Type: matnhung15
Đối với chiếc “Mặt nạ” đột nhiên xuất hiện, phản ứng của phía cảnh sát rõ ràng nhẹ nhàng hơn mấy người trong cuộc. Cứ lấy người chịu trách nhiệm chung của vụ án này là Lư San ra nói, hiện giờ cô ấy đang ngồi trong phòng họp nhỏ trên tầng ba của đồn Công an quận, vô cùng có niềm tin rằng mình sẽ phá thành công vụ án này.
Cô ấy đứng phía đầu phòng, sau lưng là một tấm bảng trắng hình chữ nhật, dài hơn một mét, cao gần nửa mét, trên bảng dán mấy bức ảnh, có nam có nữ, tổng cộng có năm người. bên cạnh ảnh của họ lần lượt được viết chữ bằng bút dạ màu đen, nội dung nói về thân phận của những nhân vật trong ảnh.
“Căn hộ Đới Minh Mị đang ở không có thiết kế đi thẳng vào nhà vì dưới nhà không có người quản lý đặc biệt, nhưng chứng cứ trên camera giám sát là rõ ràng. Từ khi lớp da người được phát hiện ngược trở lại lúc thầy Cung và mọi người tới nhà của Đới Minh Mị, cả tòa nhà không có người lạ nào ra vào. Hơn nữa hình ảnh của camera trong thang máy cho thấy khoảng thời gian này cũng không có ai tới thẳng tầng nơi Đới Minh Mị ở. Điều này chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề, đó chính là trong tòa nhà của Đới Minh Mị có một người nào đó đã dán da người lên cánh của nhà cô ấy…” Lư San còn chưa nói xong, một người ngồi dưới bỗng vỗ tay. Cung Khắc nhận ra người ấy, đó là người lúc trước có tới nhà mời anh và Nam Sênh tham gia vụ án – Đồng Triết.
Cái vỗ tay của Đồng Triết quá đột ngột, tất cả mọi người có mặt ở đó đều không hiểu gì. Bấy giờ Đồng Triết lên tiếng “Đội trưởng tổng kết rất tinh túy, nhưng có thể đừng nói da người da người được không. Mọi người đều vì vụ án mà thứ liền mấy hôm rồi, thần kinh rất yếu đuối, không chịu được việc dọa dẫm đâu”.
Lời của Đồng Triết không phải ko có cơ sở. Liên quan tới vụ án của Tiêu Khả Nhân, thông qua những bài báo mà đám phóng viên showbiz lật lại, vô vàn những lời gièm pha bỗng chốc dấy lên ở khắp nơi. Có người nói Tiêu Khả Nhân đắc tội với xã hội đen từ đó bị giết người diệt khẩu. Có người lại đồn Tiêu Khả Nhân vì chính mình không thành công mà tự sát, thậm chí còn có người nói Tiêu Khả Nhân không phải bị giết.
Tóm lại là có vô vàn cách nói nhưng không có cái nào gần với sự thật. Lãnh đạo Công an thành phố cũng đã nghe nói tới vụ án này. Họ hạ lệnh phải phá án trong thời gian hạn định. Trưởng Công an quận Mân Sơn đi nhận quân lệnh, còn trọng trách phá án nặng nề cuối cùng lại rơi xuống người đám cảnh sát đang ngồi đầy trong phòng họp này.
Lư San đảo mắt nhìn một lượt những người ngồi trên ghế, ngoài Cung Khắc và Diệp Nam Sênh được cô nhờ tới giúp là tinh thần khá tốt ra thì những người khác đều miễn cưỡng lên tinh thần. Từ lúc buổi họp bắt đầu, bình trà trên bàn đã được thay nước hai lần rồi, gạt tàn chất đầy đầu lọc nát bươm.
Cô thở dài, sửa giọng theo ý mọi người, “Chỉ có thể nói rõ một vấn đề chính là một người nào đó trong tòa nhà đã dán thứ đó lên khung cửa nhà Đới Minh Mị. Hơn nữa tổ trinh sát hình sự đã điều tra, trong khoảng thời gian đó, trong tầng nhà cũng không có ai rời đi. Thế nên xét theo góc độ hình sự, đây là một vụ án đe dọa cùng xảy ra trong phòng kín là tòa nhà mà thôi. Có lẽ hung thủ là một chủ hộ sống cùng khu nhà với Đới Minh Mị, lúc ấy kẻ đó có lẽ từ nhà đi ra, thông qua cầu thang để tới nhà Đới Minh Mị, dán da… cái thứ đó lên, sau đó rời khỏi hiện trường. Thế nên chúng ta phải tập trung kiểm tra cầu thang của tòa nhà đó. Tôi nghĩ có thể hung thủ đi vội vàng, sẽ để lại manh mối
“Anh Minh!” Đồng Triết giơ ngón tay cái lên trước mặt Lư San. Lư San lườm anh ta, bổ sung thêm một câu: Đồ nịnh nọt.
