Năm Hoàng đế thứ 74, Thái thượng hoàng Hạng Trang nghênh đón đại thọ tám mươi.
Một năm nay, nhân khẩu đế quốc lần đầu vượt qua một trăm triệu, nhân khẩu kinh đô Lạc Dương lần đầu vượt qua triệu, quân đội đế quốc cũng lần đầu lướt qua Thông Lĩnh, ở Dĩ Tây - Thông Lĩnh xây dựng tòa thành thị di dân đầu tiên, bắt đầu thực thi thống trị hữu hiệu đối với Man tộc Dĩ Tây, ngoại trừ phái binh đóng trú còn phái quan viên thi hành giáo hóa văn hóa lịch sử Hoa Hạ.
Tại yến tiệc tại Cung vạn thọ của Hạng Trang, lần lượt lão binh lão tướng lão quan cùng một thời đại với hắn tiến đến chúc thọ. Cuối cùng là Sở quốc công Bách Lý Hiền cầm đầu hơn hai ngàn người đến tham dự.
Tam thế Hoàng đế Hạng Sở cũng đích thân tới chúc thọ, lại bị Hạng Trang phái người chắn ngoài cung.
Nhị thế Hoàng đế Hạng Chính tại vị tổng cộng ba mươi năm, cho hai tháng trước bệnh chết, Thái tử Hạng Sở thuận lợi kế vị.
Tuy nhiên, việc kế thừa đế vị của Hạng Chính cũng không thoải mái, thậm chí có thể nói thật là máu tanh. Ba mươi năm trước lần đầu thi hành chế độ tuyển chọn Thái tử trong triều coi như bình ổn, Lục Đại quốc công, ba mươi sáu hầu Võ viện, một trăm chín mươi tám Bá tước, hơn năm trăm Tử tước cùng với hơn hai ngàn Nam tước cử hành công khai đề cử, kết quả Lục hoàng tử Hạng Dũng lên làm Thái tử.
Nghe nói, sau khi kết quả này được đưa ra, tất cả mọi người rất kinh ngạc.
Bởi vì Thủy Hoàng đế Hạng Trang sủng ái Tứ hoàng tử Hạng Thuật nhất, mà nhị thế Hoàng đế Hạng Chính thì dặn bảo phải lựa chọn Tam hoàng tử Hạng Quyền, nhưng hơn hai ngàn bảy trăm quý tộc võ tướng của Võ viện căn bản không chịu thua, cố ý chọn Thái tử lý tưởng nhất trong suy nghĩ bọn họ, bởi vì so sánh với Hạng Thuật cùng với Hạng Quyền thì Hạng Dũng cung mã thành thạo, văn võ song toàn hơn hẳn.
Hai mươi năm trước, án lệ lại đến vào thời điểm tuyển chọn Thái tử.
Lần này việc tuyển chọn rất bình ổn, Thái tử Hạng Dũng lại được tuyển. Bởi vì dựa theo quy củ của Thủy Hoàng đế Hạng Trang đã lập ra, phàm là con cháu hoàng tộc chỉ cần giữa mười tám tuổi tới ba mươi tuổi đều có thể tham gia để tuyển chọn, lần đầu Hạng Dũng được tuyển Thái tử khi chỉ mười tám tuổi, mười năm qua đi cũng chỉ có hai mươi tám tuổi, vẫn còn đang trong phạm vi độ tuổi tuyển chọn.
Tuy nhiên mười năm trước, cuối cùng chế độ tuyển chọn Thái tử nảy sinh phong ba cực lớn.
Mười năm trước, con trai trưởng Hạng Sở của Nhị thế Hoàng đế Hạng Chính đã trưởng thành, Nhị thế Hoàng đế cuối cùng có thể dựa vào bản thân mình làm Hoàng đế để tạo ảnh hưởng cực lớn nhằm đặt đặt móng cho người kế thừa mình. Nhưng Lục hoàng tử Hạng Dũng hai lần tiếp tục đảm nhiệm Thái tử đã lôi kéo được một đám võ tướng, có thể nói căn cơ thâm hậu ở Võ viện. Mâu thuẫn không thể tránh né trở nên gay gắt.
