Thấm thoát thì Sở Nhi đã làm quận chúa trong hoàng cung hơn một tháng trời. Thật lòng mà bảo thì cuộc sống này đối với nàng chính là an nhàn đến phát chán. Sáng sớm thức dậy sẽ chỉnh trang dung mạo, đầu tóc, y phục rồi tới thỉnh an hoàng hậu, xong rồi về Hiên Diên cung chỉ biết lười biếng nằm dài. Chính là do dạo gần đây không có lễ hội nào cả nên thành ra Chẩm Quế điện cũng bị bỏ không.
Thế Phong thì luôn luôn bận rộn với những chồng tấu chương phê mãi không hết, lại nghe bảo lũ lụt gây thương vong nghiêm trọng ngoài thành nên nàng càng không dám làm phiền hắn. Nàng hết tìm An Lạc buôn chuyện lại ngồi lê la hàng giờ cùng Song Đan tán ngẫu, quận chúa gì chứ? Bây giờ với nàng luôn đối mặt với nỗi lo ngày mai phải làm gì giết thời gian đây?
Cuối cùng thì cũng gạt bớt được một sấp tấu chương dài thượt, Thế Phong lập tức tới tìm Sở Nhi đi dạo. Hôm nay nàng vận y phục màu xanh da trời lợt thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng óng, bù lại hoàn toàn cho màu đen tím u ám của Thế Phong.
- Công việc xong rồi sao? - Nàng hỏi.
- Làm gì có chuyện xong hay chưa xong, chỉ có bỏ qua một bên thôi. - Hắn xoa mi tâm nhẹ giọng.
- Ha! Huynh dám bỏ việc! - Nàng tiến lên trên xoay người lại, khoé mắt cực kì tinh nghịch nhìn hắn.
Môi hơi nhếch lên, Thế Phong cầm lấy cổ tay nàng bình thản.
- Không phải muội rất muốn gặp ta sao?
Có chút tổn thương tim đen, Sở Nhi rụt tay lại cố cãi.
- Gì chứ? Muội mà thèm chờ huynh sao?
- Dương Thuần nói cho ta nghe hết rồi! Cái gì mà chiều nào cũng tới Vĩnh Kim cung, gì mà nói là tới xem hàng hoa hải đường...
Hắn xổ ra một tràng công việc của nàng. Sở Nhi đơ người , miệng thầm rủa tên tiểu tử thối Dương Thuần, rõ ràng nàng đã căn dặn kĩ đừng nói rồi mà!
Cảm thấy mình đang bị át thế, Sở Nhi lượn lờ bâng quơ vài câu rồi lảng sang chuyện khác. Châm ngôn sống của nàng là thà chết trước còn hơn để người ta giết mình. Nàng thà biết điều rút lui trước còn hơn bị Thế Phong phanh phui ra hết!
Đang nói chuyện, bỗng thấy sắc mặt Thế Phong tối sầm lại, hàn âm sát khí toả ra tựa hồ muốn đóng băng mọi thứ xung quanh. Ban đầu còn tưởng tên thích khách nào ngu ngốc chán sống dám lộng hành giữa thanh thiên bạch nhật, sau chỉ thấy một nam tử vận y phục trắng tuyết ra nhiều điều giống quý tộc, khuôn mặt bị tấm mặt nạ sắc che ngang.
Hắn ta tiến tới gần, bỗng chốc một tia quen thuộc loé ngang làm Sở Nhi hơi bối rối, hắn ta, là...?
Riêng đối với Thế Phong có sự đề phòng cực kì cao, khẽ đẩy nàng về phía sau, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
- Phong đệ hôm nay thật có nhã hứng, cùng mỹ nhân thưởng hoa cơ đấy! - Nam tử đó cất tiếng, giọng nói đó lại xô bồ vào khối óc Sở Nhi nét thân quen.
- Chẳng phải huynh cũng vậy sao? Thế Bạt vương gia? - Thế Phong lạnh giọng đáp lại.
Hoá ra hắn chính là Thế Bạt vương gia vừa mới hồi cung sao?
