Khi ấy cậu vẫn còn học sơ trung, trong cái độ tuổi thiếu nam thiếu nữ ấy, hình như ngày nào cũng có sự thay đổi mới, cả xương cốt cũng phát triển nhanh chóng trong sự ngây ngô.
Vóc dáng Hạ Dư cao lên từng ngày, vóc người thiếu niên dần trở nên rắn rỏi, trở nên cao lớn, mà giọng nói chợt hóa trầm thấp, quần áo trước đây cậu không còn mặc vừa nữa, đồng phục mới may qua nửa học kì đã bắt đầu có vẻ ngắn đi, bởi vậy cậu thường nới hai cúc của sơ mi trắng, size giày cũng hay chọn cỡ lớn hơn.
Ngoại trừ thay đổi bên ngoài trên thân thể ra, không khí nói chuyện cũng thay đổi.
Bên cạnh cậu bỗng có rất nhiều cô bé ríu rít, cả đám sẽ bất chợt im re lúc cậu tới gần, rồi lại cười hi hi ha ha giòn tan sau khi cậu rời đi.
Trong ngăn kéo của cậu ngoài sách giáo khoa được xếp ngăn nắp, bắt đầu xuất hiện các phong thư đủ màu, tờ giấy bên trong mang mùi thơm nức mũi, viết lời âu yếm buồn nôn khiến cậu ghét bỏ không thôi.
Khó đỡ hơn nữa là có đôi khi cậu còn bị chặn lại ở lối lên cầu thang khu giảng đường, đối diện là nữ sinh cậu còn chẳng nhớ được ngũ quan, nhận món quà mà cô bé dạt dào mong chờ đưa cho, sau đó cậu vẫn phải hào hoa lịch sự mỉm cười, đáp trả cô bé một lời khẳng định và an ủi phù hợp, cố hết sức từ chối đối phương mà không làm tổn thương tình cảm của người ta.
Mỗi khi gặp chuyện như thế, Hạ Dư luôn là một cái đầu mà hai cái lớn*.
(*Một cái đầu hai cái lớn: chỉ chuyện quá mức phiền phức, hoặc bản thân gặp chuyện xui xẻo không thể giải quyết được, hết sức đau đầu về chuyện đó.)
Cậu thừa nhận cậu còn dối trá hơn Vệ Đông Hằng hơn mấy tuổi kia, cùng là nam sinh có dáng dấp đẹp chạm tay là bỏng, mà Vệ Đông Hằng sẽ trợn trắng mắt từ chối người khác, viết hẳn "Tôi rất quý giá, phụ nữ không xứng" trên mặt.
Mà cậu chỉ có thể bày ra vẻ mặt hết mực quan tâm cho mọi người thấy.
Ai bảo cậu là học bá, là tấm gương mẫu mực khiến giáo viên bớt phiền lòng.
Mà Vệ Đông Hằng cũng chỉ đẹp trai thôi, là tên họ Vệ mà ai cũng biết là học tra rác rưởi cả.
Hạ Dư vì thế chỉ đành lặp lại lời từ chối nhàm chán hết lần này tới lần khác, từ chối xong còn phải an ủi mấy học tỷ học muội nữa, cậu thấy rất phiền phức, nhất là cậu chờ mãi chờ mãi, chờ được vô số bức thư tình của các nữ sinh, lại mãi chẳng đợi được thư tình của Tạ Tuyết gửi cậu——
Đúng thế, Hạ Dư bắt đầu từ tuổi dậy thì, đã xác định tâm ý của mình với Tạ Tuyết.
Cậu sẽ đặc biệt chú ý tới Tạ Tuyết, nhìn qua thì chẳng có cảm xúc gì, nhưng thật ra vẫn ngoảnh mặt làm thinh để ý tới từng hành động của Tạ Tuyết, kiên nhẫn nghe Tạ Tuyết kể về tất cả những nam minh tinh mà cô thích, muốn tìm ra điểm chung của mấy người cô hứng thú.
Cuối cùng Hạ Dư với IQ giải đề toán Olympic bằng giây, đưa ra được một đáp án mà tới cậu cũng khó có thể chấp nhận nổi——
Tạ Tuyết là brocon*, mấy vị đàn ông mà cô chấp nhận, nhiều ít gì cũng có chỗ nào đó, giống với Tạ Thanh Trình.
