“Mhướng biển rộng, xuân về hoa nở”
Khóe miệng Tứ a ca hiện lên một nụ cười, chỉ là Hải Tử này là ai, tên rất cổ quái. Sở Sở bưng một khay đi vào, Tứ a ca quay đầu lại, trên mặt dị thường nhu hòa dễ dàng làm Sở Sở cảm thấy nhìn người nam nhân như vậy cũng rất có mị lực. Trên bàn thức ăn rất đơn giản, một đĩa măng xào thịt, hai chén cơm cùng một tô súp nấm, Tứ a ca ước chừng ăn hai chén cơm nửa bát súp nấm mới bỏ qua, cảm thấy mười năm nay, đây là lần đầu tiên mình có cảm giác ăn ngon.
Sở Sở hiển nhiên không nghĩ tới vị Ung Chính hoàng đế tương lai này có thể ăn như vậy. Không phải nói hoàng tộc cũng ăn cực kỳ ít sao, Sở Sở lắc đầu một cái thu thập bàn ăn, lại cầm một ly trà trên bàn trúc đưa cho hắn, mới ngồi ở ghế trúc bên cạnh nói:
“Nói đi, không phải có chuyện cần nói sao?”
Tứ a ca quan sát cái ly quái dị trong tay, là một nửa đoạn cây trúc cắt mà thành, miệng chén cùng đáy ly được mài rất tròn nhẵn, ly màu xanh thô lậu có khắc đôi câu thơ:
“Quét lá trúc, nấu trà lá trúc
Chặt rễ tùng, đun trà rễ tùng!”
Rất có phong cách Sở Sở, một uống một ăn đều có văn chương, cho dù ở nơi núi rừng hoang sơ cũng có thể làm ra thứ tao nhã như thế. Nhàn nhạt nhấp một miếng, có mùi cỏ xanh rất nhạt, có chút mùi vỏ cam, cúi đầu nhìn trong chén hồi lâu, Tứ a ca nói một câu cùng câu hỏi của Sở Sở hoàn toàn không ăn nhập gì hết:
“Trà này là trà gì?”
Sở Sở trợn mắt một cái thầm nghĩ ngươi giả bộ ngu, trừng mắt liếc hắn tức giận nói:
“Trà trúc!”
Tứ a ca gật đầu một cái lại uống một hớp nói:
“Nhẹ hơn trà nơi khác rất nhiều, nàng mỗi ngày đều lên núi đi làm cái gì?”
“Hái nấm đào măng, có lúc giúp đỡ một nhà Đại Hồng thu trà, đại đa số thời điểm là không có mục đích gì, đơn thuần thích không khí mát mẻ, tự do trên núi
“Tự do!”
Trong mắt Tứ a ca xẹt qua một tia ảm đạm, Sở Sở nhìn hắn lại có chút mất hồn, thầm nghĩ: ái thần này có tật xấu hay thất thần nha!
“Ê! Hình như không phải ngươi hỏi ta, là ta hỏi ngươi, chúng ta có thể hay không đừng nói những thứ vô dụng kia, trực tiếp tiến vào chủ đề, ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”
Tứ a ca bị nàng gọi, phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm Sở Sở mang theo một tia xem kỹ nói:
“Chuyện mười năm trước nàng thật một chút cũng không nhớ sao?”
“Không nhớ rõ!”
Vô cùng sạch sẽ mà thanh thúy, Sở Sở không chút do dự trả lời, giống như đả kích Tứ a ca, Tứ a ca nửa ngày không nói gì, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói:
“Nàng đã không nhớ cũng tốt, ta cũng muốn quên như vậy, bất đắc dĩ tốn thời gian mười năm cũng làm không được!”
Âm thanh trầm thấp mà ưu thương, Sở Sở không để ý tới hắn, tiếp tục uống trà, nàng thầm nghĩ: dù sao chuyện cũng không liên quan tới mình.
Tứ a ca ngẩng đầu liếc nàng một cái nói:
“Ta tin tưởng lấy thông minh, cơ trí của nàng cho dù quên mất chuyện trước kia, thân phận của ta nàng cũng đã sớm đoán được rồi, mười năm trước nàng là trắc phúc tấn trong phủ của ta!”
Nói xong dừng một chút mới nói:
“Mười năm trước, nàng theo ta xuôi nam, ở tân độ khẩu Dương Tử trượt chân rơi xuống nước, nơi đó gần với cửa biển, bốn phương nước chảy xiết, hoàng a mã xuất động đội thuỷ quân Động Đình cũng không tìm thấy tung tích của nàng...”
“Ngừng!”
Sở Sở la lớn:
“Ngươi trước hãy nghe ta nói, ngươi nói ta là trắc phúc tấn của ngươi đây không phải là đầm ng hổ ư. Không thể nào, ta còn không có kết hôn, không, dùng lời của các ngươi nói chính là không có gả cho người khác, điểm này ta rất khẳng định!”
Sắc mặt Tứ a ca có chút âm trầm nói:
“Nàng không có gả cho người khác sao? Nàng mười mấy năm trước chính là người của gia rồi, nếu ta nói ra chứng cứ thì sao?”
Nói đến đây, đứng dậy đi tới trước người Sở Sở, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói một câu, sắc mặt Sở Sở bất giác đỏ bừng, đẩy Tứ a ca đang dựa vào rất gần ra. Đứng dậy đi tới cạnh cửa, nơi cửa viện có thể trông thấy dãy núi xanh mướt cao vút, trong lòng Sở Sở nhất thời rối loạn thành một đoàn: bí ẩn thân thể mình hắn làm sao mà biết, vả lại chỗ đó người khác tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy. Nghĩ thông suốt, không khỏi mặt đỏ tai nóng.
