Đấm Lục Tử Minh một lúc lâu mà vẫn chưa nguôi giận, đứng dậy chạy ra khỏi phòng bệnh: “Em muốn đi tới phòng làm việc của bệnh viện, nhất định không được để cho Phương Chi Viễn làm phẫu thuật cho mẹ!”
“Em đừng đi làm loạn, bây giờ tính mạng của mẹ nằm trong tay bác sĩ Phương rồi, em làm ầm như thế, ngược lại sẽ làm hại mẹ đấy!” Lục Tử Minh vội vàng chạy tới ngăn Lục Tử Khanh, nhưng đã không còn kịp.
“Chúng tôi muốn đổi bác sĩ. Không thể để cho bác sĩ Phương làm phẫu thuật cho mẹ tôi!” Lục Tử Khanh chạy vào phòng y tế liền kêu ầm lên.
“Mẹ chị tên là gì? Ở khoa nào? Chị đừng có rối, để tôi tra xem mẹ chị là ai làm phẫu thuật!” nhân viên y tế hỏi.
“Mẹ tôi là Tống Xuân Lệ, đang ở phòng bệnh số 2. Tôi không đồng ý bác sĩ Phương ở phòng cấp cứ làm phẫu thuật cho mẹ tôi.” Phản ứng của Lục Tử Khanh vô cùng mãnh liệt.
Nhân viên y tế cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số, hỏi vài câu, sau đó cúp điện thoại, nói với Lục Tử Khanh: “Mẹ chị là Tống Xuân Lệ đúng không? Ai nói là bác sĩ Phương phòng cấp cứu làm phẫu thuật cho mẹ chị? Phẫu thuật của bà là bác sĩ Lý ở khoa não thực hiện chính nhé.”
“Ơ, không phải hôm nay bác sĩ Phương nói chuyện với chúng tôi à? Còn yêu cầu chúng tôi ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật mà!” Lục Tử Khanh có chút không hiểu.
“À, là thế này. Bác sĩ Lý về nhà ăn tết, nhưng nghe nói bệnh của mẹ chị rất nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, nên anh ấy đang đi suốt đêm quay lại đây, tự mình mổ chính cho mẹ chị. Nói chuyện trước phẫu thuật giao cho bác sĩ Phương, có gì không đúng à?” Nhân viên y tế kiên nhẫn giải thích tình hình cho Lục Tử Khanh.
Lục Tử Khanh nhẹ cả người, Lục Tử Minh vừa chạy tới nghe được câu cuối cùng, vừa vặn xua tan nghi ngờ của hắn, Lục Tử Minh bước lên kéo Lục Tử Khanh ra ngoài, cúi người cám ơn: “Xin lỗi, em gái tôi có chút kích động, mong chị hiểu cho tâm tình trước khi phẫu thuật của người nhà chúng tôi.”
Nhân viên y tế nở nụ cười khoan dung: “Không có gì, anh chị có cái gì chưa rõ, hỏi rõ ràng là được, về sau lúc nào có gì chưa rõ, cũng có thể tới đây tìm tôi.”
Ra phòng y tế, Lục Tử Minh liền oán trách Lục Tử Khanh: “Em xem em, gào to gọi nhỏ, em xem lát nữa em làm sao còn mặt mũi gặp bác sĩ Phương.”
“Anh chỉ biết nói em. Vừa nãy không phải anh cũng lo lắng như em à? Em vì sao phải gào thét, chẳng phải do anh làm hại à?” Lục Tử Khanh liếc mắt nhìn Lục Tử Minh.
“Được, được, đều là lỗi của anh, đều là anh làm hại.” Lục Tử Khanh đang trong ngoài khổ sở, Lục Tử Minh không muốn lại so đo cùng cô.
Lục Tử Minh tội nào cũng nhận, Lục Tử Khanh cũng không đành lòng ép sát thêm, tùy ý Lục Tử Minh lôi vào phòng bệnh số 3, Cốc Thư Tuyết thấy hai người đi vào, mở miệng cười nói: “Các người đi đổi bác sĩ chính à? Đổi ai rồi?”
“Không đổi, không đổi, không phải là bác sĩ Phương mổ cho mẹ, là bác sĩ chủ nhiệm Lý chuyên khoa não.” Lục Tử Minh trả lời.
