Không ngờ chuyện Tạ Tuyết cứ úp úp mở mở không chịu nói qua điện thoại trước đó chính là cô lại có bầu cục cưng thứ hai rồi.
Cô với Vệ Đông Hằng đều thích con nít, hai người cùng nhau chăm con cũng chẳng thấy phiền, giây phút sinh mệnh mới sắp đến, cả hai đều rất vui mừng, Vệ Đông Hằng chủ động bảo đứa nhỏ thứ hai sẽ lấy họ Tạ, tuy tên cũng chỉ như một kí hiệu thôi, nhưng quan trọng là cậu chàng chủ động tôn trọng Tạ Tuyết. Tạ Thanh Trình nghe thấy cũng không để ý mấy câu nói ngốc nghếch khi nãy Vệ Đông Hằng đấu võ mồm với Hạ Dư nữa, mà còn thấy vui thay cho bọn họ.
Chỉ có mỗi Hạ Dư ở bên kia là mặt sắp dài ra tới giày luôn rồi.
Mang thai cái gì mà mang? Nếu Tạ Thanh Trình là nữ thì cậu cũng làm người ta lớn bụng từ lâu rồi nhé! Tình cảm của hai người họ cũng tốt nữa, làm gì đến lượt họ Vệ lên mặt khoe khoang trước mặt cậu!
Trước khi đi, Tạ Thanh Trình lên tầng thăm Nha Nha, Nha Nha vẫn chưa tỉnh, Tạ Thanh Trình không làm phiền cô bé, chỉ cúi người bên giường nó, xoa xoa vầng trán hơi nóng lên của đứa trẻ.
Nha Nha như cảm nhận được gì đó, hoặc là đang nói mớ, nhắm mắt mềm mại khẽ gọi một tiếng: “Ưm… Bác…”
“Ừ.” Tạ Thanh Trình nhẹ giọng lên tiếng, ghém góc chăn lại giúp cô bé, “Ngủ đi, ngoan.”
Hạ Dư chua lè đứng khoanh tay tựa vào cạnh cửa nhìn.
Ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ bên ngoài lớp lụa mỏng, phủ lên sườn mặt cứng rắn đẹp trai của Tạ Thanh Trình một vầng sáng rực rỡ, khiến ngũ quan sắc bén rõ nét của anh hóa dịu dàng.
Lúc Tạ Thanh Trình chăm trẻ sẽ tản ra cảm giác thánh khiết đến lạ, anh rất nghiêm khắc, mặt mày ngập khí chất ông lớn không thể đến gần, nhưng lúc anh rủ mi xuống lại tỏa ra hào quang êm dịu.
Thế nên tâm tình lúc Hạ Dư nhìn thấy anh cũng khác biệt nhiều, cậu vừa muốn quỳ xuống thành kính hôn lên đầu ngón tay vị thánh nhân này, quỳ bái ngọn núi tuyết sừng sững kia, lại vừa muốn tàn nhẫn vấy bẩn vết tích thiêng liêng, làm bẩn phá vỡ.
Sau khi Hạ Dư nói mấy chuyện đâu đâu xong lại ngẫm nghĩ mãi, hết sức vô lễ cảm thấy rằng, thi thoảng Tạ Thanh Trình đem lại cho cậu cảm giác tựa như một cô vợ nhà người ta lạnh lùng hết mực—— Chức cao vọng trọng, nghiêm túc giữ lễ nghĩa.
Nhưng mà vị phu nhân xa không thể với chẳng dính bụi trần kia mới gây thương nhớ nhất. Trưởng bối trầm ổn chín chăn lại cao ngạo lạnh lùng, lúc lên giường sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Dáng vẻ Tạ Thanh Trình nhẫn nhịn còn quyến rũ hơn bất cứ thiếu nam thiếu nữ nào khác.
