Sau khi cậu im lặng, câu đầu tiên Hạ Kế Uy nói ra, mang theo tiếng thở dài: "Nếu bức ảnh đặt ở đầu giường con vẫn còn thì tốt rồi."
"Cha không biết con có ấn tượng với bức ảnh đó tới mức nào, đó là một trong số ít những bức ảnh chụp khi còn trẻ của mẹ con. Khi con 4 tuổi bà ấy vẫn còn bóng dáng lờ mờ của hồi thiếu nữ, không như bây giờ..."
"Bà ấy không thích trông thấy dáng vẻ của mình trước lúc lập gia đình, những tấm hình cũ của gia đình chúng ta đã bị bà ấy dọn sạch hầu hết luôn rồi. Nhưng từ khung ảnh kia của con, hẳn vẫn lờ mờ đoán ra, lúc bà ấy hơn hai mươi tuổi rất xinh đẹp—— Cho dù trong khung ảnh đó bà ấy cũng có hơi biến dạng rồi, nhưng dáng vẻ xinh xắn giữa mặt mày vẫn còn."
Lúc Hạ Kế Uy nói tới đây, trong ánh mắt vô thức tản ra vẻ thâm tình, nhưng vẻ thâm tình này bay về từ quá khứ, gửi tới người yêu hồi còn thiếu nữ, tựa như bức ảnh cũ, đã hơi hoen ố.
Ông nhắm mắt lại giây lát, thở dài, mở mắt ra lần nữa, nhìn tấm thảm, tiếp tục thấp giọng kể lại.
"Cha không biết, con có từng nghĩ tới, vì sao mẹ con lại biến thành dáng vẻ như này hay chưa. Xã giao làm ăn, bán buôn qua lại—— Mấy chuyện này hao tổn tâm tư, khiến rất nhiều người từ yểu điệu dịu dàng, hóa thành tai to mặt lớn. Nhưng cũng không hoàn toàn là thế, ít nhất thì con thấy mấy năm nay, cha cũng không thay đổi gì nhiều."
"Lần đầu cha gặp bà ấy, bà ấy mặc một chiếc váy đỏ dài, cười rất hồn nhiên, thực sự quá đỗi xinh đẹp, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, đôi mắt con cũng giống hệt như thế. Bà ấy cũng hết mực lương thiện, không mang lòng tranh cường háo thắng, thích nuôi mèo chăn cún, trồng hoa trồng rau nhất, còn cả đọc sách nữa—— Khi đó ai trông thấy bà ấy, trong lòng đều sẽ thích bà. So với bà ấy bây giờ..." Vẻ thở dài của Hạ Kế Uy càng nặng, nâng tay lên, để hình chữ thập, đầu ngón tay chạm vào giữa mày, "Đúng là khác biệt hoàn toàn."
"Khi ấy bà có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cuối cùng bà ấy lại chọn cha, sau khi cha mẹ kết hôn chẳng bao lâu, bà ấy có con."
"..."
"Nhưng tiệc vui chóng tàn."
"Gia đình chúng ta chủ yếu kinh doanh dược phẩm sinh học, con cũng biết đó. Lúc đó mẹ con sợ cha vất vả, xuống phòng thí nghiệm, để ý thiết bị, bà ấy cũng làm giúp nữa. Nhưng cha mãi chẳng biết có điểm nào xảy ra vấn đề... Đã sơ suất ở giai đoạn nào, lúc mẹ con mang thai con, tiếp xúc với virus bị rò rỉ khỏi phòng thí nghiệm. Rõ ràng mỗi vòng kiểm định nào cũng rất nghiêm ngặt, nhiều năm tới vậy cũng chưa từng xuất hiện sơ suất."
Dù Hạ Kế Uy có nhắm mắt kể lại chuyện này, vẫn có thể thông qua hàng mày ông nhíu chặt nhìn ra vẻ đau đớn của ông.
"Khi đó bà ấy đã mang thai mấy tháng rồi, bác sĩ tư nhân nhà chúng ta bảo bà ấy phải tiến hành trị liệu, mà cách trị liệu này nhất định sẽ khiến thai nhi tử vong, bọn họ muốn bà ấy phá thai trước đã. Bà không chịu—— Thể chất bà không tốt, trước khi mang thai bác sĩ đã từng nói, có thể bà ấy khó mà mang thai được, nên bà ấy vô cùng trân trọng con, bà ấy cảm thấy bà không thể có được đứa con thứ hai. Hơn nữa khi ấy đã qua mấy tháng rồi, ngày nào bà cũng ôm nỗi mong chờ vô hạn ngóng trông con ra đời, thậm chí vào khi ấy số lần nói chuyện với con còn nhiều hơn cả với cha—— Họ muốn đưa con ra khỏi cơ thể bà ấy, muốn phán cho con cái chết, bà ấy không chịu."
"Tất cả mọi người không coi con là một người sống, chỉ coi con là một phôi thai, một hạt giống, chỉ có bà ấy vì mang thai con, gắn liền máu thịt từng giây từng phút với con, nên từ lúc tim thai con còn chưa xuất hiện, bà ấy đã yêu con vô bờ, bà ấy bảo con là món quà đẹp nhất thượng đế ban tặng cho bà, đã đặt tên cho con từ rất sớm, gọi con là Hạ Dư."
"Bọn cha khuyên nhủ bà ấy rất lâu, bao gồm cả cha nữa, xin lỗi con." Hạ Kế Uy nói, "Cha thừa nhận khi đó cha yêu bà ấy hơn yêu con, cha không muốn bà ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cha cũng không ngừng cầu xin bà ấy phá thai đi, sau này không có con, thì nhận nuôi một đứa, cũng được thôi mà. Cha không muốn mất bà ấy."
"Nhưng bà ấy dù thế nào cũng không chấp nhận. Bà ấy nhìn như người rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, mười con trâu cũng không kéo nổi người lại. Lần nào bà ấy cũng khóc lóc nói đừng làm tổn thương Hạ Dư, bà ấy bảo con rất sợ, bà ấy có thể cảm nhận được, chỉ mỗi bà ấy có thể bảo vệ con thôi—— Bà ấy cho rằng đó là lỗi của bà ấy, là bà ấy bất cẩn, mới dẫn tới việc lây nhiễm ngoài ý muốn đó."
Thiếu nữ ấy, người phụ nữ đó, người mẹ, người vợ kia, tiếng bà khóc khản cả giọng tựa như vẫn vang ngay bên tai——
"Đừng giết nó... Em có thể cảm nhận được nó mà... Đó là con của em..."
