Thời kỳ đầu giải phóng, Lâm Thủy mới chỉ là một thành phố nhỏ với tổng diện tích khoảng sáu tram kilomet vuông. Cùng với việc cải cách mở cửa và điều kiện địa lý ưu việt là ba song tụ hội, đồng thời còn là lối vào cửa biển, Lâm Thủy đã tiến lên nhanh chóng, trở thành thành phố phát triển theo hình thức đa ngành, trong đó vận tải hang hải là ngành chủ đạo. Bắt đầu từ năm 1993, nhà nước sát nhập mười quận huyện lân cận như Chiêu Dương, Bính Đông, Mân Sơn, Tứ Hòan,… vào Lâm Thủy. Từ đó, Lâm Thủy nhảy vọt, trở thành một thành phố lớn trong nước, chiếm diện tích hơn mười ngàn kilomet vuông.
Quận Bính Đông nhỏ nhất trong mười quận, cũng là khu vực gần thành phố Lâm Thủy trước đây nhất. Từ năm 2004, khi đại học Bính Đông hoàn thành xong quy hoạch khởi công dài hơn năm năm tại đây thì đại học Lâm Thủy, đại học y khoa Lâm Thủy và bảy học viện, cao đẳng đều lần lượt được di dời. Từ đó, quận Bính Đông cũng trở thành vị trí có không khí học thuật nhất Lâm Thủy.
Chiếc taxi màu đỏ đi ngang qua cánh cửa chính trường Nghệ thuật Nhiếp ảnh Đông Phương, quẹo phải, rẽ vào một con đường rợp bóng cây.
Tiết trời đầu thu, hàng ngô đồng ven đường, bên đường vẫn xanh mướt, phiến lá chia cắt những bóng nắng loang lổ, hắt lên con đường đá sỏi, sáng sủa mà vẫn toát ra cảm giác lạnh lẽo. Bánh xe liên tiếp lăn qua mấy viên đá, cơ thể Quan Sở cũng lên lên xuống xuống theo quán tính.
Anh ấy cảm thấy thấp thỏm vô cùng.
“Đông Đông à, con đã hứa với bố hai là không kể chuyện căn nhà đó cho bố con rồi đấy.”
Đông Đông đang mải mê chơi trò bắn máy bay trong di động của Quan Sở, bị hỏi như vậy, nó chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Vâng, ban nãy con ngoắc tay với bố năm lần rồi.”
Bắn rơi được chiếc máy bay cuối cùng, Đông Đông lưu lại kỷ lục rồi mới ngước lên, “Nhưng bố hai này, con không nói thì bố con sẽ không biết hay sao?”
Ánh mắt con bé rất ngây thơ nhưng lại khiến Quan Sở nhìn thấy mà lòng lạnh run, lần này thì chỉ còn cách tự cầu nguyện thôi.
Chiếc xe lại đi thẳng thêm một đoạn đường, rẽ lần nữa rồi dừng lại trước cửa chính của một khu nhà. Cửa chính được thiết kế kiểu Vintage phục cổ, tay nắm cửa chạm khắc hình đầu sư tử bằng đồng. Hai cánh cửa gắn cố định vào bức tường đá hai bên, trên cửa bên phải lại mở riêng một cánh cửa nhỏ cao khoảng hai mét, chiều rộng vừa đủ cho một người đi qua.
Lúc này cửa nhỏ khép, cùng với cánh cửa lớn yên tĩnh lộ ra một bụi cây thấp phía sau tường. Quan Sở trả tiền, dẫn Đông Đông đi thẳng vào trong. Ngang qua phòng bảo vệ, nội dung cuộc trò chuyện khiến bước chân hai người chậm lại, thi thoảng lại có cụm từ “Phòng 901 bên cạnh”, rồi lại thêm câu “Người đó trông cũng chẳng bình thường”, khiến Quan Sở tim đập chân run.
Anh ấy dừng bước, “Mọi người đang nói ai vậy?”
“Anh Quan đến rồi à, ban nãy có một người tướng mạo rất kỳ cục, nói là chủ hộ phòng 902. Thật không ngờ anh bán nhanh vậy. Từ lâu đã có tin đồn phòng sát vách hơi cổ quái, lúc đầu anh không nghe, còn đòi trả cả cục. Giờ thì hiểu rồi chứ…”
Người bảo vệ khua môi múa mép, tự cho là đang bảo ban Quan Sở. Anh ta đâu có để ý là Quan Sở đã chạy vào trong mất tiêu rồi.
Quan Sở đi nhanh, tìm đúng hai lượt khắp tòa nhà 11. Chiếc Herdsman yên vị dừng tại vị trí 7-B trước tòa nhà, nhưng người trong xe thì tuyệt nhiên không tìm thấy.
“Đông Đông, con cảm thấy môi trường trong khu này có được không?” Quan Sở ủ rũ ngồi phịch xuống lề đường, bi thương ai oán.
“Mức độ phủ xanh bình thường, hầu hết là những cây rụng lá, cho dù có trồng mẫu đơn, nguyệt quế cũng không sống nổi qua mùa đông. Chỉ vài ngày nữa thôi, cả vườn này sẽ trơ trụi hết. Không có phòng tập gym, vậy là buổi sáng phải chạy bộ năm trăm mét. Đúng là có sân vận động kiểu mở, nhưng đã bị bỏ hoang. Khoảng cách giữa các tầng tạm ổn, ánh sáng không đến nỗi quá tệ hại. Điều kiện giao thông bình thường, có một tuyến xe buýt, bốn mươi lăm phút một chuyến, thi thoảng lại muộn đôi chút, tần suất muộn vào khoảng ba lần một ngày…”
Người nói những lời ấy dĩ nhiên không phải Cung Tiêu Đằng. Đó là tiếng của một người đàn ông, giọng nói lành lạnh, đông lại như bang, mới nghe lần đầu sẽ dễ khiến cho người ta có cảm giác run cầm cập như đang ngâm mình trong nước đá. Mỗi câu nói của anh không dài nhưng đã đánh giá một cách hoàn chỉnh và toàn diện về khu nhà này. Những tình hình ấy bản thân Quan Sở cũng hiểu, nhưng anh ấy tin rằng có sự khác biệt giữa mình và người đứng phía sau nằm ở chỗ, anh ấy muốn tìm hiểu những điều này cũng phải mất nửa tháng điều tra, còn người đó, … ha ha, cùng lắm chỉ mất khoảng mười phút.