- Ta chỉ là nhân tiện đi ngang qua đây. Vị cô nương đây là...? - Thế Bạt nhìn Sở Nhi.
Có hơi giật mình đôi chút, nàng đáp.
- Sở Nhi bái kiến vương gia!
- Hoá ra là Sở Nhi quận chúa mà vạn người trong cung đồn đại sao? Đúng là sắc nước hương trời.
Sở Nhi mông lung nhớ lại, là hắn!
***
- Cô không cảm thấy mình quá ngốc sao? Một mình đi giữa rừng, nực cười thật!
***
Một kẻ trong đêm tối luồn lách thân ảnh qua từng hàng cây kẽ lá,phóng tít lên cao hiện giữa tâm trăng...! Không thể sai được!
- Không biết chúng ta có phải đã từng gặp nhau, trong đêm khuya đó tại cánh rừng...? - Nàng hỏi hắn có chút ngập ngừng và e dè.
- Ta không có chút ấn tượng, có lẽ quận chúa nhầm rồi! - Hắn đáp lại không một giây suy nghĩ.
Chưa kịp phản bác lại thì nàng đã bị Thế Phong đang đứng qua một bên nãy giờ chen ngang.
- Nếu không còn gì nữa thì bọn đệ đi trước. Cáo từ! - Hắn nắm lấy tay nàng kéo một đường đi thẳng.
Sở Nhi ngơ ngác đi theo hắn, khăn tay làm rớt cũng chẳng dám quay lại nhặt.
Đợi bóng hai người đã khuất đi sau tán vạn tuế xanh mơn mởn, Thế Bạt mới khẽ cúi người nhặt chiếc khăn nàng vừa đánh rơi. Chiếc khăn trắng nằm trọn trong lòng tay,góc khăn thêu một đoá mẫu đơn tím. Hắn tự dưng lại cười...
- Muội nói linh tinh gì với huynh ấy thế? - Thế Phong nhăn mặt nhìn Sở Nhi.
Nàng lắc đầu, nham hiểm hỏi lại.
- Sao lại phải nói với huynh?
- Muội...! - Hắn thật sự nổi giận, nhìn thẳng vào mắt nàng lặp lại - Muội nói linh tinh gì với huynh ấy?
- Được được! Huynh đừng giận!
Sở Nhi kể câu chuyện nàng bị đám người xấu đó ức hiếp thế nào, được người đó cứu ra sao.
- Muội chắc đó là huynh ấy?
- Không sai, chỉ có điều, muội không hiểu sao ngài ấy khôg nhận?
- Con người Thế Bạt lắm mưu nhiều kế, tốt nhất muội đừng dính dáng tới hắn! - Thế Phong căn dặn nàng, cuộc chiến giữa 2 người thực chất chưa bao giờ ngừng, hắn cứu Sở Nhi xong lại không nhận, rốt cục là tại sao?
Sở Nhi nhìn vẻ nghiêm trọng trong mắt hắn, không dám đùa cợt nữa, nàng nhẹ giọng hơn nhìn hắn.
- Muội biết chuyện của huynh & ngài ấy, cũng nghe kể về âm mưu đoạt vị gì đó. Nhưng huynh cứ yên tâm, Sở Nhi tự khắc biết bảo vệ mình, còn huynh đó...!
- Ta?
- Đừng lúc nào cũng nghiêm trọng hoá vấn đề, đồng ý chính là đề phòng là rất tốt, nhưng cũng đừng nhìn đâu cũng thấy nguy hiểm cận kề. Nhìn đời thoáng hơn một chút!
Thế Phong nghe Sở Nhi phân tích, cặp lông mày nhíu chặt giản ra đôi chút, khẽ nhếch môi.
- Được. Trời nắng gắt rồi, muội về Hiên Diên cung nghỉ ngơi đi!
Hắn nhìn mặt trời lên đã quá cao, vần trán của Sở Nhi đã lấm tấm mồ hôi nên nhanh giục nàng về.
- Ừm.