"Đừng động vào nó... Đừng động vào nó được không... Mấy người làm tổn thương tôi đi, dù thế nào cũng được, là do tôi sai, là tôi hại nó, tôi muốn nó được sống... Nó còn nhỏ như vậy... Mấy người đừng giết nó được không..."
Hạ Kế Uy không cẩn thận nhớ lại ký ức quá mức đau đớn đối với ông này lâu rồi.
Ông đè nén hồi lâu, mới có thể cố sức bình tĩnh tiếp tục thuật lại chuyện cũ.
"Khi đó tâm lí bà ấy đã sắp sụp đổ, khó mà tưởng tượng nổi nếu thật sự tiến hành cưỡng chế bà ấy phá thai, sẽ tạo thành hậu quả thế nào, cha đoán bà ấy không thể chịu nổi, nếu con mà chết, bà ấy cũng sẽ đánh mất sức sống theo đó. Người mẹ nào cũng giống nhau cả, bà ấy là người phụ nữ có tình mẹ rất mạnh mẽ, bà ấy không thể chấp nhận nổi vì sai lầm của bà ấy, mà lại dẫn tới cái chết của con." Hạ Kế Uy bảo, "Huống chi bà ấy rất có thể không được làm mẹ nữa."
"Khi đó bà ấy lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, người gầy sọp đi, lo âu cùng sợ hãi khiến trạng thái tinh thần bà ấy cũng hơi bất thường, càng đừng nói tới chuyện sau khi bà ấy nhiễm virus các cơ quan cũng suy yếu dần. Mấy lần bà ấy bỏ trốn khỏi nhà... Bà ấy cảm thấy bọn cha sẽ thừa dịp bà ấy ngủ say để đòi mạng con, bà ấy muốn nhẫn nhịn qua chín tháng sinh nở, khi đó không ai cản nổi bà ấy cả."
Hạ Kế Uy lại thở dài một tiếng: "Thật sự chẳng còn cách nào khác... Còn tiếp tục như thế, bà ấy sẽ tự hành hạ mình tới chết mất. Cho nên sau lần cuối tìm thấy bà đưa về, cha tìm tới một phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu. Cha hỏi ông ta có cách gì giải quyết những tổn thương virus tạo nên với bà ấy không, đồng thời cũng bảo vệ con được hết sức có thể, để con vượt qua được tháng cuối bình yên.—— Cuối cùng bọn họ, cung cấp cho cha một loại thuốc."
"RN-13."
"Đó là một loại thuốc tái sinh tế bào, có thể chữa trị các tế bào bị tổn thương hoàn mĩ."
Hạ Dư nổi giận, cậu cảm thấy ông chỉ nói với cậu cho qua: "Trên thế giới làm gì có thứ nào có thể chữa trị tế bào hoàn toàn được cơ chứ!"
"Có. Hạ Dư, con bình tĩnh chút. Có." Hạ Kế Uy nói, "Nhưng con nói cũng đúng, RN-13 không chữa trị tế bào hoàn toàn, còn đang trong giai đoạn nghiên cứu rất sớm, phía trước còn một con đường dài lắm. Có điều sau đó lại có số liệu Sơ Hoàng để tham khảo..."
Hạ Dư hung dữ nói: "Số liệu Sơ Hoàng là gì?"
"Con từng xem 《 Resident Evil 》, có nhớ Red Queen trong ấy không?"
"Sơ Hoàng cũng như Red Queen, không phải người thật sự tồn tại. Bởi vì chẳng ai có thể trải qua hết quá trình trị liệu của RN-13 mà không bị hành hạ tới chết cả. Nó là một số liệu mô phỏng, tượng trưng cho một con người từng tiến hành tái sinh tế báo. Mà cái gọi là số liệu Sơ Hoàng, chính ra xuất phát từ những tính toán, về khả năng tự hồi phục của con người với các loại bệnh trong tình huống như thế."
"Cụ thể cha cũng không thể giải thích nhiều với con, nhưng RN-13 là hy vọng duy nhất của bọn cha lúc bấy giờ. Nên cho dù nó rất nguy hiểm, chưa từng có ai làm thí nghiệm, là loại thuốc hoàn toàn vi phạm luật, bọn cha vẫn sử dụng nó. Đó là cách tồi tệ nhất, cũng là cách duy nhất có thể bảo vệ được cả hai."
"... Cha thừa nhận khi đó là cha thiếu suy xét." Hạ Kế Uy nói, "Nhưng cha không có cách nào khác. Chứng lo âu, chứng hoang tưởng, bệnh trầm cảm... Chồng chất lên nhau trong thời gian mang thai, trạng thái tinh thần bà ấy hỗn loạn hoàn toàn, so với trơ mắt nhìn bà ấy tự hành hạ mình tới chết... Cha thà đánh cược một phen."
Rèm bay bay nhẹ nhàng, cũng như thở dài một tiếng với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
"Kết quả là, RN-13 quả thực đã chiến thắng virus trong cơ thể bà ấy, phục hồi lại tế bào bị hư tổn của bà ấy với tốc độ kinh người. Tâm trạng bà ấy bình ổn lại, cuối cùng sinh ra con."
"Nhưng RN-13 vốn là một loại thuốc chưa hoàn thành, dã tâm của nó quá lớn, tái sinh tế bào là tiền đề, đưa ra khiêu chiến cuối cùng với bệnh tật của con người, với kỹ thuật y học hiện tại, vốn không thể thực hiện nổi, Sơ Hoàng chỉ là một suy tưởng hoàn mỹ mà thôi. Công dụng chữa trị của loại thuốc này đúng là rất mạnh, thậm chí các cơ quan bị suy kiệt còn có thể trở mình, cứu được bệnh nhân sử dụng nó. Nhưng tác dụng phụ của nó dần lộ ra trên người con và mẹ của con."
"Cho dù lúc ấy người chế tạo thuốc chỉ sử dụng một liều rất nhỏ cho hai người, cách sử dụng cũng cẩn thận vô cùng, nhưng tất cả vẫn không thể tránh được việc sẽ xảy ra."
"Hormone mẹ con bắt đầu tiết ra kì lạ, dung mạo bà ấy dần trở nên... Không còn đẹp nữa." Như thể tới tận hôm nay, Hạ Kế Uy vẫn khó mà gắn từ xấu xí lên người vợ ông, cho dù đây là sự thật mà người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra.
Nhưng ông không nói nên lời.
Đó là vợ của ông, là người con gái lựa chọn ông trong vô vàn người ngưỡng mộ, ông vẫn còn nhớ dáng vẻ xinh đẹp nhất của bà ấy rõ ràng.
