Edit +Beta: Anky
Lạc Chiêu Dực đột nhiên hỏi một câu khiến Mục Song Hàm không kịp chuẩn bị, nhưng ngay tại lúc nàng nghĩ tới nên trả lời thế nào, Lạc Chiêu Dực khẽ cúi người, đến gần bên tai nàng, cơ hồ áp vào bên má nàng, ánh mắt sâu thẳm, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, phút chốc sau lại phụt bật cười, đưa tay vuốt lên mặt nàng, “Khẩn trương như vậy làm gì?”
Mục Song Hàm bình tĩnh nói: “Quá nóng.”
Lạc Chiêu Dực nhìn tuyết trên mặt đất còn chưa tan, nhướng mày, chẳng phản bác, chỉ ý tứ sâu xa “À” một tiếng.
Mục Song Hàm: “…”
Nàng còn tưởng rằng Lạc Chiêu Dực sẽ tiếp tục truy hỏi, lòng bàn tay thật sự toát chút mồ hôi, kết quả Lạc Chiêu Dực chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà dẫn qua như vậy, còn nói đến một chuyện khác, “Có thời gian, nàng đi dò hỏi tâm tư Tĩnh Nghi chút.”
Mục Song Hàm đầu tiên không kịp phản ứng, hơi sững sờ, sau đó vội hỏi: “Chàng định thành toàn cho tỷ ấy và nhị ca?”
Lạc Chiêu Dực nâng mặt nàng, thấy trắng hồng phấn nộn, nhịn không được nhéo nhéo, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh, thuận miệng châm chọc: “Nàng nghĩ rằng ta là nguyệt lão hay hồng nương?”
Tính tình hay công kích này của hắn không khác gì lúc trước, Mục Song Hàm đã tập mãi thành thói quen, lười phải chấp nhặt với hắn, “Vậy chàng thăm dò tâm tư của Tĩnh Nghi có ích lợi gì?”
“Tỷ ấy tuổi không nhỏ, sớm nên nghị hôn, hiện thời vẫn còn đang chịu tang phụ hoàng, nếu lại kéo dài thêm một hai năm nữa, tiếp tục sẽ thực sự thành gái lỡ thì, ” Lạc Chiêu Dực bình thản nói: “Tỷ ấy là con gái nhà tướng, truyền đi sẽ nói hoàng thất bạc đãi tỷ ấy, không bằng đính hôn trước, chờ thời gian chịu tang vừa qua liền gả đi.”
“Chàng nói thật?” Mục Song Hàm kinh ngạc nói: “Bệ hạ, chàng biết rõ…”
“Biết rõ cái gì? Biết rõ chút chuyện không nên của tỷ ấy và nhị ca sao?” Lạc Chiêu Dực nhắc tới cái này liền không nhịn được: “Nàng nên làm gì cũng đã làm, nhị ca có phản ứng gì không? Hai người này… Thật sự là nhìn càng muốn giận, phiền muốn chết, muốn nói lại không nói, muốn dừng lại không dứt được, đáng đời rối rắm muốn chết!”
Mục Song Hàm nghe dở khóc dở cười, thở dài, “Bệ hạ, chàng cho rằng ai cũng như chàng à…” Đã coi trọng thì có đoạt cũng muốn đoạt đến tay, bá đạo cực kỳ!
Lạc Chiêu Dực liếc nàng: “Ta làm sao? Nàng cũng đã gả cho ta rồi, hối hận cũng đã muộn!”
“…” Mục Song Hàm không còn gì để nói, toàn thân đều tràn ngập câu “Chàng thực ngốc”, nàng cảm thấy bệ hạ nhà nàng đã không còn thuốc nào chữa được, kiêu ngạo mạnh miệng ai cũng không so được!
Dưới ánh mắt tràn đầy khinh bỉ như vậy, Lạc Chiêu Dực giống như không nhận ra, có vẻ rất bình tĩnh, lười biếng tắm trong ánh nắng hiếm hoi của mùa đông, tựa hồ còn nghĩ tới chuyện gì cao hứng, khóe môi khẽ nhếch lên, quét sạch lệ khí vừa rồi.
Bốn chữ “Hỉ nộ vô thường” được minh chứng rất hoàn mỹ.
Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, quyết định phải thương lượng cùng hắn thật tốt, “Bệ hạ, chàng không thể ở một bên nhìn bọn họ rối rắm sao? Nhất định muốn bước tới thêm vào một đòn?”
Lạc Chiêu Dực trả lại nàng ba chữ: “Ta tình nguyện!”
Mục Song Hàm đen mặt nhìn hắn trong chốc lát, mang theo vẻ mặt không còn luyến tiếc sự sống đi phân phó người chuẩn bị bữa tối.
