Tin tức Thục phi mang thai vẫn chưa truyền ra ngoài, Hoàng thượng giữ lời hứa, đưa không ít người đến Khương Lạc cung, còn đặc biệt giao việc chăm sóc sức khỏe của Thục phi cho Vương thái y, cũng phái tới không ít người bảo vệ, Khương Lạc cung giờ chính là được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, dội nước chẳng tới được.
Lưu Lạc Bình nhìn sự bảo vệ mà Tư Lạc Thành sắp xếp cho mình, trong lòng không nói rõ là tư vị gì.
Thục phi phong quang vô hạn ngày nào, giờ lại thua trên tay một phi tần nhỏ nhoi.
Lưu Lạc Bình vẫn xử lý một phần công vụ của Hậu cung, nhưng đều là ở trong Khương Lạc cung, trong Hậu cung thi thoảng cũng sẽ tổ chức vài sự kiện, nhưng Lưu Lạc Bình đều lấy lý do thoái thác không đi. Dù sao với địa vị của nàng, không ai dám làm gì.
Đợi đến khi Hoàng hậu hết kỳ hạn cấm túc, lấy lại quyền hành như trước, thì nhân mạch của Hoàng hậu cũng đã hao tổn phần lớn, đều bị người của Thục phi và Trần phi thay thế. Thai nhi của Lưu Lạc Bình cũng đã được hơn ba tháng, lúc này nàng cũng không che giấu nữa, cả Hậu cung đều biết tin vị Thục phi cao cao tại thượng này có thai, đều là bộ dáng vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải người người đều nói Thục phi thể chất âm hàn bẩm sinh khó có con sao, vậy mà lại trở thành người đầu tiên trong Hậu cung có thai?
Người không thể tin được nhất chính là Hoàng hậu. Hoàng hậu vừa hết kỳ hạn cấm túc, liền nghe được tin tức Thục phi có thai, giận đến mức ném bể không biết bao bình hoa quý giá trong Chiêu Dương cung, lại giận cá chém thớt lên không ít nha hoàn. Nàng ta đã cho chính tâm phúc của mình đi làm việc, vậy mà lại không thành công. Cứ ngỡ Tuyệt dục dược đã hạ thành công, nàng ta không hề cho Thục phi sử dụng mấy thứ như dược vật ngăn phi tần không có thai trong một năm.
Không nghĩ tới kẻ duy nhất không sử dụng đến này lại có thai, thực là người tính không bằng trời tính.
Ánh mắt Hoàng hậu đỏ ngầu, móng tay găm chặt vào bàn tay, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Hoàng hậu nhíu chặt mày, bực tức nói:
- Tử Tình, việc của Thục phi là giao cho ai đi làm?
Việc này đương nhiên Tử Tình biết rõ là việc gì, chính là việc hạ Tuyệt dục dược với Thục phi. Tử Tình biết Hoàng hậu bây giờ rất tức giận, trong lòng cũng vô cùng lo lắng sợ hãi, ai bảo tính mạng của bọn nô tỳ như nàng rẻ mạt đến vậy cơ chứ, cho dù nàng là đại cung nữ, Hoàng hậu thấy không vừa mắt cũng có thể đánh chết. Mà Thục phi lại là kẻ thù truyền kiếp của Hoàng hậu nương nương, việc hạ Tuyệt dục dược với Thục phi Hoàng hậu giao cho nàng sai người đi làm, ngỡ là thành công, bây giờ mới vỡ lẽ ra là đã thất bại. Hoàng hậu thậm chí có thể cũng sẽ bỏ rơi nàng.
Tử Tình hé môi, sợ hãi bẩm báo:
- Nương nương, nô tỳ sai tâm phúc của nương nương là Chu Tử đi làm việc này.
Toàn thân Hoàng hậu tỏa ra khí lạnh, Tử Tình theo Hoàng hậu từ bé cũng không khỏi có chút lo sợ. Ánh lửa trong hai mắt Hoàng hậu càng đậm, nhăn chặt mày, giọng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Tìm thời cơ hỏi chuyện nàng ta đi.