Hạng Sở có được ủng hộ to lớn của Nhị thế Hoàng đế, Huyền Y Vệ đứng phía sau, hai đại nanh vuốt Ngự lâm quân, còn có quân đội quốc gia làm vây cánh của hắn, có thể nói là không cần phải lo lắng, hơn nữa bản thân Hạng Sở cũng là nhân tài xuất chúng, không chỉ cao lớn anh tuấn, văn võ song toàn, lại đã từng đích thân lãnh binh chinh phạt Hà Tây, cũng có được một bộ phận lớn võ tướng quý tộc ủng hộ hắn.
Tuy nhiên Hạng Dũng cũng không phải là không có lực lượng ủng hộ, hơn bốn nghìn võ tướng quý tộc chính là hậu thuẫn lớn nhất của hắn. Bởi vì hai mươi năm này, Hạng Dũng bắc chinh Hung Nô, đông bình Cơ Tử Triều Tiên, nam phạt Dạ Lang, có thể nói là công lao hiển hách, càng lôi kéo được võ tướng quý tộc rất lớn.
Ngày chính thức tuyển chọn tới gần, cuộc đua song phương gần như cũng âm thầm triển khai.
Hơn nữa còn có những hoàng tử hoàng tôn ý đồ ngư ông đắc lợi cũng ẩn náu âm thầm trợ giúp khiến cho cục diện càng thêm phức tạp. Bắt đầu theo tuyển chọn triều đình nửa năm trước, kinh đô Lạc Dương đã đổ máu không ngừng, không phải hôm nay Huyền Y Vệ chưa dò xét nhà võ tướng quý tộc thì cũng phải tạo ra đủ loạn chứng cớ tạo phản trong phủ này. Cũng chính ngày đó võ tướng của Hoàng tử Hạng Sở bị người ta ám sát.
Mỗi ngày đều đổ máu, ngày nào cũng có người chết, khiến toàn bộ lòng người ở Lạc Dương bàng hoàng.
Đến cuối cùng thậm chí ngay cả Nhị thế Hoàng đế cũng suýt nữa gặp chuyện bỏ mình, may mà có Huyền Y vệ kịp thời hóa giải nguy hiểm.
Sau đó, mặt rồng Nhị thế Hoàng đế nổi giận, điều Ngự Lâm quân phối hợp Huyền Y Vệ rầm rộ chiếu ngục, Thái tử Hạng Dũng cũng không chịu bó tay chịu trói, lợi dụng sức ảnh hưởng của lực lượng Võ viện mà gọi hai đại cấm quân Thiên Lang và Hổ Bí nhập kinh thành Lạc Dương.
Ba đại cấm quân mặc dù trực thuộc Hoàng đế, tướng lĩnh cao cấp nhất trong quân cũng đều là do Hoàng đế trực tiếp bổ nhiệm từ nguyên lão hoàng tộc, nhưng võ tướng cấp thấp trong cấm quân lại toàn bộ đến từ Võ viện, không có được sự ủng hộ của võ tướng cấp thấp, Hoàng đế căn bản không khống chế được cấm quân, ngược lại Thái tử Hạng Dũng lại chiếm được sự ủng hộ của các võ tướng cấp thấp.
Song phương tranh giành địa vị Thái tử mà giương cung bạt kiếm, nội chiến hết sức căng thẳng. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Hơn một trăm Ngự Sử Ngôn Quan trong kinh thành vội vàng khẩn cầu tại cung Vạn Thọ, nghe nói còn có mười mấy quan viên kích động đã đập đầu chết tại dưới bậc, chỉ cầu mong lão Hoàng đế Hạng Trang có thể ra mặt "Cứu vớt" đế quốc, tuy nhiên cung Vạn Thọ lại trước sau đóng chặt, bất kể bách quan Ngự Sử Ngôn Quan có gây sức ép như nào cũng không thấy lão Hoàng đế ra mặt đàn áp cục diện.
