Sợ Cưới

Chương 156: Lòng sinh khúc mắc

/217


“Sống thực vật? Mẹ tôi không có khả năng khôi phục ý thức sao?” Lục Tử Minh có chút tuyệt vọng.

“Đúng thế. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có kỳ tích xảy ra.” Chủ nhiệm Lý thận trọng nói.

Lục Tử Minh thở dài một tiếng, chủ nhiệm Lý nói với Lục Tử Minh: “Mẹ anh sau khi ở phòng phẫu thuật theo dõi 1 giờ có thể về phòng bệnh.”

Nói xong, chủ nhiệm Lý đứng dậy đi ra khỏi phòng mổ, Lục Tử Minh ngồi ngay như phỗng ở cửa phòng mổ. Ngày hôm qua hắn ta không nói cho ông Lục biết tình hình thực tế, dặn ông ở nhà ăn cơm trưa xong hãy tới, ông Lục sắp tới bệnh viện rồi, tình hình của bà Lục cuối cùng cũng không giấu được ông nữa.

Lục Tử Minh lấy điện thoại gọi cho ông Lục: “Ba, ba đã tới chưa? Ba ở cửa lớn chờ con, con đi đón ba.”

Ông Lục vừa tới cửa bệnh viện, nhìn thấy Lục Tử Minh, liền sốt ruột hỏi: “ Con không ở phòng bệnh chăm sóc mẹ con, chạy ra đón ba làm cái gì? Ba cũng có phải không biết phòng bệnh ở đâu đâu.”

“Mẹ đang phẫu thuật, sẽ ra ngay bây giờ.” Lục Tử Minh cúi đầu ủ rũ.

“Mẹ con mổ, sao không nói cho ba, để ba tới đây với bà ấy?” ông Lục nói xong định lấy tay đánh vào đầu Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh cúi đầu chấp nhận, ông Lục lại rụt tay lại giữa chừng: “Phẫu thuật của mẹ con có thành công không? Ba vào thăm bà ấy.”

“Bác sĩ chưa cho vào, mẹ vừa mổ xong, còn phải ở trong phòng mổ theo dõi 1 giờ, sau đó đưa về phòng bệnh. Ba đừng vội, đợi tới giờ y tá sẽ đẩy mẹ ra.” Lục Tử Minh khuyên bảo ông Lục.

“Hộ lý con mời cho mẹ con đâu? Sao không chờ ở bên ngoài?” ông Lục có chút bất mãn.

“Cô ấy đang chăm sóc Cốc Thư Tuyết, chờ mẹ về phòng bệnh lại qua chăm sóc mẹ.” Lục Tử Minh giải thích cho ông Lục.

Ông Lục nghe thấy thế yên tâm, buông gói đồ ăn trong tay ra, lấy từ trong người ra một cái túi vải, muốn mở ra lấy sổ tiết kiệm trong đó: “Đây là hơn 6 vạn mẹ con tiết kiệm, giờ mẹ con nằm viện cần tiền, còn phải thuê hộ lý, con cần lấy đi.”

“Không cần, Tử Khanh chuyển 20 vạn qua đây rồi, con không thiếu tiền.” Lục Tử Minh lắc đầu từ chối.

“Cầm đi, giờ thuê hộ lý cho mẹ con mỗi ngày đã 200 rồi, con cứ cầm đi, mật mã là 6 chữ số cuối của thẻ, nếu thật sự không dùng đến, thì mang đưa hết cho ba là được rồi.” Ông Lục cố ý đưa sổ tiết kiệm cho Lục Tử Minh.

“Vậy cũng được, nếu không dùng tới, con đưa lại cho ba.” Lục Tử Minh cất sổ vào trong túi.

Cô Lý cũng vội vã chạy tới, thấy ông Lục và Lục Tử Minh đều đứng ở cửa phòng phẫu thuật, cô Lý lễ phép chào ông Lục: “Anh tới rồi à?”

“Ừ, hôm qua tôi vừa tới.” Ông Lục không yên lòng trả lời cô Lý.

Lúc này, cửa phòng mổ mở ra, hộ lý kêu lên: “Người nhà Tống Xuân Lệ đâu, đón bệnh nhân đi.”

