Phương Chi Viễn thực mong thời khắc này dừng lại vĩnh viễn, để anh được trầm mê nơi hương thơm mềm mại này, không cần tỉnh lại. Nhớ tới người con gái này vừa gặp đã khiến mình thương tiếc, cuối cùng cũng gần mình trong gang tấc, đưa tay liền chạm tới, nhưng anh cũng không thể để mặc mình sa vào đó.
Phút chốc mặn nồng chung quy vẫn là hi vọng xa vời, Phương Chi Viễn đỏ mặt ngẩng đầu, vẻ mặt xấu hổ nhìn Trình Mai Tây, ngượng ngùng nhìn ánh mắt Trình Mai Tây: “Mai Tây, anh xin lỗi, anh quên mất em còn chưa mặc đồ. Thật sự xin lỗi.”
Nói xong, Phương Chi Viễn liền chủ động đắp chăn cho Trình Mai Tây, nhưng càng vội thì càng hay mắc lỗi, lòng bàn tay anh lại chạm vào điểm hồng nhạt của Trình Mai Tây, trong nháy mắt tiếp xúc, hai người cả người run lên như bị điện giật. Phương Chi Viễn thực sự không ngờ, cho dù bị hôn mê đã lâu, nhưng Trình Mai Tây vẫn như các cô gái bình thường khác săn chắc mềm mại.
Hai lần tiếp xúc, làm cho sắc mặt Trình Mai Tây càng thêm kiều diễm, lúc này cô đôi mắt long lanh nằm trên giường, lại có vẻ mê hoặc khác. Trình Mai Tây ngây ngốc nhìn người đàn ông đang hô hấp như một cậu con trai mới lớn, từng chút từng chút vui mừng tràn ngập trong lòng cô, giống như một đóa hoa lặng lẽ nở, Trình Mai Tây cho phép bản thân mình chìm đắm trong cảm giác đã bao lâu mới có này, để niềm vui mừng này kéo dài thêm một chút.
Sau một khắc cho phép bản thân mình trầm luân, lý trí khôi phục, Trình Mai Tây thu lại ý cười nơi khóe miệng, yên lặng đóng cửa trái tim, Phương Chi Viễn có thể tùy hứng làm càn, nhưng Trình Mai Tây trong lòng vô cùng rõ ràng, đời này, mình chỉ có thể coi Phương Chi Viễn là một phong cảnh đẹp bắt gặp ven đường, có thể thưởng thức, có thể động lòng, nhưng cũng không thể tùy ý bản thân dừng lại nghỉ chân.
Nhìn nụ cười trên mặt Trình Mai Tây từng chút biến mất, Phương Chi Viễn mẫn cảm thấy lòng trầm xuống, thấp giọng hỏi nhẹ: “Làm sao thế? Em đừng tự trách, anh thực sự không cố ý, anh vừa kích động đã ôm lấy em, còn…anh không phải cố ý tranh thủ đâu!”
“Không… sao!” Mặt Trình Mai Tây không chút biểu cảm, không có phản ứng đối với lời nói của Phương Chi Viễn, âm thanh lạnh lùng xa cách, giống như một giây trước đây chính là một giấc mộng.
Phương Chi Viễn hơi trấn định lại, bình phục tâm trạng, trên mặt hiện ra nụ cười ôn hòa nhân hậu, đi ra phòng ngủ gọi bà Trình: “Cô, cô giúp Mai Tây thay quần áo đi.”
Bà Trình đồng ý đi vào phòng ngủ, có ý tứ liếc Phương Chi Viễn một cái, Phương Chi Viễn không thay đổi vẻ mặt, chính là vuốt vuốt cằm, lễ phép nhìn bà.
Ông Trình nhiệt tình đón tiếp Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, mau lại đây. Chú vừa thêm nước nóng cho cháu, cháu mệt rồi, mau tới uống nước.”
Phương Chi Viễn cầm lấy cốc nước liền uống một ngụm nước lớn, tất cả sự việc vừa qua làm cả người anh khô nóng, miệng lưỡi khô rát, quả thật cần một ngụm trà.
“Tiểu Phương, cháu là người ở đâu?” Trong lòng ông Trình đã nhận định Phương Chi Viễn, liền bắt đầu hỏi thăm tình huống của Phương Chi Viễn.