Hạ Kế Uy khó khăn nói: "Dáng người cũng bắt đầu biến dạng... Lúc con 4 tuổi vẫn còn miễn cưỡng nhìn ra bóng dáng của quá khứ, không như bây giờ."
Mặc cho ai từng nhìn, cũng thấy như một con nhện tham lam béo ú.
Mỹ nhân thời trẻ tuổi rực rỡ mất dung nhan xinh đẹp, đó chính là một chuyện tàn nhẫn đau đớn vô nhường.
Ban đầu Lữ Chi Thư còn không cảm thấy gì, nhưng từ từ, bà dần nhận ra—— Đó là một loại "cơ quan suy kiệt" trên địa vị xã hội.
Một gương mặt đẹp mắt, có thể mang lại thiện ý lẫn thuận lợi vô ngần cho người ta.
Bà đã quen nhận được những ánh mắt ước ao, ái mộ, ngắm nhìn từ khi còn nhỏ.
Ai cũng thân thiện với bà, bà không biết thế giới thuộc về những cô nàng khác như thế nào.
Ban đầu bà còn đắm chìm trong nỗi vui sướng của người làm mẹ, không bận tâm tới bản thân dần trông như miếng kem tan chảy trong gương. Nhưng sau đó...
"Ngại quá, chỗ này có người ngồi rồi."
"Không được, không thể ưu tiên."
"Bác gái à, size bộ này bác mặc bị nhỏ đấy, hay là cháu lấy cho bác một bộ vừa với bác nhé?"
Bà bước đi trong xã hội, chợt thấy thứ gì cũng trở nên xa lạ tới thế. Chẳng ai thiết tha lấy lòng bà, đám con trai cũng không đỏ mặt ngạc nhiên khi nói chuyện với bà nữa, bà bị gọi là bác gái, bị mấy cô nàng xinh đẹp cười nhạo thân hình bà béo ú, hằn từng ngấn sau lưng.
Bà hoảng hốt, như chú mèo bị cắt râu, tới bước chân cũng không biết nên bước thế nào mới đúng.
Càng khiến người ta đau lòng hơn, những người quen từ lâu lần đầu tiên trông thấy bà hiện tại, đều sẽ để lộ ánh mắt khiếp sợ—— Cho dù có che giấu hay không, loại ánh mắt ấy cũng quá sắc bén, đâm vào bà bê bết máu thịt.
Bà ngày càng uất ức, giận dữ, đập phá đồ...
Có một ngày Hạ Kế Uy về tới nhà, phát hiện bà đang đốt lửa trong sân, người làm đứng cạnh không biết phải làm sao, nhìn bà đốt hết toàn bộ những thứ quần áo, giày dép, ảnh chụp... Khi còn là một thiếu nữ.
Bà quay đầu cười, gương mặt hơi xệ xuống run run, run thành chút vẻ sung sướng đáng sợ.
—— Bà không còn liên quan tới quá khứ.
Bà phá kén ra, là người biến dị.
"Mẹ con thay đổi." Hạ Kế Uy nói, "Dần dần, ngày càng sắc bén hơn... Đừng nói là con, ngay cả cha, có đôi khi còn không nhận ra bà ấy nữa."
"Bà ấy yêu con, nhưng bà ấy rất sợ phải trông thấy bóng dáng bà ấy của quá khứ trên người con—— Khiến bà ấy nhớ lại những tháng ngày, mà bà ấy không thể quay trở về. Bản thân bà ấy luôn cố gắng quên mấy chuyện ấy đi."
"Bà ấy không còn thích mèo thích cún, trồng cây trồng cỏ, thậm chí bà ấy còn tách biệt độc lập ra khỏi bên cạnh cha, bà ấy tự dựa vào việc làm ăn của mình, kiếm được tiền, lúc bà ấy nhận được địa vị xã hội bây giờ, bà có thể mơ hồ nhớ lại dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp của bà ấy, thái độ dịu dàng mọi người đối xử với bà, từ trong sự tôn trọng của người khác."
Giọng Hạ Kế Uy ít nhiều mang theo chút thương cảm: "Hạ Dư, thật ra bà ấy rất đáng thương."
"... Con đừng trách bà ấy. Bà ấy không thể đối diện với con được, ngay cả cha cũng thấy áy náy vô cùng, rất nhiều lúc, luôn cố chiều theo ý của bà ấy."
"Bệnh của con... Cũng là do RN-13 tạo thành, bà ấy luôn rất áy náy. Lần nào con phát bệnh, cũng là một loại tra tấn với bà ấy cả. Cho tới giờ bà ấy vẫn thường sống trong nỗi thống khổ ấy, có đôi khi bà ấy ngủ rồi, cha vẫn nghe thấy bà ấy bảo..."
Hạ Kế Uy ngừng một lát.
Không biết có phải vì ánh sáng trong phòng hay không, đôi mắt ông hình như đã hơi ươn ướt.
Hạ Dư chết lặng nghe hồi lâu, giờ mới nhẹ giọng hỏi: "... Bà ấy nói gì?"
Hạ Kế Uy gục đầu xuống, như người gỗ bị cắt đứt dây.
"Bà ấy bảo, là lỗi của bà ấy."
——
Người phụ nữ thì thào trong giấc mơ:
"Là lỗi của mẹ."
"Do mẹ không bảo vệ tốt cho con."
"..."
Giọng Hạ Kế Uy có hơi khàn, ông hắng giọng, vẫn rất trầm thấp: "... Bà ấy nói xong, bà ấy lại bật cười trong mơ, cười tới tưởng như kẻ điên... Cha nghĩ mấy năm nay bà ấy chưa từng thật sự được giải thoát khỏi ký ức ấy."
"Nhất là sau khi bà ấy sinh ra Hạ Lí, bà ấy nhận ra bà vẫn có thể mang thai đứa thứ hai, cha không biết trong lòng bà ấy liệu có từng hối hận hay không, nhưng quả thực bà ấy càng cứng rắn hơn, nhiều lúc cha cũng không có cách nào để nói chuyện đàng hoàng với bà ấy được, như thể bà ấy không chịu tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ bản thân bà ấy ra."
"Suy nghĩ trong lòng mẹ con, giờ đã chẳng ai biết được nữa. Nhưng mà Hạ Dư à, cha có thể chắc chắn rằng." Hạ Kế Uy quay đầu đi, nhìn thiếu niên vẫn nằm mãi trên giường, nghe toàn bộ nội dung mà chẳng lên tiếng một lần.
"... Bà ấy từng yêu con bằng cả sinh mạng."
"..."
"Cho dù... Cho dù giờ bà ấy đã thay đổi hoàn toàn... Cha nghĩ sâu trong lòng bà ấy, vẫn còn lưu lại một phần tình yêu dành cho con hệt như lúc trước."
