Kiều Văn Văn mặc bộ đồ lao động, mái tóc xoăn dài cũng được búi lên cao, cô đi một đường đến tiểu khu Hưng Nguyên lòng thầm nghĩ sao tiểu khu này xây dựng giống khu vui chơi dành cho thiếu nhi quá vậy. Cầu tuột trơn bóng, có xe đụng, có lâu đài hơi không nói, lại còn có cả bãi cát nhỏ nữa chứ…
Tiểu khu này chắc là được công ty đồ chơi Cẩn Minh trùng tu lại rồi.
Nhà của Thịnh boss ở tầng cao nhất của cao ốc, Kiều Văn Văn đứng trong thang máy bỗng trong lòng cảm thấy khẩn trương. Khi bắt đầu công việc có thể trực tiếp đến nhà boss, cô thật sự rất bất ngờ bèn lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn mới được gửi đến.
Thời gian: Mười một giờ trưa, xin đến đúng giờ.
Vật phẩm cần thiết: Mang theo đôi giày, khắn tắm, bao tay.
Nhiệm vụ: Gọi boss rời giường rửa mặt, 12 giờ sẽ có người đến chở đi làm.
Chú ý: Boss có tính thích sạch sẽ. Vì để ngăn ngừa sự việc đổ máu ngoài ý muốn, xin cô hãy chỉnh trang y phục chỉnh tề rồi hãy vào.
Haiiiz - - cô thở ra một hơi thật dài, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Không ngờ Thịnh tiên sinh vẫn còn là đứa trẻ đần độn, còn muốn có người gọi hắn dậy nữa chứ.
Đối với tin nhắn đặc biệt quái dị này, Kiều Văn Văn thật không còn lời nào để nói.
Mười giờ năm mươi lăm phút, cô đưa tay nhấn chuông cửa, cô luôn thích đi làm sớm, đối với công việc phải nghiêm túc có trách nhiệm. Những công ty kia không tuyển cô thật là bị mù mắt hết rồi.
Leng keng - - tiếng chuông đầu tiên phải lễ phép, Leng keng - - leng keng - - tiếng chuông bình thường.
Leng keng leng keng leng keng... Cô rơi vào trạng thái sắp bùng nổ.
Lúc Kiều Văn Văn muốn giơ chân lên đá cửa, cánh cửa gỗ được chạm trổ tinh xảo kia rốt cục được mở ra. Chỉ là cô chưa kịp chỉnh trang khuôn mặt tươi cười dùng vẻ mặt nhiệt tình chào đón đã thoáng thấy một bóng đen to lớn phóng đến, trực tiếp sử dụng chiêu Thái sơn áp đỉnh .
Người đàn ông bổ nhào vào lòng cô, người nóng hầm hập, đầu hắn dựa vào cổ cô, chậm rãi hít thở, hai tay như không có sức lực rủ xuống hai bên, còn hai chân giống như mất đi chức năng bị kéo lê trên mặt đất. Nếu không phải Kiều Văn Văn kịp thời ôm lấy hắn thì cả hai người bọn họ đều ngã nhào xuống đất rồi.
Thịnh tiên sinh?
Kiều Văn Văn đáy lòng là sụp đổ, thanh âm là run rẩy , tâm tình là buồn bực .
Ai nói là sẽ có đổ máu? Ai nói boss thích sạch sẽ? Vì sao vừa thấy cô đã khỏa thân, boss bây giờ không cần đẩy cũng đổ thì có thể làm được gì đây.
Thịnh tiên sinh, đã mười một giờ rồi, anh nên dậy thôi - -
Cô cố gắng muốn dìu hắn dậy, nhưng mà người đàn ông này giống như ký sinh trùng sống trên người cô vậy, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.
Thịnh Cẩn Minh để trần thân trên, ánh sáng chiếu đến tấm lưng trắng sáng của hắn, làn da bạch ngọc tựa như phản quang dưới ánh mặt trời làm cho cô trong phút chốc không xuống tay được.
Lúc Kiều Văn Văn không nhịn được nữa, định lui về phía sau để hắn trực tiếp ngã xuống đất thì nghe một loạt tiếng súng máy từ trong vọng ra.