“ Chú, cháu là người địa phương thành phố T, từ nhỏ lớn lên ở đây.” Phương Chi Viễn lễ phép trả lời.
“À, thế chắc ba mẹ cháu cũng ở đây? Chắc cháu sống cùng ba mẹ à?” Ông Trình hỏi chắc chắn.
“Ba mẹ cháu qua đời rồi ạ.” Âm thanh của Phương Chi Viễn có chút trầm trầm.
“Tiểu Phương, xin lỗi. Nhắc tới chuyện buồn của cháu rồi.”Ông Trình có chút áy náy.
“Không có gì, họ đã mất nhiều năm rồi. Lúc cháu 10 tuổi, máy bay chuyến của họ có chuyện, cháu đã sống một mình nhiều năm rồi.” Phương Chi Viễn trấn an ông Trình.
“Cháu từ nhỏ sống một mình, chắc chắn không dễ dàng rồi?” ông Trình cảm động vì những gì bi thảm mà Phương Chi Viễn đã trải qua.
“May mà có bà ngoại yêu thương cháu nhất, bà cháu cháu sống nương tựa vào nhau. Năm kia bà mới mất, nên cuộc sống của cháu nhìn qua cũng không phải là bi thảm lắm đâu.” Phương Chi Viễn nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đam, bình tĩnh.
Nghe được lời nói của Phương Chi Viễn, ông Trình thở phào nhẹ nhõm. Ở trong tâm tưởng của ông, ở cùng với người có quá khứ quá mức bi thảm, đại khái là sẽ không hạnh phúc. Bởi vì trong lòng có quá nhiều nỗi đau khổ, nên rất khó để bao dung người khác. Biết được thời kỳ niên thiếu của Phương Chi Viễn vượt qua là vững chắc, ông Trình yên tâm rất nhiều.
Lại ngồi một lát, Phương Chi Viễn đứng dậy chào: “Chú, cháu về đây, mai còn có phẫu thuật, cháu phải về nghỉ sớm một chút.”
“Ăn cơm rồi lại đi đi? Bà ấy nấu ăn ngon lắm, nếu cháu không chê, lát nữa nếm thử tay nghề của bà ấy.” Ông Trình níu giữ.
“Thật không ạ? Cháu đã mười mấy năm không được ăn cơm mẹ nấu, sau khi bà ngoại qua đời, cháu cũng chưa ăn đồ ăn nhà nấu. Có thể ăn đồ ăn đồ ăn cô nấu là quá hạnh phúc, nhưng có phiền không ạ?” Phương Chi Viễn vốn muốn rời đi nên có chút do dự.
“Làm sao phiền chứ? Cháu là ân nhân của nhà chúng ta, cháu có thể ở lại ăn cơm, chúng ta vui mừng còn không kịp ấy chứ!” Ông Trình cảm thấy hưng phấn không gì tả nổi.
Phương Chi Viễn đồng ý ở lại ăn cơm, ông Trình quay đầu vào cửa phòng ngủ gọi to: “ Mẹ nó, bà mau thay đồ cho Mai Tây, lát nữa bác sĩ Phương ăn cơm ở nhà ta, bà mau làm vài món sở trường đi.”
Bà Trình đồng ý ngay: “Xong ngay rồi đây, tôi đi nấu cơm luôn!”
Bà Trình đi ra luôn, hỏi Phương Chi Viễn: “ Bác sĩ Phương, cháu thích ăn món cay Tứ Xuyên không? Có ăn được cay không?”
“Cháu ăn cay tàm tạm ạ. Cô chú ăn gì cháu ăn nấy, cháu không kén ăn. Chỉ cần là đồ ăn gia đình là được ạ!”
“Cháu ăn được cay à, tốt quá, vậy là khẩu vị giống Mai Tây nhà chúng ta rồi.” Bà Trình mỉm cười đồng ý, càng lúc càng nhìn Phương Chi Viễn thuận mắt.
Phương Chi Viễn bị ánh mắt cưng chiều và nhân từ của bà Trình làm cho có chút không được tự nhiên, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng, cảm giác tình yêu của mẹ đã bao lâu không cảm nhận được khiến anh có chút như say, giật mình chợt cảm giác bà Trình giống như mẹ mình vậy.