(*Brocon: cuồng anh/em trai.)
Mấy vị diễn viên nè, ca sĩ đó, có người hoặc là không theo khuôn khổ, hoặc là kiêu ngạo, không thì trầm tĩnh lạnh lùng, không thì bất khuất, trên người luôn có chút khí chất của Tạ Thanh Trình.
Nói vậy cũng không phải bảo Tạ Tuyết có tình cảm cảm với anh trai, muốn yêu đương với anh của cô, đương nhiên không hề có. Chỉ là bảo Tạ Tuyết hình như cho rằng tuy anh trai cô là một vị thẳng nam toxic, rất nhiều tật xấu, nhưng từ tận đáy lòng cô kính nể Tạ Thanh Trình, tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của cô khi đó chắc chắn đã bị Tạ Thanh Trình ảnh hưởng, cảm thấy đàn ông như anh trai cô là đáng tin nhất. ngôn tình hay
Loại ảnh hưởng này khó mà nhận ra, thậm chí ngay cả bản thân Tạ Tuyết cũng không phát hiện.
Nhưng Tạ Tuyết sẽ vô thức nói——
"Oa, diễn viên này ấm áp ghê, dáng vẻ ảnh nấu cơm giống anh trai chị nè."
"Uầy, diễn viên này đẹp trai quá, anh chị cũng chơi bóng vậy á."
Hoặc là: "Í, sao diễn viên này để tóc dài thế nhỉ... Anh chị bảo con trai thì nên ra dáng của con trai, phải nam tính một chút chứ..."
Hạ Dư là người tự phụ, luôn cảm thấy bản thân đẹp trai, thẩm mĩ cũng không tệ, không rõ loại đàn ông bị thời đại xô vào bờ cát như Tạ Thanh Trình thì có gì hay, nên ngay từ đầu cũng hoàn toàn không chịu chấp nhận, mà muốn thay đổi lại gu thẩm mĩ của Tạ Tuyết.
Nhưng cho dù cậu ấm áp lễ phép, hay là xa hoa phóng túng, chỉ cần Tạ Tuyết không cảm nhận được chút khí chất gì giống Tạ Thanh Trình từ trên người cậu, Tạ Tuyết sẽ chẳng hứng thú với cậu nữa.
"Cúc sơ mi em đừng có cởi, học sinh thì phải ra dáng học sinh."
"Tốt nhất là mặc quần thu dài đi, quần đùi thể thao nhà trường phát bình thường quá, không hợp với em."
Sau đó Tạ Tuyết nghĩ nghĩ, thế mà còn lôi một bức ảnh cũ của anh cô lúc học trung học, nghiêm túc chỉ vào nam sinh dáng người cao nhất ở một góc kia, bảo: "Em xem, vậy cũng khá đẹp mà."
Tạ Thanh Trình trên ảnh rất trẻ rất đẹp trai, nhưng trong mắt Hạ Dư có thể nói là lỗi thời quá mức. Có ai cứng nhắc mặc nguyên bộ đồng phục như thế bao giờ, lại còn giặt sạch sẽ như thế, cứ như giây tiếp theo phải vào ICU nên cả người được sát khuẩn ấy, tới cả bức ảnh chụp cũ cũng không che nổi chiếc áo sơ mi chữ T trắng tinh.
Còn cả đôi chân kia, đôi chân trắng lóa cả mắt như thế, đều bị che dưới lớp quần dài, cả bức ảnh ai ai xung quanh cũng mặc quần đùi đồ hè, chỉ mỗi Tạ Thanh Trình mặc đồ thu, dáng vẻ thờ ơ mang nét mặt bình tĩnh tự nhiên lành lạnh.
Đây không phải có bệnh à?
Đẹp chỗ nào thế?