Chu Tử xem như lão nhân trong Hậu cung, hầu hạ chủ tử đã lâu, là tâm phúc chủ tử đặc biệt tin tưởng, chỉ thua Tử Tình và ma ma theo hầu bên Hoàng hậu. Chu Tử được Hoàng hậu gài vào Khương Lạc cung, giữ vai trò cung nữ nhị đẳng trong Khương Lạc cung. Một cung nữ nội gián mà ở Khương Lạc cung có thể leo lên vị trí cung nữ nhị đẳng, phải nói là không thể xem thường. Chu Tử cũng là người vô cùng có năng lực. Khương Lạc cung được xem như cung cẩn mật nhất trong Hậu cung, hơn nữa trước kia còn nhận sự che chở của Hoàng thượng, khó càng thêm khó, vậy mà Chu Tử lại có thể dùng thủ đoạn lấy một cung nữ nhị đẳng khác làm đá kê chân, đá nàng ta ra rồi ngồi vào vị trí cung nữ nhị đẳng.
Hoàng hậu cũng rất thưởng thức Chu Tử, chỉ tiếc, hôm nay Chu Tử làm việc thất bại, phần thưởng thức này cũng bị cuốn bay theo gió, thay vào đó, lại trở thành căm ghét.
Chu Tử từ trước nghe được tin tức vị chủ tử Khương Lạc cung có thai, phải nói nàng ta vô cùng hoảng hốt, nàng ta ở Khương Lạc cung vốn là một cung nữ nhị đẳng, mà từ trước đến nay, Thục phi vốn rất cẩn thận, hầu hạ trong chính điện cũng chỉ có mấy đại cung nữ tâm phúc, chủ yếu là Hoàng Ly và Tố Ngưng. Nhị đẳng cung nữ như nàng ta phần lớn thời gian đều làm việc ngoài điện, lần hãm hại trước khó khăn lắm mới luồn được một tay vào chính điện. Nên việc Thục phi có thai, trước đó nàng ta hoàn toàn không biết gì hết.
Thục phi có thai, Chu Tử còn ngạc nhiên hơn cả Hoàng hậu, nàng ta thấy rõ ràng Thục phi đã uống bát thuốc đó. Chu Tử biết Thục phi từ trước đến nay luôn canh cánh chuyện thân thể mình bẩm sinh thể chất âm hàn, khó lòng có con, nên đối với việc điều dưỡng thân thể vô cùng chấp nhất. Vì thế nàng ta mới lợi dụng việc này, bỏ Tuyệt dục dược vào trong dược điều dưỡng thân thể, Tuyệt dục dược này không để lại mùi lạ, nàng ta cũng tin Thục phi sẽ không đổ bỏ dược điều dưỡng thân thể, tận mắt thấy Thục phi uống, tại sao giờ này lại không thành công?!
Nghĩ đến đây, Chu Tử lại phát hiện sau lưng mình một tầng mồ hôi ướt đẫm, ánh mắt có chút run rẩy. Nàng ta thất bại, Hoàng hậu cũng sẽ không tha cho nàng ta. Nàng ta tuy nói là tâm phúc của Hoàng hậu, nhưng từ trước đến giờ Thục phi vốn chính là cái gai trong mắt của Hoàng hậu, bằng mọi giá đều muốn tìm cách nhổ ra, nay nàng ta lại cố tình làm việc thất bại. Chu Tử rùng mình một cái, lo sợ nghĩ.
Chu Tử không biết rằng, từ lần đó nàng ta ra tay, Thục phi đã biết nàng ta là người của Hoàng hậu, tiếp tục để nàng ta ở vị trí cung nữ nhị đẳng bao lâu này chính là để quan sát nàng ta.
