1
Ta cả người bê bết máu nằm trên đống đá vụn, cố gắng muốn đứng lên tìm tiên thảo cứu bản thân.
Vì sao lại ở đây......
Ta hoảng hốt, lại nhớ đến một chưởng của sư tôn giây phút đó.
Chỉ để khiến ta thừa nhận sai lầm của mình.
Để ta thừa nhận rằng ta đã đẩy sư muội mới tới, hại nàng bị ma khí của vách núi Hỗn Độn gây thương tích, bị thương đến linh căn.
Ta chưa từng làm, tất nhiên không phục. Ngược lại, chính là Bạch Vãn Vãn muốn đẩy ta xuống, không ngờ lại tự ngã.
Đã ăn trộm gà còn mất nắm gạo.
Cho nên, khi đại sư huynh ngày thường ổn trọng nói thất vọng về ta, nhị sư huynh hấp tấp nóng nảy mắng ta giết hại đồng môn.
Còn tiểu sư đệ một tay ta dẫn dắt nói ta ngoan độc......
Sau khi tiểu sư muội Bạch Vãn Vãn tỉnh lại, uỷ khuất nhìn về phía ta, nói nàng không trách ta.
Sư tôn mặt mày bình tĩnh, kéo ta đến vách núi Hỗn Độn, dùng uy áp ép buộc ta thừa nhận mình đã tổn thương tiểu sư muội, nếu không liền bắt ta nhảy xuống vách núi Hỗn Độn một lần.
Đại sư huynh, nhị sư huynh cùng tiểu sư đệ không một ai ngăn cản.
Mặt ta không chút thay đổi, việc ta không làm mắc gì bắt ta thừa nhận.
Ta nói, nếu có lần sau, nhất định chính tay ta sẽ đẩy nàng ta xuống.
Sư tôn tức giận mắng ta ngoan cố không chịu hối cải, tức giận đến mức đòi lấy Thiên linh căn của ta bù vào chỗ trống trong linh căn của Vãn Vãn.
Mãi đến khi Bạch Vãn Vãn xuất hiện, mọi người đều hỏi han cô ta ân cần, lại khiển trách ta độc ác.
Ta nở nụ cười, nói, là ta đẩy đấy.
Nhưng ta chỉ thừa nhận chuyện ta đã làm.
Nếu các ngươi đã nói là ta đẩy, vậy thì ta liền đẩy cho các ngươi xem!
Sau đó ta liền một chưởng xuất toàn lực đánh thẳng mặt Bạch Vãn Vãn, ý đồ đem nàng ta chưởng thẳng xuống vách núi Hỗn Độn.
Sư huynh đệ đều kinh hãi, muốn tiến lên cứu Bạch Vãn Vãn, may mắn sư tôn kịp thời kéo nàng ta lại.
Sự đè nén bên trong sư tôn mất lý trí, tiện tay chưởng ta một cái.
Chỉ là sư tôn không nghĩ tới, ta không thèm trốn, kim đan của ta cũng đã nát rồi......
Dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, ta rơi vào vách núi Hỗn Độn.
Vẻ mặt hối hận của bọn hắn khiến ta cảm thấy mỉa mai làm sao.
Còn ta, hối hận không?
Tất nhiên không.
2
Sau khi ta tỉnh lại, dùng một hơi thở kiên cường chống đỡ, cố gắng tìm cho mạng sống một cơ hội, nhưng mà không có......
Dưới vách núi Hỗn Độn, cái gì cũng không có.
Ta bắt đầu thất vọng, mãi đến khi bắt gặp trước mắt một cái sơn động tối đen, xung quanh tràn đầy ký hiệu kỳ quái.
Ta nghiêng ngả lảo đảo đi vào sơn động, muốn tìm kiếm một tia sinh cơ, tìm kiếm thử xem có linh cỏ cứu mạng hay không.
Mãi đến khi nhìn thấy ở chỗ tối tăm có một đôi đồng tử vàng loé sáng, ta khựng lại một chút, nhưng vẫn bạo gan bước tới.
Là một lão hổ khổng lồ, một con hổ trắng có vằn vàng, mỗi một sợi lông đều mượt mà giống như tơ tằm.
Lão bạch hổ to lớn nằm đó như một ngọn núi nhỏ, bất động, dùng một đôi mắt vàng kim lạnh lùng nhìn ta, thờ ơ.
Thể lực của ta chống đỡ không nổi nữa, quỳ rạp xuống đất trước mặt nó, hai mắt đã bắt đầu choáng váng.
Ta thầm nghĩ, bị lão hổ lớn xinh đẹp lại còn lông xù này ăn luôn thì cũng không tồi.
Ta nằm rạp trên đất, thở hổn hển yếu ớt, nhìn thấy rõ ràng cái đuôi của bạch hổ không ngừng ngoe nguẩy, liền choáng váng.
Cái đuôi trắng trắng lông xù, phần đầu còn lấp lánh ánh vàng, vừa thấy đã biết sờ rất sướng.
Không biết có phải là linh thú đã khai trí hay không......
Bạch hổ được xem là điềm lành, biết đâu nó rất tốt bụng đấy.
Ta hít một hơi, hỏi nó một cách mong đợi và yếu ớt: “Ta có thể sờ sờ cái đuôi của ngươi không?”
Đáp lại ta là một cái vẫy đuôi thiếu kiên nhẫn.
Ồ...... nó không tử tế như ta nghĩ.
Ta chỉ có thể tự mình thò tay bắt lấy, nó né sang bên khác, ta duỗi tay đuổi theo, nó lại trốn.
“Ta sắp chết rồi mà......” Ta có chút uỷ khuất, nước mắt lưng tròng nhìn nó, muốn tìm cho nó một ít đạo đức.