Nhưng Tạ Tuyết bảo: "Thì là đẹp đó! Còn cả khi đó ảnh để kiểu tóc này, mặc quần áo này, ui chao, tuy rằng mặt không giống nhau, nhưng khí chất trầm ổn này đã rất giống đại ca đương gia của Nghê gia mà Ngô Trấn Vũ diễn trong Vô Gian Đạo rồi, rất đẹp trai rất mạnh mẽ rất ưu nhã, đẹp trai hơn hẳn mấy nam sinh các em bây giờ nhiều!... Chưa kể cho em nghe nè, em cũng được đó chứ, có điều khí chất của em cứ giống cảnh sát Lưu thiếu niên trong Vô Gian Đạo ấy, phản diện, đôi lúc cười rộ lên trông còn hơi lưu manh."
Tạ Tuyết thích xem Vô Gian Đạo, một bộ phim thôi mà xem hết lượt này tới lượt khác, buột miệng nói ra toàn là tên nhân vật trong đó, sau đó lại cảm khái: "Ầy, gen nhà bọn chị ưu tú quá đi mất. Anh chị đẹp trai hết sẩy."
Hạ Dư nhìn thiếu niên đẹp trai chính trực trong ảnh, lạnh mặt úp khung ảnh ấy xuống: "Đẹp trai chỗ nào."
Một lát sau lại không cam lòng, lật bức ảnh ấy lên, ngó thêm mấy lần, lạnh nhạt nói: "Xấu."
Lần này không có cơ hội úp xuống nữa, Tạ Tuyết đã giật lại bức ảnh từ trong tay cậu, giận dữ nói: "Xí! Em ghen ghét chị xinh đẹp! Ghen ghét anh chị đẹp trai thì có!"
"..."
Chẳng có gì để nói với bà chị này nữa, ghen ghét Tạ Thanh Trình đẹp trai còn chưa nói, ghen ghét cô nàng xinh đẹp là cái quỷ gì... Không đúng, ghen ghét Tạ Thanh Trình đẹp trai cũng không có khả năng.
Cậu đẹp như thế, mấy cô bé khắp trường đều tặng chocolate lẫn thư tình cho cậu, vì sao cậu phải ghen tị với một người đàn ông nhàm chán lỗi thời?
Cậu mới không thèm để ý dáng vẻ Tạ Thanh Trình thế nào ấy.
Nhưng hôm đó, sau khi Tạ Tuyết tiễn mình khỏi nhà, Hạ Dư đã bị đả kích ngồi bên bàn học nghịch điện thoại, không ngừng bật sáng màn hình rồi lại tắt đi. Sáng tối chợt lóe chợt tắt đan xen trong mắt cậu, lúc sáng lên trong mắt cậu chỉ có ánh sáng điện thoại, lúc tối, trên màn hình lại hiện lên gương mặt thiếu niên đã lộ vẻ anh khí sắc sảo.
Hạ Dư nhìn chằm chằm bóng mình trong màn hình chốc lát, trợn trắng mắt, mắng một tiếng, sau đó lại mở khóa màn hình, ấm ức gõ vào——
Sáu chữ "Vô Gian Đạo Ngô Trấn Vũ".
Ấn xuống công cụ tìm kiếm.
Buổi chiều nóng nực ẩm thấp ấy, thiếu niên ngồi bên bàn học, dưới bàn học là quần đùi thể thao của học sinh, còn có đôi chân dài trắng nõn săn chắc. Cậu thờ ơ nhìn chằm chằm hàng loạt ảnh phim Vô Gian Đạo, nhìn vị đại ca xã hội đen lạnh lùng kia, vừa nhìn chằm chằm vừa đen mặt, như thể diễn viên nợ cậu trăm triệu: "Có nề có nếp, khí chất này hay ho ở đâu chứ..."
"Tốt hả? Đẹp hả?"
"... Chẳng đẹp trai chút nào hết."
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Tạ Thanh Trình có việc tạm ở lại Hạ gia ngáp ngủ đi ra khỏi phòng khách, thiếu chút nữa va vào mũi Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình hơi ngẩn ra, ngái ngủ vẫn còn chưa tan liếc qua: "Nhóc quỷ, em làm gì đấy?"
Nói thật, khi đó Tạ Thanh Trình gọi Hạ Dư là nhóc quỷ, cũng không phù hợp lắm.
