Editor: chôm chôm
Thúy trúc vừa nghe lời này, không khỏi nuốt nước miếng.
“Chủ tử, ngài đang nói cái gì vậy? một Hiền phi đã đủ làm ngài chịu khổ, còn muốn Thục phi cùng Lương phi, hai vị nương nương kiakhông chủ động tới trêu chọc người, đã là phải cám ơn trời đất, ngài sao còn muốn đi đến chỗ họ?” Nàng vội vàng khuyên can.
Thúy trúc lúc trước luôn ở viện nhỏ, chủ tử phân vị cao nhất mà nàng từng gặp cũng chỉ là chính lục phẩm quý nhân, nào có gặp qua phi vị.
Sau đó đi theo Viên Diệu Diệu, loại tình huống này mới có chút cải thiện.
Nhưng nghe chủ tử nói muốn bái kiến tất cả các phi tần phân vị cao trong cung, nàng đã sợ tới mức chân nhũn ra, không thể nhúc nhích.
“Ngươi sợ cái gì, chững lẽ sợ người ta ăn thịt ngươi?” Viên Diệu Diệu trợn trắng mắt liếc nàng.
“Chủ tử của ngươi hiện giờ tốt xấu gì cũng là người được Hoàng thượng sủng ái nhất hậu cung, chỉ cần vậy là đủ khí thế, nâng cao tinh thần. Phải thể hiện ra bộ dạng kiêu ngạo của đại cung nữ bên cạnh sủng phi, đừng để người ta xem thường.”
Nàng vừa nói vừa duỗi tay vỗ lưng và ngực Thuý Trúc, làm nàng thểhiện tư thái ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, dẩu mông.
“Nô tỳ sẽ cố gắng!” Thuý Trúc nắm chặt tay, trên mặt đều là bộ dạng cố gắng phấn đấu.
Viên Diệu Diệu bị bộ dạng nghiêm trang của Thuý Trúc chọc cười,không khỏi lắc đầu, đem theo nàng cùng vài cung nhân đi ra ngoài.
Hôm nay chính là ngày mà Viên Diệu Diệu nàng được người người trong hậu cung nhớ kĩ.
Đầu tiên, Viên Diệu Diệu đến chỗ Lương phi, nàng ý chí chiến đấu sục sôi mà đi, đắc ý dào dạt mà trở về. Thuý Trúc đi theo sau nàng lại là mặt đầy đứng đắn mà đi, ủ rũ cụp đuôi mà về.
“Đến chỗ Thục phi.” Viên Diệu Diệu vừa rời khỏi cung Lương phi, liền quyết định địa điểm tiếp theo.
Thuý Trúc mặt mày ủ ê, nghe xong câu đó, lập tức ngăn cản nàng.
“Chủ tử, chúng ta trở về đi, đừng đi nữa. Mấy lời ngài nói ở chỗ Lương phi, nô tỳ còn sợ ngài bị phạt quỳ gối ở đó, dập đầu nhận sai với Lương phi, cầu xin ngài ấy không nên nghĩ nàng nói thật.”
Viên Diệu Diệu thập phần khó hiểu, thần sắc trên mặt vô tội: “Ta nóicái gì, ta nói đều là lời nói thật, dập đầu với nàng ta làm cái gì. Ngươi chờ đó, nàng ta sớm hay muộn sẽ phải dập đầu với ta.”
Nàng nói câu này như chém định chặt sắt, không chút nào do dự.
Thuý Trúc lại bị nàng làm cho giật mình, lập tức tiến lên, bịt miệng nàng, trên mặt tràn đầy thống khổ.
“Chủ tử, lời này nàng dùng nói nữa, lỡ như bị người khác nghe được, ngài sẽ phải chịu khổ.”
Viên Diệu Diệu lại không hề để bụng. “Lúc ta ở trước mặt Lương phinói chuyện, nàng ta cũng không dám làm gì ta, còn bảo ta đáng yêuthú vị, khó trách được Hoàng thượng sủng ái. Ngươi xem, ta được sủng ái, đến cả nữ nhân cũng phải thừa nhận thực lực của ta.”
Nàng vừa nói vừa vươn cao bộ ngực, một dạng mau khen ta đi. Thuý Trúc nghe mấy lời này, càng thêm u sầu, như thế này thì nàng biết nóitiếp ra sao.
