Editor: chôm chôm
Chuyện trong lòng Thiến Nhi đang nghĩ, kỳ thật rất nhiều người cũng đang suy đoán, chẳng qua một đám phi tần kiêu ngạo đó sẽ không thừa nhận.
Các nàng kiên quyết không thừa nhận mình kém hơn Viên Diệu Diệu, ở trong lòng các nàng, Viên Diệu Diệu chỉ là một người không đáng nhắc đến, một tiểu phi tần khôngcó bối cảnh, Hoàng thượng chỉ là nhất thời mới mẻ mới sủng nàng, không bao lâu Hoàng thượng sẽ chán ngấy.
Chờ tới lúc đó, Viên Diệu Diệu không còn sự sủng ái, quyền nuôi nấng Tam Hoàng tửsẽ khó giữ được, những phi tần bị nàng ức hiếp nghĩ đến nó liền phấn khởi.
Trong điện không ít ngừoi ôm mộng xuân thu (giấc mộng to lớn), Viên Diệu Diệu đứng ở đó cũng cảm nhận được sự ghét bỏ và ác ý của họ.
Nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không nói nhiều lời, hay nhiều hơn chút biểu cảm gì, vẫn bình thản đứng yên, phảng phất như ánh mắt xung quanh đều được ngăn cách lại.
“Ôi, từ lúc đi vào cung của Thái Hậu, Miêu Tần đều đứng im như cọc gỗ không nói lời nào. Có phải do trong lòng không vui không ? Ta không tin lúc ngươi nhìn thấy Hoàng thượng cũng trầm mặc như vậy!”
một chính tứ phẩm dung hoa vui cười mở miệng, tuy trên mặt nàng ta tươi cười, giọngnói cũng cố thu liễm, không còn quá mức chua ngoa, nhưng loại ác khí rõ ràng như vậy vẫn không thể che dấu mà truyền tới, trong điện mọi người đều nghe rõ ràng.
“nói không chừng là Miêu Tần muội muội sợ ngừoi lạ đó.”
“Sợ người lạ? Vậy sao nàng ở trước mặt Hoàng thượng lại không sợ? Lúc trước tổ chức yến hội, cũng có một đống ngừoi không quen biết đến, nàng vẫn là bộ dạng đại gianói cười vui vẻ, một chút cảm giác sợ người lạ cũng không có.”
……
Các phi tần trong điện thi nhau nói về đề tài nàng có sợ người lạ hay không , kịch liệt thảo luận, không ít lời nói nghe ngoài tai thì có vẻ là thay nàng giải thích, nhưng bên trong đều chứa đao đâm nàng.
Người chân chính giúp nàng nói chuyện hầu như không có, hai người Toàn mỹ nhân có quan hệ tốt với nàng thì vì phân vị không đủ nên không thể tới nơi này. Người phúc hậu nhất trong điện cũng chỉ bảo trì im lặng, không đối với nàng bỏ đá xuống giếng.
Biểu tình trên mặt Viên Diệu Diệu vẫn không có biến hoá gì lớn, nàng vẫn duy trì bình tĩnh, giống như mấy ngừoi muốn giũ bụi vào nàng đều không tồn tại.
trên thực tế là nàng cũng không thật để bụng, còn nếu thật sự muốn lộ ra biểu cảm gì,thì chính là cười nhạo.
thật là dù cách rất xa, cũng có thể ngửi được mùi dấm chua. nói chuyện cũng mang theo ác khí, Hoàng thượng độc sủng một người, sẽ là ngừoi đó trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đây là chuyện vô cùng bình thường.
Viên Diệu Diệu đã hai lần trải qua cảm giác này, lần đầu là lúc phân vị của nàng cũng chưa cao, hơn nữa còn là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Lúc ấy nàng vẫn còn thuộc dạng tiểu nữ nhi, cảm thấy hậu cung không có ai bầu bạn, giống như trừ Hoàng thượng ra, thì không có ai thích nàng.
Huống hồ người như ncn không thể đặt vào quá nhiều tình cảm, nàng cực kì sợ hãi, sau khi suy nghĩ kĩ càng mấy ngày, trong lòng nàng liền có quyết định.