Bây giờ nghĩ lại, lần đầu tiên mình gặp Trình Mai Tây chỉ đơn thuần là thương xót, lần thứ hai gặp lại thì hoàn toàn là tình yêu nồng đậm và khắc chế mà ông Trình bà Trình giành cho cô, làm cho anh có chút tò mò đi cùng với thương tiếc, sự thiếu hụt vị trí cha mẹ trong cuộc sống của anh, khiến anh nảy sinh sự tò mò mà lại hâm mộ với người con gái được cha mẹ nuông chiều yêu thương này.
Lại về sau đó, tất cả những gì Trình Mai Tây trải qua, làm cho tình cảm thương xót đơn thuần của anh có thêm sự phẫn nộ và đau đớn. Người xưa nói, yêu thực ra cũng là thương xót, tất cả tình yêu, chẳng qua cũng chỉ là trân trọng duyên phận.
Nhưng mà, loại xót thương và thân thiết này, khi nào chuyển thành yêu? Phương Chi Viễn cũng không rõ ràng, có lẽ là nhìn thấy Trình Mai Tây gặp bao nhiêu đau khổ vẫn muốn cứng cỏi vươn lên như cũ.
Có lẽ là do lúc bệnh tật như vậy, cô vẫn giữ vững ý nghĩ và ý thức rõ ràng cứng cỏi, chỉ huy tất cả hành động và quyết định của cha mẹ mình, một người phụ nữ mạnh mẽ lại độc lập tự chủ như vậy, lại như thế mềm yếu bất lực, hoàn toàn không giống những người phụ nữ trước đây anh đã gặp- như dây leo quấn lấy người, lại càng khác thế hệ 9x ngu ngơ sau này về bản chất.
Tình yêu nảy sinh, có đôi khi chỉ là một ánh mắt, một động tác, một chút rung động mà thôi. Bây giờ muốn Phương Chi Viễn nói rõ mình tóm lại là yêu thích Trình Mai Tây ở điểm nào, anh cũng không rõ ràng, chỉ biết là, từ nay về sau, mỗi một động tác của người phụ nữ này, một nụ cười một cái nhăn mày, tất cả đều mạnh mẽ tác động đến con tim anh.
Bà Trình mỉm cười nhìn Phương Chi Viễn: “Mai Tây đổi quần áo xong rồi, cháu muốn đi thăm nó không?”
Ý nghĩ đang bay bổng của Phương Chi Viễn trở lại trong nháy mắt: “Cô, cháu vào thăm cô ấy chút.”
Phương Chi Viễn như chạy trốn vào phòng ngủ, chậm chạp đi tới bên giường, mỗi bước đi dường như trải qua hàng vạn lần suy tính, ngồi vào chiếc ghế bên giường, Phương Chi Viễn lấy lại bình tĩnh, sau đó kiên định nhìn Trình Mai Tây: “Mai Tây, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã có cảm giác động lòng, lần sau đó em lại tới bệnh viện, anh chắc chắn rằng mình đã yêu em, anh biết bây giờ nói những điều này cũng có khả năng không thích hợp, nhưng mà, xin em cho phép anh được ở bên cạnh em, cùng em vượt qua thời gian gian nan nhất này.”
Trình Mai Tây nhắm mặt lại, cùng lúc bị kích thích bởi niềm vui quá lớn và sự đau khổ làm cả người cô lạnh run, trong lòng chỉ có một âm thanh vang vọng: “Quá muộn, quá muộn. Tất cả đều không kịp nữa rồi.”
Phương Chi Viễn nhìn Trình Mai Tây, tạm ngừng một chút rồi lại tiếp tục: “Mai Tây, anh biết bây giờ nói với em những điều này, có khả năng là quá đột ngột và cũng quá mức, nhưng mà, anh cũng không cần câu trả lời của em ngay lập tức, chỉ là anh muốn cho em biết, em còn tốt đẹp hơn rất nhiều so với em tưởng, cũng có giá trị, người không hiểu được yêu quý trân trọng em, không đáng để em đau khổ vì hắn!”