“Anh, mai làm phẫu thuật xong, em phải quay về Thẩm Dương, bây giờ điện thoại của Trương Bác Tùng cũng không gọi được, giám đốc Chu cũng không liên lạc được với anh ấy, em thực sự không cam lòng trơ mắt nhìn công ty phá sản.” Lục Tử Khanh hạ quyết tâm.
“Cũng đúng, công ty bây giờ đang lúc nguy cấp, em thực sự nên quay về giúp Trương Bác Tùng vượt qua lúc khó khăn này.” Đối mặt với việc lớn, Lục Tử Minh vẫn là có hiểu biết.
“Anh, bên này phải dựa vào anh, anh cố gắng chút nhé, chờ tình huống công ty có chút chuyển biển tốt đẹp, em lại chạy tới đây chăm sóc mẹ.” Lục Tử Khanh nhắc nhở cẩn thận.
“Yên tâm đi, mẹ bên này có anh rồi, còn có cô Lý, em cứ yên tâm đi thôi.” Lục Tử Minh khuyên bảo Lục Tử Khanh.
“A, diễn xuất này, cũng thật giống nhau! Mẹ anh sao vừa bệnh, em gái anh chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ nữa. Nói nghe còn hay hơn hát nữa, công ty đang tốt đẹp tự nhiên nói không xong là không xong? Là chuyên lừa gạt người ta đi?” Cốc Thư Tuyết chỉ sợ rằng thiên hạ không loạn.
Lục Tử Khanh đang lục phủ ngũ tạng đều sốt ruột, câu nói kia của Cốc Thư Tuyết ngay lập tức làm lửa giận bùng cháy, tiến tới liền cào lên mặt Cốc Thư Tuyết: “Cốc Thư Tuyết, con tiện nhân này, mày không náo loạn nhà tao tan tành, cửa tan nhà nát mày không cam lòng à? Anh trai tao bị mày lừa bịp mù mắt, tao cũng không bị đâu!”
Cốc Thư Tuyết dù sao cũng đang có bầu, làm sao là đối thủ của Lục Tử Khanh được, bị Lục Tử Khanh giữ chặt trên giường không động được, chỉ có mồm kêu to: “Đánh chết người rồi, Lục Tử Minh, mau cứu em!”
“Tử Khanh, đừng kích động, cô ấy còn là đứa bé con, em đừng chấp nhặt với cô ấy.” Lục Tử Minh đưa tay kéo Lục Tử Khanh ra.
Lục Tử Khanh hung hăng nhìn Cốc Thư Tuyết, đứng dậy lao ra khỏi phòng bệnh, Lục Tử Minh đang muốn xông tới, Cốc Thư Tuyết bên này đã mở miệng: “Lục Tử Minh, anh đuổi theo đi, anh là không muốn đứa bé này nữa đúng không?”
Lục Tử Minh bị Cốc Thư Tuyết nắm thóp, đành phải dừng lại, đi tới bên giường Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, công ty nhà Tử Khanh có chuyện, giờ trong lòng nó sốt ruột, sao em còn trêu chọc nó? Em yếu đuối như thế, làm sao là đối thủ của nó chứ?”
“Anh biết em yếu đuối, sao anh không giúp em? Em có phải là mẹ con anh không đây?” Cốc Thư Tuyết không hề sợ hãi.
Lục Tử Minh không dám đắc tội cả hai bên, chỉ có thể ba phải ở giữa: “Tiểu Tuyết, chờ ngày mai mẹ phẫu thuật xong Tử Khanh sẽ đi. Em chịu khó nhẫn nại, chờ nó đi rồi, sẽ không ai dám nói em không phải.”
“Cô ấy là không muốn chăm sóc mẹ anh, lại lo lắng chồng chạy mất, mới cố ý tìm cớ chạy đi, chỉ có anh là ngốc, bị cô ấy lừa vòng vòng!” Cốc Thư Tuyết cơ bản là không tin Lục Tử Khanh về là vì việc công ty.
“Em đừng nói Tử Khanh như vậy, nó không phải là người như thế, nó đối với gia đình, với anh vẫn luôn rất rộng rãi.” Lục Tử Minh nói chuyện cho Lục Tử Khanh.