Thở bình thường một cái, ép xung động trong lòng xuống, cẩn thận hồi tưởng tình huống mười năm trước của mình: mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu đỏ tươi, vả lại bây giờ nghĩ lại vật liệu may mặc lúc đó tuyệt đối là cống phẩm nội tạo, người tầm thường trừ Tào gia ai có thể dễ dàng nhìn thấy. Huống chi còn mặc lên người, hà bao, dạ minh châu cùng trái bí đỏ bằng vàng, nguyên bảo, bây giờ nghĩ lại cũng có chút giống đồ chơi của các quý tộc, nhưng mình rõ ràng là từ hiện đại xuyên qua mà. Với lại thật sự là thân thể của mình, điểm này Sở Sở vẫn rất khẳng định, thế nhưng chuyện gì đã xảy ra, nếu như hắn nói là sự thật, chẳng lẽ chính là mình đã quên vài chuyện ư. Tứ a ca nói thật nhẹ nhõm, một trắc phúc tấn của a ca sẽ không tùy tiện liền rơi vào trong nước, nghĩ nàng là đồ ngu sao?
Cho dù mình thật cùng hắn có chút quan hệ, mình tin tưởng cũng sẽ không làm trắc phúc tấn gì đó. Chính mình là một người hiện đại làm sao có thể cam tâm làm một bà vợ bé cho hoàng tộc phong kiến, lấy tính cách của mình nếu làm tiểu tam vô danh ngược lại còn có khả năng. Dù sao mười năm trước, người nam nhân ở trước mắt chính là phong nhã hào hoa còn có quyền có thế, vì bảo vệ tánh mạng, theo tính tình thực tế của mình, cũng có tạm thời phụ thuộc vào hắn. Nhưng nghĩ đến có thể cùng người nam nhân ở trước mắt từng có cái gì, Sở Sở đã cảm thấy hết sức không được tự nhiên, nhanh chóng lắc lắc đầu, xoay người lại nói:
“Coi như lời ngươi nói ta là trắc phúc tấn gì đó là thật đi, được rồi, ta họ gì, là người Bát Kỳ hay là người Hán?”
“Nàng họ Đông Giai thuộc Đông gia Đông Bán Triều trong kinh thành!
Sở Sở thở phào nhẹ nhõm thầm nghĩ: may mà không phải là bạn học tiểu Niên, cũng không phải là mẹ của bại gia tử(ta đoán là mẹ của Càn Long, Nữu Hỗ Lỗ thị), chỉ là không nhớ Ung Chính có một thê thiếp họ Đông nha, hắn không phải lừa dối mình đi, nhưng chính mình một không có tiền hai không có sắc, có cái gì đáng giá để người ta - một hoàng đế tương lai lừa dối?! Nghĩ đến chỗ này bất giác mỉm cười nói:
“Ngươi đã nói ta mười năm trước là trắc phúc tấn của ngươi, nhưng bây giờ ta đã không nhớ rõ, không cần biết ngươi là ai, ta và ngươi chính là hai người xa lạ, ta cảm thấy tình huống bây giờ ly hôn là tốt nhất.”
“Ly hôn?”
Tứ a ca không khỏi hỏi ngược lại, Sở Sở gõ gõ đầu của mình cười hắc hắc nói:
“A! Dùng lời của các ngươi nói, chính là cái gì kia mà, đúng! Hưu thư! Ngươi viết phong hưu thư cho ta, ta cũng không cần ngươi bồi thường cái gì, từ đó nam cưới vợ nữ gả đều không liên quan. Ngươi trở lại kinh thành tiếp tục làm vương gia của ngươi, ta ở chỗ này tiếp tục cuộc sống điền viên của ta, chẳng phải tiện cho cả hai sao?”
Tứ a ca ngược lại giận đến lặng người, thầm nghĩ: trước mắt tuyệt đối thực sự chính là nha đầu mười năm trước, không câu chấp vô cùng như cũ, làm người ta hận cũng không được, yêu cũng không được. Hưu thư! Thua thiệt nàng nghĩ ra được. Từ khi Đại Thanh khai quốc đến bây giờ, hoàng tộc làm gì viết hưu thư, thích thì cưng chiều thêm mấy ngày, không thích đưa đến thôn trang, không thấy là được. Nha đầu này muốn cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, xong hết mọi chuyện, quả thật nằm mơ!
Tứ a ca tức giận cực hạn ngược lại cười, rất âm trầm mà nguy hiểm nói:
“Nàng muốn gia bỏ nàng?”
Nói xong liền đứng dậy, đi vài bước về phía Sở Sở, Sở Sở nhìn sắc mặt của hắn, lo lắng, bất giác hướng bên cạnh dời hai bước nói:
“Tỉnh táo một chút, ta cho ngươi biết, dù ngươi không muốn cũng không có cách nào, ta chính là không làm vợ bé, đây là nguyên tắc của ta!”
