Đồng Đồng nhìn gương mặt ông Đồng không ngừng thay đổi, từ phẫn nộ đến đau lòng, thất vọng. Một loạt tâm tình phức tạp ùn ùn kéo đến, cô hơi sợ hãi, bàn tay đang cầm tay bố càng nắm chặt.
Tay nhỏ bé run rẩy, ông Đồng hiển nhiên đã nhận ra. Ông cúi đầu, một đôi mắt to mang nét sợ hãi lẳng lặng đang nhìn ông.
Hù đến con gái rồi sao? Ông Đồng nhẹ giọng: Ngoan, bố không tức giận, đừng sợ. Xoa đầu con gái, ông Đồng đưa mắt bảo Đồng Đống dẫn Đồng Đồng ra xe trước.
Đồng Đống gật đầu, cầm lấy bàn tay đang níu trên người ông Đồng, chậm rãi dắt cô ra ngoài xe, đưa đồ ăn vặt, bật TV, anh cúi đầu hôn lên má cô: Ngoan, chờ ở chỗ này.
Đồng Đống vừa quay người định đi đã bị nắm góc áo.
Anh...
Không sao đâu, có anh ở đây. Đồng Đống yêu thương xoa đầu em gái, quay người đi vào.
Đồng Đồng ngồi chờ trong xe, không có tâm trạng nào mà ăn uống cùng xem TV.
Trong nhà huyên náo ồn ào, Đồng Đồng vừa lo lắng vừa bất an, ngay khi cô định xuống xe thì Đồng Đống đã trở ra.
Đồng Đồng phấn chấn hỏi: Anh, bố đâu?
Bàn tay to ấm áp dắt cô ra, vẻ mặt Đồng Đống có chút âm trầm, tia lạnh dưới đáy mắt cũng lóe lên. Đồng Đồng đang bận suy tư, không thấy được sự kì lạ của Đồng Đống.
Còn phải đợi ở đây một lúc nữa, có chờ được không? Không chờ được thì anh đem cô lên trấn trên trước, xử lý xong chuyện bên này rồi về nhà.
Đồng Đồng dùng sức gật đầu, xuống xe đi vào theo Đồng Đống.
Trong nhà đã yên tĩnh lại, ông Đồng ngồi gần cửa nhà chính, bác cả và chú ba ngồi trên ghế đẩu, trừ ông bà Khổng, những người còn lại đều ngồi khoanh chân hoặc đứng.
Thấy con gái đã vào, gương mặt ông Đồng vốn vô cảm có mới thêm một nét tươi tỉnh.
Đồng Đồng không thích bố mình như thế, cuộc sống nhà cô luôn vui vẻ hạnh phúc, chưa lúc nào phải buồn lòng thế này. Thế là cô nhào tới trong lòng ông, ngước mặt hỏi: Bố, khi nào về?
Thật sự không chịu nổi nữa rồi. Ban đầu cô còn cho rằng không phiền phức lắm, ai ngờ mấy người này lại mãi không biết đủ, muốn chiếm cho đến khi cạn mới thôi.
Giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, ông Đồng xấu hổ nói: Ngoan nào, còn phải đợi ở đây một lúc, con muốn về hả?
Đang muốn trả lời, bà cụ Khổng đã lên tiếng: Bé ngoan, ở nhà bà nội vài ngày, chờ bố con xong chuyện rồi về được không?
Thái độ vui vẻ ôn hòa dễ gần, Đồng Đồng hoàn toàn bị dọa sợ. Đây là thái độ gì? Có liên quan đến con người vừa mắng chửi lúc nãy sao? Cô với bà thân thiết như vậy từ khi nào?
Đồng Đồng liếc nhìn Đồng Đống, lấy ánh mắt hỏi: Có phải bố đồng ý hiệp ước bất bình đẳng nào đó rồi không?
Đồng Đống lắc đầu nhún vai, biểu thị không có.
Tại sao lại chưa về? Đồng Đồng không hiểu.
Cô đang băn khoăn chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến xung quanh, bởi vì rất nhanh đã có người lên tiếng: Bé? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi bé? Con nít thì cũng nên trưởng thành đi thôi. Sao có thể tùy tiện như vậy được? Động một chút là nhảy lên người bố, đòi ôm đòi bế, Đình Đình nhà thím bốn tháng đã cai sữa, từ nhỏ đến lớn cũng không gọi nó là bé, ba tuổi đã có thể bồng em, sáu tuổi đã giúp thím làm việc nhà, nấu cơm, lúc nào cũng đứng đắn, nào có chuyện hở chút là nhào vào người bố như thế. Em nói này anh hai, con gái nhà anh nên được dạy bảo lại đấy, nếu không sau này không biết ra sao đâu.
