Edit +Beta: Anky
Ngự thư phòng yên tĩnh không một tiếng động, trước đó Văn Đế đã cho cung nhân hầu hạ lui xuống, lúc này chỉ có hai người bọn họ đứng cạnh cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài thổi qua, thanh âm lá cây sột soạt rơi xuống.
Chiếu theo lời trẫm nói, đọc lại một lần.
Lạc Đình cong ngón tay lên, siết chặt quả đấm, ngẩng đầu lên nói: Phụ hoàng, nhi thần đã thề vĩnh viễn không hai lòng, nhất định làm được, nhưng lời thề này khó tránh quá độc ác, người đã chết từ lâu, vì sao ngay cả mẫu phi nhi thần cũng không buông tha?
Văn Đế chỉ hỏi ngược lại: Nếu như con có thể làm được không vi phạm lời thề, vậy còn sợ gì?
Giờ phút này Lạc Đình mới nhận ra, cho dù Văn Đế nhân hậu hòa ái, cũng vẫn là đế vương, nên tàn nhẫn phải tàn nhẫn, không cho phép ngỗ nghịch.
Hắn trầm mặc hồi lâu, bỗng dưng nở nụ cười, Phụ hoàng nói phải.
Sau đó, Lạc Đình từng chữ từng câu lặp lại: Ta thề, cuộc đời này chỉ phụ tá thái tử, vĩnh viễn không hai lòng! Nếu có hai lòng, ta sẽ mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, mẫu phi ta ở dưới cửu tuyền không được an bình, ta sẽ bị cô lập hoàn toàn, chết không tử tế!
Nói xong, Lạc Đình nhắm mắt lại.
Được, đứa bé ngoan, con trở về đi. Văn Đế cũng không nói gì để hắn thông cảm, có đôi khi, lời thanh minh không dùng được thật sự là quá nhạt nhẽo.
Nhi thần cáo lui! Lạc Đình cũng không muốn ở lại lâu, xoay người liền rời đi.
Hắn vừa đi, Văn Đế đột nhiên che miệng kịch liệt ho khan, ho xong rồi mới thông thuận rất nhiều, ông thở dài, đột nhiên người cứng lại, trên tay có dấu vết đỏ sậm, rõ ràng là ho đến ra máu.
Ánh mắt Văn Đế âm u, lau tay sạch sẽ, đem khăn đi đốt, sau đó điềm nhiên như không kêu lên: Tiểu Thuận Tử!
Thuận công công luôn ở bên cạnh hầu hạ Văn Đế, cúi đầu đi tới, Bệ hạ, nô tài ở đây.
Ngươi cho người đi Đông cung truyền chỉ, sau khi thái tử trở lại, bảo hắn đến gặp trẫm.
Dạ, nô tài tuân chỉ.
Thuận công công xoay người định đi truyền lời, Văn Đế đột nhiên lại mở miệng, Thôi, khỏi đi. Nói xong, lại nhìn lên tấu chương.
Thuận công công thoáng ngẩng đầu, chỉ cảm thấy bên tóc mai Văn Đế bạc thêm rất nhiều. Người người đều nói làm hoàng đế tốt, lại không biết cô độc trong nội tâm đế vương.
Hôm sau, Đại Bạch Hổ và cả tiểu hồ ly đều bị thái tử đóng gói đưa đến Mục phủ, vui mừng nhất chính là Mục gia tỷ đệ.
Tiểu hồ ly vừa thấy Mục Song Hàm liền rúc vào trong ngực nàng, dùng sức cọ, ngoắt ngoắt cái đuôi chít chít kêu, ý là... Hàm Hàm ta nhớ ngươi!
Mục Song Hàm cười không ngừng, Lạc Chiêu Dực nghĩ chu đáo, lần này tiểu hồ ly cũng không cần trốn đông trốn tây.
Ngược lại, Đại Bạch Hổ vừa đến nơi liền lười biếng nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, hai mắt Mục Nhung tỏa sáng, vừa muốn sờ lại không dám tiến lên, Trần Trầm thấy vậy liền nói: Bạch hổ đã được thuần phục, sẽ không đả thương người, mời tiểu công tử.