Tuy nhiên việc tranh giành địa vị Thái tử của song phương cuối cùng cũng không đánh nhau.
Ở tình trạng khẩn cấp cuối cùng, song phương đã đạt thỏa hiệp, là thỏa hiệp tổ chức cuộc tuyển chọn long trọng tại sân thi đấu lớn ở kinh thành Lạc Dương, tổng cộng có hơn bốn ngày sáu trăm võ tướng quý tộc tham dự biểu quyết. Cuối cùng Hạng Sở với hơn hai ngàn bốn trăm phiếu mỏng manh đã chiếu ưu thế thắng cuộc, trong hiểm địa mà được lên làm Thái tử.
Tuyển chọn qua đi, lại biểu diễn giác đấu long trọng.
Hơn trăm tên giác đấu được lựa chọn từ hơn mười đế quốc đã sắm vai quân đội đế quốc với hơn vạn giác đấu sĩ sắm vai quân đội Man tộc, lại diễn lại sự tích sáng chói về trận chiến tiền Thái tử Hạng Dũng bắc chinh Hung Nô, đông chinh Cơ Tử Triều Tiên, nam chinh Dạ Lang cùng với Thái tử hiện tại chinh phạt Hà Tây, cũng tự tay chém đầu Nguyệt Thị Vương, máu tươi nhuộm thẫm sa trường, vạn dân hoan hô.
Ngồi giữa điện chính của cung Vạn Thọ, Hạng Trang, Bách Lý Hiền cùng ngồi đối ẩm.
- Lão Bách Lý, gần đây có khỏe không?
Hạng Trang nâng cốc rượu kính Bách Lý Hiền, cười hỏi.
- Thái Thượng Hoàng, không khỏe lắm đâu, chiếc răng cuối cùng của lão thần đã rụng hai ngày trước rồi, đoán chừng cách cái chết không xa nữa, ôi.
Hạng Trang cười cười, nói tiếp:
- Lão Bách Lý, nhớ năm xưa ngươi lớn hơn ta chín tuổi, sang năm là đại thọ chín mươi của ngươi rồi đúng không? Đến lúc đó nhớ phải bày tiệc rượu, ta cũng sẽ đi chúc thọ ngươi. Những lão già năm đó đã không còn mấy người, lần nào tụ tập cũng thiếu, ôi, cố nhân từ từ điêu linh.
Nói xong, Hạng Trang đầy bùi ngùi.
Bách Lý Hiền sợ Hạng Trang đau buồn cố nhân, liền nói sang chuyện khác:
- Thái thượng hoàng, tháng sau là lần tuyển chọn Thái tử nữa đó nha.
Hạng Trang lấy ống tay áo lau đi nước mắt đã tràn ra khóe mắt trắng đục, mỉm cười nói:
- Vậy ư, tháng sau là tuyển chọn Thái tử ư? Không biết lần này có bao nhiêu hoàng tôn hoàng tử tham gia dự tuyển đây?
Từ khi Hạng Trang thoái vị đã hoàn toàn buông tay việc triều chính, cũng không thể quan tâm được hết con cháu. Sau khi thoái vị hai mươi năm trước, cơ thể còn cường tráng, mang theo mười mấy hậu phi đi du sơn ngoạn thủy khắp sơn núi Hoa Hạ, tận hưởng thú vui, thậm chí còn đi theo thủy quân đến Nam Dương một chuyến, còn từ Trung Đông mang về một nữ nô tóc vàng mắt xanh.
Cho nên, hiện tại Hạng Trang cũng không thể biết cụ thể có bao nhiêu hoàng tộc hoàng tôn.
