Sau khi hồi kinh sắp xếp ổn thỏa xong, các loại sự tình đua nhau chồng chất đến, việc nhỏ nhặt có thể từ từ làm tới, thánh chỉ còn chưa xuống, Mục Bách cùng Từ thị thương lượng, đại sự đầu tiên chính là phải đi bái kiến nhạc phụ, ngoại tổ phụ của Mục Song Hàm và Mục Nhung.
Nắng sớm dần lên, Mục Song Hàm dụi dụi mắt, ngồi dậy, Xuân Miên, Liễu Nhứ.
Hai nha hoàn một cao một thấp đẩy cửa tiến vào, Xuân Miên lớn lên mềm mại đáng yêu, cười rộ lên có chút ngốc, Liễu Nhứ cao cao gầy gầy, thập phần xinh đẹp, lanh lợi hơn chút, hai người đều không có tâm tư trái khuấy gì, thuộc dạng cung kính nghe lời, là loại một lòng vì chủ, do Từ thị đặc biệt chọn đến hầu hạ Mục Song Hàm.
Vừa vào cửa, Xuân Miên liền hầu hạ Mục Song Hàm rửa mặt, Liễu Nhứ đi đến bên cửa sổ vén rèm, mở cửa sổ ra cho mát, sau đó lại đi lau bàn, thu thập xong bàn trang điểm, làm việc dứt khoát và tỉ mỉ.
Mục Song Hàm ngồi trước bàn trang điểm, ngón tay chạm đến cây ngọc trâm đơn giản, Liễu Nhứ cười nhắc nhở: Tiểu thư, phu nhân đã thông báo, hôm nay muốn dẫn tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đi bái phỏng ngoại tổ phụ.
Mục Song Hàm ngẩn ra, ấn xuống huyệt thái dương một cái, đúng rồi, đến nhà ngoại tổ phụ quá tùy ý cũng không tốt, nàng lắc đầu nở nụ cười, ngón tay chuyển một cái chỉ sang đồ trang sức khác.
Mục Bách cùng Từ thị đã ở tiền sảnh, Mục Nhung còn chưa tới, thấy Mục Song Hàm đến, mắt hai người đều tỏa sáng, Mục Song Hàm có dáng vẻ xinh đẹp, khi không nghiêm cẩn sẽ làm cho người ta có cảm giác khinh bạc, trang điểm quá mộc mạc lại không đè ép được khí chất, một thân màu đỏ nhạt này ngược lại vừa đúng, đẹp đẽ mà không quyến rũ, xinh đẹp lại không mất đi tinh thần tươi sáng của thiếu nữ.
Từ thị kéo Mục Song Hàm ngồi xuống, Mục Song Hàm kỳ quái nói: A Nhung đâu?
Đứa nhỏ này mới tới kinh thành, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cộng thêm mấy ngày nay đều ngủ không ngon, thật vất vả mới ngủ ngon giấc, thời gian còn sớm, ta cũng không cho người gọi nó.
Mục Song Hàm khẽ gật đầu, “Trên đường về tìm đại phu xem cho đệ ấy một chút.
Mục Bách lại cảm thấy không có việc gì, Nó ở Thanh Lâm huyện lỗ mãng đã quen, giờ an nhàn tất nhiên có chút buồn bã ỉu xìu, bé trai không thể ở nhà gò bó, để cho nó ra ngoài đi dạo nhiều là được rồi.
Từ thị có chút không đồng ý, hơi lo lắng nói: Kinh thành không thể so với Thanh Lâm huyện, A Nhung còn nhỏ, lỡ như động chạm trúng người nào...
Mục Bách liền an ủi bà, hai người vợ chồng già, ở trước mặt con trẻ cũng không xấu hổ, chỉ nhìn vào việc nhiều năm như vậy Mục Bách chưa từng định nạp thêm thiếp thất trong nhà, ở bên ngoài càng không trêu hoa ghẹo nguyệt sẽ biết, hai người chính là ân ái mười năm như một ngày.
Mục Song Hàm mím môi cười không ngừng, đời này nàng cũng muốn gả cho một nam nhân giữ mình trong sạch như cha nàng vậy, cho dù cùng phu quân tương kính như tân, tóm lại trong nhà thanh tịnh, ngày trôi qua cũng không lo lắng.
Lúc đang nói chuyện, Mục Nhung cũng đến.