Mục Nhung vừa nghe lập tức hưng phấn chạy lên, sờ sờ đầu Đại Bạch Hổ chưa đã ghiền, còn muốn ngồi lên, Trần Trầm ngăn cản nói: Bạch hổ bản tính kịch liệt lại kiêu ngạo, điện hạ thuần phục nó mới có thể đem nó như thú cưỡi, tiểu công tử cùng nó chơi đùa thì có thể, ngồi lên e là sẽ chọc cho bạch hổ dựng lông.
Mục Nhung ngược lại hết sức hiểu rõ, đáng tiếc À một tiếng, hứng thú cũng không giảm, mang theo Đại Bạch Hổ đến hậu viện chơi.
Đa tạ Trần hộ vệ. Mục Bách sớm tinh mơ phải đến Đại lý tự, chỉ có Từ thị ra mặt chào đón.
Mục phu nhân khách khí, thuộc hạ còn phải về phục mệnh, cáo từ.
Từ thị nhìn nhìn tiểu hồ ly trong ngực Mục Song Hàm, cảm khái nói: A Hàm, xem ra thái tử điện hạ là thật sự thích con. Chỉ là không biết thích này có thể duy trì bao lâu.
Mục Song Hàm đem tiểu hồ ly đến đặt vào lòng Từ thị, tiểu hồ ly cúi người cuộn thành một trái cầu, cắn cái đuôi xoay vòng, sau cùng ngậm vào một miệng hồng mao, nước mắt lưng tròng ói ra, Từ thị bị chọc cho cười khúc khích, mặt cuối cùng cũng giãn ra.
Tiểu hồ ly: ... QAQ tay thiện nghệ giả vờ đáng yêu cũng không dễ dàng, thật sự!!!
Đến lúc này, tin tức Mục Song Hàm được phong làm thái tử phi lại được thái tử yêu thích nhanh chóng truyền đi, có người vui vẻ, tất nhiên có người nổi giận.
Vũ Dương Hầu phủ, thân thể Tiết Kiến dưỡng hơn một tháng mới có chút khởi sắc, chỉ là hắn càng lúc càng âm trầm, thỉnh thoảng sẽ nổi giận đánh người, còn thích hành hạ nha hoàn sai vặt bên cạnh, đến mức không ai dám đến gần hắn, mà oán hận và tức giận trong lòng Tiết Kiến càng khó có thể đè nén.
Thiếu gia, thiếu gia! Gã sai vặt lúc trước luôn đi theo Tiết Kiến vội vã chạy đến trước mặt hắn, Thiếu gia, tiểu nhân nghe được một tin tức, Mục Song Hàm được chọn làm thái tử phi!
Ngươi nói cái gì? Tiết Kiến túm cổ áo hắn lại, u ám hỏi.
Là thật, thánh chỉ đã hạ, truyền khắp trong kinh rồi!
Con tiện nhân kia! Tiết Kiến điên dại nở nụ cười, khàn giọng nói: Ta còn kỳ quái thái tử làm sao lại giúp nàng ta gánh tội thay, nhất định là nàng ta sớm đã thông đồng với thái tử... Bọn họ thông đồng, làm hại ta biến thành phế nhân! Ta muốn báo thù! Ta muốn giết nàng ta! A - -
Nói xong, Tiết Kiến giống như phát điên muốn xông ra ngoài, gã sai vặt bị dọa vội vàng ngăn cản, hắn chỉ định gièm pha vài lời, cũng không dám thực sự kích thích Tiết Kiến đi làm cái gì, dù thế nào, người ta cũng là thái tử phi!
Ngươi, ngươi nghĩ biện pháp cho ta! Trong mắt Tiết Kiến đều là tơ máu, chỉ gã sai vặt gọi: Nghĩ ra biện pháp tốt, tất cả bảo bối của bản thế tử đều thưởng cho ngươi!
Gã sai vặt cũng không dám nói hắn đã không còn là thế tử nữa, nhưng phần thưởng thật sự làm cho người ta động tâm, gã sai vặt kia một lòng tham tiền, chớp mắt, thật đúng là nghĩ ra một chủ ý, Thiếu gia, chúng ta hiện tại không động đến Mục Song Hàm được, nhưng đệ đệ nàng ta tuổi còn nhỏ, dễ dẫn dụ vô cùng, chúng ta có thể bắt đệ đệ của nàng ta lại...
Được, ngươi đi bắt, bắt được ta tăng phần thưởng!
Thiếu gia, chúng ta cũng không thể công khai đến, tiểu nhân biết một tên du côn, hắn có vị huynh đệ là Tam đương gia của bọn sơn tặc ngoài thành, làm việc tương đối lưu loát...
