... Đồng Đồng không thể phản đối, tròng mắt nhìn tới nhìn lui không dám đối mặt với Úy Ương.
Cuối cùng là anh cứng rắn quay mặt cô lại, quan sát tỉ mỉ một phen: Liên quan đến bạn học kia của em?
Vừa dứt lới, Đồng Đồng kinh hoàng lấy tay che ngực, chẳng lẽ anh biết thuật đọc tâm?
Úy Ương cười, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: Trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, không phải mình anh đâu, Đồng Đống chắc cũng biết rồi, chỉ là anh em không nói thôi.
Cô nhóc mới lớn đã muốn là bà mai. Chuyện của mình còn chưa giải quyết tốt, lấy đâu ra nhiều thời gian như thế?
Vậy...anh thấy thế nào? Đồng Đồng mong đợi nhìn anh.
Úy Ương nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới trả lời: Nếu như anh là em thì sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Liên quan đến vấn đề tình yêu thì nên để Đồng Đống tự giải quyết, nhưng em muốn hợp hai người đó thành một đôi thì anh sẽ hỗ trợ.
Hai mắt Đồng Đồng lập tức bắn ra vô số trái tim, dòng điện một trăm nghìn Vôn cũng thoát ra ngoài. Cô ôm lấy cổ anh hôn mạnh: Anh Úy Ương là tốt nhất!
Úy Ương cười khẽ vỗ mông để cô ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó ôm ngang cô đặt lên trên giường: Ngủ một lúc rồi đi học được không?
Đồng Đồng gật đầu, thấy anh rời khỏi phòng nghỉ liền ôm chăn ngồi dậy, đúng lúc Lục Tiểu Lâm đi ra từ nhà vệ sinh, thấy vẻ mặt si ngốc của cô, tò mò chọc chọc hai cái: Chuyện gì vậy? Cái vẻ mặt háo sắc này là sao?
...Trước nay đều là cô nói Lục Tiểu Lâm háo sắc, hôm nay phong thủy luân chuyển rồi sao? Khóe miệng Đồng Đồng giật giật, cô mím môi: Vậy là không đúng rồi, mình háo sắc sao bằng cậu được?
Nói xong mới giật mình, với bề ngoài áp đảo như thế, Lục Tiểu Lâm sẽ không để mắt tới anh Úy Ương chứ? Nếu thật thì tình hữu nghĩ sẽ bị cắt đứt đấy...
Một chút ánh mắt kì lạ cũng không có, Lục Tiểu Lâm gãi đầu tò mò hỏi: Đồng Nhi, cậu có hai anh luôn hả?
Anh ấy không phải anh ruột của mình, hai nhà có quan hệ thân thiết mấy đời, mình cũng vì thế mà thân với anh ấy từ nhỏ. Không thấy mình gọi anh trai mình là anh , gọi anh ấy là anh Úy Ương hả?
Vỗ cái đầu dưa của Lục Tiểu Lâm, kéo cô ấy xuống giường, Đồng Đồng vừa định nói lời cổ vũ thì Lục Tiểu Lâm đã ôm chăn si mê hít vào một hơi: A ~ đây là mùi của nam thần ~
Suýt chút nữa nôn ra máu, Đồng Đồng đập bộp một cái mới kéo được Lục Tiểu Lâm háo sắc hoàn hồn, đã vậy Lục Tiểu Lâm còn bày ra bộ dạng ủy khuất: Sao lại đánh mình? Đau lắm đấy!
Cậu quá háo sắc, mình chịu không nổi! Đồng Đồng ngửa mặt nhìn trần nhà: Quên nói với cậu, mình muốn trực tiếp lên năm ba.
Lục Tiểu Lâm trợn tròn mắt: Cậu có ý gì?
Chuyện gì cũng nói được, Đồng Đồng thật sự là người Bắc Kinh? Hoặc có lẽ là nói giỡn thôi nhưng thi thoảng thốt lên những câu ngoài tầm với như thế cũng thật kì lạ.