Hạ Dư sau lúc dậy thì cả người phát triển rất nhanh, Tạ Thanh Trình đã quen cúi đầu nhìn xuống cậu, nhưng chỉ trong khoảng thời gian chỉ chớp mắt này, anh phải làm quen với việc nhìn thẳng vào thằng nhóc nhỏ hơn mình mười mấy tuổi này, hơn nữa đối phương sẽ còn lớn hơn cao hơn, có lẽ chẳng bao lâu nữa, anh phải học cách ngước lên nhìn cậu—— Chắc cũng vì như thế, thái độ Tạ Thanh Trình khi đó với Hạ Dư vẫn luôn rất không thân thiện.
Lại còn có thói quen lúc Hạ Dư gọi anh, cúi đầu nhìn xuống.
Kết quả không phải là nhìn thấy quần đùi đồng phục cùng chân dài của Hạ Dư, thì là nhìn thấy đôi chân đi giày thể thao size 42 của Hạ Dư.
Nhưng hôm ấy có chút khác biệt.
Ngày đó Tạ Thanh Trình liếc qua liếc lại một cái, không phải trông thấy Hạ Dư mặc quần đùi đồng phục, mà là chiếc quần dài xuân thu nghiêm túc được là thẳng thướm.
Anh hơi sửng sốt, lại đưa tầm mắt lên trên.
Hay thật đấy, Hạ Dư chẳng biết uống lộn thuốc gì, đổi một chiếc áo sơ mi chữ T hết sức sạch sẽ, trắng như phát sáng, cúc cài cổ áo cài lên tận cúc trên cùng, ngay cả tóc cũng đổi kiểu, gương mặt thiếu niên vốn có tóc mái rủ xuống, giờ lại đổi thành kiểu tóc gọn gàng để lộ trán với lông mày.
Nhìn qua còn hơi quen mắt.
Nhưng Tạ Thanh Trình không nhớ tới cùng là giống ai.
"... Em đổi tạo hình à?"
Hạ Dư hé miệng, mặt nghiêm túc, không bảo đúng cũng chẳng nói không phải, nghẹn hồi lâu, cuối cùng mới xanh mặt như bị độc lan vào tim hỏi câu: "Anh cảm thấy sao?"
Tạ Thanh Trình khó hiểu, nhưng vẫn cẩn thận đánh giá cậu từ đầu tới chân một lần: "Cũng được, thuận mắt hơn lúc trước đấy."
"... Hừ."
"Nhưng hình như gặp ở đâu rồi."
"... Hừ!"
Hạ Dư trợn trắng mắt, kiêu căng ngạo mạn, giữ kín như bưng rời đi, để lại Tạ Thanh Trình đang rửa mặt còn chưa tỉnh táo lắm, lẩm bẩm: "Nhóc quỷ hôm nay phát khùng gì thế nhỉ..."
Trang phục hôm ấy của Hạ Dư, đương nhiên nhận được sự tán dương nhiệt tình của Tạ Tuyết.
"Oa! Nhóc đẹp trai à em đẹp trai quá đi mất!"
"Hôm nay em đẹp trai vô cùng!"
Hạ Dư vừa sung sướng trong lòng, vừa làm bộ không thèm để ý lời khen của cô, nhàn nhạt bảo: "Sao em không thấy thế nhỉ, chẳng qua tóc hơi dài, em để Tony cắt qua loa mấy đường thôi."
"Thật sự đẹp trai lắm lắm!"
Trong lòng Hạ Dư sung sướng, nhưng vẻ mặt càng thêm thâm sâu lạnh nhạt.
Vì thế từ ngày hôm ấy, cậu nhóc bắt đầu cố tình nghiên cứu cách ăn mặc của tên đàn ông già là Tạ Thanh Trình này, chi tiết khí chất, sau đó vừa chậc chậc cảm thấy ghét bỏ, vừa miễn cưỡng dựa vào đó học theo.
Kết quả có một ngày, Hạ Dư bỗng để ý tới lúc Tạ Thanh Trình xắn tay áo lên rửa tay, vị trí trên cổ tay trái Tạ Thanh Trình, có một dòng chữ xăm viết rất nhỏ, nghiêng nghiêng tinh tế, như sợi lắc tay bằng tiếng Anh.
Khi đó Hạ Dư nghĩ, hình xăm của Tạ Thanh Trình hình như rất kỳ quái, chẳng lẽ lúc anh còn thiếu niên cũng từng trải qua thời kì phản nghịch ngông cuồng không nghe phép tắc?