Một âm mưu lặng lẽ nảy sinh.
Tỷ đệ Mục gia cũng không biết có người đang mưu tính muốn hại bọn họ, mấy ngày gần đây ngưỡng cửa Mục gia cũng sắp bị người đạp hỏng, Từ thị dứt khoát cáo ốm, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Bất quá hôm nay lại có ý chỉ hạ xuống, ngày đại hôn của thái tử được định vào hai tháng sau, đây là ngày tốt lành gần nhất trong cung chọn được, nếu không e rằng sẽ còn nhanh hơn.
Từ thị vừa nghe liền nóng nảy, mang theo nha hoàn vội vàng đi, hai tháng nói thì dài, trên thực tế đồ phải chuẩn bị quá nhiều, căn bản chính là quá gấp rút, huống chi gả cho thái tử, lại càng qua loa không được!
Tỷ, tỷ đang làm gì? Lúc Mục Nhung đến, Mục Song Hàm đang cầm kim chỉ ngồi trong sân thêu đồ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên đáp: Thêu.
Mục Nhung cao hứng bừng bừng để sát vào, vừa nhìn, Tỷ, tỷ thêu con vịt sao? Thật xinh đẹp!
Mục Song Hàm ngừng tay lại: ... Là uyên ương!
Mục Nhung lập tức ôm đầu chạy đi.
Đại Bạch Hổ ngồi xổm trên bãi đất trống phơi nắng, tiểu hồ ly nằm trên đỉnh đầu nó, đưa bụng lên, híp một đôi mắt hồ ly, thích ý vươn móng vuốt gãi gãi, Đại Bạch Hổ cảm thấy ngứa, một móng vuốt đưa qua, tiểu hồ ly cơ trí nhảy xuống dưới đất, vì vậy móng vuốt Đại Bạch Hổ liền cào đến chính mình: ... QAQ
Tiểu hồ ly trên mặt đất lăn lộn, cười đến vênh váo lại ác liệt, Đại Bạch Hổ thoáng cái bổ nhào qua đem nó đè dưới bụng: ... QAQ
Hai con vật ngây ngốc... Mục Song Hàm vốn đang tức giận, vừa nhìn lại thấy vui vẻ.
Mục Nhung lúc này mới ôm đầu chạy đến, cợt nhả, hơi nịnh nọt hỏi: Tỷ, ta định ra cửa, muốn mang cái gì về cho tỷ không?
... Quản chính mình cho tốt là được rồi! Mục Song Hàm nói, đột nhiên kỳ quái nói: Ta nghe nương nói, một tháng này đệ thường đi ra ngoài một chuyến, đệ đi làm cái gì?
Mục Nhung sờ sờ mũi, Không có gì, dù sao không phải chuyện xấu, đệ đi đây!
Ơ? Mục Song Hàm còn muốn gọi hắn, hắn đã chạy ra ngoài, nàng thở dài, tự nhủ: Cũng bởi phụ thân bận sự vụ ở Đại lý tự không rảnh quản đệ...
Mục Song Hàm lắc đầu, tiếp tục đấu tranh cùng nghiệp thêu thùa.
Sắc trời dần tối, hoàng hôn phủ xuống nửa bầu trời, trong nội viện cảnh vật cũng bị bóng tối mờ ảo trùm lên, tiểu hồ ly cùng Đại Bạch Hổ chơi mệt mỏi, dựa vào cùng một chỗ lim dim ngủ, tiểu viện vì vậy thêm một tia ấm áp không rõ.
Mục Song Hàm đứng dậy duỗi lưng một cái, đi qua sờ sờ lông trắng, lại sờ sờ bộ lông đỏ, nhịn không được mỉm cười.
A Hàm! Từ thị đột nhiên vội vã chạy tới, A Hàm!
Nương, làm sao vậy? Mục Song Hàm vội vàng vịn lấy bà ngồi xuống, vỗ nhẹ lưng bà thuận khí.
Từ thị khoát tay, vẻ mặt lo âu, Không ngồi, A Nhung có ở chỗ con không?
Mục Song Hàm vừa nghe sắc mặt cũng thay đổi, A Nhung không phải là ra ngoài sao? Chẳng lẽ còn chưa có trở về?
