Hoàng hậu đương nhiên rất vui vẻ, cũng không phải ngày hôm nay, mà là gần đây, có được phương thuốc bí truyền để có thai, nàng ta không vui vẻ sao được chứ. Phương thuốc này cũng đều chỉ là những dược liệu bình thường không quý hiếm, nhưng ngược lại lại khiến Hoàng hậu càng thêm tin tưởng.
Dược liệu bình thường nhưng công dụng lớn lao. Phương thuốc dân gian thường luôn như vậy.
Hoàng hậu chỉ đắn đo, làm thế nào để Hoàng thượng thị tẩm mình, ngày mùng một và ngày mười lăm, Hoàng thượng nhất định sẽ đến, nhưng đối với nàng ta đều là thuần túy đắp chăn ngủ. Nếu vậy, dù là phương thuốc thần thánh cũng không khiến nàng ta có thai được.
Nhưng Hoàng hậu không muốn dùng đến hạ sách là xuân dược.
Một chút cũng không.
Nếu có con mà Hoàng thượng lại càng thêm chán ghét mình, thì chẳng khác nào mọi chuyện vẫn như cũ, bánh ít đi bánh quy lại. Vì vậy, chưa đến đường cùng, Hoàng hậu không có ý định sử dụng đến thứ Hoàng thượng căm ghét nhất.
Nhưng xem tình hình, Hoàng thượng không thích nàng ta, mà Hoàng thượng dạo gần đây cũng không hề thích cha nàng ta, có lẽ không sử dụng đến dược vật không được.
Lại nói đến buổi thỉnh an này, kết thúc vô cùng vui vẻ, người nào người nấy bình thản chia nhau ra trở về chỗ của mình, không tranh chấp, không cãi nhau, không châm chọc.
Tưởng mỹ nhân vẫn được Hoàng hậu giữ lại như cũ. Lưu Lạc Bình quan sát trên buổi thỉnh an, Hoàng hậu tuy vẫn có vẻ thân thiết với Tưởng mỹ nhân như trước, nhưng lại có vẻ không thật tâm.
Lưu Lạc Bình trước kia là bạn khuê phòng với Hoàng hậu là chuyện người người đều biết, khi đó tuổi tác chênh lệch, nhưng thân thiết như bạn bè cùng trang lứa. Tuy rằng từ đó đến nay đã qua nhiều năm, nhưng Lưu Lạc Bình vẫn cảm thấy, sự thân thiết của Hoàng hậu khi đó khác với sự thân thiết hiện tại mà Hoàng hậu dành cho Tưởng mỹ nhân.
Lưu Lạc Bình xoa xoa mi tâm, nghĩ lại, đúng là nàng càng già càng ngốc, từ khi mang thai liền không tỉnh táo. Lăn lộn trong cung bao nhiêu năm, mấy phần thật tâm của Hoàng hậu chắc cũng không còn được bao nhiêu, quan trọng là quan hệ của Hoàng hậu và Tưởng mỹ nhân vốn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, lấy đâu ra thật tâm cơ chứ. Trước kia nàng với Hoàng hậu thân thiết là thật tâm xuất phát từ hai bên, đương nhiên là cảm giác phải khác nhau.
Nhưng chung quy, vẫn có cảm giác, dường như Hoàng hậu không chào đón Tưởng mỹ nhân như trước nữa.
Người trong cuộc là Tưởng mỹ nhân thì không cảm thấy như vậy. Nàng ta vẫn cảm thấy Hoàng hậu đối xử với nàng ta rất tốt, mặc dù chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích.
Hoàng hậu ban thưởng cho nàng ta không ít thứ tốt, đều là thứ khó gặp, tiếc là đa số đều là thứ với địa vị của nàng ta tạm thời không thể dùng. Nhưng giữ lại, biết đâu sau này lại động đến. Tưởng mỹ nhân rất có tin tưởng với tương lai tốt đẹp sau này.
Hoàng hậu hiện tại không cần nàng ta, nên đối xử với nàng ta cũng lười diễn cho trót, đều ban thưởng rồi tìm cớ đuổi nàng ta trở về cho khuất mắt.
Đáng tiếc là Tưởng mỹ nhân không nhìn ra. Mà Hoàng hậu cũng biết Tưởng mỹ nhân là người không mấy tỉ mỉ, nên mới tùy tiện vứt bỏ vai diễn vô cùng nhanh chóng.