Vóc dáng Hạ Dư cao lên từng ngày, vóc người thiếu niên dần trở nên rắn rỏi, trở nên cao lớn, mà giọng nói chợt hóa trầm thấp, quần áo trước đây cậu không còn mặc vừa nữa, đồng phục mới may qua nửa học kì đã bắt đầu có vẻ ngắn đi, bởi vậy cậu thường nới hai cúc của sơ mi trắng, size giày cũng hay chọn cỡ lớn hơn.
Ngoại trừ thay đổi bên ngoài trên thân thể ra, không khí nói chuyện cũng thay đổi.
Bên cạnh cậu bỗng có rất nhiều cô bé ríu rít, cả đám sẽ bất chợt im re lúc cậu tới gần, rồi lại cười hi hi ha ha giòn tan sau khi cậu rời đi.
Trong ngăn kéo của cậu ngoài sách giáo khoa được xếp ngăn nắp, bắt đầu xuất hiện các phong thư đủ màu, tờ giấy bên trong mang mùi thơm nức mũi, viết lời âu yếm buồn nôn khiến cậu ghét bỏ không thôi.
Khó đỡ hơn nữa là có đôi khi cậu còn bị chặn lại ở lối lên cầu thang khu giảng đường, đối diện là nữ sinh cậu còn chẳng nhớ được ngũ quan, nhận món quà mà cô bé dạt dào mong chờ đưa cho, sau đó cậu vẫn phải hào hoa lịch sự mỉm cười, đáp trả cô bé một lời khẳng định và an ủi phù hợp, cố hết sức từ chối đối phương mà không làm tổn thương tình cảm của người ta.
Mỗi khi gặp chuyện như thế, Hạ Dư luôn là một cái đầu mà hai cái lớn*.
(*Một cái đầu hai cái lớn: chỉ chuyện quá mức phiền phức, hoặc bản thân gặp chuyện xui xẻo không thể giải quyết được, hết sức đau đầu về chuyện đó.)
Cậu thừa nhận cậu còn dối trá hơn Vệ Đông Hằng hơn mấy tuổi kia, cùng là nam sinh có dáng dấp đẹp chạm tay là bỏng, mà Vệ Đông Hằng sẽ trợn trắng mắt từ chối người khác, viết hẳn "Tôi rất quý giá, phụ nữ không xứng" trên mặt.
Mà cậu chỉ có thể bày ra vẻ mặt hết mực quan tâm cho mọi người thấy.
Ai bảo cậu là học bá, là tấm gương mẫu mực khiến giáo viên bớt phiền lòng.
Mà Vệ Đông Hằng cũng chỉ đẹp trai thôi, là tên họ Vệ mà ai cũng biết là học tra rác rưởi cả.
Hạ Dư vì thế chỉ đành lặp lại lời từ chối nhàm chán hết lần này tới lần khác, từ chối xong còn phải an ủi mấy học tỷ học muội nữa, cậu thấy rất phiền phức, nhất là cậu chờ mãi chờ mãi, chờ được vô số bức thư tình của các nữ sinh, lại mãi chẳng đợi được thư tình của Tạ Tuyết gửi cậu——
Đúng thế, Hạ Dư bắt đầu từ tuổi dậy thì, đã xác định tâm ý của mình với Tạ Tuyết.
Cậu sẽ đặc biệt chú ý tới Tạ Tuyết, nhìn qua thì chẳng có cảm xúc gì, nhưng thật ra vẫn ngoảnh mặt làm thinh để ý tới từng hành động của Tạ Tuyết, kiên nhẫn nghe Tạ Tuyết kể về tất cả những nam minh tinh mà cô thích, muốn tìm ra điểm chung của mấy người cô hứng thú.
Cuối cùng Hạ Dư với IQ giải đề toán Olympic bằng giây, đưa ra được một đáp án mà tới cậu cũng khó có thể chấp nhận nổi——
Tạ Tuyết là brocon*, mấy vị đàn ông mà cô chấp nhận, nhiều ít gì cũng có chỗ nào đó, giống với Tạ Thanh Trình.