“Nhưng mùa đông hệ thống sưởi không ổn…” Người đó nói.
“Tôi đã lắp điều hòa, bốn chiếc! Trong phòng khách, phòng ngủ của hai người, còn cả phòng làm việc của cậu. Nếu cậu cảm thấy không đủ, ngày mai tớ sẽ tìm công nhân lắp thêm ngay một chiếc trong nhà vệ sinh!” Quan Sở giơ ngón tay lên, quay đầu lại thề độc. Giờ vừa đúng lúc mặt trời xuống núi, tia sáng nhạt nhòa, mỏng manh ôm lấy cơ thể người phía sau. Trong bóng râm người chiều sáng, ngũ quan của anh trở nên mơ hồ, nhưng có thể nhận ra anh cao mét tám, khuôn mặt xương xẩu.
Những đặc điểm này khiến cả người anh rõ ràng trông dài, khẳng khiu và yếu ớt.
“Cung à, cuối cùng cậu cũng trở về rồi! Có biết tớ mong cậu lâu như thế nào không? Thời gian gần đây tớ giúp cậu chăm con, tìm nhà, mệt đến độ gầy rộc đi rồi.”
“Kiểu xưng hô này còn giống truyện ma hơn phòng 901 đấy.” Người đó nghiêng người, né tránh cái ôm của Quan Sở. Anh nhìn Đông Đông đứng bên cạnh, “Cao thêm hai phân rồi.”
Đông Đông đi đôi giày da nhỏ màu đỏ, chạy mấy bước tới bên cạnh người ấy, gọi một tiếng “Bố”.
Khác với cảnh trùng phùng của những người bình thường, người ấy không bế con gái lên thân mật một hồi mà chỉ giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu Đông Đông một chút. Anh trước giờ luôn là người giấu kín tình cảm, hoặc nói cách khác, anh không quá giỏi trong việc thể hiện cảm xúc của mình.
Vì tiếp xúc lâu với đủ các loại thuốc hóa học, anh có một đôi tay trắng nhợt như mắc bệnh, sắc mặt ngược lại rất khỏe khoắn, cũng trắng nhưng trên phần xương gò má cao có thể nhìn thấy chút hây hây. Mũi của anh là loại mũi diều hâu hiếm thấy trong người Á châu, điều này khiến cả người anh toát lên vẻ nhạy bén, sắc sảo, mà thực tế anh cũng đích thực là mẫu người ấy. Cằm anh vuông vức, vì mới kết thúc chuyến hành trình nên trên cằm còn chút râu lún phún.
Thôi được rồi, tất cả mọi thức trước mắt đều thể hiện người này chính là anh bạn cộng tác mà Quan Sở thân thiết – người chỉ nhìn qua là có thể suy đoán được chân tướng, ông bạn có thể nhìn thấu anh ấy – Cung Khắc.
Quan Sở có chút nản lòng, “Cung Khắc, cậu khiến cho khả năng diễn xuất đang mỗi ngày một nâng cao của mình trở thành trò cười đấy, cảm giác này rất tệ.”
Ngừng một lát, anh ấy lại nói, “Chủ hộ bên 901 đúng là có hơi quái đản, nếu cậu thực sự không muốn ở, tớ sẽ…”
Quan Sở định nói sẽ tìm một căn nhà khác.
Ở Lâm Thủy, Cung Khắc vốn có một ngôi nhà, sau đó thành phố quy hoạch xây dựng thì khu đất đó phải kiến thiết lại, trở thành kiến trúc tiêu biểu của Lâm Thủy về sau – tòa nhà thành phố. Đúng thời gian ấy Cung Khắc lại đang đi nơi khác, thế nên việc tìm nhà mới đã rơi vào tay một trong số những người bạn hiếm hoi của anh, cũng là người sống tại Lâm Thủy – Quan Sở.
Quan Sở đợi Cung Khắc trả lời, nhưng chỉ đợi được bóng lưng của anh đi về phía tòa nhà 11.
“Mang chìa khóa đi chưa?” Cái bóng cao lớn hỏi. Quan Sở luống cuống lục tìm trong túi, “Mang rồi.”
Gặp được bố, Đông Đông rõ ràng rất vui. Nó cứ chạt chân sáo phía sau Cung Khắc. Trùng hợp là cách nó khoảng một mét có một chiếc bình thủy tinh, chẳng biết đã bị ai đập vỡ, mảnh thủy tinh sắc nhọn rơi vãi lung tung dưới đất, còn chưa được dọn dẹp.
Đông Đông chỉ mải ngước lên nhìn bố, hoàn toàn không chú ý dưới chân. Quan Sở phía sau lưng nó cũng đang chìm trong tâm sự, không chú ý nốt.
Đông Đông nhảy lên trước, bất thình lình một cánh tay vòng qua eo, nhấc nó lên. Đông Đông kêu lên rồi cúi xuống, mới nhìn thấy vị trí nguy hiểm kia.
“Nhìn đường đó.” Nói xong, Cung Khắc cũng không thả Đông Đông xuống. Anh dùng sức, nâng con bé ngồi thẳng lên vai phải của mình.
Mặt trời đã xuống núi, gió thu cùng chút ánh sáng ít ỏi còn sót lại hắt lên mặt. Ban đầu còn hơi sợ hãi, nhưng Đông Đông vẫn rất phấn khích. Đây là lần đầu tiên nó được ngồi trên vai bố, ngắm nhìn thế giới.
Dù bố của nó có rất nhiều điểm khác biệt với bố của các bạn: trước nay bố không cười, cũng rất ít nói, bố hay nghe những loại nhạc kỳ lạ, có lúc bố ngồi ngẩn ra trong phòng cả ngày không động đậy…, nhưng Đông Đông cảm thấy một người có thể vững vàng bế nó ngồi lên vai chắc chắn là người bố tuyệt nhất trên thế gian này.
Ngay bản thân Cung Tiêu Đằng cũng không biết, ngày 30 tháng 9 là sinh nhật nó.