“Cô ấy hào phóng, em chẳng nhìn ra. Dù sao tiền của cô ấy, em còn chưa nhìn thấy chút nào!” Cốc Thư Tuyết không cho là đúng.
“Thật đấy, trước đây một thời gian nó còn nói với anh để mua cho anh căn hộ gần trường học, thuận tiện cho anh nghỉ ngơi buổi trưa.” Lục Tử Minh nói ra đề nghị của Lục Tử Khanh thời gian trước.
“Còn có chuyện này à? Sao em không biết? Thế đã mua hay chưa?” Cốc Thư Tuyết nghe thấy thế hai mắt tỏa sáng, từ trên giường ngồi xuống.
“Tử Khanh đang nói mua căn hộ cho anh, kết quả là chẳng phải chuyện của chúng ta bị Mai Tây phát hiện à, cô ấy chẳng phải là sợ hai chúng ta hẹn hò càng thuận tiện, liền không đồng ý mua nữa, chuyện này liền thôi.” Lục Tử Minh lấy tay ôm Cốc Thư Tuyết vào trong lòng.
“Cái gì? Có nhà đưa tận nơi hai người không cần? Đầu óc có vấn đề à?” Cốc Thư Tuyết đẩy Lục Tử Minh ra, nhìn Lục Tử Minh không tưởng tượng được.
“Lúc ấy Tử Khanh có ý định này, Mai Tây không cần, cho nên không mua, giờ cũng đừng nhắc chuyện này nữa.” Lục Tử Minh ép Cốc Thư Tuyết.
“Anh ngốc à? Không cần là không cần, anh mà có căn hộ kia thì tốt quá, thế chẳng phải là chúng ta có nhà rồi à? Em mặc kệ, anh đền nhà cho em!” Cốc Thư Tuyết trong bụng không cam lòng.
“Được, được, chờ công ty Tử Khanh tốt lên, anh sẽ hỏi nó mua nhà, được chưa? Giờ bọn nó đang gặp nguy cơ, việc này cũng đừng nhắc lại!” Lục Tử Minh làm dịu Cốc Thư Tuyết.
Lục Tử Khanh vừa vào phòng bệnh số 2, liền hỏi cô Lý: “Cô Lý, mẹ cháu thế nào?”
“Sáng mai bà ấy mổ, sau 10 giờ là không được ăn, vừa rồi cô đã đi lấy cháo ở bệnh viện đút cho bà ấy rồi, cô cũng ăn cơm rồi, lại lấy cơm cho cháu rồi, cháu chịu khó ăn đi.”
“Cám ơn cô Lý, vừa rồi cháu đi chỗ anh cháu bên kia, cũng chưa lo được việc ăn uống của mẹ cháu, may mà có cô.” Sự quan tâm chăm sóc cùng với của cô Lý làm Lục Tử Khanh có chút an ủi.
“Anh cháu là đang chăm sóc chị dâu cháu à? Thật là họa vô đơn chí, một nhà có tận hai người nằm viện, thật là vất vả cho hai người.” cô Lý vô cùng đồng tình.
“Vâng, cô Lý, ngày mai mẹ cháu mổ xong cháu phải về Thẩm Dương, mẹ cháu phải làm phiền cô rồi.” Lục Tử Khanh cầm lấy tay cô Lý nhờ vả.
“Các cháu chẳng phải bây giờ tiền nong có chút không thuận lợi sao? Vừa hay có bệnh nhân vừa mời cô làm hộ lý, cô còn nói chăm sóc mẹ cháu hôm nay xong sẽ đi qua.” Cô Lý có chút ngoài ý muốn.
“Cô Lý, chuyện tiền anh cháu sẽ nghĩ cách, nhất định mỗi ngày sẽ thanh toán, là anh cháu sơ ý, cháu có chút lo, mẹ cháu xin nhờ cô chăm sóc.” Lục Tử Khanh không đành lòng bỏ lại bà Lục, nhưng bất đắc dĩ phải đi.
“Cháu đã tin cô, cô sẽ chăm sóc tốt cho mẹ cháu, cháu cứ yên tâm đi đi.” Cô Lý đồng ý.