Tối ấy, sau khi rời khỏi nhà Vệ Đông Hằng quay về hẻm Mạch Vũ, Tạ Thanh Trình vừa mở cửa nhà ra đã bị Hạ Dư đè lên ván cửa hôn, thanh niên thở dốc cởi quần tây của anh xuống, sau đó lại cởi thắt lưng rồi kéo khóa của mình, tới quần áo cũng không cởi đã nóng bỏng thúc thẳng vào bên trong.
Tạ Thanh Trình không biết cậu lại phát điên gì nữa, nhà cũ cách âm quá tệ, anh không dám tạo thành tiếng động gì lớn, cho dù bị đè lên ván cửa đâm rút va chạm dữ dội, khóa kim loại của thắt lưng đập vào, anh bị bịt kín miệng, bị chịch tới mức dâm thủy chảy dọc xuống bắp đùi ướt đẫm, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
Hiện giờ Hạ Dư làm tình với anh cũng chẳng dùng bao, lần nào cũng bắn vào bên trong, quen thuộc chịch sâu vào, rót đầy tinh dịch.
Nhưng tối nay cậu càng điên cuồng hơn, sau một lần đè lên cửa đâm rút dữ dội rồi bắn ra, đã lại đè Tạ Thanh Trình xuống giường, lót gối với đệm êm xuống dưới eo Tạ Thanh Trình, kê mông cho anh, tựa như tư thế chuẩn bị khiến phụ nữ mang thai, sau đó lại đâm vào rút ra lép nhép liên hồi mạnh mẽ ngay giữa hai chân Tạ Thanh Trình, làm tới mức dịch trắng bắn tóe, cuối cùng lại rên rỉ rót hết tinh dịch đặc sệt vào miệng thịt ướt át dâm mĩ của Tạ Thanh Trình.
“Em rất muốn khóa chặt anh lại trên giường thế này, không cho ai gặp anh hết cả… Để anh mỗi ngày ngoại trừ bị em chịch ra thì chẳng làm được gì hết…”
Trong lòng cậu u ám cùng cực, lại có tình yêu cháy bỏng vô hạn. Cậu vừa nói vừa dùng sức thúc vào, mỗi lần đều thúc vào nơi dâm đãng co rút run rẩy dữ dội kia, thúc tới mức ánh mắt Tạ Thanh Trình hỗn loạn, ngón tay trắng nõn siết chặt lấy ga giường, bên cổ toàn dấu hôn mút của thanh niên kia.
Cổ tay dưới ống tay áo sơ mi luôn cài nghiêm chỉnh ấy giờ phút này cũng nổi cả gân xanh, dòng chữ xăm mảnh mai trên cổ tay tựa như dây trói lẳng lơ. Người anh trai tài giỏi nhất trong mắt Tạ Tuyết, người bác thánh khiết nhất trong mắt Nha Nha, bác sĩ Tạ cao không thể với nghiêm túc cấm dục trong mắt người ngoài, giờ lại nằm dưới thân bệnh nhân khi xưa của anh, trên chiếc giường cưới cũ của anh, bị làm tới gần như mất khống chế, muốn sống không được muốn chết không xong.
Hốc mắt Hạ Dư ửng đỏ, nhìn dáng vẻ nén tiếng thở dốc lẫn rên rỉ của Tạ Thanh Trình, tình dục hóa thành nét hồng nhàn nhạt nơi đuôi mắt Tạ Thanh Trình, đốt cháy nỗi lòng Hạ Dư, hóa thành ngọn lửa khô nóng.
“Chịch chết anh… Tạ Thanh Trình, anh lẳng lơ như vậy, chỉ đáng bị chơi thôi…”
Tạ Thanh Trình cho nhóc con chìm trong tình ái này một bạt tai: “Con mẹ em nữa…”
Lời nói ra rất sắc bén, nhưng âm cuối lại run rẩy, tay chạm tới má Hạ Dư đã bị nắm ngược lấy, thanh niên nhìn vào đôi mắt anh, trên mặt là vẻ si mê cực độ, cậu nhìn anh như thế, hai mắt cậu đỏ bừng nhìn anh chăm chú, ngậm đầu ngón tay anh vào trong miệng, liếm láp từng ngón từng ngón, trêu chọc Tạ Thanh Trình phải nhắm mắt lại, hầu kết trượt nhẹ.