Lần đó nàng ta hạ Tuyệt dục dược vào dược điều dưỡng thân thể của Thục phi, để lại chút dấu vết trên gian bếp, gian bếp còn đọng lại chút ít thuốc bột, việc sắc thuốc luôn do tự tay Hoàng Ly xem xét. Lần đó đang sắc thuốc, đột nhiên lại bị một cung nữ hốt hoảng gọi đi, nói là có việc gấp, quả thực là có việc gấp, nhưng Hoàng Ly từng được Thục phi nói qua. Khi đang sắc thuốc mà bị người gọi đi, không cần biết tốt xấu, phải đổ bỏ toàn bộ thuốc, đem nấu lại hết. Hoàng Ly lại thấy được chút thuốc bột còn xót lại trên kệ bếp mà Chu Tử không để ý kỹ chưa kịp lau đi.
Hoàng Ly đem chuyện này báo cho Thục phi, cẩn thận điều tra, cung nữ đi gọi Hoàng Ly khai ra đó là Chu Tử, Chu Tử là người của ai, Thục phi cũng chậm rãi biết được.
Đêm hôm đó, khi Khương Lạc cung toàn bộ chìm vào yên tĩnh, một mảng tối đen, phía viện của nha hoàn, có một bóng người bình tĩnh đi ra khỏi viện, nhìn không có nửa điểm lén lút hay chột dạ. Cung nữ đó bình thản đi vào nhà vệ sinh.
Chu Tử lúc này mới cẩn thận hé cửa quan sát xung quanh, thấy không có kẻ nào đi theo mình, mới rời khỏi nhà vệ sinh, một đường cẩn thận che giấu đến Chiêu Dương cung. Chiêu Dương cung phần lớn đều đã tắt đèn, nhưng phòng của Hoàng hậu vẫn còn lấp ló ánh sáng. Chu Tử nhìn ánh sáng lấp ló qua cửa sổ kia, thế nào cũng thấy giống như đang chờ nàng tới để phán xét.
Chu Tử quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, giọng nói có chút run rẩy:
- Nương nương.
Hoàng hậu lạnh mặt nhìn Chu Tử quỳ trên đất, giọng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Việc ta giao cho ngươi tại sao lại thất thủ?
Chu Tử run rẩy mấp máy môi nói:
- Nô tỳ… nô tỳ không biết.
Hoàng hậu hừ lạnh, Hoàng hậu cũng biết rõ Chu Tử là tâm phúc của mình, mà hiện tại, trải qua ba tháng do Thục phi và Trần phi chưởng quản Hậu cung, nhân mạch của nàng ta đã bị thanh tẩy đi không ít, giờ không thể mất nữa. Hơn nữa, Chu Tử này vẫn còn hữu dụng.
Hoàng hậu ngồi ở phía trên, cao cao tại thượng nhìn Chu Tử đang quỳ rạp phía dưới, lạnh nhạt nói:
- Việc này xem như bỏ qua, bổn cung biết ngươi trung thành, bổn cung sẽ tha thứ cho ngươi lần này, nhưng việc tiếp theo, tuyệt đối không thể thất bại nữa.
Chu Tử quỳ trên mặt đất, dập đầu thật mạnh xuống nền đất, ánh mắt kiên định:
- Tạ ơn nương nương, nương nương yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không làm nương nương thất vọng.
Việc tiếp theo, Chu Tử đương nhiên hiểu Hoàng hậu có ý chỉ việc tiếp theo này là việc gì.
Thục phi có thai, vậy thì khiến nàng sẩy thai thôi, không phải có thai là có thể bình an thuận lợi sinh ra. Ánh mắt Hoàng hậu hơi lóe lên, mà Chu Tử quỳ dưới đất, trong mắt cũng hơi lóe lên tia sáng.
