Năm đó Chu Anh Kiệt vào công ty sau Lục Tử Khanh một chút, công ty đi vào quỹ đạo liền tuyển thêm người làm chủ nhiệm hành chính, đó chính là Chu Anh Kiệt. Vì thế, tam giác của Bác Thông bắt đầu hình thành, Trương Bác Tùng phụ trách tất cả các liên hệ với bên ngoài của Bác Thông, nghiệp vụ công ty là do Chu Anh Kiệt làm, Chu Anh Kiệt và Lục Tử Khanh hàng ngày ở chung, tuổi lại tương đương, chẳng bao lâu sau đã thầm mến Lục Tử Khanh.
Chu Anh Kiệt không biết rằng Lục Tử Khanh đã thầm mến Trương Bác Tùng, tất nhiên là không ngừng vây quanh cô, Lục Tử Khanh lo Trương Bác Tùng không hiểu, dù thế nào cũng không rõ tâm ý của cô, cho dù nói ám chỉ thế nào cũng bị Trương Bác Tùng bỏ qua, gặp được người theo đuổi là Chu Anh Kiệt, vì thế liền giả vờ chấp nhận Chu Anh Kiệt, muốn mượn việc này đả kích Trương Bác Tùng, ai ngờ tâm tư của Trương Bác Tùng hoàn toàn đặt ở công ty, đối với đả kích này của Lục Tử Khanh nhìn như không thấy.
Cho tới một lần ba người liên hoan say rượu, sự tình mới có chuyển biến. Khi đó công ty còn đang lúc mới thành lập, nghiệp vụ đã tăng lên, 3 người hay gặp nhau ở quán ven đường, Lục Tử Khanh tửu lượng tốt, lại vốn tính tình hào phóng, ba người thường xuyên ăn đồ nướng, uống bia, đồng thời với tình cảm sâu đậm thêm,áp lực cũng được giảm bớt.
Ngày đó là một đêm mùa xuân, Lục Tử Khanh vào công ty Hậu cần Bác Thông đã hơn nửa năm, Chu Anh Kiệt cũng vào công ty hơn 3 tháng, mùa xuân vạn vật hồi sinh làm lòng người dễ dàng lay động, Lục Tử Khanh nhìn Trương Bác Tùng không hiểu tình ái, trong lòng gấp rút lại không có cách nào.
Thấy Trương Bác Tùng và Chu Anh Kiệt cụng ly hào hứng, lại căn cứ nguyên tắc người lúng túng là hay làm liều, Lục Tử Khanh nảy ra ý hay, cầm lấy chén cụng với Trương Bác Tùng và Chu Anh Kiệt vài chén. Ba người uống rượu bình thường Lục Tử Khanh vẫn là tìm cách rút lui, lần này lại chủ động phóng khoáng, hai người ngoài ý muốn liền liên tục nâng cốc. Lục Tử Khanh dù tửu lượng tốt nhưng cũng là hữu hạn, mấy chén vào bụng, cũng có chút đứng không vững.
Chu Anh Kiệt nâng Lục Tử Khanh dậy định đưa về nhà, không ngờ Trương Bác Tùng không nói chẳng rằng đứng dậy ôm lấy Lục Tử Khanh: “Tửu lượng của cậu thì tự mình bò về được đã tốt lắm rồi, còn đưa được Tiểu Lục về nhà? Để tôi đưa cô ấy về cho.”
Chu Anh Kiệt trơ mắt nhìn Trương Bác Tùng ôm lấy Lục Tử Khanh đi về phía chiếc xe Đông Phong của anh ta. Khi đó lái xe sau khi uống rượu còn chưa bị phạt, mỗi lần 3 người uống rượu xong, Trương Bác Tùng đều lái chiếc xe của anh ta đưa Chu Anh Kiệt và Lục Tử Khanh về nhà, chính mình lại đi nửa vòng thành phố về nhà. Lúc này đây, Chu Anh Kiệt bị Trương Bác Tùng bỏ lại ven đường vẫn còn đang thấy mờ mịt.