“Cháu đưa số điện thoại của cháu cho cô, có chuyện gì cô trực tiếp liên hệ với cháu.” Lục Tử Khanh nghĩ ngợi, rồi viết số điện thoại của mình cho cô Lý.
“Em đừng đi làm loạn, bây giờ tính mạng của mẹ nằm trong tay bác sĩ Phương rồi, em làm ầm như thế, ngược lại sẽ làm hại mẹ đấy!” Lục Tử Minh vội vàng chạy tới ngăn Lục Tử Khanh, nhưng đã không còn kịp.
“Chúng tôi muốn đổi bác sĩ. Không thể để cho bác sĩ Phương làm phẫu thuật cho mẹ tôi!” Lục Tử Khanh chạy vào phòng y tế liền kêu ầm lên.
“Mẹ chị tên là gì? Ở khoa nào? Chị đừng có rối, để tôi tra xem mẹ chị là ai làm phẫu thuật!” nhân viên y tế hỏi.
“Mẹ tôi là Tống Xuân Lệ, đang ở phòng bệnh số 2. Tôi không đồng ý bác sĩ Phương ở phòng cấp cứ làm phẫu thuật cho mẹ tôi.” Phản ứng của Lục Tử Khanh vô cùng mãnh liệt.
Nhân viên y tế cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số, hỏi vài câu, sau đó cúp điện thoại, nói với Lục Tử Khanh: “Mẹ chị là Tống Xuân Lệ đúng không? Ai nói là bác sĩ Phương phòng cấp cứu làm phẫu thuật cho mẹ chị? Phẫu thuật của bà là bác sĩ Lý ở khoa não thực hiện chính nhé.”
“Ơ, không phải hôm nay bác sĩ Phương nói chuyện với chúng tôi à? Còn yêu cầu chúng tôi ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật mà!” Lục Tử Khanh có chút không hiểu.
“À, là thế này. Bác sĩ Lý về nhà ăn tết, nhưng nghe nói bệnh của mẹ chị rất nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, nên anh ấy đang đi suốt đêm quay lại đây, tự mình mổ chính cho mẹ chị. Nói chuyện trước phẫu thuật giao cho bác sĩ Phương, có gì không đúng à?” Nhân viên y tế kiên nhẫn giải thích tình hình cho Lục Tử Khanh.
Lục Tử Khanh nhẹ cả người, Lục Tử Minh vừa chạy tới nghe được câu cuối cùng, vừa vặn xua tan nghi ngờ của hắn, Lục Tử Minh bước lên kéo Lục Tử Khanh ra ngoài, cúi người cám ơn: “Xin lỗi, em gái tôi có chút kích động, mong chị hiểu cho tâm tình trước khi phẫu thuật của người nhà chúng tôi.”
Nhân viên y tế nở nụ cười khoan dung: “Không có gì, anh chị có cái gì chưa rõ, hỏi rõ ràng là được, về sau lúc nào có gì chưa rõ, cũng có thể tới đây tìm tôi.”
Ra phòng y tế, Lục Tử Minh liền oán trách Lục Tử Khanh: “Em xem em, gào to gọi nhỏ, em xem lát nữa em làm sao còn mặt mũi gặp bác sĩ Phương.”
“Anh chỉ biết nói em. Vừa nãy không phải anh cũng lo lắng như em à? Em vì sao phải gào thét, chẳng phải do anh làm hại à?” Lục Tử Khanh liếc mắt nhìn Lục Tử Minh.
“Được, được, đều là lỗi của anh, đều là anh làm hại.” Lục Tử Khanh đang trong ngoài khổ sở, Lục Tử Minh không muốn lại so đo cùng cô.
Lục Tử Minh tội nào cũng nhận, Lục Tử Khanh cũng không đành lòng ép sát thêm, tùy ý Lục Tử Minh lôi vào phòng bệnh số 3, Cốc Thư Tuyết thấy hai người đi vào, mở miệng cười nói: “Các người đi đổi bác sĩ chính à? Đổi ai rồi?”
“Không đổi, không đổi, không phải là bác sĩ Phương mổ cho mẹ, là bác sĩ chủ nhiệm Lý chuyên khoa não.” Lục Tử Minh trả lời.