Chòm râu của bạch hổ khẽ nhúc nhích, vô cùng lạnh lùng hừ khẽ một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường với nhân loại.
Nhưng có vẻ bạch hổ không thích nhìn thấy ta khóc, có chút mất tự nhiên, nghĩ nghĩ một hồi, trực tiếp xoay người, chậm rì rì đem cái đuôi thu vào dưới bụng, một bộ nhắm mắt làm ngơ.
Ta nghĩ mình sắp c hết rồi, nếu không thì cưỡng ôm con bạch hổ này một phát, coi như có c hết cũng không tiếc.
Ngày thường, ta nghiêm khắc kiềm chế bản thân, ngày ngày chỉ biết luyện công, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng không một ai biết, ta siêu siêu yêu lông xù......
Ta hít một hơi cuối cùng đi về phía bạch hổ, một cái bổ nhào, trực tiếp nhào lên mặt trên cái bụng trắng của nó.
“Rống?!” Bạch hổ cả kinh, còn chưa kịp phản ứng lại.
Ta liền bật người dậy vươn tay muốn sờ chân nó tiếp, sờ cái đuôi bị nó giấu đi.
Chẳng qua hình như nhầm lẫn một chút...... sờ lầm cái chuông.
“Làm càn!!” Thanh âm trầm thấp vừa phẫn nộ lại uy nghiêm vang vọng trong sơn động.
Đáng tiếc ta không nghe được, mất rất nhiều máu khiến ta hôn mê bất tỉnh, bắt đầu chờ đợi cái chết......
3
“Đau quá......”
Ta thấp giọng r3n rỉ, cả người mê man, thật lâu sau mới mở nổi mắt.
Ta nhìn sơn động u ám, có chút hoảng hốt.
“Ta thế mà không chết?”
Ta phát hiện con bạch hổ kia không có ở đây, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Mà ở chỗ lúc trước nó nằm, tràn đầy linh quả cùng linh thảo cứu mạng......
Linh dược có linh hồn, bình thường đều được bảo hộ bởi linh thú hộ mệnh.
Té ra thuốc này toàn bộ đều trốn dưới mông nó cầu che chở......
Ta lao lực đi qua, chọn một gốc cây cỏ cầm máu chữa thương.
Trong đống linh dược trước mặt, cỏ cầm máu giống như cỏ dại vậy, nhưng cũng đủ để ta chữa thương......
Dù sao cũng là đồ của người ta, ngộ nhỡ bảo hộ đến có cảm tình, bạch hổ không chừng xé xác ta mất.
Lúc trước không tìm thấy dược cứu mạng, tưởng là chết chắc rồi, nên mới vô lễ như vậy với bạch hổ nhìn là biết không dễ chọc kia.
Hiện tại lại có cơ hội sống sót, ta đương nhiên là muốn cẩn thận nắm chắc.
Thảo dược vừa khô vừa chát, ta cắn răng nhai rồi nuốt vào, gian nan ngồi thẳng dậy, bắt đầu vận khí chữa thương, kim đan trong đan điền gần như vỡ vụn, tụ khí cực kỳ khó khăn.
Một chưởng kia của sư tôn đánh vào vai phải của ta, các kinh mạch bên nửa người phải đều gãy, mỗi khi vận khí một vòng, linh khí như lưỡi dao vặn vẹo cắt qua cơ thể ta.
Đau đến mồ hôi đầm đìa, nhưng ta không dám dừng lại, ta muốn sống tiếp......
Ngay lúc này con bạch hổ đã trở lại, lông toàn thân đều ướt sũng, có lẽ là vừa tắm rửa......
Xem chừng là máu của ta làm dơ lông nó, là một con hổ yêu sạch sẽ.
Đau đớn làm đầu óc ta càng thanh tỉnh hơn trước, ta có chút nghi hoặc vì sao con hổ này không ăn ta?
Bạch hổ cũng không thèm nhìn ta một cái, coi ta như con kiến, lập tức đi đến một chỗ đất trống khác bắt đầu vẩy nước, lại chậm rì rì nằm sấp xuống, tao nhã li3m lông chải chuốt cho mình.
Ta bắt đầu quan sát nó...... Không biết vì sao lại có linh thú xuất hiện dưới vách núi Hỗn Độn.
“Nhìn đủ chưa hả? Phàm tu.” Giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên.
Ta sửng sốt, mấp máy môi, cau mày có chút không xác định nhìn về phía con bạch hổ.
Có thể nói chuyện, nó không phải là linh thú! Hắn là yêu tộc!!
Yêu tộc khác với linh thú, trí lực không kém gì nhân tộc, thiên phú thậm chí còn cao hơn, yêu tộc có thể nói là con cưng của thiên đạo.
Ta vừa rồi...... vừa rồi còn sờ s0ạng hắn......
Cả người ta cứng nhắc, nhớ lại hành vi mạo phạm hắn lúc nãy.
“Ta có thể mang ngươi ra khỏi vách núi Hỗn Độn.” Bạch hổ mở to mắt, mắt vàng kim lạnh lẽo trong suốt nhìn về phía ta, “Chẳng qua...... ta cần máu của ngươi.”
Ta cau mày, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Nghe đồn, vách núi Hỗn Độn ma khí lan tràn, chỉ vì ngàn năm trước, tiên môn hợp lực phong ấn một yêu hoàng đã nhập ma......
Vì vậy, hắn chính là yêu hoàng kia sao?
Nếu để hắn giải phóng ra ngoài, thế gian có thể sẽ......
Nhưng, liên quan gì đến ta chứ.
Ta nâng mắt nhìn về phía bạch hổ, bình thản hỏi hắn: “Các hạ muốn ta làm gì?”