“Chủ tử, sao ngài lại biến thành như vậy. Trước kia đều là ngài dạy nô tỳ đừng để người khác nắm được nhược điểm, tại sao giờ lại đưa nhược điểm của mình lên cho người khác nắm. Những lời người nói, bất kể ai nghe thấy đều nói đại nghịch bất đạo, không quy củ.”
Thuý Trúc gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, nhìn như lúc nào cũng có thể khóc ra.
Viên Diệu Diệu thấy vẻ mặt sốt ruột phát khóc của nàng, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười.
“Thúy trúc, có đôi khi ngươi thật đáng yêu, tiếp tục phát huy.” Nàng duỗi tay nhéo khuôn mặt Thuý Trúc.
“Ta làm như vậy là có nguyên nhân, huống hồ Lương phi vừa rồi vẫn cùng ta nói cười, hơn nữa cũng không hề tức giận, như thế về sau sẽkhông còn cơ hội tức giận. Yên tâm đi, ta dám quang minh chính đại bước đi, sẽ không cho các nàng ấy có cơ hội xì hơi.”
Viên Diệu Diệu nói được thì làm được, nàng thật sự mang theo người, tiếp tục đi cung của Thục phi cùng Hiền phi.
Phía Thục phi cũng không có vấn đề gì, đúng như Viên Diệu Diệu dự tính, nàng ta cũng không tức giận. Chỉ có Hiền phi là trực tiếp khôngcho Viên Diệu Diệu đi vào, hiển nhiên là vẫn tức giận nàng, ngay cả nhìn cũng không muốn, hơn nữa còn bay ra biểu hiện cả đời cũngkhông muốn gặp.
“không gặp thì thôi, về sau nàng ta sẽ hối hận.” Nàng nhún vai.
Viên Diệu Diệu mở ra hình thức sinh hoạt náo nhiệt cho hậu cung,hai ba ngày lại tổ chức tụ hội, phân vị bất kể cao thấp đều có thể tham gia.
Lúc trước phi tần tham ăn cùng tín nữ Quan âm Bồ Tát, đều được nàng gọi đến, tính tình hai người ngây thơ, nói ra làm người ta buồn cười.
Những người nàng mời, hầu như đều sẽ dự tiệc, ngay cả mấy phi tần phân vị cao cũng lâu lâu sẽ đến xem náo nhiệt.
Chỉ hai lần đầu mở yến hội Viên Diệu Diệu mời Hiền phi,, nhưng nàng ta đều lo đến, sau đó nàng liền không phát thiệp mời nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, Như Ngọc Cung khách đến đầy nhà, náo nhiệt phi phàm.
Đa phần các phi tần đều có quan hệ rất tốt với Miêu tần. Phi tần địa vị cao thì xem trọng nàng, phi tần địa vị thấp thì nịnh bợ nàng, nàng hiệnnổi bật vô cùng.
Hiền phi dù không tới, nhưng mỗi ngày đều phái người đi tìm hiểu, những cung nữ đó trở về, đem sự rầm rộ của yến hội nói ra, Hiền phi tức giận đến mức đập phá đồ vật.
“Gì chứ, nàng ta thật đúng coi mình là gì, phát thiệp mời khắp hậu cung. Những người đó căn bản đều không muốn đi, chỉ là các nàng takhông dám biểu hiện ra ngoài giống bổn cung mà thôi, nàng hiện tại càng được nâng cao càng đắc ý, về sau ngã xuống càng thảm, takhông tin loại người không có thế lực sau lưng, có thể được Hoàng thượng coi trọng cả đời.”
Hiền phi nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt đỏ bừng, không biết là do tức giận hay do gấp quá độ.
“Năm đó khi Hoàng quý phi được sủng ái, cũng không dám càn rỡ như nàng ta!” Nàng cầm chặt chén trà trong tay, như muốn bóp nát. Nhưng sức lựa không đủ, tay thịt chặt quá độ mà bị đỏ hồng, còn trênchén trà một chút dấu vết đều không có.
Hiền phi đột nhiên vung tay, “bang” một tiếng, cuối cùng chén trà vỡ nát.
Nhưng vẫn chưa đủ hả giận, nàng giơ tay đem ấm trà cùng mấy đĩa điểm tâm gạt hết xuống đất.