Đoàng đoàng đoàng- - Bụp - - rầm tò tí teeeee - -
Tiếp sau đó chính là tiếng bom, lựu đạn, máy bay ném bom, tiếng còi cảnh sát... Liên tiếp, cô cảm giác tất cả tiếng ồn trên đời này đều hội tụ về đây, hơn nữa bởi vì thanh âm quá lớn, khiến cô cảm thấy mặt đất như rung lên.
Thịnh Cẩn Minh động đất, chiến tranh! Mau mau mau... Cô luống cuống tay chân, trực tiếp nắm đầu hắn đẩy ra, tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Thịnh Cẩn Minh mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là hôm nay giường vừa lạnh lại cứng, ngay sau đó hắn nhìn thấy một cô gái loi nhoi như một con khỉ, hơn nữa cô gái kia nhìn cực kỳ quen mắt.
Kiều Văn Văn?
Hắn xoa xoa đầu rên lên một tiếng, thật mẹ kiếp xúi quẩy.
Thịnh Cẩn Minh quỳ rạp trên mặt đất một lúc mới lảo đảo đứng dậy, tắt đồng hồ báo thức, toàn bộ thế giới đều an tĩnh .
Vào. Âm thanh hắn khàn khàn, tâm tình không tốt.
Kiều Văn Văn bị dọa sợ, hắn ngủ đến khi chuông reo mới tỉnh, mà cô cũng không ngờ một cái chuông báo thức thôi mà cũng tạo thành tiếng ồn kinh khủng như thế, cũng may mà mấy người lầu dưới có thể chịu được.
*
Mười phút sau Thịnh Cẩn Minh mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Cô có muốn giải thích gì không? Hai tay anh ôm lấy ngực, dựa trên bàn làm việc, ngữ khí khó gần.
Kiều Văn Văn rơi vào trạng thái hoảng sợ, hiện tại boss tâm tình không tốt. Cô mặc trang phục gọn gàng, sinh long hoạt hổ, boss lại chỉ mặc quần ngủ hoạt hình, đầu tóc tán loạn, nhìn rất gợi tình nha.
Đồng hồ báo thức này được nối với loa, hèn chi âm thanh lại to đến như vậy! Cô vỗ tay một cái, liếc mắt thấy sắc mặt boss càng ngày càng kém, lập tức đổi giọng , Phòng này được thiết kế rất độc đáo, kim ốc tàng kiều. Boss à anh có sức sáng tạo phong phú lắm nha, tính trẻ con còn chưa hết, tôi rất thích chú mèo kia!
Hắn vội quơ lấy áo vest trên sô pha che lại nửa người dưới: Nhìn chằm chằm con mèo trên quần? Tôi sẽ không cho cô nhìn chằm chằm.
Kiều Văn Văn: ...
Thịnh Cẩn Minh hừ mũi một cái, Về công việc cô có ý kiến gì sao?
Nhắc tới công việc, Kiều Văn Văn lập tức xốc lại tinh thần, dọn sạch trận địa nghênh chiến địch: Trợ lý riêng chính là khi boss cần gì có đó, boss nghĩ gì tôi làm đó. Boss muốn tán gái thì tôi phải làm quân sư, boss đi toilet tôi phải chuẩn bị sẵn giấy vệ sinh, giữ bí mật công việc, chỉ cần không làm việc gì thương thiên hại lý tôi sẽ cố gắng hết mình.
Nói rất hay. Hắn nhếch môi cười nhàn nhạt, Nhưng cô cũng có thể suy nghĩ lại.
Kiều Văn Văn một giây trước còn cười tươi như hoa, một giây sau như rơi vào hầm băng vậy. Nghe giọng điệu hắn có phải muốn sa thải cô ngay ngày đầu tiên không? Cô lại lập kỷ lục mới à!
Boss, anh không thể tàn nhẫn như thế! Tôi chỉ là cô gái mới đi làm, ôm hy vọng thực hiện được ước mơ, tôi rất sùng bái ngài. Chắc anh không biết đường cong cơ bắp anh toát lên vẻ đẹp cỡ nào đâu, xương quai xanh này, cơ cổ này, cơ vai này, cơ cầu vai này, cơ lưng này, cơ bắp tay này, cơ ngực này, cơ bụng này - - cô thở gấp, hai tay ôm lấy mặt, đôi mắt như phát ra ánh sáng vội vàng nói tiếp: Tôi xuất sắc như vậy, ngài nhẫn tâm đuổi cô gái xinh đẹp như tôi hay sao?