Từ thị hỏi han ân cần vài câu, rồi chuyển đề tài, báo cho hắn, Hôm nay đi thăm ngoại tổ phụ, các con đều phải chú ý một chút, chúng ta ở trong nhà mình tùy ý quen, đến nơi khác thì không thể mất lễ nghi, ngoại tổ phụ các con làm người rất nghiêm cẩn, nhưng cũng thương yêu hậu bối, các con chỉ cần ngoan một chút là được.
Dạ biết! Mục Nhung bĩu môi, lơ đễnh.
Tỷ tỷ con ta rất yên tâm, ngược lại con có thói quen gây chuyện... Từ thị nhẹ nhàng chọc vào trán hắn, hiếm khi có vài phần nghiêm khắc, Nhà ngoại tổ phụ không thể so với trong nhà, A Nhung, con phải nghe lời.
Mục Bách nhìn Mục Nhung một cái, Mục Nhung vội vàng gật đầu không ngừng.
Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, Mục Bách cưỡi ngựa ở phía trước, Từ thị mang theo một trai một gái ngồi trên xe ngựa, dọc theo đường đi đều nói những điều cần chú ý trong quan hệ giao thiệp.
Từ Hàn lâm làm người chính trực, trong nhà cũng không có di nương thiếp thất loạn thất bát tao gì, nhưng vợ cả ông chết sớm, Hàn Lâm phu nhân hiện giờ là vợ kế của ông. Từ thị lại là nữ nhi duy nhất mà chính thất đầu tiên lưu lại, lúc đầu còn ổn, nhưng sau khi Hàn Lâm phu nhân hiện tại sinh một trai một gái xong, Từ thị ở trong nhà cũng rất lúng túng.
Cũng may Từ Hàn lâm đối xử con trai con gái đều như nhau, ông cũng lo lắng sợ con gái vợ cả cùng kế thất lúc ở chung có mâu thuẫn, cho nên vun vén trong nhà vô cùng bình yên, Hàn Lâm phu nhân kế nhiệm mặc dù đối với thân sinh trai gái yêu thương nhiều hơn, nhưng cũng không bạc đãi Từ thị, Từ thị đến tuổi xuất giá, cũng lựa chọn cho nhiều gia đình tốt, nhưng Từ thị luôn kéo dài chuyện cưới gả, đợi đến lúc nàng hai mươi tuổi, Mục Bách thi đỗ trạng nguyên đến cầu hôn, lúc này mới gả cho Mục Bách.
Từ thị ở trong nhà nhiều năm, cùng kế mẫu đệ muội chung đụng coi như không tệ, ít nhất ngoài mặt rất hòa thuận.
Trước kia Mục Song Hàm cũng từng qua nhà ngoại, nhưng lúc ấy tuổi còn nhỏ, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, hiện tại nghe Từ thị nói tới mới hơi bừng tỉnh, khó trách chuyến trở về nhà mẹ đẻ này, mẫu thân lại lo sợ bất an như thế. Kế mẫu đối với kế nữ ngoài mặt cư xử có vẻ tốt hơn, trong lòng cuối cùng vẫn có vướng mắc, cái này cùng tốt xấu không liên quan, chỉ là thường tình của con người, giống như Từ thị cũng không thể nào thật sự xem kế mẫu thành mẹ ruột thân cận như vậy, đạo lý như nhau.
Bái thiếp sớm đã đưa tới, nhiều năm không thấy trưởng nữ trở lại, khuôn mặt từ trước nay của Từ Hàn lâm luôn nghiêm túc cũng nhịn không được nhu hòa đi vài phần. Bên cạnh Từ Chính Hoằng cùng Từ Chính Ngạn liếc mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, thật là hiếm thấy tổ phụ có bộ dáng như vậy đấy.
Nhiều năm không gặp, Từ thị mới vừa vào nhà, liền nhìn thấy trên đầu phụ thân tóc bạc trắng thêm, nhớ tới lúc trước ở trong nhà Từ Hàn lâm đối với bà hết thảy trìu mến cùng bảo vệ, hốc mắt không khỏi nóng lên, vội vàng tiến lên quỳ xuống: Cha, nữ nhi bất hiếu...
Nhạc phụ đại nhân... Mục Bách ở bên cạnh bà quỳ xuống, sau lưng Mục Song Hàm cũng kéo Mục Nhung cùng quỳ xuống, hô: Bái kiến ngoại tổ phụ.
Từ Hàn lâm mặt mày nghiêm túc, trong mắt lại lộ ra vui vẻ, Tốt, tốt, mau dậy đi, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi! Xong, ông vẫy tay về hướng Mục Nhung, Đây là A Nhung sao, đều lớn như vậy, đến đây, để ngoại tổ phụ nhìn một chút.