“Ngươi có chút khác biệt.” Con ngươi vàng kim của hắn híp lại, vốn tưởng mặt mũi như ta một bộ tiên môn chính phái, thà chết cũng không đầu hàng, không làm chuyện có lỗi với Tiên môn.
Ta là Thiên Thuỷ căn cơ, hay còn gọi Cửu Âm Tiên Thể.
Máu của ta có thể làm thuốc cứu người, có thể phá trận pháp và phong ấn, khi ta còn ở Thanh Phong tông, rất nhiều đồng môn thường xin máu ta.
Vốn tưởng rằng hắn có thể quá phận hỏi ta cả trái tim và vân vân.
Kết quả không nghĩ tới hắn lại nói......
“Song tu với ta.” Bạch hổ đứng dậy, hoá thành một hư ảnh cao lớn đi về phía ta, “Ta muốn Nguyên âm của ngươi.”
Hắn muốn chính là, Nguyên âm huyết......
4
Một nam nhân vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp bước ra, nhếch miệng, khẽ nâng mi mắt, cặp mắt kia có màu vàng kim nổi bật, lạnh lùng thản nhiên liếc ta.
Mái tóc bạch kim ướt sũng nước không ngừng nhỏ giọt, tụ thành những giọt nước lớn lăn dài trên khuôn ngực trắng nõn cường tráng của hắn.
Lướt qua làn da mịn màng vùng bụng rồi uốn lượn đến......
Dù ta cố bình tĩnh cách mấy, cũng không nhịn được đỏ ửng tới cổ, có chút không nói lên lời: “Các hạ có thể mặc quần vào trước được không......”
Khụ khụ! Bạch hổ cả người đều là lông bạc, thì ra hoá thành hình người cũng trắng đều như vậy......
“Ta tên Bạch Lẫm.” Nam nhân cũng không để ý đến lời của ta, tự nhiên như không đến gần, từ trên cao nhìn xuống hỏi, “Bằng lòng cùng ngươi song tu.”
Dưới tình huống này mà ta còn ngồi thiền thì quá kỳ quái, ta gian nan đứng dậy, nhìn thẳng mắt hắn, cố gắng không nhìn xuống dưới.
“Ta được lợi ích gì.” Ta ôm lấy trước ngực đau đớn khó nhịn, nhẹ giọng hỏi hắn.
Bạch Lẫm khẽ nhếch khóe miệng, như là trào phúng cười một cái, vươn hai ngón tay khung xương rõ ràng, xách bàn tay phải vô lực của ta lên.
“Tay của kiếm tu, thế mà bị phế, không muốn báo thù sao?” Bạch Lẫm nhẹ nhàng như không nói ra chỗ đau của ta.
Ta cắn môi quay đi..., thần sắc lạnh lùng, không muốn chuyển sự chú ý lên cánh tay phải vẫn đang run rẩy của mình.
“Chữa khỏi tay của ta, lại giúp ta kết đan.” Ta nhẹ giọng trả lời, dĩ nhiên là thoả hiệp.”
“Đương nhiên, đâu chỉ là kết đan, kết anh còn được,” Bạch Lẫm cúi đầu, ghé vào tai ta ngữ khí lạnh như băng nói, “Bất quá, nếu ta biết ngươi không còn giữ nguyên âm, nếu không, ta sẽ khiến ngươi chết đau đớn gấp ngàn vạn lần.”
Ta sắc mặt tái nhợt, nhìn khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo của hắn, không nói gì.
Mà dùng hành động để chứng minh.
Ta nhón chân vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng trao cho hắn một cái hôn.
Con ngươi màu vàng kim của Bạch Lẫm co rút lại, như thể không ngờ rằng ta sẽ hôn hắn.
Ta thấy hắn nheo mắt, có vẻ đang hưởng thụ, ta nhắm mắt lại, khiến cho nụ hôn này càng thêm sâu......
Những ngón tay thon dài lạnh như băng của Bạch Lẫm xoa xoa sống lưng trơn bóng của ta, ta rùng mình một cái, không biết là lạnh hay là sợ.
......
Ta sợ đau, cũng sợ khó chịu...... nhưng mà nghĩ đến cánh tay phải bị phế của mình, ta càng khó chịu hơn......
Kiếm của ta vẫn còn đang ở Thanh Phong tông, Trúc Hàn kiếm còn đang chờ ta đến đón đấy...... đưa nó đến một môn phái tốt hơn.
Ta cũng không biết là mình nhớ kiếm, hay là nhớ đống linh dược bảo khố trong động phủ nữa......
Dù sao trong lòng ta chua xót đến khó chịu, ta rất giữ gìn động phủ của mình, gia cụ bên trong vừa nhiều lại vừa ấm áp, ta đã mất rất nhiều tinh lực bảo dưỡng chúng.
Khó chịu có lẽ bởi vì ta không thể quay về căn nhà nhỏ đó, dù sao ta cũng đã giữ gìn nó nhiều năm như vậy.
Ta cắn môi tự an ủi mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được oà khóc.
“Đau......” Ta vươn tay đẩy Bạch Lẫm, nghẹn ngào ch ảy nước mắt.
Bạch Lẫm sau khi thấy ta khóc cả người liền cứng đờ, âm thanh khàn khàn có chút mất tự nhiên phá lệ ấp úng nói với ta: “Ta là bạch hổ, ngươi đã sớm biết rồi.”
Ta càng nức nở khóc lớn hơn nữa.
“Ta làm nhẹ hơn cũng được.” Bạch Lẫm thanh âm khàn khàn nhỏ giọng lẩm bẩm.
5
Mãi đến tận rạng sáng, Bạch Lẫm mới buông ra, lắc mình hoá thành nguyên hình đến cạnh mặt trăng luyện hoá.
