Tạ Thanh Trình là kiểu các đại lão gia thẳng nam sắt thép tính tình lạnh nhạt, nhưng thật sự không ngờ tới bản thân sẽ có một ngày bị thằng nhóc nam sinh thầm mắng trong lòng là lão lưu manh.
Huống chi nam sinh kia đêm hôm trước còn là tiểu lưu manh thà chết đè anh dưới thân cưỡng ép, hôn tới mức hô hấp dồn dập máu nóng dâng lên lại còn luồn cả đầu lưỡi vào trong.
Từ chuyện này có thể rút ra, bây giờ có số ít các nam sinh, ỷ vào mình ưa nhìn, ỷ vào mình thành tích tốt, ỷ vào việc bản thân mới mấy tuổi đầu vẫn chưa tới độ thành niên, nên thật sự rất biết cách cố ý làm loạn.
Học bá cố ý làm loạn nhân lúc đóng phim để vơi bớt nỗi thất tình đau thương của mình, nhưng cái trò coi là cứu bộ phim này, nhân vật không có nhiều đất diễn cho lắm, hơn nữa kịch bản của bản thân cũng quá ngắn, nên chẳng bao lâu sau cậu đã sát thanh rồi quay trở về trường học.
Trước khi quay về cậu gửi tin nhắn báo cho Tạ Thanh Trình, sau đó kéo vali hành lí rời khỏi khách sạn.
Cũng chính hôm Hạ Dư quay trở về trường học, Trần Mạn sáng sớm đã hẹn Tạ Thanh Trình cùng tới thăm nghĩa trang.
Cảnh sát nhỏ vừa mới tự thân phá xong vụ án đầu tiên của mình, cảm thấy rất đáng để kỉ niệm, muốn đi kể lại với anh trai cậu ta.
“Xuyên khắp các tỉnh luôn đó.” Trần Mạn cầm theo giỏ trái cây tiền giấy, đi tới trước bia mộ anh trai cậu chàng, cậu ta đi trong nghĩa trang cũng nóng lòng reo lên, thiếu chút nữa đã vấp ngã vào bụi cây bên cạnh.
“Vụ án trộm xe đạp liên tỉnh.” Tạ Thanh Trình nói.
Mặt Trần Mạn đỏ lên: “Xe, xe đạp cũng là xe mà, đấy cũng là tài sản của nhân dân chứ…”
Tạ Thanh Trình không để ý tới cậu ta, nhận lấy giỏ hoa quả trong tay cậu chàng, dâng đồ cúng lên, hoá vàng, không khí trong nhiệt độ ngọn lửa tản ra tạo thành loại cảm giác méo mó, anh nhìn bức ảnh vị cảnh sát còn vô cùng trẻ tuổi trên bia mộ, kèm một hàng chữ tô màu phiếm vàng.
Trần Lê Sinh chi mộ.
Sinh mệnh của Trần Lê Sinh đã ngừng lại ở đầu tuổi hai mươi, ấn tượng của Tạ Thanh Trình với anh ta đã rất mờ nhạt, chỉ còn nhớ mỗi anh ta không hề giống Trần Mạn, là một thanh niên vô cùng nghiêm túc thận trọng, lúc dẫn theo Trần Mạn tới nhà họ làm khách, luôn mở miệng nói “Làm phiền rồi”, “Thật ngại quá đi mất”.
Trước khi anh ta bị sát hại, để lại một tin nhắn cuối cùng cho đồng nghiệp, cũng là: “Hôm nay có chút việc bận, chắc sẽ hơi muộn, ngại quá.”
Tạ Thanh Trình nhìn bia mộ xám đen, bảo: “Em trai cậu cũng đã là cảnh sát có thể tự phá án được rồi.”
Trần Mạn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Sau này sẽ lợi hại hơn nữa, em còn muốn chuyển tới đội hình sự mà.”
Tạ Thanh Trình lắc đầu: “IQ em không đủ đâu.”
“…”
“Gen thông minh của nhà em dồn hết vào đầu anh trai em rồi.”
Trần Mạn biết Tạ Thanh Trình chẳng mong gì cậu chàng thăng chức tiến lên, lên càng cao, thì gió trên đỉnh đầu lại càng lớn, chỉ hơi sơ suất sẽ bị thổi bay xuống dưới, thành một kẻ thịt nát xương tan. Bởi vậy Tạ Thanh Trình mới luôn nói như vậy với cậu chàng.
Trần Mạn không giận, thầm thì lặng lẽ nói nhỏ với anh cậu chàng mấy câu, sau đó châm một điếu thuốc viếng trước bệ mộ của anh cậu ta.
“Anh à, sẽ có một ngày em phá giải được vụ án mà anh còn chưa hoàn thành.” Cậu chàng nhắm mắt lại, hai tay chắp thành hình chữ thập nói.
“…”
Tạ Thanh Trình biết Trần Mạn đang nói chính là vụ án cha mẹ mình bị sát hại kia.
Vụ án ấy, người sáng suốt đều nhìn ra được đó không phải tai nạn giao thông bình thường, người trong đội cảnh sát đều biết rõ trong lòng. Nhưng mà có cách gì chứ? Nhóm bọn họ không phải chết trong quá trình phá án, chẳng thể truy tặng liệt sĩ thôi sao. Hung thủ dựng nên vụ tai nạn giao thông cũng chẳng để lại một dấu vết nào, cả ba bằng chứng đều chỉ hướng tới việc đó là sự cố do xe bị mất khống chế, cuối cùng cũng đành kết án như vậy thôi.
Nếu bảo đắc tội người ta, cha mẹ anh đều từng làm cấp cao, các vụ án lớn liên quan tới nhiều không kể siết, nào là các thế lực xã hội đen tổ chức buôn ma tuý… Nhiều lắm cũng chỉ có đối tượng khả nghi, dưới tình huống manh mối bị gián đoạn, căn bản không thể nào tiếp tục điều tra được.
Tự bản thân Tạ Thanh Trình cũng không phải chưa từng cố hết sức điều tra về cái chết của cha mẹ, nhưng anh cuối cùng vẫn chỉ đành cho qua.
Người quá sáng suốt, cho dù nước mắt chưa khô, lòng đã chết, cũng đều phải giãy giụa, nhìn tới con đường dẫn tới tương lai.
Tạ Thanh Trình thắp hương xong, thấy Trần Mạn còn muốn nán lại thêm chốc lát, cũng chỉ đi quanh quanh qua lại phần mình, phần mộ cha mẹ anh không ở nghĩa trang này, nơi này đất rất đắt, chỉ những người có tiền có quyền mới an táng được.
Anh đi tới đi lui, đi tới trước một pho tượng.
Bức tượng an táng làm theo kiểu phong cách mai táng châu Âu, trên bia mộ thường dùng đá cẩm thạch cao ngang người khắc thành dáng vẻ người đã khuất. Pho tượng sừng sững ngồi trong khu mộ yên tĩnh, khắc thành một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, ông ngồi trên ghế, đeo kính mắt rất dày, cúi đầu đọc quyển sách trên tay.
Dưới pho tượng viết:
“Tần Từ Nham (1957 – 2017)”
“Thứ cuối cùng ông không thể chữa trị chính là lòng người.”
Tạ Thanh Trình biết Tần Từ Nham.
Hai người họ… Từng là đồng nghiệp.
Tần Từ Nham một trong những sinh viên y khoa Hỗ đại nổi tiếng, là ngôi sao sáng trong lĩnh vực ngoại thần kinh, Tần Từ Nham tốt nghiệp y khoa Hỗ đại, sau đó tới Mỹ đào tạo chuyên sâu, học xong quay về nước. Ông từng dạy ở trường cũ, cũng từng dẫn dắt nhóm nghiên cứu sâu về học thuật, nửa đời gian khổ, cả đời vang danh, rõ ràng đã công thành danh toại, đã có thể bên một chiếc đèn bàn một ly trà ấm, trải qua ngày tháng thanh nhàn, an hưởng tuổi già, nhưng Tần lão tiên sinh lại chọn con đường khác.
Bác sĩ ngoại khoa, không động dao mà chỉ động bút, vậy thì nào có được.
Cho nên sau khi về hưu ở Yến Châu tại độ tuổi sáu mươi, giảng viên Tần quay về quê nhà, được mời tới bệnh viện nhân dân số một Hỗ Châu.
