Nhìn dáng vẻ cố gắng của Trình Mai Tây ở đối diện, Bộc Tấn có ngàn vạn lần không đành lòng, cho dù bây giờ Trình Mai Tây có thành như thế này, anh cũng đồng ý chăm sóc cô cả đời, nhưng trong lòng anh rõ ràng, Trình Mai Tây mạnh mẽ sẽ không bao giờ cam nguyện chấp nhận.
Đối với tình hình của Trình Mai Tây anh cũng không rõ ràng lắm. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô thì chắc hẳn bệnh cũng không nhẹ, anh đột nhiên nhớ tới một người bạn tốt của mình ở Mỹ là Kha Vũ, bây giờ đang công tác ở một bệnh viện nội trú, vừa nhớ tới đây, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho đối phương.
Điện thoại vừa kết nói, Kha Vũ bên kia vừa nói được từ Hello, Bộc Tấn cũng không tự giới thiệu, liền mở miệng hỏi: “Tôi có người bạn, bây giờ bị bệnh không nói chuyện được, cũng không dậy được, cậu có biết là bệnh gì không?”
“Anh là ai nhỉ? Anh không giới thiệu sao tôi biết anh là ai?” Kha Vũ làm ra vẻ không nhận ra Bộc Tấn.
“Đừng có đùa với tôi, tôi đang bận lắm đây. Cậu đừng có giả vờ. Mau nói cho tôi biết là có chuyện gì?” Bộc Tấn vội vàng giục.
“Không nói được không dậy được? Các chức năng khác của cơ thể có bình thường không?” Kha Vũ ngừng đùa, nói nghiêm túc.
“Tôi mà biết rõ tôi còn hỏi cậu à? Các chức năng khác của cơ thể chắc hẳn là bình thường. Chỉ là không thể nói chuyện, cũng không tự rời giường được.” Bộc Tấn nhớ lại tình hình của Trình Mai Tây lúc trước.
“Nếu không phải ngoại thương thì chắc đó là thần kinh chướng ngại.” Kha Vũ dường như bắt đầu tỉnh, nói chuyện bắt đầu có logic.
“Thế, nếu như tới Mỹ điều trị có thể tốt hơn không?” Bộc Tấn hỏi khẩn thiết.
“Không cần. Chỉ cần tìm được nguyên nhân của bệnh, người nhà phải hết sức kiên nhẫn làm bạn và hướng dẫn, điều trị ở trong nước là được.” Kha Vũ có chút không đồng ý.
“Vì sao không cần? Chẳng phải điều kiện điều trị ở Mỹ hơn hẳn trong nước à? Trong mắt bác sĩ các cậu, bệnh gì cũng là không cần thiết nhỉ?” Đối với việc Kha Vũ không để tâm, Bộc Tấn rất tức giận.
“Ha ha, vậy người bị bệnh là ai? Lại có thể làm cho Bộc Tấn công tử hào hoa phóng khoáng để ý như thế?” Bộc Tấn tức giận, làm cho tinh thần Kha Vũ rất hưng phấn, còn trêu đùa thêm.
“Đừng đùa nữa, nói cho tôi biết xem tình hình như vậy thì có cần phải tới Mỹ điều trị không?” Bộc Tấn vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Phương pháp và cơ sở vật chất của việc điều trị ở Mỹ đương nhiên tốt hơn chút, nếu như cậu muốn đưa cô ấy tới cũng không phải là không được. Có điều, đúng là không thực sự cần thiết, bệnh này, chỉ cần phát hiện sớm, có thể điều trị hiệu quả đúng lúc, ở trong nước cũng có thể khôi phục tốt!” Kha Vũ dừng cười, nghiêm túc nói với Bộc Tấn.
“Được, vậy để cô ấy điều trị trong nước trước đã. Nếu có điều kiện, tôi lại đưa cô ấy đi Mỹ.”Bộc Tấn cúp điện thoại.
