Phượng Tây Trác vốn định đưa Trưởng Tôn Nguyệt Sắc trở về trước, ai ngờ sau đó, chính mình lại trở thành người bị đưa.
“Phòng ốc của Trưởng Tôn thế gia thật nhiều.” Nàng không kìm lòng được mà cảm khái.
“Nếu Phượng cô nương không thích, ngoại phủ có thể cải biến thành bãi cỏ.” Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nghiêm trang đề nghị.
Phượng Tây Trác nhìn biểu tình của hắn thật sự không biết là hắn đang nghiêm túc hay vui đùa, đành phải nói, “Cũng không phải, chỉ là mỗi lần đều làm phiền Trưởng Tôn công tử…”
“Nguyệt Sắc.”
Phượng Tây Trác bị hắn trách móc ngẩn ra, “Cái gì?”
“Lần trước Phượng cô nương đã đáp ứng gọi ta là Nguyệt Sắc.”
“Có sao?” Nhìn biểu tình của hắn không giống nói dối. Nàng cố gắng nhớ lại.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc ảm đạm cười, “Có lẽ Phượng cô nương không nhớ rõ.”
“Không phải ngươi vẫn một câu Phượng cô nương hai câu Phượng cô nương đó sao?”
Hắn im lặng.
Hòa nhau một một. Phượng Tây Trác âm thầm đắc ý.
“Như thế… Nguyệt Sắc nên xưng hô với Phượng cô nương như thế nào cho thỏa đáng đây?” Hắn nhẹ giọng hỏi, mặt hơi hơi nghiêng sang một bên.
Phượng Tây Trác sửng sốt.
Đường mòn vắng vẻ, hai người im lặng tới Lục viên.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc dừng bước ở bên ngoài, “Phượng cô nương nghỉ ngơi cho khỏe.” Ống tay áo trắng ngần như bạch liên khi xoay người thì cô đơn bay lên.
“Nguyệt Sắc.” Phượng Tây Trác đột nhiên gọi lại, thấy hắn quay đầu, sang sảng cười nói, “Gọi ta Tây Trác đi. Đây chính là đặc thù mà chỉ sư phụ mới có nha.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc thấp giọng nói: “Sư phụ sao?” Khi ngẩng đầu, nụ cười nháy mắt nở rộ, ý vị thâm trường.
Tuy rằng nàng cảm thấy thái độ của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc kỳ quái, nhưng trước mắt chuyện của Thu Nguyệt chiếm gần hết tâm tư của nàng, cho nên không rảnh miệt mài theo đuổi.
Hành động lần này của Thu Nguyệt tuy rằng hơi bất ngờ, nhưng vẫn là hợp tình hợp lý. Ở Bách Hoa Châu, chớ nói mất đi trinh tiết, dù là bước sai một bước, cũng sẽ không ngóc đầu lên được. Thu Nguyệt không biết Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nguyện ý thay nàng chuộc thân, lựa chọn Thượng Truân cũng là bị bất đắc dĩ. Nhưng nay nàng đã đáp ứng Thượng Truân, Trưởng Tôn Nguyệt Sắc không thể cướp người từ tay một Vương gia, sự tình cũng sẽ trở nên phức tạp hơn.
Mục đích Thượng Truân đón Thu Nguyệt vào cửa chỉ có hai: Đả kích nàng và kiềm chế nàng. Bởi vậy tình cảnh tương lai của Thu Nguyệt ở Thuận Bình vương có thể nghĩ.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gió lao tới.
Phượng Tây Trác tiện tay chộp lấy vật nọ.
Mở lòng bàn tay ra, một hòn đá nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nàng mở cửa. Trần Ngu Chiêu đang đứng ở giữa sân, khi nhìn thấy nàng, ánh mắt hơi ngưng lại.
“Muốn tìm người cãi nhau, ra khỏi cửa đi bên trái. Muốn tìm người đánh nhau, ra khỏi cửa đi bên phải.” Phượng Tây Trác ôm ngực nói.
