Gia gia? Sao vẻ mặt gia gia đột nhiên trở nên thương tâm như thế?
Úy gia gia lấy lại tinh thần, nhìn thấy Đồng Đồng lo lắng cho mình, vội vàng trấn an: Gia gia không có việc gì.
Đồng Đồng gật đầu, biết chắc ông sẽ không giải thích. Thế hệ quân nhân trước nay đều như vậy, chỉ thích đè nén mọi thứ dưới đáy lòng dù cho có chuyện gì xảy ra, cái này cũng là lý do kiếp trước Úy Ương dù thích cô nhưng không chịu nói đàng hoàng, nếu không phải hai người ở chung nhà thì chắc anh một chữ cũng không nói...
Đôi mắt lại hướng đến Úy Ương trên khán đài, anh phát biểu rất ngắn gọn, không dài dòng nhưng từng câu từng chữ đều như châu như ngọc khiến người ta lĩnh hội, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.
Úy Ương không hề lưu luyến khán đài một chút nào nữa, đi thẳng đến chỗ Đồng Đồng: Anh Úy Ương! Cô vui vẻ gọi, thuận tiện giơ hai tay muốn anh bế.
Úy Ương bế cô lên, động tác ôm cô vào lòng giống như một loại bản năng mà anh đã làm không biết bao nhiêu lần. Sao bây giờ lại vui vẻ vậy? Vừa khóc vừa cười. Cái mũi cao cúi xuống cọ vào mũi cô.
Làm xong hết mọi việc chưa? Úy gia gia hỏi.
Còn một số thủ tục nữa.
Để ông nhờ cảnh vệ giúp cháu làm. Tiểu Vương...
Úy Ương vội vàng ngăn cản: Không cần đâu gia gia, không phải chuyện gì lớn, cháu tự làm là được rồi, gia gia mang bé lên xe trước đi, một lát nữa cháu sẽ quay lại.
Nghe vậy, Đồng Đồng lại càng ôm chặt cổ anh không buông: Không muốn không muốn, em muốn đi cùng anh.
Úy gia gia tức giận đến thổi râu trừng mắt: Thật là không có lương tâm! Gia gia thương cháu như thế, bây giờ thấy Úy Ương thì không cần gia gia nữa phải không? Nhóc con hư hỏng, tuần này phải tăng thời gian luyện đại tự!
Đồng Đồng còn chưa biết bi kịch đang chờ ở tương lai, cái miệng nhỏ nhắn vẫn cười đến hài lòng.
Úy Ương thấy Úy gia gia đang tức giận thì vội vàng hòa giải: Gia gia về xe ngồi chờ đi, trời nóng quá đứng ngoài lâu không tốt đâu, cháu mang theo bé, làm xong sẽ trở lại.
Úy gia gia ừ một tiếng, còn trẻ con làm mặt quỷ chọc cho cô cười không ngừng.
Úy Ương cùng gia gia gật đầu một cái, xoay người bế Đồng Đồng đến chỗ hội học sinh.
Tuy hiện tại anh mới năm nhất nhưng vì thành tích xuất sắc nên đã làm phó hội trưởng, năm thứ tư kế tiếp sẽ rất bận bịu, sợ rằng không có thời gian đi xử lý việc của hội học sinh, bây giờ anh muốn từ chức.
Đồng Đồng ở trong ngực anh mở to mắt nhìn hội học sinh, đúng là quá xa hoa đi, chiếm trọn tầng thứ ba, hơn nữa còn có rất nhiều thiết bị tiên tiến...Quả nhiên không hổ danh là trường đại học đệ nhất về logic học. Sau này nếu không ra nước ngoài, cô cũng muốn đến đây học.
Anh Úy Ương, đây là chỗ nào vậy? Mặc dù biết rồi nhưng vẫn muốn hỏi một câu.
Anh đi từ chức, có thể phải đợi hơi lâu, em phải kiên nhẫn nha. Úy Ương dịu dàng nhìn cô.