Đêm đó, Chu Anh Kiệt không gọi xe, mà nhân dịp còn hơi rượu đi bộ một mạch về nhà, cả đầu đều nghĩ xem Lục Tử Khanh đã về nhà chưa? Trương Bác Tùng có vào nhà hay không? Hai người họ có làm gì hay không? Đợi Chu Anh Kiệt về tới khi về tới phòng trọ nhỏ của mình thì rượu cũng tỉnh hơn nửa, nằm trên giường, đau đớn trong lòng làm anh dường như không thể ngủ nổi, cái đêm khó ngủ đó, anh đã hoàn toàn từ biệt sự lưu luyến, tình cảm nơi làm việc của mình.
Ngày hôm sau, Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng cùng nhau tới công ty, Chu Anh Kiệt không cần hỏi cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt nhìn Lục Tử Khanh có chút trốn tránh, là Lục Tử Khanh lựa chọn rời khỏi anh, nhưng anh càng thấy bối rối. Lục Tử Khanh nhưng lại hào phóng, ánh mắt bằng phẳng nhìn Chu Anh Kiệt, giống như trước đây tất cả chỉ là một giấc mộng. Chu Anh Kiệt thầm nghĩ, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, nhưng cũng chỉ có cách bị động chấp nhận.
Không lâu sau đó, Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng làm nghi lễ kết hôn đơn giản, Lục Tử Khanh chính thức lấy thân phận bà chủ tham gia các công việc của công ty. Nhưng việc phụ nữ tham gia vào chính sự từ xưa tới nay vẫn nhiều cực đoan, tới trên người Lục Tử Khanh cũng khó tránh khỏi, chẳng bao lâu sau, công ty tiếp tục tuyển dụng thêm nhân sự, Trương Bác Tùng chính thức bổ nhiệm Chu Anh Kiệt làm Tổng giám đốc, Lục Tử Khanh thì chuyên phụ trách tài chính, vì thế sự hợp tác của 3 người càng thêm được nâng cao, cho tới khi Bác Thông có thể tính là một trong những công ty vận chuyển ( hậu cần) có tiếng của Thẩm Dương.
Ai ngờ được việc thịnh suy cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi, cái gọi là vô ý nhất thời, từng bước mà thua đã được ứng nghiệm. Chu Anh Kiệt trải nghiệm toàn bộ quá trình từ nhỏ tới lớn, từ thịnh tới suy của Bác Thông, anh ta là người quản lý ở công ty, đương nhiên cái nhìn sẽ thấu triệt hơn so với Lục Tử Khanh, nhìn bộ dạng đau lòng muốn chết của Lục Tử Khanh, Chu Anh Kiệt cũng đau lòng.
Chu Anh Kiệt kiên nhẫn trấn an tới khi Lục Tử Khanh ngừng khóc, Vương Bác Văn đưa vào ấm nước ấm, Chu Anh Kiệt bảo Vương Bác Văn rót nước vào chậu, bỏ khăn mặt vào, Vương Bác Văn đưa chậu tới, liền biết điều mà đi ra ngoài, Chu Anh Kiệt thay Lục Tử Khanh lau nước mắt, Lục Tử Khanh thấy chính mình luống cuống, vội vàng từ trong lòng ngẩng đầu lên Chu Anh Kiệt.
Chu Anh Kiệt đưa khăn mặt cho Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh ngửi thấy khăn mặt có mùi lâu không giặt, cau mày lau mặt, vứt khăn vào chậu, rồi quay lại hỏi Chu Anh Kiệt: “Tài khoản của công ty còn bao nhiêu tiền?”
“Tôi tới ngân hàng kiểm ta rồi, còn chưa tới 1 vạn tiền mặt.” Chu Anh Kiệt đã nắm rõ ràng con số.
“Số tiền nợ có thể trả chậm, anh đã hỏi chưa?” Lục Tử Khanh hỏi.
“Chỉ sợ là không được, Bác Thông gặp khó khăn, mỗi người đều dẫm đạp, nhất là các đối thủ cạnh tranh, chắc chắn nhân cơ hội dậu đổ bìm leo, số tiền công ty chúng ta nợ họ cũng không cho gia hạn. Khó giải quyết nhất vẫn là tiền của lô hàng kia, số tiền này đã bị bọn Hách Kiếm chuyển đi, hàng hóa lại không nhập kho, sắp tới thời gian giao hàng rồi, sợ là chúng ta phải chịu trách nhiệm phá vỡ hợp đồng.” Chu Anh Kiệt đã hoàn toàn tỉnh táo lại sau phút chốc dịu dàng kia.