Lúc trước Mục Nhung được Từ thị dạy bảo hết lời, lúc này ngược lại ngoan ngoãn tiến lên.
Từ Chính Ngạn so với Mục Nhung lớn hơn hai tuổi, vẫn còn tính tình trẻ con, mắt thấy tổ phụ đối với Mục Nhung thân thiết như vậy, trong lòng lập tức không vui muốn đứng lên, khóe miệng bĩu lên, Từ Chính Hoằng bên cạnh đụng cánh tay của hắn một cái.
Mục Song Hàm dư quang thoáng nhìn hai người này, thanh niên tuấn lãng phi phàm, hẳn là đại biểu ca, tiểu thiếu niên mím miệng chắc là tam biểu đệ, còn có một vị nhị biểu tỷ, lại không biết ở nơi nào. Từ thị xuất giá muộn, lúc này tuổi Mục Song Hàm so với những biểu ca biểu tỷ thân thích trong nhà nhỏ hơn chút.
Song Hàm cũng lớn thành đại cô nương, Từ Hàn lâm kéo mấy tiểu bối tới giới thiệu nói chuyện, Đều là người một nhà, huynh đệ tỷ muội các ngươi về sau phải ở chung thật tốt, Chính Hoằng, Song Hàm và A Nhung tuổi còn nhỏ, lại vừa trở về, ngươi là đại ca, mọi việc nên chăm sóc bọn họ một chút...
Từ Chính Hoằng kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Đương nhiên, Song Hàm và A Nhung cũng phải tôn kính huynh tỷ, hiểu chưa?
Quả thật nghiêm khắc, Mục Song Hàm trên mặt cười thưa vâng, thầm nghĩ trong lòng, vị ngoại tổ phụ này lúc không cười thật đúng là rất nghiêm.
Biểu muội, biểu đệ. Từ Hàn lâm nói xong, Từ Chính Hoằng lập tức đưa tay chào, cười tươi, mặc kệ trong lòng hắn nghĩ thế nào, ít nhất khí độ của trưởng huynh này nhìn một cái không có thiếu sót gì, ngược lại Từ Chính Ngạn tuổi còn nhỏ không che giấu được tâm sự, có chút không tình nguyện.
Mục Song Hàm cũng không biến sắc đáp lễ, mọi người đều không quen thuộc, nhưng tối thiểu hành xử ngoài mặt cũng phải làm cho đúng. Ánh mắt Mục Nhung cùng Từ Chính Ngạn đối chọi nhau, trong không khí tựa như có ánh lửa bập bùng nổi lên, bé trai tuổi này ở vào thời kỳ phản nghịch, Mục Nhung nhăn mặt, trong lòng tự nhủ, ngươi nhìn ta không vừa mắt, ta cũng nhìn ngươi không vừa mắt đâu!
Tuổi còn nhỏ chính là có ưu thế, ít nhất Từ Chính Ngạn cùng Mục Nhung không được tự nhiên như vậy, tất cả mọi người thấy nhưng không thể trách, tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ tình cảm sẽ xuất hiện, chỉ cần không sai trái quá đáng, chuyện nhỏ cũng không cần phải quản.
Kéo vài con cháu nói chuyện xong, Từ Hàn lâm cố ý để bọn họ đi, Chính Hoằng, ngươi trước mang theo đệ đệ muội muội đi bái kiến tổ mẫu, Song Hàm cùng A Nhung đối với nơi này còn chưa quen thuộc, ngươi thuận tiện mang bọn họ đi tham quan ...
Trong lòng Mục Song Hàm chuyển một cái, lập tức hiểu Từ Hàn lâm có chuyện muốn một mình nói với cha mẹ nàng, đại khái là liên quan đến chuyện cha nàng được điều trở về kinh.
Vì vậy Mục Song Hàm cùng Từ Chính Hoằng từng người kéo đệ đệ, thức thời rời đi.
Ra cửa, Từ Chính Ngạn liếc mắt hai tỷ đệ, cố ý thân mật nắm tay Từ Chính Hoằng nói: Ca, chúng ta đi thăm tổ mẫu...
Mục Nhung cười nhạo một tiếng, cũng kéo Mục Song Hàm xoay người, Tỷ, chúng ta tự mình đi dạo, mới không thèm cùng đường với bọn họ!