“Vợ bé?”
thật sự không nghĩ tới Sở Sở mất trí nhớ, so mười năm trước lần đầu thấy nàng thì càng thêm trơn trượt, khó dây dưa hơn nhiều. Khi đó nàng còn giống như rất sợ mình, nhưng bây giờ có chỗ dựa vững chắc yên tâm rồi, nhìn bộ dáng nàng bài xích mình, thầm nghĩ mình cần từ từ mới được, nếu không cẩn thận nha đầu này lại chạy mất, mình chính lại phải phí công đi tìm. Tứ a ca lui trở về ngồi ở ghế trúc, nói:
“Nàng nếu biết thân phận của ta, cũng nên biết ta cho dù muốn bỏ nàng, cũng rất khó làm chủ, tên nàng đã viết trên hoàng gia ngọc điệp, cần hoàng a mã hạ chỉ xoá tên mới được!”
Sở Sở nói:
“Không phải nói là họ Đông sao, ta hiện tại họ Thẩm, coi như không liên quan tới các ngươi. Cứ như vậy, các ngươi trở về coi ta như sinh bệnh chết không phải xong rồi sao, trong lịch sử như vậy còn thiếu sao?”
Lửa giận của Tứ a ca bốc cao lên trên trán, âm thầm cắn răng nghĩ: nha đầu này ngược lại càng ngày càng lớn gan rồi, dù sao nói cho cùng chính là không muốn cùng mình trở về, phải suy nghĩ phương pháp đem nha đầu này kéo về kinh trước lại nói sau. Tứ a ca âm thầm áp áp khí hỏa sắp bộc phát của mình, hòa hoãn nói:
“Không bằng nàng trước cùng gia hồi kinh xem một chút, có khi nàng liền nhớ lại một chút cũng chưa biết chừng. Muốn gia bỏ nàng, cũng phải có một lý do hợp lý chứ!”
Sở Sở nói:
“Lý do đơn giản là không con, các ngươi không phải hay dạy nhất: không con là tội lớn nhất ư! Cho dù như lời ngươi nói, ta đã từng là một trong những thê thiếp của ngươi, trong đám con của ngươi không có đứa bé do ta sinh phải không?”
Trên mặt Tứ a ca hiện lên thống khổ tiếc nuối, nửa ngày không nói gì. Hắn đang nhớ đến đêm Sở Sở sảy thai, cũng là cái đêm mình mất đi toàn bộ tin tưởng của Sở Sở cùng đứa bé mà mình mong chờ thật lâu.
Thật ra thì lúc này Sở Sở có chút tin tưởng hắn, trong mộng của mình thỉnh thoảng thoáng qua một chút đoạn ngắn mơ hồ. Những năm gần đây càng ngày càng thường xuyên, giống như bộ phim nhựa bị che lại, mơ mơ hồ hồ nhưng có thể thấy được một vài cảnh. Luôn có một người đàn ông trước ngực cắm cây kéo, máu chảy lênh láng, còn có tiếng kêu trầm thống lo lắng gì đó, chỉ thoáng qua một cái, không thấy rõ mặt mũi.
Nhắc tới hài tử, trước mắt Tứ a ca là trầm thống đau thương làm cho Sở Sở có chút nhịn không nổi nữa. Nghĩ đến bây giờ là Khang Hi năm mươi năm mỉm cười tò mò hỏi:
“Trong phủ của ngươi có trắc phúc tấn họ Niên phải không?”
Tứ a ca không khỏi cả kinh, vứt hết uể oải mới rồi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Sở Sở nói:
“Nàng thế nào biết?”
Sở Sở cười hắc hắc nói:
“Nghe nói, Niên Canh Nghiêu rất nổi danh a. Những năm trước đây đi qua Tứ Xuyên, người ở đó cơ hồ cũng biết muội tử của Niên tướng quân là trắc phúc tấn được cưng chiều nhất trong phủ của ngài. Truyền thuyết nói lúc đám cưới mười dặm hồng trang đến nay vẫn làm người ta bàn tán say sưa đó!”
Mặt Tứ a ca không khỏi liền biến sắc, đứng dậy, đi nhanh mấy bước bắt được cánh tay Sở Sở nói:
“Không phải vậy, đó là ý tứ của hoàng a mã, cũng là bởi vì nàng ta có một đôi mắt giống nàng, mới có ân điển cực kỳ kia, ta cũng không có cưng chiều nàng, dĩ nhiên vừa bắt đầu...”
Sở Sở bĩu môi xen lời hắn:
“Được rồi, ta không nói gì, ngươi giải thích những thứ này cho ta làm gì? Nam nhân các ngươi tóm lại là dùng nửa người dưới suy tính, dù sao cũng không còn quan hệ với ta, ta cũng chỉ là nhiều chuyện một chút thôi!”
Tứ a ca rất bị đả kích, thầm nghĩ:
“Đúng a! Nàng đã đem ta hoàn toàn quên, vậy sẽ còn để ý ta cưới người nào, cưng chiều người nào chứ! Bây giờ, ánh mắt nàng nhìn ta giống như nhìn một người bị đùa giỡn, tò mò đối với chuyện mình bi hoan ly hợp, lại không hứng thú tham dự, thật lạnh lùng! Lạnh lùng từ trong lòng tán phát ra, đây mới là Sở Sở, đúng như Thập Tứ đệ đã từng nói, muốn sẽ muốn toàn bộ, không cần liền vứt như giầy cũ!”
Trong đầu Tứ a ca thoáng qua cả ngàn ý niệm, có hận có oán có hối, thì thào nói:
“Nếu như mà biết rõ nàng còn có thể trở lại, thì làm sao có Niên thị nào chứ!”