Hạng Trang đoán chừng hiện tại hẳn là có ba bốn trăm con cháu hoàng tộc. Nếu Hoa Hạ tiếp tục kế thừa ba trăm năm, thì số lượng con cháu hoàng tộc chắc có lẽ không thiếu long tử long tôn như Đại Minh Triều, chắc hẳn vượt qua con số mười lăm vạn. Tuy nhiên, con số đấy với đế quốc khổng lồ mà nói thì không đáng kể gì, một đế quốc to như vậy, nuôi dưỡng hơn mười vạn người thì có đáng gì?
Dù sao hoàng tử hoàng tôn của đế quốc Hoa Hạ cũng không có vương tước, đãi ngộ ngang nhau, không được hậu đãi, từng con cháu hoàng tộc cũng từ được lĩnh tiền lương từ phủ Nhân Tông, cuộc sống cũng chỉ như những quý tộc bình thường, mà không chỉ nói hơn mười vạn hoàng tử hoàng tôn, Mãn Thanh đời sau còn nuôi hơn năm triệu kỳ nhân, tiêu phí cần thiết cũng chiếm một số lượng không nhỏ trong ngân khố quốc gia?
Bách Lý Hiền nói:
- Thái thượng hoàng, lần này có sáu mươi chín vị Hoàng tử tham gia tuyển chọn.
- Sáu mươi chín Hoàng tử, nhiều như vậy?
Hạng Trang nhăn nhíu mày, nói:
- Lão Bách Lý, dù gì tiểu tử nhà ngươi là đông nhất, còn trên cả Hoàng đế vài đứa, đích xác quy củ tuyển chọn Thái tử cần phải sửa đổi, chỉ quy định Thái tử không được liên nhiệm còn chưa đủ, còn phải quy định số lượng Hoàng tử tham gia tuyển chọn. Số lượng tham gia đầu tiên có thể nhiều, nhưng Hoàng tử tham gia tuyển chọn đợt cuối cùng không được vượt quá năm người.
Bách Lý Hiền gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Thái thượng hoàng, lần tuyển chọn này sẽ không xuất hiện nhiễu loạn gì chứ?
Hạng Trang nói:
- Lão Bách Lý, ta hỏi ngươi. Ngươi cảm thấy sau này còn có thể xuất ra được Hoàng đế mạnh như Chính nhi không?
Bách Lý Hiền hồi tưởng đủ loại biểu hiện của Nhị thế Hoàng đế Hạng Chính lúc còn tại thế, lắc đầu nói:
- Chỉ sợ là sẽ không.
- Vậy là được rồi.
Hạng Trang cười nói:
- Ngay cả Chính nhi là Hoàng đế mạnh như vậy cũng phải bất lực trước võ tướng quý tộc Võ viện, Hoàng đế sau này thì càng không được, ngươi cứ yên tâm đi, sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì đâu.
Đích xác, hiện giờ Võ viện hình ra hồn rồi, hơn bốn ngàn sáu trăm võ tướng quý tộc, gần như đã bao gồm tất cả tinh anh đế quốc trong đó, Hoàng đế còn muốn bỏ qua Võ viện để tùy ý làm bậy, tuyệt không khả năng rồi! Ngay cả Hạng Chính có đủ danh vọng, năng lực, thủ đoạn như vậy mà cũng không làm gì được Võ viện, đời sau có ai còn có thể?
Hơn nữa, theo năm tháng trôi qua, theo lãnh thổ quốc gia đế quốc không ngừng khuếch trương, không ngừng có võ tướng quý tộc lập công huân thăng tiến thì quy mô Võ viện cũng sẽ càng ngày càng khổng lồ, đợi một thời gian nữa, Hoàng đế càng bất lực với Võ viện.
Trừ phi đế quốc mở rộng đến cực hạn, các võ tướng không thể duy trì nhiều chiến công hơn nữa để thăng tiến, thì quy mô Võ viện đế quốc mới có thể dừng lại không tiến hoặc là xuất hiện co rút. Tuy nhiên dựa vào việc Hạng Trang đã thiết lập hai đội thủy quân của đế quốc mà khuếch trương, ít nhất ở trong vòng ba trăm năm đế quốc tuyệt đối chưa đạt được việc mở rộng đến cực hạn, về phần chuyện ba trăm năm sau, Hạng Trang cũng không quản được.
