướp anh thì sao? Khổng Đình Đình chắc chắn sẽ muốn cướp!
Khổng Đình Đình trẻ trung xinh đẹp, bằng cấp cao lại càng biết cách trang điểm, bản thân một cơ hội thắng cũng không có!
Tuy chưa gặp Úy Ương nhưng mắt nhìn của Khổng Đình Đình cũng không tệ, cô thấy Úy Ương và Đồng Đống cho nhau một quyền thì trong lòng không khỏi thổn thức.
Người đàn ông này đúng là đẹp trai, không hề thua kém anh họ chút nào. Anh ấy và anh họ thân thiết như vậy, không phải bạn bè thì cũng là họ hàng. Hai người có thể chơi với nhau, vậy anh ấy chắc chắn cũng có gia thế tốt, mình nhất định phải nắm chặt cơ hội này.
Dù sao con rể kim quy đẹp trai như thế, đúng là ngàn dặm mới có thể tìm được, đốt đèn lồng cũng tìm không ra!
Sau đó Khổng Đình Đình chợt nhớ ra mình vừa khóc, không biết lớp trang điểm ở mắt có bị lem hay không, cô ta nhanh chóng xoay người sang chỗ khác sửa sang, thuận tiện soi vào cửa sổ, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm --- không bị lem, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Khổng Phương Phương không có tâm cơ sâu như Khổng Đình Đình, vừa thấy Úy Ương đã cảm thấy hưng phấn, muốn nói với anh vài câu, thế là tiến lên chào hỏi.
Chào anh, anh còn nhớ em không? Chúng ta hôm đó đã gặp nhau ở khách sạn... Giọng Khổng Phương Phương càng ngày càng nhỏ, còn ngại ngùng cúi đầu, dáng vẻ vô cùng xấu hổ.
Khổng Đình Đình vừa nghe, xung quanh lông mày đã nhăn lại, chị họ quen một người đàn ông xuất sắc như thế? Sao có thể như vậy? Sao cô chưa từng nghe chị ta nói qua?
Có phải chị ta sợ bị cô cướp, lòng dạ hẹp hòi không dám nói? Nếu vậy thì cô cũng chẳng cần cạnh tranh công bằng, trực tiếp xuống tay đạp lấy thì về tình cũng không có gì đáng nói đi?
Khổng Đình Đình tìm lý do cho mình, hoàn toàn không thèm nghĩ đến anh đã có bạn gái hay là có thích cô ta không, quan tâm có hay không làm gì, xã hội hiện đại này, kết hôn rồi cũng có thể ly dị, huống chi là bạn gái?
Ngay cả tương lai... Khổng Đình Đình cũng không nghĩ đến, dù sao thì chỉ cần có thể sinh con, nấu cơm thành thục, phần trách nhiệm này chẳng lẽ anh còn không tiếp nhận được?
Bây giờ cô ta cần phải làm rõ thân phận đối phương, đánh giá thật tốt một phen, rồi lại nghĩ cách có được cách liên hệ với đối phương, chắc chắn lâu ngày sẽ sinh tình!
Khổng Đình Đình nghĩ đến nhập thần thần, trong khoảng thời gian ngắn không hề chú ý đến tâm cơ của mình đã lộ ra.
Đối với những người phụ nữ ngấp nghé Úy Ương, Đồng Đồng vô cùng mẫn cảm. Chỉ nhìn một cái là biết hai chị em Khổng gia đều không an phận, đang tính toán đoạt người đàn ông của cô!
Úy Ương ôm Đồng Đồng, phát hiện cô tức giận, mắt vừa nâng đã biết vì sao, bao giờ cũng có vài người phụ nữ không mắt tồn tại một ít ảo tưởng phi thực tế với anh.
Nhưng cô bé trong lòng tức đến mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt như hận không thể tiến lên đánh người, thế là anh cúi đầu, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: Yên tâm, anh là của em.
Sau đó, sự phẫn nộ của Đồng Đồng đã bị bốn chữ này hóa thành mây khói, đôi mắt ngập nước không ngừng chớp chớp nhìn anh nói chuyện với Đồng Đống, nhàm chán lắc lắc tay anh, túm túm cái cà vạt, thuận tiện làm mặt quỷ với Lục Nhi.
Hai người đàn ông nhìn qua có vẻ nghiêm túc, còn cho là đang thảo luận chuyện quốc gia đại sự, hồi lâu mới biết là đang thương lượng đi ăn gì.
Đồng Đống nói đi ăn một bữa tiệc hải sản, bởi vì bé vừa hô hoán muốn ăn, Úy Ương lại nói không được, bởi vì tháng này cô đã ăn một lần, vượt quá số lượng, ăn nữa thì không tốt cho cơ thể cô, hai người đề bạt thương lượng một chút, Đồng Đống nhân tiện hỏi ý kiến Lục Tiểu Lâm, ba người ngồi lại nói chuyện khí thế ngất trời, còn Đồng Đồng không một ai hỏi ý kiến, lại càng không ai quan tâm đến hai chị em Khổng gia.
Hai chị em Khổng gia triệt để bị bỏ quên, đương nhiên là không cam lòng nhưng không dám đến quấy rối, chỉ dùng đôi mắt ngưỡng mộ, đố kí, oán hận nhìn Lục Tiểu Lâm.
Đồng Đồng thân thiết với hai người họ còn được, dù sao cũng là anh em, nhưng cô gái này là gì? Có tư cách gì đứng gần anh họ và mỹ nam như thế?
Cô ta là ai chứ!
Lục Tiểu Lâm cảm giác lưng mình bị khoét thành bốn cái lỗ lớn, cô cười hắc hắc, xấu xa ôm lấy tay Úy Ương và Đồng Đống, cố ý quay sang hai chị em Khổng gia làm mặt quỷ, khiến cho hai người kia tức giận đến giơ chân.
Thực ra Úy Ương và Đồng Đống không thích người ngoài đến gần, ngoại trừ Lục Tiểu Lâm, Úy Ương chịu đựng vì cô là bạn Đồng Đồng, còn Đồng Đống... chính anh cũng không biết vì sao mình không bài xích... có lẽ cũng vì cô là bạn Đồng Đồng, nhỉ?
-----
[1] Lỗ thủng: Hán Việt: Khổng Động.
Chữ Động [洞: dòng]
Chữ Đống [栋: dòng]
Hai chữ có phát âm giống nhau nên từ Khổng Đống, Lục Tiểu Lâm mới liên tưởng đến lỗ thủng.
[2] Thùng nhựa: Hán Việt: Không Dũng Đống
Chữ Khổng: [孔: kǒng]
Chữ Không [空: kōng]
Chữ Dũng [桶: tǒng]
Chữ Đồng [童: tóng]
Hai cặp chữ có phát âm giống nhau nên từ Khổng Đồng Đống, Lục Tiểu Lâm mới liên tưởng đến thùng nhựa.
/142
|