Bố hai thể lực cực tệ, bò lên tầng bảy đã thở hồng hộc không chịu nổi, thế nên có thể tưởng tượng ra, khi tới cửa phòng 902, lúc bố bảo bố hai xuống nhà, vào trong xe lấy bánh gato, vẻ mặt của bố hai sẽ biến thành cái bộ dạng gì.
Bố hai vốn định kháng nghị nhưng một câu nói của bố đã khiến bố hai “tắt điện” ngay tại chỗ.
Bố nói “Một căn hộ hơn một năm không bán được, chủ hộ đã giảm giá bao nhiêu cho cậu?”
Lúc đó bố hai bù lu bù loa nói có trời đất chứng giám, lúc mua căn hộ này thực sự đã dùng hết số tiền bố đưa cho. Khi bố hai nhận lệnh xuống nhà lấy bánh gato, Đông Đông biết, không cần nó kể cho bố nghe chỗ tiền tiết kiệm của bố hai, bỗ cũng biết thừa.
Nhưng điều Cung Tiêu Đằng không ngờ tới là khi nó nhìn vào chiếc bánh gato kem bơ màu hồng phấn, nói ra ước nguyện của mình trong ngày sinh nhật, chính nó lại là người bật khóc.
Mong muốn của Đông Đông là: Ước gì có thể nhìn thấy bố cười một lần.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Quan Sở cũng dỗ được một Đông Đông đã khóc tới hụt hơi đi ngủ. Anh ấy đau sốc hông, cười trừ đẩy cửa phòng làm việc.
Trong phòng, ngọn đèn chân không trên trần nhà bị năm chiếc chao đèn hình cánh hoa nhạt nhòa lọc thành một sắc màu hòa nhã, hắt lên những đồ dùng trong phòng. Một chiếc đèn kiểu cổ đặt trên cái bàn dạng dài chính giữa phòng, tỏa ra ánh sáng xanh lục, bóng đèn phía dưới là kiểu hở, một đầu còn có sợi đây bằng kim loại rủ xuống làm công tắc.
Kiểu đèn bàn này xuất hiện sớm nhất vào những năm bảy mươi, tới cuối những năm tám mươi đã bị kiểu đèn trang trí có diện mạo bắt mắt hơn thay thế, dần dần không còn xuất hiện nữa.
Đèn đang sáng.
Dưới ánh đèn mở một quyển sổ ghi chép, cây bút máy yên lặng nằm trên nếp khâu chính giữa cuốn sổ, nắp bút cài phía sau đuôi.
Trên cuốn sổ không có nét chữ.
Những thứ trên bàn đại khái là vậy. Hai dãy giá sách được ghép nối vào bàn, trông lại càng nổi bật. Toàn bộ phần vách tường trong giá sách được bày ngay ngắn đủ các đầu sách. Các cuốn sách to nhỏ khác nhau, có cuốn dày ngang hai viên gạch chập vào, lại có những thứ giống như những tờ giấy vụn được ghim tạm, xếp thành một xấp.
Nếu người lạ nhìn thấy những thứ này, ấn tượng đầu tiên có thể sẽ nghĩ chủ nhân của phòng sách này hoặc là một nhà bác học, hoặc là một kẻ dốt đặc cán mai, bỏ chút tiền ra để “trang điểm” cho bộ mặt của mình.
Quan Sở biết chủ nhân của nó thuộc loại người đầu tiên, nhưng cũng không hẳn là vật, vì kiến thức của Cung Khắc chỉ giới hạn trong một số lĩnh vực đặc thù.
Quan Sở vòng qua bàn, cầm cuốn “Tâm Lý học biến thái và phân tích hành vi tội phạm” đút vào giữa hai cuốn “Phân tích mười vụ án giết người biến thái nghiêm trọng ở phương Tây” và “Kiến thức về tức chi và biểu cảm”, rồi lại đổi vị trí của hai cuốn “Độc lý – Bệnh lý học” và “Phân tích sự liên kết giữa những biểu cảm nhỏ và những hành vi mang tính ám thị”, lúc bấy giờ mới phủi bụi trên tay, ngồi xuống chiếc ghế sofa đôi ở đầu bên kia bàn làm việc.
Anh ấy nhìn Cung Khắc – cơ thể đã cong lại thành hình chữ U, đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Cung Khắc đang hai tay vào nhau, đặt trước mũi, khuỷu tay chống lên hai chân. Lưng anh có gù nhưng chỉ chút xíu mà thôi, điều này không thể khiến người ta phủ nhận việc Cung Khắc được coi là một người có tướng mạo tuấn tú.
Hơn nữa, vào những lúc bình thường như thế này, một Cung Khắc im lặng có vẻ rất tao nhã. Anh được tiếp nhận một nền giáo dục tốt, hành động lịch thiệp, chỉ là có lúc tính cách bất thường, quái đản khiến những người bạn lâu năm phát rồ.
Nếu không có sự cố ngoài ý muốn mấy năm về trước, cậu ấy hoàn toàn có thể nở một nụ cười hiền hòa nhìn Đông Đông như một người bố thực sự. Thuốc đã khiến cơ mặt của cậu ấy mất kiểm soát, trong ngành y đây vẫn còn là một lĩnh vực bị bỏ ngỏ.
Một người cũng là bác sỹ như Quan Sở cảm thấy xót xa cho bạn. Anh ấy với cánh tay, cầm lấy cuốn sổ và cây bút mát trên bàn, “Đông Đông đã ngủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Quan Sở nói xong, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt mông lung như sương của Cung Khắc. Anh ấy hiểu, mỗi khi Cung Khắc để lộ ra ánh mắt này tức là đã chìm đắm vào vụ án.
“Vụ án xảy ra vào ngày mùng 10 tháng 9, địa điểm là một ngã tư tên Ngũ Giác Khẩu, quận Thiết Đông, thành phố Q. Vào lúc sáng sớm, trời còn mờ sương, một nhân viên vệ sinh môi trường sau khi quét dọn xong thì đi tới thùng rác ở góc đường, nhìn thấy một chiếc túi bằng nhựa có hai mày vàng trắng đan xen, bên trong là xác nạn nhân đã bị chặt. Nạn nhân là nữ, độ tuổi từ 24 tới 26, trong các mảnh xác thiếu mất đầu, mười ngón tay và bộ phận sinh dục…”
Cùng với giọng nói như một cái máy đang điều hòa không khí trong phòng từng chút một của Cung Khắc, chiếc bút trong tay Quan Sở cũng lướt nhanh từng con chữ.