Lên tiếng là một người phụ nữ mang đồ màu hồng, mái tóc bị cháy đến khô vàng, bà ấy gọi bố là anh hai, vậy chắc là thím ba?
Đồng Đồng bĩu môi, ngây thơ vô tội mà nói: Tại sao phải bế em nấu cơm? Là vì trong nhà không có người giúp việc sao? Thật là nghèo mà, nhà của cháu đâu giống nhà thím đâu. Nói xong còn chớp chớp đôi mắt ngập nước, cố tình lộ ra biểu tình ngây thơ chọc giận người.
Thím ba tức giận trừng mắt, may là được chú ba bên cạnh cản lại, bà thấp giọng lầm bầm: Không phải chỉ là vài ba đồng tiền dơ bẩn sao, đắc ý cái gì?
Không khí trong phòng tiếp tục lạnh xuống, bác cả Khổng cười ha hả: Thật vất vả Khắc Cường mới trở về một chuyến, ai da, đã mười một giờ, nên nấu cơm rồi, ngày hôm nay ăn ở nhà bố mẹ luôn, đi, đi trấn trên mua thức ăn nào!
Đi trấn trên mua thức ăn? Cũng không thể để ông ấy đi xe đạp điện được...vậy chắc chắn phải đi bằng xe nhà bọn họ rồi.
Đồng Đống tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này, theo ý bác cả Khổng là chuyện mua thức ăn để bọn nhỏ phụ trách, thích ăn gì thì mua nấy. Người lớn (bao gồm ông Đồng) đều phải ở lại thảo luận chút chuyện.
Đồng Đồng không muốn đi,nhưng ông Đồng không cho phép cô ở lại.
Nói mua thức ăn cho oai thế thôi, thực ra một tờ chủ tịch Mao cũng không có, phải là một nhà ba người Đồng Đồng bỏ tiền túi ra!
Đồng Đồng ngồi ở vị trí phó lái lầu bầu, biết vậy thì thà ra ngoài ăn, vừa nhanh vừa tiện, quan trọng là không cần tự làm.
Đồng Đống cắm chìa khóa xe, chờ mấy người phía sau yên vị thì khởi động.
Đồng Đồng hoàn toàn không biết mấy người phía sau là ai, ngả đầu vào vai Đồng Đống tò mò hỏi: Anh, mấy người phía sau là ai vậy?
Trí nhớ anh trai nhà cô rất siêu việt, chỉ cần gặp qua ai đó một lần sẽ không quên. Cô không có được cái tài năng này, hơn nữa còn bị bệnh mù mặt, trừ khi có người trước mặt cô lắc lư ba ngày liên tục, cô mới miễn cưỡng nhớ được một chút.
Nhà chính nhỏ hẹp chất đầy người, sự chú ý của cô đều tập trung hết lên người ông bà Khổng, sao có thể nhớ mặt những người cùng tuổi cô, không, cùng tuổi anh hai mới đúng.
Bây giờ ngồi trong xe liền thấy rất tò mò.
Đồng Đống quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: Không cần phải biết.
Sau này sẽ không gặp lại, nhớ mặt những người này làm gì, để cho bản thân khó chịu sao?
Nghe được những lời này, Đồng oh một tiếng rồi ngồi yên, nhưng mắt vẫn thi thoảng nhìn về phía sau.
Nhà họ Khổng cách trấn trên không quá xa, lái xe chỉ mất mười phút. Ngày hôm nay trùng hợp diễn ra chợ phiên, người đi chợ rất nhiều.
Quan trọng nhất là...Đồng Đống không tìm được bãi đỗ xe địa phương, cuối cùng chỉ có thể đỗ xe trước một siêu thị tầm trung.
Người có xe ở trấn trên không phải ít, nhưng loại xe xa hoa như thế này thì chưa ai từng thấy qua, tỷ số quay đầu đích thực là 100%, những người ngồi trong xe ai cũng thấy bản thân thật phong cách,... ngoại trừ Đồng Đồng đang nhàm chán và Đồng Đống một bụng lửa giận vì không tìm được chỗ đậu xe.
-----
THÔNG BÁO!!!!!
Qua hơn 40 chương truyện mình mới nhận ra đã để lẫn lộn trong cách xưng hô giữa các vùng miền với nhau, vì từ đầu đã để bố mẹ nên mình quyết định tất cả thống nhất theo tiếng miền Bắc, một số xưng hô trong truyện sẽ thay đổi, đặc biệt là giữa Đồng Đồng và Đồng Đống, thay vì gọi anh hai (theo tiếng miền Trung và miền Nam) lúc trước, bây giờ sẽ đổi thành anh cả (theo tiếng miền Bắc). Mọi người chú ý nha!!