Âm thanh thật thấp có chút ám ách, Sở Sở không có nghe rõ. Từ trước đến giờ Sở Sở ghét loại tình tiết chó má bởi vì nàng ta giống như nàng, cho nên hắn liền thích. Nàng không tin cùng một nữ nhân leo lên giường thì còn có thể nghĩ tới nữ nhân khác, loại này quả thật càng không thể tha thứ, đồng thời vũ nhục hai nữ nhân. Vốn đang cảm thấy Tứ a ca đáng thương, đáng tiếc lúc này Sở Sở cảm thấy hắn rất đáng đời, rồi nảy ra chút lạnh đạm nói:
“Ngươi trở về đi, ta không muốn gặp lại, cũng không nguyện cùng ngươi trở về kinh thành!”
Nói xong, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tứ a ca, ánh mắt trong suốt mà quyết tuyệt, lạnh lùng làm trái tim Tứ a ca băng giá.
“Ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù ta giống như trong miệng ngươi nói, là trắc phúc tấn làm ngươi nhớ mãi không quên, nhớ thương mười năm, ta cũng sẽ không cùng ngươi trở về, ta không thích ngươi, vĩnh viễn sẽ không thích người nam nhân như ngươi vậy. Ngươi đi đi.”
Trong nháy mắt Tứ a ca bị đả kích, giống như mất đi toàn bộ hơi sức, tê liệt ngồi trên ghế. Không ngờ tới nha đầu mình tâm tâm niệm niệm mười năm lại ngoan lệ quyết tuyệt như thế, một tia cơ hội cũng không có ý định cho hắn, vậy làm sao có thể. Hắn cảm giác mình quả thật chính là một thằng hề, nhanh chóng đứng lên đi về phía trước mấy bước cười ha ha, tiếng cười có chút điên cuồng thảm thiết. Ngoài viện, Cao Vô Dung không khỏi thất kinh thầm nghĩ: xem ra không được tốt. Ông ta biết Đông cách cách này đâu dễ bị dụ dỗ, thở dài thật thấp.
Tứ a ca cười vài tiếng cắn răng nói:
“Tốt! Tốt! Sở Sở, nàng quả nhiên vẫn là nha đầu độc ác đó, gia nhớ mong nàng mười năm, nàng chính là như vậy đối với gia!”
Sở Sở cũng không có lùi bước, trong mắt lóe lên khinh miệt nói:
“Ngươi nhớ thương ta mười năm?” Khóe miệng khẽ kéo kéo nói:
“Niên thị chính là ngươi nhớ thương ta đó ư, trong phủ của ngươi mười năm lại tiến vào bao nhiêu nữ nhân, không chỉ mỗi Niên thị phải không? Con của ngươi cũng có đúng không? Ngươi rất mâu thuẫn biết không, trong mười năm ngươi trừ nghĩ tới ta, ngược lại một chút cũng không có làm trễ nãi chuyện khác. Thời điểm ngươi cùng nữ nhân khác vu sơn mây mưa, ngươi dám nói ngươi đang nghĩ tới ta sao?”
Sở Sở từng bước từng bước ép sát. Tứ a ca không khỏi chán nản ngồi im trên băng ghế thầm nghĩ:
“Mình tại sao liền quên Sở Sở là một nữ nhân cỡ nào thông minh, quên nàng là nữ nhân cỡ nào kiêu ngạo. Nếu như mà biết rõ, mình còn có cơ hội gặp lại nàng, nếu như mười năm trước mình có thể đoán được còn có một ngày gặp lại, chắc chắn một nữ nhân mình cũng sẽ không thú, cũng sẽ không đụng. Nhưng hôm nay chẳng lẽ những thứ này liền trở thành chướng ngại lần nữa giữa mình và nàng sao?”
Trong mắt Tứ a ca lóe lên vài tia lệ khí nghĩ tiếp: xem ra cùng nha đầu này dùng mềm là không được, mình là một nam nhân đỉnh thiên lập địa không có đạo lý nữ nhân của mình cũng không giải quyết được. Nghĩ ngợi thông suốt, định thần nói:
“Những chuyện này chúng ta sau này hãy nói, nếu gia cùng nàng nói nhiều như vậy cũng không còn đả động nàng, như vậy liền theo như quy tắc của nàng, Hồ gia Lăng Hồ, một thôn làng nhà nông chất phác này, nàng muốn cho gia động thật sao?”
Giọng nói bao hàm uy hiếp, Sở Sở cũng hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ: tại sao mình quên người này là bạo quân nghe nói giết cha giết huynh đệ chứ, hắn ngay cả thân nhi tử Hoằng Thì cũng có thể tự tay giết, người khác coi là cái gì. Sở Sở không khỏi có chút sợ sệt len lén nhìn Tứ a ca một cái. Lúc này Tứ a ca đã vứt bỏ hình tượng dịu dàng và si tình vừa rồi, người đàn ông ở trước mắt đã có mấy phần khí phách đế vương cùng vô tình, làm người ta không dám dễ dàng đối nghịch.
Đầu óc Sở Sở suy nghĩ mấy vòng: nghịch với ý hắn, mình tuyệt đối không chiếm được chuyện tốt, không bằng tạm thời thỏa hiệp, tìm thêm cơ hội chạy mất, như vậy hắn không thể giận chó đánh mèo Hồ gia cùng những nông dân trồng chè này rồi. Sắc mặt trì hoãn nói:
“Cùng ngươi trở về cũng không phải là không được, chỉ là ta muốn nhất định phải có một văn bản hiệp nghị với ngươi mới được.”