Buổi chiều, trên bàn được đặt bữa tối khó coi nhất từ trước tới nay trong hoàng cung – – dưa muối củ cải cộng thêm một chén canh không bỏ muối…
Thời điểm Đức Phúc bưng thức ăn lên bàn nội tâm cơ hồ là sụp đổ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Lạc Chiêu Dực nhìn vài lần, hừ nhẹ một tiếng – – không phải là rõ ràng nói hắn lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác sao!
Hoàng hậu nương nương ăn ô mai ăn đến vui vẻ, lại cầm một miếng đặt bên môi hắn, cười tủm tỉm nói một câu: “Thần thiếp gần đây nóng trong người, muốn ăn thanh đạm chút, bệ hạ sẽ không ngại chứ?”
Lạc Chiêu Dực thuận thế cắn ô mai trên tay nàng, suýt nữa không có đem răng cắn gãy, quay đầu lại rót hai ba chén nước mới rất là ghét bỏ liếc qua, bộ dáng kia hận không thể đem hộp ô mai ném đi, vẻ mặt lại lạnh nhạt nghiêm túc, “Hoàng hậu là đang oán trẫm?”
Mục Song Hàm nghe vậy cười cười,, tự mình múc chén canh cho hắn, “Sao có thể chứ, bệ hạ, người gần đây ăn quá mặn, hỏa khí cũng quá lớn, vừa vặn tiêu trừ hỏa khí.”
Lạc Chiêu Dực: “… Bản lãnh lớn rồi?”
Mục Song Hàm chớp hai mắt, vô tội trả lời hắn: “Không phải đều là chàng dạy sao?”
Nâng tảng đá tự đập chân mình, Lạc Chiêu Dực lại không còn gì phản bác được.
Mục Song Hàm nở nụ cười cả buổi tối, lăn qua lăn lại đủ rồi, thấy hắn ăn canh suông cải trắng một chút cũng không bắt bẻ, thật đúng là khí định thần nhàn dùng bữa tối, lại đau lòng, bảo người bưng lên mấy món khác đã làm xong.
Lạc Chiêu Dực nhếch khóe miệng, trong mắt xẹt qua ý cười- – đến cùng là không nhẫn tâm được mà.
Bữa tối phong ba vì vậy đi qua, sau khi rửa mặt chải đầu lên giường, Mục Song Hàm thở dài, chân thành nói: “Bệ hạ, thiếp không mở lời với Tĩnh Nghi được.”
“Nàng là hoàng hậu, đứng đầu hậu cung, cũng chỉ là hỏi chuyện chung thân của tỷ ấy, có gì không mở miệng được ?” Lạc Chiêu Dực không cho là đúng, ngồi bên cạnh ôm nàng, từng chút từng chút khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng.
“Là thiếp không muốn mở miệng, bệ hạ, thiếp cùng Tĩnh Nghi từ trước đến nay quan hệ cá nhân rất tốt, trước đây tỷ ấy đã giúp thiếp rất nhiều, biết rõ tỷ ấy có người trong lòng, còn bảo thiếp đi sát muối lên trên miệng vết thương của tỷ ấy, việc này… Không khỏi quá đả thương người !” Mục Song Hàm nghiêng đầu dựa lên vai hắn, ngọn đèn dầu chớp lóe, chiếu lên người thần sắc cũng điềm đạm, nàng yên lặng nói chuyện, hoang mang lúc trước dần dần bình ổn, “Bất luận nhị ca nghĩ gì, hai người bọn họ bây giờ không phải rất tốt sao? Tĩnh Nghi và chàng cũng là tình cảm lớn lên từ nhỏ, sao chàng hạ được quyết tâm đến vậy chứ?”
Lạc Chiêu Dực cúi đầu nhìn nàng nửa ngày, đưa tay phủ lên trán nàng, dùng một loại giọng điệu khó hiểu nói: “Hoàng hậu của ta sao lại càng sống càng ngốc rồi!”
“Ai bảo chàng dưỡng thành !” Mục Song Hàm bĩu môi.
Lạc Chiêu Dực “Phụt” nở nụ cười, “Lời này ta thích nghe.”
“Chàng chính là đáng đánh đòn!” Mục Song Hàm nhỏ giọng nói thầm.
“Đừng tưởng rằng nói thầm thì không nghe được nha!” Lạc Chiêu Dực chậm rãi nhắc nhở nàng.
Mặt Mục Song Hàm bình tĩnh, “Chính là nói cho chàng nghe đó.”
Lạc Chiêu Dực nhẹ chậc một tiếng, “Tiểu bất lương!”