Thịnh Cẩn Minh trầm mặc, nhìn cô từ trên xuống dưới, giơ lên ba ngón tay.
Cô phạm ba lỗi, thứ nhất, cô đến sớm, tôi còn chưa dậy nên lúc mở cửa tôi vẫn còn ngái ngủ, thứ hai, cô không nên hô to gọi nhỏ, mà phải ôm tôi để tôi ngủ thoải mái một chút, thứ ba...
Nói đến vấn đề thứ ba, hắn lại trầm mặc, cuối cùng vẫn rụt tay lại.
Cô lại vừa nhìn tôi không sót chỗ nào, lại còn đánh giá cơ thể tôi, không ngại xấu hổ mà nói nhiều lời thật lòng như thế. Tôi rất lấy làm vui lòng, vì vậy điều thứ ba này tôi sẽ bỏ qua, nếu có lần sau cô hãy tìm Trịnh Thạc thanh toán tiền lương.
Kiều Văn Văn gật đầu như giã tỏi thiếu điều muốn quỳ lạy để cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn của boss luôn.
*
Nửa giờ sau, Thịnh Cẩn Minh cuối cùng cũng rửa mặt xong, mặc xong bộ âu phục mà Kiều Văn Văn đã chọn cho hắn.
Hàng ngày công việc quét dọn đều có cô giúp việc, cô chỉ cần đi theo tôi, hoàn thành lời hứa của cô là được. Phạm vi hoạt động của cô là ở phòng khách, thư phòng bên kia là cấm địa, nếu cô bước vào đó sẽ phải tự gánh chịu hậu quả. Bây giờ cô hãy đưa vân tay vào đi, lần sau tự vào chứ đừng bấm chuông nữa. Có gì không hiểu thì tìm Trịnh Thạc, hắn sẽ chỉ cho cô.
Thịnh Cẩn Minh ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng, Kiều Văn Văn ngồi trên sô pha, hai tay để nghiêm túc trên đùi, im lặng lắng nghe.
Từ ngày mai trở đi cô chuẩn bị bữa sáng cho tôi, theo như lệ thường thì mười một giờ cô có mặt ở đây, nếu đến sớm hơn thì trừ lương.
Kiều Văn Văn hao tổn lượng lớn khí lực mới ngăn mắt mình không trợn trắng lên. Mười một giờ mới ăn mà còn gọi là ăn sáng sao? Công ty có vị boss đức hạnh cỡ này làm sao vẫn chưa phá sản vậy?
Còn có vấn đề gì? Hắn nhíu mày uống hết ly sữa, đôi môi vẫn còn chút tái nhợt.
Boss, anh cảm thấy không thoải mái sao?
Ngón tay Thịnh Cẩn Minh bỗng cứng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Kiều Văn Văn nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt hắn, vội phẩy tay nói, Sắc mặt anh không được tốt, trong phòng khách rất sạch sẽ, không phải là mệt mỏi do uống rượu. Cho nên tôi đoán có phải anh không khỏe ở đâu hay không, ở cổ đại những vị hạ thần kia sợ nhất là Hoàng Thượng long thể bất an, tôi cũng là trung thần, sợ thân thể anh có chỗ nào không khỏe, không thể làm đầu tàu hướng công ty chúng ta vươn lên vị trí hàng đầu thế giới thôi.
Cô cười gượng hai tiếng, thiếu chút nữa là bộc lộ nội tâm u tối rồi. Kỳ thật cô muốn hỏi, nhìn anh váng đầu hoa mắt, sắc mặt tái nhợt có phải là bị phế truất hay không? Nhưng cô lại không dám nói thẳng ra, chỉ có thể đổi câu nói khác.
Hắn nhướng mày cười lạnh, Kiều trợ lý, trung thần lương tướng cũng không phải kiểu như cô đâu, cô quá lắm cũng chỉ là thái giám đại tổng quản bên cạnh tôi thôi.
Kiều Văn Văn cúi đầu, ở trong lòng chửi bới hắn vô số lần, thế nhưng mà hắn có tiền hắn có quyền, mình đang trong cảnh khốn cùng nên nhịn phải hắn một chút.