Chu Tử trở về Khương Lạc cung, không bị ai phát hiện, nàng ta lại trở lại làm một cung nữ nhị đẳng trong Khương Lạc cung. Lần này Chu Tử vô cùng cẩn thận, quan sát mọi thứ tỉ mỉ, cũng chưa vội ra tay, nhưng chỉ qua một thời gian ngắn quan sát, Chu Tử đã thấy lần này động tay động chân không hề dễ dàng, Khương Lạc cung được canh phòng vô cùng tỉ mỉ. Chu Tử cũng nhận ra, Khương Lạc cung đột nhiên có nhiều thêm không ít thị vệ, mà những thị vệ này hoàn toàn không giống những thị vệ khác, khí thế bức người, hơn nữa người không có phận sự nếu muốn tiến vào, đều có thể thực sự giết không tha. Những người này, chỉ nghe lệnh của Hoàng thượng, mà Chu Tử, không nằm trong danh sách những người có thể tiến vào.
Ánh mắt Chu Tử hơi tối lại, chẳng lẽ Thục phi thực sự chôn chân suốt ngày trong Khương Lạc cung được sao, rồi đến lúc sẽ phải ra ngoài thôi.
Trong chính điện Khương Lạc cung, Thục phi mang vẻ mặt dịu dàng nghiêng người trên giường thấp, bàn nhỏ bên cạnh đặt một ít điểm tâm và hoa quả. Lưu Lạc Bình từ ngày mang thai đến giờ, cả người đều tỏa ra hơi thở mềm mại dịu dàng, giống như thiên tính của người mẹ vậy. Lưu Lạc Bình khẽ vuốt ve phần bụng đã hơi nhô lên của mình, trong mắt lại càng ngày càng tràn ngập dịu dàng.
Hiện tại nàng dành mọi tâm trí vào đứa con này, nàng ghen tị với Lệ tần, nhưng ít nhất, trong khoảng thời gian này nàng sẽ không bận tấm đến Lệ tần, mà chỉ toàn tâm toàn ý vào đứa con trong bụng, bảo vệ nó bình an ra đời.
Lưu Lạc Bình hơi chuyển ánh mắt, việc Chu Tử ban đêm lén lút ra khỏi Khương Lạc cung đều bị Tố Ngưng nhìn thấy. Từ ngày công bố tin tức mang thai nàng đã lường trước được điều này, nên luôn phân phó Tố Ngưng để ý tiểu viện của cung nữ nhị đẳng. Vậy mà Chu Tử lại thực sự đến tìm Hoàng hậu.
Nội dung của cuộc gặp mặt đó, Lưu Lạc Bình cũng đoán được đại khái, chắc chắn cũng chỉ có ý muốn phá bỏ đứa con trong bụng nàng mà thôi.
Ánh mắt Lưu Lạc Bình hơi lóe, muốn khiến nàng sảy thai sao, không dễ đâu. Nàng có được đứa con này thực không dễ dàng, Hoàng hậu thực sự nghĩ nàng sẽ để cho nàng ta đoạt đi dễ dàng như vậy sao. Càng đừng nói đến việc bên người nàng hiện giờ còn có nước linh tuyền Tiểu Ngân để lại. Nàng trước giờ luôn là người cẩn thận, trong phòng luôn đặt sẵn nước linh tuyền để tránh người khác nghi ngờ, chỉ cần có chuyện, nhanh chóng uống nước linh tuyền vào, thời gian không quá lâu, đều sẽ hóa nguy thành an.
Hoàng hậu đã hết kỳ hạn cấm túc, cung quyền cũng trao trả lại từ tay Thục phi và Trần phi cho Hoàng hậu. Ngược lại Thục phi giao ra cung quyền mang vẻ mặt rất thoải mái, trao lại cung quyền cho Hoàng hậu, nàng liền có thể ít khi ra khỏi Khương Lạc cung hơn, càng ít ra khỏi cung thì càng an toàn cho đứa bé trong bụng nàng.
Lưu Lạc Bình hơi rũ mắt, nghĩ lại, thực ra nàng cũng phải cảm tạ Hoàng thượng, tuy rằng hiện tại, có được nữ nhân thương yêu đích thực, hắn cũng giữ khoảng cách với nàng, nhưng nhờ có hắn bảo vệ, Khương Lạc cung cũng bớt đi không ít phiền toái, nàng không phải lo nghĩ nhiều, sẽ tốt cho đứa bé hơn.