Hạ Dư lại cúi người, cắn nhẹ lên yết hầu anh, đầu lưỡi lướt khẽ qua, phía dưới lại đâm rút dữ dội lần nữa, khiến nơi dâm đãng của Tạ Thanh Trình chảy đầy dâm thủy trong cuộc giao hoan tình ái.
Tối ấy, thanh niên như phát cuồng lót cao hông của người đàn ông, dương vật như nút chai đâm vào mãi không chịu rút ra, sau khi điên cuồng xuất tinh vẫn cắm trong nơi ấy đầy nóng bỏng, thi thoảng lại nhẹ nhàng di chuyển một chút, khiến người phía dưới run rẩy thở dốc, khuấy đảo tinh dịch lẫn dịch thể ướt át bên trong.
Cậu mút lên ngực Tạ Thanh Trình, liếm đầu ngực run rẩy kia, dương vật thô to dữ tợn không ngừng chịch mạnh vào miệng nhỏ dâm đãng ấy.
Cậu vân vê cặp môi lót gối của Tạ Thanh Trình, vuốt ve trêu chọc bụng nhỏ co giật bị bắn đầy ái dịch, lại kéo đối phương sa vào tấm lưới dục vọng của ái tình lần nữa.
“Bên trong anh ướt quá… Toàn tinh dịch của em thôi… Đệt…” Cậu nói mấy lời thô bỉ mà ngày thường không nói, vừa trêu đùa ngực đối phương, vừa chịch nơi dâm đãng của người đàn ông. Mãi cho tới khi hai người đều hóa thành con thú bị dục vọng điều khiển, mông điên cuồng đâm rút lẫn vòng eo đưa đẩy kịch liệt, bị mê hoặc sa ngã, rơi sâu vào ái dục.
Cậu và anh dây dưa đầy mồ hôi nóng, làn da dán chặt vào nhau như keo sơn, quấn quít triền miên.
Cậu thầm thì bảo: “Anh ơi, nâng eo lên chút nữa, đừng để mấy thứ đã bắn vào trong chảy ra…”
Cậu rên khẽ, đầu lưỡi chậm rãi vói vào trong khoang miệng, sau khi tình ái thấm đẫm mồ hôi trôi qua, dây dưa ướt dính dâm loạn, nụ hôn kích động khiêu gợi, cậu vuốt ve bụng dưới anh, ánh mắt si mê, giọng khàn khàn bảo: “Em không rút ra nữa, cắm luôn bên trong rồi đi ngủ được không?”
Nói xong lại thúc mông, đâm vào trong miệng thịt đã ướt nóng tới kỳ cục đầy ám chỉ, trêu chọc Tạ Thanh Trình nhăn mày kiếm lại, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ trầm thấp khàn khàn mơ hồ.
Mà cậu ôm lấy anh: “Tạ Thanh Trình, ngậm lấy em đi, em thật sự rất muốn khiến anh mang thai con của em, em rất muốn làm cho anh lớn bụng…”
Tạ Thanh Trình đã phát hiện ra chuyện cậu muốn chịch anh, chơi anh, có sự si mê khó hiểu muốn bắn vào trong anh rót đầy tinh dịch từ lâu rồi. Sau khi Tạ Thanh Trình phân tích nhận thấy việc này thật ra có hai nguyên nhân chủ yếu:
Thứ nhất, do ham muốn chiếm hữu cố chấp quá mức.
Thứ hai, do cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Thực tế cái trước cũng sinh ra vì cái sau, từ nhỏ Hạ Dư đã không cảm nhận được tình cảm gì trọn vẹn đầy đủ cả, thế nên cậu sẽ xác nhận tất cả những thứ của mình hết lần này đến lần khác, không ngừng đánh dấu, tựa như tuyên bố quyền sở hữu.