Nói thì là vậy, nhưng sao nàng không để ý đến sự kì lạ của Thế Bạt, hay, hắn muốn gì đó ở nàng. Thái độ hôm nay của họ kẻ ngốc nhìn vào còn biết là đang gạt đối phương, hận không thể một đường kiếm giải quyết mọi ân oán. Thật là...
Ôm theo khối thắc mắc trở về Hiên Diên cung, vừa vào đã thấy sắc mặc Từ ma ma tối sầm, luống cuống đóng cửa lại. Linh tính không hay, nàng hỏi.
- Từ ma ma, chuyện gì vậy?
- Quận chúa, đúng là có chuyện rồi! - Ba nhìn vào trong, nàng nhìn theo, chính là thấy Song Đan bước ra cùng khuôn mặt tái xanh.
- Sao vậy? - Nàng sốt ruột.
- Người xem. - Song Đan run rẩy đưa hình nhân bằng vải cho nàng.
Vừa nhìn thấy nó, thần sắc nàng đã trắng bệch, mồ hôi tuôn ướt phục y. Hình nhân này chi chít kim châm, mà hơn cả là nó ghi ngày sinh bát tự của...hoàng đế!
- Sao lại vậy? Thứ này ở đâu ra? - Sở Nhi ngước lên dò xét.
- Hôm nay tôi cùng Đan nhi dọn phòng cho người, thấy nó rơi ra dưới lớp chăn bông. - Từ ma ma sợ hãi đáp.
- Quận chúa, rốt cục ai muốn giá hoạ cho cô vậy? - Song Đan thất thần.
- Hai người không nghi ngờ ta sao? - Nàng thắc mắc, sao bọn họ lại không nghĩ chính nàng làm điều đó?
- Quận chúa như thế nào chúng tôi còn chưa rõ sao.
- Đa tạ! Được rồi, bình tĩnh, đừng rối.
- Hay chúng ta đốt nó đi! - Song Đan lo lắng
- Hoàng thượng giá đáo! Lệ phi nương nương giá đáo!
Nàng còn chưa kịp trả lời thì tiếng thái giám thông báo đã vang lên. Hả?
- Ta biết thủ phạm là ai rồi! Song Đan, ngươi mau mang thứ này giấu thật kĩ đi chỗ khác, chúng ta làm ra vẻ chưa biết gì. - Nàng vội vàng sắp xếp rồi chạy ra cổng.
Song Đan vâng dạ lập tức vào trong, nàng vừa ra tới đã thấy hoàng đế, Lệ Xuân cùng một toán binh lính tiến vào.
- Quận chúa. - Từ ma ma sợ hãi.
- Không sao, cứ bình tĩnh đi. Sở Nhi bái kiến hoàng thượng, Lệ phi nương nương!
- Sở Nhi, Lệ phi bảo thấy một tên hắc y nhân chạy vào đây, con không sao chứ? - Hoàng đế gặng hỏi.
- Hắc y nhân, làm gì có ai thưa bệ hạ! Nàng đáp rồi quay sang Từ ma ma giả đò không biết.
Hay cho một màn kịch của Lệ Xuân, nếu ả thích diễn tới vậy, nàng cùng ả diễn hết màn kịch này!
- thiếp rõ ràng nhìn thấy! - Lệ Xuân khẳng định chắc nịch.
- Nếu nương nương đã khẳng định như vậy, xin mời hoàng thượng cho lính vào trong xét! - Nàng nhìn Lệ Xuân đang đắc thắng mà lòng trào lửa giận.
Mới đầu hoàng đế còn lưỡng lự, vì tuỳ tiện xét cung của một quận chúa thật không tốt tí nào. Nhưng nhìn bộ mặt đó của Lệ Xuân lập tức mủi lòng.
Binh linh lục tung khắp từ phòng khách tới phòng ngủ của Sở Nhi, Lệ Xuân ngồi cạnh hoàng đế đắc thắng. Song Đan đi ra khẽ quỳ xuống rót trà, nháy mắt với Sở Nhi đã ổn thoả mọi chuyện.