Khi Lưu Lạc Bình mang thai đến tháng thứ tám, thân thể đã vô cùng nặng nề, đi lại có chút khó nhọc. Mà tính tình Lưu Lạc Bình lại có chút trầm lặng hơn trước nhiều, nở nụ cười chủ yếu là khi trò chuyện với đứa bé trong bụng.
Người người trong Khương Lạc cung đều biết lý do, bởi vì mấy tháng này, Hoàng thượng đều không đặt chân vào Khương Lạc cung nửa bước, phần lớn thời gian đều ngủ tại Lệ Y điện, có hôm sẽ tới chỗ Hoàng hậu, Trần phi hoặc một số phi tần khác, nhưng thủy chung không hề đến Khương Lạc cung.
Nhưng Lưu Lạc Bình đã biết lý do, ban đầu còn có chút suy nghĩ, sau, liền trở nên bình thản.
Nếu sự lạnh nhạt kéo dài từ trước đó cho đến nay, có lẽ nàng sẽ không cảm thấy quá buồn rầu. Nhưng hắn lạnh nhạt, rồi lại ngọt ngào với nàng, cuối cùng lại lạnh nhạt.
Cảm giác đi từ hy vọng đến thất vọng, đúng là không dễ chịu. Giống như một đứa bé, lúc đầu không có kẹo, nó rất tốt, vẫn rất vui vẻ, vẫn sống bình thường, rồi người lớn cho nó kẹo, hàng ngày đều cho, nó trở nên thích thú vô cùng. Người lớn đột nhiên không cho nó kẹo nữa, nhất quyết không cho, nó sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng, thất vọng, chán nản.
Lưu Lạc Bình cầm trong tay cây trâm ngọc Hoàng thượng tặng nàng. Chính là cái mà trước đó nàng vô tình làm gãy. Cây trâm ngọc đã sửa tốt, người sửa là một người thợ vô cùng tài giỏi. Sửa cây trâm này không có tỳ vết, y hệt như lúc ban đầu, không hề nhìn ra nó đã từng bị gãy.
Nhưng mối quan hệ của nàng và hắn, phải nhờ đến người thợ giỏi nào mới có thể hàn gắn mà không để lại vết nứt đây?
Lưu Lạc Bình khẽ vuốt ve trâm ngọc trong tay, ngón tay lướt qua vị trí mà cây trâm bị gãy, đến nay đã không còn vết tích, trong mắt một mảnh ảm đạm.
Nàng vươn tay, cẩn thận đặt nó vào hộp trang sức, đóng nắp lại. Cây trâm lóe lên ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt, rồi bị che lấp trong hộp.
Từ ngày chiếc trâm ngọc này lành lặn trở lại tay nàng, Lưu Lạc Bình không hề động đến nó lần nào nữa, chung quy, chính là trong lòng cảm thấy có khúc mắc, nên không muốn đeo. Cũng chính từ lúc cây trâm này rơi, bức thư được mở, nàng mới biết sự thật.
Hoàng thượng từng tặng nàng rất nhiều đồ trang sức. Nhưng những thứ đồ trang sức đó không phải là món quà lấy lệ mà hắn dùng để xoa dịu những nữ nhân vây quanh hắn, đó là thật tâm, hắn tặng, chỉ bởi vì hắn muốn, hắn tặng, bởi vì hắn muốn nàng cài, nàng mang trên người.
Phần lớn số trang sức mà hắn tặng nàng đều do hắn tự làm, những cái còn lại, đều là những thứ rất tinh xảo, hắn không phải người trong nghề, nên không làm được, có lẽ khi đó nếu làm được, hắn cũng không ngần ngại bỏ thời gian vàng bạc của mình ra để làm cho nàng.
Hắn thực sự đối xử với nàng rất tốt, đáng tiếc, dường như hiện tại, hắn tìm thấy người khiến hắn cảm thấy xứng đáng để hắn đối xử tốt hơn. Nên đã không còn màng đến nàng nữa.
Theo thời gian, hơn hai tháng này, nàng đã không còn đeo đồ trang sức hắn tặng nữa, chỉ có duy nhất chiếc nhẫn ngọc trên tay, Lưu Lạc Bình luyến tiếc.