Qua một lúc, hắn mới nói một câu: Tôi có bệnh tuột huyết áp nhẹ.
Kiều Văn Văn định mở miệng khuyên hắn, tuột huyết áp thì đừng đứng mà ăn, nhưng mà nghĩ lại chuyện này không liên quan đến mình, dứt khoát im lặng.
Lần sau đến không cần phải ăn mặc giống quỷ như vậy, nhà tôi không cho tên ăn mày vô đâu. Ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Kiều Văn Văn, thấy cô trang bị vũ trang như vậy, lộ ra vài phần bất mãn.
Kiều Văn Văn bĩu môi, nếu không phải trợ lý của anh cố ý dặn dò ai lại muốn mặc như vậy chứ. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì boss vẫn còn ít tình người, ít nhất không chê cô ăn mặc giống công nhân dọn vệ sinh.
*
Hai người xuống lầu, liền thấy trước cửa đã có một chiếc xe đầy phong cách chờ sẵn, nhìn từ xa cũng rất giống chiếc ‘Đại phong hoàng’.
Boss, chào buổi trưa. Anh càng ngày càng đẹp trai . Trịnh Thạc lập tức mở cửa xe cho hắn, nói vài câu tâng bốc.
Hoàng tử thuốc mỡ! Kiều Văn Văn thấy rõ mặt Trịnh Thạc, chính là người con trai từ trên trời rơi xuống đưa thuốc mỡ cho cô.
Trịnh Thạc theo bản năng nhìn về phía Thịnh Cẩn Minh, trên mặt boss đeo cặp kính đen lớn, đã ngồi vào tay lái phụ, không thấy rõ vẻ mặt.
Lái xe. Thịnh Cẩn Minh trực tiếp ra lệnh, không cho hai người có cơ hội tiếp tục nói.
Kiều Văn Văn lập tức ngồi ghế sau, cố gắng thu mình lại để không ai nhìn thấy.
*
Chào buổi trưa, boss.
Dọc đường đi gặp được các nhân viên, toàn bộ đều nhiệt tình chào hỏi hắn, mặc dù Thịnh Cẩn Minh không thèm đáp lại họ cũng chẳng để ý. Thậm chí có một vài cô gái nhỏ được boss gật đầu chào lại vậy mà cũng mừng rỡ như điên tụm lại khoe khoang.
Kiều Văn Văn mang theo ý cười nhưng trong lòng đang tự hỏi, có phải những nhân viên này đều thích tự ngược không? Thịnh Cẩn Minh còn muốn đem công ty biến thành hoàng cung nữa à, mỗi người đi ngang qua đều là trung thần lương tướng, gặp hắn còn phải hô to ‘Vạn tuế’ nữa.
Đến khi Thịnh Cẩn Minh đi vào văn phòng thủy tinh của hắn, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Thạc tủm tỉm dẫn cô đến bàn làm việc của mình, cách phòng tổng tài không xa.
Anh bây giờ có thể nhận mình là hoàng tử thuốc mỡ chứ? Kiều Văn Văn vẻ mặt hưng phấn không giống với bộ dạng trang nghiêm lúc nãy chút nào.
Có vài người từ nhỏ có thể làm cho người ta cảm thấy gần gũi, giống như Trịnh Thạc vậy, tính tình hiền lành, luôn cười cười nói nói. Kiều Văn Văn thích nhất con trai như thế này, không hay công kích người khác, cho dù có nhiều trường hợp chứng mình có nhiều kẻ mặt người dạ thú nhưng cô vẫn không bỏ được tật xấu này.
Kiều tiểu thư, tôi đúng là người đưa thuốc mỡ cho cô. Nhưng tôi chỉ là trợ lý của boss, mọi việc đều nghe theo chỉ thị của boss.
Kiều Văn Văn kinh ngạc, có ý gì? Thuốc mỡ kia là do đại ma vương Thịnh Cẩn Minh sai người đưa? Không thể nào không thể nào!
Cô lắc đầu như trống bỏi, hiển nhiên không thể thừa nhận nổi chuyện này.
Trịnh Thạc cười khẽ, chuẩn bị rời đi, không nghĩ đến cô gái này lòng hiếu kỳ rất cao, không muốn để hắn đi.