“Cậu nói cho tôi toàn bộ tình huống của công ty, đừng để tôi hỏi một câu cậu trả lời một câu.” Lục Tử Khanh cau mày.
“Số nợ của công ty là khoảng 450 vạn, trong đó ngân hàng cho vay 300 vạn, tài khoản 50 vạn, những tiền hàng khác khoảng 100 vạn, hiện nay tài khoản có không tới 1 vạn tiền mặt, nếu lại chịu phạt vi phạm hợp đồng, dự kiến khoảng…” Chu Anh Kiệt thấy sắc mặt Lục Tử Khanh càng lúc càng khó coi liền dừng lại.
“Được, tôi hiểu rồi. Tài sản của công ty chúng ta còn bao nhiêu?” Lục Tử Khanh cần biết kết quả xấu nhất.
“Dựa trên kết quả báo cáo của năm ngoái, tài sản của chúng ta hiện nay có khoảng 1000 vạn cổ phiếu, nhưng kho hàng là đi thuê, các phần có thể thành tiền mặt được, cũng chỉ có xe tải, bán được khoảng 100 vạn, còn tiền hàng phải thu khoảng 50 vạn, vậy là vẫn còn thiếu khoảng 300 vạn.” Chu Anh Kiệt càng nói càng thấy không yên.
“Vậy tóm lại hai năm nay Trương Bác Tùng đang làm cái gì? Lúc tôi rời công ty, tài khoản có tới 500 vạn?” Lục Tử Khanh đập ngực, dường như không thể thở nổi.
“Tử Khanh, em không sao chứ? Tôi cũng là sau khi xảy ra chuyện, đi ngân hàng kiểm tra mới phát hiện. Về mặt tài chính là Hách Kiếm làm, La Tư Vũ lại cầm con dấu của anh Trương, đã ngầm chuyển hết tài khoản của công ty đi rồi.” Chu Anh Kiệt nhìn Lục Tử Khanh thân thiết.
Lục Tử Khanh bất ngờ có chút hoang mang lo sợ, tất cả những sự kiên cường trước đây đều sụp đổ, lúc này, cô thậm chí không thể làm như Trình Mai Tây chẳng quan tâm gì cả mà ngã xuống. Trình Mai Tây còn có cha mẹ để yên tâm dựa vào, lúc này, cô không thể dựa vào ai cả! Mẹ cô đã thành người thực vật, bản thân cần người chăm sóc, người anh trai ruột thịt cũng chỉ là người cầm bút, lại vòng vòng giữa mẹ và bồ nhí, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có sức quan tâm tới mình.
Cô không chỉ không có cha mẹ mà dựa vào, còn có hai đứa con gái cần chăm sóc, cô là vợ, cũng là con gái, nhưng cũng đồng thời là mẹ, hai đứa con gái từ bé lớn lên trong sung sướng, làm sao cô có thể nói cho chúng, bởi vì cha chúng tin tưởng bồ nhí, làm hủy diệt cuộc sống hạnh phúc của chúng?
Lục Tử Khanh cảm thấy cả căn phòng đều đang chuyển động, lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác thống khổ phẫn nộ của Trình Mai Tây, cô thực sự muốn tận mặt nói câu “xin lỗi” với cô ấy, nhưng mà, tất cả đều đã không kịp rồi, cho dù cô có đồng cảm thế nào với sự đau khổ của Trình Mai Tây đi nữa, hai người, cũng không bao giờ còn có thể cùng nhau trải nghiệm bất việc gì trong đời nữ rồi.
Điện thoại của Chu Anh Kiệt vang lên, đầu bên kia là người ta thúc nợ, Chu Anh Kiệt trả lời có chút không kiên nhẫn: “Công ty Bác Thông chúng tôi từ trước tới nay vẫn lấy chữ tín làm danh dự làm ăn, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ không trả, chúng tôi đang tích cực nghĩ biện pháp, giờ anh giục tôi cũng vô dụng.”