Trần Ngu Chiêu nói: “Ta đến đưa ra một đề nghị.”
“Ta nhìn qua giống như người sẽ nghe người khác đề nghị sao?”
“Ngươi không muốn nghe, có lẽ Thu Nguyệt muốn nghe.”
Phượng Tây Trác đã không muốn hỏi xem hắn làm thế nào biết được chuyện này, bí mật ở chốn này chính là hy vọng xa vời. Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, “Vào trong đi.”
“Không cần.” Hắn lạnh nhạt nói, “Ta cùng với ngươi, còn chưa mức giao tình này.”
“Không giao tình chạy tới đề đề nghị.” Nàng nhấp nháy mắt, “Vì sao?”
Hắn thẳng thắn nói: “Bởi vì đối ta có lợi.”
Phượng Tây Trác ra khỏi cửa, đứng ở trên bậc thang, “Lấy nhân phẩm của ngươi mà nói, lý do này nghe rất chân thật.”
Trần Ngu Chiêu không để ý đến lời chế nhạo của nàng, “Ngươi không muốn cứu Thu Nguyệt khỏi tay Thượng Truân sao?”
Nàng thành thực nói: “Muốn. Ngươi có biện pháp nào?”
“Hiện tại Thượng Truân sợ nhất là ai?”
“Hoàng đế?” Chẳng lẽ làm cho nàng đột nhập hoàng cung, buộc Hoàng đế hạ thánh chỉ làm cho Thượng Truân ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?
Ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang nhìn đứa ngốc, “…”
“Thượng Tín?” Có điều sau ngày hôm đó, hắn không cản nàng đã phải cám ơn trời đất.
Hắn không hề trông cậy vào đầu óc của nàng, “Là Thượng Vũ Nhạc.”
“Không biết.”
“… Cảnh Hi quận chúa.”
Phượng Tây Trác sửng sốt một chút, “Vì sao sợ nàng?” Cho dù ca ca nàng là Thượng Sí Bắc, nhưng còn không có hùng mạnh đến nỗi làm cho một Vương gia phải sợ hãi chứ?
“Bởi vì mục đích lớn nhất của Thượng Truân khi đến Phàn Châu lần này, chính là tiếp cận nàng.”
Phượng Tây Trác nhớ tới lần đầu tiên gặp được Thượng Truân, hắn đúng là đến vì Cảnh Hi quận chúa, “Chẳng lẽ Hoàng đế muốn bọn họ kết thân?”
“Không sai.”
Suy nghĩ của nàng đột nhiên được mở ra, “Nhưng hắn lại cùng với Thu Nguyệt… chuyện này sẽ làm ấn tượng của quận chúa với hắn suy giảm… Nhưng dù sao hắn cũng là em ruột của Hoàng đế, cho dù sự tình thất bại, cùng lắm là bị mắng vài câu, còn không đến mức làm cho hắn sợ hãi đi?”
Trần Ngu Chiêu nói: “Đó là bởi vì ngươi không hiểu Hoàng đế.”
“Hắn lại không cho ta cơ hội để hiểu.”
Trần Ngu Chiêu phát hiện nói chuyện với nàng, phải luôn luôn nhớ kỹ mình vừa nói cái gì, sau đó bỏ ngoài tai lời nói của nàng, nếu không rất dễ dàng quên đi trọng điểm: “Ngươi có biết vì sao Nguyễn Đông Lĩnh phải rời đi hoàng cung không?”
“Bởi vì Chung hoàng hậu chết?”
“Đây là cơ hội. Cho dù không có cái chết của Chung hoàng hậu, một ngày nào đó hắn cũng sẽ rời đi nơi đó.”
“Ngươi chỉ Hoàng đế?”
Hắn quay đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Có lẽ, ngươi có thể gọi hắn là —— bạo quân.”
“Nhưng đối với em ruột…”
“Cho dù là em ruột, cũng không dám lấy tính mạng của mình đi thử xem bạo quân còn sót lại bao nhiêu nhân từ. Thi cốt của Chung hoàng hậu còn chưa lạnh đâu.”