Nhưng Đồng Triết vẫn đưa ra một suy nghĩ, “Đội trưởng, trước tiên chúng ta chắc chắn rằng hung thủ gây án rất chặt chẽ, thế nên không loại trừ việc hắn đi thang máy lên giữa tầng rồi chuyển sang cầu thang đi bộ. tôi cho rằng thang máy và những người đi thang máy trong khoảng thời gian này cũng nên được sàng lọc điều tra”.
Lư San đồng tình với suy nghĩ của Đồng Triết, thế nên trong lần phân công nhân lực trước đó, cô ấy lại tăng cường thêm một đội điều tra lối thang máy.
Hội nghị kết thúc, căn phòng lập tức trở nên trống trải, Lư San thu dọn xong tài liệu, đi về phía Cung Khắc và Diệp Nam Sênh vẫn còn ngồi yên tại chỗ. Chưa đợi cô ấy lên tiếng, Cung Khắc đã nói trước: “Chẳng phải làm rất tốt sao?”.
Xem ra Cung Khắc cũng tán đồng cách làm việc của cô ấy. Được khen, Lư San có chút xấu hổ. Cô ấy cười bẽn lẽn, gửi lời mời đến họ: “Tới gặp mặt các nghi phạm, tiền bối và bác sỹ Diệp có hứng thú không?”.
Diệp Nam Sênh nhún vai, “Đằng nào cũng nhàn rỗi”.
Thật ra Diệp Nam Sênh cũng chẳng nhàn, sở dĩ cô muốn tới tham gia vụ án này đơn thuần là tò mò về tên hung thủ biến thái đó mà thôi. Còn nhớ lúc đó khi đeo găng tay, gỡ lớp da mặt từ trên khung cửa xuống, cô đã thầm gào thét trong lòng: Mẹ ơi, “dao pháp” thật là sắc bén.
Nhưng khi họ tới nơi, gặp nghi phạm đầu tiên, trực giác khiến Diệp Nam Sênh cảm thấy cô gái nhỏ với tướng mạo hiền lành trước mặt này không phải là hung thủ. Lư San lựa chọn gặp người này đầu tiên, rõ ràng cô ấy cho rằng người này đáng nghi nhất. Nhưng ai có thể nói cho Diệp Nam Sênh một ngôi sao nữ ngoài hai mươi, yếu ớt gầy gò, sẽ có dao pháp gì hay đây?
Có vẻ như nhận ra nghi vấn của Diệp Nam Sênh, Lư San giải thích cho cô nghe căn cứ của mình. Hiện tại họ đang tiến hành quay bộ phim truyền hình tại một khu nào đó ở Lâm Thủy, nghi phạm mục tiêu chính là nữ phụ đang hợp tác với Đới Minh Mị trong bộ phim này.
“Cô ta tên là Hách Luyến. Cô ta nhỏ tuổi nhưng đã ra mắt được mấy năm rồi, kinh nghiệm còn dày hơn Đới Minh Mị. Khi còn đi học đã được công ty tìm kiếm ngôi sao khai quật, còn chưa tốt nghiệp đã nghỉ học luôn để tiến thân vào giới điện ảnh, tiếc là không may mắn lắm, vai diễn tốt nhất cũng chỉ là nữ phụ hai. Trong bộ phim truyền hình lần này cuối cùng cô ta cũng được lọt vào danh sách lựa chị cho vai nữ chính. Đáng tiếc, dù là nạn nhân Tiêu Khả Nhân hay người hiện tại đang tiếp nhận – Đới Minh Mị, phía sản xuất cũng không giúp cô ta có một cơ hội.” Lư San nói.