Đưa mắt nhìn về phía đối diện, Trình Mai Tây dường như đã mệt, ông Trình đỡ cô ngồi lên sô – pha, dùng lưng của ông đỡ cho Trình Mai Tây. Trình Mai Tây dựa vào lòng ba, bà Trình cầm cốc đút nước cho cô, Bộc Tấn lấy khăn tắm quấn lên người, cũng đi uống cốc nước. Giờ phút này, anh trở nên ngây thơ như vậy, yêu một người, chính là muốn làm mọi việc cùng người đó, chẳng sợ là cách nhau xa xôi, cũng muốn cố gắng làm chuyện giống nhau, làm cho mình càng tới gần đối phương hơn.
Lát sau, Bộc Tấn quay lại cửa sổ, Trình Mai Tây đã lại bắt đầu luyện tập, Bộc Tấn nhìn người phụ nữ chỉ cách mình khoảng cách chưa tới 100m, trong lòng vô cùng đau đớn, đưa tay ra muốn chạm tới bóng hình xinh đẹp đó, lại phát hiện không thể, đành phải nắm lại hai tay, đem cô nâng niu trong lòng bàn tay mình.
Mười mấy phút sau, ông bà Trình giúp Trình Mai Tây rời khỏi phòng khách, sau đó đèn phòng ngủ sáng lên, xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy ông Trình nhẹ nhàng đặt Trình Mai Tây lên giường. Căn cứ vào động tác, có thể thấy bà Trình đang giúp Trình Mai Tây cởi quần áo, trong đầu Bộc Tấn hiện lên đường cong lung linh của cơ thể Trình Mai Tây, mặt anh nóng lên, bộ phận nào đó trên cơ thể, đã bắt đầu từ từ lớn lên và cứng rắn.
Bộc Tấn đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, xả nước lạnh vào bồn tắm, nhúng toàn bộ đầu vào trong nước, một lát sau, sức nóng trên mặt giảm bớt, khát vọng sâu trong lòng lại sinh trưởng mạnh mẽ như cỏ dại.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, bên kia đầu dây truyền tới giọng phụ nữ nũng nịu. Lúc này, đáy lòng Bộc Tấn đang có chút dao động, trong nháy mắt, anh thả lỏng cảnh giác, hận không thể noãn ngọc ôn hương, một đêm hoan ái, trước kia cũng không phải chưa có việc như vậy, ở một thành phố xa lạ, cùng một cô gái xa lạ, hẹn hò, rồi ai đi đường nấy.
Dao động trong chốc lát, Bộc Tấn vẫn kìm sự xao động trong đáy lòng, anh im lặng cúp điện thoại. Trước khi gặp lại Trình Mai Tây, anh là công tử phong lưu dạo chơi nhân gian, tối nay mộng say nơi nào, không có ảnh hưởng tới bất kỳ ai, sau khi gặp lại cô, lòng anh có nhung nhớ, cũng không thể chịu được cuộc sống như thế nữa.
Cái gọi là chung tình, cũng không phải là chỉ có thể cả đời yêu đương cùng một người, cả đời không thay đổi, cũng không phải cả đời chỉ gặp một người. Chỉ là khi đã có được người đó, những người khác đều chỉ là mây bay gió thoảng, cái quan trọng là, sau khi trong lòng có người đó, sau khi yêu người đó, từ nay không còn dạo chơi nhân gian yêu đương hoang đường nữa.
Giống như Bộc Tấn, anh là người đàn ông khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, là người trưởng thành, đều có nhu cầu tâm sinh lý bình thường. Tất cả tình yêu và qua lại lúc trước, anh không có chút áy náy nào với Trình Mai Tây. Rời xa Trình Mai Tây, là một đường ranh giới trong cuộc đời anh, gặp lại Trình Mai Tây, là đường sống mới của cuộc đời anh, mỗi một giai đoạn của cuộc đời, anh đều có thể an nhiên đối mặt.