Hơn nữa ba trăm năm sau, nếu đế quốc thật sự khuếch trương tới cực hạn, lại không có nhiều chiến công để đảm bảo cho võ tướng được thăng tiến, thật ra vẫn còn cách giải quyết, là đem chế độ quý tộc chung thân đổi thành chế độ quý tộc thế tộc, bởi vì lúc đó, đế quốc khẳng định đã đạt đến cực thịnh, sau đó không thể tránh khỏi việc theo hướng suy sụp cho dù giai cấp có vững vàng đến mấy.
Bách Lý Hiền lo lắng cũng không phải hoàng quyền mất đi chế ước, lập tức lắc đầu cười khổ, nói:
- Thái thượng hoàng, lão thần lo lắng không phải điều này, lão thần cảm thấy Võ viện tạo thành bè cánh thật lớn đối với hoàng quyền, nếu trên dưới Võ viện đồng lòng, rất dễ hình thành thế đuôi to khó vẫy, chỉ sợ là sẽ xuất hiện quyền thần như Lã Bất Vi, Lý Tư Thức…
- Lão Bách Lý, ngươi quá lo lắng.
Hạng Trang khoát tay áo, cười nói:
- Võ viện từ quốc công, cho tới Giáo Úy chừng hơn bốn ngàn sáu trăm người, hơn nữa sau này số lượng còn có thể càng nhiều, nhiều người như vậy, hơn nữa người nào đều có thể dựa vào nhân hùng mang binh, có thể đánh nhau, có ai sẽ chân chính chịu phục ai? Có ai có thể đủ chân chính khống chế người khác?
Lời này của Hạng Trang không phải là nói suông, mọi sự thế gian chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng.
Dùng cơ cấu cùng với lực ảnh hưởng của Võ viện hơn nữa quốc sách thượng võ của đế quốc, chuyện mở rộng là không thể tránh khỏi, hiện tại Võ viện chỉ có quyền lực tuyển chọn Thái tử, nhưng tương lai lại rất có thể dung hòa tất cả phương châm chính sách quan trọng, nhưng muốn nói Võ viện sẽ xuất hiện một tiếng nói thống nhất lớn mạnh để thay thế hoàng quyền thì đó tuyệt đối là chuyện không tưởng.
Thứ nhất, võ tướng quý tộc trong Võ viện tước vị cao có thấp đều có, địa vị lại là bình đẳng, ai cũng không có biện pháp lấy quyền thế của mình đi áp đảo người khác, mà chỉ có thể dựa vào ích lợi đi lôi kéo người khác.
Cho nên, dù xuất hiện người nào có dã tâm, thì chỉ có thể thông qua đủ lợi ích hoặc là dùng miệng lưỡi để lôi kéo một bộ phận người, bởi vì trong Võ viện cũng chia làm mấy trăm phe phái, ngươi lôi kéo phe phái này thì chắc chắn sẽ đắc tội phe phái khác, trừ phi hoàng quyền lọt vào sự khiêu khích bởi uy hiếp ngoại lai, nếu không các phái hệ Võ viện rất khó thống nhất.
Tiếp theo, ngoại trừ quan cầm binh do Thái tử đề cử, Hoàng đế trực tiếp bổ nhiệm, thì quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm tướng tá lãnh binh còn lại, việc khảo hạch chiến công đều nắm ở trong tay Binh bộ, Lễ Bộ, phái ai xuất binh, quyết định ai có bao nhiêu chiến công, có thể thăng tiến tước vị gì, tất cả đều do Binh bộ cùng với Lễ Bộ định đoạt. Nói một cách khác, giữa hơn bốn ngàn sáu trăm quý tộc Võ viện cũng không tồn tại quan hệ ngươi có thể khống chế ta, ta có thể khống chế ngươi, điều này trên căn bản ngăn cản tuyệt đối có khả năng trong Võ viện xuất hiện một nhân vật lừng lẫy.