“Bùm bùm”, đồ sứ vỡ đầy đất, cung nhân đúng xung quanh đợi nàng phát tiết xong, một lúc sau mới dám đi lên dọn dẹp.
“Hoàng thượng, Miêu tần nương nương tổ chức yến hội bốn phía,không ít phi tần tham dự. Đương nhiên cũng có những người khôngchịu đi tỏ ra bất mãn.”
Tiểu Khang tử nghe được liền báo cho Vệ Cảnh, gần đây Hoàng thượng bận tối mặt mũi, khó khăn lắm mới có lúc nhàn rỗi, sai người đimời Viên Diệu Diệu tới. Kết quả lại nghe nói không đi được, Miêu tầnhiện có chuyện quan trọng trong người.
Vệ Cảnh nghe mấy lời này, mày nhăn chặt lại. trên mặt biểu hiện ra thần sắc không vui.
“đang lúc quang trọng, nàng lại làm loạn gì.” Vệ Cảnh nói thầm, hắndo dự một chút, cuối cùng vẫn bãi giá Ngọc như cung.
Lúc hắn tới, yến hội đúng lúc náo nhiệt nhất. Tuy gọi là yến hội, nhưng kỳ thật tự do hơn nhiều. Viên Diệu Diệu bày ra nhiều trò chơi đa dạng, hôm nay là trò ném thẻ vào bình rượu, tiện tay đều có thể tới chơi,không hề chen chúc.
Ngya cả cách bài trí nhỏ, hay trang trí tranh chữ xung quanh, đều cùng với trò ném thẻ vào bình có liên quan, nhìn thật thú vị.
“Hoàng Thượng.” một tiếng kinh hô truyền đến.
Tất cả mọi người đều hướng về hắn quỳ xuống hành lễ, vì Vệ Cảnhkhông cho người thông truyền, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy.
hắn cho người đứng lên, nhìn khắp nơi như tuần tra lãnh địa, trên mặt lộ ra vài phần vừa lòng.
“Miêu tần thật biết sáng tạo, triều thần bên ngoài đều nói các ngươi thường xuyên tranh đấu, thật là nên cho họ vào nhìn một chút, các ngươi hiện tại đoàn kết yêu thương, thân mật cỡ nào.”
Vệ Cảnh nửa thật nửa giả nói một câu, mấy phi tần xung quanh ngượng ngùng cười.
hiện giờ các nàng có thể cùng nhau vui đùa, nhưng cũng chỉ là giả bộ ngoài mặt, trên thực tế chính là đối thủ một mất một còn, trong lòng hận không thể cho thiên đao vạn quả.
Nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của người khác, Miêu tần lại là người gần đây được Hoàng thượng sủng ái, cho nên tất nhiên phải cho nàng ấy vài phần mặt mũi. Có mấy phi tần vốn vô cùng khinh thường Miêu tần, trong khoảng thời gian này, các nàng cách ngày lại đến tham gia yến hội, đã có chút nhàm chán.
Đáng lẽ chuẩn bị yến hội lần sau sẽ không tới, kết quả hôm nay lại thấy Hoàng thượng, không ít người đều rất kích động.
Có trời mới biết, từ sau khi tiên hoàng hậu qua đời, các nàng đã bao lâu không nhìn thấy Hoàng thượng.
Lần này gặp được, làm bọn họ có chút trở tay không kịp, khôngits người vội vàng sủa sang lại búi tóc.
Chủ đề của yến hội hôm nay là ném thẻ vào bình rượu, rất nhiều người các nàng trang điểm có chút tuỳ ý, chỉ là đi chơi, nào nghĩ đến ngôi cửu ngũ sẽ tới.
Sớm biết như vậy, các nàng nên mặc cung trang hoa lệ nhất mà tới,trên mặt lại càng trang điểm tỉ mỉ, nào có giống như hiện tại, không cómột chút hình ảnh nữ nhi tươi đẹp.
Nhưng các nàng cũng chẳng thế trách ai, tầm mắt mọi người đều đảo qua Viên Diệu Diệu, phát hiện nàng cũng ăn mặc phong cách nhàn nhã.
Thậm chí vì vừa chơi mấy vòng, búi tóc đều có chút tán loạn, trên trán còn có mồ hôi, so với các nàng chỉ hơn chứ không kém.