Rõ ràng là lời dạy dỗ người, được hắn nói ra lại thành hàm ý dung túng mà cưng chiều, Mục Song Hàm vừa nghe vui vẻ: “Vừa hay xứng với
Lạc Chiêu Dực đột nhiên hỏi một câu khiến Mục Song Hàm không kịp chuẩn bị, nhưng ngay tại lúc nàng nghĩ tới nên trả lời thế nào, Lạc Chiêu Dực khẽ cúi người, đến gần bên tai nàng, cơ hồ áp vào bên má nàng, ánh mắt sâu thẳm, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, phút chốc sau lại phụt bật cười, đưa tay vuốt lên mặt nàng, “Khẩn trương như vậy làm gì?”
Mục Song Hàm bình tĩnh nói: “Quá nóng.”
Lạc Chiêu Dực nhìn tuyết trên mặt đất còn chưa tan, nhướng mày, chẳng phản bác, chỉ ý tứ sâu xa “À” một tiếng.
Mục Song Hàm: “…”
Nàng còn tưởng rằng Lạc Chiêu Dực sẽ tiếp tục truy hỏi, lòng bàn tay thật sự toát chút mồ hôi, kết quả Lạc Chiêu Dực chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà dẫn qua như vậy, còn nói đến một chuyện khác, “Có thời gian, nàng đi dò hỏi tâm tư Tĩnh Nghi chút.”
Mục Song Hàm đầu tiên không kịp phản ứng, hơi sững sờ, sau đó vội hỏi: “Chàng định thành toàn cho tỷ ấy và nhị ca?”
Lạc Chiêu Dực nâng mặt nàng, thấy trắng hồng phấn nộn, nhịn không được nhéo nhéo, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh, thuận miệng châm chọc: “Nàng nghĩ rằng ta là nguyệt lão hay hồng nương?”
Tính tình hay công kích này của hắn không khác gì lúc trước, Mục Song Hàm đã tập mãi thành thói quen, lười phải chấp nhặt với hắn, “Vậy chàng thăm dò tâm tư của Tĩnh Nghi có ích lợi gì?”
“Tỷ ấy tuổi không nhỏ, sớm nên nghị hôn, hiện thời vẫn còn đang chịu tang phụ hoàng, nếu lại kéo dài thêm một hai năm nữa, tiếp tục sẽ thực sự thành gái lỡ thì, ” Lạc Chiêu Dực bình thản nói: “Tỷ ấy là con gái nhà tướng, truyền đi sẽ nói hoàng thất bạc đãi tỷ ấy, không bằng đính hôn trước, chờ thời gian chịu tang vừa qua liền gả đi.”
“Chàng nói thật?” Mục Song Hàm kinh ngạc nói: “Bệ hạ, chàng biết rõ…”
“Biết rõ cái gì? Biết rõ chút chuyện không nên của tỷ ấy và nhị ca sao?” Lạc Chiêu Dực nhắc tới cái này liền không nhịn được: “Nàng nên làm gì cũng đã làm, nhị ca có phản ứng gì không? Hai người này… Thật sự là nhìn càng muốn giận, phiền muốn chết, muốn nói lại không nói, muốn dừng lại không dứt được, đáng đời rối rắm muốn chết!”
Mục Song Hàm nghe dở khóc dở cười, thở dài, “Bệ hạ, chàng cho rằng ai cũng như chàng à…” Đã coi trọng thì có đoạt cũng muốn đoạt đến tay, bá đạo cực kỳ!
Lạc Chiêu Dực liếc nàng: “Ta làm sao? Nàng cũng đã gả cho ta rồi, hối hận cũng đã muộn!”
“…” Mục Song Hàm không còn gì để nói, toàn thân đều tràn ngập câu “Chàng thực ngốc”, nàng cảm thấy bệ hạ nhà nàng đã không còn thuốc nào chữa được, kiêu ngạo mạnh miệng ai cũng không so được!
Dưới ánh mắt tràn đầy khinh bỉ như vậy, Lạc Chiêu Dực giống như không nhận ra, có vẻ rất bình tĩnh, lười biếng tắm trong ánh nắng hiếm hoi của mùa đông, tựa hồ còn nghĩ tới chuyện gì cao hứng, khóe môi khẽ nhếch lên, quét sạch lệ khí vừa rồi.
Bốn chữ “Hỉ nộ vô thường” được minh chứng rất hoàn mỹ.
Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, quyết định phải thương lượng cùng hắn thật tốt, “Bệ hạ, chàng không thể ở một bên nhìn bọn họ rối rắm sao? Nhất định muốn bước tới thêm vào một đòn?”
Lạc Chiêu Dực trả lại nàng ba chữ: “Ta tình nguyện!”
Mục Song Hàm đen mặt nhìn hắn trong chốc lát, mang theo vẻ mặt không còn luyến tiếc sự sống đi phân phó người chuẩn bị bữa tối.