Trong tiềm thức cậu, đây là cách đánh dấu lên nơi riêng tư trên người Tạ Thanh Trình, ngoại trừ cậu ra thì chẳng ai làm được, mà dấu hiệu này sẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu, đem lại sự an toàn mà cậu khao khát. Còn việc muốn khiến người yêu có con nối dõi, cũng là một kiểu biểu hiện vặn vẹo của nỗi lòng biến thái ấy——
Mang thai cốt nhục chẳng khác nào đang tuyên bố cho tất cả mọi người biết đủ chuyện kiều diễm đã xảy ra giữa bọn họ, nói rõ với mọi người rằng người đàn ông chín chắn lạnh lùng như Tạ Thanh Trình là của cậu, rằng anh bằng lòng mang thai một sinh mạng cho cậu.
Anh yêu cậu, yêu tới mức cho phép cậu muốn làm gì thì làm đó.
Yêu tới mức có huyết nhục.
Yêu tới mức chẳng ai cướp đi được.
Tuy rằng hành động này của Hạ Dư rất biến thái, suy nghĩ cũng chẳng thực tế, thậm chí là vô lý tới nực cười, nhưng Tạ Thanh Trình suy nghĩ cẩn thận tới tất cả những nguyên do đó cũng chẳng chê cười cậu.
Cùng lắm lúc anh không chịu nổi kích thích biến thái quá mức kia thì mắng Hạ Dư hai câu thôi, sau khi mắng xong cuối cùng vẫn dung túng cho cậu——
Trên đời này chẳng có ai đáng bị coi là trò cười chỉ vì si mê yêu thương đến hèn mọn hết cả.
Sau một đêm triền miên, Hạ Dư ôm Tạ Thanh Trình ướt đẫm mồ hôi, hôn lên vành tai anh, nhỏ giọng nói: “Tạ Thanh Trình, bọn họ không hề biết anh tốt tới mức nào.”
“…”
Tạ Thanh Trình mệt tới mức một ngón tay cũng chẳng buồn động.
Anh nghẹn giọng nói: “Sao hôm nay em điên dữ vậy hả…”
Hạ Dư không đáp, chỉ hôn lên nốt ruồi son sau gáy anh một cái, lại cọ lên cần cổ anh, tựa như chú cún to xác ỷ lại vào vị chủ nhân duy nhất.
“Tạ Thanh Trình.” Cậu bỗng dưng bảo, “Anh dạy em làm cơm chiên Dương Châu nữa được không?”
“… Em học nổi chứ.”
“Anh dạy thì em chắc chắn sẽ biết mà. Em không để anh phải dạy em nhiều lần đâu.”
Tạ Thanh Trình có nghĩ cũng chẳng hiểu sao chàng thanh niên nghệ thuật này lại không thèm phân rõ đối tượng để ghen tuông nữa, nhưng nếu mà Hạ Dư muốn, thế thì anh cũng tùy theo ý cậu thôi, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.
Vì thế ừ một tiếng.
Một âm tiết trầm thấp đơn giản kia như châm thành ngọn lửa sáng ngời trong đôi mắt Hạ Dư.
Hạ Dư lại kê cằm vào hõm vai Tạ Thanh Trình, môi hôn nhẹ lên cần cổ Tạ Thanh Trình.
“Dạy em nấu cả hoành thánh nữa, được không?”
“Em không chê phiền thì học thôi.”
Đương nhiên Hạ Dư không chê phiền, trong lòng cậu ngập tràn sự ấm áp vô hạn, nụ hôn của cậu lan tới cằm, rồi đến chóp mũi Tạ Thanh Trình.
Lông mi lẫn nhịp tim rung động nhè nhẹ.
Cậu hỏi: “Thế anh cũng tới Disney chơi với em một lần, có được không?”