Đối phương lại là người quyết không bỏ qua: “Giám đốc Trương của các anh đều trốn rồi, anh nghĩ rằng tôi không biết à? Anh đừng lằng nhằng vô nghĩa với tôi, mau chuyển tiền vào tài khoản cho chúng tôi, tôi sẽ không tìm anh nữa.”
Chu Anh Kiệt không biết rằng Lục Tử Khanh đã thầm mến Trương Bác Tùng, tất nhiên là không ngừng vây quanh cô, Lục Tử Khanh lo Trương Bác Tùng không hiểu, dù thế nào cũng không rõ tâm ý của cô, cho dù nói ám chỉ thế nào cũng bị Trương Bác Tùng bỏ qua, gặp được người theo đuổi là Chu Anh Kiệt, vì thế liền giả vờ chấp nhận Chu Anh Kiệt, muốn mượn việc này đả kích Trương Bác Tùng, ai ngờ tâm tư của Trương Bác Tùng hoàn toàn đặt ở công ty, đối với đả kích này của Lục Tử Khanh nhìn như không thấy.
Cho tới một lần ba người liên hoan say rượu, sự tình mới có chuyển biến. Khi đó công ty còn đang lúc mới thành lập, nghiệp vụ đã tăng lên, 3 người hay gặp nhau ở quán ven đường, Lục Tử Khanh tửu lượng tốt, lại vốn tính tình hào phóng, ba người thường xuyên ăn đồ nướng, uống bia, đồng thời với tình cảm sâu đậm thêm,áp lực cũng được giảm bớt.
Ngày đó là một đêm mùa xuân, Lục Tử Khanh vào công ty Hậu cần Bác Thông đã hơn nửa năm, Chu Anh Kiệt cũng vào công ty hơn 3 tháng, mùa xuân vạn vật hồi sinh làm lòng người dễ dàng lay động, Lục Tử Khanh nhìn Trương Bác Tùng không hiểu tình ái, trong lòng gấp rút lại không có cách nào.
Thấy Trương Bác Tùng và Chu Anh Kiệt cụng ly hào hứng, lại căn cứ nguyên tắc người lúng túng là hay làm liều, Lục Tử Khanh nảy ra ý hay, cầm lấy chén cụng với Trương Bác Tùng và Chu Anh Kiệt vài chén. Ba người uống rượu bình thường Lục Tử Khanh vẫn là tìm cách rút lui, lần này lại chủ động phóng khoáng, hai người ngoài ý muốn liền liên tục nâng cốc. Lục Tử Khanh dù tửu lượng tốt nhưng cũng là hữu hạn, mấy chén vào bụng, cũng có chút đứng không vững.
Chu Anh Kiệt nâng Lục Tử Khanh dậy định đưa về nhà, không ngờ Trương Bác Tùng không nói chẳng rằng đứng dậy ôm lấy Lục Tử Khanh: “Tửu lượng của cậu thì tự mình bò về được đã tốt lắm rồi, còn đưa được Tiểu Lục về nhà? Để tôi đưa cô ấy về cho.”
Chu Anh Kiệt trơ mắt nhìn Trương Bác Tùng ôm lấy Lục Tử Khanh đi về phía chiếc xe Đông Phong của anh ta. Khi đó lái xe sau khi uống rượu còn chưa bị phạt, mỗi lần 3 người uống rượu xong, Trương Bác Tùng đều lái chiếc xe của anh ta đưa Chu Anh Kiệt và Lục Tử Khanh về nhà, chính mình lại đi nửa vòng thành phố về nhà. Lúc này đây, Chu Anh Kiệt bị Trương Bác Tùng bỏ lại ven đường vẫn còn đang thấy mờ mịt.
Đêm đó, Chu Anh Kiệt không gọi xe, mà nhân dịp còn hơi rượu đi bộ một mạch về nhà, cả đầu đều nghĩ xem Lục Tử Khanh đã về nhà chưa? Trương Bác Tùng có vào nhà hay không? Hai người họ có làm gì hay không? Đợi Chu Anh Kiệt về tới khi về tới phòng trọ nhỏ của mình thì rượu cũng tỉnh hơn nửa, nằm trên giường, đau đớn trong lòng làm anh dường như không thể ngủ nổi, cái đêm khó ngủ đó, anh đã hoàn toàn từ biệt sự lưu luyến, tình cảm nơi làm việc của mình.