Thế kỷ XXI, thời đại mà khoa học kỹ thuật phát triển tới trình độ cao, cùng với đó, thủ đoạn phạm tội cũng ngày càng được phức tạp hóa. Hai người họ, một người là giảng viên Tâm lý học Tội phạm tại trường cảnh sát, quen thuộc với việc tìm kiếm chân tướng trong từng chi tiết nhỏ nhặt tại những đống hoang tàn vụn nát, một người là bác sỹ khoa Tâm thần, dùng chữ viết ghi chép lại những chuyện kinh hồn khiếp vía ấy.
Quan Sở thường nói, nếu thả anh ấy và Cung Khắc về Anh quốc thế kỷ trước, anh sẽ là một bác sỹ Watson ôn hòa hiền hậu, còn Cung Khắc sẽ là một SherloCung Khắc Holmes khiến những phần tử tội phạm chỉ nghe danh đã rợn người.
Nhưng Cung Khắc cũng nói, Quan Sở còn cách cái “ôn hòa hiền hậu” ấy quá xa. Quan trọng là, não bộ các bệnh nhân của bác sỹ Watson đều bình thường, không như Quan Sở, não bộ của cả bác sỹ và bệnh nhân đều bất thường.
Chín giờ tối, một tiếng sấm vang dội ngắt ngang lời trình bày cảu Cung Khắc. Anh nhìn ra sắc trời đen kịt bên ngoài. Cơn mưa lớn đang chuẩn bị trút xuống thành phố trong những ngày đầu thu.
“Tạm thời tới đây thôi.” Anh thay đổi tư thế ngồi dã duy trì suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng trên gương mặt không hề có chút mệt mỏi nào, ánh mắt tinh tường trở lại, bờ môi vẫn cứ thẳng tắp.
Quan Sở thì vặn người một cái thật mạnh, có vẻ vẫn còn muốn nói tiếp, “Nhưng rốt cuộc hung thủ là tay Giám đốc hay là một trong những bạn học cùng lớp với cô ấy, cậu còn chưa nói mà…”
“Hoặc là một kẻ khác!” Quan Sở lại phấn khích.
“Hay tối nay cậu ở lại đây, tớ nói hết toàn bộ vụ án cho cậu?” Cung Khắc gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, tấm gỗ vang lên những tiếng “cộc cộc”. Kể ra cũng trùng hợp, hệt như muốn đáp lại Cung Khắc vậy, từ phía vách tường nhà bên cũng loáng thoáng vọng tới hai tiếng.
Cộc… cộc…
Trái tim Quan Sở lập tức vọt lên tận cổ họng, sát vách chính là căn hộ có rất nhiều truyền thuyết – 901.
“À… tớ về trước đây.” Quan Sở nhanh lẹ ra khỏi phòng chẳng mấy chốc bên ngoài đã vọng vào tiếng sập cửa.
Cung Khắc chưa bao giờ tin rằng trên đời này có ma quỷ, thế nên không làm ầm ĩ lên như Quan Sở.
Anh ngồi lên ghế, thất thần một lúc.
Chín giờ bốn lăm phút, anh đứng dậy rửa mặt.
Đúng mười giờ, Cung Khắc nằm lên giường.
Vì thường xuyên phải đi công tác nên Cung Khắc không kén giường. Nằm xuống chưa đầy nửa phút, anh đã chìm vào cơn mộng mị.
Vẫn là giấc mơ quen thuộc ấy, những mảng sương mờ không sao thổi tan hết, anh đứng giữa mịt mùng, một tiếng cười quái dị nhát gừng vọng bên tai.
“Rẹt” một tiếng, là một âm thanh cực kỳ chân thực, Cung Khắc mở mắt ra. Ngoài cửa, sấm chớp đang hoành hành, lại có thêm tia chớp nữa, gần tới nỗi dường như đánh sâu vào trong tòa nhà. Cánh cửa sổ ban công đập đập liên hồi vào bệ cửa, giữa nhưng tia sáng lóe lên rồi vụt tắt.
Anh quên đóng cửa sổ rồi.
Cung Khắc xuống giường, chẳng thèm khoác áo, đi thẳng vào phòng khách.
Kết cấu kiến trúc của khu đô thị Tùng Bình tương đối giống nhau, một tầng có hai nhà, vào cửa là phòng khách, phòng khách nối liền với một ban công có cửa kính chạm đất. Có thể lúc thiết kế họ suy nghĩ chưa chu toàn, khoảng cách giữa ban công của hai căn hộ trong cùng một tầng chỉ dài hơn một cánh tay chút xíu.
Nhà cũ của Cung Khắc trồng mấy chậu cây, giống cây cũng được coi là quý hiếm. Sau khi chuyển nhà, chúng đã bị q strong lúc sốt ruột đẩy hết ra ngoài ban công. Ra tới nơi, Cung Khắc không thể lo tới cánh cửa sổ nữa mà trước hết phải dọn mấy chậu cây lộn xộn này đi.
Cho dù là một người không có biểu cảm gì như anh cũng cảm thấy có chút xót xa, tức giận. Đang mải nghĩ làm sao để xử lý Quan Sở thì từ vị trí sát vách bỗng vọng tới một tiếng ”bùm” vang dội. Anh ngẩng đầu nhìn về phía tiếng động, một gương mặt kỳ dị xuất hiện.
Sát vách, cũng tức là căn hộ 901, ban công không lắp đặt cửa sổ bằng kính như đại đa số các hộ dân trong khu Tùng Bình. Lúc này đây, giữa bầu trời đêm rộng lớn, gió mưa bão bùng, những hạt mưa to bằng hạt đậu táp thẳng lên bục xi măng của ban công, cũng đồng thời làm ướt rượt một đôi chân trần đứng trên đó.