Đó chính là nâng đỡ người mà nàng thấy hợp ý, hình thành một loại thế lực, làm cho những nữ nhân Hoàng thượng sủng hạnh đều đi theo nàng.
Sau đó nàng làm vô cùng thành công, người theo phe nàng ngày càng nhiều, cho dù là người không theo nàng cũng không dám ở trước mặt nàng nói điều gì, nhìn thấy nàng đều phải mang bộ mặt nịnh nọt, tung hô, cầu xin nàng ở trước mặt Hoàng thượng nhắc tới họ một chút, nâng đỡ họ.
Nàng bò lên đến vị trí Hoàng Quí phi, còn làm cho Hoàng thượng phân sủng đều, và hạ sinh Tam Hoàng tử.
Tất cả mọi chuyện đều theo hướng nàng muốn, nhưng cuối cũng vẫn là giỏ tre múc nước, công dã tràng. (Ý là làm chuyện vô ích)
Cho nên lần này nàng sẽ không giẫm vào vết xe đổ, nàng độc chiếm sự sủng ái của Hoàng thượng, cũng thành công trở thành kẻ thù của tất cả nữ nhân trong hậu cung.
“Chư vị tỷ muội nói gì vậy, ta thật không hiểu. Chủ yếu là do tần thiếp nhìn thấy Thái Hậu, nhất thời kích động không biết phải nói gì. Huống hồ Hoàng thượng lại khôngthích nữ nhân ồn ào, nếu các vị tỷ muội hi vọng Hoàng thượng rủ lòng thương, có thể nên ít nói một chút.”
Viên Diệu Diệu giọng nói tinh tế mở miệng, nàng đắn đo câu chữ, yêu kiều dịu dàng, như giọng nói của cô nương đến từ vùng sông nước Giang nam, nói ra một lời làm người nghe cảm thấy tim cũng mềm mại.
Đáng tiếc trong lời nói của nàng lại tràn ngập cảm giác công kích, cộng thêm nàng lại là người mà các phi tần đều ghét. Nên khi nàng càng đắn đo tiếng nói mở miệng, lại càng làm các phi tần phát hoả, tức giận đến đau gan.
Nhưng lại không thể mở miệng phản bác, ý của Viên Diệu Diệu là không phải các nàngkhông được sủng mà là do quá mức dong dài, nên Hoàng thượng mới không muốn phản ứng lại?
Lời nàng nói ra có nghĩa lý gì, Hoàng thượng không sủng hạnh vẫn là không sủng hạnh, Viên Diệu Diệu chỉ là dùng một cách khác để nói với các nàng: CÂM MIỆNG.
Nàng vừa dứt lời, Thiến Nhi đang ở một bên hầu hạ thiếu chút nữa là không nhịn được cười ra tiếng.
Vị Miêu Tần này thật quá thú vị, lúc trước các phi tần nói Viên Diệu Diệu ở trước mặt Hoàng thượng sẽ không trầm mặc như thế, ý để Thái Hậu ghi hận nàng. hiện giờ Miêu Tần liền gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, lấy Hoàng thượng ra để áp chế các phi tần đó, làm các nàng ngậm miệng không thể nói gì, mặt đỏ tía tai, trong lòng khẳng định là cực kì ghi hận.
“Nếu đã tới thì ngồi đi.”
Thái Hậu nheo đôi mắt đánh giá nàng, đối với cái cách Viên Diệu Diệu phản kích, Thái Hậu cũng có chút kinh ngạc.
Viên Diệu Diệu nhìn qua tuổi không lớn, hơn nữa trước kia trong hậu cung cũng khôngđược sủng ái, ở góc tối không tiếng tăm gì, cảm giác như đang chờ tự sinh tự diệt.
Ai mà biết được tiểu phi tần bị người lãng quên lại lắc mình biến thành phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất.
không chỉ giúp Hoàng thượng thoát khỏi bi thương khi Hoàng hậu mất, thậm chí còn được độc sủng, hậu cung ba ngàn giai lệ chỉ sủng một người.
hiện tại ở nơi này bị mọi người dồn ép, không có một người là đồng minh, nàng vẫn có thể tự nhiên trấn định, thong dong làm người ta líu lưỡi.
không hổ là nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái, phẩm chất làm người khác rớt tròng mắt vẫn đáng giá và được khẳng định.