Ta sức cùng lực kiệt cuộn người thành một vòng, cảm thụ yêu lực kỳ quái trong cơ thể.
Kinh mạch được Bạch Lẫm chữa trị cũng gần như khỏi hẳn.
Ta quá mệt mỏi, nghĩ ngày mai lại luyện hoá sau vậy......
“Này.” Ta nhìn bạch hổ ở bên cạnh, vẻ mặt lãnh đạm gọi hắn, “Lấy cho ta một bộ quần áo, lạnh quá, ta cảm giác mình sắp phát sốt rồi, không thì ngươi giúp ta ủ ấm.”
Đôi con ngươi vàng kim của Bạch Lẫm dựng thẳng, ở trong sơn động u ám sáng chói lạ thường, hắn nhỏ giọng gầm nhẹ, như là không hài lòng ta bất kính.
Ta khó chịu đến mức muốn mặc kệ mọi thứ, cũng không thèm để ý hắn mất hứng, cắn môi, gian nan nâng đôi chân bủn rủn lên, đá chỗ mông Bạch Lẫm một cái.
“Làm càn, đừng có sai sử ta.” Bạch Lẫm quả nhiên điên lên, lạnh giọng quát lớn.
Chỉ cần ta cảm thấy thân thể... không... thoải mái dễ chịu, sẽ trở nên rất nóng nảy, thấy Bạch Lẫm không có ý định lấy giúp, tính khí cũng nổi lên.
Ngủ cũng đã ngủ rồi, ta hình như cũng không sợ Bạch Lẫm đến vậy, nhìn thấy bộ lông ấm áp trắng muốt của hắn, ta nảy ra một ý.
Ta cắn môi chống người dậy, đi thẳng về phía Bạch Lẫm, trực tiếp nhào lên thân hổ của hắn, ép buộc kéo lấy cái đuôi của hắn làm chăn sưởi ấm.
Bạch Lẫm trực tiếp xù lông, con ngươi co rút, trực tiếp ném ta khỏi người hắn, đứng lên rống ta.
Có thể hắn là lần đầu tiên thấy một người không sợ chết giống ta, cực kỳ tức giận.
Nhưng song tu rồi lại gi ết ta, Bạch Lẫm cảm thấy cũng có chút khó xử, sau khi rống xong cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Phàm tu kia, ngươi có lẽ không biết ta là người phương nào, thế mà dám......” Bạch Lẫm lạnh giọng muốn cảnh cáo ta, lại bị hành động của ta chặn họng.
Vẻ mặt ta tỉnh bơ, nâng tay gãi gãi cằm dỗ dành hắn một chút.
Chuyện này là vừa rồi song tu ta phát hiện ra, hắn thích người khác sờ cằm hắn...... Mỗi khi vuốt cằm, hắn đều sẽ chậm lại một chút...... Khụ.
Ở dạng người mà hắn cũng thích, vậy nguyên hình thì sao?
Bạch hổ như bị xịt keo, đột nhiên thong thả vòng quanh ta hai bước, không tình nguyện nằm xuống đem ta ôm lấy, khẽ nâng cằm, muốn ta gãi cằm một chút.
Ta cũng rất thích bộ lông của hắn, đặc biệt là trong bóng tối như lúc này, những sọc vàng lấp lánh ánh sáng nhạt, sờ lên rất sướng tay.
Ta sờ đến thoải mái, Bạch Lẫm bị sờ cũng thoải mái, nhỏ giọng phát ra âm thanh vù vù thích thú.
“Này, sao ngươi không giặt sạch quần áo giúp ta đi.” Vừa vuốt v e mèo, ta vừa nói, nghĩ đến quần áo dính đầy máu của ta lúc đấy nôn ra, không muốn mặc lại.
Bạch Lẫm dừng phát ra tiếng vù vù, đầu hổ thật lớn xoay qua, không thể tin nổi giận dữ nói: “Phàm tu! Ngươi có lẽ vẫn chưa nhận rõ thân phận của mình.”
Aiz, thoạt nhìn có vẻ không mấy tình nguyện.
Ta thở dài nói: “Vậy thì thôi, dù sao hai chúng ta cũng chỉ là nhu cầu thôi, ngươi chắc cũng không để ý ta không có quần áo mặc đâu.”
Bạch Lẫm lạnh lùng nhìn ta hồi lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng, nằm úp sấp xuống không thèm nhìn nữa, buồn bực nói: “Ngươi có thể tự mình hiểu lấy, ta rất vui mừng.”
Bạch Lẫm nói xong lại trầm mặc một lát, động động thân thú khổng lồ của mình, đem ta bọc trong thân hổ của hắn, giúp ta sưởi ấm.
Bạch Lẫm vung vẩy cái đuôi của mình, có vẻ rất vừa lòng ta thức thời cùng yên lặng.
Ta vẻ mặt không chút thay đổi vuốt vuốt cái bụng trắng, cảm nhận sự thoải mái của lông xù truyền đến từng đầu ngón tay.
Quả nhiên nói một yêu cầu hắn không đồng ý, sau đó nói ra một cái yêu cầu càng quá đáng hơn, yêu cầu đầu tiên liền dễ dàng được chấp nhận rồi.
Ta càng thích được một con mèo trắng lớn ôm lấy hơn là một người đàn ông xinh đẹp nhưng nguy hiểm.
Bạch Lẫm...... cũng không phải là rất xấu xa, nhưng vì sao lại bị phong ấn ở nơi này.
Hơn nữa, có vẻ còn rất dễ dỗ......
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, ta chìm vào giấc ngủ mê man.
Mơ hồ còn nghe thấy Bạch Lẫm ở bên cạnh lẩm bẩm gì đó.
“Hình người đã chịu không nổi rồi...... nguyên hình còn chưa......”