Trình Mai Tây nhắm chặt mắt, trải qua bao nhiêu khổ cực như vậy, trăm hồi thay đổi, cuối cùng gặp được Phương Chi Viễn, nhưng mà, đã quá muộn.
Phút chốc mặn nồng chung quy vẫn là hi vọng xa vời, Phương Chi Viễn đỏ mặt ngẩng đầu, vẻ mặt xấu hổ nhìn Trình Mai Tây, ngượng ngùng nhìn ánh mắt Trình Mai Tây: “Mai Tây, anh xin lỗi, anh quên mất em còn chưa mặc đồ. Thật sự xin lỗi.”
Nói xong, Phương Chi Viễn liền chủ động đắp chăn cho Trình Mai Tây, nhưng càng vội thì càng hay mắc lỗi, lòng bàn tay anh lại chạm vào điểm hồng nhạt của Trình Mai Tây, trong nháy mắt tiếp xúc, hai người cả người run lên như bị điện giật. Phương Chi Viễn thực sự không ngờ, cho dù bị hôn mê đã lâu, nhưng Trình Mai Tây vẫn như các cô gái bình thường khác săn chắc mềm mại.
Hai lần tiếp xúc, làm cho sắc mặt Trình Mai Tây càng thêm kiều diễm, lúc này cô đôi mắt long lanh nằm trên giường, lại có vẻ mê hoặc khác. Trình Mai Tây ngây ngốc nhìn người đàn ông đang hô hấp như một cậu con trai mới lớn, từng chút từng chút vui mừng tràn ngập trong lòng cô, giống như một đóa hoa lặng lẽ nở, Trình Mai Tây cho phép bản thân mình chìm đắm trong cảm giác đã bao lâu mới có này, để niềm vui mừng này kéo dài thêm một chút.
Sau một khắc cho phép bản thân mình trầm luân, lý trí khôi phục, Trình Mai Tây thu lại ý cười nơi khóe miệng, yên lặng đóng cửa trái tim, Phương Chi Viễn có thể tùy hứng làm càn, nhưng Trình Mai Tây trong lòng vô cùng rõ ràng, đời này, mình chỉ có thể coi Phương Chi Viễn là một phong cảnh đẹp bắt gặp ven đường, có thể thưởng thức, có thể động lòng, nhưng cũng không thể tùy ý bản thân dừng lại nghỉ chân.
Nhìn nụ cười trên mặt Trình Mai Tây từng chút biến mất, Phương Chi Viễn mẫn cảm thấy lòng trầm xuống, thấp giọng hỏi nhẹ: “Làm sao thế? Em đừng tự trách, anh thực sự không cố ý, anh vừa kích động đã ôm lấy em, còn…anh không phải cố ý tranh thủ đâu!”
“Không… sao!” Mặt Trình Mai Tây không chút biểu cảm, không có phản ứng đối với lời nói của Phương Chi Viễn, âm thanh lạnh lùng xa cách, giống như một giây trước đây chính là một giấc mộng.
Phương Chi Viễn hơi trấn định lại, bình phục tâm trạng, trên mặt hiện ra nụ cười ôn hòa nhân hậu, đi ra phòng ngủ gọi bà Trình: “Cô, cô giúp Mai Tây thay quần áo đi.”
Bà Trình đồng ý đi vào phòng ngủ, có ý tứ liếc Phương Chi Viễn một cái, Phương Chi Viễn không thay đổi vẻ mặt, chính là vuốt vuốt cằm, lễ phép nhìn bà.
Ông Trình nhiệt tình đón tiếp Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, mau lại đây. Chú vừa thêm nước nóng cho cháu, cháu mệt rồi, mau tới uống nước.”
Phương Chi Viễn cầm lấy cốc nước liền uống một ngụm nước lớn, tất cả sự việc vừa qua làm cả người anh khô nóng, miệng lưỡi khô rát, quả thật cần một ngụm trà.
“Tiểu Phương, cháu là người ở đâu?” Trong lòng ông Trình đã nhận định Phương Chi Viễn, liền bắt đầu hỏi thăm tình huống của Phương Chi Viễn.
“ Chú, cháu là người địa phương thành phố T, từ nhỏ lớn lên ở đây.” Phương Chi Viễn lễ phép trả lời.