Tạ Thanh Trình chỉ từng đến Disney một lần, lúc đó nó vừa khai trương, Tạ Tuyết cứ nằng nặc đòi anh đi cùng.
Anh đi theo cô gái nhỏ xếp từ hàng này đến hàng kia trong khu vui chơi, ấn tượng về Disney chính là thời gian chờ đợi suốt mấy tiếng không vào nổi, còn cả hàng người dài như rồng nhìn chẳng thấy cuối nữa.
Anh không hứng thú với mấy trò trẻ con, vì thế chỉ ngái ngủ đáp: “Chuyện này vẫn để Tạ Tuyết đi cùng em đi.”
“Em không cần chị ấy, em chỉ cần anh thôi.”
“…”
“Anh Tạ, anh đi cùng em một lần thôi được không…”
Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư quấn lấy cũng hết cách, thở dài: “… Thế em tìm hôm nào ít người đi.”
Hạ Dư lập tức hôn lên bờ môi mỏng mềm mại của anh, mười ngón đan vào nhau, cậu mỉm cười thì thầm: “Anh ơi, anh tốt với em quá…”
Tạ Thanh Trình không đáp. Trước kia anh chiều Tạ Tuyết, đứng dưới nắng xếp hàng dài giúp cô suốt mấy tiếng đồng hồ, để cô gái nhỏ vào quán uống nước lạnh nghỉ ngơi, chờ tới khi quay lại thì vào chơi mấy trò chơi, giờ với Hạ Dư cũng vậy thôi.
Nhưng anh thật sự không hiểu rõ lắm, vì sao mấy người trẻ tuổi lại thích đến mấy nơi nhàm chán như công viên trò chơi vậy, khoảng thời gian ấy tới thư viện hẹn hò không vui hơn hay sao?
Còn có thể học thêm được ít kiến thức, cùng nhau tiến bộ về học vấn nữa.
Tuy là anh đồng ý, lòng cũng không khỏi thấy hơi phiền, nhưng trông Hạ Dư vui vẻ thì cũng không nói ra khỏi miệng, Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ, tự an ủi mình, thôi, cứ tùy nhóc quỷ này vậy, em ấy vui là được rồi. Giờ mình đang nuôi em ấy, cũng đâu thể để em ấy chịu ấm ức được.
Cậu trai bao được bao nuôi mang vẻ hưng phấn thanh xuân ngập tràn trên gương mặt, thậm chí giữa mặt mày còn có chút ngây ngô non nớt.
Cậu ôm Tạ Thanh Trình, cười nói với người đàn ông bị mình làm cho chẳng còn một tí sức lực nào: “Thế em chọn ngày nhé.”
“Ừ.”
“Trong đó có mấy trò 5D chơi vui lắm đó, vòng xoay thế giới Soaring là top 1 luôn.”
“…” Có nơi nào làm ra hiệu quả 5D chân thực hơn cả đảo Mandela nữa à? Đảo Mandela cũng được trải nghiệm luôn rồi, vòng xoay thế giới Soaring có là cái gì.
Nhưng đối diện với ánh mắt vô cùng mong đợi, bao năm qua vẫn như một, ngập tình yêu cháy bỏng của thanh niên, Tạ Thanh Trình im lặng một hồi, vẫn xoa đầu cậu, bảo: “Thế à. Vậy em còn thích gì khác nữa, cứ nói hết với anh đi.”
Lần đầu tiên Hạ Dư dùng tư cách chủ nhân vào nhà họ Tạ sống, trải qua một đêm xuân với Tạ Thanh Trình, líu ríu thì thầm suốt cả đêm, hôm sau tới giữa trưa mới tỉnh dậy thì điều đầu tiên nghĩ tới là——
Lý Nhã Thu đúng là thiệt thòi quá trời.
Một người đàn ông như vậy sao lại không cần nữa, trả người xong chạy mất tiêu luôn được?!!