Lưu Lạc Bình nhìn sự bảo vệ mà Tư Lạc Thành sắp xếp cho mình, trong lòng không nói rõ là tư vị gì.
Thục phi phong quang vô hạn ngày nào, giờ lại thua trên tay một phi tần nhỏ nhoi.
Lưu Lạc Bình vẫn xử lý một phần công vụ của Hậu cung, nhưng đều là ở trong Khương Lạc cung, trong Hậu cung thi thoảng cũng sẽ tổ chức vài sự kiện, nhưng Lưu Lạc Bình đều lấy lý do thoái thác không đi. Dù sao với địa vị của nàng, không ai dám làm gì.
Đợi đến khi Hoàng hậu hết kỳ hạn cấm túc, lấy lại quyền hành như trước, thì nhân mạch của Hoàng hậu cũng đã hao tổn phần lớn, đều bị người của Thục phi và Trần phi thay thế. Thai nhi của Lưu Lạc Bình cũng đã được hơn ba tháng, lúc này nàng cũng không che giấu nữa, cả Hậu cung đều biết tin vị Thục phi cao cao tại thượng này có thai, đều là bộ dáng vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải người người đều nói Thục phi thể chất âm hàn bẩm sinh khó có con sao, vậy mà lại trở thành người đầu tiên trong Hậu cung có thai?
Người không thể tin được nhất chính là Hoàng hậu. Hoàng hậu vừa hết kỳ hạn cấm túc, liền nghe được tin tức Thục phi có thai, giận đến mức ném bể không biết bao bình hoa quý giá trong Chiêu Dương cung, lại giận cá chém thớt lên không ít nha hoàn. Nàng ta đã cho chính tâm phúc của mình đi làm việc, vậy mà lại không thành công. Cứ ngỡ Tuyệt dục dược đã hạ thành công, nàng ta không hề cho Thục phi sử dụng mấy thứ như dược vật ngăn phi tần không có thai trong một năm.
Không nghĩ tới kẻ duy nhất không sử dụng đến này lại có thai, thực là người tính không bằng trời tính.
Ánh mắt Hoàng hậu đỏ ngầu, móng tay găm chặt vào bàn tay, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Hoàng hậu nhíu chặt mày, bực tức nói:
- Tử Tình, việc của Thục phi là giao cho ai đi làm?
Việc này đương nhiên Tử Tình biết rõ là việc gì, chính là việc hạ Tuyệt dục dược với Thục phi. Tử Tình biết Hoàng hậu bây giờ rất tức giận, trong lòng cũng vô cùng lo lắng sợ hãi, ai bảo tính mạng của bọn nô tỳ như nàng rẻ mạt đến vậy cơ chứ, cho dù nàng là đại cung nữ, Hoàng hậu thấy không vừa mắt cũng có thể đánh chết. Mà Thục phi lại là kẻ thù truyền kiếp của Hoàng hậu nương nương, việc hạ Tuyệt dục dược với Thục phi Hoàng hậu giao cho nàng sai người đi làm, ngỡ là thành công, bây giờ mới vỡ lẽ ra là đã thất bại. Hoàng hậu thậm chí có thể cũng sẽ bỏ rơi nàng.
Tử Tình hé môi, sợ hãi bẩm báo:
- Nương nương, nô tỳ sai tâm phúc của nương nương là Chu Tử đi làm việc này.
Toàn thân Hoàng hậu tỏa ra khí lạnh, Tử Tình theo Hoàng hậu từ bé cũng không khỏi có chút lo sợ. Ánh lửa trong hai mắt Hoàng hậu càng đậm, nhăn chặt mày, giọng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Tìm thời cơ hỏi chuyện nàng ta đi.