“Các ngươi chứ chơi trò của các ngươi, nếu vì trẫm mà không dám chơi, vậy lần tới trẫm cũng không dám tới xem.”
Vệ Cảnh xua tay, ý bảo không có việc gì, hắn nhìn một chút, rồi rời đi.
Sau khi hắn đi, không khí có vẻ càng thêm nhiệt liệt, tất cả mọi người đều bàn luận vì sao Hoàng thượng đến, tựa như nói ra mình bị doạ sợ đến như thế nào, làm cho tình cảm càng thêm thâm hậu.
Viên Diệu Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, trời mới biết nàng cũng không nghĩ Hoàng thượng sẽ tới, hơn nữa lúc rời đi, vẫn là bộ dạng vui vẻ, làm cho nàng yên tâm không ít.
Như Ngọc Cung tổ chức vài yến hội, làm cho vài phi tần khinh thường không đi cảm thấy bất mãn, thấy nàng được tiện nghi còn khoe mẽ, hơn nữa tác phong hành sự quá càn rỡ, về sau tuyệt không có kết cục tốt.
Nhưng các nàng lại biết được, Hoàng thượng vậy mà lại đến xem, hơn nữa lời nói còn thể hiện ý thưởng thức với yến hội đó, nỗi hậm hực trong lòng sợ lại càng thêm mãnh liệt.
Mấy phi tần liền cùng nhau thương lượng nên đối phó Viên Diệu Diệu như thế nào, nàng gần đây quá nổi bật.
Đương nhiên cũng có mấy phi tần tham giam yến hội cùng hợp vào, mặt ngoài tỏ vẻ hoà khí, trên thực tế đáy lòng ghen ghét muốn chết.
Viên Diệu Diệu không thể thăm dò hết hướng đi của các phi tần đó, nhưng mỗi ngày Tiểu Khang tử đều phái người đem tin tức mới nhất đến, hơn nữa còn do Hoàng thượng đặc biệt bày mưu kế.
Mỗi lần nàng lật xem bút tích của ngôi cửu ngũ viết cho nàng, trong lòng vô cùng thoải mái.
Thúy trúc vừa nghe lời này, không khỏi nuốt nước miếng.
“Chủ tử, ngài đang nói cái gì vậy? một Hiền phi đã đủ làm ngài chịu khổ, còn muốn Thục phi cùng Lương phi, hai vị nương nương kiakhông chủ động tới trêu chọc người, đã là phải cám ơn trời đất, ngài sao còn muốn đi đến chỗ họ?” Nàng vội vàng khuyên can.
Thúy trúc lúc trước luôn ở viện nhỏ, chủ tử phân vị cao nhất mà nàng từng gặp cũng chỉ là chính lục phẩm quý nhân, nào có gặp qua phi vị.
Sau đó đi theo Viên Diệu Diệu, loại tình huống này mới có chút cải thiện.
Nhưng nghe chủ tử nói muốn bái kiến tất cả các phi tần phân vị cao trong cung, nàng đã sợ tới mức chân nhũn ra, không thể nhúc nhích.
“Ngươi sợ cái gì, chững lẽ sợ người ta ăn thịt ngươi?” Viên Diệu Diệu trợn trắng mắt liếc nàng.
“Chủ tử của ngươi hiện giờ tốt xấu gì cũng là người được Hoàng thượng sủng ái nhất hậu cung, chỉ cần vậy là đủ khí thế, nâng cao tinh thần. Phải thể hiện ra bộ dạng kiêu ngạo của đại cung nữ bên cạnh sủng phi, đừng để người ta xem thường.”
Nàng vừa nói vừa duỗi tay vỗ lưng và ngực Thuý Trúc, làm nàng thểhiện tư thái ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, dẩu mông.
“Nô tỳ sẽ cố gắng!” Thuý Trúc nắm chặt tay, trên mặt đều là bộ dạng cố gắng phấn đấu.
Viên Diệu Diệu bị bộ dạng nghiêm trang của Thuý Trúc chọc cười,không khỏi lắc đầu, đem theo nàng cùng vài cung nhân đi ra ngoài.
Hôm nay chính là ngày mà Viên Diệu Diệu nàng được người người trong hậu cung nhớ kĩ.