Chao ôi, anh cũng là trợ lý của boss. Vậy anh có biết Trịnh trợ lý không, là trợ lý thân cận của boss. Tôi nghe nói cô ấy có thai với boss nhưng lại khó sinh?
Tiểu khu này chắc là được công ty đồ chơi Cẩn Minh trùng tu lại rồi.
Nhà của Thịnh boss ở tầng cao nhất của cao ốc, Kiều Văn Văn đứng trong thang máy bỗng trong lòng cảm thấy khẩn trương. Khi bắt đầu công việc có thể trực tiếp đến nhà boss, cô thật sự rất bất ngờ bèn lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn mới được gửi đến.
Thời gian: Mười một giờ trưa, xin đến đúng giờ.
Vật phẩm cần thiết: Mang theo đôi giày, khắn tắm, bao tay.
Nhiệm vụ: Gọi boss rời giường rửa mặt, 12 giờ sẽ có người đến chở đi làm.
Chú ý: Boss có tính thích sạch sẽ. Vì để ngăn ngừa sự việc đổ máu ngoài ý muốn, xin cô hãy chỉnh trang y phục chỉnh tề rồi hãy vào.
Haiiiz - - cô thở ra một hơi thật dài, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Không ngờ Thịnh tiên sinh vẫn còn là đứa trẻ đần độn, còn muốn có người gọi hắn dậy nữa chứ.
Đối với tin nhắn đặc biệt quái dị này, Kiều Văn Văn thật không còn lời nào để nói.
Mười giờ năm mươi lăm phút, cô đưa tay nhấn chuông cửa, cô luôn thích đi làm sớm, đối với công việc phải nghiêm túc có trách nhiệm. Những công ty kia không tuyển cô thật là bị mù mắt hết rồi.
Leng keng - - tiếng chuông đầu tiên phải lễ phép, Leng keng - - leng keng - - tiếng chuông bình thường.
Leng keng leng keng leng keng... Cô rơi vào trạng thái sắp bùng nổ.
Lúc Kiều Văn Văn muốn giơ chân lên đá cửa, cánh cửa gỗ được chạm trổ tinh xảo kia rốt cục được mở ra. Chỉ là cô chưa kịp chỉnh trang khuôn mặt tươi cười dùng vẻ mặt nhiệt tình chào đón đã thoáng thấy một bóng đen to lớn phóng đến, trực tiếp sử dụng chiêu Thái sơn áp đỉnh .
Người đàn ông bổ nhào vào lòng cô, người nóng hầm hập, đầu hắn dựa vào cổ cô, chậm rãi hít thở, hai tay như không có sức lực rủ xuống hai bên, còn hai chân giống như mất đi chức năng bị kéo lê trên mặt đất. Nếu không phải Kiều Văn Văn kịp thời ôm lấy hắn thì cả hai người bọn họ đều ngã nhào xuống đất rồi.
Thịnh tiên sinh?
Kiều Văn Văn đáy lòng là sụp đổ, thanh âm là run rẩy , tâm tình là buồn bực .
Ai nói là sẽ có đổ máu? Ai nói boss thích sạch sẽ? Vì sao vừa thấy cô đã khỏa thân, boss bây giờ không cần đẩy cũng đổ thì có thể làm được gì đây.
Thịnh tiên sinh, đã mười một giờ rồi, anh nên dậy thôi - -
Cô cố gắng muốn dìu hắn dậy, nhưng mà người đàn ông này giống như ký sinh trùng sống trên người cô vậy, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.
Thịnh Cẩn Minh để trần thân trên, ánh sáng chiếu đến tấm lưng trắng sáng của hắn, làn da bạch ngọc tựa như phản quang dưới ánh mặt trời làm cho cô trong phút chốc không xuống tay được.
Lúc Kiều Văn Văn không nhịn được nữa, định lui về phía sau để hắn trực tiếp ngã xuống đất thì nghe một loạt tiếng súng máy từ trong vọng ra.
Đoàng đoàng đoàng- - Bụp - - rầm tò tí teeeee - -
Tiếp sau đó chính là tiếng bom, lựu đạn, máy bay ném bom, tiếng còi cảnh sát... Liên tiếp, cô cảm giác tất cả tiếng ồn trên đời này đều hội tụ về đây, hơn nữa bởi vì thanh âm quá lớn, khiến cô cảm thấy mặt đất như rung lên.