“Lần này ai gia gọi ngươi lại đây là vì chuyện Hoàng thượng chỉ độc sủng mình ngươi. Ai gia đã nhiều năm không để ý chuyện này, nhưng thật sự không chịu nổi việc bọn tiểu bối thỉnh thoảng tới khóc cầu. Hôm nay gọi tất cả các ngươi tới, muốn nói gì thìđối mặt nói, đừng để có chuyện lần thứ hai.”
Thái Hậu trầm giọng mở miệng, nhắc tới chuyện bị ngừoi dây dưa có chút không vui chau mày, hiển nhiên rất chán ghét có người tới quấy rầy nàng.
“Thần thiếp / tần thiếp biết sai.”
Vừa dứt lời, các phi tần nháo nhào đứng dậy hành lễ tạ tội.
Thái Hậu xua tay, “Thôi, hiện giờ vị trí chủ hậu cung không người giữ, các ngươi có chuyện khó giải quyết cũng chỉ có thể tìm tới ai gia. Nhưng ai gia là người đã đặt mộtchân vào quan tài, căn bản không muốn quản chuyện này. Cũng không muốn bức bách ai phải làm gì, các ngươi tự mình thương lượng, ai gia là người làm chứng cho các ngươi.”
Năm nay Thái Hậu không tính là lớn tuổi, trên thực tế, lúc tiên đế còn tại vị, Thái Hậu là người thứ hai đảm đương vị trí Hoàng hậu, nên còn tương đối trẻ.
Hơn nữa, nàng không có con trai ruột, Hoàng thượng là được nhận đến nuôi bên người nàng. Mẹ đẻ của Hoàng thượng không thích trẻ nhỏ, năm đó lúc chăm sóc Hoàng thượng đã bị bại lộ, tiên đế tức giận mới đưa Hoàng thượng cho Thái Hậu hiệntại nuôi nấng.
“Thái Hậu, ngài đừng doạ bọn thần thiếp, ngài thân thể an khang, nhiều phúc nhiều thọ.”
Thục phi nghe Thái Hậu nói, lập tức đứng ra hoà giải, nếu để cho Thái Hậu nói tiếp, các nàng mời Thái Hậu rời núi đã trở thành tội nhân thiên cổ.
Giống như bắt người sắp tiến vào quan tài phải làm chuyện xấu xa gì đó. Loại tội danh này các nàng gánh vác không nổi. Nhưng Thái Hậu nói ra những lời này, có thể thấy được người cũng không vui vẻ, vì thế cả đám đều chảy mồ hôi lạnh đầy tay.
Chỉ mong việc hôm nay có thể thuận lợi như trong mong muốn, không xảy ra chuyện xấu gì.
“Được rồi, ai gia nói vậy không phải để hù doạ các ngươi. Ai gia không phải mẹ đẻ của Hoàng thượng. Mẹ đẻ của Hoàng thượng vẫn còn tại thế, chuyện các ngươi mời ai gia rời núi sẽ không có lần sau.”
Thái Hậu lại lần nữa phất tay, thở dài một hơi.
Nàng nói ra những lời này, các phi tần trong điện không dám nói thêm gì, âm thầm buồn bực, thì ra Thái Hậu sợ chuyện này.
Mẹ đẻ của Hoàng thượng Tiêu thái phi đúng là vẫn còn trên đời, nhưng bởi vì vẫn còn Thái Hậu, nên nàng không thể trở thành Thái Hậu, cho nên vẫn luôn cảm thấy bị Thái Hậu áp chế trên đầu, tức giận đến mức dọn ra khỏi cung.
Hoàng thượng vì tránh cho Thái Hậu và Tiêu thái phi xung đột nên đồng ý cho Tiêu thái phi dọn đến hành cung khác. Chẳng qua uy danh của Tiêu thái phi vẫn còn, Thái Hậu lại là ngừoi ngại phiền toái, cho nên phản ứng như vậy cũng là bình thường.
“Các ngưoi muốn nói gì thì nói đi, đợi lát nữa Hoàng thượng sẽ tìm tới cửa.”
Thái Hậu thả ra lời này, mọi người nhìn nhau một lát, có chút không biết phải làm sao.