Khóe miệng Tứ a ca hiện lên một nụ cười, chỉ là Hải Tử này là ai, tên rất cổ quái. Sở Sở bưng một khay đi vào, Tứ a ca quay đầu lại, trên mặt dị thường nhu hòa dễ dàng làm Sở Sở cảm thấy nhìn người nam nhân như vậy cũng rất có mị lực. Trên bàn thức ăn rất đơn giản, một đĩa măng xào thịt, hai chén cơm cùng một tô súp nấm, Tứ a ca ước chừng ăn hai chén cơm nửa bát súp nấm mới bỏ qua, cảm thấy mười năm nay, đây là lần đầu tiên mình có cảm giác ăn ngon.
Sở Sở hiển nhiên không nghĩ tới vị Ung Chính hoàng đế tương lai này có thể ăn như vậy. Không phải nói hoàng tộc cũng ăn cực kỳ ít sao, Sở Sở lắc đầu một cái thu thập bàn ăn, lại cầm một ly trà trên bàn trúc đưa cho hắn, mới ngồi ở ghế trúc bên cạnh nói:
“Nói đi, không phải có chuyện cần nói sao?”
Tứ a ca quan sát cái ly quái dị trong tay, là một nửa đoạn cây trúc cắt mà thành, miệng chén cùng đáy ly được mài rất tròn nhẵn, ly màu xanh thô lậu có khắc đôi câu thơ:
“Quét lá trúc, nấu trà lá trúc
Chặt rễ tùng, đun trà rễ tùng!”
Rất có phong cách Sở Sở, một uống một ăn đều có văn chương, cho dù ở nơi núi rừng hoang sơ cũng có thể làm ra thứ tao nhã như thế. Nhàn nhạt nhấp một miếng, có mùi cỏ xanh rất nhạt, có chút mùi vỏ cam, cúi đầu nhìn trong chén hồi lâu, Tứ a ca nói một câu cùng câu hỏi của Sở Sở hoàn toàn không ăn nhập gì hết:
“Trà này là trà gì?”
Sở Sở trợn mắt một cái thầm nghĩ ngươi giả bộ ngu, trừng mắt liếc hắn tức giận nói:
“Trà trúc!”
Tứ a ca gật đầu một cái lại uống một hớp nói:
“Nhẹ hơn trà nơi khác rất nhiều, nàng mỗi ngày đều lên núi đi làm cái gì?”
“Hái nấm đào măng, có lúc giúp đỡ một nhà Đại Hồng thu trà, đại đa số thời điểm là không có mục đích gì, đơn thuần thích không khí mát mẻ, tự do trên núi
“Tự do!”
Trong mắt Tứ a ca xẹt qua một tia ảm đạm, Sở Sở nhìn hắn lại có chút mất hồn, thầm nghĩ: ái thần này có tật xấu hay thất thần nha!
“Ê! Hình như không phải ngươi hỏi ta, là ta hỏi ngươi, chúng ta có thể hay không đừng nói những thứ vô dụng kia, trực tiếp tiến vào chủ đề, ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”
Tứ a ca bị nàng gọi, phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm Sở Sở mang theo một tia xem kỹ nói:
“Chuyện mười năm trước nàng thật một chút cũng không nhớ sao?”
“Không nhớ rõ!”
Vô cùng sạch sẽ mà thanh thúy, Sở Sở không chút do dự trả lời, giống như đả kích Tứ a ca, Tứ a ca nửa ngày không nói gì, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói:
“Nàng đã không nhớ cũng tốt, ta cũng muốn quên như vậy, bất đắc dĩ tốn thời gian mười năm cũng làm không được!”
Âm thanh trầm thấp mà ưu thương, Sở Sở không để ý tới hắn, tiếp tục uống trà, nàng thầm nghĩ: dù sao chuyện cũng không liên quan tới mình.
Tứ a ca ngẩng đầu liếc nàng một cái nói:
“Ta tin tưởng lấy thông minh, cơ trí của nàng cho dù quên mất chuyện trước kia, thân phận của ta nàng cũng đã sớm đoán được rồi, mười năm trước nàng là trắc phúc tấn trong phủ của ta!”
Nói xong dừng một chút mới nói:
“Mười năm trước, nàng theo ta xuôi nam, ở tân độ khẩu Dương Tử trượt chân rơi xuống nước, nơi đó gần với cửa biển, bốn phương nước chảy xiết, hoàng a mã xuất động đội thuỷ quân Động Đình cũng không tìm thấy tung tích của nàng...”
“Ngừng!”
Sở Sở la lớn:
“Ngươi trước hãy nghe ta nói, ngươi nói ta là trắc phúc tấn của ngươi đây không phải là đầm ng hổ ư. Không thể nào, ta còn không có kết hôn, không, dùng lời của các ngươi nói chính là không có gả cho người khác, điểm này ta rất khẳng định!”
Sắc mặt Tứ a ca có chút âm trầm nói:
“Nàng không có gả cho người khác sao? Nàng mười mấy năm trước chính là người của gia rồi, nếu ta nói ra chứng cứ thì sao?”
Nói đến đây, đứng dậy đi tới trước người Sở Sở, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói một câu, sắc mặt Sở Sở bất giác đỏ bừng, đẩy Tứ a ca đang dựa vào rất gần ra. Đứng dậy đi tới cạnh cửa, nơi cửa viện có thể trông thấy dãy núi xanh mướt cao vút, trong lòng Sở Sở nhất thời rối loạn thành một đoàn: bí ẩn thân thể mình hắn làm sao mà biết, vả lại chỗ đó người khác tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy. Nghĩ thông suốt, không khỏi mặt đỏ tai nóng.