Đồng Đồng giương mắt nhìn trần nhà: Nghĩa trên mặt chữ, cậu cũng theo mình nhảy lớp.
Cái gì? Cùng nhau nhảy lớp, cùng nhau nhảy lớp?! Oa, cô làm sao có thể! Căn bản là không có khả năng! Thành tích giữa lớp muốn nhảy lên năm ba? Đùa sao?
Không thể nào đâu, mình làm sao có thể nhảy lên năm ba? Đồng Nhi cũng đánh giá cô quá cao rồi...Lục Tiểu Lâm che mặt, rất không muốn thừa nhận bản thân vô năng trong chuyện học tập.
Đồng Đồng vẫn nhìn chằm chằm trần nhà: Cậu muốn là được.
Lục Tiểu Lâm đau khổ suy nghĩ: Cậu là thần nhưng mình không phải nha.
Mình đã nói là không tách ra khỏi cậu, nhưng mình không muốn lãng phí thêm một năm nữa, vậy nên cậu cùng nhảy lớp với mình đi. Còn về chuyện thành tích không tốt, mình bảo anh mình dạy kèm cho cậu, còn không được sao?
Vừa mới dứt lời, vẻ mặt xin miễn cho kẻ bất tài của Lục Tiểu Lâm trong nháy mắt nở rộ thành đóa hoa, cười đến chảy nước miếng: Thế thì không thể tốt hơn!
Đồng Đồng nhìn thấy biểu tình vui vẻ muốn chết của Lục Tiểu Lâm thì cười sung sướng: Đó là cậu chưa thấy bộ dạng thực sự lạnh lẽo như băng của anh mình...đến lúc đó, tự cậu chịu nha! Mỹ nam cũng giống như con dao hai lưỡi, Lục Nhi nên cố gắng học cho tốt đấy ~
Chuyện này không thể lập tức đề cập với người nhà, Đồng Đồng định đến giữa kỳ mới nói. Hai cô gái náo loạn một chút, mỗi người ôm một cái gối nằm ngủ.
Đồng Đống cùng Úy Ương tiến vào xem Đồng Đồng có đá chăn không, nhìn thấy hai cô gái quấn lấy nhau như hai bánh quai chèo thì tiến đến tách ra, lấy một cái chăn nhỏ chắn ở giữa, hai cô gái không chút ý thức được mình đã bị tách ra.
Cẩn thận đóng cửa lại rồi đến bên ghế sofa ngồi xuống. Đồng Đống tiện tay ném một lon bia cho Úy Ương, Úy Ương nhận, nhưng không uống: Lấy cho anh ly trà đi, lát nữa phải lái xe.
Đồng Đống giễu cợt, hất cằm ra phía cửa: Tưởng đây là hội pha trà sao?
Cả nhà ngoài hai vị gia gia chỉ có Úy Ương và bé biết pha trà, Úy Ương là bị bức ép, còn Đồng Đồng chỉ là thấy thú vị nên học. Bởi vì thường bồi hai vị gia gia chơi nên tích lũy theo ngày tháng, tài nghệ pha trà cũng tốt dần lên.
Úy Ương nhún vai, đặt lon bia lên bàn, cười nhẹ nói: Bé mai mối cho cậu, cảm tưởng như thế nào?
Đồng Đống cười khổ: Con nhóc kia làm việc gì cũng chỉ hứng thú được ngày đầu, vài ba ngày nữa thấy tôi và bạn nó không có khả năng thì sẽ tự động từ bỏ thôi. Anh chỉ cần nhẫn nại vài ngày là được.
Không chắc, Úy Ương đứng dậy tự mình rót nước, uống một ngụm: Nếu bé kiên trì thì sao? Đồng Đống cưng chiều em gái không có điểm dừng, lỡ như bé kiên trì, nói không chừng Đồng Đống sẽ chấp nhận.