Cũng chính là bệnh viện trước kia Tạ Thanh Trình từng làm ấy.
Nhưng mà, ngay tại một buổi chiều bốn năm trước, Tần Từ Nham sáu mươi tuổi ở trong văn phòng thu dọn bao công văn chuẩn bị về nhà làm sinh nhật cho bạn già, bỗng gặp một người đàn ông trẻ tuổi râu ria lởm chởm, mang theo một rổ hoa quả và một lá cờ thi đua nhìn quanh ngoài cửa, người đàn ông này tự xưng là người nhà của một bệnh nhân, đi từ xa tới đây, chính là muốn gặp mặt cảm ơn chủ nhiệm Tần đã có ơn cứu mạng mẹ của hắn.
Tần Từ Nham không hề có ít bệnh nhân, gặp người đàn ông cả người đổ mồ hôi, vẻ mặt thuần khiết, chắc là đã đi đường rất lâu rồi, vì thế mời người đàn ông vào văn phòng, pha một tách trà cho hắn.
Nhưng nào ai ngờ tới, ngay lúc vị bác sĩ già đang mải miết pha trà, người đàn ông trẻ tuổi được tả là kính nể kia lén lút đứng dậy, rút một con dao nhọn loé ánh lạnh lẽo dưới đáy giỏ hoa quả ra, trong nháy mắt Tần Từ Nham pha trà xong mỉm cười quay đầu lại—— sắc mặt đột ngột thay đổi, mắt nheo lại hung ác! Hét lớn một tiếng, nổi lên sát ý!!
Đó là vụ án Dịch Bắc Hải giết hại bác sĩ bốn năm về trước gây chấn động cả nước.
Sau đó cảnh sát điều động kiểm tra lại camera theo dõi, tên tội phạm Dịch Bắc Hải đẩy bác sĩ Tần Từ Nham vào vách tường, đâm vào ngực và bụng của vị bác sĩ già tổng cộng mười ba nhát, máu tươi bắn đầy văn phòng không được coi là quá rộng, trên bàn còn hồ sơ bệnh án viết tay, cờ lụa hung thủ mang theo để che giấu, khắp nơi vương đầy màu đỏ thẫm làm kẻ khác sởn tóc gáy.
Lúc mọi người nghe tiếng ùa tới nơi thì Dịch Bắc Hải cả người đã toàn là máu, quả thực không thể phân rõ là người hay quỷ, hắn ta từ từ nâng cao xác chết của Tần Từ Nham lên trước mặt mọi người, ném ông lão cả đời đều dâng hiến cho sự nghiệp chữa bệnh từ trên cửa sổ vẫn luôn mở xuống trong tiếng kêu kinh hoảng của mọi người.
—— Uỳnh!!
Thi thể máu thịt mơ hồ, sau khi rơi từ trên cao xuống hoàn toàn nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Dịch Bắc Hải nhoài đầu ra ngoài cửa sổ, vô cùng đắc ý đứng trong vũng máu, giơ con dao nhọn nhỏ máu đỏ ngửa mặt lên trời nhe răng cười, miệng gào lớn: “Báo ứng! Cho ông lừa tiền này! Giết chết ông! Giết chết ông!”
Nhưng mà, huyết hải thâm cừu tới mức nào?
Có thể khiến một người nhà còn trẻ tuổi, với một vị bác sĩ tóc đã ngả hoa râm, gây ra chuyện mất hết nhân tính như thế.
Chân tướng mà cảnh sát công bố sau khi điều tra, khiến cho cả xã hội phẫn nộ, ý kiến và thái độ của công chúng sục sôi như dầu nóng——
Hoá ra, mẹ của Dịch Bắc Hải là bệnh nhân u thần kinh đệm, đó là u ác tính, hơn nữa vị trí sinh trưởng vô cùng nguy hiểm, ngay cả đã khám qua rất nhiều bệnh viện, cũng không có vị bác sĩ nào có đủ dũng khí để phẫu thuật.
Người mẹ đơn thân này lo lắng khám bệnh tốn tiền, không muốn chữa trị, chỉ định chờ chết, nhưng đứa con gần ba mươi tuổi kia của bà được bảo bọc tới mức phải bón cơm tận miệng, vẫn cả ngày ăn chơi lêu lổng, không tìm việc làm, bà lại sợ nếu mình nhắm mắt xuôi tay, đứa con này không ai chăm sóc, nên lại chẳng dám chết.
Cứ lần lựa kéo dài mãi, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng bà nghe nói có một vị bác sĩ ở khoa thần kinh bệnh viện nhân dân số một Hỗ Châu rất có danh tiếng, hơn nữa các bác sĩ cũng có y đức, tấm lòng Bồ Tát trông thấy bệnh nhân đáng thương, còn có thể nghĩ cách giúp đỡ tài chính cho bệnh nhân nghèo khó, hoặc chỉ miễn giảm tiền phí, hơn nữa năng lực phẫu thuật cũng là tay nghề giỏi số một.
Người mẹ ấy lòng ôm hy vọng, mang trên lưng túi đặc sản vùng biển của quê nhà, ngồi chiếc xe xanh lá đi tới vùng đất oi bức xa lạ ấy.
Nhưng sau khi tới, nhà cao ngàn tầng, lối đi chằng chịt, người mẹ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cách thanh toán điện tử cũng không biết, ngay cả bệnh viện cũng tìm mất rất lâu. Cuối cùng cũng tìm tới bệnh viện, nhưng không biết đăng ký lấy số, bà sợ hãi, đứng suốt một ngày trong đại sảnh bệnh viện người tới người đi nườm nượp.
Tới lúc tan tầm, cuối cùng cũng có bác sĩ để ý tới người phụ nữ lề mề mãi không rời đi, cả người tản mùi cá tanh. Bác sĩ hỏi mục đích bà đến, lấy hồ sơ của bà, cho bà để lại số điện thoại, bảo sẽ giúp bà nghĩ cách.
Một chồng bản sao bệnh án dày vô cùng của người mẹ, cứ thế được đưa tới khoa phẫu thuật thần kinh hạng nhất. Khi ấy các bác sĩ đã thảo luận gì, thương lượng cái gì, công chúng cũng không biết được, nói ngắn gọn là, người mẹ này thật sự được miễn giảm chi phí như mong muốn, thuận lợi được sắp xếp cho một cuộc phẫu thuật, lòng đầy cảm kích mong chờ ánh rạng đông của sinh mệnh chiếu xuống.
Mà từ đầu tới cuối, ở nơi quê nhà xa xôi của bà, đứa con cờ bạc quen thói, cũng chẳng chạy tới ở cạnh mẹ lấy nổi một ngày.
Mặc dù chi phí phẫu thuật được miễn giảm, nhưng nơi thành thị Hỗ Châu phồn hoa trân châu như đất vàng như sắt này, đối với người mẹ kia mà nói, chi tiêu cũng vẫn là vấn đề rất lớn. Người phụ giảm phần ăn lại, ở một căn nhà trọ nhỏ ẩm thấp ngập mùi nấm mốc, ngủ trong phòng tám người, một chiếc bánh mì khô khốc chia thành ba bữa, tắm nước nóng ở các quầy tình thương gần đó.
Tới cuối tháng, chiếc điện thoại cũ nát của người phụ nữ đổ chuông. Gọi tới chính là đứa con của bà, nội dung đương nhiên cũng chỉ mỗi việc đòi tiền mẹ.
“Mẹ khám bệnh ở Hỗ Châu, nơi cái gì cũng phải tiêu tiền, tháng này thật sự đã không còn bao nhiêu nữa…”
“Cái gì?” Người đàn ông trẻ tuổi đầu dây bên kia bỗng dưng nổi giận đùng đùng, giọng gần như xuyên thủng qua màng nhĩ người phụ nữ bệnh nặng khó chữa, “Không có tiền? Thế tháng này tôi phải làm sao? Ai nuôi tôi? Tôi mặc kệ! Bà nghĩ cách cho tôi! Tôi mẹ nó cơm còn chưa được ăn đây này!”