Phượng Tây Trác nhấp nhấp miệng, “Cho nên nếu là Cảnh Hi quận chúa ra mặt, Thượng Truân tất nhiên không dám không nể mặt.”
“Ừ.”
Nàng nghĩ nghĩ nói: “Ngươi có yêu cầu gì?”
Hắn nhíu mày, “Yêu cầu?”
“Ngươi nói nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ không phải vì mảnh da trâu kia?”
“Ngươi sẽ cho ta?”
“Nếu ngươi chịu giúp ta thuyết phục Cảnh Hi quận chúa, ta sẽ cho ngươi.” Dù sao nàng có hai tấm, bỏ đi một tấm không sao cả.
Trần Ngu Chiêu trầm giọng nói: “Ta không giúp được ngươi.”
Phượng Tây Trác sửng sốt.
“Có điều ngươi có thể tự giúp chính mình.”
“Ta là thổ phỉ, ngươi là thế tử… Ngươi cảm thấy ta lại có mặt mũi hơn ngươi?”
Hắn kỳ quái nhìn nàng một cái, “Chẳng lẽ ngươi không biết? Thượng Sí Bắc đã tuyên bố với Hoàng đế ngươi là ý trung nhân của hắn.”
Phượng Tây Trác thiếu chút nữa bị nước miếng nghẹn chết: “Ai là ý trung nhân của ai?”
Ánh mắt hắn nhìn nàng có chút đồng tình, “Ngươi là ý trung nhân của Thượng Sí Bắc. Ít nhất hắn là đã nói với khâm sai kết thân của Hoàng đế như vậy.”
Nàng cúi đầu im lặng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hay cho kế một hòn đá ném hai con chim! Hắn không muốn cùng Hoàng đế làm kết thân, cho nên tùy tiện kéo một người làm bia đỡ đạn, mà tiểu nhân vật như ta từng cùng hắn có quan hệ nho nhỏ tự nhiên bị kéo vào. Thứ nhất ta không quyền không thế, yếu đuối dễ bắt nạt, không có uy hiếp gì với hắn. Thứ hai hắn là một trong Tứ đại công tử, đối tượng Hoàng đế muốn kết thân, kể từ đó, ta tất nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của rất nhiều người.”
“Có lẽ là sự thật.”
“Là thật thì heo mẹ cũng biết leo cây.” Với tính cách của Thượng Sí Bắc, so với việc tin hắn thích một người vừa gặp mặt hai lần, còn không bằng tin hắn sẽ thích một nam nhân kề vai chiến đấu với mình.
“Dù vậy, Thượng Vũ Nhạc sẽ vướng tầng quan hệ này, không thể không cho ngươi mặt mũi.”
Phượng Tây Trác tức giận nói: “Nói như vậy ta còn phải cám ơn của hắn đã lợi dụng ta?”
“Lợi dụng lẫn nhau, không phải sao?”
Nàng thấy hắn hiếm khi tận tình khuyên bảo, không khỏi nghi hoặc nói: “Ta không cảm thấy chuyện này có lợi gì cho ngươi?”
“Tất nhiên là có.” Hắn lạnh lùng cười, “Nếu chuyện kết thân thất bại, Thượng Truân vì trốn tránh trách nhiệm, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối trước mặt Hoàng đế, bỡn cợt phủ La quận vương không đáng một đồng. Quan hệ của phủ La quận vương và triều đình sẽ tụt dốc. Nếu sự thành… ta cũng không có gì tổn thất, không phải sao?”
“Ngươi không sợ sau khi Hoàng đế cùng phủ La quận vương kết thân sẽ đối phó Phủ Lam quận vương sao?”
Trần Ngu Chiêu nói: “Kết thân thành rồi hãy nói.”
“Xem ra ngươi nắm chắc chuyện sẽ thất bại.”
“Vậy ngươi có thử hay không?”