Nói sau đi, bé không còn là đứa trẻ bốc đồng nữa. Đồng Đồng từ nhỏ đến lớn đã quấn lấy mình đòi thứ này thứ kia, chắc chắn sẽ không làm chuyện ảnh hưởng không tốt đến mình, chuyện này Đồng Đống vẫn rất tự tin. Cô nhóc nhà anh là duy nhất, không có người thứ hai trên đời.
Anh đây mỏi mắt trông chờ. Úy Ương cười híp mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Còn hai mươi phút nữa, anh bế bé vào xe trước, cậu chỉ còn nước đi gọi bạn học của Đồng Đồng thôi.
Đồng Đống híp mắt nhìn anh: Tôi muốn bế em tôi.
Anh nói trước, cậu chậm rồi. Dứt lời, Úy Ương đã mở cửa vào phòng nghỉ, sợ em gái bị đánh thức, Đồng Đống chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn, thấy Úy Ương ôm bé đi ra còn không quên bỏ lại ánh mắt thách thức, Đồng Đống hận không thể đá Úy Ương một cái.
Đi tới bên giường, thấy bạn của Đồng Đồng ngủ như heo, cái gối sạch sẽ còn bị dính nước miếng. Khóe miệng Đồng Đống run rẩy, nhất định phải đổi bộ chăn gối! Này.
Không có phản ứng.
Giọng nói lớn hơn một chút: Này!
Vẫn không có phản ứng.
Này!!
Một chút phản ứng cũng không có, ngủ say như chết.
Rơi vào đường cùng, Đồng Đống không còn cách nào ngoài việc đưa tay lay người Lục Tiểu Lâm, ai ngờ cô lại cầm tay mình đưa lên miệng, một bên liếm một bên nói mớ: Ưm...kem...thật ngon...
Toàn thân Đồng Đống cứng ngắc nhìn ngón tay bị liếm, bàn tay còn lại nắm chặt nỗ lực khắc chế ý nghĩ muốn đánh cô một cái, cố sức kéo tay ra. Phịch một tiếng, tay rút ra được, người nào đó cũng ngã xuống giường.
Lúc này Lục Tiểu Lâm mới tỉnh, cô mơ hồ mở mắt, không có hình tượng ngáp một cái, nhìn bóng dáng mờ ảo trước mặt. Oa, chẳng lẽ đây là giấc mơ nam thần ôn nhu hôn cô gọi cô rời giường? Nam thần...
Đồng Đống lùi về sau một bước, vòng tay trước ngực nhìn nữ sinh tóc tai lộn xộn, mặt còn có chút tàn nhan.
Anh không phải người trông mặt mà bắt hình dong, cũng không thấy đối phương xấu...chỉ là cô nhanh tỉnh đi được không?
Đến giờ đi học rồi, xe đã ở phía dưới, tôi mang cô xuống.
Lục Tiểu Lâm chớp mắt, ý thức được mình đang ở trong phòng nghỉ của nam thần, nhanh tay ngụy trang hình tượng. Đáng tiếc khỉ vẫn là khỉ, lừa được ai đây?
Đồng Đống đã nhìn đủ, thấy cô đứng lên cũng xoay người đi ra. Lục Tiểu Lâm vội đuổi theo, trên mặt vẫn là biểu tình si mê.
Ai u, thật không hổ danh là nam thần, ôn nhu săn sóc như thế, biết cô đi một mình sẽ xấu hổ, lại còn dẫn cô xuống, ôi ~
Cô đâu biết rằng Đồng Đống làm vậy là ảnh hưởng từ việc giáo dục từ nhỏ. Dù sao Lục Tiểu Lâm cũng là bạn Đồng Đồng, anh không thể không khách sáo với bạn của em gái.
Vậy mới nói, Lục Tiểu Lâm muốn chiếm tiện nghi, điều kiện đầu tiên phải là bạn của Đồng Đồng.