Trong mưa gió, một thiếu nữ với mái tóc dài ướt nhẹp dính chặt vào sống lưng. Cô quỳ gối trên chiếc bục xi măng chỉ rộng bằng một bàn chân, cánh tay gầy nhẳng đung đưa qua lại, dường như đang tìm sự cân bằng.
Bỗng nhiên, cô ý thức được có sự tồn tại của người khác, quay ngoắt đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Cung Khắc.
Ánh mắt cô… trống rỗng vô hồn.
Quận Bính Đông nhỏ nhất trong mười quận, cũng là khu vực gần thành phố Lâm Thủy trước đây nhất. Từ năm 2004, khi đại học Bính Đông hoàn thành xong quy hoạch khởi công dài hơn năm năm tại đây thì đại học Lâm Thủy, đại học y khoa Lâm Thủy và bảy học viện, cao đẳng đều lần lượt được di dời. Từ đó, quận Bính Đông cũng trở thành vị trí có không khí học thuật nhất Lâm Thủy.
Chiếc taxi màu đỏ đi ngang qua cánh cửa chính trường Nghệ thuật Nhiếp ảnh Đông Phương, quẹo phải, rẽ vào một con đường rợp bóng cây.
Tiết trời đầu thu, hàng ngô đồng ven đường, bên đường vẫn xanh mướt, phiến lá chia cắt những bóng nắng loang lổ, hắt lên con đường đá sỏi, sáng sủa mà vẫn toát ra cảm giác lạnh lẽo. Bánh xe liên tiếp lăn qua mấy viên đá, cơ thể Quan Sở cũng lên lên xuống xuống theo quán tính.
Anh ấy cảm thấy thấp thỏm vô cùng.
“Đông Đông à, con đã hứa với bố hai là không kể chuyện căn nhà đó cho bố con rồi đấy.”
Đông Đông đang mải mê chơi trò bắn máy bay trong di động của Quan Sở, bị hỏi như vậy, nó chẳng buồn ngẩng đầu lên, “Vâng, ban nãy con ngoắc tay với bố năm lần rồi.”
Bắn rơi được chiếc máy bay cuối cùng, Đông Đông lưu lại kỷ lục rồi mới ngước lên, “Nhưng bố hai này, con không nói thì bố con sẽ không biết hay sao?”
Ánh mắt con bé rất ngây thơ nhưng lại khiến Quan Sở nhìn thấy mà lòng lạnh run, lần này thì chỉ còn cách tự cầu nguyện thôi.
Chiếc xe lại đi thẳng thêm một đoạn đường, rẽ lần nữa rồi dừng lại trước cửa chính của một khu nhà. Cửa chính được thiết kế kiểu Vintage phục cổ, tay nắm cửa chạm khắc hình đầu sư tử bằng đồng. Hai cánh cửa gắn cố định vào bức tường đá hai bên, trên cửa bên phải lại mở riêng một cánh cửa nhỏ cao khoảng hai mét, chiều rộng vừa đủ cho một người đi qua.
Lúc này cửa nhỏ khép, cùng với cánh cửa lớn yên tĩnh lộ ra một bụi cây thấp phía sau tường. Quan Sở trả tiền, dẫn Đông Đông đi thẳng vào trong. Ngang qua phòng bảo vệ, nội dung cuộc trò chuyện khiến bước chân hai người chậm lại, thi thoảng lại có cụm từ “Phòng 901 bên cạnh”, rồi lại thêm câu “Người đó trông cũng chẳng bình thường”, khiến Quan Sở tim đập chân run.
Anh ấy dừng bước, “Mọi người đang nói ai vậy?”
“Anh Quan đến rồi à, ban nãy có một người tướng mạo rất kỳ cục, nói là chủ hộ phòng 902. Thật không ngờ anh bán nhanh vậy. Từ lâu đã có tin đồn phòng sát vách hơi cổ quái, lúc đầu anh không nghe, còn đòi trả cả cục. Giờ thì hiểu rồi chứ…”
Người bảo vệ khua môi múa mép, tự cho là đang bảo ban Quan Sở. Anh ta đâu có để ý là Quan Sở đã chạy vào trong mất tiêu rồi.
Quan Sở đi nhanh, tìm đúng hai lượt khắp tòa nhà 11. Chiếc Herdsman yên vị dừng tại vị trí 7-B trước tòa nhà, nhưng người trong xe thì tuyệt nhiên không tìm thấy.
“Đông Đông, con cảm thấy môi trường trong khu này có được không?” Quan Sở ủ rũ ngồi phịch xuống lề đường, bi thương ai oán.
“Mức độ phủ xanh bình thường, hầu hết là những cây rụng lá, cho dù có trồng mẫu đơn, nguyệt quế cũng không sống nổi qua mùa đông. Chỉ vài ngày nữa thôi, cả vườn này sẽ trơ trụi hết. Không có phòng tập gym, vậy là buổi sáng phải chạy bộ năm trăm mét. Đúng là có sân vận động kiểu mở, nhưng đã bị bỏ hoang. Khoảng cách giữa các tầng tạm ổn, ánh sáng không đến nỗi quá tệ hại. Điều kiện giao thông bình thường, có một tuyến xe buýt, bốn mươi lăm phút một chuyến, thi thoảng lại muộn đôi chút, tần suất muộn vào khoảng ba lần một ngày…”
Người nói những lời ấy dĩ nhiên không phải Cung Tiêu Đằng. Đó là tiếng của một người đàn ông, giọng nói lành lạnh, đông lại như bang, mới nghe lần đầu sẽ dễ khiến cho người ta có cảm giác run cầm cập như đang ngâm mình trong nước đá. Mỗi câu nói của anh không dài nhưng đã đánh giá một cách hoàn chỉnh và toàn diện về khu nhà này. Những tình hình ấy bản thân Quan Sở cũng hiểu, nhưng anh ấy tin rằng có sự khác biệt giữa mình và người đứng phía sau nằm ở chỗ, anh ấy muốn tìm hiểu những điều này cũng phải mất nửa tháng điều tra, còn người đó, … ha ha, cùng lắm chỉ mất khoảng mười phút.
“Nhưng mùa đông hệ thống sưởi không ổn…” Người đó nói.