Cậu xuống khỏi giường, Tạ Thanh Trình đã dậy từ lâu, không ở trong phòng, nhưng trên bàn đã bày một ấm trà nóng, hai lồng bánh bao chiên.
Hạ Dư lại bắt đầu sinh ra cảm giác khó hiểu mãnh liệt với chị Lý—— Thứ này cũng không cần? Này cũng không thèm luôn??
Cơ mà cũng may chị gái không cần, nếu không với tính cách Tạ Thanh Trình thì e là dù cả đời có phải sống nhàm chán đi nữa cũng tuyệt đối không phản bội bạn đời đâu, bản thân có khi mãi mãi không có cơ hội có được người đàn ông này mất.
Hạ Dư mặc quần áo xong ra khỏi nhà, tới vườn nhỏ bên ngoài đã trông thấy Tạ Thanh Trình đang đứng trước cây hoa lan trắng của nhà chú Lưu rồi.
Cậu mỉm cười, vừa định chào buổi sáng Tạ Thanh Trình, bỗng dưng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
“…”
Nụ cười của thanh niên chớp mắt đã cứng đờ lại, bước hai ba bước tới trước mặt Tạ Thanh Trình: “Tạ Thanh Trình! Sao anh lại hút thuốc nữa rồi?!”
Đầu ngón tay Tạ Thanh Trình còn đang kẹp một điếu thuốc lá, thấy Hạ Dư đến anh cũng chẳng né tránh, thản nhiên bảo: “Thi thoảng hút mấy điếu thôi, không sao đâu.”
“Không được! Anh bỏ đi ngay, anh không chú ý tới cơ thể mình vậy mà coi được à? Nhỡ đâu bệnh cũ tái phát lại phải phẫu thuật…”
“Anh hỏi bác sĩ điều trị rồi, hút có chừng mực thì không sao hết.” Tạ Thanh Trình nghiện thuốc lá đúng là có hơi nặng, chỉ mấy năm sẽ không bỏ hẳn được, anh tựa vào tường khu vườn, bên cạnh cây hoa ngọc lan, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, gõ gõ tàn thuốc, bụi rơi xuống, bay như tuyết.
Sau đó anh hút điếu thuốc tới vui vẻ, đang định nói thêm mấy câu với Hạ Dư, chợt thấy hốc mắt Hạ Dư ửng đỏ lên, thanh niên đúng là lo lắng cực độ, mấy lần bệnh tâm lý bất ổn lại suýt tái phát——
“Nhưng em không muốn thấy anh vào phòng phẫu thuật thêm lần nữa đâu. Chỉ chút nguy hiểm thôi em cũng không muốn anh gặp phải.”
“…”
“Đừng hút nữa được không.”
Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư chăm chú, một lát sau, anh nâng ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng lên, đặt điếu thuốc kia tới bên môi, nhìn chăm chăm vào đôi mắt Hạ Dư, rít sâu một hơi, sau đó ngay lúc Hạ Dư còn chưa kịp phản ứng, nâng tay kia lên luồn vào mái tóc đen của Hạ Dư, giữ chặt gáy cậu, kéo cậu lại gần mình, lập tức hôn mạnh lên.
Nụ hôn của người đàn ông này ngập mùi khói thuốc len lỏi vào khoang miệng lẫn phổi của Hạ Dư, khiến người ta say mê hơn cả rượu mạnh.
Nụ hôn kết thúc, Tạ Thanh Trình buông tay giữ tóc Hạ Dư ra, mắt phiếm chút ý cười.
“Cảm nhận được gì chưa?”
Đầu óc Hạ Dư choáng váng, nghĩ thầm, cảm nhận được anh mẹ nó đang đùa với lửa rồi.
Ngoài miệng lại bảo: “Chưa ạ, giáo sư dạy em à?”
Giáo sư Tạ rất thích dáng vẻ này, ngón tay kẹp thuốc lá nâng lên chọc nhẹ trán Hạ Dư: “Là thuốc lá thảo dược đặc chế đấy.”