(*Brocon: cuồng anh/em trai.)
Mấy vị diễn viên nè, ca sĩ đó, có người hoặc là không theo khuôn khổ, hoặc là kiêu ngạo, không thì trầm tĩnh lạnh lùng, không thì bất khuất, trên người luôn có chút khí chất của Tạ Thanh Trình.
Nói vậy cũng không phải bảo Tạ Tuyết có tình cảm cảm với anh trai, muốn yêu đương với anh của cô, đương nhiên không hề có. Chỉ là bảo Tạ Tuyết hình như cho rằng tuy anh trai cô là một vị thẳng nam toxic, rất nhiều tật xấu, nhưng từ tận đáy lòng cô kính nể Tạ Thanh Trình, tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của cô khi đó chắc chắn đã bị Tạ Thanh Trình ảnh hưởng, cảm thấy đàn ông như anh trai cô là đáng tin nhất. ngôn tình hay
Loại ảnh hưởng này khó mà nhận ra, thậm chí ngay cả bản thân Tạ Tuyết cũng không phát hiện.
Nhưng Tạ Tuyết sẽ vô thức nói——
"Oa, diễn viên này ấm áp ghê, dáng vẻ ảnh nấu cơm giống anh trai chị nè."
"Uầy, diễn viên này đẹp trai quá, anh chị cũng chơi bóng vậy á."
Hoặc là: "Í, sao diễn viên này để tóc dài thế nhỉ... Anh chị bảo con trai thì nên ra dáng của con trai, phải nam tính một chút chứ..."
Hạ Dư là người tự phụ, luôn cảm thấy bản thân đẹp trai, thẩm mĩ cũng không tệ, không rõ loại đàn ông bị thời đại xô vào bờ cát như Tạ Thanh Trình thì có gì hay, nên ngay từ đầu cũng hoàn toàn không chịu chấp nhận, mà muốn thay đổi lại gu thẩm mĩ của Tạ Tuyết.
Nhưng cho dù cậu ấm áp lễ phép, hay là xa hoa phóng túng, chỉ cần Tạ Tuyết không cảm nhận được chút khí chất gì giống Tạ Thanh Trình từ trên người cậu, Tạ Tuyết sẽ chẳng hứng thú với cậu nữa.
"Cúc sơ mi em đừng có cởi, học sinh thì phải ra dáng học sinh."
"Tốt nhất là mặc quần thu dài đi, quần đùi thể thao nhà trường phát bình thường quá, không hợp với em."
Sau đó Tạ Tuyết nghĩ nghĩ, thế mà còn lôi một bức ảnh cũ của anh cô lúc học trung học, nghiêm túc chỉ vào nam sinh dáng người cao nhất ở một góc kia, bảo: "Em xem, vậy cũng khá đẹp mà."
Tạ Thanh Trình trên ảnh rất trẻ rất đẹp trai, nhưng trong mắt Hạ Dư có thể nói là lỗi thời quá mức. Có ai cứng nhắc mặc nguyên bộ đồng phục như thế bao giờ, lại còn giặt sạch sẽ như thế, cứ như giây tiếp theo phải vào ICU nên cả người được sát khuẩn ấy, tới cả bức ảnh chụp cũ cũng không che nổi chiếc áo sơ mi chữ T trắng tinh.
Còn cả đôi chân kia, đôi chân trắng lóa cả mắt như thế, đều bị che dưới lớp quần dài, cả bức ảnh ai ai xung quanh cũng mặc quần đùi đồ hè, chỉ mỗi Tạ Thanh Trình mặc đồ thu, dáng vẻ thờ ơ mang nét mặt bình tĩnh tự nhiên lành lạnh.
Đây không phải có bệnh à?
Đẹp chỗ nào thế?
Nhưng Tạ Tuyết bảo: "Thì là đẹp đó! Còn cả khi đó ảnh để kiểu tóc này, mặc quần áo này, ui chao, tuy rằng mặt không giống nhau, nhưng khí chất trầm ổn này đã rất giống đại ca đương gia của Nghê gia mà Ngô Trấn Vũ diễn trong Vô Gian Đạo rồi, rất đẹp trai rất mạnh mẽ rất ưu nhã, đẹp trai hơn hẳn mấy nam sinh các em bây giờ nhiều!... Chưa kể cho em nghe nè, em cũng được đó chứ, có điều khí chất của em cứ giống cảnh sát Lưu thiếu niên trong Vô Gian Đạo ấy, phản diện, đôi lúc cười rộ lên trông còn hơi lưu manh."