Những người ở đây vốn chuẩn bị đủ đao kiếm hướng về Viên Diệu Diệu, bỗng nhiên giờ phút này muốn lùi bước.
Hoàng thượng sắp tới? Vậy các nàng phải làm sao bây giờ? hiện tại nhìn thế nào cũng thấy là các nàng tụ lại bắt nạt Miêu Tần, nếu để Hoàng thượng biết, vậy khó ổn thoả được.
Nhưng thật vất vả mới có cơ hội, nếu cứ vậy mà từ bỏ, phỏng chừng sẽ không có lần sau.
Hiền phi ho nhẹ một tiếng, biểu cảm trên mặt không thể nào tốt nổi.
“Miêu Tần, chắc ngươi biết câu “mưa móc đều dính” phải không . Đó là vì hoàng gia có thể khai chi tán diệp, từ khi ngươi được sủng ái, Hoàng thượng liền không đi đến cung khác, cũng không chiêu hạnh phi tần khác. Nếu để nhóm lão tổ tông biết, chỉ sợ sẽtrách phạt Hoàng thượng.”
Hiền phi mở miệng là nói chuyện nhân đức, ý tứ không nhường nhịn ai, nói có sách mách có chứng, quả thực không người nào phản bác nổi.
Viên Diệu Diệu đến mày cũng không nhăn một chút, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, giống như xem xiếc khỉ.
“Miêu Tần, ngươi sinh ra ở gia đình bình dân, nhưng quy củ chắc sẽ hiểu. Ta đã nóitrắng ra như vậy, ngươi còn điều gì không rõ sao?”
Đối với loại biểu tình giả ngu này của nàng, Hiền phi cảm thấy vô cùng chán ghét.
Năm đó Viên Diệu Diệu cũng dùng chính loại vẻ mặt này lừa gạt nàng, kết quả Dung Chiêu hoa bị hàng vị, Hứa tiệp dư đến giờ vẫn còn bị cấm túc.
Hiền phi thật là thầm hận chính mình lúc trước không có mắt, rõ ràng Viên Diệu Diệu trước mặt không phải là ngốc bạch ngọt mà là “‘mè đen nhân nhi”.
Chuyện trong lòng Thiến Nhi đang nghĩ, kỳ thật rất nhiều người cũng đang suy đoán, chẳng qua một đám phi tần kiêu ngạo đó sẽ không thừa nhận.
Các nàng kiên quyết không thừa nhận mình kém hơn Viên Diệu Diệu, ở trong lòng các nàng, Viên Diệu Diệu chỉ là một người không đáng nhắc đến, một tiểu phi tần khôngcó bối cảnh, Hoàng thượng chỉ là nhất thời mới mẻ mới sủng nàng, không bao lâu Hoàng thượng sẽ chán ngấy.
Chờ tới lúc đó, Viên Diệu Diệu không còn sự sủng ái, quyền nuôi nấng Tam Hoàng tửsẽ khó giữ được, những phi tần bị nàng ức hiếp nghĩ đến nó liền phấn khởi.
Trong điện không ít ngừoi ôm mộng xuân thu (giấc mộng to lớn), Viên Diệu Diệu đứng ở đó cũng cảm nhận được sự ghét bỏ và ác ý của họ.
Nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không nói nhiều lời, hay nhiều hơn chút biểu cảm gì, vẫn bình thản đứng yên, phảng phất như ánh mắt xung quanh đều được ngăn cách lại.
“Ôi, từ lúc đi vào cung của Thái Hậu, Miêu Tần đều đứng im như cọc gỗ không nói lời nào. Có phải do trong lòng không vui không ? Ta không tin lúc ngươi nhìn thấy Hoàng thượng cũng trầm mặc như vậy!”
một chính tứ phẩm dung hoa vui cười mở miệng, tuy trên mặt nàng ta tươi cười, giọngnói cũng cố thu liễm, không còn quá mức chua ngoa, nhưng loại ác khí rõ ràng như vậy vẫn không thể che dấu mà truyền tới, trong điện mọi người đều nghe rõ ràng.
“nói không chừng là Miêu Tần muội muội sợ ngừoi lạ đó.”