“Tôi đã lắp điều hòa, bốn chiếc! Trong phòng khách, phòng ngủ của hai người, còn cả phòng làm việc của cậu. Nếu cậu cảm thấy không đủ, ngày mai tớ sẽ tìm công nhân lắp thêm ngay một chiếc trong nhà vệ sinh!” Quan Sở giơ ngón tay lên, quay đầu lại thề độc. Giờ vừa đúng lúc mặt trời xuống núi, tia sáng nhạt nhòa, mỏng manh ôm lấy cơ thể người phía sau. Trong bóng râm người chiều sáng, ngũ quan của anh trở nên mơ hồ, nhưng có thể nhận ra anh cao mét tám, khuôn mặt xương xẩu.
Những đặc điểm này khiến cả người anh rõ ràng trông dài, khẳng khiu và yếu ớt.
“Cung à, cuối cùng cậu cũng trở về rồi! Có biết tớ mong cậu lâu như thế nào không? Thời gian gần đây tớ giúp cậu chăm con, tìm nhà, mệt đến độ gầy rộc đi rồi.”
“Kiểu xưng hô này còn giống truyện ma hơn phòng 901 đấy.” Người đó nghiêng người, né tránh cái ôm của Quan Sở. Anh nhìn Đông Đông đứng bên cạnh, “Cao thêm hai phân rồi.”
Đông Đông đi đôi giày da nhỏ màu đỏ, chạy mấy bước tới bên cạnh người ấy, gọi một tiếng “Bố”.
Khác với cảnh trùng phùng của những người bình thường, người ấy không bế con gái lên thân mật một hồi mà chỉ giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu Đông Đông một chút. Anh trước giờ luôn là người giấu kín tình cảm, hoặc nói cách khác, anh không quá giỏi trong việc thể hiện cảm xúc của mình.
Vì tiếp xúc lâu với đủ các loại thuốc hóa học, anh có một đôi tay trắng nhợt như mắc bệnh, sắc mặt ngược lại rất khỏe khoắn, cũng trắng nhưng trên phần xương gò má cao có thể nhìn thấy chút hây hây. Mũi của anh là loại mũi diều hâu hiếm thấy trong người Á châu, điều này khiến cả người anh toát lên vẻ nhạy bén, sắc sảo, mà thực tế anh cũng đích thực là mẫu người ấy. Cằm anh vuông vức, vì mới kết thúc chuyến hành trình nên trên cằm còn chút râu lún phún.
Thôi được rồi, tất cả mọi thức trước mắt đều thể hiện người này chính là anh bạn cộng tác mà Quan Sở thân thiết – người chỉ nhìn qua là có thể suy đoán được chân tướng, ông bạn có thể nhìn thấu anh ấy – Cung Khắc.
Quan Sở có chút nản lòng, “Cung Khắc, cậu khiến cho khả năng diễn xuất đang mỗi ngày một nâng cao của mình trở thành trò cười đấy, cảm giác này rất tệ.”
Ngừng một lát, anh ấy lại nói, “Chủ hộ bên 901 đúng là có hơi quái đản, nếu cậu thực sự không muốn ở, tớ sẽ…”
Quan Sở định nói sẽ tìm một căn nhà khác.
Ở Lâm Thủy, Cung Khắc vốn có một ngôi nhà, sau đó thành phố quy hoạch xây dựng thì khu đất đó phải kiến thiết lại, trở thành kiến trúc tiêu biểu của Lâm Thủy về sau – tòa nhà thành phố. Đúng thời gian ấy Cung Khắc lại đang đi nơi khác, thế nên việc tìm nhà mới đã rơi vào tay một trong số những người bạn hiếm hoi của anh, cũng là người sống tại Lâm Thủy – Quan Sở.
Quan Sở đợi Cung Khắc trả lời, nhưng chỉ đợi được bóng lưng của anh đi về phía tòa nhà 11.
“Mang chìa khóa đi chưa?” Cái bóng cao lớn hỏi. Quan Sở luống cuống lục tìm trong túi, “Mang rồi.”
Gặp được bố, Đông Đông rõ ràng rất vui. Nó cứ chạt chân sáo phía sau Cung Khắc. Trùng hợp là cách nó khoảng một mét có một chiếc bình thủy tinh, chẳng biết đã bị ai đập vỡ, mảnh thủy tinh sắc nhọn rơi vãi lung tung dưới đất, còn chưa được dọn dẹp.
Đông Đông chỉ mải ngước lên nhìn bố, hoàn toàn không chú ý dưới chân. Quan Sở phía sau lưng nó cũng đang chìm trong tâm sự, không chú ý nốt.
Đông Đông nhảy lên trước, bất thình lình một cánh tay vòng qua eo, nhấc nó lên. Đông Đông kêu lên rồi cúi xuống, mới nhìn thấy vị trí nguy hiểm kia.
“Nhìn đường đó.” Nói xong, Cung Khắc cũng không thả Đông Đông xuống. Anh dùng sức, nâng con bé ngồi thẳng lên vai phải của mình.
Mặt trời đã xuống núi, gió thu cùng chút ánh sáng ít ỏi còn sót lại hắt lên mặt. Ban đầu còn hơi sợ hãi, nhưng Đông Đông vẫn rất phấn khích. Đây là lần đầu tiên nó được ngồi trên vai bố, ngắm nhìn thế giới.
Dù bố của nó có rất nhiều điểm khác biệt với bố của các bạn: trước nay bố không cười, cũng rất ít nói, bố hay nghe những loại nhạc kỳ lạ, có lúc bố ngồi ngẩn ra trong phòng cả ngày không động đậy…, nhưng Đông Đông cảm thấy một người có thể vững vàng bế nó ngồi lên vai chắc chắn là người bố tuyệt nhất trên thế gian này.
Ngay bản thân Cung Tiêu Đằng cũng không biết, ngày 30 tháng 9 là sinh nhật nó.
Bố hai thể lực cực tệ, bò lên tầng bảy đã thở hồng hộc không chịu nổi, thế nên có thể tưởng tượng ra, khi tới cửa phòng 902, lúc bố bảo bố hai xuống nhà, vào trong xe lấy bánh gato, vẻ mặt của bố hai sẽ biến thành cái bộ dạng gì.
