Tư Lạc Thành không thể ngờ được, kết quả điều tra cuối cùng lại thành ra như vậy. Lưu gia, thì ra cũng là đồng đảng của Thừa tướng, cũng muốn lật đổ hắn tạo phản. Thì ra hắn chưa kịp vô nghĩa, thì Lưu gia đã vô tình với hắn, quan trọng là con gái của hai người họ còn trong tay hắn, vậy mà vẫn nhẫn tâm vứt bỏ nàng. Hắn nhớ, Lưu Lạc Bình là Ngũ tiểu thư của Lưu phủ, tiểu nữ nhi trong nhà, từ trước đến nay luôn được hai người cưng chiều hết mực, yêu quý nhất đứa con gái hiểu chuyện lại ngoan ngoãn này. Vậy mà… thì ra tình thân cũng không quý bằng hoàng quyền.
Hắn yêu nàng, nhưng hắn cũng cần ngai vị của hắn, ngai vị này, hắn đi lên bằng máu của chính hắn và của biết bao nhiêu người khác. Hắn không buông nổi, mà cũng không dám buông. Con gái của tội thần, con gái của kẻ muốn lật đổ mình, Tư Lạc Thành hắn, thực ra không rộng lượng đến vậy. Ít ra, hắn biết rằng, bản thân hắn, không thể đối mặt với Lưu Lạc Bình một cách bình thường như trước nữa.
Ông trời trêu ngươi, khi hắn quyết định buông tay không trử bỏ Lưu gia, Lưu gia lại từ mình đưa đến cửa, thực sự nghĩ rằng hắn vẫn là Hoàng đế căn cơ không vững chắc khi xưa, không thể tự tay nhổ bỏ hai đại thế gia là Thừa tướng và Lưu gia hay sao?
Thực ra Tư Lạc Thành không hề nghĩ lại rằng, thực ra Lưu gia sau cùng mới tham gia vào việc tạo phản của Thừa tướng, chính là một vụ đặt cược. Lưu lão gia là người thông minh, ông lờ mờ cảm nhận được Hoàng thượng không ưa các thế gia đại tộc, thế lực Lưu gia lại đang lớn mạnh. Ông đặt cược, đi theo Thừa tướng, nếu Thừa tướng tạo phản thành công, ông cũng coi như có công mà cả nhà thoát tội. Còn nếu thất bại, thì cả nhà chết theo.
Lưu lão gia lựa chọn đánh cược, thà chọn con đường nguy hiểm vạn phần đó còn hơn là ngồi chờ chết, Lưu lão gia không muốn đợi đến lúc Hoàng thượng ra tay nhổ bỏ tận tốc Lưu gia mới hối tiếc.
Chỉ đành liều chết một phen.
Đáng tiếc, lần cược này của Lưu lão gia, đã thất bại. Ông vĩnh viễn không đoán được rằng Hoàng thượng vì yêu thương con gái mình, đã quyết định buông tha cho Lưu gia, trừ phi Lưu gia tạo phản.
Nhưng Lưu gia đã tạo phản. Sự tình đến nay, một chân bước vào, không thể rút ra được nữa.
Tư Lạc Thành nắm chặt tờ mật báo trong tay, vò nát, sau đó ném mạnh tờ giấy đã nhăn nhúm không ra hình dạng, chuẩn xác dính vào ngọn lửa trên cây nến, phút chốc liền hóa thành tro bụi.
Tư Lạc Thành đẩy cửa, ra khỏi Ngự thư phòng, bước chân quen thuộc hướng đến Khương Lạc cung. Gần đây hắn vì chuẩn bị hạ màn với Thừa tướng, nên thường thức muộn, ở Ngự thư phòng làm việc, Lưu Lạc Bình có thai, ngủ sớm giữ sức khỏe, nên lúc nào hắn đến Khương Lạc cung, nàng cũng đều đã ngủ.
Như bình thường, hắn sẽ tiến vào phòng của nàng, nhẹ tay nhẹ chân để không làm nàng thức giấc, vén chăn nằm xuống cạnh nàng, ôm nàng vào lòng. Nhưng hôm nay, không được nữa.
Hắn đứng trước Khương Lạc cung, bầu trời đêm lạnh lẽo, không thấy ánh trăng, gió lạnh cắt da cắt thịt.