Nhưng Diệp Nam Sênh lại có ý kiến khác. “Tôi nghĩ cùng tranh giành cũng không thể chỉ có ba người này chứ? Theo như cách nói của cô, những người khác cũng nên bị liệt vào danh sách tình nghi. Vả lại, Hách Luyến này hình như cũng đâu sống trong tòa nhà của Đới Minh Mị.”
“Đúng.” Bản thân Lư San cũng đồng tình với cách nói của Diệp Nam Sênh, nhưng cô ấy có căn cứ của riêng mình. “Gia đình Hách Luyến tuy không sống trong tòa nhà của Đới Minh Mị, nhưng ngày xảy ra sự việc, Hách Luyến cũng có mặt ở đó. Nghe nói cũng được mời tham gia một bữa tiệc giống như mọi người”.
Nói như vật, Diệp Nam Sênh bắt đầu cảm thấy có chút đồng tình với suy nghĩ của Lư San, cộng thêm câu nói tiếp theo của Cung Khắc, cô muốn phủ nhận sự đáng nghi của Hách Luyến dường như cũng thiếu căn cứ. Cung Khắc nói: “Trước khi nghỉ học, cô ta học y phải không?”.
Diệp Nam Sênh và Lư San đều có chút bất ngờ, Lư San càng ngỡ ngàng hơn, vì trước đó cô ấy chưa từng nói với Cung Khắc chuyện Hách Luyến từng học chuyên ngành ngoại khoa. Đối diện với biểu cảm sửng sốt của hai người họ, Cung Khắc bình tĩnh giải thích: “Vì tay”. Tay của Hách Luyến và Diệp Nam Sênh rất giống nhau, đều mang một màu trắng sau khi thường xuyên rửa bằng thuốc khử trùng. Cộng thêm việc khi diễn, tay của Hách Luyến thi thoảng lại tạo một kiểu dáng. Những điều này nói cho Cung Khắc biết trước đó Hách Luyến từng học y, ngoại khoa hơn nữa thành tích không tồi.
Họ chờ đợi tròn một tiếng đồng hồ tại phim trường, cuối cùng cũng đợi được tiếng “cắt”. Khi mọi người nghĩ giữa giờ. Lư San chọn một góc trong phim trường để hỏi Hách Luyến vài vấn đề. Ở khoảng cách gần, Diệp Nam Sênh mới phát hiện ra cô ngôi sao tên Hách Luyến này có khuôn mặt trang điểm đậm. Dưới lớp phấn dày, vẫn loáng thoáng nhìn thấy quầng thâm đen. Bắt đầu từ lúc ngồi xuống, cô ta vẫn cứ lấy ngoán tay day day huyệt thái dương liên tục, trông có vẻ như rất đau đầu. Người quản lý rót nước đưa cho cô ta rồi đi vượt qua Lư San, buông một câu lạnh nhạt: “Đúng là ăn no rửng mỡ, chỉ biết điều tra dân lành”.
Tình huống này cũng không phải lần đầu tiên Lư San gặp, chỉ cần không quá đáng lắm, cô ấy sẽ làm như không nghe thấy. Cô ấy chuẩn bị hỏi, nhưng Hách Luyến dường như lại dự liệu trước được cô ấy sắp hỏi gì, bèn trả lời trước: “Buổi tối ngày chị Tiêu gặp nạn, tôi đang ở nhà xem kịch bản, đọc tới tận ba giờ sáng, không có người làm chứng, còn hôm các người phát hiện ra thứ kia, tôi đang ăn uống ở nhà bạn. Lúc đó quản lý của tôi cũng có mặt, chị ấy và bạn tôi có thể làm chứng”.
Một câu trả lời có vẻ rất lưu loát ngắn gọn không khỏi khiến Lư San nghi ngờ. “Làm sao cô biết sau đó chúng tôi phát hiện ra thứ gì?”.
Hách Luyến khẽ cười, cầm tờ tạp chí trên mặt bàn bên cạnh lên: “Tạp chí ra ngày hôm nay nói rẳng trong tòa nhà đó xuất hiện mặt của chị Tiêu. Đó, còn có cả ảnh nữa”.