Nhìn chiếc nhẫn này, Lưu Lạc Bình vẫn cảm thấy rất ấm áp, ánh sáng của nó rõ ràng rất chói mắt, nhưng lại rất ôn hòa, lại rất dịu nhẹ.
Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng Lưu Lạc Bình cảm thấy vậy, ít nhất, nhìn chiếc nhẫn này, nàng luôn hy vọng một ngày nào đó, thứ cảm giác dịu dàng ấm áp mà hắn từng dành cho nàng sẽ quay lại.
Chỉ là… không biết đến bao giờ.
- Nương nương, người đã ngồi đó ngây ngốc nửa canh giờ rồi.
Hoàng Ly ho khan vài tiếng, quan tâm nói. Trước nay cách thức sống chung của Lưu Lạc Bình và hai tâm phúc của mình rất tùy tiện, tuy vẫn nhìn ra khoảng cách chủ tớ, nhưng không sâu sắc, Hoàng Ly muốn nói điều gì, cũng không phải đắn đo quá nhiều, trêu chọc chủ tử cũng không bao giờ lo ngại.
Lưu Lạc Bình nở nụ cười dịu dàng, đáp:
- Phải. Từ khi mang thai, đúng là ta rất hay ngồi ngây ngốc như vậy.
Lý do rất sứt sẹo, Hoàng Ly không tin, nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ phụ họa:
- Phải phải, nương nương chờ mong tiểu Hoàng tử đến ngốc luôn rồi, nô tỳ thật thắc mắc, nương nương ngày chờ đêm mong như vậy, sao tiểu Hoàng tử còn chưa chui ra chứ.
Lúc Hoàng Ly nói xong lời này, Lưu Lạc Bình hơi sững người, mà Hoàng Ly cũng sững người. Hoàng Ly lo lắng nhìn chủ tử, cúi đầu không dám ngẩng lên, bộ dáng sẵn sàng nhận lỗi, giọng nói vô cùng nhỏ:
- Nương nương… nô tỳ lỡ lời.
Lưu Lạc Bình nhướng mày, cười cười hỏi lại:
- Lỡ lời sao? Lời ấy có ý gì đâu. Ta quả thực là chờ tiểu Hoàng tử chui ra vô cùng nôn nóng rồi, nhưng còn chưa được chín tháng nữa, nôn nóng cũng không được.
Hoàng Ly nghe Lưu Lạc Bình nói thế, trong lòng vẫn cảm thấy tội lỗi. Lời vừa rồi của nàng hoàn toàn không có ý gì, thuần túy chỉ là phụ họa theo nương nương, muốn nói chưa nương nương đỡ buồn, nhìn nương nương cũng đỡ ảm đạm.
Nhưng Hoàng Ly vừa nói xong mới phát hiện ra. Lời nàng vừa nói, người vô tâm sẽ không để ý, nhưng người trong cuộc như nương nương, dường như lại có vẻ nghĩ thế nào cũng sẽ thành như vậy.
Lời của nàng, tuy nói tiểu Hoàng tử, nhưng lại giống như đang ngụ ý chỉ Hoàng thượng. Chủ tử quả thực là ngày chờ đêm mong, ngoài mặt không nói, ngoài mặt lạnh nhạt trầm mặc, nhưng trong lòng không khắc nào không hy vọng. Chờ, chờ, nhưng Hoàng thượng thủy chung không xuất hiện.
Nương nương không trách nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy không vui vẻ nổi. Khuôn mặt Hoàng Ly phút chốc trở nên buồn bã hẳn.
Lưu Lạc Bình nhìn thấy, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, đi ra khỏi phòng, Hoàng Ly vội vàng đuổi theo, hai tay vội vàng làm tư thế đỡ, nhìn không ra buồn bã lúc nãy nữa, giờ đây, từng động tác đều có vẻ vô cùng cẩn thận.
Lưu Lạc Bình mỉm cười khẽ, nhỏ giọng nói:
- Ta không trách em, sau này có lỡ lời cũng không cần lo lắng bị ta trách phạt, cũng không cần lo lắng ta sẽ buồn lòng. Ta biết em không cố ý. Hơn nữa việc đó, hiện tại ta không có tâm trạng nghĩ tới. Bây giờ ta chỉ toàn tâm toàn ý đặt vào đứa bé trong bụng thôi, ta sẽ chậm rãi chờ đợi đứa trẻ ra đời.