Sắc mặt Từ thị lập tức trắng bệch, kể từ lần trước Mục Song Hàm gặp chuyện không may, bà rất là nhạy cảm, lúc này mắt thấy sắc trời đã tối, Mục Nhung còn chưa có về nhà, bà liền nóng vội tìm trong nhà một lần, không tìm được lại ôm vẻ mong đợi đến chỗ Mục Song Hàm, kết quả Mục Nhung thật là chưa trở lại.
A Nhung mặc dù bất hảo nhưng hiểu chuyện, biết rõ ta lo lắng, ra ngoài chắc chắn sẽ trở về nhà đúng giờ... Từ thị gấp đến độ rơi nước mắt, khóc ròng nói: Lần trước là con, lúc này là nó, chẳng lẽ thật sự là muốn mạng của ta sao?
Mục Song Hàm thần sắc ngưng lại, vội hỏi: Nương, người đừng vội, con ra ngoài tìm xem!
Nói xong, nàng liền xoay người, Từ thị kéo nàng lại, Ta cùng đi với con!
Nương, thân thể người không tốt, ở nhà nghỉ ngơi đi, con đi là được.
Từ thị lắc đầu liên tục, lau nước mắt, nức nở nói: Nương thật sự là sợ, nếu lại không thấy con...
Đại Bạch Hổ cùng tiểu hồ ly bị động tĩnh đánh thức, một đường chạy đến, ánh mắt Mục Song Hàm sáng lên, Nương, con mang Tiểu Bạch đi, sẽ không có việc gì, A Nhung tuổi tuy nhỏ cũng rất có chủ ý, nói không chừng là có chuyện gì chậm trễ, tìm được hắn trở về người lại bị bệnh thì làm sao giờ? Nương, người cứ an tâm ở nhà đợi, nếu không cha trở lại trong nhà một người cũng không có, chẳng phải là làm cho ông vội đến chết sao?
Từ thị nhìn Đại Bạch Hổ, do dự mãi, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Mục Song Hàm ôm tiểu hồ ly, mang theo Đại Bạch Hổ, còn dẫn theo Xuân Miên Liễu Nhứ bên cạnh, lại phân phó vài hạ nhân đi tìm, vừa ra khỏi cửa sắc mặt nàng liền toàn bộ chìm xuống, chỉ mong Mục Nhung không xảy ra chuyện, nếu không...
Ngự thư phòng yên tĩnh không một tiếng động, trước đó Văn Đế đã cho cung nhân hầu hạ lui xuống, lúc này chỉ có hai người bọn họ đứng cạnh cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài thổi qua, thanh âm lá cây sột soạt rơi xuống.
Chiếu theo lời trẫm nói, đọc lại một lần.
Lạc Đình cong ngón tay lên, siết chặt quả đấm, ngẩng đầu lên nói: Phụ hoàng, nhi thần đã thề vĩnh viễn không hai lòng, nhất định làm được, nhưng lời thề này khó tránh quá độc ác, người đã chết từ lâu, vì sao ngay cả mẫu phi nhi thần cũng không buông tha?
Văn Đế chỉ hỏi ngược lại: Nếu như con có thể làm được không vi phạm lời thề, vậy còn sợ gì?
Giờ phút này Lạc Đình mới nhận ra, cho dù Văn Đế nhân hậu hòa ái, cũng vẫn là đế vương, nên tàn nhẫn phải tàn nhẫn, không cho phép ngỗ nghịch.
Hắn trầm mặc hồi lâu, bỗng dưng nở nụ cười, Phụ hoàng nói phải.
Sau đó, Lạc Đình từng chữ từng câu lặp lại: Ta thề, cuộc đời này chỉ phụ tá thái tử, vĩnh viễn không hai lòng! Nếu có hai lòng, ta sẽ mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, mẫu phi ta ở dưới cửu tuyền không được an bình, ta sẽ bị cô lập hoàn toàn, chết không tử tế!
Nói xong, Lạc Đình nhắm mắt lại.
Được, đứa bé ngoan, con trở về đi. Văn Đế cũng không nói gì để hắn thông cảm, có đôi khi, lời thanh minh không dùng được thật sự là quá nhạt nhẽo.
Nhi thần cáo lui! Lạc Đình cũng không muốn ở lại lâu, xoay người liền rời đi.
Hắn vừa đi, Văn Đế đột nhiên che miệng kịch liệt ho khan, ho xong rồi mới thông thuận rất nhiều, ông thở dài, đột nhiên người cứng lại, trên tay có dấu vết đỏ sậm, rõ ràng là ho đến ra máu.