Tư Lạc Thành đứng ở đó rất lâu, không hề cho Tiểu Lý Tử đi theo, hắn đứng một mình, cũng không bận tâm đến gió lạnh.
Đứng rất lâu, tưởng chừng như Tư Lạc Thành đã bị gió đêm thổi hóa đá, hắn lại xoay người, bước chân mạnh mẽ hữu lực giẫm trên nền đất, chậm rãi ra khỏi Khương Lạc cung. Đằng sau lưng hắn, Khương Lạc cung chìm trong một mảnh trầm mặc yên tĩnh.
Chủ nhân của Khương Lạc cung không biết rằng, từ thời khắc đó trở đi, hắn xoay lưng lại, bước đi, rời khỏi Khương Lạc cung, giữa hắn và nàng đã dựng lên một bức tường lớn không thể phá vỡ, cũng không thể lay chuyển.
Mà đó, cũng trở thành lần cuối cùng Tư Lạc Thành đặt chân vào Khương Lạc cung.
Lần tiếp theo khi hắn bước vào Khương Lạc cung này, thì đã là khung cảnh cảnh còn người mất.
Sáng hôm sau, khi Lưu Lạc Bình tỉnh dậy, thấy bên gối không có ai, bên cạnh cũng lạnh lẽo không có hơi người, liền biết đêm qua hắn không đến. Bình thường, dù nàng có thai nhưng đều thức dậy sớm, trước lúc hắn lên triều, khi đó đều có thể thấy được vẻ mặt say ngủ của hắn. Mà hôm nay không thấy, hẳn là đêm qua hắn lại vùi mình trong Ngự thư phòng làm việc. Lưu Lạc Bình nở nụ cười dịu dàng, trong lòng thầm mắng hắn không biết chú ý đến sức khỏe của bản thân.
Lưu Lạc Bình vén chăn ngồi dậy, gọi hai người Hoàng Ly và Tố Ngưng tiến vào hầu hạ. Hoàng Ly và Tố Ngưng làm công việc này đã bao nhiêu năm, quen tay vô cùng.
Đêm qua Hoàng thượng không đến, cả chủ và tớ đều không nghĩ là có điều gì khác lạ, đều nghĩ rằng Hoàng thượng bận xử lý công vụ, là do bất đắc dĩ nên không thể đến. Chứ cả chủ và tớ đều không ai nghĩ rằng, hắn không đến, vì là tâm hắn không muốn đến nữa.
Thỉnh an buổi sáng vẫn không có gì mới lạ, đối với Lưu Lạc Bình, việc thỉnh an buổi sáng vẫn nhàm chán như cũ. Các nữ nhân dùng các phương thứ khác nhau để châm chọc nhau, quả thực là không có gì mới lạ.
Lưu Lạc Bình lại để ý thấy Lệ tần để hai mắt thâm quầng mà đến thỉnh an Hoàng hậu, tuy có dặm phấn che qua, nhưng che không hết. Lệ tần này cũng thật không cẩn thận, bày ra bộ dáng ta đây rất mệt mỏi này để đến thỉnh an Hoàng hậu, thử hòi Hoàng hậu có thích được hay không, cũng càng đừng nói đến những phi tần thích ghen tỵ khác, lại tiện thể châm chọc đôi ba câu.
Lại nói đến Tưởng mỹ nhân, Tưởng mỹ nhân dạo gần đây đúng là càng ngày càng xinh đẹp, vô cùng tươi trẻ, nói chuyện với Hoàng hậu vô cùng thân thiết, người không biết còn tưởng hai là nàng là tỷ muội ruột thịt, ý cười trên mặt không hề giống là giả. Xem ra, chuyện Hoàng hậu muốn mượn bụng của Tưởng mỹ nhân là thật rồi.
Chỉ tiếc, Lưu Lạc Bình không biết, Hoàng hậu vì có trong tay phương thuốc bí truyền, đã hoàn toàn ném Tưởng mỹ nhân này ra sau đầu, còn quan tâm nàng ta tròn méo thế nào nữa.
Ở ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thân thiết, đương nhiên chỉ là giả vờ thôi. Hậu cung người nào cũng biết gần đây Hoàng hậu hay cho truyền Tưởng mỹ nhân, nếu bây giờ thái độ thay đổi quá nhiều, không tránh khỏi người có lòng nghi ngờ.