Thở bình thường một cái, ép xung động trong lòng xuống, cẩn thận hồi tưởng tình huống mười năm trước của mình: mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu đỏ tươi, vả lại bây giờ nghĩ lại vật liệu may mặc lúc đó tuyệt đối là cống phẩm nội tạo, người tầm thường trừ Tào gia ai có thể dễ dàng nhìn thấy. Huống chi còn mặc lên người, hà bao, dạ minh châu cùng trái bí đỏ bằng vàng, nguyên bảo, bây giờ nghĩ lại cũng có chút giống đồ chơi của các quý tộc, nhưng mình rõ ràng là từ hiện đại xuyên qua mà. Với lại thật sự là thân thể của mình, điểm này Sở Sở vẫn rất khẳng định, thế nhưng chuyện gì đã xảy ra, nếu như hắn nói là sự thật, chẳng lẽ chính là mình đã quên vài chuyện ư. Tứ a ca nói thật nhẹ nhõm, một trắc phúc tấn của a ca sẽ không tùy tiện liền rơi vào trong nước, nghĩ nàng là đồ ngu sao?
Cho dù mình thật cùng hắn có chút quan hệ, mình tin tưởng cũng sẽ không làm trắc phúc tấn gì đó. Chính mình là một người hiện đại làm sao có thể cam tâm làm một bà vợ bé cho hoàng tộc phong kiến, lấy tính cách của mình nếu làm tiểu tam vô danh ngược lại còn có khả năng. Dù sao mười năm trước, người nam nhân ở trước mắt chính là phong nhã hào hoa còn có quyền có thế, vì bảo vệ tánh mạng, theo tính tình thực tế của mình, cũng có tạm thời phụ thuộc vào hắn. Nhưng nghĩ đến có thể cùng người nam nhân ở trước mắt từng có cái gì, Sở Sở đã cảm thấy hết sức không được tự nhiên, nhanh chóng lắc lắc đầu, xoay người lại nói:
“Coi như lời ngươi nói ta là trắc phúc tấn gì đó là thật đi, được rồi, ta họ gì, là người Bát Kỳ hay là người Hán?”
“Nàng họ Đông Giai thuộc Đông gia Đông Bán Triều trong kinh thành!
Sở Sở thở phào nhẹ nhõm thầm nghĩ: may mà không phải là bạn học tiểu Niên, cũng không phải là mẹ của bại gia tử(ta đoán là mẹ của Càn Long, Nữu Hỗ Lỗ thị), chỉ là không nhớ Ung Chính có một thê thiếp họ Đông nha, hắn không phải lừa dối mình đi, nhưng chính mình một không có tiền hai không có sắc, có cái gì đáng giá để người ta - một hoàng đế tương lai lừa dối?! Nghĩ đến chỗ này bất giác mỉm cười nói:
“Ngươi đã nói ta mười năm trước là trắc phúc tấn của ngươi, nhưng bây giờ ta đã không nhớ rõ, không cần biết ngươi là ai, ta và ngươi chính là hai người xa lạ, ta cảm thấy tình huống bây giờ ly hôn là tốt nhất.”
“Ly hôn?”
Tứ a ca không khỏi hỏi ngược lại, Sở Sở gõ gõ đầu của mình cười hắc hắc nói:
“A! Dùng lời của các ngươi nói, chính là cái gì kia mà, đúng! Hưu thư! Ngươi viết phong hưu thư cho ta, ta cũng không cần ngươi bồi thường cái gì, từ đó nam cưới vợ nữ gả đều không liên quan. Ngươi trở lại kinh thành tiếp tục làm vương gia của ngươi, ta ở chỗ này tiếp tục cuộc sống điền viên của ta, chẳng phải tiện cho cả hai sao?”
Tứ a ca ngược lại giận đến lặng người, thầm nghĩ: trước mắt tuyệt đối thực sự chính là nha đầu mười năm trước, không câu chấp vô cùng như cũ, làm người ta hận cũng không được, yêu cũng không được. Hưu thư! Thua thiệt nàng nghĩ ra được. Từ khi Đại Thanh khai quốc đến bây giờ, hoàng tộc làm gì viết hưu thư, thích thì cưng chiều thêm mấy ngày, không thích đưa đến thôn trang, không thấy là được. Nha đầu này muốn cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, xong hết mọi chuyện, quả thật nằm mơ!
Tứ a ca tức giận cực hạn ngược lại cười, rất âm trầm mà nguy hiểm nói:
“Nàng muốn gia bỏ nàng?”
Nói xong liền đứng dậy, đi vài bước về phía Sở Sở, Sở Sở nhìn sắc mặt của hắn, lo lắng, bất giác hướng bên cạnh dời hai bước nói:
“Tỉnh táo một chút, ta cho ngươi biết, dù ngươi không muốn cũng không có cách nào, ta chính là không làm vợ bé, đây là nguyên tắc của ta!”