Vâng, chỉ cần ở bên cạnh anh Úy Ương là được, em rất kiên nhẫn. Đồng Đồng cười, chớp chớp đôi mắt to, hai móng vuốt nhỏ bé ôm lấy cổ Úy Ương không buông.
Trong phòng, các thành viên hội học sinh đang họp, Úy Ương gõ cửa một cái, mọi người nhìn thấy anh dẫn theo một cô bé đều mở lớn mắt, một sinh viên mập mạp nhìn hơi ngốc nghếch hỏi: Úy Ương, bé con nhà ai đấy? Nhìn thật đáng yêu.
Đúng vậy, giống như một con búp bê. Có người tán thành.
Vẻ ngoài của Đồng Đồng quả thực không thể xoi mói, nhưng cô không hề thích người khác nói mình giống búp bê.
Cúi đầu nhìn chiếc váy công chúa trên người, đôi môi nhỏ nhắn chu đến nỗi có thể treo được một cái bình. Nam nhân trong nhà đều có chung một gu thẩm mỹ, phải đem cô trở thành công chúa mới chịu, hại cô không thể nhớ được đã bao lâu mình chưa mặc quần.
Úy Ương đương nhiên biết bé con không thích được khen là búp bê, cười khẽ, ôm Đồng Đồng ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Anh không trả lời mà hỏi thẳng vào vấn vấn đề: Liên quan đến chuyện từ chức, các anh chị chưa họp xong sao? Bây giờ tôi sắp phải về rồi.
Rất ít khi anh có được thái độ thoải mái hiền hậu như thế, vậy là có người thừa cơ hỏi: Úy Ương này, tại sao nhất quyết phải từ chức? Mặc dù chuyển thẳng lên học năm tư nhưng cũng không phải không làm được công việc của hội học sinh mà.
Đó là một nữ sinh cao ráo và vóc người rất đẹp, tuy rằng thoạt nhìn khá lạnh lùng nhưng tình cảm trong mắt không gạt được người khác.
Mặc dù Úy Ương nhỏ hơn cô vài tuổi, nhưng tuổi tác không phải là vấn đề, nếu như Úy Ương cũng thích cô thì thật tốt.
Úy Ương chỉ cười mà không trả lời câu hỏi đó: Nói chung là đơn từ chức tôi đã nộp lên nhà trường rồi, hôm nay đến cũng là để nói với các anh chị một tiếng thôi, các anh chị bàn bạc gì cũng được, tôi không phải là thành viên hội học sinh nữa.
Thực ra từ đầu anh cũng không có ý định vào hội học sinh, chỉ vì có lần Đồng Đồng không biết xem gì mà thốt lên một câu Hội trưởng đại nhân thật đẹp trai nên anh đã đổi ý.
Sao cậu có thể nói vậy được chứ? Mỹ nữ khí chất lãnh đạm tức giận vỗ bàn đứng lên, tạo ra một âm thanh thật lớn.
Đồng Đồng vốn đang tò mò quan sát bốn phía bị dọa đến cả người đều run lên, Úy Ương nhíu mày, nhìn mỹ nữ nói: Chị đang dọa đến bé đấy.
Mỹ nữ nổi đóa: Không phải chỉ là một nhóc con thôi sao, chúng ta đang thảo luận đến vấn đề rời đi của cậu!
Còn thảo luận gì nữa? Anh Úy Ương chắc chắn sẽ không làm, vốn dĩ đến đây chỉ là muốn cho mấy anh chị này chút mặt mũi, đây là chuyện hiếm có rồi.
Sau này đi theo đường lối chính trị, cái gì cũng phải cẩn thận nhưng với cái tính tình lãnh đạm của mình, chắc là anh chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nhưng mà...mỹ nữ này thích anh Úy Ương phải không nhỉ? Cái ánh mắt kia...rõ ràng là muốn chinh phục anh bằng cái khí chất thanh cao trên người, tốt nhất là khiến anh chủ động theo đuổi.