Cuối cùng là anh cứng rắn quay mặt cô lại, quan sát tỉ mỉ một phen: Liên quan đến bạn học kia của em?
Vừa dứt lới, Đồng Đồng kinh hoàng lấy tay che ngực, chẳng lẽ anh biết thuật đọc tâm?
Úy Ương cười, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: Trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, không phải mình anh đâu, Đồng Đống chắc cũng biết rồi, chỉ là anh em không nói thôi.
Cô nhóc mới lớn đã muốn là bà mai. Chuyện của mình còn chưa giải quyết tốt, lấy đâu ra nhiều thời gian như thế?
Vậy...anh thấy thế nào? Đồng Đồng mong đợi nhìn anh.
Úy Ương nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới trả lời: Nếu như anh là em thì sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Liên quan đến vấn đề tình yêu thì nên để Đồng Đống tự giải quyết, nhưng em muốn hợp hai người đó thành một đôi thì anh sẽ hỗ trợ.
Hai mắt Đồng Đồng lập tức bắn ra vô số trái tim, dòng điện một trăm nghìn Vôn cũng thoát ra ngoài. Cô ôm lấy cổ anh hôn mạnh: Anh Úy Ương là tốt nhất!
Úy Ương cười khẽ vỗ mông để cô ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó ôm ngang cô đặt lên trên giường: Ngủ một lúc rồi đi học được không?
Đồng Đồng gật đầu, thấy anh rời khỏi phòng nghỉ liền ôm chăn ngồi dậy, đúng lúc Lục Tiểu Lâm đi ra từ nhà vệ sinh, thấy vẻ mặt si ngốc của cô, tò mò chọc chọc hai cái: Chuyện gì vậy? Cái vẻ mặt háo sắc này là sao?
...Trước nay đều là cô nói Lục Tiểu Lâm háo sắc, hôm nay phong thủy luân chuyển rồi sao? Khóe miệng Đồng Đồng giật giật, cô mím môi: Vậy là không đúng rồi, mình háo sắc sao bằng cậu được?
Nói xong mới giật mình, với bề ngoài áp đảo như thế, Lục Tiểu Lâm sẽ không để mắt tới anh Úy Ương chứ? Nếu thật thì tình hữu nghĩ sẽ bị cắt đứt đấy...
Một chút ánh mắt kì lạ cũng không có, Lục Tiểu Lâm gãi đầu tò mò hỏi: Đồng Nhi, cậu có hai anh luôn hả?
Anh ấy không phải anh ruột của mình, hai nhà có quan hệ thân thiết mấy đời, mình cũng vì thế mà thân với anh ấy từ nhỏ. Không thấy mình gọi anh trai mình là anh , gọi anh ấy là anh Úy Ương hả?
Vỗ cái đầu dưa của Lục Tiểu Lâm, kéo cô ấy xuống giường, Đồng Đồng vừa định nói lời cổ vũ thì Lục Tiểu Lâm đã ôm chăn si mê hít vào một hơi: A ~ đây là mùi của nam thần ~
Suýt chút nữa nôn ra máu, Đồng Đồng đập bộp một cái mới kéo được Lục Tiểu Lâm háo sắc hoàn hồn, đã vậy Lục Tiểu Lâm còn bày ra bộ dạng ủy khuất: Sao lại đánh mình? Đau lắm đấy!
Cậu quá háo sắc, mình chịu không nổi! Đồng Đồng ngửa mặt nhìn trần nhà: Quên nói với cậu, mình muốn trực tiếp lên năm ba.
Lục Tiểu Lâm trợn tròn mắt: Cậu có ý gì?
Chuyện gì cũng nói được, Đồng Đồng thật sự là người Bắc Kinh? Hoặc có lẽ là nói giỡn thôi nhưng thi thoảng thốt lên những câu ngoài tầm với như thế cũng thật kì lạ.