“Thử.” Phượng Tây Trác cười khổ nói, “Coi ngựa chết làm ngựa sống thôi.”
“Phòng ốc của Trưởng Tôn thế gia thật nhiều.” Nàng không kìm lòng được mà cảm khái.
“Nếu Phượng cô nương không thích, ngoại phủ có thể cải biến thành bãi cỏ.” Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nghiêm trang đề nghị.
Phượng Tây Trác nhìn biểu tình của hắn thật sự không biết là hắn đang nghiêm túc hay vui đùa, đành phải nói, “Cũng không phải, chỉ là mỗi lần đều làm phiền Trưởng Tôn công tử…”
“Nguyệt Sắc.”
Phượng Tây Trác bị hắn trách móc ngẩn ra, “Cái gì?”
“Lần trước Phượng cô nương đã đáp ứng gọi ta là Nguyệt Sắc.”
“Có sao?” Nhìn biểu tình của hắn không giống nói dối. Nàng cố gắng nhớ lại.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc ảm đạm cười, “Có lẽ Phượng cô nương không nhớ rõ.”
“Không phải ngươi vẫn một câu Phượng cô nương hai câu Phượng cô nương đó sao?”
Hắn im lặng.
Hòa nhau một một. Phượng Tây Trác âm thầm đắc ý.
“Như thế… Nguyệt Sắc nên xưng hô với Phượng cô nương như thế nào cho thỏa đáng đây?” Hắn nhẹ giọng hỏi, mặt hơi hơi nghiêng sang một bên.
Phượng Tây Trác sửng sốt.
Đường mòn vắng vẻ, hai người im lặng tới Lục viên.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc dừng bước ở bên ngoài, “Phượng cô nương nghỉ ngơi cho khỏe.” Ống tay áo trắng ngần như bạch liên khi xoay người thì cô đơn bay lên.
“Nguyệt Sắc.” Phượng Tây Trác đột nhiên gọi lại, thấy hắn quay đầu, sang sảng cười nói, “Gọi ta Tây Trác đi. Đây chính là đặc thù mà chỉ sư phụ mới có nha.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc thấp giọng nói: “Sư phụ sao?” Khi ngẩng đầu, nụ cười nháy mắt nở rộ, ý vị thâm trường.
Tuy rằng nàng cảm thấy thái độ của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc kỳ quái, nhưng trước mắt chuyện của Thu Nguyệt chiếm gần hết tâm tư của nàng, cho nên không rảnh miệt mài theo đuổi.
Hành động lần này của Thu Nguyệt tuy rằng hơi bất ngờ, nhưng vẫn là hợp tình hợp lý. Ở Bách Hoa Châu, chớ nói mất đi trinh tiết, dù là bước sai một bước, cũng sẽ không ngóc đầu lên được. Thu Nguyệt không biết Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nguyện ý thay nàng chuộc thân, lựa chọn Thượng Truân cũng là bị bất đắc dĩ. Nhưng nay nàng đã đáp ứng Thượng Truân, Trưởng Tôn Nguyệt Sắc không thể cướp người từ tay một Vương gia, sự tình cũng sẽ trở nên phức tạp hơn.
Mục đích Thượng Truân đón Thu Nguyệt vào cửa chỉ có hai: Đả kích nàng và kiềm chế nàng. Bởi vậy tình cảnh tương lai của Thu Nguyệt ở Thuận Bình vương có thể nghĩ.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gió lao tới.
Phượng Tây Trác tiện tay chộp lấy vật nọ.
Mở lòng bàn tay ra, một hòn đá nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nàng mở cửa. Trần Ngu Chiêu đang đứng ở giữa sân, khi nhìn thấy nàng, ánh mắt hơi ngưng lại.
“Muốn tìm người cãi nhau, ra khỏi cửa đi bên trái. Muốn tìm người đánh nhau, ra khỏi cửa đi bên phải.” Phượng Tây Trác ôm ngực nói.
Trần Ngu Chiêu nói: “Ta đến đưa ra một đề nghị.”