Không phải vì ánh sáng, mắt Hạ Kế Uy thật sự hơi đỏ.
Nhiều năm tới thế, lần đầu tiên ông để lộ hết vết sẹo đau đớn trước một người.
"Vậy nên, cho dù thế nào... Cha cảm thấy... Dù sao con... Cũng nên có chút thiện ý với bà ấy... Lúc bà ấy còn muốn quan tâm tới con lần nữa, bà ấy phải bước lên lưỡi đao quá khứ, đi về phía con. Hạ Dư, đã từng chỉ có mỗi một mình bà ấy, có phải bỏ mạng cũng muốn con được sống."
Giọng Hạ Kế Uy càng khàn hơn: "Con có thể đối xử với bà ấy tốt chút được không..."
Hạ Dư không nói gì.
Thật lâu sau, Hạ Kế Uy hình như nhìn thấy ánh nước, chảy xuống khuôn mặt che khuất dưới cánh tay của Hạ Dư, không biết có phải ảo giác của ông hay không, giọt nước ấy chảy vào tóc mai rất nhanh, biến mất không còn trông thấy.
Mà Hạ Dư xoay người, không nằm ngửa nữa, quay lưng về phía ông.
"Cha ra ngoài đi." Cậu nhẹ giọng nói, "Con muốn yên tĩnh một mình một lúc. Được không ạ?"
Loại thuốc RN-13 ấy, là nguyên nhân dẫn tới chứng Ebola thần kinh.
Lúc Hạ Kế Uy sử dụng, là kiểu bệnh mãn tính chữa bừa, hơn nữa người chế thuốc ngoại quốc kia cũng không phải chính quy, loại thuốc này hình như được họ lấy từ cơ quan nghiên cứu khoa học nào đó của Mỹ tới, bọn họ không thể kể hết bí mật cho ông biết. Nên tình trạng RN-13 sẽ tạo thành kích thích thần kinh với người dùng, Hạ Kế Uy hoàn toàn không biết tới.
Tới khi ông biết đến ghi chép về hồ sơ những người thí nghiệm và các loại bệnh trước đó, cũng đã muộn rồi.
Lữ Chi Thư không bị bệnh, nhưng tính cách đã thay đổi chóng vánh, dung nhan biến dạng, cũng chẳng khác gì mắc bệnh tâm thần cả. Hạ Dư thì không may mắn như thế, cậu trở thành ca bệnh Ebola thần kinh thứ tư.
Sau khi Hạ Kế Uy phát hiện căn bệnh này trên người con mình, từng tranh cãi với công ty dược ngoại quốc kia, nhưng nội bộ công ty dược ấy có thay đổi, giang sơn đổi chủ, ông chủ cũ bị giết hại tàn nhẫn, giám đốc mới nhậm chức chẳng mấy quan tâm chuyện này, nên cũng không muốn giúp đỡ.
Sau đó, Hạ Kế Uy chẳng còn hợp tác hay qua lại với công ty dược ngoại quốc ấy nữa.
Nhưng những thứ thành hiện thực lại chẳng thể nào thay đổi.
Hạ Dư nằm trên giường rất lâu, vì rèm dày nặng đóng quá kín, khó rõ sớm chiều, chỉ còn tiếng đồng hồ quả lắc, quanh quẩn mãi trong căn phòng ngủ yên tĩnh.
Tích tắc, tích tắc.
Chẳng biết qua bao lâu, Hạ Dư mới đứng dậy, cậu đi tới trước giá sách, rút một tấm ảnh chụp cũ từ quyển sách 《 trăm năm cô đơn 》 ra.
Trên ảnh là suối phun nước nóng ở vườn quốc gia Yellowstone, đó cũng là bức ảnh duy nhất của cậu với cha mẹ được chụp trong lần đi du lịch ba người, trên ảnh cậu vẫn còn rất nhỏ, được Hạ Kế Uy trẻ tuổi bế trong lòng, bên cạnh là người phụ nữ dáng người tầm trung, nét mặt vẫn lờ mờ có vẻ xinh đẹp, bà mỉm cười, mái tóc xoăn đen buông trên vai, mặc một chiếc váy ren đen, đội mũ vành tròn, nép vào bên người chồng.
Cậu vuốt ve gương mặt người phụ nữ trên ảnh chụp——
Sau rất lâu rất lâu, Hạ Dư chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau.
Lúc Lữ Chi Thư đang tự tay chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, trông thấy Hạ Dư hiếm khi xuống tầng, đi tới cạnh bàn ăn.
Hạ Kế Uy vẫn còn giữ thói quen cũ, cho dù bây giờ không còn là thời giấy báo nữa, nhưng ông vẫn thích vừa ăn sáng, vừa lật từng trang báo vào sáng sớm.
"Dậy sớm thế à?" Hạ Kế Uy nâng mắt khỏi tờ báo.
Lữ Chi Thư nghe tiếng, quay đầu lại, thấy cậu con trai mình lấy lòng bao lâu không buồn đáp lại thế mà hôm nay lại chịu ăn sáng với bọn họ, nhất thời không cầm chắc chảo, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Cho dù vẻ mặt Hạ Dư còn rất thờ ơ, bà vẫn cảm thấy đây là bước tiến rất lớn rồi.
"Hạ Dư muốn gì thế? Cà phê? Trà?"
Hạ Dư bình tĩnh đáp: "Gì cũng được, cảm ơn mẹ."
Sau khi dùng bữa sáng xong, Lữ Chi Thư nhạy bén tiếp thu được chút tín hiệu Hạ Dư phát ra—— Băng dày ba thước, không chỉ vì lạnh mỗi một ngày, cậu không thể thân thiết với họ quá.
Nhưng ít nhất cậu cũng không dựng thái độ đề phòng cao ngất nữa.
Cậu thử tiếp xúc với bọn họ.
Vì thế Lữ Chi Thư được khích lệ.
"Hạ Dư à..."
"Dạ?"
"Mẹ tìm cho con một vị bác sĩ mới, cũng còn trẻ lắm, dễ nói chuyện với con, mấy ngày nay trạng thái con không ổn, con xem hay là, để cậu ấy tới khám bệnh cho con nhé."
"..."
Bác sĩ mới à...
Không biết vì sao Hạ Dư lại nhớ tới Tạ Thanh Trình ôm bó hoa tú cầu, lần đầu tiên bước vào nhà cậu năm ấy.
Cậu nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng nhẹ giọng nói ra ba chữ: "Tùy mẹ cả."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở ấm áp, mọi người vẫn có thể chửi người nhà Hạ Dư được nhe, (nếu không thì hình như chẳng có ai để chửi nữa á)... Không cần lo chửi lộn người đâu ha...