Ánh mắt Văn Đế âm u, lau tay sạch sẽ, đem khăn đi đốt, sau đó điềm nhiên như không kêu lên: Tiểu Thuận Tử!
Thuận công công luôn ở bên cạnh hầu hạ Văn Đế, cúi đầu đi tới, Bệ hạ, nô tài ở đây.
Ngươi cho người đi Đông cung truyền chỉ, sau khi thái tử trở lại, bảo hắn đến gặp trẫm.
Dạ, nô tài tuân chỉ.
Thuận công công xoay người định đi truyền lời, Văn Đế đột nhiên lại mở miệng, Thôi, khỏi đi. Nói xong, lại nhìn lên tấu chương.
Thuận công công thoáng ngẩng đầu, chỉ cảm thấy bên tóc mai Văn Đế bạc thêm rất nhiều. Người người đều nói làm hoàng đế tốt, lại không biết cô độc trong nội tâm đế vương.
Hôm sau, Đại Bạch Hổ và cả tiểu hồ ly đều bị thái tử đóng gói đưa đến Mục phủ, vui mừng nhất chính là Mục gia tỷ đệ.
Tiểu hồ ly vừa thấy Mục Song Hàm liền rúc vào trong ngực nàng, dùng sức cọ, ngoắt ngoắt cái đuôi chít chít kêu, ý là... Hàm Hàm ta nhớ ngươi!
Mục Song Hàm cười không ngừng, Lạc Chiêu Dực nghĩ chu đáo, lần này tiểu hồ ly cũng không cần trốn đông trốn tây.
Ngược lại, Đại Bạch Hổ vừa đến nơi liền lười biếng nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, hai mắt Mục Nhung tỏa sáng, vừa muốn sờ lại không dám tiến lên, Trần Trầm thấy vậy liền nói: Bạch hổ đã được thuần phục, sẽ không đả thương người, mời tiểu công tử.
Mục Nhung vừa nghe lập tức hưng phấn chạy lên, sờ sờ đầu Đại Bạch Hổ chưa đã ghiền, còn muốn ngồi lên, Trần Trầm ngăn cản nói: Bạch hổ bản tính kịch liệt lại kiêu ngạo, điện hạ thuần phục nó mới có thể đem nó như thú cưỡi, tiểu công tử cùng nó chơi đùa thì có thể, ngồi lên e là sẽ chọc cho bạch hổ dựng lông.
Mục Nhung ngược lại hết sức hiểu rõ, đáng tiếc À một tiếng, hứng thú cũng không giảm, mang theo Đại Bạch Hổ đến hậu viện chơi.
Đa tạ Trần hộ vệ. Mục Bách sớm tinh mơ phải đến Đại lý tự, chỉ có Từ thị ra mặt chào đón.
Mục phu nhân khách khí, thuộc hạ còn phải về phục mệnh, cáo từ.
Từ thị nhìn nhìn tiểu hồ ly trong ngực Mục Song Hàm, cảm khái nói: A Hàm, xem ra thái tử điện hạ là thật sự thích con. Chỉ là không biết thích này có thể duy trì bao lâu.
Mục Song Hàm đem tiểu hồ ly đến đặt vào lòng Từ thị, tiểu hồ ly cúi người cuộn thành một trái cầu, cắn cái đuôi xoay vòng, sau cùng ngậm vào một miệng hồng mao, nước mắt lưng tròng ói ra, Từ thị bị chọc cho cười khúc khích, mặt cuối cùng cũng giãn ra.
Tiểu hồ ly: ... QAQ tay thiện nghệ giả vờ đáng yêu cũng không dễ dàng, thật sự!!!
Đến lúc này, tin tức Mục Song Hàm được phong làm thái tử phi lại được thái tử yêu thích nhanh chóng truyền đi, có người vui vẻ, tất nhiên có người nổi giận.
Vũ Dương Hầu phủ, thân thể Tiết Kiến dưỡng hơn một tháng mới có chút khởi sắc, chỉ là hắn càng lúc càng âm trầm, thỉnh thoảng sẽ nổi giận đánh người, còn thích hành hạ nha hoàn sai vặt bên cạnh, đến mức không ai dám đến gần hắn, mà oán hận và tức giận trong lòng Tiết Kiến càng khó có thể đè nén.