Hoàng Ly thấy mắt mình hơi nóng. Hoàng Ly cái gì cũng tốt, thông minh, nhanh nhẹn, là người khôn khéo, có thủ đoạn, nhưng là người hết mực trung thành, chỉ có rất dễ xúc động, mấy lời này của Lưu Lạc Bình, làm Hoàng Ly xúc động. Vốn luôn biết chủ tử yêu thương mình, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ. Càng cẩn thận với Lưu Lạc Bình.
Lưu Lạc Bình đã mang thai đến tháng thứ tám. Đi lại hơi khó khăn, nhưng Lưu Lạc Bình vẫn kiên trì tản bộ.
Kiếp trước, nàng chưa có cơ hội trở thành phụ nữ có thai, cũng chẳng biết chút gì về phụ nữ có thai cả. Từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu tìm cách lăn lộn trong xã hội, không xem phim tình cảm, không đọc truyện yêu đương, hoàn toàn không biết những điều cần lưu ý với phụ nữ có thai. Nhưng chưa ăn thịt theo cũng đã từng thấy heo chạy.
Kiến thức duy nhất nàng biết, chính là cần hoạt động nhẹ nhàng, không nên ngồi yên một chỗ, sẽ ảnh hưởng đến lúc sinh con.
Mà thái y cũng dặn dò nàng như vậy. Lưu Lạc Bình vì thế vẫn kiên trì đi dạo, phạm vi cũng chỉ quanh quẩn ở Khương Lạc cung, không xa hơn nửa bước.
Lưu Lạc Bình khẽ vuốt ve bụng mình, nếu hắn đã vô tình, nàng tội gì phải đau đớn vì hắn nữa, phụ thân nàng đi đến bước đường này, cốt cũng vì hắn bức ép, mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay, tất cả đều do hắn mà ra.
Thân thể nàng nặng nề, Hoàng thượng cho phép nàng miễn thỉnh an buổi sáng. Thân thể nàng như vậy, đi lại không tiện, quan trọng là Hoàng thượng hiện tại con cái ít, con cái trở nên vô cùng quan trọng với Hoàng thượng. Nên không mấy ai trong Hậu cung nổi lòng ghen tỵ.
Dược liệu bình thường nhưng công dụng lớn lao. Phương thuốc dân gian thường luôn như vậy.
Hoàng hậu chỉ đắn đo, làm thế nào để Hoàng thượng thị tẩm mình, ngày mùng một và ngày mười lăm, Hoàng thượng nhất định sẽ đến, nhưng đối với nàng ta đều là thuần túy đắp chăn ngủ. Nếu vậy, dù là phương thuốc thần thánh cũng không khiến nàng ta có thai được.
Nhưng Hoàng hậu không muốn dùng đến hạ sách là xuân dược.
Một chút cũng không.
Nếu có con mà Hoàng thượng lại càng thêm chán ghét mình, thì chẳng khác nào mọi chuyện vẫn như cũ, bánh ít đi bánh quy lại. Vì vậy, chưa đến đường cùng, Hoàng hậu không có ý định sử dụng đến thứ Hoàng thượng căm ghét nhất.
Nhưng xem tình hình, Hoàng thượng không thích nàng ta, mà Hoàng thượng dạo gần đây cũng không hề thích cha nàng ta, có lẽ không sử dụng đến dược vật không được.
Lại nói đến buổi thỉnh an này, kết thúc vô cùng vui vẻ, người nào người nấy bình thản chia nhau ra trở về chỗ của mình, không tranh chấp, không cãi nhau, không châm chọc.
Tưởng mỹ nhân vẫn được Hoàng hậu giữ lại như cũ. Lưu Lạc Bình quan sát trên buổi thỉnh an, Hoàng hậu tuy vẫn có vẻ thân thiết với Tưởng mỹ nhân như trước, nhưng lại có vẻ không thật tâm.
Lưu Lạc Bình trước kia là bạn khuê phòng với Hoàng hậu là chuyện người người đều biết, khi đó tuổi tác chênh lệch, nhưng thân thiết như bạn bè cùng trang lứa. Tuy rằng từ đó đến nay đã qua nhiều năm, nhưng Lưu Lạc Bình vẫn cảm thấy, sự thân thiết của Hoàng hậu khi đó khác với sự thân thiết hiện tại mà Hoàng hậu dành cho Tưởng mỹ nhân.