“Anh, mai làm phẫu thuật xong, em phải quay về Thẩm Dương, bây giờ điện thoại của Trương Bác Tùng cũng không gọi được, giám đốc Chu cũng không liên lạc được với anh ấy, em thực sự không cam lòng trơ mắt nhìn công ty phá sản.” Lục Tử Khanh hạ quyết tâm.
“Cũng đúng, công ty bây giờ đang lúc nguy cấp, em thực sự nên quay về giúp Trương Bác Tùng vượt qua lúc khó khăn này.” Đối mặt với việc lớn, Lục Tử Minh vẫn là có hiểu biết.
“Anh, bên này phải dựa vào anh, anh cố gắng chút nhé, chờ tình huống công ty có chút chuyển biển tốt đẹp, em lại chạy tới đây chăm sóc mẹ.” Lục Tử Khanh nhắc nhở cẩn thận.
“Yên tâm đi, mẹ bên này có anh rồi, còn có cô Lý, em cứ yên tâm đi thôi.” Lục Tử Minh khuyên bảo Lục Tử Khanh.
“A, diễn xuất này, cũng thật giống nhau! Mẹ anh sao vừa bệnh, em gái anh chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ nữa. Nói nghe còn hay hơn hát nữa, công ty đang tốt đẹp tự nhiên nói không xong là không xong? Là chuyên lừa gạt người ta đi?” Cốc Thư Tuyết chỉ sợ rằng thiên hạ không loạn.
Lục Tử Khanh đang lục phủ ngũ tạng đều sốt ruột, câu nói kia của Cốc Thư Tuyết ngay lập tức làm lửa giận bùng cháy, tiến tới liền cào lên mặt Cốc Thư Tuyết: “Cốc Thư Tuyết, con tiện nhân này, mày không náo loạn nhà tao tan tành, cửa tan nhà nát mày không cam lòng à? Anh trai tao bị mày lừa bịp mù mắt, tao cũng không bị đâu!”
Cốc Thư Tuyết dù sao cũng đang có bầu, làm sao là đối thủ của Lục Tử Khanh được, bị Lục Tử Khanh giữ chặt trên giường không động được, chỉ có mồm kêu to: “Đánh chết người rồi, Lục Tử Minh, mau cứu em!”
“Tử Khanh, đừng kích động, cô ấy còn là đứa bé con, em đừng chấp nhặt với cô ấy.” Lục Tử Minh đưa tay kéo Lục Tử Khanh ra.
Lục Tử Khanh hung hăng nhìn Cốc Thư Tuyết, đứng dậy lao ra khỏi phòng bệnh, Lục Tử Minh đang muốn xông tới, Cốc Thư Tuyết bên này đã mở miệng: “Lục Tử Minh, anh đuổi theo đi, anh là không muốn đứa bé này nữa đúng không?”
Lục Tử Minh bị Cốc Thư Tuyết nắm thóp, đành phải dừng lại, đi tới bên giường Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, công ty nhà Tử Khanh có chuyện, giờ trong lòng nó sốt ruột, sao em còn trêu chọc nó? Em yếu đuối như thế, làm sao là đối thủ của nó chứ?”
“Anh biết em yếu đuối, sao anh không giúp em? Em có phải là mẹ con anh không đây?” Cốc Thư Tuyết không hề sợ hãi.
Lục Tử Minh không dám đắc tội cả hai bên, chỉ có thể ba phải ở giữa: “Tiểu Tuyết, chờ ngày mai mẹ phẫu thuật xong Tử Khanh sẽ đi. Em chịu khó nhẫn nại, chờ nó đi rồi, sẽ không ai dám nói em không phải.”
“Cô ấy là không muốn chăm sóc mẹ anh, lại lo lắng chồng chạy mất, mới cố ý tìm cớ chạy đi, chỉ có anh là ngốc, bị cô ấy lừa vòng vòng!” Cốc Thư Tuyết cơ bản là không tin Lục Tử Khanh về là vì việc công ty.
“Em đừng nói Tử Khanh như vậy, nó không phải là người như thế, nó đối với gia đình, với anh vẫn luôn rất rộng rãi.” Lục Tử Minh nói chuyện cho Lục Tử Khanh.
“Cô ấy hào phóng, em chẳng nhìn ra. Dù sao tiền của cô ấy, em còn chưa nhìn thấy chút nào!” Cốc Thư Tuyết không cho là đúng.
