Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu

Chương 70 - Tức Giận

/81


Edit+Beta: Anky

Trước mắt Trần Trầm chợt nhoáng một cái, bội kiếm trên người đã bị Lạc Chiêu Dực rút ra, mục tiêu nhắm thẳng về phía Liêu Nhã Lam và Liêu Đằng, mắt thấy trường kiếm sắp rơi xuống đỉnh đầu, hai tay Liêu Đằng gắt gao bắt lấy cổ tay Lạc Chiêu Dực, “Chiêu Đế bệ hạ! Hai nước giao chiến cũng không chém sứ thần, hiện thời người lại vì một chuyện ngoài ý muốn mà muốn động thủ giết người, không biết là quá hoang đường sao?”

“Buông tay!”

“Đây chính là do Mục tiểu công tử ra tay trước, Chiêu Đế bệ hạ nếu muốn giận chó đánh mèo, nên giết vị Mục tiểu công tử này đầu tiên mới phải!” Liêu Đằng vừa cứng rắn chống chọi thế kiếm, vừa dùng ngôn ngữ bức bách, “Hay là bệ hạ đối với Tây Di chúng tôi có thành kiến, không có lòng độ lượng đối xử bình đẳng được như nhau?”

“Trẫm bảo ngươi buông tay, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Ánh mắt Lạc Chiêu Dực lệ khí, chuyển cổ tay bên cạnh, một kiếm quẹt qua cánh tay Liêu Đằng, hừ lạnh một tiếng, “Ngươi dĩ hạ phạm thượng, dám can đảm động thủ với trẫm, đây không phải là tội danh sao?”

Liêu Đằng: “…”

Mục Song Hàm phục hồi tinh thần lại, nhìn nhìn Liêu Đằng bộc lộ nội công, lại nhìn mặt đệ đệ không còn chút máu, kéo tay Lạc Chiêu Dực lại, khẽ lắc đầu: “Bệ hạ…”

Lạc Chiêu Dực thu hồi ánh mắt, giương mắt nhìn nàng một cái, phút chốc đưa tay ném một phát, kiếm rơi vào vỏ, Trần Trầm cúi người, chỉnh chỉnh bội kiếm.

“Truyền ý chỉ của trẫm, Liêu Đằng dĩ hạ phạm thượng, trước nhốt vào thiên lao, tạm thời chờ xử trí!”

Tống Dương chắp tay lĩnh mệnh, “Dạ, vậy Liêu cô nương…”

“Mất lễ nghi trước mặt hoàng đế, nhốt vào cùng đi!”

“Dạ!”

Sau nửa canh giờ, Mục Song Hàm nửa nằm ở trên giường, uống một chén trà gừng nóng, cả người mới ấm áp lại, lần thứ mười nàng nhìn ra ngoài, cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Bệ hạ, A Nhung đã quỳ ở bên ngoài lâu như vậy, không bằng trước hết cho nó đứng lên đi?”

“Nàng chính là quá nuông chiều hắn, ” Sắc mặt Lạc Chiêu Dực còn chưa trở lại bình thường, lạnh nhạt nói: “Thế nên hắn cái tốt không học, lại học đánh nhau với người ta, suýt nữa hại nàng gặp chuyện không may… Tiểu tử thối này nên giáo huấn thật tốt mới được, chỉ là mới quỳ gần nửa canh giờ, nàng đau lòng cái gì?”

Mục Song Hàm: “…” Được, hoàng đế bệ hạ hiện tại chính là một ngòi pháo, một chút liền nổ.

“Hắn theo người đánh nhau, tự nhiên sẽ có người bảo vệ, trời tuyết rơi nặng hạt nàng chạy ra ngoài làm gì? Nàng có biết khi ta nhìn thấy cảnh tượng kia không…” Lạc Chiêu Dực nói ngực hơi cứng lại, siết chặt quả đấm, lại có chút nói không nên lời, bất chợt nghiêng đầu, vỗ mạnh một chưởng lên bàn, tức giận nói: “Nếu có lần sau nữa, ta sẽ đem tiểu tử kia ném vào quân doanh phía tây!”