Ta cả người bê bết máu nằm trên đống đá vụn, cố gắng muốn đứng lên tìm tiên thảo cứu bản thân.
Vì sao lại ở đây......
Ta hoảng hốt, lại nhớ đến một chưởng của sư tôn giây phút đó.
Chỉ để khiến ta thừa nhận sai lầm của mình.
Để ta thừa nhận rằng ta đã đẩy sư muội mới tới, hại nàng bị ma khí của vách núi Hỗn Độn gây thương tích, bị thương đến linh căn.
Ta chưa từng làm, tất nhiên không phục. Ngược lại, chính là Bạch Vãn Vãn muốn đẩy ta xuống, không ngờ lại tự ngã.
Đã ăn trộm gà còn mất nắm gạo.
Cho nên, khi đại sư huynh ngày thường ổn trọng nói thất vọng về ta, nhị sư huynh hấp tấp nóng nảy mắng ta giết hại đồng môn.
Còn tiểu sư đệ một tay ta dẫn dắt nói ta ngoan độc......
Sau khi tiểu sư muội Bạch Vãn Vãn tỉnh lại, uỷ khuất nhìn về phía ta, nói nàng không trách ta.
Sư tôn mặt mày bình tĩnh, kéo ta đến vách núi Hỗn Độn, dùng uy áp ép buộc ta thừa nhận mình đã tổn thương tiểu sư muội, nếu không liền bắt ta nhảy xuống vách núi Hỗn Độn một lần.
Đại sư huynh, nhị sư huynh cùng tiểu sư đệ không một ai ngăn cản.
Mặt ta không chút thay đổi, việc ta không làm mắc gì bắt ta thừa nhận.
Ta nói, nếu có lần sau, nhất định chính tay ta sẽ đẩy nàng ta xuống.
Sư tôn tức giận mắng ta ngoan cố không chịu hối cải, tức giận đến mức đòi lấy Thiên linh căn của ta bù vào chỗ trống trong linh căn của Vãn Vãn.
Mãi đến khi Bạch Vãn Vãn xuất hiện, mọi người đều hỏi han cô ta ân cần, lại khiển trách ta độc ác.
Ta nở nụ cười, nói, là ta đẩy đấy.
Nhưng ta chỉ thừa nhận chuyện ta đã làm.
Nếu các ngươi đã nói là ta đẩy, vậy thì ta liền đẩy cho các ngươi xem!
Sau đó ta liền một chưởng xuất toàn lực đánh thẳng mặt Bạch Vãn Vãn, ý đồ đem nàng ta chưởng thẳng xuống vách núi Hỗn Độn.
Sư huynh đệ đều kinh hãi, muốn tiến lên cứu Bạch Vãn Vãn, may mắn sư tôn kịp thời kéo nàng ta lại.
Sự đè nén bên trong sư tôn mất lý trí, tiện tay chưởng ta một cái.
Chỉ là sư tôn không nghĩ tới, ta không thèm trốn, kim đan của ta cũng đã nát rồi......
Dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, ta rơi vào vách núi Hỗn Độn.
Vẻ mặt hối hận của bọn hắn khiến ta cảm thấy mỉa mai làm sao.
Còn ta, hối hận không?
Tất nhiên không.
2
Sau khi ta tỉnh lại, dùng một hơi thở kiên cường chống đỡ, cố gắng tìm cho mạng sống một cơ hội, nhưng mà không có......
Dưới vách núi Hỗn Độn, cái gì cũng không có.
Ta bắt đầu thất vọng, mãi đến khi bắt gặp trước mắt một cái sơn động tối đen, xung quanh tràn đầy ký hiệu kỳ quái.
Ta nghiêng ngả lảo đảo đi vào sơn động, muốn tìm kiếm một tia sinh cơ, tìm kiếm thử xem có linh cỏ cứu mạng hay không.
Mãi đến khi nhìn thấy ở chỗ tối tăm có một đôi đồng tử vàng loé sáng, ta khựng lại một chút, nhưng vẫn bạo gan bước tới.
Là một lão hổ khổng lồ, một con hổ trắng có vằn vàng, mỗi một sợi lông đều mượt mà giống như tơ tằm.
Lão bạch hổ to lớn nằm đó như một ngọn núi nhỏ, bất động, dùng một đôi mắt vàng kim lạnh lùng nhìn ta, thờ ơ.
Thể lực của ta chống đỡ không nổi nữa, quỳ rạp xuống đất trước mặt nó, hai mắt đã bắt đầu choáng váng.
Ta thầm nghĩ, bị lão hổ lớn xinh đẹp lại còn lông xù này ăn luôn thì cũng không tồi.
Ta nằm rạp trên đất, thở hổn hển yếu ớt, nhìn thấy rõ ràng cái đuôi của bạch hổ không ngừng ngoe nguẩy, liền choáng váng.
Cái đuôi trắng trắng lông xù, phần đầu còn lấp lánh ánh vàng, vừa thấy đã biết sờ rất sướng.
Không biết có phải là linh thú đã khai trí hay không......
Bạch hổ được xem là điềm lành, biết đâu nó rất tốt bụng đấy.
Ta hít một hơi, hỏi nó một cách mong đợi và yếu ớt: “Ta có thể sờ sờ cái đuôi của ngươi không?”
Đáp lại ta là một cái vẫy đuôi thiếu kiên nhẫn.
Ồ...... nó không tử tế như ta nghĩ.
Ta chỉ có thể tự mình thò tay bắt lấy, nó né sang bên khác, ta duỗi tay đuổi theo, nó lại trốn.
“Ta sắp chết rồi mà......” Ta có chút uỷ khuất, nước mắt lưng tròng nhìn nó, muốn tìm cho nó một ít đạo đức.