Đáng tiếc, Đồng Đồng xấu xa nở nụ cười, anh Úy Ương sẽ không thích chị đâu, tâm tư của chị đã bị uổng phí rồi ~
Có điều chị ta dám mơ ước anh Úy Ương của cô, cô đây cũng không cần khách khí nữa. Cái đầu nhỏ chui ra từ trong lòng Úy Ương, nhìn mỹ nữ đang hò hét, đỉnh đầu bóc khói do thái độ khinh thường của Úy Ương: Chị gì đó ơi, chị thích anh Úy Ương phải không?
Mỹ nữ sửng sốt, lập tức nói lớn: Nhiều chuyện, trẻ con thì biết gì mà nói!
Chia buồn với mỹ nữ, chị ta chọc đến anh Úy Ương rồi!
Đồng Đồng lập tức chui vào lòng Úy Ương, Úy Ương nhíu mày nói: Xin lỗi đi.
Xin lỗi?! Tại sao phải xin lỗi, tôi nói gì sai sao? Con nhóc này chen vào lúc chúng ta đang nói chuyện, không phải là không có phép tắc à? Tôi còn muốn hỏi bố mẹ nó sao có thể dạy dỗ nó thành như thế này đấy! Mỹ nữ tức giận đến mức mở miệng không đắn đo.
Đồng Đồng co rúm lại, nếu như bố và gia gia nghe được nhất định sẽ vô cùng tức giận, không chừng sẽ đánh người. Chị gái này thật thảm, quả thực quá thảm.
Yên lặng ngồi trong lòng Úy Ương nghe mỹ nữ đem mình ra nói. Chọc ai không chọc, lại chọc vào Úy Ương, lời nói không có chừng mực, va chạm trực tiếp với Đồng Đồng, chị gái đây không phải là đốt đèn tìm cứt trong nhà vệ sinh sao?
Úy gia gia lấy lại tinh thần, nhìn thấy Đồng Đồng lo lắng cho mình, vội vàng trấn an: Gia gia không có việc gì.
Đồng Đồng gật đầu, biết chắc ông sẽ không giải thích. Thế hệ quân nhân trước nay đều như vậy, chỉ thích đè nén mọi thứ dưới đáy lòng dù cho có chuyện gì xảy ra, cái này cũng là lý do kiếp trước Úy Ương dù thích cô nhưng không chịu nói đàng hoàng, nếu không phải hai người ở chung nhà thì chắc anh một chữ cũng không nói...
Đôi mắt lại hướng đến Úy Ương trên khán đài, anh phát biểu rất ngắn gọn, không dài dòng nhưng từng câu từng chữ đều như châu như ngọc khiến người ta lĩnh hội, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.
Úy Ương không hề lưu luyến khán đài một chút nào nữa, đi thẳng đến chỗ Đồng Đồng: Anh Úy Ương! Cô vui vẻ gọi, thuận tiện giơ hai tay muốn anh bế.
Úy Ương bế cô lên, động tác ôm cô vào lòng giống như một loại bản năng mà anh đã làm không biết bao nhiêu lần. Sao bây giờ lại vui vẻ vậy? Vừa khóc vừa cười. Cái mũi cao cúi xuống cọ vào mũi cô.
Làm xong hết mọi việc chưa? Úy gia gia hỏi.
Còn một số thủ tục nữa.
Để ông nhờ cảnh vệ giúp cháu làm. Tiểu Vương...
Úy Ương vội vàng ngăn cản: Không cần đâu gia gia, không phải chuyện gì lớn, cháu tự làm là được rồi, gia gia mang bé lên xe trước đi, một lát nữa cháu sẽ quay lại.
Nghe vậy, Đồng Đồng lại càng ôm chặt cổ anh không buông: Không muốn không muốn, em muốn đi cùng anh.