“À, thế chắc ba mẹ cháu cũng ở đây? Chắc cháu sống cùng ba mẹ à?” Ông Trình hỏi chắc chắn.
“Ba mẹ cháu qua đời rồi ạ.” Âm thanh của Phương Chi Viễn có chút trầm trầm.
“Tiểu Phương, xin lỗi. Nhắc tới chuyện buồn của cháu rồi.”Ông Trình có chút áy náy.
“Không có gì, họ đã mất nhiều năm rồi. Lúc cháu 10 tuổi, máy bay chuyến của họ có chuyện, cháu đã sống một mình nhiều năm rồi.” Phương Chi Viễn trấn an ông Trình.
“Cháu từ nhỏ sống một mình, chắc chắn không dễ dàng rồi?” ông Trình cảm động vì những gì bi thảm mà Phương Chi Viễn đã trải qua.
“May mà có bà ngoại yêu thương cháu nhất, bà cháu cháu sống nương tựa vào nhau. Năm kia bà mới mất, nên cuộc sống của cháu nhìn qua cũng không phải là bi thảm lắm đâu.” Phương Chi Viễn nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đam, bình tĩnh.
Nghe được lời nói của Phương Chi Viễn, ông Trình thở phào nhẹ nhõm. Ở trong tâm tưởng của ông, ở cùng với người có quá khứ quá mức bi thảm, đại khái là sẽ không hạnh phúc. Bởi vì trong lòng có quá nhiều nỗi đau khổ, nên rất khó để bao dung người khác. Biết được thời kỳ niên thiếu của Phương Chi Viễn vượt qua là vững chắc, ông Trình yên tâm rất nhiều.
Lại ngồi một lát, Phương Chi Viễn đứng dậy chào: “Chú, cháu về đây, mai còn có phẫu thuật, cháu phải về nghỉ sớm một chút.”
“Ăn cơm rồi lại đi đi? Bà ấy nấu ăn ngon lắm, nếu cháu không chê, lát nữa nếm thử tay nghề của bà ấy.” Ông Trình níu giữ.
“Thật không ạ? Cháu đã mười mấy năm không được ăn cơm mẹ nấu, sau khi bà ngoại qua đời, cháu cũng chưa ăn đồ ăn nhà nấu. Có thể ăn đồ ăn đồ ăn cô nấu là quá hạnh phúc, nhưng có phiền không ạ?” Phương Chi Viễn vốn muốn rời đi nên có chút do dự.
“Làm sao phiền chứ? Cháu là ân nhân của nhà chúng ta, cháu có thể ở lại ăn cơm, chúng ta vui mừng còn không kịp ấy chứ!” Ông Trình cảm thấy hưng phấn không gì tả nổi.
Phương Chi Viễn đồng ý ở lại ăn cơm, ông Trình quay đầu vào cửa phòng ngủ gọi to: “ Mẹ nó, bà mau thay đồ cho Mai Tây, lát nữa bác sĩ Phương ăn cơm ở nhà ta, bà mau làm vài món sở trường đi.”
Bà Trình đồng ý ngay: “Xong ngay rồi đây, tôi đi nấu cơm luôn!”
Bà Trình đi ra luôn, hỏi Phương Chi Viễn: “ Bác sĩ Phương, cháu thích ăn món cay Tứ Xuyên không? Có ăn được cay không?”
“Cháu ăn cay tàm tạm ạ. Cô chú ăn gì cháu ăn nấy, cháu không kén ăn. Chỉ cần là đồ ăn gia đình là được ạ!”
“Cháu ăn được cay à, tốt quá, vậy là khẩu vị giống Mai Tây nhà chúng ta rồi.” Bà Trình mỉm cười đồng ý, càng lúc càng nhìn Phương Chi Viễn thuận mắt.
Phương Chi Viễn bị ánh mắt cưng chiều và nhân từ của bà Trình làm cho có chút không được tự nhiên, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng, cảm giác tình yêu của mẹ đã bao lâu không cảm nhận được khiến anh có chút như say, giật mình chợt cảm giác bà Trình giống như mẹ mình vậy.