Mà Tưởng mỹ nhân, thì ôm tâm trạng tốt vô cùng, Tưởng mỹ nhân cũng không phải người quá ngốc nghếch, hơn nữa lại có nhiều phi tần vì thấy nàng lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu mà châm chọc không ít, cũng đều nói ra sự thật quá nửa. Tưởng mỹ nhân cũng biết ý đồ của Hoàng hậu. Nhưng nàng ta chấp nhận. Như vậy cũng xem như ngồi lên thuyền của Hoàng hậu, Hoàng hậu không thể không nâng đỡ, sau này Hoàng hậu nhớ đến công của nàng, cũng sẽ không quá bạc đãi.
Tưởng mỹ nhân cũng không cẩn thận nghĩ lại, với tính cách của Hoàng hậu, chuyện gì cũng phải chắc chắn mười phần, lại có chút ác liệt, thì nàng ta sẽ đồng ý cho Tưởng mỹ nhân tốt đẹp đứng trước đứa con của nàng ta hay sao?
Thậm chí còn có thể tiện tay xử luôn Tưởng mỹ nhân, tốt nhất là để nàng ta không chen được vào một chút nào trong quan hệ giữa Hoàng hậu và đứa con nhận nuôi kia.
Đáng tiếc, Tưởng mỹ nhân không nghĩ sâu xa đến vậy, đến giờ vẫn đang ôm ảo tưởng tốt đẹp về tương lai.
Thỉnh an kết thúc, Tưởng mỹ nhân được Hoàng hậu cho ở lại, nói là muốn trò chuyện giải sầu, chúng phi tần cũng mắt lạnh mà nhìn, mà Tưởng mỹ nhân thì vui vẻ ra mặt, nhìn có chút đắc ý.
Lưu Lạc Bình ở trong lòng cười nhạt, nhưng ngoài mặt cũng không có biểu hiện gì, bình thản trở về Khương Lạc cung, lại bắt đầu việc thường ngày. Lưu Lạc Bình lại không tự chủ nghĩ đến Tư Lạc Thành, nghĩ đến buổi tối lại tiếp tục nhìn thấy hắn, trong lòng thực có chút ngọt ngào vui vẻ.
Hoàng Ly thấy chủ tử đột nhiên nở nụ cười ngượng ngùng như thiếu nữ mới yêu, hai má lại có chút đỏ hồng, liền ở bên cạnh cười khúc khích, nhân tiện trêu ghẹo chủ tử:
- Nương nương, không biết có phải nô tỳ nhìn lầm hay không, hai má nương nương đỏ quá trời kìa, còn hơn cả đánh phấn nữa.
Lưu Lạc Bình đỏ mặt, bị nô tỳ tâm phúc bắt gặp, đúng là hơi ngượng, thẹn quá hóa giận quát nhẹ:
- Còn không mau đi làm việc, đứng đấy làm gì.
Hoàng Ly theo Lưu Lạc Bình đã bao nhiêu năm, nằm lòng tính cách của chủ tử, bị chủ tử đuổi ra ngoài vẫn vô cùng vui vẻ. Lưu Lạc Bình có cảm giác như bị nhìn thấu, lại càng cảm thấy ngượng, ho khan một tiếng, chuyên tâm vào đọc sách.
Tối hôm đó, Hoàng thượng lại không đến Khương Lạc cung, mà bãi giá Lệ Y điện.
Hậu cung xôn xao, người người đều tự hỏi, có phải Lệ tần lại đắc sủng rồi hay không, có phải là Lệ tần lại chuẩn bị bay cao nữa phải không, đủ các câu hỏi nổi lên, mà không ít phi tần cũng đã ghen tỵ đến giậm chân. Sủng ái Thục phi thì không nói, các nàng theo không kịp, nhưng vừa quay ra Hoàng thượng liền sủng ái Lệ tần, địa vị cách xa không chỉ một hai bước chân, không ghen tỵ không được.
Mà khi Tố Ngưng nghe được tin này, hoàn toàn có thể hình dung biểu cảm của nàng bằng hai chữ “sững sờ”. Tố Ngưng thực sự cảm thấy sững sờ đến phát ngốc. Hoàng thượng với chủ tử mấy hôm trước vẫn còn rất tốt đẹp, nhìn thế nào cũng giống vợ chồng son tình cảm mặn nồng, hơn nữa còn vô cùng gắn bó, nhìn như thế hận không thể thời thời khắc khắc ở bên nhau.