Úy gia gia tức giận đến thổi râu trừng mắt: Thật là không có lương tâm! Gia gia thương cháu như thế, bây giờ thấy Úy Ương thì không cần gia gia nữa phải không? Nhóc con hư hỏng, tuần này phải tăng thời gian luyện đại tự!
Đồng Đồng còn chưa biết bi kịch đang chờ ở tương lai, cái miệng nhỏ nhắn vẫn cười đến hài lòng.
Úy Ương thấy Úy gia gia đang tức giận thì vội vàng hòa giải: Gia gia về xe ngồi chờ đi, trời nóng quá đứng ngoài lâu không tốt đâu, cháu mang theo bé, làm xong sẽ trở lại.
Úy gia gia ừ một tiếng, còn trẻ con làm mặt quỷ chọc cho cô cười không ngừng.
Úy Ương cùng gia gia gật đầu một cái, xoay người bế Đồng Đồng đến chỗ hội học sinh.
Tuy hiện tại anh mới năm nhất nhưng vì thành tích xuất sắc nên đã làm phó hội trưởng, năm thứ tư kế tiếp sẽ rất bận bịu, sợ rằng không có thời gian đi xử lý việc của hội học sinh, bây giờ anh muốn từ chức.
Đồng Đồng ở trong ngực anh mở to mắt nhìn hội học sinh, đúng là quá xa hoa đi, chiếm trọn tầng thứ ba, hơn nữa còn có rất nhiều thiết bị tiên tiến...Quả nhiên không hổ danh là trường đại học đệ nhất về logic học. Sau này nếu không ra nước ngoài, cô cũng muốn đến đây học.
Anh Úy Ương, đây là chỗ nào vậy? Mặc dù biết rồi nhưng vẫn muốn hỏi một câu.
Anh đi từ chức, có thể phải đợi hơi lâu, em phải kiên nhẫn nha. Úy Ương dịu dàng nhìn cô.
Vâng, chỉ cần ở bên cạnh anh Úy Ương là được, em rất kiên nhẫn. Đồng Đồng cười, chớp chớp đôi mắt to, hai móng vuốt nhỏ bé ôm lấy cổ Úy Ương không buông.
Trong phòng, các thành viên hội học sinh đang họp, Úy Ương gõ cửa một cái, mọi người nhìn thấy anh dẫn theo một cô bé đều mở lớn mắt, một sinh viên mập mạp nhìn hơi ngốc nghếch hỏi: Úy Ương, bé con nhà ai đấy? Nhìn thật đáng yêu.
Đúng vậy, giống như một con búp bê. Có người tán thành.
Vẻ ngoài của Đồng Đồng quả thực không thể xoi mói, nhưng cô không hề thích người khác nói mình giống búp bê.
Cúi đầu nhìn chiếc váy công chúa trên người, đôi môi nhỏ nhắn chu đến nỗi có thể treo được một cái bình. Nam nhân trong nhà đều có chung một gu thẩm mỹ, phải đem cô trở thành công chúa mới chịu, hại cô không thể nhớ được đã bao lâu mình chưa mặc quần.
Úy Ương đương nhiên biết bé con không thích được khen là búp bê, cười khẽ, ôm Đồng Đồng ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Anh không trả lời mà hỏi thẳng vào vấn vấn đề: Liên quan đến chuyện từ chức, các anh chị chưa họp xong sao? Bây giờ tôi sắp phải về rồi.
Rất ít khi anh có được thái độ thoải mái hiền hậu như thế, vậy là có người thừa cơ hỏi: Úy Ương này, tại sao nhất quyết phải từ chức? Mặc dù chuyển thẳng lên học năm tư nhưng cũng không phải không làm được công việc của hội học sinh mà.
Đó là một nữ sinh cao ráo và vóc người rất đẹp, tuy rằng thoạt nhìn khá lạnh lùng nhưng tình cảm trong mắt không gạt được người khác.