Đối với sự tình này, anh có thể không áy náy với Trình Mai Tây, đối với anh mà nói, tất cả trói buộc và giới hạn đều tới từ bản thân anh, vì yêu một người, cho nên có yêu cầu đối với bản thân mình, chứ không phải Trình Mai Tây hi vọng anh sẽ như thế nào. Cũng vậy, nếu Trình Mai Tây yêu anh, đương nhiên cũng có thể chấp nhận mọi thứ của anh vô điều kiện, nếu không thể, tình yêu của anh cũng không vì thế mà giảm bớt chút nào, đây mới chính là tình cảm thực sự và bình đẳng.
Đối với Trình Mai Tây, anh sẽ không có quá nhiều yêu cầu, mặc kệ Trình Mai Tây từng có bao nhiêu người đàn ông, cho dù cô đã trải qua những gì, chỉ cần anh là nơi dừng chân hạnh phúc của cô, anh cũng sẽ chấp nhận mọi thứ vô điều kiện.
Trầm tư hồi lâu, Bộc Tấn mở laptop ra, nhập dòng chữ ‘tinh thần chướng ngại’ trên ô tìm kiếm, ấn enter và bắt đầu đọc các bệnh trạng và cách điều trị của bệnh.
Bộc Tấn cẩn thận nghiên cứu tới đêm khuya, phòng khách đối diện đã tắt đèn, chỉ còn lưu lại chút ánh sáng ấm áp nơi phòng ngủ, nội tâm Bộc Tấn dịu dàng và yên tĩnh. Anh tắt máy tính, nằm lên giường, cả đêm nay anh đều không đóng cửa sổ, nửa đêm mông lung tỉnh giấc, cũng sẽ liếc mắt nhìn sang đối diện, ngọn đèn còn đó, trong lòng liền vô cùng thỏa mãn, lại bình yên ngủ tiếp.
Lúc này trong bệnh viện Lục Tử Minh đã không được nhàn hạ, đang chạy ngược chạy xuôi giữa bà Lục và Cốc Thư Tuyết. Bà Lục mỗi hai tiếng phải lật người mát-xa lưng, may mà đang là tháng giêng, người nằm viện không nhiều lắm, trong phòng còn dư một chiếc giường, buổi tối cô Lý liền nằm ngủ trên giường đó, Lục Tử Minh mỗi 2 tiếng lại qua lại giữa khoa não và khu nằm viện, khi lần thứ 2 hắn trở lại thì Cốc Thư Tuyết từ trên giường ngồi dậy: “Anh cứ chạy tới chạy lui như thế, có định cho người ta ngủ không hả?”
“Anh xin lỗi, lát nữa anh liền qua bên kia rồi không quay lại nữa.” Lục Tử Minh ăn nói khép nép.
“Bà bầu buổi tối vốn đã khó ngủ, anh còn cứ tí lại mở cửa tí lại đóng cửa, anh muốn tra tấn chết người à?” Cốc Thư Tuyết không thuận theo.
“Anh sai rồi, Tiểu Tuyết em đừng tức giận. Mau ngủ đi, anh tới dỗ em ngủ nào.” Lục Tử Minh cẩn thận cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ trên lưng Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết nhắm mắt lại dần dần ngủ.
Nhìn Cốc Thư Tuyết ngủ rồi, Lục Tử Minh rón rén đi ra rót cho mình cốc nước, cầm cốc nước đứng ở bên cửa sổ, bên ngoài trời đen như mực, cây ngô đồng trụi lủi ngoài cửa sổ, hoang vắng như tâm tình của Lục Tử Minh lúc này, những ngày tháng bôn ba khổ cực như thế này, không biết tới khi nào mới chấm dứt.
Lục Tử Minh đứng ngây người tới khi bên ngoài trời đã xám trắng, mới trở lại trên giường bệnh trống. Sức cùng lực kiệt, hắn ngủ rất nhanh rất sâu, cả đêm đều hỗn loạn mơ hồ, dường như trong mơ cũng không yên, cho tới khi bị Cốc Thư Tuyết đánh thức: " Lục Tử Minh, anh mau tỉnh lại. Em đói bụng. Em muốn ăn cơm!"