Từ Chính Hoằng có chút lúng túng, đang muốn giải thích, Mục Song Hàm lắc đầu, không mặn không nhạt cười nói: Tiểu hài tử nói đùa, đại biểu ca không cần để ở trong lòng, đi thôi.
Đúng vậy. Từ Chính Hoằng đang lo không có cớ, nghe vậy không khỏi nhìn nàng nhiều hơn, chỉ cảm thấy vị biểu muội này dung nhan cực kỳ xinh đẹp, mặc dù nhìn thấy ôn hòa khách khí, nhưng hẳn là người không dễ khi dễ, lập tức dời ánh mắt đi.
Mỗi người bị huynh tỷ trấn áp xong, hai đứa con nít cuối cùng không náo loạn nữa, chỉ thỉnh thoảng mỉa mai nhau một câu.
Vòng qua vài khúc hành lang nhỏ, lúc sắp đi đến hậu viện, chợt nghe một tiếng thét chói tai vang lên, mặt Từ Chính Hoằng liền biến sắc, tăng nhanh bước chân chạy tới, chạy không xa liền thoáng dừng lại, Từ Chính Ngạn vội vàng không kịp chuẩn bị đâm vào trên lưng hắn, Ca, sao huynh lại đột nhiên ngừng...
Thanh âm bỗng im bặt, Từ Chính Ngạn hoảng sợ nhìn về phía trước, xung quanh hậu viện đều đầy người đứng sát nhau, bọn hạ nhân tản ra một góc không dám đến gần, chỉ vì bức tường bên cạnh có một con hổ, lười biếng nằm ở chỗ này, chân trước chải bộ lông tuyết trắng, trên đầu hoa văn vờn quanh, con mắt hơi khép, cho dù yên lặng ngây ngốc, cũng khiến người ta sợ hãi không thôi.
Một tiểu nha hoàn ngã ngồi cách đó không xa, nước trà đổ đầy mặt đất, cả người đều đang phát run.
Mục Song Hàm: ...
A, tỷ, đây có phải là con ngày đó không... Mục Nhung thất thanh kêu lên.
Mục Song Hàm đờ đẫn gật đầu, con cọp màu trắng thật là hiếm thấy, ngoại trừ do người Tây Di mang đến, ở kinh thành căn bản không có con thứ hai. Nhưng vấn đề là, lẽ ra nó phải bị mang về trong cung có người chuyên thuần dưỡng, tại sao lại xuất hiện ở đây?!
Từ Chính Hoằng chau mày, những người khác cũng không biết làm sao cho phải, trong lúc nhất thời bầu không khí đông lại.
Ầm ĩ cái gì! Ngoài tường phút chốc truyền đến một thanh âm không kiên nhẫn, có bóng người chợt lóe ngay sau đó, người nọ từ bên ngoài nhảy tường mà vào, nhẹ đạp trên mặt đất.
Y phục màu tím, ống tay áo thắt lại, đai lưng bằng ngọc phác hoạ ra dáng người thon dài mà khoái lạc, chân dài thẳng tắp, chân mang ủng cao, tư thế có vẻ rất oai hùng hiên ngang, bên hông còn giắt một cây roi da dài, giống như vừa từ trên lưng ngựa nhảy xuống, khí lực mười phần.
Nhìn kỹ lại, chính là một thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, đầu đội ngọc quan màu tím, tóc như vẩy mực rơi lả tả bên người, nổi bật lên dung nhan đẹp đẽ tươi sáng, mặt mày như vẽ. Quả nhiên là tuổi trẻ hoa mỹ, quý khí vô song, đến mức khiến ánh mắt người không thể dời đi, nhưng lại sinh lòng kiêng kỵ không dám nhìn nữa.
Ánh mắt thiếu niên đảo qua, trong đôi mắt đen hiện lên ánh lam yêu dị khẽ nheo lại, khí thế khó tả đè ép mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh, lại thấy tầm mắt hắn rơi vào trên người Mục Song Hàm, bộ dáng tương đối có hứng thú, A? Tiểu hồ ly nhanh như vậy đã thành tinh?
Mục Song Hàm: ... ?!
Bụi cỏ bên cạnh truyền đến động tĩnh, một con tiểu hồ ly màu đỏ vui vẻ nhảy ra, thân thiết cọ bên chân thiếu niên.
Thiếu niên nhìn tiểu hồ ly, lại nhìn Mục Song Hàm một chút, lập tức hừ lạnh một tiếng, mặc dù không mở miệng, nhưng vẻ mặt hoàn toàn chính là: Làm nửa ngày thì ra lại là một người phàm xuẩn ngốc!