Thứ hai, quan viên Binh bộ, Lễ Bộ lại bị nắm ở trong tay các Đại học sĩ Nội Các, mà các Đại học sĩ Nội Các lại là bộ máy thư ký của Hoàng đế. Mà chỉ một ý chỉ đặc biệt của Hoàng đế là có thể khiến Đại học sĩ mà hắn tin tưởng được tiến vào Nội các.
Dưới sự thiết kế của Hạng Trang, vận mệnh quyền lực đế quốc tạo thành một loại cân bằng yếu ớt, hoàng quyền đã bị Võ viện chế ước, Võ viện đã bị Binh bộ, Lễ Bộ chế ước, mà Binh bộ, Lễ Bộ lại đã bị nội các cùng hoàng quyền chế ước. Điều này đã biến thành sự bao chụp liên hoàn ai cũng có người giám sát, ai cũng có người chế ước, ai cũng không thể tùy ý làm bậy.
Tuy nhiên tổng thể mà nói thì Võ viện đang nằm ở vị trí ưu thế hơn hẳn, bởi vì lúc này đế quốc đang đứng ở thời kỳ khuếch trương, địa vị người luyện võ vượt xa văn nhân, thương nhân cùng với nông nhân, cho nên theo năm tháng trôi qua, lực ảnh hưởng của Võ viện, quyền ngôn gián nhất định sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành chế độ Nhị Nguyên Võ viện, Hoàng đế, phỏng chừng vận mệnh quyền lực không thể tránh né.
Tuy nhiên Hạng Trang đã nghĩ không được nhiều như vậy, cũng không quan tâm được xa như vậy rồi, con cháu đều có phúc của con cháu chuyện tương lai, hãy do con cháu đời sau nghĩ biện pháp đi, điều hắn có thể đã làm toàn bộ, không thẹn với lương tâm.
- Nói cũng đúng, hiện tại người trẻ tuổi Võ viện này thật kiêu ngạo, cũng dám chỉ vào lão thần mà mắng chửi, tuy nhiên người tuổi trẻ này cũng là thật là có bản lĩnh, nghe nói trấn Thông Lĩnh vừa mới trấn áp bạo loạn Man tộc, mười vạn Man binh, kết quả tổng binh Thông Lĩnh chỉ dùng năm trăm kỵ mà một đêm tập kích đã đánh bọn chúng hoa rơi nước chảy, cho dù lão Tất năm đó cũng chỉ có như vậy thôi.
Bách Lý Hiền nói xong bỗng nhiên nghĩ tới Tất Thư, hỏi Hạng Trang:
- Thái thượng hoàng, lúc này lão Tất sao không tới?
Hạng Trang thở dài, nói:
- Lão Bách Lý, lão Tất đã đi trước một bước rồi.
Hạng Trang nói xong cụp mắt xuống, ngồi im bất động.
- Hả?
Bách Lý Hiền nghe vậy có chút thương cảm, ảm đạm thở dài nói:
- Cố nhân từng người từng người điêu linh rồi, tuy nhiên như vậy cũng tốt, thế gian này dù sao cũng không có gì đáng lưu luyến, lão đệ huynh sớm đi một bước cũng là thật tốt.
Dứt lời, Bách Lý Hiền lại giơ cốc rượu lên kính Hạng Trang:
- Nào, Thái thượng hoàng, uống rượu tiếp nào.
Hạng Trang lại không phản ứng chút nào, Bách Lý Hiền lại gọi hai tiếng, vẫn không có phản ứng gì.
Lúc này Bách Lý Hiền mới giật mình, run rẩy quỳ ngồi dậy, tiến đến trước mặt Hạng Trang giơ tay lần tìm. Thái thượng hoàng vừa còn cười giờ đã không còn thở nữa.
HẾT
/567
|