Người phụ nữ cúi khom người xuống, cầm chiếc điện thoại đã tróc sơn, lắp bắp như thể bà mới là người làm sai: “Thật sự không còn tiền nữa, mẹ lúc mới tới nơi này, chưa quen đường, dùng tiền để đi xe bus mấy lần, giờ nghĩ lại cũng có thể đi bộ, còn cả tiền khám bệnh nữa, giờ đã chẳng còn bao… Mẹ tiết kiệm thêm chút, tháng sau nhất định sẽ có… Con đừng vội…”
“Ai cho bà tới Hỗ Châu khám bệnh hả?” Người đàn ông vẫn nổi giận đùng đùng như trước gào lên, “Đã bảo bà rồi! Nơi đó toàn là chỗ lừa gạt mấy thằng ngu lắm tiền không có chỗ tiêu thì bà đi xem làm cái gì? Trong huyện chưa đủ cho bà xem nữa à? Nhìn bà cả ngày ăn no uống say, sao mà có bệnh gì cho được! Phí tiền!”
Người phụ nữ nghe xong, từng giọt từng giọt nước mắt chảy từ đuôi mắt xuống nếp nhăn chi chít như mạng nhện, rơi xuống nền xi măng căn trọ nhỏ còn dính dầu.
Đứa con vẫn đang nổi khùng: “Sao bà chưa chi đã vội vã muốn dâng tiền hết cho bác sĩ thế hả… Đám bác sĩ đó đều phải cướp tiền từ bà đó bà có biết không? Ngày ngày kiếm tiền sinh mạng của người ta, mong cái loại ngu ngốc như bà có bệnh, để rồi xếp hàng dâng tiền lên cho họ! Nếu không bệnh viện của bọn họ sao mà mở tiếp được? Giờ thì hay rồi, tiền bị họ lừa sạch, còn bà thì thành kẻ tới con mình cũng nuôi không xong, nhổ vào!”
Dịch Bắc Hải chửi ầm lên qua điện thoại, không muốn nói thêm nhiều với người phụ nữ nữa, hầm hừ mặc thêm áo, móc ra năm mươi đồng cuối cùng đè nặng dưới giường, đi tới phường cờ bạc ở đầu thôn.
Người phụ nữ đau lòng muốn chết, cũng chẳng muốn tiếp tục điều trị nữa, cuối cùng vẫn là bác sĩ bệnh viện khuyên ngăn an ủi bà, lại tiến hành trao đổi hoà nhã với Dịch Bắc Hải.
Cuối cùng Dịch Bắc Hải không kiên nhẫn mà tỏ vẻ, mổ thì mổ đi, dù sao không tới chỗ hắn lấy tiền là được, hắn cũng chẳng muốn tốn thời gian và tinh lực để đến Hỗ Châu, gọi điện xác nhận mạo hiểm phẫu thuật xong, lưu ghi âm lại, sau đó lại gửi đơn mạo hiểm cho mẹ hắn ký tên vào là xong.
Cho dù trên quy trình không phải hợp lệ, trong viện cũng nhiều lời dị nghị, nhưng nhớ tới uy tín của Tần Từ Nham, hết thảy vẫn tiến hành. Nằm viện, theo dõi điều trị, liên lạc trước phẫu thuật… Hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.
Rốt cuộc cũng đã tới ngày phẫu thuật.
Bác sĩ lại xác nhận mạo hiểm phẫu thuật với người phụ nữ cô đơn kia lần nữa, báo cho bà biết vị trí u sinh trưởng ở nơi vô cùng nguy hiểm, nếu không làm phẫu thuật cắt bỏ mà còn để tiếp tục lớn lên thì chắc chỉ còn độ ba tháng, nhưng phẫu thuật thì cũng gặp rất nhiều rủi ro, nếu phẫu thuật thất bại, có thể sẽ phải mạo hiểm với việc cấp cứu không kịp.
“Tôi muốn gọi điện thoại trước, được không?”
Người nằm trên giường bệnh có hơi sợ hãi hỏi.
Điện thoại được đưa tới, người phụ nữ run run gõ ra một dãy số, trước cửa sinh tử muốn nói với đứa con trai hai câu. Nhưng tiếng tút tút tút đợi chờ qua bao lâu, đáp lại cuộc gọi của bà, chính là tiếng máy móc lạnh như băng giống hệt hôm trước. Dịch Bắc Hải đang chơi bạc, cờ bạc tới tận khi trời đất tối mù, cũng không rảnh cắt ngang mà nghe điện thoại của mẹ già.
Người phụ nữ cuối cùng thong thả buông điện thoại xuống bên tai, ánh mắt ướt đẫm, day day mũi cười: “Cảm ơn bác sĩ, vậy…”
“Sao ạ?”
Người phụ nữ ngập ngừng, nhìn ra được rằng bà đang bối rối, tựa như muốn nói lại thôi.
Bác sĩ trẻ phụ trách chuẩn bị trước phẫu thuật dịu dàng nói: “Dì à, dì muốn nói gì cũng được hết, không sao đâu ạ.”
Người phụ nữ dường như còn hơi sợ hãi, hỏi: “Có đau không?”
“Dạ?”
“Phẫu thuật ấy, có đau không thế?” Người phụ nữ lúc hỏi câu này, mặt cũng đỏ bừng, huyết sắc nhàn nhạt theo màu da vàng như nến vùng vẫy chen lên.
“À.” Bác sĩ trẻ phản ứng lại, cười an ủi bà, “Không đau đâu, dì ạ, có thuốc gây mê, chính là loại thuốc có thể khiến dì tạm thời hôn mê, không hề đau chút nào cả, chờ lúc dì tỉnh dậy rồi, chuyện gì cũng đã qua.”
Người phụ nữ nghe bác sĩ nhỏ miêu tả dịu dàng, trong mắt lại ngập lên chút cảm xúc tựa như “mong mỏi”.
Không hề đau chút nào hết cả…
Lúc bà được đẩy vào phòng phẫu thuật, nhìn trần nhà trắng xoá trên hành lang bệnh viện, còn mấy bác sĩ và y tá mặc đồ bảo hộ bên cạnh, trong đầu bà vẫn đang nghĩ cuối cùng lại nghe thấy mấy câu này, khoé môi khô khốc nhàn nhạt cong lên thành nụ cười yếu ớt.
Người phẫu thuật cho bà là Tần Từ Nham, tuổi tác Tần Từ Nham đã cao, ngày ấy ông đã trải qua ba cuộc phẫu thuật, thân thể cũng có chút không thoải mái, nhưng cuộc phẫu thuật này quả thực quá khó, ông phải tự mình làm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dưới lớp bảo hộ xanh biếc, bác sĩ già toát mồ hôi chảy xuống.
“Kẹp.”
“Băng.”
“Đưa thêm hai miếng băng đây.”
…
Chậm rãi bình tĩnh, không nhanh không chậm.
Nhưng toàn thân đều căng thẳng, thời điểm mấu chốt mắt chớp cũng chẳng chớp.
Người đầu tiên phát hiện khác thường chính là phụ mổ, phụ mổ lúc cầm khay phẫu thuật phát hiện thân hình bậc thầy hơi lảo đảo.
Bác sĩ là bác sĩ, nhưng đôi khi bác sĩ, cũng chính là bệnh nhân.
Lúc phụ mổ gấp gáp nhìn Tần Từ Nham, Tần Từ Nham cũng nhận ra bản thân không ổn. Ông chậm rãi hoàn thành nốt động tác cẩn thận tỉ mỉ không thể ngừng lại trên tay, sau đó cố hết sức dùng giọng bình tĩnh không khiến người ta hoảng sợ nói: “Giờ trước mắt tôi không nhìn rõ được, cứ choáng váng liên hồi.”
Ông nói xong lui lại hai bước, muốn nói thêm gì đó, nhưng mắt đã tối sầm, sau đó ông ngã xuống…
Đây là lần đầu tiên Tần Từ Nham xuất hiện tình huống này. Ông bị mỡ máu cao, bên gáy có một động mạch bị nghẽn rất nghiêm trọng, bởi vậy thường đau đầu vô cùng, nhưng vẫn chưa tới mức ngất lịm đi hôn mê.