Mục Song Hàm: == ma đản*, lớn lên giống hồ ly tinh là lỗi của ta sao?
*Câu nói tục, giữ nguyên từ Hán Việt cho đỡ thô nhé.
Nắng sớm dần lên, Mục Song Hàm dụi dụi mắt, ngồi dậy, Xuân Miên, Liễu Nhứ.
Hai nha hoàn một cao một thấp đẩy cửa tiến vào, Xuân Miên lớn lên mềm mại đáng yêu, cười rộ lên có chút ngốc, Liễu Nhứ cao cao gầy gầy, thập phần xinh đẹp, lanh lợi hơn chút, hai người đều không có tâm tư trái khuấy gì, thuộc dạng cung kính nghe lời, là loại một lòng vì chủ, do Từ thị đặc biệt chọn đến hầu hạ Mục Song Hàm.
Vừa vào cửa, Xuân Miên liền hầu hạ Mục Song Hàm rửa mặt, Liễu Nhứ đi đến bên cửa sổ vén rèm, mở cửa sổ ra cho mát, sau đó lại đi lau bàn, thu thập xong bàn trang điểm, làm việc dứt khoát và tỉ mỉ.
Mục Song Hàm ngồi trước bàn trang điểm, ngón tay chạm đến cây ngọc trâm đơn giản, Liễu Nhứ cười nhắc nhở: Tiểu thư, phu nhân đã thông báo, hôm nay muốn dẫn tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đi bái phỏng ngoại tổ phụ.
Mục Song Hàm ngẩn ra, ấn xuống huyệt thái dương một cái, đúng rồi, đến nhà ngoại tổ phụ quá tùy ý cũng không tốt, nàng lắc đầu nở nụ cười, ngón tay chuyển một cái chỉ sang đồ trang sức khác.
Mục Bách cùng Từ thị đã ở tiền sảnh, Mục Nhung còn chưa tới, thấy Mục Song Hàm đến, mắt hai người đều tỏa sáng, Mục Song Hàm có dáng vẻ xinh đẹp, khi không nghiêm cẩn sẽ làm cho người ta có cảm giác khinh bạc, trang điểm quá mộc mạc lại không đè ép được khí chất, một thân màu đỏ nhạt này ngược lại vừa đúng, đẹp đẽ mà không quyến rũ, xinh đẹp lại không mất đi tinh thần tươi sáng của thiếu nữ.
Từ thị kéo Mục Song Hàm ngồi xuống, Mục Song Hàm kỳ quái nói: A Nhung đâu?
Đứa nhỏ này mới tới kinh thành, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cộng thêm mấy ngày nay đều ngủ không ngon, thật vất vả mới ngủ ngon giấc, thời gian còn sớm, ta cũng không cho người gọi nó.
Mục Song Hàm khẽ gật đầu, “Trên đường về tìm đại phu xem cho đệ ấy một chút.
Mục Bách lại cảm thấy không có việc gì, Nó ở Thanh Lâm huyện lỗ mãng đã quen, giờ an nhàn tất nhiên có chút buồn bã ỉu xìu, bé trai không thể ở nhà gò bó, để cho nó ra ngoài đi dạo nhiều là được rồi.
Từ thị có chút không đồng ý, hơi lo lắng nói: Kinh thành không thể so với Thanh Lâm huyện, A Nhung còn nhỏ, lỡ như động chạm trúng người nào...
Mục Bách liền an ủi bà, hai người vợ chồng già, ở trước mặt con trẻ cũng không xấu hổ, chỉ nhìn vào việc nhiều năm như vậy Mục Bách chưa từng định nạp thêm thiếp thất trong nhà, ở bên ngoài càng không trêu hoa ghẹo nguyệt sẽ biết, hai người chính là ân ái mười năm như một ngày.
Mục Song Hàm mím môi cười không ngừng, đời này nàng cũng muốn gả cho một nam nhân giữ mình trong sạch như cha nàng vậy, cho dù cùng phu quân tương kính như tân, tóm lại trong nhà thanh tịnh, ngày trôi qua cũng không lo lắng.
Lúc đang nói chuyện, Mục Nhung cũng đến.
Từ thị hỏi han ân cần vài câu, rồi chuyển đề tài, báo cho hắn, Hôm nay đi thăm ngoại tổ phụ, các con đều phải chú ý một chút, chúng ta ở trong nhà mình tùy ý quen, đến nơi khác thì không thể mất lễ nghi, ngoại tổ phụ các con làm người rất nghiêm cẩn, nhưng cũng thương yêu hậu bối, các con chỉ cần ngoan một chút là được.