“Sợ người lạ? Vậy sao nàng ở trước mặt Hoàng thượng lại không sợ? Lúc trước tổ chức yến hội, cũng có một đống ngừoi không quen biết đến, nàng vẫn là bộ dạng đại gianói cười vui vẻ, một chút cảm giác sợ người lạ cũng không có.”
……
Các phi tần trong điện thi nhau nói về đề tài nàng có sợ người lạ hay không , kịch liệt thảo luận, không ít lời nói nghe ngoài tai thì có vẻ là thay nàng giải thích, nhưng bên trong đều chứa đao đâm nàng.
Người chân chính giúp nàng nói chuyện hầu như không có, hai người Toàn mỹ nhân có quan hệ tốt với nàng thì vì phân vị không đủ nên không thể tới nơi này. Người phúc hậu nhất trong điện cũng chỉ bảo trì im lặng, không đối với nàng bỏ đá xuống giếng.
Biểu tình trên mặt Viên Diệu Diệu vẫn không có biến hoá gì lớn, nàng vẫn duy trì bình tĩnh, giống như mấy ngừoi muốn giũ bụi vào nàng đều không tồn tại.
trên thực tế là nàng cũng không thật để bụng, còn nếu thật sự muốn lộ ra biểu cảm gì,thì chính là cười nhạo.
thật là dù cách rất xa, cũng có thể ngửi được mùi dấm chua. nói chuyện cũng mang theo ác khí, Hoàng thượng độc sủng một người, sẽ là ngừoi đó trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đây là chuyện vô cùng bình thường.
Viên Diệu Diệu đã hai lần trải qua cảm giác này, lần đầu là lúc phân vị của nàng cũng chưa cao, hơn nữa còn là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Lúc ấy nàng vẫn còn thuộc dạng tiểu nữ nhi, cảm thấy hậu cung không có ai bầu bạn, giống như trừ Hoàng thượng ra, thì không có ai thích nàng.
Huống hồ người như ncn không thể đặt vào quá nhiều tình cảm, nàng cực kì sợ hãi, sau khi suy nghĩ kĩ càng mấy ngày, trong lòng nàng liền có quyết định.
Đó chính là nâng đỡ người mà nàng thấy hợp ý, hình thành một loại thế lực, làm cho những nữ nhân Hoàng thượng sủng hạnh đều đi theo nàng.
Sau đó nàng làm vô cùng thành công, người theo phe nàng ngày càng nhiều, cho dù là người không theo nàng cũng không dám ở trước mặt nàng nói điều gì, nhìn thấy nàng đều phải mang bộ mặt nịnh nọt, tung hô, cầu xin nàng ở trước mặt Hoàng thượng nhắc tới họ một chút, nâng đỡ họ.
Nàng bò lên đến vị trí Hoàng Quí phi, còn làm cho Hoàng thượng phân sủng đều, và hạ sinh Tam Hoàng tử.
Tất cả mọi chuyện đều theo hướng nàng muốn, nhưng cuối cũng vẫn là giỏ tre múc nước, công dã tràng. (Ý là làm chuyện vô ích)
Cho nên lần này nàng sẽ không giẫm vào vết xe đổ, nàng độc chiếm sự sủng ái của Hoàng thượng, cũng thành công trở thành kẻ thù của tất cả nữ nhân trong hậu cung.
“Chư vị tỷ muội nói gì vậy, ta thật không hiểu. Chủ yếu là do tần thiếp nhìn thấy Thái Hậu, nhất thời kích động không biết phải nói gì. Huống hồ Hoàng thượng lại khôngthích nữ nhân ồn ào, nếu các vị tỷ muội hi vọng Hoàng thượng rủ lòng thương, có thể nên ít nói một chút.”
Viên Diệu Diệu giọng nói tinh tế mở miệng, nàng đắn đo câu chữ, yêu kiều dịu dàng, như giọng nói của cô nương đến từ vùng sông nước Giang nam, nói ra một lời làm người nghe cảm thấy tim cũng mềm mại.
Đáng tiếc trong lời nói của nàng lại tràn ngập cảm giác công kích, cộng thêm nàng lại là người mà các phi tần đều ghét. Nên khi nàng càng đắn đo tiếng nói mở miệng, lại càng làm các phi tần phát hoả, tức giận đến đau gan.