Theo đầu ngón tay của Hách Luyến, Lư San nhìn thấy trên trang bìa viết dòng chữ “Cảnh sát Lâm Thủy vô dụng, oan hồn của Tiêu Khả Nhân chưa được yên nghỉ, da mặt xuất hiện trở lại”, cùng với ảnh minh họa bên cạnh, chính là ảnh chụp hiện trường cánh cửa có dính da mặt Tiêu Khả Nhân ngày hôm qua…
Mẹ kiếp, là kẻ nào làm! Lư San đứng bật dậy khỏi ghế. Nhìn từ góc độ của bức ảnh, nó trông giống như bức ảnh chính cảnh sát các cô chụp. Đang bực bội, chiếc di động trong túi của Lư San bỗng nhiên kêu lên. Cô ấy lấy ra xem, sắc mặt lập tức nghiêm lại rồi nhận điện thoại.
Cuộc nói chuyện chỉ vài câu đơn giản, dĩ nhiên Diệp Nam Sênh không nghe được đầu kia nói gì, họ chỉ nghe được Lư San đáp một câu: “Được, tôi tới ngay”.
“Hôm nay nói chuyện tới đây thôi, lần sau tôi sẽ cùng cô tìm hiểu rõ tình hình.” Lư San nghiêm giọng nói với Hách Luyến: “Trong có chuyện cần em về, em đi trước đây”.
Lư San đi rất nhanh, vài bước là đã khuất khỏi tầm nhìn của họ. Đằng xa có người hét một câu: “Cảnh tiếp theo chuẩn bị bấm máy, các diễn viên vào vị trí”. Hách Luyến nhún vai với Cung Khắc, chẳng thèm chào một tiếng đã cởi áo khoác bỏ đi.
Qua máy quay phim cách họ gần nhất, Diệp Nam Sênh phát biểu ý kiến của mình: “902 à, em cảm thấy Hách Luyến này hoặc là trong sạch, hoặc là che giấu quá sâu.”
Lúc này, Cung Khắc lại đang hơi thất thần, sự chú ý của anh đều đang được đặt vào cuốn tạp chí mà Hách Luyến để lại. Cuốn tạp chí tên Showbiz.
Muốn tìm địa chỉ tòa soạn của Showbiz quả thật rất tốn công tốn sức. Chiếc Jeep màu đen vòng đi vòng lại mấy lượt trên con đường lớn tên Tây Vong Bắc Liễu mới bắt được tấm biển của toàn soạn tạp chí Showbiz trong một con hẻm tối tăm.
Chất lượng của tấm biển không tốt, là loại inox rất mỏng, khong to lắm, được cố định vào một bờ tường đá bằng hai thanh ốc vít. Một trong hai thanh đã rời ra, chỉ cần một cơn gió, tấm biển sẽ bắt đầu chao đảo. Khi họ đỗ xong xe và đi tới trước cửa tòa soạn, tấm biển ấy đang đập những tiếng bồm bộp rất vui vẻ.
Cung Khắc dùng chân trước cửa nhìn một lúc rồi mới cất bước đi vào trong. Bên trong không có quầy đón khách mà dẫn thẳng vào một cầu thang thông lên tầng hai. Cầu thang cũng khá chắc chắn, được làm bằng xi măng, khi bước lên không có cảm giác bấp bênh như cầu thang gỗ.
Họ nhanh chóng lên tầng hai. Trên đây là phòng làm việc, mười mấy chiếc bàn được xếp không ngay ngắn trong phòng, mùi mực mới bay khắp phòng tới từ một chồng báo chí vừa được in ra, còn chưa tan hết.
Trong phòng có vài người, ai cũng đang bận việc người ấy, dường như không có ai chú ý đến việc Diệp Nam Sênh và Cung Khắc đột ngột xuất hiện. Cuối cùng, Diệp Nam Sênh túm được một người. Cô giơ một cuốn tạp chí lên và hỏi: “Bức ảnh bìa của cuốn tạp chí này do ai chụp?”.
Vốn những tưởng đây là một việc rất khó hỏi, không ngờ đối phương chỉ hơi ngước mắt lên, đáp bừa một câu “Hôm nay lắm người tìm cậu Trần thật, mới một lát đã có những hai người”.
Lại có người cũng tới truy tìm bức ảnh này như họ, Cung Khắc khó mà che giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt. Nhìn theo hướng người đó chỉ, Cung Khắc nhìn về phía một góc khác của căn phòng.
Một cô gái với mái tóc xoăn, mặc chiếc áo dạ đỏ, đứng quay lưng về phía họ. Nhưng cho dù không nhìn thẳng mặt, Cung Khắc vẫn nhận ra người đó là Đồng Đan Thanh.