“Vợ bé?”
thật sự không nghĩ tới Sở Sở mất trí nhớ, so mười năm trước lần đầu thấy nàng thì càng thêm trơn trượt, khó dây dưa hơn nhiều. Khi đó nàng còn giống như rất sợ mình, nhưng bây giờ có chỗ dựa vững chắc yên tâm rồi, nhìn bộ dáng nàng bài xích mình, thầm nghĩ mình cần từ từ mới được, nếu không cẩn thận nha đầu này lại chạy mất, mình chính lại phải phí công đi tìm. Tứ a ca lui trở về ngồi ở ghế trúc, nói:
“Nàng nếu biết thân phận của ta, cũng nên biết ta cho dù muốn bỏ nàng, cũng rất khó làm chủ, tên nàng đã viết trên hoàng gia ngọc điệp, cần hoàng a mã hạ chỉ xoá tên mới được!”
Sở Sở nói:
“Không phải nói là họ Đông sao, ta hiện tại họ Thẩm, coi như không liên quan tới các ngươi. Cứ như vậy, các ngươi trở về coi ta như sinh bệnh chết không phải xong rồi sao, trong lịch sử như vậy còn thiếu sao?”
Lửa giận của Tứ a ca bốc cao lên trên trán, âm thầm cắn răng nghĩ: nha đầu này ngược lại càng ngày càng lớn gan rồi, dù sao nói cho cùng chính là không muốn cùng mình trở về, phải suy nghĩ phương pháp đem nha đầu này kéo về kinh trước lại nói sau. Tứ a ca âm thầm áp áp khí hỏa sắp bộc phát của mình, hòa hoãn nói:
“Không bằng nàng trước cùng gia hồi kinh xem một chút, có khi nàng liền nhớ lại một chút cũng chưa biết chừng. Muốn gia bỏ nàng, cũng phải có một lý do hợp lý chứ!”
Sở Sở nói:
“Lý do đơn giản là không con, các ngươi không phải hay dạy nhất: không con là tội lớn nhất ư! Cho dù như lời ngươi nói, ta đã từng là một trong những thê thiếp của ngươi, trong đám con của ngươi không có đứa bé do ta sinh phải không?”
Trên mặt Tứ a ca hiện lên thống khổ tiếc nuối, nửa ngày không nói gì. Hắn đang nhớ đến đêm Sở Sở sảy thai, cũng là cái đêm mình mất đi toàn bộ tin tưởng của Sở Sở cùng đứa bé mà mình mong chờ thật lâu.
Thật ra thì lúc này Sở Sở có chút tin tưởng hắn, trong mộng của mình thỉnh thoảng thoáng qua một chút đoạn ngắn mơ hồ. Những năm gần đây càng ngày càng thường xuyên, giống như bộ phim nhựa bị che lại, mơ mơ hồ hồ nhưng có thể thấy được một vài cảnh. Luôn có một người đàn ông trước ngực cắm cây kéo, máu chảy lênh láng, còn có tiếng kêu trầm thống lo lắng gì đó, chỉ thoáng qua một cái, không thấy rõ mặt mũi.
Nhắc tới hài tử, trước mắt Tứ a ca là trầm thống đau thương làm cho Sở Sở có chút nhịn không nổi nữa. Nghĩ đến bây giờ là Khang Hi năm mươi năm mỉm cười tò mò hỏi:
“Trong phủ của ngươi có trắc phúc tấn họ Niên phải không?”
Tứ a ca không khỏi cả kinh, vứt hết uể oải mới rồi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Sở Sở nói:
“Nàng thế nào biết?”
Sở Sở cười hắc hắc nói:
“Nghe nói, Niên Canh Nghiêu rất nổi danh a. Những năm trước đây đi qua Tứ Xuyên, người ở đó cơ hồ cũng biết muội tử của Niên tướng quân là trắc phúc tấn được cưng chiều nhất trong phủ của ngài. Truyền thuyết nói lúc đám cưới mười dặm hồng trang đến nay vẫn làm người ta bàn tán say sưa đó!”
Mặt Tứ a ca không khỏi liền biến sắc, đứng dậy, đi nhanh mấy bước bắt được cánh tay Sở Sở nói:
“Không phải vậy, đó là ý tứ của hoàng a mã, cũng là bởi vì nàng ta có một đôi mắt giống nàng, mới có ân điển cực kỳ kia, ta cũng không có cưng chiều nàng, dĩ nhiên vừa bắt đầu...”
Sở Sở bĩu môi xen lời hắn:
“Được rồi, ta không nói gì, ngươi giải thích những thứ này cho ta làm gì? Nam nhân các ngươi tóm lại là dùng nửa người dưới suy tính, dù sao cũng không còn quan hệ với ta, ta cũng chỉ là nhiều chuyện một chút thôi!”
Tứ a ca rất bị đả kích, thầm nghĩ:
“Đúng a! Nàng đã đem ta hoàn toàn quên, vậy sẽ còn để ý ta cưới người nào, cưng chiều người nào chứ! Bây giờ, ánh mắt nàng nhìn ta giống như nhìn một người bị đùa giỡn, tò mò đối với chuyện mình bi hoan ly hợp, lại không hứng thú tham dự, thật lạnh lùng! Lạnh lùng từ trong lòng tán phát ra, đây mới là Sở Sở, đúng như Thập Tứ đệ đã từng nói, muốn sẽ muốn toàn bộ, không cần liền vứt như giầy cũ!”
Trong đầu Tứ a ca thoáng qua cả ngàn ý niệm, có hận có oán có hối, thì thào nói:
“Nếu như mà biết rõ nàng còn có thể trở lại, thì làm sao có Niên thị nào chứ!”