Chòm râu của bạch hổ khẽ nhúc nhích, vô cùng lạnh lùng hừ khẽ một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường với nhân loại.
Nhưng có vẻ bạch hổ không thích nhìn thấy ta khóc, có chút mất tự nhiên, nghĩ nghĩ một hồi, trực tiếp xoay người, chậm rì rì đem cái đuôi thu vào dưới bụng, một bộ nhắm mắt làm ngơ.
Ta nghĩ mình sắp c hết rồi, nếu không thì cưỡng ôm con bạch hổ này một phát, coi như có c hết cũng không tiếc.
Ngày thường, ta nghiêm khắc kiềm chế bản thân, ngày ngày chỉ biết luyện công, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng không một ai biết, ta siêu siêu yêu lông xù......
Ta hít một hơi cuối cùng đi về phía bạch hổ, một cái bổ nhào, trực tiếp nhào lên mặt trên cái bụng trắng của nó.
“Rống?!” Bạch hổ cả kinh, còn chưa kịp phản ứng lại.
Ta liền bật người dậy vươn tay muốn sờ chân nó tiếp, sờ cái đuôi bị nó giấu đi.
Chẳng qua hình như nhầm lẫn một chút...... sờ lầm cái chuông.
“Làm càn!!” Thanh âm trầm thấp vừa phẫn nộ lại uy nghiêm vang vọng trong sơn động.
Đáng tiếc ta không nghe được, mất rất nhiều máu khiến ta hôn mê bất tỉnh, bắt đầu chờ đợi cái chết......
3
“Đau quá......”
Ta thấp giọng r3n rỉ, cả người mê man, thật lâu sau mới mở nổi mắt.
Ta nhìn sơn động u ám, có chút hoảng hốt.
“Ta thế mà không chết?”
Ta phát hiện con bạch hổ kia không có ở đây, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Mà ở chỗ lúc trước nó nằm, tràn đầy linh quả cùng linh thảo cứu mạng......
Linh dược có linh hồn, bình thường đều được bảo hộ bởi linh thú hộ mệnh.
Té ra thuốc này toàn bộ đều trốn dưới mông nó cầu che chở......
Ta lao lực đi qua, chọn một gốc cây cỏ cầm máu chữa thương.
Trong đống linh dược trước mặt, cỏ cầm máu giống như cỏ dại vậy, nhưng cũng đủ để ta chữa thương......
Dù sao cũng là đồ của người ta, ngộ nhỡ bảo hộ đến có cảm tình, bạch hổ không chừng xé xác ta mất.
Lúc trước không tìm thấy dược cứu mạng, tưởng là chết chắc rồi, nên mới vô lễ như vậy với bạch hổ nhìn là biết không dễ chọc kia.
Hiện tại lại có cơ hội sống sót, ta đương nhiên là muốn cẩn thận nắm chắc.
Thảo dược vừa khô vừa chát, ta cắn răng nhai rồi nuốt vào, gian nan ngồi thẳng dậy, bắt đầu vận khí chữa thương, kim đan trong đan điền gần như vỡ vụn, tụ khí cực kỳ khó khăn.
Một chưởng kia của sư tôn đánh vào vai phải của ta, các kinh mạch bên nửa người phải đều gãy, mỗi khi vận khí một vòng, linh khí như lưỡi dao vặn vẹo cắt qua cơ thể ta.
Đau đến mồ hôi đầm đìa, nhưng ta không dám dừng lại, ta muốn sống tiếp......
Ngay lúc này con bạch hổ đã trở lại, lông toàn thân đều ướt sũng, có lẽ là vừa tắm rửa......
Xem chừng là máu của ta làm dơ lông nó, là một con hổ yêu sạch sẽ.
Đau đớn làm đầu óc ta càng thanh tỉnh hơn trước, ta có chút nghi hoặc vì sao con hổ này không ăn ta?
Bạch hổ cũng không thèm nhìn ta một cái, coi ta như con kiến, lập tức đi đến một chỗ đất trống khác bắt đầu vẩy nước, lại chậm rì rì nằm sấp xuống, tao nhã li3m lông chải chuốt cho mình.
Ta bắt đầu quan sát nó...... Không biết vì sao lại có linh thú xuất hiện dưới vách núi Hỗn Độn.
“Nhìn đủ chưa hả? Phàm tu.” Giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên.
Ta sửng sốt, mấp máy môi, cau mày có chút không xác định nhìn về phía con bạch hổ.
Có thể nói chuyện, nó không phải là linh thú! Hắn là yêu tộc!!
Yêu tộc khác với linh thú, trí lực không kém gì nhân tộc, thiên phú thậm chí còn cao hơn, yêu tộc có thể nói là con cưng của thiên đạo.
Ta vừa rồi...... vừa rồi còn sờ s0ạng hắn......
Cả người ta cứng nhắc, nhớ lại hành vi mạo phạm hắn lúc nãy.
“Ta có thể mang ngươi ra khỏi vách núi Hỗn Độn.” Bạch hổ mở to mắt, mắt vàng kim lạnh lẽo trong suốt nhìn về phía ta, “Chẳng qua...... ta cần máu của ngươi.”
Ta cau mày, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Nghe đồn, vách núi Hỗn Độn ma khí lan tràn, chỉ vì ngàn năm trước, tiên môn hợp lực phong ấn một yêu hoàng đã nhập ma......
Vì vậy, hắn chính là yêu hoàng kia sao?
Nếu để hắn giải phóng ra ngoài, thế gian có thể sẽ......
Nhưng, liên quan gì đến ta chứ.
Ta nâng mắt nhìn về phía bạch hổ, bình thản hỏi hắn: “Các hạ muốn ta làm gì?”