“Ta nhìn qua giống như người sẽ nghe người khác đề nghị sao?”
“Ngươi không muốn nghe, có lẽ Thu Nguyệt muốn nghe.”
Phượng Tây Trác đã không muốn hỏi xem hắn làm thế nào biết được chuyện này, bí mật ở chốn này chính là hy vọng xa vời. Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, “Vào trong đi.”
“Không cần.” Hắn lạnh nhạt nói, “Ta cùng với ngươi, còn chưa mức giao tình này.”
“Không giao tình chạy tới đề đề nghị.” Nàng nhấp nháy mắt, “Vì sao?”
Hắn thẳng thắn nói: “Bởi vì đối ta có lợi.”
Phượng Tây Trác ra khỏi cửa, đứng ở trên bậc thang, “Lấy nhân phẩm của ngươi mà nói, lý do này nghe rất chân thật.”
Trần Ngu Chiêu không để ý đến lời chế nhạo của nàng, “Ngươi không muốn cứu Thu Nguyệt khỏi tay Thượng Truân sao?”
Nàng thành thực nói: “Muốn. Ngươi có biện pháp nào?”
“Hiện tại Thượng Truân sợ nhất là ai?”
“Hoàng đế?” Chẳng lẽ làm cho nàng đột nhập hoàng cung, buộc Hoàng đế hạ thánh chỉ làm cho Thượng Truân ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?
Ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang nhìn đứa ngốc, “…”
“Thượng Tín?” Có điều sau ngày hôm đó, hắn không cản nàng đã phải cám ơn trời đất.
Hắn không hề trông cậy vào đầu óc của nàng, “Là Thượng Vũ Nhạc.”
“Không biết.”
“… Cảnh Hi quận chúa.”
Phượng Tây Trác sửng sốt một chút, “Vì sao sợ nàng?” Cho dù ca ca nàng là Thượng Sí Bắc, nhưng còn không có hùng mạnh đến nỗi làm cho một Vương gia phải sợ hãi chứ?
“Bởi vì mục đích lớn nhất của Thượng Truân khi đến Phàn Châu lần này, chính là tiếp cận nàng.”
Phượng Tây Trác nhớ tới lần đầu tiên gặp được Thượng Truân, hắn đúng là đến vì Cảnh Hi quận chúa, “Chẳng lẽ Hoàng đế muốn bọn họ kết thân?”
“Không sai.”
Suy nghĩ của nàng đột nhiên được mở ra, “Nhưng hắn lại cùng với Thu Nguyệt… chuyện này sẽ làm ấn tượng của quận chúa với hắn suy giảm… Nhưng dù sao hắn cũng là em ruột của Hoàng đế, cho dù sự tình thất bại, cùng lắm là bị mắng vài câu, còn không đến mức làm cho hắn sợ hãi đi?”
Trần Ngu Chiêu nói: “Đó là bởi vì ngươi không hiểu Hoàng đế.”
“Hắn lại không cho ta cơ hội để hiểu.”
Trần Ngu Chiêu phát hiện nói chuyện với nàng, phải luôn luôn nhớ kỹ mình vừa nói cái gì, sau đó bỏ ngoài tai lời nói của nàng, nếu không rất dễ dàng quên đi trọng điểm: “Ngươi có biết vì sao Nguyễn Đông Lĩnh phải rời đi hoàng cung không?”
“Bởi vì Chung hoàng hậu chết?”
“Đây là cơ hội. Cho dù không có cái chết của Chung hoàng hậu, một ngày nào đó hắn cũng sẽ rời đi nơi đó.”
“Ngươi chỉ Hoàng đế?”
Hắn quay đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Có lẽ, ngươi có thể gọi hắn là —— bạo quân.”
“Nhưng đối với em ruột…”
“Cho dù là em ruột, cũng không dám lấy tính mạng của mình đi thử xem bạo quân còn sót lại bao nhiêu nhân từ. Thi cốt của Chung hoàng hậu còn chưa lạnh đâu.”