Thịnh Cẩn Minh động đất, chiến tranh! Mau mau mau... Cô luống cuống tay chân, trực tiếp nắm đầu hắn đẩy ra, tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Thịnh Cẩn Minh mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là hôm nay giường vừa lạnh lại cứng, ngay sau đó hắn nhìn thấy một cô gái loi nhoi như một con khỉ, hơn nữa cô gái kia nhìn cực kỳ quen mắt.
Kiều Văn Văn?
Hắn xoa xoa đầu rên lên một tiếng, thật mẹ kiếp xúi quẩy.
Thịnh Cẩn Minh quỳ rạp trên mặt đất một lúc mới lảo đảo đứng dậy, tắt đồng hồ báo thức, toàn bộ thế giới đều an tĩnh .
Vào. Âm thanh hắn khàn khàn, tâm tình không tốt.
Kiều Văn Văn bị dọa sợ, hắn ngủ đến khi chuông reo mới tỉnh, mà cô cũng không ngờ một cái chuông báo thức thôi mà cũng tạo thành tiếng ồn kinh khủng như thế, cũng may mà mấy người lầu dưới có thể chịu được.
*
Mười phút sau Thịnh Cẩn Minh mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Cô có muốn giải thích gì không? Hai tay anh ôm lấy ngực, dựa trên bàn làm việc, ngữ khí khó gần.
Kiều Văn Văn rơi vào trạng thái hoảng sợ, hiện tại boss tâm tình không tốt. Cô mặc trang phục gọn gàng, sinh long hoạt hổ, boss lại chỉ mặc quần ngủ hoạt hình, đầu tóc tán loạn, nhìn rất gợi tình nha.
Đồng hồ báo thức này được nối với loa, hèn chi âm thanh lại to đến như vậy! Cô vỗ tay một cái, liếc mắt thấy sắc mặt boss càng ngày càng kém, lập tức đổi giọng , Phòng này được thiết kế rất độc đáo, kim ốc tàng kiều. Boss à anh có sức sáng tạo phong phú lắm nha, tính trẻ con còn chưa hết, tôi rất thích chú mèo kia!
Hắn vội quơ lấy áo vest trên sô pha che lại nửa người dưới: Nhìn chằm chằm con mèo trên quần? Tôi sẽ không cho cô nhìn chằm chằm.
Kiều Văn Văn: ...
Thịnh Cẩn Minh hừ mũi một cái, Về công việc cô có ý kiến gì sao?
Nhắc tới công việc, Kiều Văn Văn lập tức xốc lại tinh thần, dọn sạch trận địa nghênh chiến địch: Trợ lý riêng chính là khi boss cần gì có đó, boss nghĩ gì tôi làm đó. Boss muốn tán gái thì tôi phải làm quân sư, boss đi toilet tôi phải chuẩn bị sẵn giấy vệ sinh, giữ bí mật công việc, chỉ cần không làm việc gì thương thiên hại lý tôi sẽ cố gắng hết mình.
Nói rất hay. Hắn nhếch môi cười nhàn nhạt, Nhưng cô cũng có thể suy nghĩ lại.
Kiều Văn Văn một giây trước còn cười tươi như hoa, một giây sau như rơi vào hầm băng vậy. Nghe giọng điệu hắn có phải muốn sa thải cô ngay ngày đầu tiên không? Cô lại lập kỷ lục mới à!
Boss, anh không thể tàn nhẫn như thế! Tôi chỉ là cô gái mới đi làm, ôm hy vọng thực hiện được ước mơ, tôi rất sùng bái ngài. Chắc anh không biết đường cong cơ bắp anh toát lên vẻ đẹp cỡ nào đâu, xương quai xanh này, cơ cổ này, cơ vai này, cơ cầu vai này, cơ lưng này, cơ bắp tay này, cơ ngực này, cơ bụng này - - cô thở gấp, hai tay ôm lấy mặt, đôi mắt như phát ra ánh sáng vội vàng nói tiếp: Tôi xuất sắc như vậy, ngài nhẫn tâm đuổi cô gái xinh đẹp như tôi hay sao?
Thịnh Cẩn Minh trầm mặc, nhìn cô từ trên xuống dưới, giơ lên ba ngón tay.