Trong viện chuyện ngoài ý muốn như này cũng rất hiếm khi xảy ra, nhưng cũng không phải chưa có tiền lệ, các bác sĩ khi được đào tạo cũng đã sớm được dạy cẩn thận về các tình huống đột ngột phát sinh thế này, cuộc phẫu thuật sẽ do các bác sĩ vẫn đang rảnh hoàn thành tiếp, nhưng vị trí u của người phụ nữ này thật sự quá hiểm ác, cho dù sau đó các bác sĩ đã dốc hết sức mình, cuộc phẫu thuật vẫn kết thúc bằng thất bại.
Mẹ mất.
Đứa con trai bỗng trở nên vô cùng hiếu thuận, hắn không thể không hiếu thuận, hắn cả ngày cả tháng chỉ mỏi mắt mong chờ vào chút trợ cấp ít ỏi của mẹ hắn mà thôi, mà giờ bà ấy đã chết, bảo mẫu, đầu bếp, người hầu của hắn… Lập tức biến mất sạch sẽ. Dịch Bắc Hải như rơi vào địa ngục, dù thế nào cũng không thể chấp nhận.
Nghĩ đi nghĩ lại, thấy thế nào cũng là các bác sĩ làm sai.
Bọn họ nhất định là tham chút tiền cuối cùng trong túi của mẹ hắn, cho nên mới lừa bà tới nằm viện.
Trợ cấp? Miễn giảm?
Làm gì tự dưng có cái bánh trên trời rơi xuống như thế, bọn họ nhất định là chê chỗ tiền trên người bà không nhiều, nghĩ cách lấy xương cốt già cả ấy dâng cho các cuộc thí nghiệm y học miễn phí, nên mới lừa người mẹ đáng thương lẻ loi cô đơn lang bạt tha hương tìm bác sĩ của hắn, để trở thành oan hồn dưới lưỡi dao của bọn họ.
Dịch Bắc Hải càng nghĩ càng chắc chắn, hắn nằm trên giường, ngoài trời đêm đen thăm thẳm, thôn trang nhỏ vang tiếng quạ kêu kỳ dị như đang cười, không ngừng quẩn quanh trong đầu hắn hoá thành lốc xoáy hận thù, cuốn cả người hắn vào trong.
Ngày thứ hai, nhất cùng nhị bạch*, nhà chỉ có bốn bức tường, không có tiền chơi bạc, Dịch Bắc Hải nợ nần khắp nơi lôi ra một con dao mổ lợn rỉ sắt trong nhà, mài sáng bóng trên đá mài, bọc bằng một tấm vài thô bẩn thỉu thật dày.
*Nhất cùng nhị bạch: trình độ văn hoá thấp, kém cỏi, nghèo nàn lạc hậu.
Sau đó, hắn tới nhà trọ ở đầu thôn uy hiếp chủ nhà trọ đưa toàn bộ tiền trong quán cho hắn, đi về phía con đường Hỗ Châu phía trước…
Mấy hôm sau, chuyện Dịch Bắc Hại giết bác sĩ như tiếng sấm nổ lớn, làm bùng nổ bi thương trái tim cả nước.
Trên truyền thông, trên các nền tảng, ngập tràn sự sợ hãi với chuyện này, phẫn nộ với tội phạm, tưởng nhớ Tần Từ Nham.
Nhưng dần dà, có mấy con rắn độc dựa vào chuyện này loan tin phản động.
“Tần Từ Nham có thật sự nhân ái, trách trời thương dân như ông ấy thể hiện?”
“Cái chết của mẹ Dịch Bắc Hải còn nhiều nghi vấn.”
“Dịch Bắc Hải đáng được đồng tình, anh ta sống với mẹ rất khó khăn, ăn bữa này lo bữa kia, đứa trẻ như vậy tâm lí bất ổn cũng là chuyện bình thường…”
Đủ thứ văn vẻ luận điểm lấy lòng mọi người như thế bắt đầu được một số tài khoản V công khai liên tục cập nhật, không ít người mang ánh mắt nghi ngờ, nghi ngờ từ luận văn học thuật của Tần Từ Nham tới nhân phẩm Tần Từ Nham, còn cho rằng ông tuổi cao thì phải về hưu, không nhất thiết cứ phải ở mãi trên cương vị công tác không buông bỏ nổi quyền lực, cuối cùng lại hại người hại mình.
Thậm chí có người, bắt đầu tiến hành cái gọi là tìm hiểu sâu về Tần Từ Nham và người nhà. Lúc thì bảo sao con gái Tần Từ Nham lại gả cho người nước ngoài rồi định cư bên đó, người nước ngoài thì có gì tốt? Việc này đúng là tên bán nước mà ăn tiền tổ quốc.
Lúc thì bảo vợ Tần Từ Nham nhỏ hơn ông mười tuổi, sao bà lại kết hôn với ông? Nhất định là vì muốn tiền của ông, không khéo còn chẳng phải chính thất, mấy tên đó soi soi mói mói, không chừng còn moi ra được cả tiểu tam cũng nên.
Chuyện riêng của vị bác sĩ bị hại vậy mà lại thành bùa mê thuốc lú của những kẻ này, khiến trong viện của họ còn chưa nhạt mùi máu tanh, đã lạc vào giữa dòng cuồng hoan bàn luận về chuyện riêng tư cắn nuốt nhân tâm.
Còn có tài khoản V cao cấp, không biết người đó bới từ góc nào ra, tìm thấy mẩu tin được ghi chép lại mà Tần Từ Nham hơn mười năm trước đi chống thiên tai cứu chữa bệnh nhân, tài khoản V rất biết cách gây sóng to gió lớn mà không bị phạt, hắn không nói gì, nhưng lại cố tình đăng hình ảnh nhóm Tần Từ Nham trên xe cứu thương vì quá mệt mỏi lại khát nước, có bác sĩ trẻ thương bậc thầy, mở một chai glucose đưa cho Tần Từ Nham uống.
Khu bình luận: “Tôi không có ý không tôn kính Tần lão tiên sinh, nhưng mà nói chứ, đây đều là đồ thiết yếu cung cấp cho vùng thiên tai mà? Để cứu bệnh nhân chắc chắn còn không dùng đủ, ông ấy lại uống nhiều như thế… Có thật đang lo lắng cho nhân dân gặp nạn hấp hối trên giường bệnh không vậy?”
“Ông ấy uống glucose có trả tiền không…”
“Các chuyên gia đều có quyền lớn, mọi người xem đi ông ấy muốn giảm phí phẫu thuật cho người ta là giảm được liền, sao uống glucose lại trả tiền cho được chứ. Tôi có quen nhân viên trong bệnh viện số một Hỗ Châu, họ đều bảo chuyên gia đều rất hiểm độc, một cuộc phẫu thuật ăn tiền đút lót không dưới năm con số đâu, nếu mấy người thấy họ giảm phí cho bệnh nhân, kì thật chính là đôi khi họ muốn bắt bệnh nhân đi làm mấy cuộc thí nghiệm mạo hiểm đấy, nếu không thì nâng cao tay nghề y thuật sao được.”
Nhưng khiến người ta khiếp sợ và lạnh lòng hơn nữa, vẫn là hành vi quyết định với Dịch Bắc Hải.
Theo báo cáo điều tra công bố đương nhiên vẫn là Dịch Bắc Hải là bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Căn cứ theo điều thứ mười tám “Luật hình sự”: Bệnh nhân tâm thần không thể nhận ra hoặc kiểm soát hành vi của mình tạo thành hậu quả nguy hiểm, được xác nhận bằng các thủ tục pháp lý, không phải chịu trách nhiệm hình sự…
Tuy rằng sau đó có các bằng chứng thể hiện, Dịch Bắc Hải khi giết Tần Từ Nham, trạng thái tinh thần hoàn toàn bình thường, không có biểu hiện của việc không kiểm soát được hành vi, Dịch Bắc Hải vẫn bị tuyên án tử hình, nhưng trong quá trình ấy, khắp nơi biểu tình, xã hội luôn có dư luận khiến người ta khó hiểu, lại khiến cho rất nhiều y bác sĩ khi ấy cảm thấy vừa oán hận vừa thương tâm.
Chuyện này, tới tận bây giờ, vẫn còn có người nhớ mãi không quên mà nhắc lại…
Tạ Thanh Trình nhớ tới chuyện năm ấy, mặt không đổi sắc nhìn chốc lát, đi lên phía trước——
“Tạ Thanh Trình?”