Ngoại trừ ngày hôm qua Hoàng thượng không đến Khương Lạc cung ra, thì hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, chủ tử với Hoàng thượng không cãi nhau, không có khúc mắc. Vậy tại sao Hoàng thượng đột nhiên…?
Nếu là trước kia, Hoàng thượng cũng vẫn rất sủng ái chủ tử, nhưng không lần nào liên tiếp nhiều ngày như vậy, hơn nữa còn là thuần túy ôm nhau ngủ, thì mấy ngày liền Hoàng thượng không đến Khương Lạc cung Tố Ngưng cũng không cảm thấy lạ. Nhưng nay ngày ngày nhìn đã quen cảnh Hoàng thượng và chủ tử ngọt ngào, đột nhiên lại… cảm giác… quả thực rất sững sờ. Chẳng lẽ… là Hoàng thượng nín nhịn lâu ngày, thực sự không chờ được? Tố Ngưng có cảm giác không phải vậy, Hoàng thượng và chủ tử ngọt ngọt ngào ngào như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, Hoàng thượng trước đây nhịn lâu như vậy không sao, hiện tại lại không nhịn được?
Tố Ngưng mang tâm trạng rối rắm tiến vào bẩm báo với Lưu Lạc Bình, bộ dáng buồn thiu:
- Nương nương, nô tỳ vừa nghe được tin tức, Hoàng thượng qua đêm ở Lệ Y điện.
Nói thực, Lưu Lạc Bình cũng có chút ngạc nhiên. Còn cảm thấy lo lắng, tự kiểm điểm lại bản thân một hồi xem có làm việc gì khiến hắn tức giận hay không, nhưng Lưu Lạc Bình phát hiện, giữa hai người quả thực không có nửa điểm khúc mắc.
Nếu là trước kia, có lẽ Lưu Lạc Bình vẫn sẽ cảm thấy bình thường, thản nhiên như không, hắn không đến chỗ nàng, nàng cũng không thương tâm.
Nhưng hôm nay, mấy ngày trước hắn còn cùng nàng ngọt ngào, cùng nàng trò chuyện với đứa trẻ trong bụng, hôm nay đã không thấy bóng dáng. Trong lòng, quả thực có chút… hụt hẫng.
Tố Ngưng thấy chủ tử im lặng hồi lâu không nói, lo lắng nói:
- Chủ tử, người đừng thương tâm. Hoàng thượng không phải là…
- Không sao, không cần an ủi ta, ta vẫn tốt. Tố Ngưng, giúp ta sửa soạn nghỉ ngơi.
Tố Ngưng chưa kịp nói hết đã bị Lưu Lạc Bình ngắt lời. Tố Ngưng hơi cúi đầu, cẩn thận quan sát nét mặt chủ tử, tuy không phát hiện ra điều gì khác lạ, nhưng Tố Ngưng vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng chủ tử không muốn nói, nàng cũng không thể làm gì, liền nhỏ giọng nói:
- Vâng.
Sau đó tiến lên giúp chủ tử chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khi Tố Ngưng ra ngoài, nhìn thấy Hoàng Ly cũng là một bộ dáng rối rắm thay chủ tử giống mình, cả hai người nhìn nhau, đồng loạt thở dài.
Chung quy… vẫn có cảm giác có gì đó không đúng. Chung quy… vẫn cảm giác có gì đó thay đổi… mà bọn họ không biết…
Lại nói đến Lưu Lạc Bình ở trong phòng, nàng nằm trên giường, lại có cảm giác trằn trọc không ngủ được, cúi đầu xuống nhìn phần bụng của mình, khẽ vươn tay vuốt ve, vì không ngủ được, liền nhỏ giọng trò chuyện vẩn vơ với đứa bé trong bụng.
Trước, cũng có những ngày Tư Lạc Thành bận rộn không thể đến Khương Lạc cung sớm, nàng cũng không chờ hắn, liền đi ngủ trước. Khi đó, vẫn ngủ rất ngon lành an ổn, nhưng hôm nay, tâm trạng không giống, biết rõ hắn không đến, nên không thể ngủ được chăng?