Nàng cười bâng quơ nhìn Lệ Xuân, ai thắng ai thua còn chưa biết!
- Tâu hoàng thượng, không tìm thấy ai! - Một tên lính chạy ra báo lại
Hoàng đế nghi hoặc nhìn Lệ Xuân.
- Các ngươi tìm dưới những lớp chăn bông chưa?
- Những lớp chăn bông một người làm sao trốn được thưa nương nương? - Nàng giả vờ phản bác.
- Sao lại không, các ngươi mau lục đi! - Lệ Xuân cố ý cãi - Bệ hạ chúng ta cũng vào xem đi!
Mọi người cùng vào trong, lớp chăn trên giường nàng được kéo ra, bình thường vô cùng.
- Không, sao có thể như vậy! - Lệ Xuân trợn mắt.
Sở Nhi tự đắc nhìn ả.
- Chắc nương nương do quá mệt mỏi nên trông gà hoá cuốc thôi.
Hoàng đế nhìn Lệ Xuân đang bối rối rồi quay sang Sở Nhi.
- Thật xin lỗi con, chắc nàng ấy nhìn nhầm. Nhưng đằng nào cũng xuất phát từ sự lo lắng con đừng trách.
- Sở Nhi không dám, đa tạ hai người đã lo lắng cho Sở Nhi như vậy!
Đợi hoàng đế đi khỏi, Song Đan mới lấy hình nhân đó ra.
- Ngươi giấu ở đâu thế? - Từ ma ma hỏi.
- Trong hộp trang sức của quận chúa, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất mà! - Song Đan vui vẻ đáp - Quận chúa, không lẽ là...
- Phải kẻ làm ra chuyện này không ai khác ngoài Lệ Xuân. Ả dàn dựng một màn kịch rất hay, nói rằng có thích khách, tình cờ cùng hoàng thượng vào xét, rồi ngang nhiên trước mặt mọi người tìm thấy nó trên giường của ta, dễ dàng đẩy ta vào chỗ chết vì dám mưu hại hoàng đế.
- Chúng ta nhanh huỷ nó đi, tránh tai hoạ về sau!
- Không! Làm vậy quá dễ dàng cho Lệ Xuân, cái ta muốn là phaải cho Lệ Xuân đó nếm mùi một chút!
Thế Phong thì luôn luôn bận rộn với những chồng tấu chương phê mãi không hết, lại nghe bảo lũ lụt gây thương vong nghiêm trọng ngoài thành nên nàng càng không dám làm phiền hắn. Nàng hết tìm An Lạc buôn chuyện lại ngồi lê la hàng giờ cùng Song Đan tán ngẫu, quận chúa gì chứ? Bây giờ với nàng luôn đối mặt với nỗi lo ngày mai phải làm gì giết thời gian đây?
Cuối cùng thì cũng gạt bớt được một sấp tấu chương dài thượt, Thế Phong lập tức tới tìm Sở Nhi đi dạo. Hôm nay nàng vận y phục màu xanh da trời lợt thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng óng, bù lại hoàn toàn cho màu đen tím u ám của Thế Phong.
- Công việc xong rồi sao? - Nàng hỏi.
- Làm gì có chuyện xong hay chưa xong, chỉ có bỏ qua một bên thôi. - Hắn xoa mi tâm nhẹ giọng.
- Ha! Huynh dám bỏ việc! - Nàng tiến lên trên xoay người lại, khoé mắt cực kì tinh nghịch nhìn hắn.
Môi hơi nhếch lên, Thế Phong cầm lấy cổ tay nàng bình thản.
- Không phải muội rất muốn gặp ta sao?
Có chút tổn thương tim đen, Sở Nhi rụt tay lại cố cãi.
- Gì chứ? Muội mà thèm chờ huynh sao?
- Dương Thuần nói cho ta nghe hết rồi! Cái gì mà chiều nào cũng tới Vĩnh Kim cung, gì mà nói là tới xem hàng hoa hải đường...