Đầu tiên, Viên Diệu Diệu đến chỗ Lương phi, nàng ý chí chiến đấu sục sôi mà đi, đắc ý dào dạt mà trở về. Thuý Trúc đi theo sau nàng lại là mặt đầy đứng đắn mà đi, ủ rũ cụp đuôi mà về.
“Đến chỗ Thục phi.” Viên Diệu Diệu vừa rời khỏi cung Lương phi, liền quyết định địa điểm tiếp theo.
Thuý Trúc mặt mày ủ ê, nghe xong câu đó, lập tức ngăn cản nàng.
“Chủ tử, chúng ta trở về đi, đừng đi nữa. Mấy lời ngài nói ở chỗ Lương phi, nô tỳ còn sợ ngài bị phạt quỳ gối ở đó, dập đầu nhận sai với Lương phi, cầu xin ngài ấy không nên nghĩ nàng nói thật.”
Viên Diệu Diệu thập phần khó hiểu, thần sắc trên mặt vô tội: “Ta nóicái gì, ta nói đều là lời nói thật, dập đầu với nàng ta làm cái gì. Ngươi chờ đó, nàng ta sớm hay muộn sẽ phải dập đầu với ta.”
Nàng nói câu này như chém định chặt sắt, không chút nào do dự.
Thuý Trúc lại bị nàng làm cho giật mình, lập tức tiến lên, bịt miệng nàng, trên mặt tràn đầy thống khổ.
“Chủ tử, lời này nàng dùng nói nữa, lỡ như bị người khác nghe được, ngài sẽ phải chịu khổ.”
Viên Diệu Diệu lại không hề để bụng. “Lúc ta ở trước mặt Lương phinói chuyện, nàng ta cũng không dám làm gì ta, còn bảo ta đáng yêuthú vị, khó trách được Hoàng thượng sủng ái. Ngươi xem, ta được sủng ái, đến cả nữ nhân cũng phải thừa nhận thực lực của ta.”
Nàng vừa nói vừa vươn cao bộ ngực, một dạng mau khen ta đi. Thuý Trúc nghe mấy lời này, càng thêm u sầu, như thế này thì nàng biết nóitiếp ra sao.
“Chủ tử, sao ngài lại biến thành như vậy. Trước kia đều là ngài dạy nô tỳ đừng để người khác nắm được nhược điểm, tại sao giờ lại đưa nhược điểm của mình lên cho người khác nắm. Những lời người nói, bất kể ai nghe thấy đều nói đại nghịch bất đạo, không quy củ.”
Thuý Trúc gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, nhìn như lúc nào cũng có thể khóc ra.
Viên Diệu Diệu thấy vẻ mặt sốt ruột phát khóc của nàng, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười.
“Thúy trúc, có đôi khi ngươi thật đáng yêu, tiếp tục phát huy.” Nàng duỗi tay nhéo khuôn mặt Thuý Trúc.
“Ta làm như vậy là có nguyên nhân, huống hồ Lương phi vừa rồi vẫn cùng ta nói cười, hơn nữa cũng không hề tức giận, như thế về sau sẽkhông còn cơ hội tức giận. Yên tâm đi, ta dám quang minh chính đại bước đi, sẽ không cho các nàng ấy có cơ hội xì hơi.”
Viên Diệu Diệu nói được thì làm được, nàng thật sự mang theo người, tiếp tục đi cung của Thục phi cùng Hiền phi.
Phía Thục phi cũng không có vấn đề gì, đúng như Viên Diệu Diệu dự tính, nàng ta cũng không tức giận. Chỉ có Hiền phi là trực tiếp khôngcho Viên Diệu Diệu đi vào, hiển nhiên là vẫn tức giận nàng, ngay cả nhìn cũng không muốn, hơn nữa còn bay ra biểu hiện cả đời cũngkhông muốn gặp.
“không gặp thì thôi, về sau nàng ta sẽ hối hận.” Nàng nhún vai.
Viên Diệu Diệu mở ra hình thức sinh hoạt náo nhiệt cho hậu cung,hai ba ngày lại tổ chức tụ hội, phân vị bất kể cao thấp đều có thể tham gia.
Lúc trước phi tần tham ăn cùng tín nữ Quan âm Bồ Tát, đều được nàng gọi đến, tính tình hai người ngây thơ, nói ra làm người ta buồn cười.