Ông Lục, Lục Tử Minh và cô Lý cùng chạy tới cửa phòng mổ, bà Lục nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, tóc hoa râm toán loạn bên má, người nhìn có vẻ đặc biệt gầy yếu và bất lực, ba người đem bà Lục đẩy ra khỏi khu cách ly, tới phòng bệnh bên ngoài khu cách ly.

Về tới phòng bệnh, cô Lý đẩy ông Lục và Lục Tử Minh ra, giúp bà Lục lau tay chân, ông Lục lấy ra cơm mang đi từ trong góc phòng bệnh: “ Cô Lý, cơm canh tôi vừa mang tới từ nhà, không biết cô có ăn quen hay không.”

Cô Lý có chút ngượng ngùng: “Anh mang cho Tiểu Lục và Tiểu Tuyết ăn đi, lát nữa em ra canteen ăn cơm.”

“Cô đừng lo cho bọn nó, Tiểu Tuyết nó kén ăn, để chúng nó tự ra ngoài mua lấy, cứ kệ chúng nó.” Ông Lục cố đưa hộp cơm cho cô Lý.

Cô Lý không có cách nào, cầm lấy hộp cơm: “Vậy, em ăn nhé?”

“Cô ăn đi, tôi cũng không biết làm cơm. Sợ không vừa miệng cô ấy chứ.” Ông Lục không có chút tin tưởng nào với tay nghề của mình.

Cô Lý mở hộp cơm ra nếm một miếng: “Hương vị không tồi, món đậu hầm nhừ này, chính là mùi vị em thích!”

“Cô Lý thích ăn à, vậy ăn nhiều chút, đây còn có cơm, ăn cùng cơm.” Ông Lục nói xong đưa cơm cho cô Lý.

Lục Tử Minh thấy ông Lục và cô Lý ở chung hòa hợp, liền lặng lẽ đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh của bà Lục, trở về phòng bệnh số 3 thăm Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết đã quay lưng ngủ. Lục Tử Minh dùng mũi đi nghĩ, cũng biết Cốc Thư Tuyết chắc chắn là tức giận, hắn ta tự tay xoay Cốc Thư Tuyết lại, hỏi: “Tiểu Tuyết, em muốn ăn gì anh mua cho nào?”

“Trong lòng anh làm gì có con và em cơ chứ? Anh chỉ biết mẹ anh, anh ở chỗ mẹ anh cả ngày, chẳng buồn quan tâm em.” Cốc Thư Tuyết tức giận.

“Mẹ hôm nay làm phẫu thuật, em nói xem, làm con trai chẳng lẽ không ở kia chăm sóc?” Lục Tử Minh nổi trận lôi đình.

“Mẹ anh mổ có phải anh làm đâu, nếu không phải anh mổ, anh đứng canh ở đó thì có tác dụng gì? Chờ bà ấy từ phòng mổ đi ra, anh đón không phải là được rồi sao? Làm sao cần anh ở đó suốt hầu hạ?” Cốc Thư Tuyết cũng cướp nói.

“Rốt cuộc em có phải là người không? Mẹ anh mổ, anh ở bên ngoài chờ vài tiếng chẳng lẽ là sai sao?” Lục Tử Minh không thể nhịn được.

“Anh có phải là người không thế? Tôi là mẹ của con trai anh đấy, giờ đang sắp mất mạng rồi, anh không biết sao? Anh ở bên cạnh tôi chẳng lẽ là sai à?” Cốc Thư Tuyết nói vô cùng có trật tự.

“Tiểu Tuyết, em chắc là đói rồi. Muốn ăn gì anh đi mua?” Lục Tử Minh cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng.

“Tùy tiện mua gì đi, em không muốn ăn.” Cốc Thư Tuyết bất đắc dĩ hạ giọng.

Lục Tử Minh đứng dậy đi ra cửa. Món “tùy tiện” này thực sự là khó mua nhất. Cốc Thư Tuyết bây giờ tuy là nói tùy tiện mua cái gì cũng được, thực đến lúc mua về rồi, cô ta chắc chắn lại có ý kiến, hơn nữa là ý kiến mà Lục Tử Minh hoàn toàn không tưởng tượng đến được.