Chu Tử xem như lão nhân trong Hậu cung, hầu hạ chủ tử đã lâu, là tâm phúc chủ tử đặc biệt tin tưởng, chỉ thua Tử Tình và ma ma theo hầu bên Hoàng hậu. Chu Tử được Hoàng hậu gài vào Khương Lạc cung, giữ vai trò cung nữ nhị đẳng trong Khương Lạc cung. Một cung nữ nội gián mà ở Khương Lạc cung có thể leo lên vị trí cung nữ nhị đẳng, phải nói là không thể xem thường. Chu Tử cũng là người vô cùng có năng lực. Khương Lạc cung được xem như cung cẩn mật nhất trong Hậu cung, hơn nữa trước kia còn nhận sự che chở của Hoàng thượng, khó càng thêm khó, vậy mà Chu Tử lại có thể dùng thủ đoạn lấy một cung nữ nhị đẳng khác làm đá kê chân, đá nàng ta ra rồi ngồi vào vị trí cung nữ nhị đẳng.
Hoàng hậu cũng rất thưởng thức Chu Tử, chỉ tiếc, hôm nay Chu Tử làm việc thất bại, phần thưởng thức này cũng bị cuốn bay theo gió, thay vào đó, lại trở thành căm ghét.
Chu Tử từ trước nghe được tin tức vị chủ tử Khương Lạc cung có thai, phải nói nàng ta vô cùng hoảng hốt, nàng ta ở Khương Lạc cung vốn là một cung nữ nhị đẳng, mà từ trước đến nay, Thục phi vốn rất cẩn thận, hầu hạ trong chính điện cũng chỉ có mấy đại cung nữ tâm phúc, chủ yếu là Hoàng Ly và Tố Ngưng. Nhị đẳng cung nữ như nàng ta phần lớn thời gian đều làm việc ngoài điện, lần hãm hại trước khó khăn lắm mới luồn được một tay vào chính điện. Nên việc Thục phi có thai, trước đó nàng ta hoàn toàn không biết gì hết.
Thục phi có thai, Chu Tử còn ngạc nhiên hơn cả Hoàng hậu, nàng ta thấy rõ ràng Thục phi đã uống bát thuốc đó. Chu Tử biết Thục phi từ trước đến nay luôn canh cánh chuyện thân thể mình bẩm sinh thể chất âm hàn, khó lòng có con, nên đối với việc điều dưỡng thân thể vô cùng chấp nhất. Vì thế nàng ta mới lợi dụng việc này, bỏ Tuyệt dục dược vào trong dược điều dưỡng thân thể, Tuyệt dục dược này không để lại mùi lạ, nàng ta cũng tin Thục phi sẽ không đổ bỏ dược điều dưỡng thân thể, tận mắt thấy Thục phi uống, tại sao giờ này lại không thành công?!
Nghĩ đến đây, Chu Tử lại phát hiện sau lưng mình một tầng mồ hôi ướt đẫm, ánh mắt có chút run rẩy. Nàng ta thất bại, Hoàng hậu cũng sẽ không tha cho nàng ta. Nàng ta tuy nói là tâm phúc của Hoàng hậu, nhưng từ trước đến giờ Thục phi vốn chính là cái gai trong mắt của Hoàng hậu, bằng mọi giá đều muốn tìm cách nhổ ra, nay nàng ta lại cố tình làm việc thất bại. Chu Tử rùng mình một cái, lo sợ nghĩ.
Chu Tử không biết rằng, từ lần đó nàng ta ra tay, Thục phi đã biết nàng ta là người của Hoàng hậu, tiếp tục để nàng ta ở vị trí cung nữ nhị đẳng bao lâu này chính là để quan sát nàng ta.