Sau lưng bỗng truyền tới tiếng bước chân của vài người, còn có giọng một người phụ nữ kinh ngạc.
“Anh… Sao anh lại ở đây?”
Huống chi nam sinh kia đêm hôm trước còn là tiểu lưu manh thà chết đè anh dưới thân cưỡng ép, hôn tới mức hô hấp dồn dập máu nóng dâng lên lại còn luồn cả đầu lưỡi vào trong.
Từ chuyện này có thể rút ra, bây giờ có số ít các nam sinh, ỷ vào mình ưa nhìn, ỷ vào mình thành tích tốt, ỷ vào việc bản thân mới mấy tuổi đầu vẫn chưa tới độ thành niên, nên thật sự rất biết cách cố ý làm loạn.
Học bá cố ý làm loạn nhân lúc đóng phim để vơi bớt nỗi thất tình đau thương của mình, nhưng cái trò coi là cứu bộ phim này, nhân vật không có nhiều đất diễn cho lắm, hơn nữa kịch bản của bản thân cũng quá ngắn, nên chẳng bao lâu sau cậu đã sát thanh rồi quay trở về trường học.
Trước khi quay về cậu gửi tin nhắn báo cho Tạ Thanh Trình, sau đó kéo vali hành lí rời khỏi khách sạn.
Cũng chính hôm Hạ Dư quay trở về trường học, Trần Mạn sáng sớm đã hẹn Tạ Thanh Trình cùng tới thăm nghĩa trang.
Cảnh sát nhỏ vừa mới tự thân phá xong vụ án đầu tiên của mình, cảm thấy rất đáng để kỉ niệm, muốn đi kể lại với anh trai cậu ta.
“Xuyên khắp các tỉnh luôn đó.” Trần Mạn cầm theo giỏ trái cây tiền giấy, đi tới trước bia mộ anh trai cậu chàng, cậu ta đi trong nghĩa trang cũng nóng lòng reo lên, thiếu chút nữa đã vấp ngã vào bụi cây bên cạnh.
“Vụ án trộm xe đạp liên tỉnh.” Tạ Thanh Trình nói.
Mặt Trần Mạn đỏ lên: “Xe, xe đạp cũng là xe mà, đấy cũng là tài sản của nhân dân chứ…”
Tạ Thanh Trình không để ý tới cậu ta, nhận lấy giỏ hoa quả trong tay cậu chàng, dâng đồ cúng lên, hoá vàng, không khí trong nhiệt độ ngọn lửa tản ra tạo thành loại cảm giác méo mó, anh nhìn bức ảnh vị cảnh sát còn vô cùng trẻ tuổi trên bia mộ, kèm một hàng chữ tô màu phiếm vàng.
Trần Lê Sinh chi mộ.
Sinh mệnh của Trần Lê Sinh đã ngừng lại ở đầu tuổi hai mươi, ấn tượng của Tạ Thanh Trình với anh ta đã rất mờ nhạt, chỉ còn nhớ mỗi anh ta không hề giống Trần Mạn, là một thanh niên vô cùng nghiêm túc thận trọng, lúc dẫn theo Trần Mạn tới nhà họ làm khách, luôn mở miệng nói “Làm phiền rồi”, “Thật ngại quá đi mất”.
Trước khi anh ta bị sát hại, để lại một tin nhắn cuối cùng cho đồng nghiệp, cũng là: “Hôm nay có chút việc bận, chắc sẽ hơi muộn, ngại quá.”
Tạ Thanh Trình nhìn bia mộ xám đen, bảo: “Em trai cậu cũng đã là cảnh sát có thể tự phá án được rồi.”
Trần Mạn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Sau này sẽ lợi hại hơn nữa, em còn muốn chuyển tới đội hình sự mà.”
Tạ Thanh Trình lắc đầu: “IQ em không đủ đâu.”
“…”
“Gen thông minh của nhà em dồn hết vào đầu anh trai em rồi.”
Trần Mạn biết Tạ Thanh Trình chẳng mong gì cậu chàng thăng chức tiến lên, lên càng cao, thì gió trên đỉnh đầu lại càng lớn, chỉ hơi sơ suất sẽ bị thổi bay xuống dưới, thành một kẻ thịt nát xương tan. Bởi vậy Tạ Thanh Trình mới luôn nói như vậy với cậu chàng.
Trần Mạn không giận, thầm thì lặng lẽ nói nhỏ với anh cậu chàng mấy câu, sau đó châm một điếu thuốc viếng trước bệ mộ của anh cậu ta.
“Anh à, sẽ có một ngày em phá giải được vụ án mà anh còn chưa hoàn thành.” Cậu chàng nhắm mắt lại, hai tay chắp thành hình chữ thập nói.
“…”
Tạ Thanh Trình biết Trần Mạn đang nói chính là vụ án cha mẹ mình bị sát hại kia.
Vụ án ấy, người sáng suốt đều nhìn ra được đó không phải tai nạn giao thông bình thường, người trong đội cảnh sát đều biết rõ trong lòng. Nhưng mà có cách gì chứ? Nhóm bọn họ không phải chết trong quá trình phá án, chẳng thể truy tặng liệt sĩ thôi sao. Hung thủ dựng nên vụ tai nạn giao thông cũng chẳng để lại một dấu vết nào, cả ba bằng chứng đều chỉ hướng tới việc đó là sự cố do xe bị mất khống chế, cuối cùng cũng đành kết án như vậy thôi.
Nếu bảo đắc tội người ta, cha mẹ anh đều từng làm cấp cao, các vụ án lớn liên quan tới nhiều không kể siết, nào là các thế lực xã hội đen tổ chức buôn ma tuý… Nhiều lắm cũng chỉ có đối tượng khả nghi, dưới tình huống manh mối bị gián đoạn, căn bản không thể nào tiếp tục điều tra được.
Tự bản thân Tạ Thanh Trình cũng không phải chưa từng cố hết sức điều tra về cái chết của cha mẹ, nhưng anh cuối cùng vẫn chỉ đành cho qua.
Người quá sáng suốt, cho dù nước mắt chưa khô, lòng đã chết, cũng đều phải giãy giụa, nhìn tới con đường dẫn tới tương lai.
Tạ Thanh Trình thắp hương xong, thấy Trần Mạn còn muốn nán lại thêm chốc lát, cũng chỉ đi quanh quanh qua lại phần mình, phần mộ cha mẹ anh không ở nghĩa trang này, nơi này đất rất đắt, chỉ những người có tiền có quyền mới an táng được.
Anh đi tới đi lui, đi tới trước một pho tượng.
Bức tượng an táng làm theo kiểu phong cách mai táng châu Âu, trên bia mộ thường dùng đá cẩm thạch cao ngang người khắc thành dáng vẻ người đã khuất. Pho tượng sừng sững ngồi trong khu mộ yên tĩnh, khắc thành một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, ông ngồi trên ghế, đeo kính mắt rất dày, cúi đầu đọc quyển sách trên tay.
Dưới pho tượng viết:
“Tần Từ Nham (1957 – 2017)”
“Thứ cuối cùng ông không thể chữa trị chính là lòng người.”
Tạ Thanh Trình biết Tần Từ Nham.
Hai người họ… Từng là đồng nghiệp.
Tần Từ Nham một trong những sinh viên y khoa Hỗ đại nổi tiếng, là ngôi sao sáng trong lĩnh vực ngoại thần kinh, Tần Từ Nham tốt nghiệp y khoa Hỗ đại, sau đó tới Mỹ đào tạo chuyên sâu, học xong quay về nước. Ông từng dạy ở trường cũ, cũng từng dẫn dắt nhóm nghiên cứu sâu về học thuật, nửa đời gian khổ, cả đời vang danh, rõ ràng đã công thành danh toại, đã có thể bên một chiếc đèn bàn một ly trà ấm, trải qua ngày tháng thanh nhàn, an hưởng tuổi già, nhưng Tần lão tiên sinh lại chọn con đường khác.
Bác sĩ ngoại khoa, không động dao mà chỉ động bút, vậy thì nào có được.
Cho nên sau khi về hưu ở Yến Châu tại độ tuổi sáu mươi, giảng viên Tần quay về quê nhà, được mời tới bệnh viện nhân dân số một Hỗ Châu.
Cũng chính là bệnh viện trước kia Tạ Thanh Trình từng làm ấy.