Tay nhỏ bé run rẩy, ông Đồng hiển nhiên đã nhận ra. Ông cúi đầu, một đôi mắt to mang nét sợ hãi lẳng lặng đang nhìn ông.
Hù đến con gái rồi sao? Ông Đồng nhẹ giọng: Ngoan, bố không tức giận, đừng sợ. Xoa đầu con gái, ông Đồng đưa mắt bảo Đồng Đống dẫn Đồng Đồng ra xe trước.
Đồng Đống gật đầu, cầm lấy bàn tay đang níu trên người ông Đồng, chậm rãi dắt cô ra ngoài xe, đưa đồ ăn vặt, bật TV, anh cúi đầu hôn lên má cô: Ngoan, chờ ở chỗ này.
Đồng Đống vừa quay người định đi đã bị nắm góc áo.
Anh...
Không sao đâu, có anh ở đây. Đồng Đống yêu thương xoa đầu em gái, quay người đi vào.
Đồng Đồng ngồi chờ trong xe, không có tâm trạng nào mà ăn uống cùng xem TV.
Trong nhà huyên náo ồn ào, Đồng Đồng vừa lo lắng vừa bất an, ngay khi cô định xuống xe thì Đồng Đống đã trở ra.
Đồng Đồng phấn chấn hỏi: Anh, bố đâu?
Bàn tay to ấm áp dắt cô ra, vẻ mặt Đồng Đống có chút âm trầm, tia lạnh dưới đáy mắt cũng lóe lên. Đồng Đồng đang bận suy tư, không thấy được sự kì lạ của Đồng Đống.
Còn phải đợi ở đây một lúc nữa, có chờ được không? Không chờ được thì anh đem cô lên trấn trên trước, xử lý xong chuyện bên này rồi về nhà.
Đồng Đồng dùng sức gật đầu, xuống xe đi vào theo Đồng Đống.
Trong nhà đã yên tĩnh lại, ông Đồng ngồi gần cửa nhà chính, bác cả và chú ba ngồi trên ghế đẩu, trừ ông bà Khổng, những người còn lại đều ngồi khoanh chân hoặc đứng.
Thấy con gái đã vào, gương mặt ông Đồng vốn vô cảm có mới thêm một nét tươi tỉnh.
Đồng Đồng không thích bố mình như thế, cuộc sống nhà cô luôn vui vẻ hạnh phúc, chưa lúc nào phải buồn lòng thế này. Thế là cô nhào tới trong lòng ông, ngước mặt hỏi: Bố, khi nào về?
Thật sự không chịu nổi nữa rồi. Ban đầu cô còn cho rằng không phiền phức lắm, ai ngờ mấy người này lại mãi không biết đủ, muốn chiếm cho đến khi cạn mới thôi.
Giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, ông Đồng xấu hổ nói: Ngoan nào, còn phải đợi ở đây một lúc, con muốn về hả?
Đang muốn trả lời, bà cụ Khổng đã lên tiếng: Bé ngoan, ở nhà bà nội vài ngày, chờ bố con xong chuyện rồi về được không?
Thái độ vui vẻ ôn hòa dễ gần, Đồng Đồng hoàn toàn bị dọa sợ. Đây là thái độ gì? Có liên quan đến con người vừa mắng chửi lúc nãy sao? Cô với bà thân thiết như vậy từ khi nào?
Đồng Đồng liếc nhìn Đồng Đống, lấy ánh mắt hỏi: Có phải bố đồng ý hiệp ước bất bình đẳng nào đó rồi không?
Đồng Đống lắc đầu nhún vai, biểu thị không có.
Tại sao lại chưa về? Đồng Đồng không hiểu.
Cô đang băn khoăn chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến xung quanh, bởi vì rất nhanh đã có người lên tiếng: Bé? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi bé? Con nít thì cũng nên trưởng thành đi thôi. Sao có thể tùy tiện như vậy được? Động một chút là nhảy lên người bố, đòi ôm đòi bế, Đình Đình nhà thím bốn tháng đã cai sữa, từ nhỏ đến lớn cũng không gọi nó là bé, ba tuổi đã có thể bồng em, sáu tuổi đã giúp thím làm việc nhà, nấu cơm, lúc nào cũng đứng đắn, nào có chuyện hở chút là nhào vào người bố như thế. Em nói này anh hai, con gái nhà anh nên được dạy bảo lại đấy, nếu không sau này không biết ra sao đâu.