Đối với chiếc “Mặt nạ” đột nhiên xuất hiện, phản ứng của phía cảnh sát rõ ràng nhẹ nhàng hơn mấy người trong cuộc. Cứ lấy người chịu trách nhiệm chung của vụ án này là Lư San ra nói, hiện giờ cô ấy đang ngồi trong phòng họp nhỏ trên tầng ba của đồn Công an quận, vô cùng có niềm tin rằng mình sẽ phá thành công vụ án này.
Cô ấy đứng phía đầu phòng, sau lưng là một tấm bảng trắng hình chữ nhật, dài hơn một mét, cao gần nửa mét, trên bảng dán mấy bức ảnh, có nam có nữ, tổng cộng có năm người. bên cạnh ảnh của họ lần lượt được viết chữ bằng bút dạ màu đen, nội dung nói về thân phận của những nhân vật trong ảnh.
“Căn hộ Đới Minh Mị đang ở không có thiết kế đi thẳng vào nhà vì dưới nhà không có người quản lý đặc biệt, nhưng chứng cứ trên camera giám sát là rõ ràng. Từ khi lớp da người được phát hiện ngược trở lại lúc thầy Cung và mọi người tới nhà của Đới Minh Mị, cả tòa nhà không có người lạ nào ra vào. Hơn nữa hình ảnh của camera trong thang máy cho thấy khoảng thời gian này cũng không có ai tới thẳng tầng nơi Đới Minh Mị ở. Điều này chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề, đó chính là trong tòa nhà của Đới Minh Mị có một người nào đó đã dán da người lên cánh của nhà cô ấy…” Lư San còn chưa nói xong, một người ngồi dưới bỗng vỗ tay. Cung Khắc nhận ra người ấy, đó là người lúc trước có tới nhà mời anh và Nam Sênh tham gia vụ án – Đồng Triết.
Cái vỗ tay của Đồng Triết quá đột ngột, tất cả mọi người có mặt ở đó đều không hiểu gì. Bấy giờ Đồng Triết lên tiếng “Đội trưởng tổng kết rất tinh túy, nhưng có thể đừng nói da người da người được không. Mọi người đều vì vụ án mà thứ liền mấy hôm rồi, thần kinh rất yếu đuối, không chịu được việc dọa dẫm đâu”.
Lời của Đồng Triết không phải ko có cơ sở. Liên quan tới vụ án của Tiêu Khả Nhân, thông qua những bài báo mà đám phóng viên showbiz lật lại, vô vàn những lời gièm pha bỗng chốc dấy lên ở khắp nơi. Có người nói Tiêu Khả Nhân đắc tội với xã hội đen từ đó bị giết người diệt khẩu. Có người lại đồn Tiêu Khả Nhân vì chính mình không thành công mà tự sát, thậm chí còn có người nói Tiêu Khả Nhân không phải bị giết.
Tóm lại là có vô vàn cách nói nhưng không có cái nào gần với sự thật. Lãnh đạo Công an thành phố cũng đã nghe nói tới vụ án này. Họ hạ lệnh phải phá án trong thời gian hạn định. Trưởng Công an quận Mân Sơn đi nhận quân lệnh, còn trọng trách phá án nặng nề cuối cùng lại rơi xuống người đám cảnh sát đang ngồi đầy trong phòng họp này.
Lư San đảo mắt nhìn một lượt những người ngồi trên ghế, ngoài Cung Khắc và Diệp Nam Sênh được cô nhờ tới giúp là tinh thần khá tốt ra thì những người khác đều miễn cưỡng lên tinh thần. Từ lúc buổi họp bắt đầu, bình trà trên bàn đã được thay nước hai lần rồi, gạt tàn chất đầy đầu lọc nát bươm.
Cô thở dài, sửa giọng theo ý mọi người, “Chỉ có thể nói rõ một vấn đề chính là một người nào đó trong tòa nhà đã dán thứ đó lên khung cửa nhà Đới Minh Mị. Hơn nữa tổ trinh sát hình sự đã điều tra, trong khoảng thời gian đó, trong tầng nhà cũng không có ai rời đi. Thế nên xét theo góc độ hình sự, đây là một vụ án đe dọa cùng xảy ra trong phòng kín là tòa nhà mà thôi. Có lẽ hung thủ là một chủ hộ sống cùng khu nhà với Đới Minh Mị, lúc ấy kẻ đó có lẽ từ nhà đi ra, thông qua cầu thang để tới nhà Đới Minh Mị, dán da… cái thứ đó lên, sau đó rời khỏi hiện trường. Thế nên chúng ta phải tập trung kiểm tra cầu thang của tòa nhà đó. Tôi nghĩ có thể hung thủ đi vội vàng, sẽ để lại manh mối
“Anh Minh!” Đồng Triết giơ ngón tay cái lên trước mặt Lư San. Lư San lườm anh ta, bổ sung thêm một câu: Đồ nịnh nọt.