Đồng Đồng giương mắt nhìn trần nhà: Nghĩa trên mặt chữ, cậu cũng theo mình nhảy lớp.
Cái gì? Cùng nhau nhảy lớp, cùng nhau nhảy lớp?! Oa, cô làm sao có thể! Căn bản là không có khả năng! Thành tích giữa lớp muốn nhảy lên năm ba? Đùa sao?
Không thể nào đâu, mình làm sao có thể nhảy lên năm ba? Đồng Nhi cũng đánh giá cô quá cao rồi...Lục Tiểu Lâm che mặt, rất không muốn thừa nhận bản thân vô năng trong chuyện học tập.
Đồng Đồng vẫn nhìn chằm chằm trần nhà: Cậu muốn là được.
Lục Tiểu Lâm đau khổ suy nghĩ: Cậu là thần nhưng mình không phải nha.
Mình đã nói là không tách ra khỏi cậu, nhưng mình không muốn lãng phí thêm một năm nữa, vậy nên cậu cùng nhảy lớp với mình đi. Còn về chuyện thành tích không tốt, mình bảo anh mình dạy kèm cho cậu, còn không được sao?
Vừa mới dứt lời, vẻ mặt xin miễn cho kẻ bất tài của Lục Tiểu Lâm trong nháy mắt nở rộ thành đóa hoa, cười đến chảy nước miếng: Thế thì không thể tốt hơn!
Đồng Đồng nhìn thấy biểu tình vui vẻ muốn chết của Lục Tiểu Lâm thì cười sung sướng: Đó là cậu chưa thấy bộ dạng thực sự lạnh lẽo như băng của anh mình...đến lúc đó, tự cậu chịu nha! Mỹ nam cũng giống như con dao hai lưỡi, Lục Nhi nên cố gắng học cho tốt đấy ~
Chuyện này không thể lập tức đề cập với người nhà, Đồng Đồng định đến giữa kỳ mới nói. Hai cô gái náo loạn một chút, mỗi người ôm một cái gối nằm ngủ.
Đồng Đống cùng Úy Ương tiến vào xem Đồng Đồng có đá chăn không, nhìn thấy hai cô gái quấn lấy nhau như hai bánh quai chèo thì tiến đến tách ra, lấy một cái chăn nhỏ chắn ở giữa, hai cô gái không chút ý thức được mình đã bị tách ra.
Cẩn thận đóng cửa lại rồi đến bên ghế sofa ngồi xuống. Đồng Đống tiện tay ném một lon bia cho Úy Ương, Úy Ương nhận, nhưng không uống: Lấy cho anh ly trà đi, lát nữa phải lái xe.
Đồng Đống giễu cợt, hất cằm ra phía cửa: Tưởng đây là hội pha trà sao?
Cả nhà ngoài hai vị gia gia chỉ có Úy Ương và bé biết pha trà, Úy Ương là bị bức ép, còn Đồng Đồng chỉ là thấy thú vị nên học. Bởi vì thường bồi hai vị gia gia chơi nên tích lũy theo ngày tháng, tài nghệ pha trà cũng tốt dần lên.
Úy Ương nhún vai, đặt lon bia lên bàn, cười nhẹ nói: Bé mai mối cho cậu, cảm tưởng như thế nào?
Đồng Đống cười khổ: Con nhóc kia làm việc gì cũng chỉ hứng thú được ngày đầu, vài ba ngày nữa thấy tôi và bạn nó không có khả năng thì sẽ tự động từ bỏ thôi. Anh chỉ cần nhẫn nại vài ngày là được.
Không chắc, Úy Ương đứng dậy tự mình rót nước, uống một ngụm: Nếu bé kiên trì thì sao? Đồng Đống cưng chiều em gái không có điểm dừng, lỡ như bé kiên trì, nói không chừng Đồng Đống sẽ chấp nhận.