Bố hai vốn định kháng nghị nhưng một câu nói của bố đã khiến bố hai “tắt điện” ngay tại chỗ.
Bố nói “Một căn hộ hơn một năm không bán được, chủ hộ đã giảm giá bao nhiêu cho cậu?”
Lúc đó bố hai bù lu bù loa nói có trời đất chứng giám, lúc mua căn hộ này thực sự đã dùng hết số tiền bố đưa cho. Khi bố hai nhận lệnh xuống nhà lấy bánh gato, Đông Đông biết, không cần nó kể cho bố nghe chỗ tiền tiết kiệm của bố hai, bỗ cũng biết thừa.
Nhưng điều Cung Tiêu Đằng không ngờ tới là khi nó nhìn vào chiếc bánh gato kem bơ màu hồng phấn, nói ra ước nguyện của mình trong ngày sinh nhật, chính nó lại là người bật khóc.
Mong muốn của Đông Đông là: Ước gì có thể nhìn thấy bố cười một lần.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Quan Sở cũng dỗ được một Đông Đông đã khóc tới hụt hơi đi ngủ. Anh ấy đau sốc hông, cười trừ đẩy cửa phòng làm việc.
Trong phòng, ngọn đèn chân không trên trần nhà bị năm chiếc chao đèn hình cánh hoa nhạt nhòa lọc thành một sắc màu hòa nhã, hắt lên những đồ dùng trong phòng. Một chiếc đèn kiểu cổ đặt trên cái bàn dạng dài chính giữa phòng, tỏa ra ánh sáng xanh lục, bóng đèn phía dưới là kiểu hở, một đầu còn có sợi đây bằng kim loại rủ xuống làm công tắc.
Kiểu đèn bàn này xuất hiện sớm nhất vào những năm bảy mươi, tới cuối những năm tám mươi đã bị kiểu đèn trang trí có diện mạo bắt mắt hơn thay thế, dần dần không còn xuất hiện nữa.
Đèn đang sáng.
Dưới ánh đèn mở một quyển sổ ghi chép, cây bút máy yên lặng nằm trên nếp khâu chính giữa cuốn sổ, nắp bút cài phía sau đuôi.
Trên cuốn sổ không có nét chữ.
Những thứ trên bàn đại khái là vậy. Hai dãy giá sách được ghép nối vào bàn, trông lại càng nổi bật. Toàn bộ phần vách tường trong giá sách được bày ngay ngắn đủ các đầu sách. Các cuốn sách to nhỏ khác nhau, có cuốn dày ngang hai viên gạch chập vào, lại có những thứ giống như những tờ giấy vụn được ghim tạm, xếp thành một xấp.
Nếu người lạ nhìn thấy những thứ này, ấn tượng đầu tiên có thể sẽ nghĩ chủ nhân của phòng sách này hoặc là một nhà bác học, hoặc là một kẻ dốt đặc cán mai, bỏ chút tiền ra để “trang điểm” cho bộ mặt của mình.
Quan Sở biết chủ nhân của nó thuộc loại người đầu tiên, nhưng cũng không hẳn là vật, vì kiến thức của Cung Khắc chỉ giới hạn trong một số lĩnh vực đặc thù.
Quan Sở vòng qua bàn, cầm cuốn “Tâm Lý học biến thái và phân tích hành vi tội phạm” đút vào giữa hai cuốn “Phân tích mười vụ án giết người biến thái nghiêm trọng ở phương Tây” và “Kiến thức về tức chi và biểu cảm”, rồi lại đổi vị trí của hai cuốn “Độc lý – Bệnh lý học” và “Phân tích sự liên kết giữa những biểu cảm nhỏ và những hành vi mang tính ám thị”, lúc bấy giờ mới phủi bụi trên tay, ngồi xuống chiếc ghế sofa đôi ở đầu bên kia bàn làm việc.
Anh ấy nhìn Cung Khắc – cơ thể đã cong lại thành hình chữ U, đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Cung Khắc đang hai tay vào nhau, đặt trước mũi, khuỷu tay chống lên hai chân. Lưng anh có gù nhưng chỉ chút xíu mà thôi, điều này không thể khiến người ta phủ nhận việc Cung Khắc được coi là một người có tướng mạo tuấn tú.
Hơn nữa, vào những lúc bình thường như thế này, một Cung Khắc im lặng có vẻ rất tao nhã. Anh được tiếp nhận một nền giáo dục tốt, hành động lịch thiệp, chỉ là có lúc tính cách bất thường, quái đản khiến những người bạn lâu năm phát rồ.
Nếu không có sự cố ngoài ý muốn mấy năm về trước, cậu ấy hoàn toàn có thể nở một nụ cười hiền hòa nhìn Đông Đông như một người bố thực sự. Thuốc đã khiến cơ mặt của cậu ấy mất kiểm soát, trong ngành y đây vẫn còn là một lĩnh vực bị bỏ ngỏ.
Một người cũng là bác sỹ như Quan Sở cảm thấy xót xa cho bạn. Anh ấy với cánh tay, cầm lấy cuốn sổ và cây bút mát trên bàn, “Đông Đông đã ngủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Quan Sở nói xong, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt mông lung như sương của Cung Khắc. Anh ấy hiểu, mỗi khi Cung Khắc để lộ ra ánh mắt này tức là đã chìm đắm vào vụ án.
“Vụ án xảy ra vào ngày mùng 10 tháng 9, địa điểm là một ngã tư tên Ngũ Giác Khẩu, quận Thiết Đông, thành phố Q. Vào lúc sáng sớm, trời còn mờ sương, một nhân viên vệ sinh môi trường sau khi quét dọn xong thì đi tới thùng rác ở góc đường, nhìn thấy một chiếc túi bằng nhựa có hai mày vàng trắng đan xen, bên trong là xác nạn nhân đã bị chặt. Nạn nhân là nữ, độ tuổi từ 24 tới 26, trong các mảnh xác thiếu mất đầu, mười ngón tay và bộ phận sinh dục…”
Cùng với giọng nói như một cái máy đang điều hòa không khí trong phòng từng chút một của Cung Khắc, chiếc bút trong tay Quan Sở cũng lướt nhanh từng con chữ.