Nhưng Đồng Triết vẫn đưa ra một suy nghĩ, “Đội trưởng, trước tiên chúng ta chắc chắn rằng hung thủ gây án rất chặt chẽ, thế nên không loại trừ việc hắn đi thang máy lên giữa tầng rồi chuyển sang cầu thang đi bộ. tôi cho rằng thang máy và những người đi thang máy trong khoảng thời gian này cũng nên được sàng lọc điều tra”.
Lư San đồng tình với suy nghĩ của Đồng Triết, thế nên trong lần phân công nhân lực trước đó, cô ấy lại tăng cường thêm một đội điều tra lối thang máy.
Hội nghị kết thúc, căn phòng lập tức trở nên trống trải, Lư San thu dọn xong tài liệu, đi về phía Cung Khắc và Diệp Nam Sênh vẫn còn ngồi yên tại chỗ. Chưa đợi cô ấy lên tiếng, Cung Khắc đã nói trước: “Chẳng phải làm rất tốt sao?”.
Xem ra Cung Khắc cũng tán đồng cách làm việc của cô ấy. Được khen, Lư San có chút xấu hổ. Cô ấy cười bẽn lẽn, gửi lời mời đến họ: “Tới gặp mặt các nghi phạm, tiền bối và bác sỹ Diệp có hứng thú không?”.
Diệp Nam Sênh nhún vai, “Đằng nào cũng nhàn rỗi”.
Thật ra Diệp Nam Sênh cũng chẳng nhàn, sở dĩ cô muốn tới tham gia vụ án này đơn thuần là tò mò về tên hung thủ biến thái đó mà thôi. Còn nhớ lúc đó khi đeo găng tay, gỡ lớp da mặt từ trên khung cửa xuống, cô đã thầm gào thét trong lòng: Mẹ ơi, “dao pháp” thật là sắc bén.
Nhưng khi họ tới nơi, gặp nghi phạm đầu tiên, trực giác khiến Diệp Nam Sênh cảm thấy cô gái nhỏ với tướng mạo hiền lành trước mặt này không phải là hung thủ. Lư San lựa chọn gặp người này đầu tiên, rõ ràng cô ấy cho rằng người này đáng nghi nhất. Nhưng ai có thể nói cho Diệp Nam Sênh một ngôi sao nữ ngoài hai mươi, yếu ớt gầy gò, sẽ có dao pháp gì hay đây?
Có vẻ như nhận ra nghi vấn của Diệp Nam Sênh, Lư San giải thích cho cô nghe căn cứ của mình. Hiện tại họ đang tiến hành quay bộ phim truyền hình tại một khu nào đó ở Lâm Thủy, nghi phạm mục tiêu chính là nữ phụ đang hợp tác với Đới Minh Mị trong bộ phim này.
“Cô ta tên là Hách Luyến. Cô ta nhỏ tuổi nhưng đã ra mắt được mấy năm rồi, kinh nghiệm còn dày hơn Đới Minh Mị. Khi còn đi học đã được công ty tìm kiếm ngôi sao khai quật, còn chưa tốt nghiệp đã nghỉ học luôn để tiến thân vào giới điện ảnh, tiếc là không may mắn lắm, vai diễn tốt nhất cũng chỉ là nữ phụ hai. Trong bộ phim truyền hình lần này cuối cùng cô ta cũng được lọt vào danh sách lựa chị cho vai nữ chính. Đáng tiếc, dù là nạn nhân Tiêu Khả Nhân hay người hiện tại đang tiếp nhận – Đới Minh Mị, phía sản xuất cũng không giúp cô ta có một cơ hội.” Lư San nói.