Những người nàng mời, hầu như đều sẽ dự tiệc, ngay cả mấy phi tần phân vị cao cũng lâu lâu sẽ đến xem náo nhiệt.
Chỉ hai lần đầu mở yến hội Viên Diệu Diệu mời Hiền phi,, nhưng nàng ta đều lo đến, sau đó nàng liền không phát thiệp mời nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, Như Ngọc Cung khách đến đầy nhà, náo nhiệt phi phàm.
Đa phần các phi tần đều có quan hệ rất tốt với Miêu tần. Phi tần địa vị cao thì xem trọng nàng, phi tần địa vị thấp thì nịnh bợ nàng, nàng hiệnnổi bật vô cùng.
Hiền phi dù không tới, nhưng mỗi ngày đều phái người đi tìm hiểu, những cung nữ đó trở về, đem sự rầm rộ của yến hội nói ra, Hiền phi tức giận đến mức đập phá đồ vật.
“Gì chứ, nàng ta thật đúng coi mình là gì, phát thiệp mời khắp hậu cung. Những người đó căn bản đều không muốn đi, chỉ là các nàng takhông dám biểu hiện ra ngoài giống bổn cung mà thôi, nàng hiện tại càng được nâng cao càng đắc ý, về sau ngã xuống càng thảm, takhông tin loại người không có thế lực sau lưng, có thể được Hoàng thượng coi trọng cả đời.”
Hiền phi nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt đỏ bừng, không biết là do tức giận hay do gấp quá độ.
“Năm đó khi Hoàng quý phi được sủng ái, cũng không dám càn rỡ như nàng ta!” Nàng cầm chặt chén trà trong tay, như muốn bóp nát. Nhưng sức lựa không đủ, tay thịt chặt quá độ mà bị đỏ hồng, còn trênchén trà một chút dấu vết đều không có.
Hiền phi đột nhiên vung tay, “bang” một tiếng, cuối cùng chén trà vỡ nát.
Nhưng vẫn chưa đủ hả giận, nàng giơ tay đem ấm trà cùng mấy đĩa điểm tâm gạt hết xuống đất.
“Bùm bùm”, đồ sứ vỡ đầy đất, cung nhân đúng xung quanh đợi nàng phát tiết xong, một lúc sau mới dám đi lên dọn dẹp.
“Hoàng thượng, Miêu tần nương nương tổ chức yến hội bốn phía,không ít phi tần tham dự. Đương nhiên cũng có những người khôngchịu đi tỏ ra bất mãn.”
Tiểu Khang tử nghe được liền báo cho Vệ Cảnh, gần đây Hoàng thượng bận tối mặt mũi, khó khăn lắm mới có lúc nhàn rỗi, sai người đimời Viên Diệu Diệu tới. Kết quả lại nghe nói không đi được, Miêu tầnhiện có chuyện quan trọng trong người.
Vệ Cảnh nghe mấy lời này, mày nhăn chặt lại. trên mặt biểu hiện ra thần sắc không vui.
“đang lúc quang trọng, nàng lại làm loạn gì.” Vệ Cảnh nói thầm, hắndo dự một chút, cuối cùng vẫn bãi giá Ngọc như cung.
Lúc hắn tới, yến hội đúng lúc náo nhiệt nhất. Tuy gọi là yến hội, nhưng kỳ thật tự do hơn nhiều. Viên Diệu Diệu bày ra nhiều trò chơi đa dạng, hôm nay là trò ném thẻ vào bình rượu, tiện tay đều có thể tới chơi,không hề chen chúc.
Ngya cả cách bài trí nhỏ, hay trang trí tranh chữ xung quanh, đều cùng với trò ném thẻ vào bình có liên quan, nhìn thật thú vị.
“Hoàng Thượng.” một tiếng kinh hô truyền đến.
Tất cả mọi người đều hướng về hắn quỳ xuống hành lễ, vì Vệ Cảnhkhông cho người thông truyền, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy.
hắn cho người đứng lên, nhìn khắp nơi như tuần tra lãnh địa, trên mặt lộ ra vài phần vừa lòng.
“Miêu tần thật biết sáng tạo, triều thần bên ngoài đều nói các ngươi thường xuyên tranh đấu, thật là nên cho họ vào nhìn một chút, các ngươi hiện tại đoàn kết yêu thương, thân mật cỡ nào.”