Dạ biết! Mục Nhung bĩu môi, lơ đễnh.
Tỷ tỷ con ta rất yên tâm, ngược lại con có thói quen gây chuyện... Từ thị nhẹ nhàng chọc vào trán hắn, hiếm khi có vài phần nghiêm khắc, Nhà ngoại tổ phụ không thể so với trong nhà, A Nhung, con phải nghe lời.
Mục Bách nhìn Mục Nhung một cái, Mục Nhung vội vàng gật đầu không ngừng.
Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, Mục Bách cưỡi ngựa ở phía trước, Từ thị mang theo một trai một gái ngồi trên xe ngựa, dọc theo đường đi đều nói những điều cần chú ý trong quan hệ giao thiệp.
Từ Hàn lâm làm người chính trực, trong nhà cũng không có di nương thiếp thất loạn thất bát tao gì, nhưng vợ cả ông chết sớm, Hàn Lâm phu nhân hiện giờ là vợ kế của ông. Từ thị lại là nữ nhi duy nhất mà chính thất đầu tiên lưu lại, lúc đầu còn ổn, nhưng sau khi Hàn Lâm phu nhân hiện tại sinh một trai một gái xong, Từ thị ở trong nhà cũng rất lúng túng.
Cũng may Từ Hàn lâm đối xử con trai con gái đều như nhau, ông cũng lo lắng sợ con gái vợ cả cùng kế thất lúc ở chung có mâu thuẫn, cho nên vun vén trong nhà vô cùng bình yên, Hàn Lâm phu nhân kế nhiệm mặc dù đối với thân sinh trai gái yêu thương nhiều hơn, nhưng cũng không bạc đãi Từ thị, Từ thị đến tuổi xuất giá, cũng lựa chọn cho nhiều gia đình tốt, nhưng Từ thị luôn kéo dài chuyện cưới gả, đợi đến lúc nàng hai mươi tuổi, Mục Bách thi đỗ trạng nguyên đến cầu hôn, lúc này mới gả cho Mục Bách.
Từ thị ở trong nhà nhiều năm, cùng kế mẫu đệ muội chung đụng coi như không tệ, ít nhất ngoài mặt rất hòa thuận.
Trước kia Mục Song Hàm cũng từng qua nhà ngoại, nhưng lúc ấy tuổi còn nhỏ, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, hiện tại nghe Từ thị nói tới mới hơi bừng tỉnh, khó trách chuyến trở về nhà mẹ đẻ này, mẫu thân lại lo sợ bất an như thế. Kế mẫu đối với kế nữ ngoài mặt cư xử có vẻ tốt hơn, trong lòng cuối cùng vẫn có vướng mắc, cái này cùng tốt xấu không liên quan, chỉ là thường tình của con người, giống như Từ thị cũng không thể nào thật sự xem kế mẫu thành mẹ ruột thân cận như vậy, đạo lý như nhau.
Bái thiếp sớm đã đưa tới, nhiều năm không thấy trưởng nữ trở lại, khuôn mặt từ trước nay của Từ Hàn lâm luôn nghiêm túc cũng nhịn không được nhu hòa đi vài phần. Bên cạnh Từ Chính Hoằng cùng Từ Chính Ngạn liếc mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, thật là hiếm thấy tổ phụ có bộ dáng như vậy đấy.
Nhiều năm không gặp, Từ thị mới vừa vào nhà, liền nhìn thấy trên đầu phụ thân tóc bạc trắng thêm, nhớ tới lúc trước ở trong nhà Từ Hàn lâm đối với bà hết thảy trìu mến cùng bảo vệ, hốc mắt không khỏi nóng lên, vội vàng tiến lên quỳ xuống: Cha, nữ nhi bất hiếu...
Nhạc phụ đại nhân... Mục Bách ở bên cạnh bà quỳ xuống, sau lưng Mục Song Hàm cũng kéo Mục Nhung cùng quỳ xuống, hô: Bái kiến ngoại tổ phụ.
Từ Hàn lâm mặt mày nghiêm túc, trong mắt lại lộ ra vui vẻ, Tốt, tốt, mau dậy đi, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi! Xong, ông vẫy tay về hướng Mục Nhung, Đây là A Nhung sao, đều lớn như vậy, đến đây, để ngoại tổ phụ nhìn một chút.
Lúc trước Mục Nhung được Từ thị dạy bảo hết lời, lúc này ngược lại ngoan ngoãn tiến lên.