"Cha không biết con có ấn tượng với bức ảnh đó tới mức nào, đó là một trong số ít những bức ảnh chụp khi còn trẻ của mẹ con. Khi con 4 tuổi bà ấy vẫn còn bóng dáng lờ mờ của hồi thiếu nữ, không như bây giờ..."
"Bà ấy không thích trông thấy dáng vẻ của mình trước lúc lập gia đình, những tấm hình cũ của gia đình chúng ta đã bị bà ấy dọn sạch hầu hết luôn rồi. Nhưng từ khung ảnh kia của con, hẳn vẫn lờ mờ đoán ra, lúc bà ấy hơn hai mươi tuổi rất xinh đẹp—— Cho dù trong khung ảnh đó bà ấy cũng có hơi biến dạng rồi, nhưng dáng vẻ xinh xắn giữa mặt mày vẫn còn."
Lúc Hạ Kế Uy nói tới đây, trong ánh mắt vô thức tản ra vẻ thâm tình, nhưng vẻ thâm tình này bay về từ quá khứ, gửi tới người yêu hồi còn thiếu nữ, tựa như bức ảnh cũ, đã hơi hoen ố.
Ông nhắm mắt lại giây lát, thở dài, mở mắt ra lần nữa, nhìn tấm thảm, tiếp tục thấp giọng kể lại.
"Cha không biết, con có từng nghĩ tới, vì sao mẹ con lại biến thành dáng vẻ như này hay chưa. Xã giao làm ăn, bán buôn qua lại—— Mấy chuyện này hao tổn tâm tư, khiến rất nhiều người từ yểu điệu dịu dàng, hóa thành tai to mặt lớn. Nhưng cũng không hoàn toàn là thế, ít nhất thì con thấy mấy năm nay, cha cũng không thay đổi gì nhiều."
"Lần đầu cha gặp bà ấy, bà ấy mặc một chiếc váy đỏ dài, cười rất hồn nhiên, thực sự quá đỗi xinh đẹp, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, đôi mắt con cũng giống hệt như thế. Bà ấy cũng hết mực lương thiện, không mang lòng tranh cường háo thắng, thích nuôi mèo chăn cún, trồng hoa trồng rau nhất, còn cả đọc sách nữa—— Khi đó ai trông thấy bà ấy, trong lòng đều sẽ thích bà. So với bà ấy bây giờ..." Vẻ thở dài của Hạ Kế Uy càng nặng, nâng tay lên, để hình chữ thập, đầu ngón tay chạm vào giữa mày, "Đúng là khác biệt hoàn toàn."
"Khi ấy bà có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cuối cùng bà ấy lại chọn cha, sau khi cha mẹ kết hôn chẳng bao lâu, bà ấy có con."
"..."
"Nhưng tiệc vui chóng tàn."
"Gia đình chúng ta chủ yếu kinh doanh dược phẩm sinh học, con cũng biết đó. Lúc đó mẹ con sợ cha vất vả, xuống phòng thí nghiệm, để ý thiết bị, bà ấy cũng làm giúp nữa. Nhưng cha mãi chẳng biết có điểm nào xảy ra vấn đề... Đã sơ suất ở giai đoạn nào, lúc mẹ con mang thai con, tiếp xúc với virus bị rò rỉ khỏi phòng thí nghiệm. Rõ ràng mỗi vòng kiểm định nào cũng rất nghiêm ngặt, nhiều năm tới vậy cũng chưa từng xuất hiện sơ suất."
Dù Hạ Kế Uy có nhắm mắt kể lại chuyện này, vẫn có thể thông qua hàng mày ông nhíu chặt nhìn ra vẻ đau đớn của ông.
"Khi đó bà ấy đã mang thai mấy tháng rồi, bác sĩ tư nhân nhà chúng ta bảo bà ấy phải tiến hành trị liệu, mà cách trị liệu này nhất định sẽ khiến thai nhi tử vong, bọn họ muốn bà ấy phá thai trước đã. Bà không chịu—— Thể chất bà không tốt, trước khi mang thai bác sĩ đã từng nói, có thể bà ấy khó mà mang thai được, nên bà ấy vô cùng trân trọng con, bà ấy cảm thấy bà không thể có được đứa con thứ hai. Hơn nữa khi ấy đã qua mấy tháng rồi, ngày nào bà cũng ôm nỗi mong chờ vô hạn ngóng trông con ra đời, thậm chí vào khi ấy số lần nói chuyện với con còn nhiều hơn cả với cha—— Họ muốn đưa con ra khỏi cơ thể bà ấy, muốn phán cho con cái chết, bà ấy không chịu."
"Tất cả mọi người không coi con là một người sống, chỉ coi con là một phôi thai, một hạt giống, chỉ có bà ấy vì mang thai con, gắn liền máu thịt từng giây từng phút với con, nên từ lúc tim thai con còn chưa xuất hiện, bà ấy đã yêu con vô bờ, bà ấy bảo con là món quà đẹp nhất thượng đế ban tặng cho bà, đã đặt tên cho con từ rất sớm, gọi con là Hạ Dư."
"Bọn cha khuyên nhủ bà ấy rất lâu, bao gồm cả cha nữa, xin lỗi con." Hạ Kế Uy nói, "Cha thừa nhận khi đó cha yêu bà ấy hơn yêu con, cha không muốn bà ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cha cũng không ngừng cầu xin bà ấy phá thai đi, sau này không có con, thì nhận nuôi một đứa, cũng được thôi mà. Cha không muốn mất bà ấy."
"Nhưng bà ấy dù thế nào cũng không chấp nhận. Bà ấy nhìn như người rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, mười con trâu cũng không kéo nổi người lại. Lần nào bà ấy cũng khóc lóc nói đừng làm tổn thương Hạ Dư, bà ấy bảo con rất sợ, bà ấy có thể cảm nhận được, chỉ mỗi bà ấy có thể bảo vệ con thôi—— Bà ấy cho rằng đó là lỗi của bà ấy, là bà ấy bất cẩn, mới dẫn tới việc lây nhiễm ngoài ý muốn đó."
Thiếu nữ ấy, người phụ nữ đó, người mẹ, người vợ kia, tiếng bà khóc khản cả giọng tựa như vẫn vang ngay bên tai——
"Đừng giết nó... Em có thể cảm nhận được nó mà... Đó là con của em..."
"Đừng động vào nó... Đừng động vào nó được không... Mấy người làm tổn thương tôi đi, dù thế nào cũng được, là do tôi sai, là tôi hại nó, tôi muốn nó được sống... Nó còn nhỏ như vậy... Mấy người đừng giết nó được không..."