Lần đó nàng ta hạ Tuyệt dục dược vào dược điều dưỡng thân thể của Thục phi, để lại chút dấu vết trên gian bếp, gian bếp còn đọng lại chút ít thuốc bột, việc sắc thuốc luôn do tự tay Hoàng Ly xem xét. Lần đó đang sắc thuốc, đột nhiên lại bị một cung nữ hốt hoảng gọi đi, nói là có việc gấp, quả thực là có việc gấp, nhưng Hoàng Ly từng được Thục phi nói qua. Khi đang sắc thuốc mà bị người gọi đi, không cần biết tốt xấu, phải đổ bỏ toàn bộ thuốc, đem nấu lại hết. Hoàng Ly lại thấy được chút thuốc bột còn xót lại trên kệ bếp mà Chu Tử không để ý kỹ chưa kịp lau đi.
Hoàng Ly đem chuyện này báo cho Thục phi, cẩn thận điều tra, cung nữ đi gọi Hoàng Ly khai ra đó là Chu Tử, Chu Tử là người của ai, Thục phi cũng chậm rãi biết được.
Đêm hôm đó, khi Khương Lạc cung toàn bộ chìm vào yên tĩnh, một mảng tối đen, phía viện của nha hoàn, có một bóng người bình tĩnh đi ra khỏi viện, nhìn không có nửa điểm lén lút hay chột dạ. Cung nữ đó bình thản đi vào nhà vệ sinh.
Chu Tử lúc này mới cẩn thận hé cửa quan sát xung quanh, thấy không có kẻ nào đi theo mình, mới rời khỏi nhà vệ sinh, một đường cẩn thận che giấu đến Chiêu Dương cung. Chiêu Dương cung phần lớn đều đã tắt đèn, nhưng phòng của Hoàng hậu vẫn còn lấp ló ánh sáng. Chu Tử nhìn ánh sáng lấp ló qua cửa sổ kia, thế nào cũng thấy giống như đang chờ nàng tới để phán xét.
Chu Tử quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, giọng nói có chút run rẩy:
- Nương nương.
Hoàng hậu lạnh mặt nhìn Chu Tử quỳ trên đất, giọng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Việc ta giao cho ngươi tại sao lại thất thủ?
Chu Tử run rẩy mấp máy môi nói:
- Nô tỳ… nô tỳ không biết.
Hoàng hậu hừ lạnh, Hoàng hậu cũng biết rõ Chu Tử là tâm phúc của mình, mà hiện tại, trải qua ba tháng do Thục phi và Trần phi chưởng quản Hậu cung, nhân mạch của nàng ta đã bị thanh tẩy đi không ít, giờ không thể mất nữa. Hơn nữa, Chu Tử này vẫn còn hữu dụng.
Hoàng hậu ngồi ở phía trên, cao cao tại thượng nhìn Chu Tử đang quỳ rạp phía dưới, lạnh nhạt nói:
- Việc này xem như bỏ qua, bổn cung biết ngươi trung thành, bổn cung sẽ tha thứ cho ngươi lần này, nhưng việc tiếp theo, tuyệt đối không thể thất bại nữa.
Chu Tử quỳ trên mặt đất, dập đầu thật mạnh xuống nền đất, ánh mắt kiên định:
- Tạ ơn nương nương, nương nương yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không làm nương nương thất vọng.
Việc tiếp theo, Chu Tử đương nhiên hiểu Hoàng hậu có ý chỉ việc tiếp theo này là việc gì.
Thục phi có thai, vậy thì khiến nàng sẩy thai thôi, không phải có thai là có thể bình an thuận lợi sinh ra. Ánh mắt Hoàng hậu hơi lóe lên, mà Chu Tử quỳ dưới đất, trong mắt cũng hơi lóe lên tia sáng.
Chu Tử trở về Khương Lạc cung, không bị ai phát hiện, nàng ta lại trở lại làm một cung nữ nhị đẳng trong Khương Lạc cung. Lần này Chu Tử vô cùng cẩn thận, quan sát mọi thứ tỉ mỉ, cũng chưa vội ra tay, nhưng chỉ qua một thời gian ngắn quan sát, Chu Tử đã thấy lần này động tay động chân không hề dễ dàng, Khương Lạc cung được canh phòng vô cùng tỉ mỉ. Chu Tử cũng nhận ra, Khương Lạc cung đột nhiên có nhiều thêm không ít thị vệ, mà những thị vệ này hoàn toàn không giống những thị vệ khác, khí thế bức người, hơn nữa người không có phận sự nếu muốn tiến vào, đều có thể thực sự giết không tha. Những người này, chỉ nghe lệnh của Hoàng thượng, mà Chu Tử, không nằm trong danh sách những người có thể tiến vào.