Tạ Tuyết thích xem Vô Gian Đạo, một bộ phim thôi mà xem hết lượt này tới lượt khác, buột miệng nói ra toàn là tên nhân vật trong đó, sau đó lại cảm khái: "Ầy, gen nhà bọn chị ưu tú quá đi mất. Anh chị đẹp trai hết sẩy."
Hạ Dư nhìn thiếu niên đẹp trai chính trực trong ảnh, lạnh mặt úp khung ảnh ấy xuống: "Đẹp trai chỗ nào."
Một lát sau lại không cam lòng, lật bức ảnh ấy lên, ngó thêm mấy lần, lạnh nhạt nói: "Xấu."
Lần này không có cơ hội úp xuống nữa, Tạ Tuyết đã giật lại bức ảnh từ trong tay cậu, giận dữ nói: "Xí! Em ghen ghét chị xinh đẹp! Ghen ghét anh chị đẹp trai thì có!"
"..."
Chẳng có gì để nói với bà chị này nữa, ghen ghét Tạ Thanh Trình đẹp trai còn chưa nói, ghen ghét cô nàng xinh đẹp là cái quỷ gì... Không đúng, ghen ghét Tạ Thanh Trình đẹp trai cũng không có khả năng.
Cậu đẹp như thế, mấy cô bé khắp trường đều tặng chocolate lẫn thư tình cho cậu, vì sao cậu phải ghen tị với một người đàn ông nhàm chán lỗi thời?
Cậu mới không thèm để ý dáng vẻ Tạ Thanh Trình thế nào ấy.
Nhưng hôm đó, sau khi Tạ Tuyết tiễn mình khỏi nhà, Hạ Dư đã bị đả kích ngồi bên bàn học nghịch điện thoại, không ngừng bật sáng màn hình rồi lại tắt đi. Sáng tối chợt lóe chợt tắt đan xen trong mắt cậu, lúc sáng lên trong mắt cậu chỉ có ánh sáng điện thoại, lúc tối, trên màn hình lại hiện lên gương mặt thiếu niên đã lộ vẻ anh khí sắc sảo.
Hạ Dư nhìn chằm chằm bóng mình trong màn hình chốc lát, trợn trắng mắt, mắng một tiếng, sau đó lại mở khóa màn hình, ấm ức gõ vào——
Sáu chữ "Vô Gian Đạo Ngô Trấn Vũ".
Ấn xuống công cụ tìm kiếm.
Buổi chiều nóng nực ẩm thấp ấy, thiếu niên ngồi bên bàn học, dưới bàn học là quần đùi thể thao của học sinh, còn có đôi chân dài trắng nõn săn chắc. Cậu thờ ơ nhìn chằm chằm hàng loạt ảnh phim Vô Gian Đạo, nhìn vị đại ca xã hội đen lạnh lùng kia, vừa nhìn chằm chằm vừa đen mặt, như thể diễn viên nợ cậu trăm triệu: "Có nề có nếp, khí chất này hay ho ở đâu chứ..."
"Tốt hả? Đẹp hả?"
"... Chẳng đẹp trai chút nào hết."
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Tạ Thanh Trình có việc tạm ở lại Hạ gia ngáp ngủ đi ra khỏi phòng khách, thiếu chút nữa va vào mũi Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình hơi ngẩn ra, ngái ngủ vẫn còn chưa tan liếc qua: "Nhóc quỷ, em làm gì đấy?"
Nói thật, khi đó Tạ Thanh Trình gọi Hạ Dư là nhóc quỷ, cũng không phù hợp lắm.