“Thật đấy, trước đây một thời gian nó còn nói với anh để mua cho anh căn hộ gần trường học, thuận tiện cho anh nghỉ ngơi buổi trưa.” Lục Tử Minh nói ra đề nghị của Lục Tử Khanh thời gian trước.
“Còn có chuyện này à? Sao em không biết? Thế đã mua hay chưa?” Cốc Thư Tuyết nghe thấy thế hai mắt tỏa sáng, từ trên giường ngồi xuống.
“Tử Khanh đang nói mua căn hộ cho anh, kết quả là chẳng phải chuyện của chúng ta bị Mai Tây phát hiện à, cô ấy chẳng phải là sợ hai chúng ta hẹn hò càng thuận tiện, liền không đồng ý mua nữa, chuyện này liền thôi.” Lục Tử Minh lấy tay ôm Cốc Thư Tuyết vào trong lòng.
“Cái gì? Có nhà đưa tận nơi hai người không cần? Đầu óc có vấn đề à?” Cốc Thư Tuyết đẩy Lục Tử Minh ra, nhìn Lục Tử Minh không tưởng tượng được.
“Lúc ấy Tử Khanh có ý định này, Mai Tây không cần, cho nên không mua, giờ cũng đừng nhắc chuyện này nữa.” Lục Tử Minh ép Cốc Thư Tuyết.
“Anh ngốc à? Không cần là không cần, anh mà có căn hộ kia thì tốt quá, thế chẳng phải là chúng ta có nhà rồi à? Em mặc kệ, anh đền nhà cho em!” Cốc Thư Tuyết trong bụng không cam lòng.
“Được, được, chờ công ty Tử Khanh tốt lên, anh sẽ hỏi nó mua nhà, được chưa? Giờ bọn nó đang gặp nguy cơ, việc này cũng đừng nhắc lại!” Lục Tử Minh làm dịu Cốc Thư Tuyết.
Lục Tử Khanh vừa vào phòng bệnh số 2, liền hỏi cô Lý: “Cô Lý, mẹ cháu thế nào?”
“Sáng mai bà ấy mổ, sau 10 giờ là không được ăn, vừa rồi cô đã đi lấy cháo ở bệnh viện đút cho bà ấy rồi, cô cũng ăn cơm rồi, lại lấy cơm cho cháu rồi, cháu chịu khó ăn đi.”
“Cám ơn cô Lý, vừa rồi cháu đi chỗ anh cháu bên kia, cũng chưa lo được việc ăn uống của mẹ cháu, may mà có cô.” Sự quan tâm chăm sóc cùng với của cô Lý làm Lục Tử Khanh có chút an ủi.
“Anh cháu là đang chăm sóc chị dâu cháu à? Thật là họa vô đơn chí, một nhà có tận hai người nằm viện, thật là vất vả cho hai người.” cô Lý vô cùng đồng tình.
“Vâng, cô Lý, ngày mai mẹ cháu mổ xong cháu phải về Thẩm Dương, mẹ cháu phải làm phiền cô rồi.” Lục Tử Khanh cầm lấy tay cô Lý nhờ vả.
“Các cháu chẳng phải bây giờ tiền nong có chút không thuận lợi sao? Vừa hay có bệnh nhân vừa mời cô làm hộ lý, cô còn nói chăm sóc mẹ cháu hôm nay xong sẽ đi qua.” Cô Lý có chút ngoài ý muốn.
“Cô Lý, chuyện tiền anh cháu sẽ nghĩ cách, nhất định mỗi ngày sẽ thanh toán, là anh cháu sơ ý, cháu có chút lo, mẹ cháu xin nhờ cô chăm sóc.” Lục Tử Khanh không đành lòng bỏ lại bà Lục, nhưng bất đắc dĩ phải đi.
“Cháu đã tin cô, cô sẽ chăm sóc tốt cho mẹ cháu, cháu cứ yên tâm đi đi.” Cô Lý đồng ý.
“Cháu đưa số điện thoại của cháu cho cô, có chuyện gì cô trực tiếp liên hệ với cháu.” Lục Tử Khanh nghĩ ngợi, rồi viết số điện thoại của mình cho cô Lý.
/217
|