Lưu Lạc Bình xoa xoa mi tâm, nghĩ lại, đúng là nàng càng già càng ngốc, từ khi mang thai liền không tỉnh táo. Lăn lộn trong cung bao nhiêu năm, mấy phần thật tâm của Hoàng hậu chắc cũng không còn được bao nhiêu, quan trọng là quan hệ của Hoàng hậu và Tưởng mỹ nhân vốn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, lấy đâu ra thật tâm cơ chứ. Trước kia nàng với Hoàng hậu thân thiết là thật tâm xuất phát từ hai bên, đương nhiên là cảm giác phải khác nhau.
Nhưng chung quy, vẫn có cảm giác, dường như Hoàng hậu không chào đón Tưởng mỹ nhân như trước nữa.
Người trong cuộc là Tưởng mỹ nhân thì không cảm thấy như vậy. Nàng ta vẫn cảm thấy Hoàng hậu đối xử với nàng ta rất tốt, mặc dù chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích.
Hoàng hậu ban thưởng cho nàng ta không ít thứ tốt, đều là thứ khó gặp, tiếc là đa số đều là thứ với địa vị của nàng ta tạm thời không thể dùng. Nhưng giữ lại, biết đâu sau này lại động đến. Tưởng mỹ nhân rất có tin tưởng với tương lai tốt đẹp sau này.
Hoàng hậu hiện tại không cần nàng ta, nên đối xử với nàng ta cũng lười diễn cho trót, đều ban thưởng rồi tìm cớ đuổi nàng ta trở về cho khuất mắt.
Đáng tiếc là Tưởng mỹ nhân không nhìn ra. Mà Hoàng hậu cũng biết Tưởng mỹ nhân là người không mấy tỉ mỉ, nên mới tùy tiện vứt bỏ vai diễn vô cùng nhanh chóng.
Khi Lưu Lạc Bình mang thai đến tháng thứ tám, thân thể đã vô cùng nặng nề, đi lại có chút khó nhọc. Mà tính tình Lưu Lạc Bình lại có chút trầm lặng hơn trước nhiều, nở nụ cười chủ yếu là khi trò chuyện với đứa bé trong bụng.
Người người trong Khương Lạc cung đều biết lý do, bởi vì mấy tháng này, Hoàng thượng đều không đặt chân vào Khương Lạc cung nửa bước, phần lớn thời gian đều ngủ tại Lệ Y điện, có hôm sẽ tới chỗ Hoàng hậu, Trần phi hoặc một số phi tần khác, nhưng thủy chung không hề đến Khương Lạc cung.
Nhưng Lưu Lạc Bình đã biết lý do, ban đầu còn có chút suy nghĩ, sau, liền trở nên bình thản.
Nếu sự lạnh nhạt kéo dài từ trước đó cho đến nay, có lẽ nàng sẽ không cảm thấy quá buồn rầu. Nhưng hắn lạnh nhạt, rồi lại ngọt ngào với nàng, cuối cùng lại lạnh nhạt.
Cảm giác đi từ hy vọng đến thất vọng, đúng là không dễ chịu. Giống như một đứa bé, lúc đầu không có kẹo, nó rất tốt, vẫn rất vui vẻ, vẫn sống bình thường, rồi người lớn cho nó kẹo, hàng ngày đều cho, nó trở nên thích thú vô cùng. Người lớn đột nhiên không cho nó kẹo nữa, nhất quyết không cho, nó sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng, thất vọng, chán nản.
Lưu Lạc Bình cầm trong tay cây trâm ngọc Hoàng thượng tặng nàng. Chính là cái mà trước đó nàng vô tình làm gãy. Cây trâm ngọc đã sửa tốt, người sửa là một người thợ vô cùng tài giỏi. Sửa cây trâm này không có tỳ vết, y hệt như lúc ban đầu, không hề nhìn ra nó đã từng bị gãy.
Nhưng mối quan hệ của nàng và hắn, phải nhờ đến người thợ giỏi nào mới có thể hàn gắn mà không để lại vết nứt đây?