Lưu Lạc Bình đưa mắt nhìn xung quanh phòng, đột nhiên cảm thấy rất trống vắng. Nở nụ cười tự giễu, phụ nữ có thai đúng là thích nghĩ nhiều, trống vắng gì chứ.
Nhưng nghĩ lại, quả thực, vẫn thấy trống vắng.
Lưu Lạc Bình tự an ủi mình, nhưng vẫn không ngủ được, trò chuyện với đứa nhỏ trong bụng mãi không dừng lại, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hắn yêu nàng, nhưng hắn cũng cần ngai vị của hắn, ngai vị này, hắn đi lên bằng máu của chính hắn và của biết bao nhiêu người khác. Hắn không buông nổi, mà cũng không dám buông. Con gái của tội thần, con gái của kẻ muốn lật đổ mình, Tư Lạc Thành hắn, thực ra không rộng lượng đến vậy. Ít ra, hắn biết rằng, bản thân hắn, không thể đối mặt với Lưu Lạc Bình một cách bình thường như trước nữa.
Ông trời trêu ngươi, khi hắn quyết định buông tay không trử bỏ Lưu gia, Lưu gia lại từ mình đưa đến cửa, thực sự nghĩ rằng hắn vẫn là Hoàng đế căn cơ không vững chắc khi xưa, không thể tự tay nhổ bỏ hai đại thế gia là Thừa tướng và Lưu gia hay sao?
Thực ra Tư Lạc Thành không hề nghĩ lại rằng, thực ra Lưu gia sau cùng mới tham gia vào việc tạo phản của Thừa tướng, chính là một vụ đặt cược. Lưu lão gia là người thông minh, ông lờ mờ cảm nhận được Hoàng thượng không ưa các thế gia đại tộc, thế lực Lưu gia lại đang lớn mạnh. Ông đặt cược, đi theo Thừa tướng, nếu Thừa tướng tạo phản thành công, ông cũng coi như có công mà cả nhà thoát tội. Còn nếu thất bại, thì cả nhà chết theo.
Lưu lão gia lựa chọn đánh cược, thà chọn con đường nguy hiểm vạn phần đó còn hơn là ngồi chờ chết, Lưu lão gia không muốn đợi đến lúc Hoàng thượng ra tay nhổ bỏ tận tốc Lưu gia mới hối tiếc.
Chỉ đành liều chết một phen.
Đáng tiếc, lần cược này của Lưu lão gia, đã thất bại. Ông vĩnh viễn không đoán được rằng Hoàng thượng vì yêu thương con gái mình, đã quyết định buông tha cho Lưu gia, trừ phi Lưu gia tạo phản.
Nhưng Lưu gia đã tạo phản. Sự tình đến nay, một chân bước vào, không thể rút ra được nữa.
Tư Lạc Thành nắm chặt tờ mật báo trong tay, vò nát, sau đó ném mạnh tờ giấy đã nhăn nhúm không ra hình dạng, chuẩn xác dính vào ngọn lửa trên cây nến, phút chốc liền hóa thành tro bụi.
Tư Lạc Thành đẩy cửa, ra khỏi Ngự thư phòng, bước chân quen thuộc hướng đến Khương Lạc cung. Gần đây hắn vì chuẩn bị hạ màn với Thừa tướng, nên thường thức muộn, ở Ngự thư phòng làm việc, Lưu Lạc Bình có thai, ngủ sớm giữ sức khỏe, nên lúc nào hắn đến Khương Lạc cung, nàng cũng đều đã ngủ.
Như bình thường, hắn sẽ tiến vào phòng của nàng, nhẹ tay nhẹ chân để không làm nàng thức giấc, vén chăn nằm xuống cạnh nàng, ôm nàng vào lòng. Nhưng hôm nay, không được nữa.
Hắn đứng trước Khương Lạc cung, bầu trời đêm lạnh lẽo, không thấy ánh trăng, gió lạnh cắt da cắt thịt.
Tư Lạc Thành đứng ở đó rất lâu, không hề cho Tiểu Lý Tử đi theo, hắn đứng một mình, cũng không bận tâm đến gió lạnh.
Đứng rất lâu, tưởng chừng như Tư Lạc Thành đã bị gió đêm thổi hóa đá, hắn lại xoay người, bước chân mạnh mẽ hữu lực giẫm trên nền đất, chậm rãi ra khỏi Khương Lạc cung. Đằng sau lưng hắn, Khương Lạc cung chìm trong một mảnh trầm mặc yên tĩnh.