“Ngươi có chút khác biệt.” Con ngươi vàng kim của hắn híp lại, vốn tưởng mặt mũi như ta một bộ tiên môn chính phái, thà chết cũng không đầu hàng, không làm chuyện có lỗi với Tiên môn.
Ta là Thiên Thuỷ căn cơ, hay còn gọi Cửu Âm Tiên Thể.
Máu của ta có thể làm thuốc cứu người, có thể phá trận pháp và phong ấn, khi ta còn ở Thanh Phong tông, rất nhiều đồng môn thường xin máu ta.
Vốn tưởng rằng hắn có thể quá phận hỏi ta cả trái tim và vân vân.
Kết quả không nghĩ tới hắn lại nói......
“Song tu với ta.” Bạch hổ đứng dậy, hoá thành một hư ảnh cao lớn đi về phía ta, “Ta muốn Nguyên âm của ngươi.”
Hắn muốn chính là, Nguyên âm huyết......
4
Một nam nhân vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp bước ra, nhếch miệng, khẽ nâng mi mắt, cặp mắt kia có màu vàng kim nổi bật, lạnh lùng thản nhiên liếc ta.
Mái tóc bạch kim ướt sũng nước không ngừng nhỏ giọt, tụ thành những giọt nước lớn lăn dài trên khuôn ngực trắng nõn cường tráng của hắn.
Lướt qua làn da mịn màng vùng bụng rồi uốn lượn đến......
Dù ta cố bình tĩnh cách mấy, cũng không nhịn được đỏ ửng tới cổ, có chút không nói lên lời: “Các hạ có thể mặc quần vào trước được không......”
Khụ khụ! Bạch hổ cả người đều là lông bạc, thì ra hoá thành hình người cũng trắng đều như vậy......
“Ta tên Bạch Lẫm.” Nam nhân cũng không để ý đến lời của ta, tự nhiên như không đến gần, từ trên cao nhìn xuống hỏi, “Bằng lòng cùng ngươi song tu.”
Dưới tình huống này mà ta còn ngồi thiền thì quá kỳ quái, ta gian nan đứng dậy, nhìn thẳng mắt hắn, cố gắng không nhìn xuống dưới.
“Ta được lợi ích gì.” Ta ôm lấy trước ngực đau đớn khó nhịn, nhẹ giọng hỏi hắn.
Bạch Lẫm khẽ nhếch khóe miệng, như là trào phúng cười một cái, vươn hai ngón tay khung xương rõ ràng, xách bàn tay phải vô lực của ta lên.
“Tay của kiếm tu, thế mà bị phế, không muốn báo thù sao?” Bạch Lẫm nhẹ nhàng như không nói ra chỗ đau của ta.
Ta cắn môi quay đi..., thần sắc lạnh lùng, không muốn chuyển sự chú ý lên cánh tay phải vẫn đang run rẩy của mình.
“Chữa khỏi tay của ta, lại giúp ta kết đan.” Ta nhẹ giọng trả lời, dĩ nhiên là thoả hiệp.”
“Đương nhiên, đâu chỉ là kết đan, kết anh còn được,” Bạch Lẫm cúi đầu, ghé vào tai ta ngữ khí lạnh như băng nói, “Bất quá, nếu ta biết ngươi không còn giữ nguyên âm, nếu không, ta sẽ khiến ngươi chết đau đớn gấp ngàn vạn lần.”
Ta sắc mặt tái nhợt, nhìn khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo của hắn, không nói gì.
Mà dùng hành động để chứng minh.
Ta nhón chân vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng trao cho hắn một cái hôn.
Con ngươi màu vàng kim của Bạch Lẫm co rút lại, như thể không ngờ rằng ta sẽ hôn hắn.
Ta thấy hắn nheo mắt, có vẻ đang hưởng thụ, ta nhắm mắt lại, khiến cho nụ hôn này càng thêm sâu......
Những ngón tay thon dài lạnh như băng của Bạch Lẫm xoa xoa sống lưng trơn bóng của ta, ta rùng mình một cái, không biết là lạnh hay là sợ.
......
Ta sợ đau, cũng sợ khó chịu...... nhưng mà nghĩ đến cánh tay phải bị phế của mình, ta càng khó chịu hơn......
Kiếm của ta vẫn còn đang ở Thanh Phong tông, Trúc Hàn kiếm còn đang chờ ta đến đón đấy...... đưa nó đến một môn phái tốt hơn.
Ta cũng không biết là mình nhớ kiếm, hay là nhớ đống linh dược bảo khố trong động phủ nữa......
Dù sao trong lòng ta chua xót đến khó chịu, ta rất giữ gìn động phủ của mình, gia cụ bên trong vừa nhiều lại vừa ấm áp, ta đã mất rất nhiều tinh lực bảo dưỡng chúng.
Khó chịu có lẽ bởi vì ta không thể quay về căn nhà nhỏ đó, dù sao ta cũng đã giữ gìn nó nhiều năm như vậy.
Ta cắn môi tự an ủi mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được oà khóc.
“Đau......” Ta vươn tay đẩy Bạch Lẫm, nghẹn ngào ch ảy nước mắt.
Bạch Lẫm sau khi thấy ta khóc cả người liền cứng đờ, âm thanh khàn khàn có chút mất tự nhiên phá lệ ấp úng nói với ta: “Ta là bạch hổ, ngươi đã sớm biết rồi.”
Ta càng nức nở khóc lớn hơn nữa.
“Ta làm nhẹ hơn cũng được.” Bạch Lẫm thanh âm khàn khàn nhỏ giọng lẩm bẩm.
5
Mãi đến tận rạng sáng, Bạch Lẫm mới buông ra, lắc mình hoá thành nguyên hình đến cạnh mặt trăng luyện hoá.