Đối với tình hình của Trình Mai Tây anh cũng không rõ ràng lắm. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô thì chắc hẳn bệnh cũng không nhẹ, anh đột nhiên nhớ tới một người bạn tốt của mình ở Mỹ là Kha Vũ, bây giờ đang công tác ở một bệnh viện nội trú, vừa nhớ tới đây, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho đối phương.
Điện thoại vừa kết nói, Kha Vũ bên kia vừa nói được từ Hello, Bộc Tấn cũng không tự giới thiệu, liền mở miệng hỏi: “Tôi có người bạn, bây giờ bị bệnh không nói chuyện được, cũng không dậy được, cậu có biết là bệnh gì không?”
“Anh là ai nhỉ? Anh không giới thiệu sao tôi biết anh là ai?” Kha Vũ làm ra vẻ không nhận ra Bộc Tấn.
“Đừng có đùa với tôi, tôi đang bận lắm đây. Cậu đừng có giả vờ. Mau nói cho tôi biết là có chuyện gì?” Bộc Tấn vội vàng giục.
“Không nói được không dậy được? Các chức năng khác của cơ thể có bình thường không?” Kha Vũ ngừng đùa, nói nghiêm túc.
“Tôi mà biết rõ tôi còn hỏi cậu à? Các chức năng khác của cơ thể chắc hẳn là bình thường. Chỉ là không thể nói chuyện, cũng không tự rời giường được.” Bộc Tấn nhớ lại tình hình của Trình Mai Tây lúc trước.
“Nếu không phải ngoại thương thì chắc đó là thần kinh chướng ngại.” Kha Vũ dường như bắt đầu tỉnh, nói chuyện bắt đầu có logic.
“Thế, nếu như tới Mỹ điều trị có thể tốt hơn không?” Bộc Tấn hỏi khẩn thiết.
“Không cần. Chỉ cần tìm được nguyên nhân của bệnh, người nhà phải hết sức kiên nhẫn làm bạn và hướng dẫn, điều trị ở trong nước là được.” Kha Vũ có chút không đồng ý.
“Vì sao không cần? Chẳng phải điều kiện điều trị ở Mỹ hơn hẳn trong nước à? Trong mắt bác sĩ các cậu, bệnh gì cũng là không cần thiết nhỉ?” Đối với việc Kha Vũ không để tâm, Bộc Tấn rất tức giận.
“Ha ha, vậy người bị bệnh là ai? Lại có thể làm cho Bộc Tấn công tử hào hoa phóng khoáng để ý như thế?” Bộc Tấn tức giận, làm cho tinh thần Kha Vũ rất hưng phấn, còn trêu đùa thêm.
“Đừng đùa nữa, nói cho tôi biết xem tình hình như vậy thì có cần phải tới Mỹ điều trị không?” Bộc Tấn vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Phương pháp và cơ sở vật chất của việc điều trị ở Mỹ đương nhiên tốt hơn chút, nếu như cậu muốn đưa cô ấy tới cũng không phải là không được. Có điều, đúng là không thực sự cần thiết, bệnh này, chỉ cần phát hiện sớm, có thể điều trị hiệu quả đúng lúc, ở trong nước cũng có thể khôi phục tốt!” Kha Vũ dừng cười, nghiêm túc nói với Bộc Tấn.
“Được, vậy để cô ấy điều trị trong nước trước đã. Nếu có điều kiện, tôi lại đưa cô ấy đi Mỹ.”Bộc Tấn cúp điện thoại.