Nhưng Diệp Nam Sênh lại có ý kiến khác. “Tôi nghĩ cùng tranh giành cũng không thể chỉ có ba người này chứ? Theo như cách nói của cô, những người khác cũng nên bị liệt vào danh sách tình nghi. Vả lại, Hách Luyến này hình như cũng đâu sống trong tòa nhà của Đới Minh Mị.”
“Đúng.” Bản thân Lư San cũng đồng tình với cách nói của Diệp Nam Sênh, nhưng cô ấy có căn cứ của riêng mình. “Gia đình Hách Luyến tuy không sống trong tòa nhà của Đới Minh Mị, nhưng ngày xảy ra sự việc, Hách Luyến cũng có mặt ở đó. Nghe nói cũng được mời tham gia một bữa tiệc giống như mọi người”.
Nói như vật, Diệp Nam Sênh bắt đầu cảm thấy có chút đồng tình với suy nghĩ của Lư San, cộng thêm câu nói tiếp theo của Cung Khắc, cô muốn phủ nhận sự đáng nghi của Hách Luyến dường như cũng thiếu căn cứ. Cung Khắc nói: “Trước khi nghỉ học, cô ta học y phải không?”.
Diệp Nam Sênh và Lư San đều có chút bất ngờ, Lư San càng ngỡ ngàng hơn, vì trước đó cô ấy chưa từng nói với Cung Khắc chuyện Hách Luyến từng học chuyên ngành ngoại khoa. Đối diện với biểu cảm sửng sốt của hai người họ, Cung Khắc bình tĩnh giải thích: “Vì tay”. Tay của Hách Luyến và Diệp Nam Sênh rất giống nhau, đều mang một màu trắng sau khi thường xuyên rửa bằng thuốc khử trùng. Cộng thêm việc khi diễn, tay của Hách Luyến thi thoảng lại tạo một kiểu dáng. Những điều này nói cho Cung Khắc biết trước đó Hách Luyến từng học y, ngoại khoa hơn nữa thành tích không tồi.
Họ chờ đợi tròn một tiếng đồng hồ tại phim trường, cuối cùng cũng đợi được tiếng “cắt”. Khi mọi người nghĩ giữa giờ. Lư San chọn một góc trong phim trường để hỏi Hách Luyến vài vấn đề. Ở khoảng cách gần, Diệp Nam Sênh mới phát hiện ra cô ngôi sao tên Hách Luyến này có khuôn mặt trang điểm đậm. Dưới lớp phấn dày, vẫn loáng thoáng nhìn thấy quầng thâm đen. Bắt đầu từ lúc ngồi xuống, cô ta vẫn cứ lấy ngoán tay day day huyệt thái dương liên tục, trông có vẻ như rất đau đầu. Người quản lý rót nước đưa cho cô ta rồi đi vượt qua Lư San, buông một câu lạnh nhạt: “Đúng là ăn no rửng mỡ, chỉ biết điều tra dân lành”.
Tình huống này cũng không phải lần đầu tiên Lư San gặp, chỉ cần không quá đáng lắm, cô ấy sẽ làm như không nghe thấy. Cô ấy chuẩn bị hỏi, nhưng Hách Luyến dường như lại dự liệu trước được cô ấy sắp hỏi gì, bèn trả lời trước: “Buổi tối ngày chị Tiêu gặp nạn, tôi đang ở nhà xem kịch bản, đọc tới tận ba giờ sáng, không có người làm chứng, còn hôm các người phát hiện ra thứ kia, tôi đang ăn uống ở nhà bạn. Lúc đó quản lý của tôi cũng có mặt, chị ấy và bạn tôi có thể làm chứng”.
Một câu trả lời có vẻ rất lưu loát ngắn gọn không khỏi khiến Lư San nghi ngờ. “Làm sao cô biết sau đó chúng tôi phát hiện ra thứ gì?”.
Hách Luyến khẽ cười, cầm tờ tạp chí trên mặt bàn bên cạnh lên: “Tạp chí ra ngày hôm nay nói rẳng trong tòa nhà đó xuất hiện mặt của chị Tiêu. Đó, còn có cả ảnh nữa”.