Ta sức cùng lực kiệt cuộn người thành một vòng, cảm thụ yêu lực kỳ quái trong cơ thể.
Kinh mạch được Bạch Lẫm chữa trị cũng gần như khỏi hẳn.
Ta quá mệt mỏi, nghĩ ngày mai lại luyện hoá sau vậy......
“Này.” Ta nhìn bạch hổ ở bên cạnh, vẻ mặt lãnh đạm gọi hắn, “Lấy cho ta một bộ quần áo, lạnh quá, ta cảm giác mình sắp phát sốt rồi, không thì ngươi giúp ta ủ ấm.”
Đôi con ngươi vàng kim của Bạch Lẫm dựng thẳng, ở trong sơn động u ám sáng chói lạ thường, hắn nhỏ giọng gầm nhẹ, như là không hài lòng ta bất kính.
Ta khó chịu đến mức muốn mặc kệ mọi thứ, cũng không thèm để ý hắn mất hứng, cắn môi, gian nan nâng đôi chân bủn rủn lên, đá chỗ mông Bạch Lẫm một cái.
“Làm càn, đừng có sai sử ta.” Bạch Lẫm quả nhiên điên lên, lạnh giọng quát lớn.
Chỉ cần ta cảm thấy thân thể... không... thoải mái dễ chịu, sẽ trở nên rất nóng nảy, thấy Bạch Lẫm không có ý định lấy giúp, tính khí cũng nổi lên.
Ngủ cũng đã ngủ rồi, ta hình như cũng không sợ Bạch Lẫm đến vậy, nhìn thấy bộ lông ấm áp trắng muốt của hắn, ta nảy ra một ý.
Ta cắn môi chống người dậy, đi thẳng về phía Bạch Lẫm, trực tiếp nhào lên thân hổ của hắn, ép buộc kéo lấy cái đuôi của hắn làm chăn sưởi ấm.
Bạch Lẫm trực tiếp xù lông, con ngươi co rút, trực tiếp ném ta khỏi người hắn, đứng lên rống ta.
Có thể hắn là lần đầu tiên thấy một người không sợ chết giống ta, cực kỳ tức giận.
Nhưng song tu rồi lại gi ết ta, Bạch Lẫm cảm thấy cũng có chút khó xử, sau khi rống xong cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Phàm tu kia, ngươi có lẽ không biết ta là người phương nào, thế mà dám......” Bạch Lẫm lạnh giọng muốn cảnh cáo ta, lại bị hành động của ta chặn họng.
Vẻ mặt ta tỉnh bơ, nâng tay gãi gãi cằm dỗ dành hắn một chút.
Chuyện này là vừa rồi song tu ta phát hiện ra, hắn thích người khác sờ cằm hắn...... Mỗi khi vuốt cằm, hắn đều sẽ chậm lại một chút...... Khụ.
Ở dạng người mà hắn cũng thích, vậy nguyên hình thì sao?
Bạch hổ như bị xịt keo, đột nhiên thong thả vòng quanh ta hai bước, không tình nguyện nằm xuống đem ta ôm lấy, khẽ nâng cằm, muốn ta gãi cằm một chút.
Ta cũng rất thích bộ lông của hắn, đặc biệt là trong bóng tối như lúc này, những sọc vàng lấp lánh ánh sáng nhạt, sờ lên rất sướng tay.
Ta sờ đến thoải mái, Bạch Lẫm bị sờ cũng thoải mái, nhỏ giọng phát ra âm thanh vù vù thích thú.
“Này, sao ngươi không giặt sạch quần áo giúp ta đi.” Vừa vuốt v e mèo, ta vừa nói, nghĩ đến quần áo dính đầy máu của ta lúc đấy nôn ra, không muốn mặc lại.
Bạch Lẫm dừng phát ra tiếng vù vù, đầu hổ thật lớn xoay qua, không thể tin nổi giận dữ nói: “Phàm tu! Ngươi có lẽ vẫn chưa nhận rõ thân phận của mình.”
Aiz, thoạt nhìn có vẻ không mấy tình nguyện.
Ta thở dài nói: “Vậy thì thôi, dù sao hai chúng ta cũng chỉ là nhu cầu thôi, ngươi chắc cũng không để ý ta không có quần áo mặc đâu.”
Bạch Lẫm lạnh lùng nhìn ta hồi lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng, nằm úp sấp xuống không thèm nhìn nữa, buồn bực nói: “Ngươi có thể tự mình hiểu lấy, ta rất vui mừng.”
Bạch Lẫm nói xong lại trầm mặc một lát, động động thân thú khổng lồ của mình, đem ta bọc trong thân hổ của hắn, giúp ta sưởi ấm.
Bạch Lẫm vung vẩy cái đuôi của mình, có vẻ rất vừa lòng ta thức thời cùng yên lặng.
Ta vẻ mặt không chút thay đổi vuốt vuốt cái bụng trắng, cảm nhận sự thoải mái của lông xù truyền đến từng đầu ngón tay.
Quả nhiên nói một yêu cầu hắn không đồng ý, sau đó nói ra một cái yêu cầu càng quá đáng hơn, yêu cầu đầu tiên liền dễ dàng được chấp nhận rồi.
Ta càng thích được một con mèo trắng lớn ôm lấy hơn là một người đàn ông xinh đẹp nhưng nguy hiểm.
Bạch Lẫm...... cũng không phải là rất xấu xa, nhưng vì sao lại bị phong ấn ở nơi này.
Hơn nữa, có vẻ còn rất dễ dỗ......
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, ta chìm vào giấc ngủ mê man.
Mơ hồ còn nghe thấy Bạch Lẫm ở bên cạnh lẩm bẩm gì đó.
“Hình người đã chịu không nổi rồi...... nguyên hình còn chưa......”
/4
|