Hạ Kế Uy không cẩn thận nhớ lại ký ức quá mức đau đớn đối với ông này lâu rồi.
Ông đè nén hồi lâu, mới có thể cố sức bình tĩnh tiếp tục thuật lại chuyện cũ.
"Khi đó tâm lí bà ấy đã sắp sụp đổ, khó mà tưởng tượng nổi nếu thật sự tiến hành cưỡng chế bà ấy phá thai, sẽ tạo thành hậu quả thế nào, cha đoán bà ấy không thể chịu nổi, nếu con mà chết, bà ấy cũng sẽ đánh mất sức sống theo đó. Người mẹ nào cũng giống nhau cả, bà ấy là người phụ nữ có tình mẹ rất mạnh mẽ, bà ấy không thể chấp nhận nổi vì sai lầm của bà ấy, mà lại dẫn tới cái chết của con." Hạ Kế Uy bảo, "Huống chi bà ấy rất có thể không được làm mẹ nữa."
"Khi đó bà ấy lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, người gầy sọp đi, lo âu cùng sợ hãi khiến trạng thái tinh thần bà ấy cũng hơi bất thường, càng đừng nói tới chuyện sau khi bà ấy nhiễm virus các cơ quan cũng suy yếu dần. Mấy lần bà ấy bỏ trốn khỏi nhà... Bà ấy cảm thấy bọn cha sẽ thừa dịp bà ấy ngủ say để đòi mạng con, bà ấy muốn nhẫn nhịn qua chín tháng sinh nở, khi đó không ai cản nổi bà ấy cả."
Hạ Kế Uy lại thở dài một tiếng: "Thật sự chẳng còn cách nào khác... Còn tiếp tục như thế, bà ấy sẽ tự hành hạ mình tới chết mất. Cho nên sau lần cuối tìm thấy bà đưa về, cha tìm tới một phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu. Cha hỏi ông ta có cách gì giải quyết những tổn thương virus tạo nên với bà ấy không, đồng thời cũng bảo vệ con được hết sức có thể, để con vượt qua được tháng cuối bình yên.—— Cuối cùng bọn họ, cung cấp cho cha một loại thuốc."
"RN-13."
"Đó là một loại thuốc tái sinh tế bào, có thể chữa trị các tế bào bị tổn thương hoàn mĩ."
Hạ Dư nổi giận, cậu cảm thấy ông chỉ nói với cậu cho qua: "Trên thế giới làm gì có thứ nào có thể chữa trị tế bào hoàn toàn được cơ chứ!"
"Có. Hạ Dư, con bình tĩnh chút. Có." Hạ Kế Uy nói, "Nhưng con nói cũng đúng, RN-13 không chữa trị tế bào hoàn toàn, còn đang trong giai đoạn nghiên cứu rất sớm, phía trước còn một con đường dài lắm. Có điều sau đó lại có số liệu Sơ Hoàng để tham khảo..."
Hạ Dư hung dữ nói: "Số liệu Sơ Hoàng là gì?"
"Con từng xem 《 Resident Evil 》, có nhớ Red Queen trong ấy không?"
"Sơ Hoàng cũng như Red Queen, không phải người thật sự tồn tại. Bởi vì chẳng ai có thể trải qua hết quá trình trị liệu của RN-13 mà không bị hành hạ tới chết cả. Nó là một số liệu mô phỏng, tượng trưng cho một con người từng tiến hành tái sinh tế báo. Mà cái gọi là số liệu Sơ Hoàng, chính ra xuất phát từ những tính toán, về khả năng tự hồi phục của con người với các loại bệnh trong tình huống như thế."
"Cụ thể cha cũng không thể giải thích nhiều với con, nhưng RN-13 là hy vọng duy nhất của bọn cha lúc bấy giờ. Nên cho dù nó rất nguy hiểm, chưa từng có ai làm thí nghiệm, là loại thuốc hoàn toàn vi phạm luật, bọn cha vẫn sử dụng nó. Đó là cách tồi tệ nhất, cũng là cách duy nhất có thể bảo vệ được cả hai."
"... Cha thừa nhận khi đó là cha thiếu suy xét." Hạ Kế Uy nói, "Nhưng cha không có cách nào khác. Chứng lo âu, chứng hoang tưởng, bệnh trầm cảm... Chồng chất lên nhau trong thời gian mang thai, trạng thái tinh thần bà ấy hỗn loạn hoàn toàn, so với trơ mắt nhìn bà ấy tự hành hạ mình tới chết... Cha thà đánh cược một phen."
Rèm bay bay nhẹ nhàng, cũng như thở dài một tiếng với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
"Kết quả là, RN-13 quả thực đã chiến thắng virus trong cơ thể bà ấy, phục hồi lại tế bào bị hư tổn của bà ấy với tốc độ kinh người. Tâm trạng bà ấy bình ổn lại, cuối cùng sinh ra con."
"Nhưng RN-13 vốn là một loại thuốc chưa hoàn thành, dã tâm của nó quá lớn, tái sinh tế bào là tiền đề, đưa ra khiêu chiến cuối cùng với bệnh tật của con người, với kỹ thuật y học hiện tại, vốn không thể thực hiện nổi, Sơ Hoàng chỉ là một suy tưởng hoàn mỹ mà thôi. Công dụng chữa trị của loại thuốc này đúng là rất mạnh, thậm chí các cơ quan bị suy kiệt còn có thể trở mình, cứu được bệnh nhân sử dụng nó. Nhưng tác dụng phụ của nó dần lộ ra trên người con và mẹ của con."
"Cho dù lúc ấy người chế tạo thuốc chỉ sử dụng một liều rất nhỏ cho hai người, cách sử dụng cũng cẩn thận vô cùng, nhưng tất cả vẫn không thể tránh được việc sẽ xảy ra."
"Hormone mẹ con bắt đầu tiết ra kì lạ, dung mạo bà ấy dần trở nên... Không còn đẹp nữa." Như thể tới tận hôm nay, Hạ Kế Uy vẫn khó mà gắn từ xấu xí lên người vợ ông, cho dù đây là sự thật mà người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra.
Nhưng ông không nói nên lời.
Đó là vợ của ông, là người con gái lựa chọn ông trong vô vàn người ngưỡng mộ, ông vẫn còn nhớ dáng vẻ xinh đẹp nhất của bà ấy rõ ràng.
Hạ Kế Uy khó khăn nói: "Dáng người cũng bắt đầu biến dạng... Lúc con 4 tuổi vẫn còn miễn cưỡng nhìn ra bóng dáng của quá khứ, không như bây giờ."