Đưa mắt nhìn về phía đối diện, Trình Mai Tây dường như đã mệt, ông Trình đỡ cô ngồi lên sô – pha, dùng lưng của ông đỡ cho Trình Mai Tây. Trình Mai Tây dựa vào lòng ba, bà Trình cầm cốc đút nước cho cô, Bộc Tấn lấy khăn tắm quấn lên người, cũng đi uống cốc nước. Giờ phút này, anh trở nên ngây thơ như vậy, yêu một người, chính là muốn làm mọi việc cùng người đó, chẳng sợ là cách nhau xa xôi, cũng muốn cố gắng làm chuyện giống nhau, làm cho mình càng tới gần đối phương hơn.
Lát sau, Bộc Tấn quay lại cửa sổ, Trình Mai Tây đã lại bắt đầu luyện tập, Bộc Tấn nhìn người phụ nữ chỉ cách mình khoảng cách chưa tới 100m, trong lòng vô cùng đau đớn, đưa tay ra muốn chạm tới bóng hình xinh đẹp đó, lại phát hiện không thể, đành phải nắm lại hai tay, đem cô nâng niu trong lòng bàn tay mình.
Mười mấy phút sau, ông bà Trình giúp Trình Mai Tây rời khỏi phòng khách, sau đó đèn phòng ngủ sáng lên, xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy ông Trình nhẹ nhàng đặt Trình Mai Tây lên giường. Căn cứ vào động tác, có thể thấy bà Trình đang giúp Trình Mai Tây cởi quần áo, trong đầu Bộc Tấn hiện lên đường cong lung linh của cơ thể Trình Mai Tây, mặt anh nóng lên, bộ phận nào đó trên cơ thể, đã bắt đầu từ từ lớn lên và cứng rắn.
Bộc Tấn đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, xả nước lạnh vào bồn tắm, nhúng toàn bộ đầu vào trong nước, một lát sau, sức nóng trên mặt giảm bớt, khát vọng sâu trong lòng lại sinh trưởng mạnh mẽ như cỏ dại.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, bên kia đầu dây truyền tới giọng phụ nữ nũng nịu. Lúc này, đáy lòng Bộc Tấn đang có chút dao động, trong nháy mắt, anh thả lỏng cảnh giác, hận không thể noãn ngọc ôn hương, một đêm hoan ái, trước kia cũng không phải chưa có việc như vậy, ở một thành phố xa lạ, cùng một cô gái xa lạ, hẹn hò, rồi ai đi đường nấy.
Dao động trong chốc lát, Bộc Tấn vẫn kìm sự xao động trong đáy lòng, anh im lặng cúp điện thoại. Trước khi gặp lại Trình Mai Tây, anh là công tử phong lưu dạo chơi nhân gian, tối nay mộng say nơi nào, không có ảnh hưởng tới bất kỳ ai, sau khi gặp lại cô, lòng anh có nhung nhớ, cũng không thể chịu được cuộc sống như thế nữa.
Cái gọi là chung tình, cũng không phải là chỉ có thể cả đời yêu đương cùng một người, cả đời không thay đổi, cũng không phải cả đời chỉ gặp một người. Chỉ là khi đã có được người đó, những người khác đều chỉ là mây bay gió thoảng, cái quan trọng là, sau khi trong lòng có người đó, sau khi yêu người đó, từ nay không còn dạo chơi nhân gian yêu đương hoang đường nữa.
Giống như Bộc Tấn, anh là người đàn ông khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, là người trưởng thành, đều có nhu cầu tâm sinh lý bình thường. Tất cả tình yêu và qua lại lúc trước, anh không có chút áy náy nào với Trình Mai Tây. Rời xa Trình Mai Tây, là một đường ranh giới trong cuộc đời anh, gặp lại Trình Mai Tây, là đường sống mới của cuộc đời anh, mỗi một giai đoạn của cuộc đời, anh đều có thể an nhiên đối mặt.