Chủ nhân của Khương Lạc cung không biết rằng, từ thời khắc đó trở đi, hắn xoay lưng lại, bước đi, rời khỏi Khương Lạc cung, giữa hắn và nàng đã dựng lên một bức tường lớn không thể phá vỡ, cũng không thể lay chuyển.
Mà đó, cũng trở thành lần cuối cùng Tư Lạc Thành đặt chân vào Khương Lạc cung.
Lần tiếp theo khi hắn bước vào Khương Lạc cung này, thì đã là khung cảnh cảnh còn người mất.
Sáng hôm sau, khi Lưu Lạc Bình tỉnh dậy, thấy bên gối không có ai, bên cạnh cũng lạnh lẽo không có hơi người, liền biết đêm qua hắn không đến. Bình thường, dù nàng có thai nhưng đều thức dậy sớm, trước lúc hắn lên triều, khi đó đều có thể thấy được vẻ mặt say ngủ của hắn. Mà hôm nay không thấy, hẳn là đêm qua hắn lại vùi mình trong Ngự thư phòng làm việc. Lưu Lạc Bình nở nụ cười dịu dàng, trong lòng thầm mắng hắn không biết chú ý đến sức khỏe của bản thân.
Lưu Lạc Bình vén chăn ngồi dậy, gọi hai người Hoàng Ly và Tố Ngưng tiến vào hầu hạ. Hoàng Ly và Tố Ngưng làm công việc này đã bao nhiêu năm, quen tay vô cùng.
Đêm qua Hoàng thượng không đến, cả chủ và tớ đều không nghĩ là có điều gì khác lạ, đều nghĩ rằng Hoàng thượng bận xử lý công vụ, là do bất đắc dĩ nên không thể đến. Chứ cả chủ và tớ đều không ai nghĩ rằng, hắn không đến, vì là tâm hắn không muốn đến nữa.
Thỉnh an buổi sáng vẫn không có gì mới lạ, đối với Lưu Lạc Bình, việc thỉnh an buổi sáng vẫn nhàm chán như cũ. Các nữ nhân dùng các phương thứ khác nhau để châm chọc nhau, quả thực là không có gì mới lạ.
Lưu Lạc Bình lại để ý thấy Lệ tần để hai mắt thâm quầng mà đến thỉnh an Hoàng hậu, tuy có dặm phấn che qua, nhưng che không hết. Lệ tần này cũng thật không cẩn thận, bày ra bộ dáng ta đây rất mệt mỏi này để đến thỉnh an Hoàng hậu, thử hòi Hoàng hậu có thích được hay không, cũng càng đừng nói đến những phi tần thích ghen tỵ khác, lại tiện thể châm chọc đôi ba câu.
Lại nói đến Tưởng mỹ nhân, Tưởng mỹ nhân dạo gần đây đúng là càng ngày càng xinh đẹp, vô cùng tươi trẻ, nói chuyện với Hoàng hậu vô cùng thân thiết, người không biết còn tưởng hai là nàng là tỷ muội ruột thịt, ý cười trên mặt không hề giống là giả. Xem ra, chuyện Hoàng hậu muốn mượn bụng của Tưởng mỹ nhân là thật rồi.
Chỉ tiếc, Lưu Lạc Bình không biết, Hoàng hậu vì có trong tay phương thuốc bí truyền, đã hoàn toàn ném Tưởng mỹ nhân này ra sau đầu, còn quan tâm nàng ta tròn méo thế nào nữa.
Ở ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thân thiết, đương nhiên chỉ là giả vờ thôi. Hậu cung người nào cũng biết gần đây Hoàng hậu hay cho truyền Tưởng mỹ nhân, nếu bây giờ thái độ thay đổi quá nhiều, không tránh khỏi người có lòng nghi ngờ.
Mà Tưởng mỹ nhân, thì ôm tâm trạng tốt vô cùng, Tưởng mỹ nhân cũng không phải người quá ngốc nghếch, hơn nữa lại có nhiều phi tần vì thấy nàng lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu mà châm chọc không ít, cũng đều nói ra sự thật quá nửa. Tưởng mỹ nhân cũng biết ý đồ của Hoàng hậu. Nhưng nàng ta chấp nhận. Như vậy cũng xem như ngồi lên thuyền của Hoàng hậu, Hoàng hậu không thể không nâng đỡ, sau này Hoàng hậu nhớ đến công của nàng, cũng sẽ không quá bạc đãi.