Lưu Lạc Bình khẽ vuốt ve trâm ngọc trong tay, ngón tay lướt qua vị trí mà cây trâm bị gãy, đến nay đã không còn vết tích, trong mắt một mảnh ảm đạm.
Nàng vươn tay, cẩn thận đặt nó vào hộp trang sức, đóng nắp lại. Cây trâm lóe lên ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt, rồi bị che lấp trong hộp.
Từ ngày chiếc trâm ngọc này lành lặn trở lại tay nàng, Lưu Lạc Bình không hề động đến nó lần nào nữa, chung quy, chính là trong lòng cảm thấy có khúc mắc, nên không muốn đeo. Cũng chính từ lúc cây trâm này rơi, bức thư được mở, nàng mới biết sự thật.
Hoàng thượng từng tặng nàng rất nhiều đồ trang sức. Nhưng những thứ đồ trang sức đó không phải là món quà lấy lệ mà hắn dùng để xoa dịu những nữ nhân vây quanh hắn, đó là thật tâm, hắn tặng, chỉ bởi vì hắn muốn, hắn tặng, bởi vì hắn muốn nàng cài, nàng mang trên người.
Phần lớn số trang sức mà hắn tặng nàng đều do hắn tự làm, những cái còn lại, đều là những thứ rất tinh xảo, hắn không phải người trong nghề, nên không làm được, có lẽ khi đó nếu làm được, hắn cũng không ngần ngại bỏ thời gian vàng bạc của mình ra để làm cho nàng.
Hắn thực sự đối xử với nàng rất tốt, đáng tiếc, dường như hiện tại, hắn tìm thấy người khiến hắn cảm thấy xứng đáng để hắn đối xử tốt hơn. Nên đã không còn màng đến nàng nữa.
Theo thời gian, hơn hai tháng này, nàng đã không còn đeo đồ trang sức hắn tặng nữa, chỉ có duy nhất chiếc nhẫn ngọc trên tay, Lưu Lạc Bình luyến tiếc.
Nhìn chiếc nhẫn này, Lưu Lạc Bình vẫn cảm thấy rất ấm áp, ánh sáng của nó rõ ràng rất chói mắt, nhưng lại rất ôn hòa, lại rất dịu nhẹ.
Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng Lưu Lạc Bình cảm thấy vậy, ít nhất, nhìn chiếc nhẫn này, nàng luôn hy vọng một ngày nào đó, thứ cảm giác dịu dàng ấm áp mà hắn từng dành cho nàng sẽ quay lại.
Chỉ là… không biết đến bao giờ.
- Nương nương, người đã ngồi đó ngây ngốc nửa canh giờ rồi.
Hoàng Ly ho khan vài tiếng, quan tâm nói. Trước nay cách thức sống chung của Lưu Lạc Bình và hai tâm phúc của mình rất tùy tiện, tuy vẫn nhìn ra khoảng cách chủ tớ, nhưng không sâu sắc, Hoàng Ly muốn nói điều gì, cũng không phải đắn đo quá nhiều, trêu chọc chủ tử cũng không bao giờ lo ngại.
Lưu Lạc Bình nở nụ cười dịu dàng, đáp:
- Phải. Từ khi mang thai, đúng là ta rất hay ngồi ngây ngốc như vậy.
Lý do rất sứt sẹo, Hoàng Ly không tin, nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ phụ họa:
- Phải phải, nương nương chờ mong tiểu Hoàng tử đến ngốc luôn rồi, nô tỳ thật thắc mắc, nương nương ngày chờ đêm mong như vậy, sao tiểu Hoàng tử còn chưa chui ra chứ.
Lúc Hoàng Ly nói xong lời này, Lưu Lạc Bình hơi sững người, mà Hoàng Ly cũng sững người. Hoàng Ly lo lắng nhìn chủ tử, cúi đầu không dám ngẩng lên, bộ dáng sẵn sàng nhận lỗi, giọng nói vô cùng nhỏ:
- Nương nương… nô tỳ lỡ lời.
Lưu Lạc Bình nhướng mày, cười cười hỏi lại:
- Lỡ lời sao? Lời ấy có ý gì đâu. Ta quả thực là chờ tiểu Hoàng tử chui ra vô cùng nôn nóng rồi, nhưng còn chưa được chín tháng nữa, nôn nóng cũng không được.