Buổi chiều, trên bàn được đặt bữa tối khó coi nhất từ trước tới nay trong hoàng cung – – dưa muối củ cải cộng thêm một chén canh không bỏ muối…
Thời điểm Đức Phúc bưng thức ăn lên bàn nội tâm cơ hồ là sụp đổ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Lạc Chiêu Dực nhìn vài lần, hừ nhẹ một tiếng – – không phải là rõ ràng nói hắn lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác sao!
Hoàng hậu nương nương ăn ô mai ăn đến vui vẻ, lại cầm một miếng đặt bên môi hắn, cười tủm tỉm nói một câu: “Thần thiếp gần đây nóng trong người, muốn ăn thanh đạm chút, bệ hạ sẽ không ngại chứ?”
Lạc Chiêu Dực thuận thế cắn ô mai trên tay nàng, suýt nữa không có đem răng cắn gãy, quay đầu lại rót hai ba chén nước mới rất là ghét bỏ liếc qua, bộ dáng kia hận không thể đem hộp ô mai ném đi, vẻ mặt lại lạnh nhạt nghiêm túc, “Hoàng hậu là đang oán trẫm?”
Mục Song Hàm nghe vậy cười cười,, tự mình múc chén canh cho hắn, “Sao có thể chứ, bệ hạ, người gần đây ăn quá mặn, hỏa khí cũng quá lớn, vừa vặn tiêu trừ hỏa khí.”
Lạc Chiêu Dực: “… Bản lãnh lớn rồi?”
Mục Song Hàm chớp hai mắt, vô tội trả lời hắn: “Không phải đều là chàng dạy sao?”
Nâng tảng đá tự đập chân mình, Lạc Chiêu Dực lại không còn gì phản bác được.
Mục Song Hàm nở nụ cười cả buổi tối, lăn qua lăn lại đủ rồi, thấy hắn ăn canh suông cải trắng một chút cũng không bắt bẻ, thật đúng là khí định thần nhàn dùng bữa tối, lại đau lòng, bảo người bưng lên mấy món khác đã làm xong.
Lạc Chiêu Dực nhếch khóe miệng, trong mắt xẹt qua ý cười- – đến cùng là không nhẫn tâm được mà.
Bữa tối phong ba vì vậy đi qua, sau khi rửa mặt chải đầu lên giường, Mục Song Hàm thở dài, chân thành nói: “Bệ hạ, thiếp không mở lời với Tĩnh Nghi được.”
“Nàng là hoàng hậu, đứng đầu hậu cung, cũng chỉ là hỏi chuyện chung thân của tỷ ấy, có gì không mở miệng được ?” Lạc Chiêu Dực không cho là đúng, ngồi bên cạnh ôm nàng, từng chút từng chút khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng.
“Là thiếp không muốn mở miệng, bệ hạ, thiếp cùng Tĩnh Nghi từ trước đến nay quan hệ cá nhân rất tốt, trước đây tỷ ấy đã giúp thiếp rất nhiều, biết rõ tỷ ấy có người trong lòng, còn bảo thiếp đi sát muối lên trên miệng vết thương của tỷ ấy, việc này… Không khỏi quá đả thương người !” Mục Song Hàm nghiêng đầu dựa lên vai hắn, ngọn đèn dầu chớp lóe, chiếu lên người thần sắc cũng điềm đạm, nàng yên lặng nói chuyện, hoang mang lúc trước dần dần bình ổn, “Bất luận nhị ca nghĩ gì, hai người bọn họ bây giờ không phải rất tốt sao? Tĩnh Nghi và chàng cũng là tình cảm lớn lên từ nhỏ, sao chàng hạ được quyết tâm đến vậy chứ?”
Lạc Chiêu Dực cúi đầu nhìn nàng nửa ngày, đưa tay phủ lên trán nàng, dùng một loại giọng điệu khó hiểu nói: “Hoàng hậu của ta sao lại càng sống càng ngốc rồi!”
“Ai bảo chàng dưỡng thành !” Mục Song Hàm bĩu môi.
Lạc Chiêu Dực “Phụt” nở nụ cười, “Lời này ta thích nghe.”
“Chàng chính là đáng đánh đòn!” Mục Song Hàm nhỏ giọng nói thầm.
“Đừng tưởng rằng nói thầm thì không nghe được nha!” Lạc Chiêu Dực chậm rãi nhắc nhở nàng.
Mặt Mục Song Hàm bình tĩnh, “Chính là nói cho chàng nghe đó.”
Lạc Chiêu Dực nhẹ chậc một tiếng, “Tiểu bất lương!”
Rõ ràng là lời dạy dỗ người, được hắn nói ra lại thành hàm ý dung túng mà cưng chiều, Mục Song Hàm vừa nghe vui vẻ: “Vừa hay xứng với
/81
|