Mặc cho ai từng nhìn, cũng thấy như một con nhện tham lam béo ú.
Mỹ nhân thời trẻ tuổi rực rỡ mất dung nhan xinh đẹp, đó chính là một chuyện tàn nhẫn đau đớn vô nhường.
Ban đầu Lữ Chi Thư còn không cảm thấy gì, nhưng từ từ, bà dần nhận ra—— Đó là một loại "cơ quan suy kiệt" trên địa vị xã hội.
Một gương mặt đẹp mắt, có thể mang lại thiện ý lẫn thuận lợi vô ngần cho người ta.
Bà đã quen nhận được những ánh mắt ước ao, ái mộ, ngắm nhìn từ khi còn nhỏ.
Ai cũng thân thiện với bà, bà không biết thế giới thuộc về những cô nàng khác như thế nào.
Ban đầu bà còn đắm chìm trong nỗi vui sướng của người làm mẹ, không bận tâm tới bản thân dần trông như miếng kem tan chảy trong gương. Nhưng sau đó...
"Ngại quá, chỗ này có người ngồi rồi."
"Không được, không thể ưu tiên."
"Bác gái à, size bộ này bác mặc bị nhỏ đấy, hay là cháu lấy cho bác một bộ vừa với bác nhé?"
Bà bước đi trong xã hội, chợt thấy thứ gì cũng trở nên xa lạ tới thế. Chẳng ai thiết tha lấy lòng bà, đám con trai cũng không đỏ mặt ngạc nhiên khi nói chuyện với bà nữa, bà bị gọi là bác gái, bị mấy cô nàng xinh đẹp cười nhạo thân hình bà béo ú, hằn từng ngấn sau lưng.
Bà hoảng hốt, như chú mèo bị cắt râu, tới bước chân cũng không biết nên bước thế nào mới đúng.
Càng khiến người ta đau lòng hơn, những người quen từ lâu lần đầu tiên trông thấy bà hiện tại, đều sẽ để lộ ánh mắt khiếp sợ—— Cho dù có che giấu hay không, loại ánh mắt ấy cũng quá sắc bén, đâm vào bà bê bết máu thịt.
Bà ngày càng uất ức, giận dữ, đập phá đồ...
Có một ngày Hạ Kế Uy về tới nhà, phát hiện bà đang đốt lửa trong sân, người làm đứng cạnh không biết phải làm sao, nhìn bà đốt hết toàn bộ những thứ quần áo, giày dép, ảnh chụp... Khi còn là một thiếu nữ.
Bà quay đầu cười, gương mặt hơi xệ xuống run run, run thành chút vẻ sung sướng đáng sợ.
—— Bà không còn liên quan tới quá khứ.
Bà phá kén ra, là người biến dị.
"Mẹ con thay đổi." Hạ Kế Uy nói, "Dần dần, ngày càng sắc bén hơn... Đừng nói là con, ngay cả cha, có đôi khi còn không nhận ra bà ấy nữa."
"Bà ấy yêu con, nhưng bà ấy rất sợ phải trông thấy bóng dáng bà ấy của quá khứ trên người con—— Khiến bà ấy nhớ lại những tháng ngày, mà bà ấy không thể quay trở về. Bản thân bà ấy luôn cố gắng quên mấy chuyện ấy đi."
"Bà ấy không còn thích mèo thích cún, trồng cây trồng cỏ, thậm chí bà ấy còn tách biệt độc lập ra khỏi bên cạnh cha, bà ấy tự dựa vào việc làm ăn của mình, kiếm được tiền, lúc bà ấy nhận được địa vị xã hội bây giờ, bà có thể mơ hồ nhớ lại dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp của bà ấy, thái độ dịu dàng mọi người đối xử với bà, từ trong sự tôn trọng của người khác."
Giọng Hạ Kế Uy ít nhiều mang theo chút thương cảm: "Hạ Dư, thật ra bà ấy rất đáng thương."
"... Con đừng trách bà ấy. Bà ấy không thể đối diện với con được, ngay cả cha cũng thấy áy náy vô cùng, rất nhiều lúc, luôn cố chiều theo ý của bà ấy."
"Bệnh của con... Cũng là do RN-13 tạo thành, bà ấy luôn rất áy náy. Lần nào con phát bệnh, cũng là một loại tra tấn với bà ấy cả. Cho tới giờ bà ấy vẫn thường sống trong nỗi thống khổ ấy, có đôi khi bà ấy ngủ rồi, cha vẫn nghe thấy bà ấy bảo..."
Hạ Kế Uy ngừng một lát.
Không biết có phải vì ánh sáng trong phòng hay không, đôi mắt ông hình như đã hơi ươn ướt.
Hạ Dư chết lặng nghe hồi lâu, giờ mới nhẹ giọng hỏi: "... Bà ấy nói gì?"
Hạ Kế Uy gục đầu xuống, như người gỗ bị cắt đứt dây.
"Bà ấy bảo, là lỗi của bà ấy."
——
Người phụ nữ thì thào trong giấc mơ:
"Là lỗi của mẹ."
"Do mẹ không bảo vệ tốt cho con."
"..."
Giọng Hạ Kế Uy có hơi khàn, ông hắng giọng, vẫn rất trầm thấp: "... Bà ấy nói xong, bà ấy lại bật cười trong mơ, cười tới tưởng như kẻ điên... Cha nghĩ mấy năm nay bà ấy chưa từng thật sự được giải thoát khỏi ký ức ấy."
"Nhất là sau khi bà ấy sinh ra Hạ Lí, bà ấy nhận ra bà vẫn có thể mang thai đứa thứ hai, cha không biết trong lòng bà ấy liệu có từng hối hận hay không, nhưng quả thực bà ấy càng cứng rắn hơn, nhiều lúc cha cũng không có cách nào để nói chuyện đàng hoàng với bà ấy được, như thể bà ấy không chịu tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ bản thân bà ấy ra."
"Suy nghĩ trong lòng mẹ con, giờ đã chẳng ai biết được nữa. Nhưng mà Hạ Dư à, cha có thể chắc chắn rằng." Hạ Kế Uy quay đầu đi, nhìn thiếu niên vẫn nằm mãi trên giường, nghe toàn bộ nội dung mà chẳng lên tiếng một lần.
"... Bà ấy từng yêu con bằng cả sinh mạng."
"..."
"Cho dù... Cho dù giờ bà ấy đã thay đổi hoàn toàn... Cha nghĩ sâu trong lòng bà ấy, vẫn còn lưu lại một phần tình yêu dành cho con hệt như lúc trước."
Không phải vì ánh sáng, mắt Hạ Kế Uy thật sự hơi đỏ.