Hoàng Ly nghe Lưu Lạc Bình nói thế, trong lòng vẫn cảm thấy tội lỗi. Lời vừa rồi của nàng hoàn toàn không có ý gì, thuần túy chỉ là phụ họa theo nương nương, muốn nói chưa nương nương đỡ buồn, nhìn nương nương cũng đỡ ảm đạm.
Nhưng Hoàng Ly vừa nói xong mới phát hiện ra. Lời nàng vừa nói, người vô tâm sẽ không để ý, nhưng người trong cuộc như nương nương, dường như lại có vẻ nghĩ thế nào cũng sẽ thành như vậy.
Lời của nàng, tuy nói tiểu Hoàng tử, nhưng lại giống như đang ngụ ý chỉ Hoàng thượng. Chủ tử quả thực là ngày chờ đêm mong, ngoài mặt không nói, ngoài mặt lạnh nhạt trầm mặc, nhưng trong lòng không khắc nào không hy vọng. Chờ, chờ, nhưng Hoàng thượng thủy chung không xuất hiện.
Nương nương không trách nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy không vui vẻ nổi. Khuôn mặt Hoàng Ly phút chốc trở nên buồn bã hẳn.
Lưu Lạc Bình nhìn thấy, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, đi ra khỏi phòng, Hoàng Ly vội vàng đuổi theo, hai tay vội vàng làm tư thế đỡ, nhìn không ra buồn bã lúc nãy nữa, giờ đây, từng động tác đều có vẻ vô cùng cẩn thận.
Lưu Lạc Bình mỉm cười khẽ, nhỏ giọng nói:
- Ta không trách em, sau này có lỡ lời cũng không cần lo lắng bị ta trách phạt, cũng không cần lo lắng ta sẽ buồn lòng. Ta biết em không cố ý. Hơn nữa việc đó, hiện tại ta không có tâm trạng nghĩ tới. Bây giờ ta chỉ toàn tâm toàn ý đặt vào đứa bé trong bụng thôi, ta sẽ chậm rãi chờ đợi đứa trẻ ra đời.
Hoàng Ly thấy mắt mình hơi nóng. Hoàng Ly cái gì cũng tốt, thông minh, nhanh nhẹn, là người khôn khéo, có thủ đoạn, nhưng là người hết mực trung thành, chỉ có rất dễ xúc động, mấy lời này của Lưu Lạc Bình, làm Hoàng Ly xúc động. Vốn luôn biết chủ tử yêu thương mình, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ. Càng cẩn thận với Lưu Lạc Bình.
Lưu Lạc Bình đã mang thai đến tháng thứ tám. Đi lại hơi khó khăn, nhưng Lưu Lạc Bình vẫn kiên trì tản bộ.
Kiếp trước, nàng chưa có cơ hội trở thành phụ nữ có thai, cũng chẳng biết chút gì về phụ nữ có thai cả. Từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu tìm cách lăn lộn trong xã hội, không xem phim tình cảm, không đọc truyện yêu đương, hoàn toàn không biết những điều cần lưu ý với phụ nữ có thai. Nhưng chưa ăn thịt theo cũng đã từng thấy heo chạy.
Kiến thức duy nhất nàng biết, chính là cần hoạt động nhẹ nhàng, không nên ngồi yên một chỗ, sẽ ảnh hưởng đến lúc sinh con.
Mà thái y cũng dặn dò nàng như vậy. Lưu Lạc Bình vì thế vẫn kiên trì đi dạo, phạm vi cũng chỉ quanh quẩn ở Khương Lạc cung, không xa hơn nửa bước.
Lưu Lạc Bình khẽ vuốt ve bụng mình, nếu hắn đã vô tình, nàng tội gì phải đau đớn vì hắn nữa, phụ thân nàng đi đến bước đường này, cốt cũng vì hắn bức ép, mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay, tất cả đều do hắn mà ra.
Thân thể nàng nặng nề, Hoàng thượng cho phép nàng miễn thỉnh an buổi sáng. Thân thể nàng như vậy, đi lại không tiện, quan trọng là Hoàng thượng hiện tại con cái ít, con cái trở nên vô cùng quan trọng với Hoàng thượng. Nên không mấy ai trong Hậu cung nổi lòng ghen tỵ.
/55
|