Thế kỷ XXI, thời đại mà khoa học kỹ thuật phát triển tới trình độ cao, cùng với đó, thủ đoạn phạm tội cũng ngày càng được phức tạp hóa. Hai người họ, một người là giảng viên Tâm lý học Tội phạm tại trường cảnh sát, quen thuộc với việc tìm kiếm chân tướng trong từng chi tiết nhỏ nhặt tại những đống hoang tàn vụn nát, một người là bác sỹ khoa Tâm thần, dùng chữ viết ghi chép lại những chuyện kinh hồn khiếp vía ấy.
Quan Sở thường nói, nếu thả anh ấy và Cung Khắc về Anh quốc thế kỷ trước, anh sẽ là một bác sỹ Watson ôn hòa hiền hậu, còn Cung Khắc sẽ là một SherloCung Khắc Holmes khiến những phần tử tội phạm chỉ nghe danh đã rợn người.
Nhưng Cung Khắc cũng nói, Quan Sở còn cách cái “ôn hòa hiền hậu” ấy quá xa. Quan trọng là, não bộ các bệnh nhân của bác sỹ Watson đều bình thường, không như Quan Sở, não bộ của cả bác sỹ và bệnh nhân đều bất thường.
Chín giờ tối, một tiếng sấm vang dội ngắt ngang lời trình bày cảu Cung Khắc. Anh nhìn ra sắc trời đen kịt bên ngoài. Cơn mưa lớn đang chuẩn bị trút xuống thành phố trong những ngày đầu thu.
“Tạm thời tới đây thôi.” Anh thay đổi tư thế ngồi dã duy trì suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng trên gương mặt không hề có chút mệt mỏi nào, ánh mắt tinh tường trở lại, bờ môi vẫn cứ thẳng tắp.
Quan Sở thì vặn người một cái thật mạnh, có vẻ vẫn còn muốn nói tiếp, “Nhưng rốt cuộc hung thủ là tay Giám đốc hay là một trong những bạn học cùng lớp với cô ấy, cậu còn chưa nói mà…”
“Hoặc là một kẻ khác!” Quan Sở lại phấn khích.
“Hay tối nay cậu ở lại đây, tớ nói hết toàn bộ vụ án cho cậu?” Cung Khắc gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, tấm gỗ vang lên những tiếng “cộc cộc”. Kể ra cũng trùng hợp, hệt như muốn đáp lại Cung Khắc vậy, từ phía vách tường nhà bên cũng loáng thoáng vọng tới hai tiếng.
Cộc… cộc…
Trái tim Quan Sở lập tức vọt lên tận cổ họng, sát vách chính là căn hộ có rất nhiều truyền thuyết – 901.
“À… tớ về trước đây.” Quan Sở nhanh lẹ ra khỏi phòng chẳng mấy chốc bên ngoài đã vọng vào tiếng sập cửa.
Cung Khắc chưa bao giờ tin rằng trên đời này có ma quỷ, thế nên không làm ầm ĩ lên như Quan Sở.
Anh ngồi lên ghế, thất thần một lúc.
Chín giờ bốn lăm phút, anh đứng dậy rửa mặt.
Đúng mười giờ, Cung Khắc nằm lên giường.
Vì thường xuyên phải đi công tác nên Cung Khắc không kén giường. Nằm xuống chưa đầy nửa phút, anh đã chìm vào cơn mộng mị.
Vẫn là giấc mơ quen thuộc ấy, những mảng sương mờ không sao thổi tan hết, anh đứng giữa mịt mùng, một tiếng cười quái dị nhát gừng vọng bên tai.
“Rẹt” một tiếng, là một âm thanh cực kỳ chân thực, Cung Khắc mở mắt ra. Ngoài cửa, sấm chớp đang hoành hành, lại có thêm tia chớp nữa, gần tới nỗi dường như đánh sâu vào trong tòa nhà. Cánh cửa sổ ban công đập đập liên hồi vào bệ cửa, giữa nhưng tia sáng lóe lên rồi vụt tắt.
Anh quên đóng cửa sổ rồi.
Cung Khắc xuống giường, chẳng thèm khoác áo, đi thẳng vào phòng khách.
Kết cấu kiến trúc của khu đô thị Tùng Bình tương đối giống nhau, một tầng có hai nhà, vào cửa là phòng khách, phòng khách nối liền với một ban công có cửa kính chạm đất. Có thể lúc thiết kế họ suy nghĩ chưa chu toàn, khoảng cách giữa ban công của hai căn hộ trong cùng một tầng chỉ dài hơn một cánh tay chút xíu.
Nhà cũ của Cung Khắc trồng mấy chậu cây, giống cây cũng được coi là quý hiếm. Sau khi chuyển nhà, chúng đã bị q strong lúc sốt ruột đẩy hết ra ngoài ban công. Ra tới nơi, Cung Khắc không thể lo tới cánh cửa sổ nữa mà trước hết phải dọn mấy chậu cây lộn xộn này đi.
Cho dù là một người không có biểu cảm gì như anh cũng cảm thấy có chút xót xa, tức giận. Đang mải nghĩ làm sao để xử lý Quan Sở thì từ vị trí sát vách bỗng vọng tới một tiếng ”bùm” vang dội. Anh ngẩng đầu nhìn về phía tiếng động, một gương mặt kỳ dị xuất hiện.
Sát vách, cũng tức là căn hộ 901, ban công không lắp đặt cửa sổ bằng kính như đại đa số các hộ dân trong khu Tùng Bình. Lúc này đây, giữa bầu trời đêm rộng lớn, gió mưa bão bùng, những hạt mưa to bằng hạt đậu táp thẳng lên bục xi măng của ban công, cũng đồng thời làm ướt rượt một đôi chân trần đứng trên đó.
Trong mưa gió, một thiếu nữ với mái tóc dài ướt nhẹp dính chặt vào sống lưng. Cô quỳ gối trên chiếc bục xi măng chỉ rộng bằng một bàn chân, cánh tay gầy nhẳng đung đưa qua lại, dường như đang tìm sự cân bằng.
Bỗng nhiên, cô ý thức được có sự tồn tại của người khác, quay ngoắt đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Cung Khắc.
Ánh mắt cô… trống rỗng vô hồn.
/103
|