Cô phạm ba lỗi, thứ nhất, cô đến sớm, tôi còn chưa dậy nên lúc mở cửa tôi vẫn còn ngái ngủ, thứ hai, cô không nên hô to gọi nhỏ, mà phải ôm tôi để tôi ngủ thoải mái một chút, thứ ba...
Nói đến vấn đề thứ ba, hắn lại trầm mặc, cuối cùng vẫn rụt tay lại.
Cô lại vừa nhìn tôi không sót chỗ nào, lại còn đánh giá cơ thể tôi, không ngại xấu hổ mà nói nhiều lời thật lòng như thế. Tôi rất lấy làm vui lòng, vì vậy điều thứ ba này tôi sẽ bỏ qua, nếu có lần sau cô hãy tìm Trịnh Thạc thanh toán tiền lương.
Kiều Văn Văn gật đầu như giã tỏi thiếu điều muốn quỳ lạy để cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn của boss luôn.
*
Nửa giờ sau, Thịnh Cẩn Minh cuối cùng cũng rửa mặt xong, mặc xong bộ âu phục mà Kiều Văn Văn đã chọn cho hắn.
Hàng ngày công việc quét dọn đều có cô giúp việc, cô chỉ cần đi theo tôi, hoàn thành lời hứa của cô là được. Phạm vi hoạt động của cô là ở phòng khách, thư phòng bên kia là cấm địa, nếu cô bước vào đó sẽ phải tự gánh chịu hậu quả. Bây giờ cô hãy đưa vân tay vào đi, lần sau tự vào chứ đừng bấm chuông nữa. Có gì không hiểu thì tìm Trịnh Thạc, hắn sẽ chỉ cho cô.
Thịnh Cẩn Minh ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng, Kiều Văn Văn ngồi trên sô pha, hai tay để nghiêm túc trên đùi, im lặng lắng nghe.
Từ ngày mai trở đi cô chuẩn bị bữa sáng cho tôi, theo như lệ thường thì mười một giờ cô có mặt ở đây, nếu đến sớm hơn thì trừ lương.
Kiều Văn Văn hao tổn lượng lớn khí lực mới ngăn mắt mình không trợn trắng lên. Mười một giờ mới ăn mà còn gọi là ăn sáng sao? Công ty có vị boss đức hạnh cỡ này làm sao vẫn chưa phá sản vậy?
Còn có vấn đề gì? Hắn nhíu mày uống hết ly sữa, đôi môi vẫn còn chút tái nhợt.
Boss, anh cảm thấy không thoải mái sao?
Ngón tay Thịnh Cẩn Minh bỗng cứng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Kiều Văn Văn nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt hắn, vội phẩy tay nói, Sắc mặt anh không được tốt, trong phòng khách rất sạch sẽ, không phải là mệt mỏi do uống rượu. Cho nên tôi đoán có phải anh không khỏe ở đâu hay không, ở cổ đại những vị hạ thần kia sợ nhất là Hoàng Thượng long thể bất an, tôi cũng là trung thần, sợ thân thể anh có chỗ nào không khỏe, không thể làm đầu tàu hướng công ty chúng ta vươn lên vị trí hàng đầu thế giới thôi.
Cô cười gượng hai tiếng, thiếu chút nữa là bộc lộ nội tâm u tối rồi. Kỳ thật cô muốn hỏi, nhìn anh váng đầu hoa mắt, sắc mặt tái nhợt có phải là bị phế truất hay không? Nhưng cô lại không dám nói thẳng ra, chỉ có thể đổi câu nói khác.
Hắn nhướng mày cười lạnh, Kiều trợ lý, trung thần lương tướng cũng không phải kiểu như cô đâu, cô quá lắm cũng chỉ là thái giám đại tổng quản bên cạnh tôi thôi.
Kiều Văn Văn cúi đầu, ở trong lòng chửi bới hắn vô số lần, thế nhưng mà hắn có tiền hắn có quyền, mình đang trong cảnh khốn cùng nên nhịn phải hắn một chút.
Qua một lúc, hắn mới nói một câu: Tôi có bệnh tuột huyết áp nhẹ.