Hắn xổ ra một tràng công việc của nàng. Sở Nhi đơ người , miệng thầm rủa tên tiểu tử thối Dương Thuần, rõ ràng nàng đã căn dặn kĩ đừng nói rồi mà!
Cảm thấy mình đang bị át thế, Sở Nhi lượn lờ bâng quơ vài câu rồi lảng sang chuyện khác. Châm ngôn sống của nàng là thà chết trước còn hơn để người ta giết mình. Nàng thà biết điều rút lui trước còn hơn bị Thế Phong phanh phui ra hết!
Đang nói chuyện, bỗng thấy sắc mặt Thế Phong tối sầm lại, hàn âm sát khí toả ra tựa hồ muốn đóng băng mọi thứ xung quanh. Ban đầu còn tưởng tên thích khách nào ngu ngốc chán sống dám lộng hành giữa thanh thiên bạch nhật, sau chỉ thấy một nam tử vận y phục trắng tuyết ra nhiều điều giống quý tộc, khuôn mặt bị tấm mặt nạ sắc che ngang.
Hắn ta tiến tới gần, bỗng chốc một tia quen thuộc loé ngang làm Sở Nhi hơi bối rối, hắn ta, là...?
Riêng đối với Thế Phong có sự đề phòng cực kì cao, khẽ đẩy nàng về phía sau, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
- Phong đệ hôm nay thật có nhã hứng, cùng mỹ nhân thưởng hoa cơ đấy! - Nam tử đó cất tiếng, giọng nói đó lại xô bồ vào khối óc Sở Nhi nét thân quen.
- Chẳng phải huynh cũng vậy sao? Thế Bạt vương gia? - Thế Phong lạnh giọng đáp lại.
Hoá ra hắn chính là Thế Bạt vương gia vừa mới hồi cung sao?
- Ta chỉ là nhân tiện đi ngang qua đây. Vị cô nương đây là...? - Thế Bạt nhìn Sở Nhi.
Có hơi giật mình đôi chút, nàng đáp.
- Sở Nhi bái kiến vương gia!
- Hoá ra là Sở Nhi quận chúa mà vạn người trong cung đồn đại sao? Đúng là sắc nước hương trời.
Sở Nhi mông lung nhớ lại, là hắn!
***
- Cô không cảm thấy mình quá ngốc sao? Một mình đi giữa rừng, nực cười thật!
***
Một kẻ trong đêm tối luồn lách thân ảnh qua từng hàng cây kẽ lá,phóng tít lên cao hiện giữa tâm trăng...! Không thể sai được!
- Không biết chúng ta có phải đã từng gặp nhau, trong đêm khuya đó tại cánh rừng...? - Nàng hỏi hắn có chút ngập ngừng và e dè.
- Ta không có chút ấn tượng, có lẽ quận chúa nhầm rồi! - Hắn đáp lại không một giây suy nghĩ.
Chưa kịp phản bác lại thì nàng đã bị Thế Phong đang đứng qua một bên nãy giờ chen ngang.
- Nếu không còn gì nữa thì bọn đệ đi trước. Cáo từ! - Hắn nắm lấy tay nàng kéo một đường đi thẳng.
Sở Nhi ngơ ngác đi theo hắn, khăn tay làm rớt cũng chẳng dám quay lại nhặt.
Đợi bóng hai người đã khuất đi sau tán vạn tuế xanh mơn mởn, Thế Bạt mới khẽ cúi người nhặt chiếc khăn nàng vừa đánh rơi. Chiếc khăn trắng nằm trọn trong lòng tay,góc khăn thêu một đoá mẫu đơn tím. Hắn tự dưng lại cười...
- Muội nói linh tinh gì với huynh ấy thế? - Thế Phong nhăn mặt nhìn Sở Nhi.
Nàng lắc đầu, nham hiểm hỏi lại.
- Sao lại phải nói với huynh?
- Muội...! - Hắn thật sự nổi giận, nhìn thẳng vào mắt nàng lặp lại - Muội nói linh tinh gì với huynh ấy?
- Được được! Huynh đừng giận!