Vệ Cảnh nửa thật nửa giả nói một câu, mấy phi tần xung quanh ngượng ngùng cười.
hiện giờ các nàng có thể cùng nhau vui đùa, nhưng cũng chỉ là giả bộ ngoài mặt, trên thực tế chính là đối thủ một mất một còn, trong lòng hận không thể cho thiên đao vạn quả.
Nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của người khác, Miêu tần lại là người gần đây được Hoàng thượng sủng ái, cho nên tất nhiên phải cho nàng ấy vài phần mặt mũi. Có mấy phi tần vốn vô cùng khinh thường Miêu tần, trong khoảng thời gian này, các nàng cách ngày lại đến tham gia yến hội, đã có chút nhàm chán.
Đáng lẽ chuẩn bị yến hội lần sau sẽ không tới, kết quả hôm nay lại thấy Hoàng thượng, không ít người đều rất kích động.
Có trời mới biết, từ sau khi tiên hoàng hậu qua đời, các nàng đã bao lâu không nhìn thấy Hoàng thượng.
Lần này gặp được, làm bọn họ có chút trở tay không kịp, khôngits người vội vàng sủa sang lại búi tóc.
Chủ đề của yến hội hôm nay là ném thẻ vào bình rượu, rất nhiều người các nàng trang điểm có chút tuỳ ý, chỉ là đi chơi, nào nghĩ đến ngôi cửu ngũ sẽ tới.
Sớm biết như vậy, các nàng nên mặc cung trang hoa lệ nhất mà tới,trên mặt lại càng trang điểm tỉ mỉ, nào có giống như hiện tại, không cómột chút hình ảnh nữ nhi tươi đẹp.
Nhưng các nàng cũng chẳng thế trách ai, tầm mắt mọi người đều đảo qua Viên Diệu Diệu, phát hiện nàng cũng ăn mặc phong cách nhàn nhã.
Thậm chí vì vừa chơi mấy vòng, búi tóc đều có chút tán loạn, trên trán còn có mồ hôi, so với các nàng chỉ hơn chứ không kém.
“Các ngươi chứ chơi trò của các ngươi, nếu vì trẫm mà không dám chơi, vậy lần tới trẫm cũng không dám tới xem.”
Vệ Cảnh xua tay, ý bảo không có việc gì, hắn nhìn một chút, rồi rời đi.
Sau khi hắn đi, không khí có vẻ càng thêm nhiệt liệt, tất cả mọi người đều bàn luận vì sao Hoàng thượng đến, tựa như nói ra mình bị doạ sợ đến như thế nào, làm cho tình cảm càng thêm thâm hậu.
Viên Diệu Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, trời mới biết nàng cũng không nghĩ Hoàng thượng sẽ tới, hơn nữa lúc rời đi, vẫn là bộ dạng vui vẻ, làm cho nàng yên tâm không ít.
Như Ngọc Cung tổ chức vài yến hội, làm cho vài phi tần khinh thường không đi cảm thấy bất mãn, thấy nàng được tiện nghi còn khoe mẽ, hơn nữa tác phong hành sự quá càn rỡ, về sau tuyệt không có kết cục tốt.
Nhưng các nàng lại biết được, Hoàng thượng vậy mà lại đến xem, hơn nữa lời nói còn thể hiện ý thưởng thức với yến hội đó, nỗi hậm hực trong lòng sợ lại càng thêm mãnh liệt.
Mấy phi tần liền cùng nhau thương lượng nên đối phó Viên Diệu Diệu như thế nào, nàng gần đây quá nổi bật.
Đương nhiên cũng có mấy phi tần tham giam yến hội cùng hợp vào, mặt ngoài tỏ vẻ hoà khí, trên thực tế đáy lòng ghen ghét muốn chết.
Viên Diệu Diệu không thể thăm dò hết hướng đi của các phi tần đó, nhưng mỗi ngày Tiểu Khang tử đều phái người đem tin tức mới nhất đến, hơn nữa còn do Hoàng thượng đặc biệt bày mưu kế.
Mỗi lần nàng lật xem bút tích của ngôi cửu ngũ viết cho nàng, trong lòng vô cùng thoải mái.
/75
|