Ánh mắt Chu Tử hơi tối lại, chẳng lẽ Thục phi thực sự chôn chân suốt ngày trong Khương Lạc cung được sao, rồi đến lúc sẽ phải ra ngoài thôi.
Trong chính điện Khương Lạc cung, Thục phi mang vẻ mặt dịu dàng nghiêng người trên giường thấp, bàn nhỏ bên cạnh đặt một ít điểm tâm và hoa quả. Lưu Lạc Bình từ ngày mang thai đến giờ, cả người đều tỏa ra hơi thở mềm mại dịu dàng, giống như thiên tính của người mẹ vậy. Lưu Lạc Bình khẽ vuốt ve phần bụng đã hơi nhô lên của mình, trong mắt lại càng ngày càng tràn ngập dịu dàng.
Hiện tại nàng dành mọi tâm trí vào đứa con này, nàng ghen tị với Lệ tần, nhưng ít nhất, trong khoảng thời gian này nàng sẽ không bận tấm đến Lệ tần, mà chỉ toàn tâm toàn ý vào đứa con trong bụng, bảo vệ nó bình an ra đời.
Lưu Lạc Bình hơi chuyển ánh mắt, việc Chu Tử ban đêm lén lút ra khỏi Khương Lạc cung đều bị Tố Ngưng nhìn thấy. Từ ngày công bố tin tức mang thai nàng đã lường trước được điều này, nên luôn phân phó Tố Ngưng để ý tiểu viện của cung nữ nhị đẳng. Vậy mà Chu Tử lại thực sự đến tìm Hoàng hậu.
Nội dung của cuộc gặp mặt đó, Lưu Lạc Bình cũng đoán được đại khái, chắc chắn cũng chỉ có ý muốn phá bỏ đứa con trong bụng nàng mà thôi.
Ánh mắt Lưu Lạc Bình hơi lóe, muốn khiến nàng sảy thai sao, không dễ đâu. Nàng có được đứa con này thực không dễ dàng, Hoàng hậu thực sự nghĩ nàng sẽ để cho nàng ta đoạt đi dễ dàng như vậy sao. Càng đừng nói đến việc bên người nàng hiện giờ còn có nước linh tuyền Tiểu Ngân để lại. Nàng trước giờ luôn là người cẩn thận, trong phòng luôn đặt sẵn nước linh tuyền để tránh người khác nghi ngờ, chỉ cần có chuyện, nhanh chóng uống nước linh tuyền vào, thời gian không quá lâu, đều sẽ hóa nguy thành an.
Hoàng hậu đã hết kỳ hạn cấm túc, cung quyền cũng trao trả lại từ tay Thục phi và Trần phi cho Hoàng hậu. Ngược lại Thục phi giao ra cung quyền mang vẻ mặt rất thoải mái, trao lại cung quyền cho Hoàng hậu, nàng liền có thể ít khi ra khỏi Khương Lạc cung hơn, càng ít ra khỏi cung thì càng an toàn cho đứa bé trong bụng nàng.
Lưu Lạc Bình hơi rũ mắt, nghĩ lại, thực ra nàng cũng phải cảm tạ Hoàng thượng, tuy rằng hiện tại, có được nữ nhân thương yêu đích thực, hắn cũng giữ khoảng cách với nàng, nhưng nhờ có hắn bảo vệ, Khương Lạc cung cũng bớt đi không ít phiền toái, nàng không phải lo nghĩ nhiều, sẽ tốt cho đứa bé hơn.
/55
|