Mục Song Hàm: “==” thật sự là đã lâu, bệ hạ phát hỏa, loại thời điểm này, im lặng là vàng thì tốt hơn.

Lạc Chiêu Dực phát tính tình nửa ngày không được đáp lại, “Nàng không thể nói à một tiếng sao?”

Mục Song Hàm ngoan ngoãn : “À – – ”

“…” Lạc Chiêu Dực giận điên lên, cầm lấy bình hoa bên cạnh định đập, đột nhiên động tác ngừng lại, lại nhẹ nhàng buông xuống, tức giận nói: “Nàng bị hồ ly ngốc kia nhập vào người? Đúng rồi, quả cầu đỏ cả ngày lẫn đêm dính vào nàng đến mức muốn chết muốn sống kia, thời điểm mấu chốt chạy đi đâu rồi?”

Mục Song Hàm hắng giọng một cái, lúc Lạc Chiêu Dực nổi giận xong, nàng tập mãi thành thói quen trấn định, còn có mấy phần ủy khuất, “À, trời lạnh, hiện tại nó vứt bỏ thiếp, đổi lại dính lấy Tiểu Bạch rồi.”

Bộ lông Đại Bạch Hổ dầy ấm, vào mùa hè không được tiểu hồ ly chào đón, cuối cùng mùa đông cũng hãnh diện một phen.

Lạc Chiêu Dực lặng yên chớp mắt một cái, đặc biệt tỉnh táo nói một câu: “… Trẫm đột nhiên muốn uống canh hồ ly.”

Quả cầu đỏ đang ngủ ngon dưới bụng Đại Bạch Hổ đột nhiên hắt xì nhỏ: “… QAQ”

Mục Song Hàm nghẹn một cái, nhịn không được bật cười, ôm cánh tay hắn ôn nhu nói: “Được rồi, thiếp biết rõ chàng lo lắng cho thiếp, nói thật, lúc trước bị nhiều kinh hãi như vậy, lúc này khiến thiếp sợ nhất …” Nàng sờ sờ bụng, “Ai cũng nói mẫu tử liền tâm… Về sau, tthiếp sẽ cẩn thận gấp đôi.”

“Hài tử quan trọng, nàng cũng quan trọng.” Lạc Chiêu Dực không vui, “Ta không phải vì con mới như vậy…”

“Thiếp hiểu rõ, ” Mục Song Hàm mím môi cười một tiếng, nụ cười rất ôn nhu, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ai lại ghen tị với con mình chứ, người một nhà, tuy hai mà một!”

Lạc Chiêu Dực khe khẽ thở dài một tiếng.

“Bất quá lần này là ngoài ý muốn… Hay thật là do người ta?” Mục Song Hàm nhíu mày, sắc mặt do dự, “Mục tiêu của bọn họ không phải là bệ hạ chàng sao? Tại sao lại nhằm vào thiếp?”

“Vừa rồi lúc tiến vào, Mục Nhung nói chuyện đã xảy ra, tiểu tử này tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vài ba câu đã bị chọc giận động thủ… Đúng lúc, hôm nay Liêu Nhã Lam lại kéo ta thương lượng, nếu như đây là nguyên nhân, vậy tất nhiên đã sớm có dự mưu, hơn nữa vô cùng hiểu rõ tính tình lo lắng cho Mục Nhung của nàng, đoán nàng sẽ tới…”

Mục Song Hàm: “Liêu Nhã Lam tìm chàng? Nàng ta nói gì với chàng?”

Lạc Chiêu Dực buông một tay, sờ cằm, trầm ngâm nói: “Không có gì hơn chính là chuyện thánh nữ, ta thử một chút, phản ứng của nàng ta… Chắc hẳn biết Phùng Như, nói không chừng tin tức trong cung này, chính là do Phùng Như tiết lộ ra!”

Mục Song Hàm ngắm hắn một cái, “Bệ hạ chàng thật sự là miếng bánh thơm nha, các mỹ nhân đều bổ nhào vào trên người chàng!”

Lạc Chiêu Dực giơ hai tay lên, chớp chớp mắt, mặt mũi tràn đầy vô tội, “Các nàng ta đem tấm lòng hướng về trăng sáng,


/81

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status