Nhưng lại không thể mở miệng phản bác, ý của Viên Diệu Diệu là không phải các nàngkhông được sủng mà là do quá mức dong dài, nên Hoàng thượng mới không muốn phản ứng lại?
Lời nàng nói ra có nghĩa lý gì, Hoàng thượng không sủng hạnh vẫn là không sủng hạnh, Viên Diệu Diệu chỉ là dùng một cách khác để nói với các nàng: CÂM MIỆNG.
Nàng vừa dứt lời, Thiến Nhi đang ở một bên hầu hạ thiếu chút nữa là không nhịn được cười ra tiếng.
Vị Miêu Tần này thật quá thú vị, lúc trước các phi tần nói Viên Diệu Diệu ở trước mặt Hoàng thượng sẽ không trầm mặc như thế, ý để Thái Hậu ghi hận nàng. hiện giờ Miêu Tần liền gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, lấy Hoàng thượng ra để áp chế các phi tần đó, làm các nàng ngậm miệng không thể nói gì, mặt đỏ tía tai, trong lòng khẳng định là cực kì ghi hận.
“Nếu đã tới thì ngồi đi.”
Thái Hậu nheo đôi mắt đánh giá nàng, đối với cái cách Viên Diệu Diệu phản kích, Thái Hậu cũng có chút kinh ngạc.
Viên Diệu Diệu nhìn qua tuổi không lớn, hơn nữa trước kia trong hậu cung cũng khôngđược sủng ái, ở góc tối không tiếng tăm gì, cảm giác như đang chờ tự sinh tự diệt.
Ai mà biết được tiểu phi tần bị người lãng quên lại lắc mình biến thành phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất.
không chỉ giúp Hoàng thượng thoát khỏi bi thương khi Hoàng hậu mất, thậm chí còn được độc sủng, hậu cung ba ngàn giai lệ chỉ sủng một người.
hiện tại ở nơi này bị mọi người dồn ép, không có một người là đồng minh, nàng vẫn có thể tự nhiên trấn định, thong dong làm người ta líu lưỡi.
không hổ là nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái, phẩm chất làm người khác rớt tròng mắt vẫn đáng giá và được khẳng định.
“Lần này ai gia gọi ngươi lại đây là vì chuyện Hoàng thượng chỉ độc sủng mình ngươi. Ai gia đã nhiều năm không để ý chuyện này, nhưng thật sự không chịu nổi việc bọn tiểu bối thỉnh thoảng tới khóc cầu. Hôm nay gọi tất cả các ngươi tới, muốn nói gì thìđối mặt nói, đừng để có chuyện lần thứ hai.”
Thái Hậu trầm giọng mở miệng, nhắc tới chuyện bị ngừoi dây dưa có chút không vui chau mày, hiển nhiên rất chán ghét có người tới quấy rầy nàng.
“Thần thiếp / tần thiếp biết sai.”
Vừa dứt lời, các phi tần nháo nhào đứng dậy hành lễ tạ tội.
Thái Hậu xua tay, “Thôi, hiện giờ vị trí chủ hậu cung không người giữ, các ngươi có chuyện khó giải quyết cũng chỉ có thể tìm tới ai gia. Nhưng ai gia là người đã đặt mộtchân vào quan tài, căn bản không muốn quản chuyện này. Cũng không muốn bức bách ai phải làm gì, các ngươi tự mình thương lượng, ai gia là người làm chứng cho các ngươi.”
Năm nay Thái Hậu không tính là lớn tuổi, trên thực tế, lúc tiên đế còn tại vị, Thái Hậu là người thứ hai đảm đương vị trí Hoàng hậu, nên còn tương đối trẻ.
Hơn nữa, nàng không có con trai ruột, Hoàng thượng là được nhận đến nuôi bên người nàng. Mẹ đẻ của Hoàng thượng không thích trẻ nhỏ, năm đó lúc chăm sóc Hoàng thượng đã bị bại lộ, tiên đế tức giận mới đưa Hoàng thượng cho Thái Hậu hiệntại nuôi nấng.
“Thái Hậu, ngài đừng doạ bọn thần thiếp, ngài thân thể an khang, nhiều phúc nhiều thọ.”