Mặc dù Úy Ương nhỏ hơn cô vài tuổi, nhưng tuổi tác không phải là vấn đề, nếu như Úy Ương cũng thích cô thì thật tốt.
Úy Ương chỉ cười mà không trả lời câu hỏi đó: Nói chung là đơn từ chức tôi đã nộp lên nhà trường rồi, hôm nay đến cũng là để nói với các anh chị một tiếng thôi, các anh chị bàn bạc gì cũng được, tôi không phải là thành viên hội học sinh nữa.
Thực ra từ đầu anh cũng không có ý định vào hội học sinh, chỉ vì có lần Đồng Đồng không biết xem gì mà thốt lên một câu Hội trưởng đại nhân thật đẹp trai nên anh đã đổi ý.
Sao cậu có thể nói vậy được chứ? Mỹ nữ khí chất lãnh đạm tức giận vỗ bàn đứng lên, tạo ra một âm thanh thật lớn.
Đồng Đồng vốn đang tò mò quan sát bốn phía bị dọa đến cả người đều run lên, Úy Ương nhíu mày, nhìn mỹ nữ nói: Chị đang dọa đến bé đấy.
Mỹ nữ nổi đóa: Không phải chỉ là một nhóc con thôi sao, chúng ta đang thảo luận đến vấn đề rời đi của cậu!
Còn thảo luận gì nữa? Anh Úy Ương chắc chắn sẽ không làm, vốn dĩ đến đây chỉ là muốn cho mấy anh chị này chút mặt mũi, đây là chuyện hiếm có rồi.
Sau này đi theo đường lối chính trị, cái gì cũng phải cẩn thận nhưng với cái tính tình lãnh đạm của mình, chắc là anh chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Nhưng mà...mỹ nữ này thích anh Úy Ương phải không nhỉ? Cái ánh mắt kia...rõ ràng là muốn chinh phục anh bằng cái khí chất thanh cao trên người, tốt nhất là khiến anh chủ động theo đuổi.
Đáng tiếc, Đồng Đồng xấu xa nở nụ cười, anh Úy Ương sẽ không thích chị đâu, tâm tư của chị đã bị uổng phí rồi ~
Có điều chị ta dám mơ ước anh Úy Ương của cô, cô đây cũng không cần khách khí nữa. Cái đầu nhỏ chui ra từ trong lòng Úy Ương, nhìn mỹ nữ đang hò hét, đỉnh đầu bóc khói do thái độ khinh thường của Úy Ương: Chị gì đó ơi, chị thích anh Úy Ương phải không?
Mỹ nữ sửng sốt, lập tức nói lớn: Nhiều chuyện, trẻ con thì biết gì mà nói!
Chia buồn với mỹ nữ, chị ta chọc đến anh Úy Ương rồi!
Đồng Đồng lập tức chui vào lòng Úy Ương, Úy Ương nhíu mày nói: Xin lỗi đi.
Xin lỗi?! Tại sao phải xin lỗi, tôi nói gì sai sao? Con nhóc này chen vào lúc chúng ta đang nói chuyện, không phải là không có phép tắc à? Tôi còn muốn hỏi bố mẹ nó sao có thể dạy dỗ nó thành như thế này đấy! Mỹ nữ tức giận đến mức mở miệng không đắn đo.
Đồng Đồng co rúm lại, nếu như bố và gia gia nghe được nhất định sẽ vô cùng tức giận, không chừng sẽ đánh người. Chị gái này thật thảm, quả thực quá thảm.
Yên lặng ngồi trong lòng Úy Ương nghe mỹ nữ đem mình ra nói. Chọc ai không chọc, lại chọc vào Úy Ương, lời nói không có chừng mực, va chạm trực tiếp với Đồng Đồng, chị gái đây không phải là đốt đèn tìm cứt trong nhà vệ sinh sao?
/142
|