Nhưng mà, ngay tại một buổi chiều bốn năm trước, Tần Từ Nham sáu mươi tuổi ở trong văn phòng thu dọn bao công văn chuẩn bị về nhà làm sinh nhật cho bạn già, bỗng gặp một người đàn ông trẻ tuổi râu ria lởm chởm, mang theo một rổ hoa quả và một lá cờ thi đua nhìn quanh ngoài cửa, người đàn ông này tự xưng là người nhà của một bệnh nhân, đi từ xa tới đây, chính là muốn gặp mặt cảm ơn chủ nhiệm Tần đã có ơn cứu mạng mẹ của hắn.
Tần Từ Nham không hề có ít bệnh nhân, gặp người đàn ông cả người đổ mồ hôi, vẻ mặt thuần khiết, chắc là đã đi đường rất lâu rồi, vì thế mời người đàn ông vào văn phòng, pha một tách trà cho hắn.
Nhưng nào ai ngờ tới, ngay lúc vị bác sĩ già đang mải miết pha trà, người đàn ông trẻ tuổi được tả là kính nể kia lén lút đứng dậy, rút một con dao nhọn loé ánh lạnh lẽo dưới đáy giỏ hoa quả ra, trong nháy mắt Tần Từ Nham pha trà xong mỉm cười quay đầu lại—— sắc mặt đột ngột thay đổi, mắt nheo lại hung ác! Hét lớn một tiếng, nổi lên sát ý!!
Đó là vụ án Dịch Bắc Hải giết hại bác sĩ bốn năm về trước gây chấn động cả nước.
Sau đó cảnh sát điều động kiểm tra lại camera theo dõi, tên tội phạm Dịch Bắc Hải đẩy bác sĩ Tần Từ Nham vào vách tường, đâm vào ngực và bụng của vị bác sĩ già tổng cộng mười ba nhát, máu tươi bắn đầy văn phòng không được coi là quá rộng, trên bàn còn hồ sơ bệnh án viết tay, cờ lụa hung thủ mang theo để che giấu, khắp nơi vương đầy màu đỏ thẫm làm kẻ khác sởn tóc gáy.
Lúc mọi người nghe tiếng ùa tới nơi thì Dịch Bắc Hải cả người đã toàn là máu, quả thực không thể phân rõ là người hay quỷ, hắn ta từ từ nâng cao xác chết của Tần Từ Nham lên trước mặt mọi người, ném ông lão cả đời đều dâng hiến cho sự nghiệp chữa bệnh từ trên cửa sổ vẫn luôn mở xuống trong tiếng kêu kinh hoảng của mọi người.
—— Uỳnh!!
Thi thể máu thịt mơ hồ, sau khi rơi từ trên cao xuống hoàn toàn nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Dịch Bắc Hải nhoài đầu ra ngoài cửa sổ, vô cùng đắc ý đứng trong vũng máu, giơ con dao nhọn nhỏ máu đỏ ngửa mặt lên trời nhe răng cười, miệng gào lớn: “Báo ứng! Cho ông lừa tiền này! Giết chết ông! Giết chết ông!”
Nhưng mà, huyết hải thâm cừu tới mức nào?
Có thể khiến một người nhà còn trẻ tuổi, với một vị bác sĩ tóc đã ngả hoa râm, gây ra chuyện mất hết nhân tính như thế.
Chân tướng mà cảnh sát công bố sau khi điều tra, khiến cho cả xã hội phẫn nộ, ý kiến và thái độ của công chúng sục sôi như dầu nóng——
Hoá ra, mẹ của Dịch Bắc Hải là bệnh nhân u thần kinh đệm, đó là u ác tính, hơn nữa vị trí sinh trưởng vô cùng nguy hiểm, ngay cả đã khám qua rất nhiều bệnh viện, cũng không có vị bác sĩ nào có đủ dũng khí để phẫu thuật.
Người mẹ đơn thân này lo lắng khám bệnh tốn tiền, không muốn chữa trị, chỉ định chờ chết, nhưng đứa con gần ba mươi tuổi kia của bà được bảo bọc tới mức phải bón cơm tận miệng, vẫn cả ngày ăn chơi lêu lổng, không tìm việc làm, bà lại sợ nếu mình nhắm mắt xuôi tay, đứa con này không ai chăm sóc, nên lại chẳng dám chết.
Cứ lần lựa kéo dài mãi, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng bà nghe nói có một vị bác sĩ ở khoa thần kinh bệnh viện nhân dân số một Hỗ Châu rất có danh tiếng, hơn nữa các bác sĩ cũng có y đức, tấm lòng Bồ Tát trông thấy bệnh nhân đáng thương, còn có thể nghĩ cách giúp đỡ tài chính cho bệnh nhân nghèo khó, hoặc chỉ miễn giảm tiền phí, hơn nữa năng lực phẫu thuật cũng là tay nghề giỏi số một.
Người mẹ ấy lòng ôm hy vọng, mang trên lưng túi đặc sản vùng biển của quê nhà, ngồi chiếc xe xanh lá đi tới vùng đất oi bức xa lạ ấy.
Nhưng sau khi tới, nhà cao ngàn tầng, lối đi chằng chịt, người mẹ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cách thanh toán điện tử cũng không biết, ngay cả bệnh viện cũng tìm mất rất lâu. Cuối cùng cũng tìm tới bệnh viện, nhưng không biết đăng ký lấy số, bà sợ hãi, đứng suốt một ngày trong đại sảnh bệnh viện người tới người đi nườm nượp.
Tới lúc tan tầm, cuối cùng cũng có bác sĩ để ý tới người phụ nữ lề mề mãi không rời đi, cả người tản mùi cá tanh. Bác sĩ hỏi mục đích bà đến, lấy hồ sơ của bà, cho bà để lại số điện thoại, bảo sẽ giúp bà nghĩ cách.
Một chồng bản sao bệnh án dày vô cùng của người mẹ, cứ thế được đưa tới khoa phẫu thuật thần kinh hạng nhất. Khi ấy các bác sĩ đã thảo luận gì, thương lượng cái gì, công chúng cũng không biết được, nói ngắn gọn là, người mẹ này thật sự được miễn giảm chi phí như mong muốn, thuận lợi được sắp xếp cho một cuộc phẫu thuật, lòng đầy cảm kích mong chờ ánh rạng đông của sinh mệnh chiếu xuống.
Mà từ đầu tới cuối, ở nơi quê nhà xa xôi của bà, đứa con cờ bạc quen thói, cũng chẳng chạy tới ở cạnh mẹ lấy nổi một ngày.
Mặc dù chi phí phẫu thuật được miễn giảm, nhưng nơi thành thị Hỗ Châu phồn hoa trân châu như đất vàng như sắt này, đối với người mẹ kia mà nói, chi tiêu cũng vẫn là vấn đề rất lớn. Người phụ giảm phần ăn lại, ở một căn nhà trọ nhỏ ẩm thấp ngập mùi nấm mốc, ngủ trong phòng tám người, một chiếc bánh mì khô khốc chia thành ba bữa, tắm nước nóng ở các quầy tình thương gần đó.
Tới cuối tháng, chiếc điện thoại cũ nát của người phụ nữ đổ chuông. Gọi tới chính là đứa con của bà, nội dung đương nhiên cũng chỉ mỗi việc đòi tiền mẹ.
“Mẹ khám bệnh ở Hỗ Châu, nơi cái gì cũng phải tiêu tiền, tháng này thật sự đã không còn bao nhiêu nữa…”
“Cái gì?” Người đàn ông trẻ tuổi đầu dây bên kia bỗng dưng nổi giận đùng đùng, giọng gần như xuyên thủng qua màng nhĩ người phụ nữ bệnh nặng khó chữa, “Không có tiền? Thế tháng này tôi phải làm sao? Ai nuôi tôi? Tôi mặc kệ! Bà nghĩ cách cho tôi! Tôi mẹ nó cơm còn chưa được ăn đây này!”