Phượng Tây Trác nhấp nhấp miệng, “Cho nên nếu là Cảnh Hi quận chúa ra mặt, Thượng Truân tất nhiên không dám không nể mặt.”
“Ừ.”
Nàng nghĩ nghĩ nói: “Ngươi có yêu cầu gì?”
Hắn nhíu mày, “Yêu cầu?”
“Ngươi nói nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ không phải vì mảnh da trâu kia?”
“Ngươi sẽ cho ta?”
“Nếu ngươi chịu giúp ta thuyết phục Cảnh Hi quận chúa, ta sẽ cho ngươi.” Dù sao nàng có hai tấm, bỏ đi một tấm không sao cả.
Trần Ngu Chiêu trầm giọng nói: “Ta không giúp được ngươi.”
Phượng Tây Trác sửng sốt.
“Có điều ngươi có thể tự giúp chính mình.”
“Ta là thổ phỉ, ngươi là thế tử… Ngươi cảm thấy ta lại có mặt mũi hơn ngươi?”
Hắn kỳ quái nhìn nàng một cái, “Chẳng lẽ ngươi không biết? Thượng Sí Bắc đã tuyên bố với Hoàng đế ngươi là ý trung nhân của hắn.”
Phượng Tây Trác thiếu chút nữa bị nước miếng nghẹn chết: “Ai là ý trung nhân của ai?”
Ánh mắt hắn nhìn nàng có chút đồng tình, “Ngươi là ý trung nhân của Thượng Sí Bắc. Ít nhất hắn là đã nói với khâm sai kết thân của Hoàng đế như vậy.”
Nàng cúi đầu im lặng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hay cho kế một hòn đá ném hai con chim! Hắn không muốn cùng Hoàng đế làm kết thân, cho nên tùy tiện kéo một người làm bia đỡ đạn, mà tiểu nhân vật như ta từng cùng hắn có quan hệ nho nhỏ tự nhiên bị kéo vào. Thứ nhất ta không quyền không thế, yếu đuối dễ bắt nạt, không có uy hiếp gì với hắn. Thứ hai hắn là một trong Tứ đại công tử, đối tượng Hoàng đế muốn kết thân, kể từ đó, ta tất nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của rất nhiều người.”
“Có lẽ là sự thật.”
“Là thật thì heo mẹ cũng biết leo cây.” Với tính cách của Thượng Sí Bắc, so với việc tin hắn thích một người vừa gặp mặt hai lần, còn không bằng tin hắn sẽ thích một nam nhân kề vai chiến đấu với mình.
“Dù vậy, Thượng Vũ Nhạc sẽ vướng tầng quan hệ này, không thể không cho ngươi mặt mũi.”
Phượng Tây Trác tức giận nói: “Nói như vậy ta còn phải cám ơn của hắn đã lợi dụng ta?”
“Lợi dụng lẫn nhau, không phải sao?”
Nàng thấy hắn hiếm khi tận tình khuyên bảo, không khỏi nghi hoặc nói: “Ta không cảm thấy chuyện này có lợi gì cho ngươi?”
“Tất nhiên là có.” Hắn lạnh lùng cười, “Nếu chuyện kết thân thất bại, Thượng Truân vì trốn tránh trách nhiệm, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối trước mặt Hoàng đế, bỡn cợt phủ La quận vương không đáng một đồng. Quan hệ của phủ La quận vương và triều đình sẽ tụt dốc. Nếu sự thành… ta cũng không có gì tổn thất, không phải sao?”
“Ngươi không sợ sau khi Hoàng đế cùng phủ La quận vương kết thân sẽ đối phó Phủ Lam quận vương sao?”
Trần Ngu Chiêu nói: “Kết thân thành rồi hãy nói.”
“Xem ra ngươi nắm chắc chuyện sẽ thất bại.”
“Vậy ngươi có thử hay không?”
“Thử.” Phượng Tây Trác cười khổ nói, “Coi ngựa chết làm ngựa sống thôi.”
/84
|