Từ Chính Ngạn so với Mục Nhung lớn hơn hai tuổi, vẫn còn tính tình trẻ con, mắt thấy tổ phụ đối với Mục Nhung thân thiết như vậy, trong lòng lập tức không vui muốn đứng lên, khóe miệng bĩu lên, Từ Chính Hoằng bên cạnh đụng cánh tay của hắn một cái.
Mục Song Hàm dư quang thoáng nhìn hai người này, thanh niên tuấn lãng phi phàm, hẳn là đại biểu ca, tiểu thiếu niên mím miệng chắc là tam biểu đệ, còn có một vị nhị biểu tỷ, lại không biết ở nơi nào. Từ thị xuất giá muộn, lúc này tuổi Mục Song Hàm so với những biểu ca biểu tỷ thân thích trong nhà nhỏ hơn chút.
Song Hàm cũng lớn thành đại cô nương, Từ Hàn lâm kéo mấy tiểu bối tới giới thiệu nói chuyện, Đều là người một nhà, huynh đệ tỷ muội các ngươi về sau phải ở chung thật tốt, Chính Hoằng, Song Hàm và A Nhung tuổi còn nhỏ, lại vừa trở về, ngươi là đại ca, mọi việc nên chăm sóc bọn họ một chút...
Từ Chính Hoằng kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Đương nhiên, Song Hàm và A Nhung cũng phải tôn kính huynh tỷ, hiểu chưa?
Quả thật nghiêm khắc, Mục Song Hàm trên mặt cười thưa vâng, thầm nghĩ trong lòng, vị ngoại tổ phụ này lúc không cười thật đúng là rất nghiêm.
Biểu muội, biểu đệ. Từ Hàn lâm nói xong, Từ Chính Hoằng lập tức đưa tay chào, cười tươi, mặc kệ trong lòng hắn nghĩ thế nào, ít nhất khí độ của trưởng huynh này nhìn một cái không có thiếu sót gì, ngược lại Từ Chính Ngạn tuổi còn nhỏ không che giấu được tâm sự, có chút không tình nguyện.
Mục Song Hàm cũng không biến sắc đáp lễ, mọi người đều không quen thuộc, nhưng tối thiểu hành xử ngoài mặt cũng phải làm cho đúng. Ánh mắt Mục Nhung cùng Từ Chính Ngạn đối chọi nhau, trong không khí tựa như có ánh lửa bập bùng nổi lên, bé trai tuổi này ở vào thời kỳ phản nghịch, Mục Nhung nhăn mặt, trong lòng tự nhủ, ngươi nhìn ta không vừa mắt, ta cũng nhìn ngươi không vừa mắt đâu!
Tuổi còn nhỏ chính là có ưu thế, ít nhất Từ Chính Ngạn cùng Mục Nhung không được tự nhiên như vậy, tất cả mọi người thấy nhưng không thể trách, tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ tình cảm sẽ xuất hiện, chỉ cần không sai trái quá đáng, chuyện nhỏ cũng không cần phải quản.
Kéo vài con cháu nói chuyện xong, Từ Hàn lâm cố ý để bọn họ đi, Chính Hoằng, ngươi trước mang theo đệ đệ muội muội đi bái kiến tổ mẫu, Song Hàm cùng A Nhung đối với nơi này còn chưa quen thuộc, ngươi thuận tiện mang bọn họ đi tham quan ...
Trong lòng Mục Song Hàm chuyển một cái, lập tức hiểu Từ Hàn lâm có chuyện muốn một mình nói với cha mẹ nàng, đại khái là liên quan đến chuyện cha nàng được điều trở về kinh.
Vì vậy Mục Song Hàm cùng Từ Chính Hoằng từng người kéo đệ đệ, thức thời rời đi.
Ra cửa, Từ Chính Ngạn liếc mắt hai tỷ đệ, cố ý thân mật nắm tay Từ Chính Hoằng nói: Ca, chúng ta đi thăm tổ mẫu...
Mục Nhung cười nhạo một tiếng, cũng kéo Mục Song Hàm xoay người, Tỷ, chúng ta tự mình đi dạo, mới không thèm cùng đường với bọn họ!
Từ Chính Hoằng có chút lúng túng, đang muốn giải thích, Mục Song Hàm lắc đầu, không mặn không nhạt cười nói: Tiểu hài tử nói đùa, đại biểu ca không cần để ở trong lòng, đi thôi.