Đối với sự tình này, anh có thể không áy náy với Trình Mai Tây, đối với anh mà nói, tất cả trói buộc và giới hạn đều tới từ bản thân anh, vì yêu một người, cho nên có yêu cầu đối với bản thân mình, chứ không phải Trình Mai Tây hi vọng anh sẽ như thế nào. Cũng vậy, nếu Trình Mai Tây yêu anh, đương nhiên cũng có thể chấp nhận mọi thứ của anh vô điều kiện, nếu không thể, tình yêu của anh cũng không vì thế mà giảm bớt chút nào, đây mới chính là tình cảm thực sự và bình đẳng.
Đối với Trình Mai Tây, anh sẽ không có quá nhiều yêu cầu, mặc kệ Trình Mai Tây từng có bao nhiêu người đàn ông, cho dù cô đã trải qua những gì, chỉ cần anh là nơi dừng chân hạnh phúc của cô, anh cũng sẽ chấp nhận mọi thứ vô điều kiện.
Trầm tư hồi lâu, Bộc Tấn mở laptop ra, nhập dòng chữ ‘tinh thần chướng ngại’ trên ô tìm kiếm, ấn enter và bắt đầu đọc các bệnh trạng và cách điều trị của bệnh.
Bộc Tấn cẩn thận nghiên cứu tới đêm khuya, phòng khách đối diện đã tắt đèn, chỉ còn lưu lại chút ánh sáng ấm áp nơi phòng ngủ, nội tâm Bộc Tấn dịu dàng và yên tĩnh. Anh tắt máy tính, nằm lên giường, cả đêm nay anh đều không đóng cửa sổ, nửa đêm mông lung tỉnh giấc, cũng sẽ liếc mắt nhìn sang đối diện, ngọn đèn còn đó, trong lòng liền vô cùng thỏa mãn, lại bình yên ngủ tiếp.
Lúc này trong bệnh viện Lục Tử Minh đã không được nhàn hạ, đang chạy ngược chạy xuôi giữa bà Lục và Cốc Thư Tuyết. Bà Lục mỗi hai tiếng phải lật người mát-xa lưng, may mà đang là tháng giêng, người nằm viện không nhiều lắm, trong phòng còn dư một chiếc giường, buổi tối cô Lý liền nằm ngủ trên giường đó, Lục Tử Minh mỗi 2 tiếng lại qua lại giữa khoa não và khu nằm viện, khi lần thứ 2 hắn trở lại thì Cốc Thư Tuyết từ trên giường ngồi dậy: “Anh cứ chạy tới chạy lui như thế, có định cho người ta ngủ không hả?”
“Anh xin lỗi, lát nữa anh liền qua bên kia rồi không quay lại nữa.” Lục Tử Minh ăn nói khép nép.
“Bà bầu buổi tối vốn đã khó ngủ, anh còn cứ tí lại mở cửa tí lại đóng cửa, anh muốn tra tấn chết người à?” Cốc Thư Tuyết không thuận theo.
“Anh sai rồi, Tiểu Tuyết em đừng tức giận. Mau ngủ đi, anh tới dỗ em ngủ nào.” Lục Tử Minh cẩn thận cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ trên lưng Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết nhắm mắt lại dần dần ngủ.
Nhìn Cốc Thư Tuyết ngủ rồi, Lục Tử Minh rón rén đi ra rót cho mình cốc nước, cầm cốc nước đứng ở bên cửa sổ, bên ngoài trời đen như mực, cây ngô đồng trụi lủi ngoài cửa sổ, hoang vắng như tâm tình của Lục Tử Minh lúc này, những ngày tháng bôn ba khổ cực như thế này, không biết tới khi nào mới chấm dứt.
Lục Tử Minh đứng ngây người tới khi bên ngoài trời đã xám trắng, mới trở lại trên giường bệnh trống. Sức cùng lực kiệt, hắn ngủ rất nhanh rất sâu, cả đêm đều hỗn loạn mơ hồ, dường như trong mơ cũng không yên, cho tới khi bị Cốc Thư Tuyết đánh thức: " Lục Tử Minh, anh mau tỉnh lại. Em đói bụng. Em muốn ăn cơm!"
/217
|