Nói sau đi, bé không còn là đứa trẻ bốc đồng nữa. Đồng Đồng từ nhỏ đến lớn đã quấn lấy mình đòi thứ này thứ kia, chắc chắn sẽ không làm chuyện ảnh hưởng không tốt đến mình, chuyện này Đồng Đống vẫn rất tự tin. Cô nhóc nhà anh là duy nhất, không có người thứ hai trên đời.
Anh đây mỏi mắt trông chờ. Úy Ương cười híp mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Còn hai mươi phút nữa, anh bế bé vào xe trước, cậu chỉ còn nước đi gọi bạn học của Đồng Đồng thôi.
Đồng Đống híp mắt nhìn anh: Tôi muốn bế em tôi.
Anh nói trước, cậu chậm rồi. Dứt lời, Úy Ương đã mở cửa vào phòng nghỉ, sợ em gái bị đánh thức, Đồng Đống chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn, thấy Úy Ương ôm bé đi ra còn không quên bỏ lại ánh mắt thách thức, Đồng Đống hận không thể đá Úy Ương một cái.
Đi tới bên giường, thấy bạn của Đồng Đồng ngủ như heo, cái gối sạch sẽ còn bị dính nước miếng. Khóe miệng Đồng Đống run rẩy, nhất định phải đổi bộ chăn gối! Này.
Không có phản ứng.
Giọng nói lớn hơn một chút: Này!
Vẫn không có phản ứng.
Này!!
Một chút phản ứng cũng không có, ngủ say như chết.
Rơi vào đường cùng, Đồng Đống không còn cách nào ngoài việc đưa tay lay người Lục Tiểu Lâm, ai ngờ cô lại cầm tay mình đưa lên miệng, một bên liếm một bên nói mớ: Ưm...kem...thật ngon...
Toàn thân Đồng Đống cứng ngắc nhìn ngón tay bị liếm, bàn tay còn lại nắm chặt nỗ lực khắc chế ý nghĩ muốn đánh cô một cái, cố sức kéo tay ra. Phịch một tiếng, tay rút ra được, người nào đó cũng ngã xuống giường.
Lúc này Lục Tiểu Lâm mới tỉnh, cô mơ hồ mở mắt, không có hình tượng ngáp một cái, nhìn bóng dáng mờ ảo trước mặt. Oa, chẳng lẽ đây là giấc mơ nam thần ôn nhu hôn cô gọi cô rời giường? Nam thần...
Đồng Đống lùi về sau một bước, vòng tay trước ngực nhìn nữ sinh tóc tai lộn xộn, mặt còn có chút tàn nhan.
Anh không phải người trông mặt mà bắt hình dong, cũng không thấy đối phương xấu...chỉ là cô nhanh tỉnh đi được không?
Đến giờ đi học rồi, xe đã ở phía dưới, tôi mang cô xuống.
Lục Tiểu Lâm chớp mắt, ý thức được mình đang ở trong phòng nghỉ của nam thần, nhanh tay ngụy trang hình tượng. Đáng tiếc khỉ vẫn là khỉ, lừa được ai đây?
Đồng Đống đã nhìn đủ, thấy cô đứng lên cũng xoay người đi ra. Lục Tiểu Lâm vội đuổi theo, trên mặt vẫn là biểu tình si mê.
Ai u, thật không hổ danh là nam thần, ôn nhu săn sóc như thế, biết cô đi một mình sẽ xấu hổ, lại còn dẫn cô xuống, ôi ~
Cô đâu biết rằng Đồng Đống làm vậy là ảnh hưởng từ việc giáo dục từ nhỏ. Dù sao Lục Tiểu Lâm cũng là bạn Đồng Đồng, anh không thể không khách sáo với bạn của em gái.
Vậy mới nói, Lục Tiểu Lâm muốn chiếm tiện nghi, điều kiện đầu tiên phải là bạn của Đồng Đồng.
/142
|