Sở Nhi kể câu chuyện nàng bị đám người xấu đó ức hiếp thế nào, được người đó cứu ra sao.
- Muội chắc đó là huynh ấy?
- Không sai, chỉ có điều, muội không hiểu sao ngài ấy khôg nhận?
- Con người Thế Bạt lắm mưu nhiều kế, tốt nhất muội đừng dính dáng tới hắn! - Thế Phong căn dặn nàng, cuộc chiến giữa 2 người thực chất chưa bao giờ ngừng, hắn cứu Sở Nhi xong lại không nhận, rốt cục là tại sao?
Sở Nhi nhìn vẻ nghiêm trọng trong mắt hắn, không dám đùa cợt nữa, nàng nhẹ giọng hơn nhìn hắn.
- Muội biết chuyện của huynh & ngài ấy, cũng nghe kể về âm mưu đoạt vị gì đó. Nhưng huynh cứ yên tâm, Sở Nhi tự khắc biết bảo vệ mình, còn huynh đó...!
- Ta?
- Đừng lúc nào cũng nghiêm trọng hoá vấn đề, đồng ý chính là đề phòng là rất tốt, nhưng cũng đừng nhìn đâu cũng thấy nguy hiểm cận kề. Nhìn đời thoáng hơn một chút!
Thế Phong nghe Sở Nhi phân tích, cặp lông mày nhíu chặt giản ra đôi chút, khẽ nhếch môi.
- Được. Trời nắng gắt rồi, muội về Hiên Diên cung nghỉ ngơi đi!
Hắn nhìn mặt trời lên đã quá cao, vần trán của Sở Nhi đã lấm tấm mồ hôi nên nhanh giục nàng về.
- Ừm.
Nói thì là vậy, nhưng sao nàng không để ý đến sự kì lạ của Thế Bạt, hay, hắn muốn gì đó ở nàng. Thái độ hôm nay của họ kẻ ngốc nhìn vào còn biết là đang gạt đối phương, hận không thể một đường kiếm giải quyết mọi ân oán. Thật là...
Ôm theo khối thắc mắc trở về Hiên Diên cung, vừa vào đã thấy sắc mặc Từ ma ma tối sầm, luống cuống đóng cửa lại. Linh tính không hay, nàng hỏi.
- Từ ma ma, chuyện gì vậy?
- Quận chúa, đúng là có chuyện rồi! - Ba nhìn vào trong, nàng nhìn theo, chính là thấy Song Đan bước ra cùng khuôn mặt tái xanh.
- Sao vậy? - Nàng sốt ruột.
- Người xem. - Song Đan run rẩy đưa hình nhân bằng vải cho nàng.
Vừa nhìn thấy nó, thần sắc nàng đã trắng bệch, mồ hôi tuôn ướt phục y. Hình nhân này chi chít kim châm, mà hơn cả là nó ghi ngày sinh bát tự của...hoàng đế!
- Sao lại vậy? Thứ này ở đâu ra? - Sở Nhi ngước lên dò xét.
- Hôm nay tôi cùng Đan nhi dọn phòng cho người, thấy nó rơi ra dưới lớp chăn bông. - Từ ma ma sợ hãi đáp.
- Quận chúa, rốt cục ai muốn giá hoạ cho cô vậy? - Song Đan thất thần.
- Hai người không nghi ngờ ta sao? - Nàng thắc mắc, sao bọn họ lại không nghĩ chính nàng làm điều đó?
- Quận chúa như thế nào chúng tôi còn chưa rõ sao.
- Đa tạ! Được rồi, bình tĩnh, đừng rối.
- Hay chúng ta đốt nó đi! - Song Đan lo lắng
- Hoàng thượng giá đáo! Lệ phi nương nương giá đáo!
Nàng còn chưa kịp trả lời thì tiếng thái giám thông báo đã vang lên. Hả?
- Ta biết thủ phạm là ai rồi! Song Đan, ngươi mau mang thứ này giấu thật kĩ đi chỗ khác, chúng ta làm ra vẻ chưa biết gì. - Nàng vội vàng sắp xếp rồi chạy ra cổng.