Lên tiếng là một người phụ nữ mang đồ màu hồng, mái tóc bị cháy đến khô vàng, bà ấy gọi bố là anh hai, vậy chắc là thím ba?
Đồng Đồng bĩu môi, ngây thơ vô tội mà nói: Tại sao phải bế em nấu cơm? Là vì trong nhà không có người giúp việc sao? Thật là nghèo mà, nhà của cháu đâu giống nhà thím đâu. Nói xong còn chớp chớp đôi mắt ngập nước, cố tình lộ ra biểu tình ngây thơ chọc giận người.
Thím ba tức giận trừng mắt, may là được chú ba bên cạnh cản lại, bà thấp giọng lầm bầm: Không phải chỉ là vài ba đồng tiền dơ bẩn sao, đắc ý cái gì?
Không khí trong phòng tiếp tục lạnh xuống, bác cả Khổng cười ha hả: Thật vất vả Khắc Cường mới trở về một chuyến, ai da, đã mười một giờ, nên nấu cơm rồi, ngày hôm nay ăn ở nhà bố mẹ luôn, đi, đi trấn trên mua thức ăn nào!
Đi trấn trên mua thức ăn? Cũng không thể để ông ấy đi xe đạp điện được...vậy chắc chắn phải đi bằng xe nhà bọn họ rồi.
Đồng Đống tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này, theo ý bác cả Khổng là chuyện mua thức ăn để bọn nhỏ phụ trách, thích ăn gì thì mua nấy. Người lớn (bao gồm ông Đồng) đều phải ở lại thảo luận chút chuyện.
Đồng Đồng không muốn đi,nhưng ông Đồng không cho phép cô ở lại.
Nói mua thức ăn cho oai thế thôi, thực ra một tờ chủ tịch Mao cũng không có, phải là một nhà ba người Đồng Đồng bỏ tiền túi ra!
Đồng Đồng ngồi ở vị trí phó lái lầu bầu, biết vậy thì thà ra ngoài ăn, vừa nhanh vừa tiện, quan trọng là không cần tự làm.
Đồng Đống cắm chìa khóa xe, chờ mấy người phía sau yên vị thì khởi động.
Đồng Đồng hoàn toàn không biết mấy người phía sau là ai, ngả đầu vào vai Đồng Đống tò mò hỏi: Anh, mấy người phía sau là ai vậy?
Trí nhớ anh trai nhà cô rất siêu việt, chỉ cần gặp qua ai đó một lần sẽ không quên. Cô không có được cái tài năng này, hơn nữa còn bị bệnh mù mặt, trừ khi có người trước mặt cô lắc lư ba ngày liên tục, cô mới miễn cưỡng nhớ được một chút.
Nhà chính nhỏ hẹp chất đầy người, sự chú ý của cô đều tập trung hết lên người ông bà Khổng, sao có thể nhớ mặt những người cùng tuổi cô, không, cùng tuổi anh hai mới đúng.
Bây giờ ngồi trong xe liền thấy rất tò mò.
Đồng Đống quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: Không cần phải biết.
Sau này sẽ không gặp lại, nhớ mặt những người này làm gì, để cho bản thân khó chịu sao?
Nghe được những lời này, Đồng oh một tiếng rồi ngồi yên, nhưng mắt vẫn thi thoảng nhìn về phía sau.
Nhà họ Khổng cách trấn trên không quá xa, lái xe chỉ mất mười phút. Ngày hôm nay trùng hợp diễn ra chợ phiên, người đi chợ rất nhiều.
Quan trọng nhất là...Đồng Đống không tìm được bãi đỗ xe địa phương, cuối cùng chỉ có thể đỗ xe trước một siêu thị tầm trung.
Người có xe ở trấn trên không phải ít, nhưng loại xe xa hoa như thế này thì chưa ai từng thấy qua, tỷ số quay đầu đích thực là 100%, những người ngồi trong xe ai cũng thấy bản thân thật phong cách,... ngoại trừ Đồng Đồng đang nhàm chán và Đồng Đống một bụng lửa giận vì không tìm được chỗ đậu xe.
-----
THÔNG BÁO!!!!!
Qua hơn 40 chương truyện mình mới nhận ra đã để lẫn lộn trong cách xưng hô giữa các vùng miền với nhau, vì từ đầu đã để bố mẹ nên mình quyết định tất cả thống nhất theo tiếng miền Bắc, một số xưng hô trong truyện sẽ thay đổi, đặc biệt là giữa Đồng Đồng và Đồng Đống, thay vì gọi anh hai (theo tiếng miền Trung và miền Nam) lúc trước, bây giờ sẽ đổi thành anh cả (theo tiếng miền Bắc). Mọi người chú ý nha!!
/142
|