Người phụ nữ cúi khom người xuống, cầm chiếc điện thoại đã tróc sơn, lắp bắp như thể bà mới là người làm sai: “Thật sự không còn tiền nữa, mẹ lúc mới tới nơi này, chưa quen đường, dùng tiền để đi xe bus mấy lần, giờ nghĩ lại cũng có thể đi bộ, còn cả tiền khám bệnh nữa, giờ đã chẳng còn bao… Mẹ tiết kiệm thêm chút, tháng sau nhất định sẽ có… Con đừng vội…”
“Ai cho bà tới Hỗ Châu khám bệnh hả?” Người đàn ông vẫn nổi giận đùng đùng như trước gào lên, “Đã bảo bà rồi! Nơi đó toàn là chỗ lừa gạt mấy thằng ngu lắm tiền không có chỗ tiêu thì bà đi xem làm cái gì? Trong huyện chưa đủ cho bà xem nữa à? Nhìn bà cả ngày ăn no uống say, sao mà có bệnh gì cho được! Phí tiền!”
Người phụ nữ nghe xong, từng giọt từng giọt nước mắt chảy từ đuôi mắt xuống nếp nhăn chi chít như mạng nhện, rơi xuống nền xi măng căn trọ nhỏ còn dính dầu.
Đứa con vẫn đang nổi khùng: “Sao bà chưa chi đã vội vã muốn dâng tiền hết cho bác sĩ thế hả… Đám bác sĩ đó đều phải cướp tiền từ bà đó bà có biết không? Ngày ngày kiếm tiền sinh mạng của người ta, mong cái loại ngu ngốc như bà có bệnh, để rồi xếp hàng dâng tiền lên cho họ! Nếu không bệnh viện của bọn họ sao mà mở tiếp được? Giờ thì hay rồi, tiền bị họ lừa sạch, còn bà thì thành kẻ tới con mình cũng nuôi không xong, nhổ vào!”
Dịch Bắc Hải chửi ầm lên qua điện thoại, không muốn nói thêm nhiều với người phụ nữ nữa, hầm hừ mặc thêm áo, móc ra năm mươi đồng cuối cùng đè nặng dưới giường, đi tới phường cờ bạc ở đầu thôn.
Người phụ nữ đau lòng muốn chết, cũng chẳng muốn tiếp tục điều trị nữa, cuối cùng vẫn là bác sĩ bệnh viện khuyên ngăn an ủi bà, lại tiến hành trao đổi hoà nhã với Dịch Bắc Hải.
Cuối cùng Dịch Bắc Hải không kiên nhẫn mà tỏ vẻ, mổ thì mổ đi, dù sao không tới chỗ hắn lấy tiền là được, hắn cũng chẳng muốn tốn thời gian và tinh lực để đến Hỗ Châu, gọi điện xác nhận mạo hiểm phẫu thuật xong, lưu ghi âm lại, sau đó lại gửi đơn mạo hiểm cho mẹ hắn ký tên vào là xong.
Cho dù trên quy trình không phải hợp lệ, trong viện cũng nhiều lời dị nghị, nhưng nhớ tới uy tín của Tần Từ Nham, hết thảy vẫn tiến hành. Nằm viện, theo dõi điều trị, liên lạc trước phẫu thuật… Hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.
Rốt cuộc cũng đã tới ngày phẫu thuật.
Bác sĩ lại xác nhận mạo hiểm phẫu thuật với người phụ nữ cô đơn kia lần nữa, báo cho bà biết vị trí u sinh trưởng ở nơi vô cùng nguy hiểm, nếu không làm phẫu thuật cắt bỏ mà còn để tiếp tục lớn lên thì chắc chỉ còn độ ba tháng, nhưng phẫu thuật thì cũng gặp rất nhiều rủi ro, nếu phẫu thuật thất bại, có thể sẽ phải mạo hiểm với việc cấp cứu không kịp.
“Tôi muốn gọi điện thoại trước, được không?”
Người nằm trên giường bệnh có hơi sợ hãi hỏi.
Điện thoại được đưa tới, người phụ nữ run run gõ ra một dãy số, trước cửa sinh tử muốn nói với đứa con trai hai câu. Nhưng tiếng tút tút tút đợi chờ qua bao lâu, đáp lại cuộc gọi của bà, chính là tiếng máy móc lạnh như băng giống hệt hôm trước. Dịch Bắc Hải đang chơi bạc, cờ bạc tới tận khi trời đất tối mù, cũng không rảnh cắt ngang mà nghe điện thoại của mẹ già.
Người phụ nữ cuối cùng thong thả buông điện thoại xuống bên tai, ánh mắt ướt đẫm, day day mũi cười: “Cảm ơn bác sĩ, vậy…”
“Sao ạ?”
Người phụ nữ ngập ngừng, nhìn ra được rằng bà đang bối rối, tựa như muốn nói lại thôi.
Bác sĩ trẻ phụ trách chuẩn bị trước phẫu thuật dịu dàng nói: “Dì à, dì muốn nói gì cũng được hết, không sao đâu ạ.”
Người phụ nữ dường như còn hơi sợ hãi, hỏi: “Có đau không?”
“Dạ?”
“Phẫu thuật ấy, có đau không thế?” Người phụ nữ lúc hỏi câu này, mặt cũng đỏ bừng, huyết sắc nhàn nhạt theo màu da vàng như nến vùng vẫy chen lên.
“À.” Bác sĩ trẻ phản ứng lại, cười an ủi bà, “Không đau đâu, dì ạ, có thuốc gây mê, chính là loại thuốc có thể khiến dì tạm thời hôn mê, không hề đau chút nào cả, chờ lúc dì tỉnh dậy rồi, chuyện gì cũng đã qua.”
Người phụ nữ nghe bác sĩ nhỏ miêu tả dịu dàng, trong mắt lại ngập lên chút cảm xúc tựa như “mong mỏi”.
Không hề đau chút nào hết cả…
Lúc bà được đẩy vào phòng phẫu thuật, nhìn trần nhà trắng xoá trên hành lang bệnh viện, còn mấy bác sĩ và y tá mặc đồ bảo hộ bên cạnh, trong đầu bà vẫn đang nghĩ cuối cùng lại nghe thấy mấy câu này, khoé môi khô khốc nhàn nhạt cong lên thành nụ cười yếu ớt.
Người phẫu thuật cho bà là Tần Từ Nham, tuổi tác Tần Từ Nham đã cao, ngày ấy ông đã trải qua ba cuộc phẫu thuật, thân thể cũng có chút không thoải mái, nhưng cuộc phẫu thuật này quả thực quá khó, ông phải tự mình làm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dưới lớp bảo hộ xanh biếc, bác sĩ già toát mồ hôi chảy xuống.
“Kẹp.”
“Băng.”
“Đưa thêm hai miếng băng đây.”
…
Chậm rãi bình tĩnh, không nhanh không chậm.
Nhưng toàn thân đều căng thẳng, thời điểm mấu chốt mắt chớp cũng chẳng chớp.
Người đầu tiên phát hiện khác thường chính là phụ mổ, phụ mổ lúc cầm khay phẫu thuật phát hiện thân hình bậc thầy hơi lảo đảo.
Bác sĩ là bác sĩ, nhưng đôi khi bác sĩ, cũng chính là bệnh nhân.
Lúc phụ mổ gấp gáp nhìn Tần Từ Nham, Tần Từ Nham cũng nhận ra bản thân không ổn. Ông chậm rãi hoàn thành nốt động tác cẩn thận tỉ mỉ không thể ngừng lại trên tay, sau đó cố hết sức dùng giọng bình tĩnh không khiến người ta hoảng sợ nói: “Giờ trước mắt tôi không nhìn rõ được, cứ choáng váng liên hồi.”
Ông nói xong lui lại hai bước, muốn nói thêm gì đó, nhưng mắt đã tối sầm, sau đó ông ngã xuống…
Đây là lần đầu tiên Tần Từ Nham xuất hiện tình huống này. Ông bị mỡ máu cao, bên gáy có một động mạch bị nghẽn rất nghiêm trọng, bởi vậy thường đau đầu vô cùng, nhưng vẫn chưa tới mức ngất lịm đi hôn mê.
Trong viện chuyện ngoài ý muốn như này cũng rất hiếm khi xảy ra, nhưng cũng không phải chưa có tiền lệ, các bác sĩ khi được đào tạo cũng đã sớm được dạy cẩn thận về các tình huống đột ngột phát sinh thế này, cuộc phẫu thuật sẽ do các bác sĩ vẫn đang rảnh hoàn thành tiếp, nhưng vị trí u của người phụ nữ này thật sự quá hiểm ác, cho dù sau đó các bác sĩ đã dốc hết sức mình, cuộc phẫu thuật vẫn kết thúc bằng thất bại.