Nhiều năm tới thế, lần đầu tiên ông để lộ hết vết sẹo đau đớn trước một người.
"Vậy nên, cho dù thế nào... Cha cảm thấy... Dù sao con... Cũng nên có chút thiện ý với bà ấy... Lúc bà ấy còn muốn quan tâm tới con lần nữa, bà ấy phải bước lên lưỡi đao quá khứ, đi về phía con. Hạ Dư, đã từng chỉ có mỗi một mình bà ấy, có phải bỏ mạng cũng muốn con được sống."
Giọng Hạ Kế Uy càng khàn hơn: "Con có thể đối xử với bà ấy tốt chút được không..."
Hạ Dư không nói gì.
Thật lâu sau, Hạ Kế Uy hình như nhìn thấy ánh nước, chảy xuống khuôn mặt che khuất dưới cánh tay của Hạ Dư, không biết có phải ảo giác của ông hay không, giọt nước ấy chảy vào tóc mai rất nhanh, biến mất không còn trông thấy.
Mà Hạ Dư xoay người, không nằm ngửa nữa, quay lưng về phía ông.
"Cha ra ngoài đi." Cậu nhẹ giọng nói, "Con muốn yên tĩnh một mình một lúc. Được không ạ?"
Loại thuốc RN-13 ấy, là nguyên nhân dẫn tới chứng Ebola thần kinh.
Lúc Hạ Kế Uy sử dụng, là kiểu bệnh mãn tính chữa bừa, hơn nữa người chế thuốc ngoại quốc kia cũng không phải chính quy, loại thuốc này hình như được họ lấy từ cơ quan nghiên cứu khoa học nào đó của Mỹ tới, bọn họ không thể kể hết bí mật cho ông biết. Nên tình trạng RN-13 sẽ tạo thành kích thích thần kinh với người dùng, Hạ Kế Uy hoàn toàn không biết tới.
Tới khi ông biết đến ghi chép về hồ sơ những người thí nghiệm và các loại bệnh trước đó, cũng đã muộn rồi.
Lữ Chi Thư không bị bệnh, nhưng tính cách đã thay đổi chóng vánh, dung nhan biến dạng, cũng chẳng khác gì mắc bệnh tâm thần cả. Hạ Dư thì không may mắn như thế, cậu trở thành ca bệnh Ebola thần kinh thứ tư.
Sau khi Hạ Kế Uy phát hiện căn bệnh này trên người con mình, từng tranh cãi với công ty dược ngoại quốc kia, nhưng nội bộ công ty dược ấy có thay đổi, giang sơn đổi chủ, ông chủ cũ bị giết hại tàn nhẫn, giám đốc mới nhậm chức chẳng mấy quan tâm chuyện này, nên cũng không muốn giúp đỡ.
Sau đó, Hạ Kế Uy chẳng còn hợp tác hay qua lại với công ty dược ngoại quốc ấy nữa.
Nhưng những thứ thành hiện thực lại chẳng thể nào thay đổi.
Hạ Dư nằm trên giường rất lâu, vì rèm dày nặng đóng quá kín, khó rõ sớm chiều, chỉ còn tiếng đồng hồ quả lắc, quanh quẩn mãi trong căn phòng ngủ yên tĩnh.
Tích tắc, tích tắc.
Chẳng biết qua bao lâu, Hạ Dư mới đứng dậy, cậu đi tới trước giá sách, rút một tấm ảnh chụp cũ từ quyển sách 《 trăm năm cô đơn 》 ra.
Trên ảnh là suối phun nước nóng ở vườn quốc gia Yellowstone, đó cũng là bức ảnh duy nhất của cậu với cha mẹ được chụp trong lần đi du lịch ba người, trên ảnh cậu vẫn còn rất nhỏ, được Hạ Kế Uy trẻ tuổi bế trong lòng, bên cạnh là người phụ nữ dáng người tầm trung, nét mặt vẫn lờ mờ có vẻ xinh đẹp, bà mỉm cười, mái tóc xoăn đen buông trên vai, mặc một chiếc váy ren đen, đội mũ vành tròn, nép vào bên người chồng.
Cậu vuốt ve gương mặt người phụ nữ trên ảnh chụp——
Sau rất lâu rất lâu, Hạ Dư chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau.
Lúc Lữ Chi Thư đang tự tay chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, trông thấy Hạ Dư hiếm khi xuống tầng, đi tới cạnh bàn ăn.
Hạ Kế Uy vẫn còn giữ thói quen cũ, cho dù bây giờ không còn là thời giấy báo nữa, nhưng ông vẫn thích vừa ăn sáng, vừa lật từng trang báo vào sáng sớm.
"Dậy sớm thế à?" Hạ Kế Uy nâng mắt khỏi tờ báo.
Lữ Chi Thư nghe tiếng, quay đầu lại, thấy cậu con trai mình lấy lòng bao lâu không buồn đáp lại thế mà hôm nay lại chịu ăn sáng với bọn họ, nhất thời không cầm chắc chảo, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Cho dù vẻ mặt Hạ Dư còn rất thờ ơ, bà vẫn cảm thấy đây là bước tiến rất lớn rồi.
"Hạ Dư muốn gì thế? Cà phê? Trà?"
Hạ Dư bình tĩnh đáp: "Gì cũng được, cảm ơn mẹ."
Sau khi dùng bữa sáng xong, Lữ Chi Thư nhạy bén tiếp thu được chút tín hiệu Hạ Dư phát ra—— Băng dày ba thước, không chỉ vì lạnh mỗi một ngày, cậu không thể thân thiết với họ quá.
Nhưng ít nhất cậu cũng không dựng thái độ đề phòng cao ngất nữa.
Cậu thử tiếp xúc với bọn họ.
Vì thế Lữ Chi Thư được khích lệ.
"Hạ Dư à..."
"Dạ?"
"Mẹ tìm cho con một vị bác sĩ mới, cũng còn trẻ lắm, dễ nói chuyện với con, mấy ngày nay trạng thái con không ổn, con xem hay là, để cậu ấy tới khám bệnh cho con nhé."
"..."
Bác sĩ mới à...
Không biết vì sao Hạ Dư lại nhớ tới Tạ Thanh Trình ôm bó hoa tú cầu, lần đầu tiên bước vào nhà cậu năm ấy.
Cậu nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng nhẹ giọng nói ra ba chữ: "Tùy mẹ cả."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở ấm áp, mọi người vẫn có thể chửi người nhà Hạ Dư được nhe, (nếu không thì hình như chẳng có ai để chửi nữa á)... Không cần lo chửi lộn người đâu ha...
/266
|