Thiếu gia, thiếu gia! Gã sai vặt lúc trước luôn đi theo Tiết Kiến vội vã chạy đến trước mặt hắn, Thiếu gia, tiểu nhân nghe được một tin tức, Mục Song Hàm được chọn làm thái tử phi!
Ngươi nói cái gì? Tiết Kiến túm cổ áo hắn lại, u ám hỏi.
Là thật, thánh chỉ đã hạ, truyền khắp trong kinh rồi!
Con tiện nhân kia! Tiết Kiến điên dại nở nụ cười, khàn giọng nói: Ta còn kỳ quái thái tử làm sao lại giúp nàng ta gánh tội thay, nhất định là nàng ta sớm đã thông đồng với thái tử... Bọn họ thông đồng, làm hại ta biến thành phế nhân! Ta muốn báo thù! Ta muốn giết nàng ta! A - -
Nói xong, Tiết Kiến giống như phát điên muốn xông ra ngoài, gã sai vặt bị dọa vội vàng ngăn cản, hắn chỉ định gièm pha vài lời, cũng không dám thực sự kích thích Tiết Kiến đi làm cái gì, dù thế nào, người ta cũng là thái tử phi!
Ngươi, ngươi nghĩ biện pháp cho ta! Trong mắt Tiết Kiến đều là tơ máu, chỉ gã sai vặt gọi: Nghĩ ra biện pháp tốt, tất cả bảo bối của bản thế tử đều thưởng cho ngươi!
Gã sai vặt cũng không dám nói hắn đã không còn là thế tử nữa, nhưng phần thưởng thật sự làm cho người ta động tâm, gã sai vặt kia một lòng tham tiền, chớp mắt, thật đúng là nghĩ ra một chủ ý, Thiếu gia, chúng ta hiện tại không động đến Mục Song Hàm được, nhưng đệ đệ nàng ta tuổi còn nhỏ, dễ dẫn dụ vô cùng, chúng ta có thể bắt đệ đệ của nàng ta lại...
Được, ngươi đi bắt, bắt được ta tăng phần thưởng!
Thiếu gia, chúng ta cũng không thể công khai đến, tiểu nhân biết một tên du côn, hắn có vị huynh đệ là Tam đương gia của bọn sơn tặc ngoài thành, làm việc tương đối lưu loát...
Một âm mưu lặng lẽ nảy sinh.
Tỷ đệ Mục gia cũng không biết có người đang mưu tính muốn hại bọn họ, mấy ngày gần đây ngưỡng cửa Mục gia cũng sắp bị người đạp hỏng, Từ thị dứt khoát cáo ốm, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Bất quá hôm nay lại có ý chỉ hạ xuống, ngày đại hôn của thái tử được định vào hai tháng sau, đây là ngày tốt lành gần nhất trong cung chọn được, nếu không e rằng sẽ còn nhanh hơn.
Từ thị vừa nghe liền nóng nảy, mang theo nha hoàn vội vàng đi, hai tháng nói thì dài, trên thực tế đồ phải chuẩn bị quá nhiều, căn bản chính là quá gấp rút, huống chi gả cho thái tử, lại càng qua loa không được!
Tỷ, tỷ đang làm gì? Lúc Mục Nhung đến, Mục Song Hàm đang cầm kim chỉ ngồi trong sân thêu đồ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên đáp: Thêu.
Mục Nhung cao hứng bừng bừng để sát vào, vừa nhìn, Tỷ, tỷ thêu con vịt sao? Thật xinh đẹp!
Mục Song Hàm ngừng tay lại: ... Là uyên ương!
Mục Nhung lập tức ôm đầu chạy đi.
Đại Bạch Hổ ngồi xổm trên bãi đất trống phơi nắng, tiểu hồ ly nằm trên đỉnh đầu nó, đưa bụng lên, híp một đôi mắt hồ ly, thích ý vươn móng vuốt gãi gãi, Đại Bạch Hổ cảm thấy ngứa, một móng vuốt đưa qua, tiểu hồ ly cơ trí nhảy xuống dưới đất, vì vậy móng vuốt Đại Bạch Hổ liền cào đến chính mình: ... QAQ
Tiểu hồ ly trên mặt đất lăn lộn, cười đến vênh váo lại ác liệt, Đại Bạch Hổ thoáng cái bổ nhào qua đem nó đè dưới bụng: ... QAQ
Hai con vật ngây ngốc... Mục Song Hàm vốn đang tức giận, vừa nhìn lại thấy vui vẻ.