Kiều Văn Văn định mở miệng khuyên hắn, tuột huyết áp thì đừng đứng mà ăn, nhưng mà nghĩ lại chuyện này không liên quan đến mình, dứt khoát im lặng.
Lần sau đến không cần phải ăn mặc giống quỷ như vậy, nhà tôi không cho tên ăn mày vô đâu. Ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Kiều Văn Văn, thấy cô trang bị vũ trang như vậy, lộ ra vài phần bất mãn.
Kiều Văn Văn bĩu môi, nếu không phải trợ lý của anh cố ý dặn dò ai lại muốn mặc như vậy chứ. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì boss vẫn còn ít tình người, ít nhất không chê cô ăn mặc giống công nhân dọn vệ sinh.
*
Hai người xuống lầu, liền thấy trước cửa đã có một chiếc xe đầy phong cách chờ sẵn, nhìn từ xa cũng rất giống chiếc ‘Đại phong hoàng’.
Boss, chào buổi trưa. Anh càng ngày càng đẹp trai . Trịnh Thạc lập tức mở cửa xe cho hắn, nói vài câu tâng bốc.
Hoàng tử thuốc mỡ! Kiều Văn Văn thấy rõ mặt Trịnh Thạc, chính là người con trai từ trên trời rơi xuống đưa thuốc mỡ cho cô.
Trịnh Thạc theo bản năng nhìn về phía Thịnh Cẩn Minh, trên mặt boss đeo cặp kính đen lớn, đã ngồi vào tay lái phụ, không thấy rõ vẻ mặt.
Lái xe. Thịnh Cẩn Minh trực tiếp ra lệnh, không cho hai người có cơ hội tiếp tục nói.
Kiều Văn Văn lập tức ngồi ghế sau, cố gắng thu mình lại để không ai nhìn thấy.
*
Chào buổi trưa, boss.
Dọc đường đi gặp được các nhân viên, toàn bộ đều nhiệt tình chào hỏi hắn, mặc dù Thịnh Cẩn Minh không thèm đáp lại họ cũng chẳng để ý. Thậm chí có một vài cô gái nhỏ được boss gật đầu chào lại vậy mà cũng mừng rỡ như điên tụm lại khoe khoang.
Kiều Văn Văn mang theo ý cười nhưng trong lòng đang tự hỏi, có phải những nhân viên này đều thích tự ngược không? Thịnh Cẩn Minh còn muốn đem công ty biến thành hoàng cung nữa à, mỗi người đi ngang qua đều là trung thần lương tướng, gặp hắn còn phải hô to ‘Vạn tuế’ nữa.
Đến khi Thịnh Cẩn Minh đi vào văn phòng thủy tinh của hắn, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Thạc tủm tỉm dẫn cô đến bàn làm việc của mình, cách phòng tổng tài không xa.
Anh bây giờ có thể nhận mình là hoàng tử thuốc mỡ chứ? Kiều Văn Văn vẻ mặt hưng phấn không giống với bộ dạng trang nghiêm lúc nãy chút nào.
Có vài người từ nhỏ có thể làm cho người ta cảm thấy gần gũi, giống như Trịnh Thạc vậy, tính tình hiền lành, luôn cười cười nói nói. Kiều Văn Văn thích nhất con trai như thế này, không hay công kích người khác, cho dù có nhiều trường hợp chứng mình có nhiều kẻ mặt người dạ thú nhưng cô vẫn không bỏ được tật xấu này.
Kiều tiểu thư, tôi đúng là người đưa thuốc mỡ cho cô. Nhưng tôi chỉ là trợ lý của boss, mọi việc đều nghe theo chỉ thị của boss.
Kiều Văn Văn kinh ngạc, có ý gì? Thuốc mỡ kia là do đại ma vương Thịnh Cẩn Minh sai người đưa? Không thể nào không thể nào!
Cô lắc đầu như trống bỏi, hiển nhiên không thể thừa nhận nổi chuyện này.
Trịnh Thạc cười khẽ, chuẩn bị rời đi, không nghĩ đến cô gái này lòng hiếu kỳ rất cao, không muốn để hắn đi.
Chao ôi, anh cũng là trợ lý của boss. Vậy anh có biết Trịnh trợ lý không, là trợ lý thân cận của boss. Tôi nghe nói cô ấy có thai với boss nhưng lại khó sinh?
/26
|