Tưởng mỹ nhân cũng không cẩn thận nghĩ lại, với tính cách của Hoàng hậu, chuyện gì cũng phải chắc chắn mười phần, lại có chút ác liệt, thì nàng ta sẽ đồng ý cho Tưởng mỹ nhân tốt đẹp đứng trước đứa con của nàng ta hay sao?
Thậm chí còn có thể tiện tay xử luôn Tưởng mỹ nhân, tốt nhất là để nàng ta không chen được vào một chút nào trong quan hệ giữa Hoàng hậu và đứa con nhận nuôi kia.
Đáng tiếc, Tưởng mỹ nhân không nghĩ sâu xa đến vậy, đến giờ vẫn đang ôm ảo tưởng tốt đẹp về tương lai.
Thỉnh an kết thúc, Tưởng mỹ nhân được Hoàng hậu cho ở lại, nói là muốn trò chuyện giải sầu, chúng phi tần cũng mắt lạnh mà nhìn, mà Tưởng mỹ nhân thì vui vẻ ra mặt, nhìn có chút đắc ý.
Lưu Lạc Bình ở trong lòng cười nhạt, nhưng ngoài mặt cũng không có biểu hiện gì, bình thản trở về Khương Lạc cung, lại bắt đầu việc thường ngày. Lưu Lạc Bình lại không tự chủ nghĩ đến Tư Lạc Thành, nghĩ đến buổi tối lại tiếp tục nhìn thấy hắn, trong lòng thực có chút ngọt ngào vui vẻ.
Hoàng Ly thấy chủ tử đột nhiên nở nụ cười ngượng ngùng như thiếu nữ mới yêu, hai má lại có chút đỏ hồng, liền ở bên cạnh cười khúc khích, nhân tiện trêu ghẹo chủ tử:
- Nương nương, không biết có phải nô tỳ nhìn lầm hay không, hai má nương nương đỏ quá trời kìa, còn hơn cả đánh phấn nữa.
Lưu Lạc Bình đỏ mặt, bị nô tỳ tâm phúc bắt gặp, đúng là hơi ngượng, thẹn quá hóa giận quát nhẹ:
- Còn không mau đi làm việc, đứng đấy làm gì.
Hoàng Ly theo Lưu Lạc Bình đã bao nhiêu năm, nằm lòng tính cách của chủ tử, bị chủ tử đuổi ra ngoài vẫn vô cùng vui vẻ. Lưu Lạc Bình có cảm giác như bị nhìn thấu, lại càng cảm thấy ngượng, ho khan một tiếng, chuyên tâm vào đọc sách.
Tối hôm đó, Hoàng thượng lại không đến Khương Lạc cung, mà bãi giá Lệ Y điện.
Hậu cung xôn xao, người người đều tự hỏi, có phải Lệ tần lại đắc sủng rồi hay không, có phải là Lệ tần lại chuẩn bị bay cao nữa phải không, đủ các câu hỏi nổi lên, mà không ít phi tần cũng đã ghen tỵ đến giậm chân. Sủng ái Thục phi thì không nói, các nàng theo không kịp, nhưng vừa quay ra Hoàng thượng liền sủng ái Lệ tần, địa vị cách xa không chỉ một hai bước chân, không ghen tỵ không được.
Mà khi Tố Ngưng nghe được tin này, hoàn toàn có thể hình dung biểu cảm của nàng bằng hai chữ “sững sờ”. Tố Ngưng thực sự cảm thấy sững sờ đến phát ngốc. Hoàng thượng với chủ tử mấy hôm trước vẫn còn rất tốt đẹp, nhìn thế nào cũng giống vợ chồng son tình cảm mặn nồng, hơn nữa còn vô cùng gắn bó, nhìn như thế hận không thể thời thời khắc khắc ở bên nhau.
Ngoại trừ ngày hôm qua Hoàng thượng không đến Khương Lạc cung ra, thì hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, chủ tử với Hoàng thượng không cãi nhau, không có khúc mắc. Vậy tại sao Hoàng thượng đột nhiên…?