Lục Tử Khanh và Chu Anh Kiệt cùng nhau sửa sang lại sổ sách của công ty cho rõ ràng, xác định tình hình tài chính của công ty. Chu Anh Kiệt muốn dựa vào phương pháp này để lại có liên hệ chặt chẽ với Lục Tử Khanh, làm giấc mộng ôm cả mỹ nhân lẫn giang sơn.

Thời gian làm việc buổi sáng trôi qua, Chu Anh Kiệt hẹn Lục Tử Khanh cùng đi ăn cơm tối. Lục Tử Khanh nhẹ nhàng từ chối, Chu Anh Kiệt đành phải tự quyết gọi pizza ở bên ngoài, Lục Tử Khanh ăn vài miếng, Chu Anh Kiệt lại khuyên nhủ thế nào, Lục Tử Khanh cũng không ăn thêm nữa.

Hách Kiếm và La Tư Vũ mưu đồ đã lâu. Công ty hậu cần Bác Thông đã bị bọn họ biến thành cái xác không. Cả gia tài công ty lớn như vậy, giờ chỉ còn lại nhà xưởng đi thuê và xe tải, hơn nữa tiền thuê nhà xưởng cũng đã nợ nửa năm rồi, danh sách đăng ký mua là xe tải mới cũng bị lén đổi thành xe cũ.

Lục Tử Khanh càng tìm hiểu ra càng tức giận, lại ngược lại đổ hết lửa giận lên đầu Chu Anh Kiệt: “Chu Anh Kiệt, Tổng giám đốc như anh là làm cái gì vậy? Anh ở công ty Bác Thông của chúng tôi kiếm được không ít tiền nhỉ? Tiền gửi ngân hàng của anh đã có tới 120 vạn, tiền lương của anh chắc chắn không nhiều như vậy đúng không? Đây không phải là cũng có một phần công lao của anh đấy chứ?”

Chu Anh Kiệt là một người đàn ông, đời nào chịu khuất nhục như vậy: “Tử Khanh , em nói chuyện quá làm tổn thương người khác rồi! Tiền của tôi đều là tôi vất vả kiếm được, ở đây có tiền lương của tôi, cũng có tiền tôi kiếm từ chơi cổ phiếu, chỉ là không có tiền của công ty!”

“Này cũng không phải anh nói không phải chính là không phải! Anh không lấy được bằng chứng ra, thì không có cách nào chứng minh anh không lấy tiền của công ty.” Lục Tử Khanh cười lạnh.

“Em đừng tưởng rằng Chu Anh Kiệt tôi là con chó các người nuôi trong nhà. Nói thật cho em biết, đã có 2 công ty mời tôi làm Tổng Giám đốc, lương gấp đôi ở đây. Tôi là thấy Bác Thông hiện nay gặp khó khăn, em cô nhi quả phụ đáng thương, tôi còn có tình cảm với Bác Thông, cho nên tôi mới ở đây giúp em!” Chu Anh Kiệt cười lạnh.

“Ai nói anh là chó nhà tôi nuôi? Chúng ta là bạn cũ nhiều năm rồi. Anh nhất định không được hành động cảm tính! Anh chẳng phải còn muốn hợp tác đưa công ty mới vào hoạt động à?” Lục Tử Khanh thấy thái độ Chu Anh Kiệt mạnh mẽ, liền xoay đổi 180 độ luôn.

“Em đừng nghĩ rằng không có cái mác Hậu cần Bác Thông nữa là tôi sẽ không có cơm ăn. Nói thực cho em biết, giờ tôi chỉ cần nói ra cần vận hành một công ty như Bác Thông, có ối người muốn đầu tư kia, chỉ có chút tài sản rách nát như em, cơ bản là không thế chấp được bao nhiêu tiền. Giờ tôi tiếp tục hợp tác với em, những thứ này còn được coi là tài sản, nếu tôi không làm ăn với em, những thứ này cũng chỉ là đống sắt vụn!” Chu Anh Kiệt cười khinh miệt.

“Anh Kiệt, anh đừng suy nghĩ quá. Là tôi còn không hiểu biết mà. Tôi mở miệng nói mà không có kiến thức, không biết nói chuyện, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi, ba mẹ con tôi cũng chỉ có thể dựa vào anh mà sống thôi.” Lục Tử Khanh đành chấp nhận cúi đầu, cố gắng giữ Chu Anh Kiệt lại.

/217

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status