Hạ Dư sau lúc dậy thì cả người phát triển rất nhanh, Tạ Thanh Trình đã quen cúi đầu nhìn xuống cậu, nhưng chỉ trong khoảng thời gian chỉ chớp mắt này, anh phải làm quen với việc nhìn thẳng vào thằng nhóc nhỏ hơn mình mười mấy tuổi này, hơn nữa đối phương sẽ còn lớn hơn cao hơn, có lẽ chẳng bao lâu nữa, anh phải học cách ngước lên nhìn cậu—— Chắc cũng vì như thế, thái độ Tạ Thanh Trình khi đó với Hạ Dư vẫn luôn rất không thân thiện.
Lại còn có thói quen lúc Hạ Dư gọi anh, cúi đầu nhìn xuống.
Kết quả không phải là nhìn thấy quần đùi đồng phục cùng chân dài của Hạ Dư, thì là nhìn thấy đôi chân đi giày thể thao size 42 của Hạ Dư.
Nhưng hôm ấy có chút khác biệt.
Ngày đó Tạ Thanh Trình liếc qua liếc lại một cái, không phải trông thấy Hạ Dư mặc quần đùi đồng phục, mà là chiếc quần dài xuân thu nghiêm túc được là thẳng thướm.
Anh hơi sửng sốt, lại đưa tầm mắt lên trên.
Hay thật đấy, Hạ Dư chẳng biết uống lộn thuốc gì, đổi một chiếc áo sơ mi chữ T hết sức sạch sẽ, trắng như phát sáng, cúc cài cổ áo cài lên tận cúc trên cùng, ngay cả tóc cũng đổi kiểu, gương mặt thiếu niên vốn có tóc mái rủ xuống, giờ lại đổi thành kiểu tóc gọn gàng để lộ trán với lông mày.
Nhìn qua còn hơi quen mắt.
Nhưng Tạ Thanh Trình không nhớ tới cùng là giống ai.
"... Em đổi tạo hình à?"
Hạ Dư hé miệng, mặt nghiêm túc, không bảo đúng cũng chẳng nói không phải, nghẹn hồi lâu, cuối cùng mới xanh mặt như bị độc lan vào tim hỏi câu: "Anh cảm thấy sao?"
Tạ Thanh Trình khó hiểu, nhưng vẫn cẩn thận đánh giá cậu từ đầu tới chân một lần: "Cũng được, thuận mắt hơn lúc trước đấy."
"... Hừ."
"Nhưng hình như gặp ở đâu rồi."
"... Hừ!"
Hạ Dư trợn trắng mắt, kiêu căng ngạo mạn, giữ kín như bưng rời đi, để lại Tạ Thanh Trình đang rửa mặt còn chưa tỉnh táo lắm, lẩm bẩm: "Nhóc quỷ hôm nay phát khùng gì thế nhỉ..."
Trang phục hôm ấy của Hạ Dư, đương nhiên nhận được sự tán dương nhiệt tình của Tạ Tuyết.
"Oa! Nhóc đẹp trai à em đẹp trai quá đi mất!"
"Hôm nay em đẹp trai vô cùng!"
Hạ Dư vừa sung sướng trong lòng, vừa làm bộ không thèm để ý lời khen của cô, nhàn nhạt bảo: "Sao em không thấy thế nhỉ, chẳng qua tóc hơi dài, em để Tony cắt qua loa mấy đường thôi."
"Thật sự đẹp trai lắm lắm!"
Trong lòng Hạ Dư sung sướng, nhưng vẻ mặt càng thêm thâm sâu lạnh nhạt.
Vì thế từ ngày hôm ấy, cậu nhóc bắt đầu cố tình nghiên cứu cách ăn mặc của tên đàn ông già là Tạ Thanh Trình này, chi tiết khí chất, sau đó vừa chậc chậc cảm thấy ghét bỏ, vừa miễn cưỡng dựa vào đó học theo.
Kết quả có một ngày, Hạ Dư bỗng để ý tới lúc Tạ Thanh Trình xắn tay áo lên rửa tay, vị trí trên cổ tay trái Tạ Thanh Trình, có một dòng chữ xăm viết rất nhỏ, nghiêng nghiêng tinh tế, như sợi lắc tay bằng tiếng Anh.
Khi đó Hạ Dư nghĩ, hình xăm của Tạ Thanh Trình hình như rất kỳ quái, chẳng lẽ lúc anh còn thiếu niên cũng từng trải qua thời kì phản nghịch ngông cuồng không nghe phép tắc?
/266
|