Thục phi nghe Thái Hậu nói, lập tức đứng ra hoà giải, nếu để cho Thái Hậu nói tiếp, các nàng mời Thái Hậu rời núi đã trở thành tội nhân thiên cổ.
Giống như bắt người sắp tiến vào quan tài phải làm chuyện xấu xa gì đó. Loại tội danh này các nàng gánh vác không nổi. Nhưng Thái Hậu nói ra những lời này, có thể thấy được người cũng không vui vẻ, vì thế cả đám đều chảy mồ hôi lạnh đầy tay.
Chỉ mong việc hôm nay có thể thuận lợi như trong mong muốn, không xảy ra chuyện xấu gì.
“Được rồi, ai gia nói vậy không phải để hù doạ các ngươi. Ai gia không phải mẹ đẻ của Hoàng thượng. Mẹ đẻ của Hoàng thượng vẫn còn tại thế, chuyện các ngươi mời ai gia rời núi sẽ không có lần sau.”
Thái Hậu lại lần nữa phất tay, thở dài một hơi.
Nàng nói ra những lời này, các phi tần trong điện không dám nói thêm gì, âm thầm buồn bực, thì ra Thái Hậu sợ chuyện này.
Mẹ đẻ của Hoàng thượng Tiêu thái phi đúng là vẫn còn trên đời, nhưng bởi vì vẫn còn Thái Hậu, nên nàng không thể trở thành Thái Hậu, cho nên vẫn luôn cảm thấy bị Thái Hậu áp chế trên đầu, tức giận đến mức dọn ra khỏi cung.
Hoàng thượng vì tránh cho Thái Hậu và Tiêu thái phi xung đột nên đồng ý cho Tiêu thái phi dọn đến hành cung khác. Chẳng qua uy danh của Tiêu thái phi vẫn còn, Thái Hậu lại là ngừoi ngại phiền toái, cho nên phản ứng như vậy cũng là bình thường.
“Các ngưoi muốn nói gì thì nói đi, đợi lát nữa Hoàng thượng sẽ tìm tới cửa.”
Thái Hậu thả ra lời này, mọi người nhìn nhau một lát, có chút không biết phải làm sao.
Những người ở đây vốn chuẩn bị đủ đao kiếm hướng về Viên Diệu Diệu, bỗng nhiên giờ phút này muốn lùi bước.
Hoàng thượng sắp tới? Vậy các nàng phải làm sao bây giờ? hiện tại nhìn thế nào cũng thấy là các nàng tụ lại bắt nạt Miêu Tần, nếu để Hoàng thượng biết, vậy khó ổn thoả được.
Nhưng thật vất vả mới có cơ hội, nếu cứ vậy mà từ bỏ, phỏng chừng sẽ không có lần sau.
Hiền phi ho nhẹ một tiếng, biểu cảm trên mặt không thể nào tốt nổi.
“Miêu Tần, chắc ngươi biết câu “mưa móc đều dính” phải không . Đó là vì hoàng gia có thể khai chi tán diệp, từ khi ngươi được sủng ái, Hoàng thượng liền không đi đến cung khác, cũng không chiêu hạnh phi tần khác. Nếu để nhóm lão tổ tông biết, chỉ sợ sẽtrách phạt Hoàng thượng.”
Hiền phi mở miệng là nói chuyện nhân đức, ý tứ không nhường nhịn ai, nói có sách mách có chứng, quả thực không người nào phản bác nổi.
Viên Diệu Diệu đến mày cũng không nhăn một chút, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, giống như xem xiếc khỉ.
“Miêu Tần, ngươi sinh ra ở gia đình bình dân, nhưng quy củ chắc sẽ hiểu. Ta đã nóitrắng ra như vậy, ngươi còn điều gì không rõ sao?”
Đối với loại biểu tình giả ngu này của nàng, Hiền phi cảm thấy vô cùng chán ghét.
Năm đó Viên Diệu Diệu cũng dùng chính loại vẻ mặt này lừa gạt nàng, kết quả Dung Chiêu hoa bị hàng vị, Hứa tiệp dư đến giờ vẫn còn bị cấm túc.
Hiền phi thật là thầm hận chính mình lúc trước không có mắt, rõ ràng Viên Diệu Diệu trước mặt không phải là ngốc bạch ngọt mà là “‘mè đen nhân nhi”.
/75
|