Âm thanh thật thấp có chút ám ách, Sở Sở không có nghe rõ. Từ trước đến giờ Sở Sở ghét loại tình tiết chó má bởi vì nàng ta giống như nàng, cho nên hắn liền thích. Nàng không tin cùng một nữ nhân leo lên giường thì còn có thể nghĩ tới nữ nhân khác, loại này quả thật càng không thể tha thứ, đồng thời vũ nhục hai nữ nhân. Vốn đang cảm thấy Tứ a ca đáng thương, đáng tiếc lúc này Sở Sở cảm thấy hắn rất đáng đời, rồi nảy ra chút lạnh đạm nói:
“Ngươi trở về đi, ta không muốn gặp lại, cũng không nguyện cùng ngươi trở về kinh thành!”
Nói xong, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tứ a ca, ánh mắt trong suốt mà quyết tuyệt, lạnh lùng làm trái tim Tứ a ca băng giá.
“Ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù ta giống như trong miệng ngươi nói, là trắc phúc tấn làm ngươi nhớ mãi không quên, nhớ thương mười năm, ta cũng sẽ không cùng ngươi trở về, ta không thích ngươi, vĩnh viễn sẽ không thích người nam nhân như ngươi vậy. Ngươi đi đi.”
Trong nháy mắt Tứ a ca bị đả kích, giống như mất đi toàn bộ hơi sức, tê liệt ngồi trên ghế. Không ngờ tới nha đầu mình tâm tâm niệm niệm mười năm lại ngoan lệ quyết tuyệt như thế, một tia cơ hội cũng không có ý định cho hắn, vậy làm sao có thể. Hắn cảm giác mình quả thật chính là một thằng hề, nhanh chóng đứng lên đi về phía trước mấy bước cười ha ha, tiếng cười có chút điên cuồng thảm thiết. Ngoài viện, Cao Vô Dung không khỏi thất kinh thầm nghĩ: xem ra không được tốt. Ông ta biết Đông cách cách này đâu dễ bị dụ dỗ, thở dài thật thấp.
Tứ a ca cười vài tiếng cắn răng nói:
“Tốt! Tốt! Sở Sở, nàng quả nhiên vẫn là nha đầu độc ác đó, gia nhớ mong nàng mười năm, nàng chính là như vậy đối với gia!”
Sở Sở cũng không có lùi bước, trong mắt lóe lên khinh miệt nói:
“Ngươi nhớ thương ta mười năm?” Khóe miệng khẽ kéo kéo nói:
“Niên thị chính là ngươi nhớ thương ta đó ư, trong phủ của ngươi mười năm lại tiến vào bao nhiêu nữ nhân, không chỉ mỗi Niên thị phải không? Con của ngươi cũng có đúng không? Ngươi rất mâu thuẫn biết không, trong mười năm ngươi trừ nghĩ tới ta, ngược lại một chút cũng không có làm trễ nãi chuyện khác. Thời điểm ngươi cùng nữ nhân khác vu sơn mây mưa, ngươi dám nói ngươi đang nghĩ tới ta sao?”
Sở Sở từng bước từng bước ép sát. Tứ a ca không khỏi chán nản ngồi im trên băng ghế thầm nghĩ:
“Mình tại sao liền quên Sở Sở là một nữ nhân cỡ nào thông minh, quên nàng là nữ nhân cỡ nào kiêu ngạo. Nếu như mà biết rõ, mình còn có cơ hội gặp lại nàng, nếu như mười năm trước mình có thể đoán được còn có một ngày gặp lại, chắc chắn một nữ nhân mình cũng sẽ không thú, cũng sẽ không đụng. Nhưng hôm nay chẳng lẽ những thứ này liền trở thành chướng ngại lần nữa giữa mình và nàng sao?”
Trong mắt Tứ a ca lóe lên vài tia lệ khí nghĩ tiếp: xem ra cùng nha đầu này dùng mềm là không được, mình là một nam nhân đỉnh thiên lập địa không có đạo lý nữ nhân của mình cũng không giải quyết được. Nghĩ ngợi thông suốt, định thần nói:
“Những chuyện này chúng ta sau này hãy nói, nếu gia cùng nàng nói nhiều như vậy cũng không còn đả động nàng, như vậy liền theo như quy tắc của nàng, Hồ gia Lăng Hồ, một thôn làng nhà nông chất phác này, nàng muốn cho gia động thật sao?”
Giọng nói bao hàm uy hiếp, Sở Sở cũng hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ: tại sao mình quên người này là bạo quân nghe nói giết cha giết huynh đệ chứ, hắn ngay cả thân nhi tử Hoằng Thì cũng có thể tự tay giết, người khác coi là cái gì. Sở Sở không khỏi có chút sợ sệt len lén nhìn Tứ a ca một cái. Lúc này Tứ a ca đã vứt bỏ hình tượng dịu dàng và si tình vừa rồi, người đàn ông ở trước mắt đã có mấy phần khí phách đế vương cùng vô tình, làm người ta không dám dễ dàng đối nghịch.
Đầu óc Sở Sở suy nghĩ mấy vòng: nghịch với ý hắn, mình tuyệt đối không chiếm được chuyện tốt, không bằng tạm thời thỏa hiệp, tìm thêm cơ hội chạy mất, như vậy hắn không thể giận chó đánh mèo Hồ gia cùng những nông dân trồng chè này rồi. Sắc mặt trì hoãn nói:
“Cùng ngươi trở về cũng không phải là không được, chỉ là ta muốn nhất định phải có một văn bản hiệp nghị với ngươi mới được.”
/87
|