Đúng vậy. Từ Chính Hoằng đang lo không có cớ, nghe vậy không khỏi nhìn nàng nhiều hơn, chỉ cảm thấy vị biểu muội này dung nhan cực kỳ xinh đẹp, mặc dù nhìn thấy ôn hòa khách khí, nhưng hẳn là người không dễ khi dễ, lập tức dời ánh mắt đi.
Mỗi người bị huynh tỷ trấn áp xong, hai đứa con nít cuối cùng không náo loạn nữa, chỉ thỉnh thoảng mỉa mai nhau một câu.
Vòng qua vài khúc hành lang nhỏ, lúc sắp đi đến hậu viện, chợt nghe một tiếng thét chói tai vang lên, mặt Từ Chính Hoằng liền biến sắc, tăng nhanh bước chân chạy tới, chạy không xa liền thoáng dừng lại, Từ Chính Ngạn vội vàng không kịp chuẩn bị đâm vào trên lưng hắn, Ca, sao huynh lại đột nhiên ngừng...
Thanh âm bỗng im bặt, Từ Chính Ngạn hoảng sợ nhìn về phía trước, xung quanh hậu viện đều đầy người đứng sát nhau, bọn hạ nhân tản ra một góc không dám đến gần, chỉ vì bức tường bên cạnh có một con hổ, lười biếng nằm ở chỗ này, chân trước chải bộ lông tuyết trắng, trên đầu hoa văn vờn quanh, con mắt hơi khép, cho dù yên lặng ngây ngốc, cũng khiến người ta sợ hãi không thôi.
Một tiểu nha hoàn ngã ngồi cách đó không xa, nước trà đổ đầy mặt đất, cả người đều đang phát run.
Mục Song Hàm: ...
A, tỷ, đây có phải là con ngày đó không... Mục Nhung thất thanh kêu lên.
Mục Song Hàm đờ đẫn gật đầu, con cọp màu trắng thật là hiếm thấy, ngoại trừ do người Tây Di mang đến, ở kinh thành căn bản không có con thứ hai. Nhưng vấn đề là, lẽ ra nó phải bị mang về trong cung có người chuyên thuần dưỡng, tại sao lại xuất hiện ở đây?!
Từ Chính Hoằng chau mày, những người khác cũng không biết làm sao cho phải, trong lúc nhất thời bầu không khí đông lại.
Ầm ĩ cái gì! Ngoài tường phút chốc truyền đến một thanh âm không kiên nhẫn, có bóng người chợt lóe ngay sau đó, người nọ từ bên ngoài nhảy tường mà vào, nhẹ đạp trên mặt đất.
Y phục màu tím, ống tay áo thắt lại, đai lưng bằng ngọc phác hoạ ra dáng người thon dài mà khoái lạc, chân dài thẳng tắp, chân mang ủng cao, tư thế có vẻ rất oai hùng hiên ngang, bên hông còn giắt một cây roi da dài, giống như vừa từ trên lưng ngựa nhảy xuống, khí lực mười phần.
Nhìn kỹ lại, chính là một thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, đầu đội ngọc quan màu tím, tóc như vẩy mực rơi lả tả bên người, nổi bật lên dung nhan đẹp đẽ tươi sáng, mặt mày như vẽ. Quả nhiên là tuổi trẻ hoa mỹ, quý khí vô song, đến mức khiến ánh mắt người không thể dời đi, nhưng lại sinh lòng kiêng kỵ không dám nhìn nữa.
Ánh mắt thiếu niên đảo qua, trong đôi mắt đen hiện lên ánh lam yêu dị khẽ nheo lại, khí thế khó tả đè ép mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh, lại thấy tầm mắt hắn rơi vào trên người Mục Song Hàm, bộ dáng tương đối có hứng thú, A? Tiểu hồ ly nhanh như vậy đã thành tinh?
Mục Song Hàm: ... ?!
Bụi cỏ bên cạnh truyền đến động tĩnh, một con tiểu hồ ly màu đỏ vui vẻ nhảy ra, thân thiết cọ bên chân thiếu niên.
Thiếu niên nhìn tiểu hồ ly, lại nhìn Mục Song Hàm một chút, lập tức hừ lạnh một tiếng, mặc dù không mở miệng, nhưng vẻ mặt hoàn toàn chính là: Làm nửa ngày thì ra lại là một người phàm xuẩn ngốc!
Mục Song Hàm: == ma đản*, lớn lên giống hồ ly tinh là lỗi của ta sao?
*Câu nói tục, giữ nguyên từ Hán Việt cho đỡ thô nhé.
/81
|