Mẹ mất.
Đứa con trai bỗng trở nên vô cùng hiếu thuận, hắn không thể không hiếu thuận, hắn cả ngày cả tháng chỉ mỏi mắt mong chờ vào chút trợ cấp ít ỏi của mẹ hắn mà thôi, mà giờ bà ấy đã chết, bảo mẫu, đầu bếp, người hầu của hắn… Lập tức biến mất sạch sẽ. Dịch Bắc Hải như rơi vào địa ngục, dù thế nào cũng không thể chấp nhận.
Nghĩ đi nghĩ lại, thấy thế nào cũng là các bác sĩ làm sai.
Bọn họ nhất định là tham chút tiền cuối cùng trong túi của mẹ hắn, cho nên mới lừa bà tới nằm viện.
Trợ cấp? Miễn giảm?
Làm gì tự dưng có cái bánh trên trời rơi xuống như thế, bọn họ nhất định là chê chỗ tiền trên người bà không nhiều, nghĩ cách lấy xương cốt già cả ấy dâng cho các cuộc thí nghiệm y học miễn phí, nên mới lừa người mẹ đáng thương lẻ loi cô đơn lang bạt tha hương tìm bác sĩ của hắn, để trở thành oan hồn dưới lưỡi dao của bọn họ.
Dịch Bắc Hải càng nghĩ càng chắc chắn, hắn nằm trên giường, ngoài trời đêm đen thăm thẳm, thôn trang nhỏ vang tiếng quạ kêu kỳ dị như đang cười, không ngừng quẩn quanh trong đầu hắn hoá thành lốc xoáy hận thù, cuốn cả người hắn vào trong.
Ngày thứ hai, nhất cùng nhị bạch*, nhà chỉ có bốn bức tường, không có tiền chơi bạc, Dịch Bắc Hải nợ nần khắp nơi lôi ra một con dao mổ lợn rỉ sắt trong nhà, mài sáng bóng trên đá mài, bọc bằng một tấm vài thô bẩn thỉu thật dày.
*Nhất cùng nhị bạch: trình độ văn hoá thấp, kém cỏi, nghèo nàn lạc hậu.
Sau đó, hắn tới nhà trọ ở đầu thôn uy hiếp chủ nhà trọ đưa toàn bộ tiền trong quán cho hắn, đi về phía con đường Hỗ Châu phía trước…
Mấy hôm sau, chuyện Dịch Bắc Hại giết bác sĩ như tiếng sấm nổ lớn, làm bùng nổ bi thương trái tim cả nước.
Trên truyền thông, trên các nền tảng, ngập tràn sự sợ hãi với chuyện này, phẫn nộ với tội phạm, tưởng nhớ Tần Từ Nham.
Nhưng dần dà, có mấy con rắn độc dựa vào chuyện này loan tin phản động.
“Tần Từ Nham có thật sự nhân ái, trách trời thương dân như ông ấy thể hiện?”
“Cái chết của mẹ Dịch Bắc Hải còn nhiều nghi vấn.”
“Dịch Bắc Hải đáng được đồng tình, anh ta sống với mẹ rất khó khăn, ăn bữa này lo bữa kia, đứa trẻ như vậy tâm lí bất ổn cũng là chuyện bình thường…”
Đủ thứ văn vẻ luận điểm lấy lòng mọi người như thế bắt đầu được một số tài khoản V công khai liên tục cập nhật, không ít người mang ánh mắt nghi ngờ, nghi ngờ từ luận văn học thuật của Tần Từ Nham tới nhân phẩm Tần Từ Nham, còn cho rằng ông tuổi cao thì phải về hưu, không nhất thiết cứ phải ở mãi trên cương vị công tác không buông bỏ nổi quyền lực, cuối cùng lại hại người hại mình.
Thậm chí có người, bắt đầu tiến hành cái gọi là tìm hiểu sâu về Tần Từ Nham và người nhà. Lúc thì bảo sao con gái Tần Từ Nham lại gả cho người nước ngoài rồi định cư bên đó, người nước ngoài thì có gì tốt? Việc này đúng là tên bán nước mà ăn tiền tổ quốc.
Lúc thì bảo vợ Tần Từ Nham nhỏ hơn ông mười tuổi, sao bà lại kết hôn với ông? Nhất định là vì muốn tiền của ông, không khéo còn chẳng phải chính thất, mấy tên đó soi soi mói mói, không chừng còn moi ra được cả tiểu tam cũng nên.
Chuyện riêng của vị bác sĩ bị hại vậy mà lại thành bùa mê thuốc lú của những kẻ này, khiến trong viện của họ còn chưa nhạt mùi máu tanh, đã lạc vào giữa dòng cuồng hoan bàn luận về chuyện riêng tư cắn nuốt nhân tâm.
Còn có tài khoản V cao cấp, không biết người đó bới từ góc nào ra, tìm thấy mẩu tin được ghi chép lại mà Tần Từ Nham hơn mười năm trước đi chống thiên tai cứu chữa bệnh nhân, tài khoản V rất biết cách gây sóng to gió lớn mà không bị phạt, hắn không nói gì, nhưng lại cố tình đăng hình ảnh nhóm Tần Từ Nham trên xe cứu thương vì quá mệt mỏi lại khát nước, có bác sĩ trẻ thương bậc thầy, mở một chai glucose đưa cho Tần Từ Nham uống.
Khu bình luận: “Tôi không có ý không tôn kính Tần lão tiên sinh, nhưng mà nói chứ, đây đều là đồ thiết yếu cung cấp cho vùng thiên tai mà? Để cứu bệnh nhân chắc chắn còn không dùng đủ, ông ấy lại uống nhiều như thế… Có thật đang lo lắng cho nhân dân gặp nạn hấp hối trên giường bệnh không vậy?”
“Ông ấy uống glucose có trả tiền không…”
“Các chuyên gia đều có quyền lớn, mọi người xem đi ông ấy muốn giảm phí phẫu thuật cho người ta là giảm được liền, sao uống glucose lại trả tiền cho được chứ. Tôi có quen nhân viên trong bệnh viện số một Hỗ Châu, họ đều bảo chuyên gia đều rất hiểm độc, một cuộc phẫu thuật ăn tiền đút lót không dưới năm con số đâu, nếu mấy người thấy họ giảm phí cho bệnh nhân, kì thật chính là đôi khi họ muốn bắt bệnh nhân đi làm mấy cuộc thí nghiệm mạo hiểm đấy, nếu không thì nâng cao tay nghề y thuật sao được.”
Nhưng khiến người ta khiếp sợ và lạnh lòng hơn nữa, vẫn là hành vi quyết định với Dịch Bắc Hải.
Theo báo cáo điều tra công bố đương nhiên vẫn là Dịch Bắc Hải là bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Căn cứ theo điều thứ mười tám “Luật hình sự”: Bệnh nhân tâm thần không thể nhận ra hoặc kiểm soát hành vi của mình tạo thành hậu quả nguy hiểm, được xác nhận bằng các thủ tục pháp lý, không phải chịu trách nhiệm hình sự…
Tuy rằng sau đó có các bằng chứng thể hiện, Dịch Bắc Hải khi giết Tần Từ Nham, trạng thái tinh thần hoàn toàn bình thường, không có biểu hiện của việc không kiểm soát được hành vi, Dịch Bắc Hải vẫn bị tuyên án tử hình, nhưng trong quá trình ấy, khắp nơi biểu tình, xã hội luôn có dư luận khiến người ta khó hiểu, lại khiến cho rất nhiều y bác sĩ khi ấy cảm thấy vừa oán hận vừa thương tâm.
Chuyện này, tới tận bây giờ, vẫn còn có người nhớ mãi không quên mà nhắc lại…
Tạ Thanh Trình nhớ tới chuyện năm ấy, mặt không đổi sắc nhìn chốc lát, đi lên phía trước——
“Tạ Thanh Trình?”
Sau lưng bỗng truyền tới tiếng bước chân của vài người, còn có giọng một người phụ nữ kinh ngạc.
“Anh… Sao anh lại ở đây?”
/266
|