Theo đầu ngón tay của Hách Luyến, Lư San nhìn thấy trên trang bìa viết dòng chữ “Cảnh sát Lâm Thủy vô dụng, oan hồn của Tiêu Khả Nhân chưa được yên nghỉ, da mặt xuất hiện trở lại”, cùng với ảnh minh họa bên cạnh, chính là ảnh chụp hiện trường cánh cửa có dính da mặt Tiêu Khả Nhân ngày hôm qua…
Mẹ kiếp, là kẻ nào làm! Lư San đứng bật dậy khỏi ghế. Nhìn từ góc độ của bức ảnh, nó trông giống như bức ảnh chính cảnh sát các cô chụp. Đang bực bội, chiếc di động trong túi của Lư San bỗng nhiên kêu lên. Cô ấy lấy ra xem, sắc mặt lập tức nghiêm lại rồi nhận điện thoại.
Cuộc nói chuyện chỉ vài câu đơn giản, dĩ nhiên Diệp Nam Sênh không nghe được đầu kia nói gì, họ chỉ nghe được Lư San đáp một câu: “Được, tôi tới ngay”.
“Hôm nay nói chuyện tới đây thôi, lần sau tôi sẽ cùng cô tìm hiểu rõ tình hình.” Lư San nghiêm giọng nói với Hách Luyến: “Trong có chuyện cần em về, em đi trước đây”.
Lư San đi rất nhanh, vài bước là đã khuất khỏi tầm nhìn của họ. Đằng xa có người hét một câu: “Cảnh tiếp theo chuẩn bị bấm máy, các diễn viên vào vị trí”. Hách Luyến nhún vai với Cung Khắc, chẳng thèm chào một tiếng đã cởi áo khoác bỏ đi.
Qua máy quay phim cách họ gần nhất, Diệp Nam Sênh phát biểu ý kiến của mình: “902 à, em cảm thấy Hách Luyến này hoặc là trong sạch, hoặc là che giấu quá sâu.”
Lúc này, Cung Khắc lại đang hơi thất thần, sự chú ý của anh đều đang được đặt vào cuốn tạp chí mà Hách Luyến để lại. Cuốn tạp chí tên Showbiz.
Muốn tìm địa chỉ tòa soạn của Showbiz quả thật rất tốn công tốn sức. Chiếc Jeep màu đen vòng đi vòng lại mấy lượt trên con đường lớn tên Tây Vong Bắc Liễu mới bắt được tấm biển của toàn soạn tạp chí Showbiz trong một con hẻm tối tăm.
Chất lượng của tấm biển không tốt, là loại inox rất mỏng, khong to lắm, được cố định vào một bờ tường đá bằng hai thanh ốc vít. Một trong hai thanh đã rời ra, chỉ cần một cơn gió, tấm biển sẽ bắt đầu chao đảo. Khi họ đỗ xong xe và đi tới trước cửa tòa soạn, tấm biển ấy đang đập những tiếng bồm bộp rất vui vẻ.
Cung Khắc dùng chân trước cửa nhìn một lúc rồi mới cất bước đi vào trong. Bên trong không có quầy đón khách mà dẫn thẳng vào một cầu thang thông lên tầng hai. Cầu thang cũng khá chắc chắn, được làm bằng xi măng, khi bước lên không có cảm giác bấp bênh như cầu thang gỗ.
Họ nhanh chóng lên tầng hai. Trên đây là phòng làm việc, mười mấy chiếc bàn được xếp không ngay ngắn trong phòng, mùi mực mới bay khắp phòng tới từ một chồng báo chí vừa được in ra, còn chưa tan hết.
Trong phòng có vài người, ai cũng đang bận việc người ấy, dường như không có ai chú ý đến việc Diệp Nam Sênh và Cung Khắc đột ngột xuất hiện. Cuối cùng, Diệp Nam Sênh túm được một người. Cô giơ một cuốn tạp chí lên và hỏi: “Bức ảnh bìa của cuốn tạp chí này do ai chụp?”.
Vốn những tưởng đây là một việc rất khó hỏi, không ngờ đối phương chỉ hơi ngước mắt lên, đáp bừa một câu “Hôm nay lắm người tìm cậu Trần thật, mới một lát đã có những hai người”.
Lại có người cũng tới truy tìm bức ảnh này như họ, Cung Khắc khó mà che giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt. Nhìn theo hướng người đó chỉ, Cung Khắc nhìn về phía một góc khác của căn phòng.
Một cô gái với mái tóc xoăn, mặc chiếc áo dạ đỏ, đứng quay lưng về phía họ. Nhưng cho dù không nhìn thẳng mặt, Cung Khắc vẫn nhận ra người đó là Đồng Đan Thanh.
/103
|