Mục Nhung lúc này mới ôm đầu chạy đến, cợt nhả, hơi nịnh nọt hỏi: Tỷ, ta định ra cửa, muốn mang cái gì về cho tỷ không?
... Quản chính mình cho tốt là được rồi! Mục Song Hàm nói, đột nhiên kỳ quái nói: Ta nghe nương nói, một tháng này đệ thường đi ra ngoài một chuyến, đệ đi làm cái gì?
Mục Nhung sờ sờ mũi, Không có gì, dù sao không phải chuyện xấu, đệ đi đây!
Ơ? Mục Song Hàm còn muốn gọi hắn, hắn đã chạy ra ngoài, nàng thở dài, tự nhủ: Cũng bởi phụ thân bận sự vụ ở Đại lý tự không rảnh quản đệ...
Mục Song Hàm lắc đầu, tiếp tục đấu tranh cùng nghiệp thêu thùa.
Sắc trời dần tối, hoàng hôn phủ xuống nửa bầu trời, trong nội viện cảnh vật cũng bị bóng tối mờ ảo trùm lên, tiểu hồ ly cùng Đại Bạch Hổ chơi mệt mỏi, dựa vào cùng một chỗ lim dim ngủ, tiểu viện vì vậy thêm một tia ấm áp không rõ.
Mục Song Hàm đứng dậy duỗi lưng một cái, đi qua sờ sờ lông trắng, lại sờ sờ bộ lông đỏ, nhịn không được mỉm cười.
A Hàm! Từ thị đột nhiên vội vã chạy tới, A Hàm!
Nương, làm sao vậy? Mục Song Hàm vội vàng vịn lấy bà ngồi xuống, vỗ nhẹ lưng bà thuận khí.
Từ thị khoát tay, vẻ mặt lo âu, Không ngồi, A Nhung có ở chỗ con không?
Mục Song Hàm vừa nghe sắc mặt cũng thay đổi, A Nhung không phải là ra ngoài sao? Chẳng lẽ còn chưa có trở về?
Sắc mặt Từ thị lập tức trắng bệch, kể từ lần trước Mục Song Hàm gặp chuyện không may, bà rất là nhạy cảm, lúc này mắt thấy sắc trời đã tối, Mục Nhung còn chưa có về nhà, bà liền nóng vội tìm trong nhà một lần, không tìm được lại ôm vẻ mong đợi đến chỗ Mục Song Hàm, kết quả Mục Nhung thật là chưa trở lại.
A Nhung mặc dù bất hảo nhưng hiểu chuyện, biết rõ ta lo lắng, ra ngoài chắc chắn sẽ trở về nhà đúng giờ... Từ thị gấp đến độ rơi nước mắt, khóc ròng nói: Lần trước là con, lúc này là nó, chẳng lẽ thật sự là muốn mạng của ta sao?
Mục Song Hàm thần sắc ngưng lại, vội hỏi: Nương, người đừng vội, con ra ngoài tìm xem!
Nói xong, nàng liền xoay người, Từ thị kéo nàng lại, Ta cùng đi với con!
Nương, thân thể người không tốt, ở nhà nghỉ ngơi đi, con đi là được.
Từ thị lắc đầu liên tục, lau nước mắt, nức nở nói: Nương thật sự là sợ, nếu lại không thấy con...
Đại Bạch Hổ cùng tiểu hồ ly bị động tĩnh đánh thức, một đường chạy đến, ánh mắt Mục Song Hàm sáng lên, Nương, con mang Tiểu Bạch đi, sẽ không có việc gì, A Nhung tuổi tuy nhỏ cũng rất có chủ ý, nói không chừng là có chuyện gì chậm trễ, tìm được hắn trở về người lại bị bệnh thì làm sao giờ? Nương, người cứ an tâm ở nhà đợi, nếu không cha trở lại trong nhà một người cũng không có, chẳng phải là làm cho ông vội đến chết sao?
Từ thị nhìn Đại Bạch Hổ, do dự mãi, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Mục Song Hàm ôm tiểu hồ ly, mang theo Đại Bạch Hổ, còn dẫn theo Xuân Miên Liễu Nhứ bên cạnh, lại phân phó vài hạ nhân đi tìm, vừa ra khỏi cửa sắc mặt nàng liền toàn bộ chìm xuống, chỉ mong Mục Nhung không xảy ra chuyện, nếu không...
/81
|