Ngày hôm sau, Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng cùng nhau tới công ty, Chu Anh Kiệt không cần hỏi cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt nhìn Lục Tử Khanh có chút trốn tránh, là Lục Tử Khanh lựa chọn rời khỏi anh, nhưng anh càng thấy bối rối. Lục Tử Khanh nhưng lại hào phóng, ánh mắt bằng phẳng nhìn Chu Anh Kiệt, giống như trước đây tất cả chỉ là một giấc mộng. Chu Anh Kiệt thầm nghĩ, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, nhưng cũng chỉ có cách bị động chấp nhận.
Không lâu sau đó, Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng làm nghi lễ kết hôn đơn giản, Lục Tử Khanh chính thức lấy thân phận bà chủ tham gia các công việc của công ty. Nhưng việc phụ nữ tham gia vào chính sự từ xưa tới nay vẫn nhiều cực đoan, tới trên người Lục Tử Khanh cũng khó tránh khỏi, chẳng bao lâu sau, công ty tiếp tục tuyển dụng thêm nhân sự, Trương Bác Tùng chính thức bổ nhiệm Chu Anh Kiệt làm Tổng giám đốc, Lục Tử Khanh thì chuyên phụ trách tài chính, vì thế sự hợp tác của 3 người càng thêm được nâng cao, cho tới khi Bác Thông có thể tính là một trong những công ty vận chuyển ( hậu cần) có tiếng của Thẩm Dương.
Ai ngờ được việc thịnh suy cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi, cái gọi là vô ý nhất thời, từng bước mà thua đã được ứng nghiệm. Chu Anh Kiệt trải nghiệm toàn bộ quá trình từ nhỏ tới lớn, từ thịnh tới suy của Bác Thông, anh ta là người quản lý ở công ty, đương nhiên cái nhìn sẽ thấu triệt hơn so với Lục Tử Khanh, nhìn bộ dạng đau lòng muốn chết của Lục Tử Khanh, Chu Anh Kiệt cũng đau lòng.
Chu Anh Kiệt kiên nhẫn trấn an tới khi Lục Tử Khanh ngừng khóc, Vương Bác Văn đưa vào ấm nước ấm, Chu Anh Kiệt bảo Vương Bác Văn rót nước vào chậu, bỏ khăn mặt vào, Vương Bác Văn đưa chậu tới, liền biết điều mà đi ra ngoài, Chu Anh Kiệt thay Lục Tử Khanh lau nước mắt, Lục Tử Khanh thấy chính mình luống cuống, vội vàng từ trong lòng ngẩng đầu lên Chu Anh Kiệt.
Chu Anh Kiệt đưa khăn mặt cho Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh ngửi thấy khăn mặt có mùi lâu không giặt, cau mày lau mặt, vứt khăn vào chậu, rồi quay lại hỏi Chu Anh Kiệt: “Tài khoản của công ty còn bao nhiêu tiền?”
“Tôi tới ngân hàng kiểm ta rồi, còn chưa tới 1 vạn tiền mặt.” Chu Anh Kiệt đã nắm rõ ràng con số.
“Số tiền nợ có thể trả chậm, anh đã hỏi chưa?” Lục Tử Khanh hỏi.
“Chỉ sợ là không được, Bác Thông gặp khó khăn, mỗi người đều dẫm đạp, nhất là các đối thủ cạnh tranh, chắc chắn nhân cơ hội dậu đổ bìm leo, số tiền công ty chúng ta nợ họ cũng không cho gia hạn. Khó giải quyết nhất vẫn là tiền của lô hàng kia, số tiền này đã bị bọn Hách Kiếm chuyển đi, hàng hóa lại không nhập kho, sắp tới thời gian giao hàng rồi, sợ là chúng ta phải chịu trách nhiệm phá vỡ hợp đồng.” Chu Anh Kiệt đã hoàn toàn tỉnh táo lại sau phút chốc dịu dàng kia.
“Cậu nói cho tôi toàn bộ tình huống của công ty, đừng để tôi hỏi một câu cậu trả lời một câu.” Lục Tử Khanh cau mày.