Song Đan vâng dạ lập tức vào trong, nàng vừa ra tới đã thấy hoàng đế, Lệ Xuân cùng một toán binh lính tiến vào.
- Quận chúa. - Từ ma ma sợ hãi.
- Không sao, cứ bình tĩnh đi. Sở Nhi bái kiến hoàng thượng, Lệ phi nương nương!
- Sở Nhi, Lệ phi bảo thấy một tên hắc y nhân chạy vào đây, con không sao chứ? - Hoàng đế gặng hỏi.
- Hắc y nhân, làm gì có ai thưa bệ hạ! Nàng đáp rồi quay sang Từ ma ma giả đò không biết.
Hay cho một màn kịch của Lệ Xuân, nếu ả thích diễn tới vậy, nàng cùng ả diễn hết màn kịch này!
- thiếp rõ ràng nhìn thấy! - Lệ Xuân khẳng định chắc nịch.
- Nếu nương nương đã khẳng định như vậy, xin mời hoàng thượng cho lính vào trong xét! - Nàng nhìn Lệ Xuân đang đắc thắng mà lòng trào lửa giận.
Mới đầu hoàng đế còn lưỡng lự, vì tuỳ tiện xét cung của một quận chúa thật không tốt tí nào. Nhưng nhìn bộ mặt đó của Lệ Xuân lập tức mủi lòng.
Binh linh lục tung khắp từ phòng khách tới phòng ngủ của Sở Nhi, Lệ Xuân ngồi cạnh hoàng đế đắc thắng. Song Đan đi ra khẽ quỳ xuống rót trà, nháy mắt với Sở Nhi đã ổn thoả mọi chuyện.
Nàng cười bâng quơ nhìn Lệ Xuân, ai thắng ai thua còn chưa biết!
- Tâu hoàng thượng, không tìm thấy ai! - Một tên lính chạy ra báo lại
Hoàng đế nghi hoặc nhìn Lệ Xuân.
- Các ngươi tìm dưới những lớp chăn bông chưa?
- Những lớp chăn bông một người làm sao trốn được thưa nương nương? - Nàng giả vờ phản bác.
- Sao lại không, các ngươi mau lục đi! - Lệ Xuân cố ý cãi - Bệ hạ chúng ta cũng vào xem đi!
Mọi người cùng vào trong, lớp chăn trên giường nàng được kéo ra, bình thường vô cùng.
- Không, sao có thể như vậy! - Lệ Xuân trợn mắt.
Sở Nhi tự đắc nhìn ả.
- Chắc nương nương do quá mệt mỏi nên trông gà hoá cuốc thôi.
Hoàng đế nhìn Lệ Xuân đang bối rối rồi quay sang Sở Nhi.
- Thật xin lỗi con, chắc nàng ấy nhìn nhầm. Nhưng đằng nào cũng xuất phát từ sự lo lắng con đừng trách.
- Sở Nhi không dám, đa tạ hai người đã lo lắng cho Sở Nhi như vậy!
Đợi hoàng đế đi khỏi, Song Đan mới lấy hình nhân đó ra.
- Ngươi giấu ở đâu thế? - Từ ma ma hỏi.
- Trong hộp trang sức của quận chúa, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất mà! - Song Đan vui vẻ đáp - Quận chúa, không lẽ là...
- Phải kẻ làm ra chuyện này không ai khác ngoài Lệ Xuân. Ả dàn dựng một màn kịch rất hay, nói rằng có thích khách, tình cờ cùng hoàng thượng vào xét, rồi ngang nhiên trước mặt mọi người tìm thấy nó trên giường của ta, dễ dàng đẩy ta vào chỗ chết vì dám mưu hại hoàng đế.
- Chúng ta nhanh huỷ nó đi, tránh tai hoạ về sau!
- Không! Làm vậy quá dễ dàng cho Lệ Xuân, cái ta muốn là phaải cho Lệ Xuân đó nếm mùi một chút!
/17
|