Bây giờ nghĩ lại, lần đầu tiên mình gặp Trình Mai Tây chỉ đơn thuần là thương xót, lần thứ hai gặp lại thì hoàn toàn là tình yêu nồng đậm và khắc chế mà ông Trình bà Trình giành cho cô, làm cho anh có chút tò mò đi cùng với thương tiếc, sự thiếu hụt vị trí cha mẹ trong cuộc sống của anh, khiến anh nảy sinh sự tò mò mà lại hâm mộ với người con gái được cha mẹ nuông chiều yêu thương này.
Lại về sau đó, tất cả những gì Trình Mai Tây trải qua, làm cho tình cảm thương xót đơn thuần của anh có thêm sự phẫn nộ và đau đớn. Người xưa nói, yêu thực ra cũng là thương xót, tất cả tình yêu, chẳng qua cũng chỉ là trân trọng duyên phận.
Nhưng mà, loại xót thương và thân thiết này, khi nào chuyển thành yêu? Phương Chi Viễn cũng không rõ ràng, có lẽ là nhìn thấy Trình Mai Tây gặp bao nhiêu đau khổ vẫn muốn cứng cỏi vươn lên như cũ.
Có lẽ là do lúc bệnh tật như vậy, cô vẫn giữ vững ý nghĩ và ý thức rõ ràng cứng cỏi, chỉ huy tất cả hành động và quyết định của cha mẹ mình, một người phụ nữ mạnh mẽ lại độc lập tự chủ như vậy, lại như thế mềm yếu bất lực, hoàn toàn không giống những người phụ nữ trước đây anh đã gặp- như dây leo quấn lấy người, lại càng khác thế hệ 9x ngu ngơ sau này về bản chất.
Tình yêu nảy sinh, có đôi khi chỉ là một ánh mắt, một động tác, một chút rung động mà thôi. Bây giờ muốn Phương Chi Viễn nói rõ mình tóm lại là yêu thích Trình Mai Tây ở điểm nào, anh cũng không rõ ràng, chỉ biết là, từ nay về sau, mỗi một động tác của người phụ nữ này, một nụ cười một cái nhăn mày, tất cả đều mạnh mẽ tác động đến con tim anh.
Bà Trình mỉm cười nhìn Phương Chi Viễn: “Mai Tây đổi quần áo xong rồi, cháu muốn đi thăm nó không?”
Ý nghĩ đang bay bổng của Phương Chi Viễn trở lại trong nháy mắt: “Cô, cháu vào thăm cô ấy chút.”
Phương Chi Viễn như chạy trốn vào phòng ngủ, chậm chạp đi tới bên giường, mỗi bước đi dường như trải qua hàng vạn lần suy tính, ngồi vào chiếc ghế bên giường, Phương Chi Viễn lấy lại bình tĩnh, sau đó kiên định nhìn Trình Mai Tây: “Mai Tây, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã có cảm giác động lòng, lần sau đó em lại tới bệnh viện, anh chắc chắn rằng mình đã yêu em, anh biết bây giờ nói những điều này cũng có khả năng không thích hợp, nhưng mà, xin em cho phép anh được ở bên cạnh em, cùng em vượt qua thời gian gian nan nhất này.”
Trình Mai Tây nhắm mặt lại, cùng lúc bị kích thích bởi niềm vui quá lớn và sự đau khổ làm cả người cô lạnh run, trong lòng chỉ có một âm thanh vang vọng: “Quá muộn, quá muộn. Tất cả đều không kịp nữa rồi.”
Phương Chi Viễn nhìn Trình Mai Tây, tạm ngừng một chút rồi lại tiếp tục: “Mai Tây, anh biết bây giờ nói với em những điều này, có khả năng là quá đột ngột và cũng quá mức, nhưng mà, anh cũng không cần câu trả lời của em ngay lập tức, chỉ là anh muốn cho em biết, em còn tốt đẹp hơn rất nhiều so với em tưởng, cũng có giá trị, người không hiểu được yêu quý trân trọng em, không đáng để em đau khổ vì hắn!”
Trình Mai Tây nhắm chặt mắt, trải qua bao nhiêu khổ cực như vậy, trăm hồi thay đổi, cuối cùng gặp được Phương Chi Viễn, nhưng mà, đã quá muộn.
/217
|