Nếu là trước kia, Hoàng thượng cũng vẫn rất sủng ái chủ tử, nhưng không lần nào liên tiếp nhiều ngày như vậy, hơn nữa còn là thuần túy ôm nhau ngủ, thì mấy ngày liền Hoàng thượng không đến Khương Lạc cung Tố Ngưng cũng không cảm thấy lạ. Nhưng nay ngày ngày nhìn đã quen cảnh Hoàng thượng và chủ tử ngọt ngào, đột nhiên lại… cảm giác… quả thực rất sững sờ. Chẳng lẽ… là Hoàng thượng nín nhịn lâu ngày, thực sự không chờ được? Tố Ngưng có cảm giác không phải vậy, Hoàng thượng và chủ tử ngọt ngọt ngào ngào như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, Hoàng thượng trước đây nhịn lâu như vậy không sao, hiện tại lại không nhịn được?
Tố Ngưng mang tâm trạng rối rắm tiến vào bẩm báo với Lưu Lạc Bình, bộ dáng buồn thiu:
- Nương nương, nô tỳ vừa nghe được tin tức, Hoàng thượng qua đêm ở Lệ Y điện.
Nói thực, Lưu Lạc Bình cũng có chút ngạc nhiên. Còn cảm thấy lo lắng, tự kiểm điểm lại bản thân một hồi xem có làm việc gì khiến hắn tức giận hay không, nhưng Lưu Lạc Bình phát hiện, giữa hai người quả thực không có nửa điểm khúc mắc.
Nếu là trước kia, có lẽ Lưu Lạc Bình vẫn sẽ cảm thấy bình thường, thản nhiên như không, hắn không đến chỗ nàng, nàng cũng không thương tâm.
Nhưng hôm nay, mấy ngày trước hắn còn cùng nàng ngọt ngào, cùng nàng trò chuyện với đứa trẻ trong bụng, hôm nay đã không thấy bóng dáng. Trong lòng, quả thực có chút… hụt hẫng.
Tố Ngưng thấy chủ tử im lặng hồi lâu không nói, lo lắng nói:
- Chủ tử, người đừng thương tâm. Hoàng thượng không phải là…
- Không sao, không cần an ủi ta, ta vẫn tốt. Tố Ngưng, giúp ta sửa soạn nghỉ ngơi.
Tố Ngưng chưa kịp nói hết đã bị Lưu Lạc Bình ngắt lời. Tố Ngưng hơi cúi đầu, cẩn thận quan sát nét mặt chủ tử, tuy không phát hiện ra điều gì khác lạ, nhưng Tố Ngưng vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng chủ tử không muốn nói, nàng cũng không thể làm gì, liền nhỏ giọng nói:
- Vâng.
Sau đó tiến lên giúp chủ tử chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khi Tố Ngưng ra ngoài, nhìn thấy Hoàng Ly cũng là một bộ dáng rối rắm thay chủ tử giống mình, cả hai người nhìn nhau, đồng loạt thở dài.
Chung quy… vẫn có cảm giác có gì đó không đúng. Chung quy… vẫn cảm giác có gì đó thay đổi… mà bọn họ không biết…
Lại nói đến Lưu Lạc Bình ở trong phòng, nàng nằm trên giường, lại có cảm giác trằn trọc không ngủ được, cúi đầu xuống nhìn phần bụng của mình, khẽ vươn tay vuốt ve, vì không ngủ được, liền nhỏ giọng trò chuyện vẩn vơ với đứa bé trong bụng.
Trước, cũng có những ngày Tư Lạc Thành bận rộn không thể đến Khương Lạc cung sớm, nàng cũng không chờ hắn, liền đi ngủ trước. Khi đó, vẫn ngủ rất ngon lành an ổn, nhưng hôm nay, tâm trạng không giống, biết rõ hắn không đến, nên không thể ngủ được chăng?
Lưu Lạc Bình đưa mắt nhìn xung quanh phòng, đột nhiên cảm thấy rất trống vắng. Nở nụ cười tự giễu, phụ nữ có thai đúng là thích nghĩ nhiều, trống vắng gì chứ.
Nhưng nghĩ lại, quả thực, vẫn thấy trống vắng.
Lưu Lạc Bình tự an ủi mình, nhưng vẫn không ngủ được, trò chuyện với đứa nhỏ trong bụng mãi không dừng lại, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
/55
|