“Số nợ của công ty là khoảng 450 vạn, trong đó ngân hàng cho vay 300 vạn, tài khoản 50 vạn, những tiền hàng khác khoảng 100 vạn, hiện nay tài khoản có không tới 1 vạn tiền mặt, nếu lại chịu phạt vi phạm hợp đồng, dự kiến khoảng…” Chu Anh Kiệt thấy sắc mặt Lục Tử Khanh càng lúc càng khó coi liền dừng lại.
“Được, tôi hiểu rồi. Tài sản của công ty chúng ta còn bao nhiêu?” Lục Tử Khanh cần biết kết quả xấu nhất.
“Dựa trên kết quả báo cáo của năm ngoái, tài sản của chúng ta hiện nay có khoảng 1000 vạn cổ phiếu, nhưng kho hàng là đi thuê, các phần có thể thành tiền mặt được, cũng chỉ có xe tải, bán được khoảng 100 vạn, còn tiền hàng phải thu khoảng 50 vạn, vậy là vẫn còn thiếu khoảng 300 vạn.” Chu Anh Kiệt càng nói càng thấy không yên.
“Vậy tóm lại hai năm nay Trương Bác Tùng đang làm cái gì? Lúc tôi rời công ty, tài khoản có tới 500 vạn?” Lục Tử Khanh đập ngực, dường như không thể thở nổi.
“Tử Khanh, em không sao chứ? Tôi cũng là sau khi xảy ra chuyện, đi ngân hàng kiểm tra mới phát hiện. Về mặt tài chính là Hách Kiếm làm, La Tư Vũ lại cầm con dấu của anh Trương, đã ngầm chuyển hết tài khoản của công ty đi rồi.” Chu Anh Kiệt nhìn Lục Tử Khanh thân thiết.
Lục Tử Khanh bất ngờ có chút hoang mang lo sợ, tất cả những sự kiên cường trước đây đều sụp đổ, lúc này, cô thậm chí không thể làm như Trình Mai Tây chẳng quan tâm gì cả mà ngã xuống. Trình Mai Tây còn có cha mẹ để yên tâm dựa vào, lúc này, cô không thể dựa vào ai cả! Mẹ cô đã thành người thực vật, bản thân cần người chăm sóc, người anh trai ruột thịt cũng chỉ là người cầm bút, lại vòng vòng giữa mẹ và bồ nhí, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có sức quan tâm tới mình.
Cô không chỉ không có cha mẹ mà dựa vào, còn có hai đứa con gái cần chăm sóc, cô là vợ, cũng là con gái, nhưng cũng đồng thời là mẹ, hai đứa con gái từ bé lớn lên trong sung sướng, làm sao cô có thể nói cho chúng, bởi vì cha chúng tin tưởng bồ nhí, làm hủy diệt cuộc sống hạnh phúc của chúng?
Lục Tử Khanh cảm thấy cả căn phòng đều đang chuyển động, lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác thống khổ phẫn nộ của Trình Mai Tây, cô thực sự muốn tận mặt nói câu “xin lỗi” với cô ấy, nhưng mà, tất cả đều đã không kịp rồi, cho dù cô có đồng cảm thế nào với sự đau khổ của Trình Mai Tây đi nữa, hai người, cũng không bao giờ còn có thể cùng nhau trải nghiệm bất việc gì trong đời nữ rồi.
Điện thoại của Chu Anh Kiệt vang lên, đầu bên kia là người ta thúc nợ, Chu Anh Kiệt trả lời có chút không kiên nhẫn: “Công ty Bác Thông chúng tôi từ trước tới nay vẫn lấy chữ tín làm danh dự làm ăn, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ không trả, chúng tôi đang tích cực nghĩ biện pháp, giờ anh giục tôi cũng vô dụng.”
Đối phương lại là người quyết không bỏ qua: “Giám đốc Trương của các anh đều trốn rồi, anh nghĩ rằng tôi không biết à? Anh đừng lằng nhằng vô nghĩa với tôi, mau chuyển tiền vào tài khoản cho chúng tôi, tôi sẽ không tìm anh nữa.”
/217
|