“Em yên tâm đi, anh biết em rất cần anh mà.”
Sau khi anh cười xong, trịnh trọng nhìn Hạ Dư, khí chất trầm ổn, mang vẻ mạnh mẽ.
“Bởi vì biết rằng em cần anh, nên anh sẽ không tự coi nhẹ mạng mình giống như trước kia nữa đâu.”
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm trong veo.
Có người chẳng cần thề, nhưng chỉ cần người ấy thật sự nói ra một câu, ta sẽ biết lòng người ấy vững như kiềng, mãi mãi không nuốt lời.
Anh bảo: “Hạ Dư, em có thể tin tưởng anh mà.”
Dù gì thì anh còn phải nuôi người ta nữa, sao có thể để mình xảy ra chuyện được.
Tạ Thanh Trình thở dài nghĩ thầm, anh là người đàn ông rất có trách nhiệm, sao nhóc con Hạ Dư này cứ lo lắng vẩn vơ gì vậy chứ…
Nhưng mà lúc này Tạ Thanh Trình vẫn chưa biết, nuôi người ta, nhất là nuôi mấy bé con mặt phấn, cũng không phải là chuyện gì dễ dàng hết cả.
Ngay cả Lý Nhã Thu mà anh còn không nuôi được, nuôi cục cưng quý giá như Hạ Dư thì còn có nhiều chỗ phiền phức hơn cơ.
Cô với Vệ Đông Hằng đều thích con nít, hai người cùng nhau chăm con cũng chẳng thấy phiền, giây phút sinh mệnh mới sắp đến, cả hai đều rất vui mừng, Vệ Đông Hằng chủ động bảo đứa nhỏ thứ hai sẽ lấy họ Tạ, tuy tên cũng chỉ như một kí hiệu thôi, nhưng quan trọng là cậu chàng chủ động tôn trọng Tạ Tuyết. Tạ Thanh Trình nghe thấy cũng không để ý mấy câu nói ngốc nghếch khi nãy Vệ Đông Hằng đấu võ mồm với Hạ Dư nữa, mà còn thấy vui thay cho bọn họ.
Chỉ có mỗi Hạ Dư ở bên kia là mặt sắp dài ra tới giày luôn rồi.
Mang thai cái gì mà mang? Nếu Tạ Thanh Trình là nữ thì cậu cũng làm người ta lớn bụng từ lâu rồi nhé! Tình cảm của hai người họ cũng tốt nữa, làm gì đến lượt họ Vệ lên mặt khoe khoang trước mặt cậu!
Trước khi đi, Tạ Thanh Trình lên tầng thăm Nha Nha, Nha Nha vẫn chưa tỉnh, Tạ Thanh Trình không làm phiền cô bé, chỉ cúi người bên giường nó, xoa xoa vầng trán hơi nóng lên của đứa trẻ.
Nha Nha như cảm nhận được gì đó, hoặc là đang nói mớ, nhắm mắt mềm mại khẽ gọi một tiếng: “Ưm… Bác…”
“Ừ.” Tạ Thanh Trình nhẹ giọng lên tiếng, ghém góc chăn lại giúp cô bé, “Ngủ đi, ngoan.”
Hạ Dư chua lè đứng khoanh tay tựa vào cạnh cửa nhìn.
Ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ bên ngoài lớp lụa mỏng, phủ lên sườn mặt cứng rắn đẹp trai của Tạ Thanh Trình một vầng sáng rực rỡ, khiến ngũ quan sắc bén rõ nét của anh hóa dịu dàng.
Lúc Tạ Thanh Trình chăm trẻ sẽ tản ra cảm giác thánh khiết đến lạ, anh rất nghiêm khắc, mặt mày ngập khí chất ông lớn không thể đến gần, nhưng lúc anh rủ mi xuống lại tỏa ra hào quang êm dịu.
Thế nên tâm tình lúc Hạ Dư nhìn thấy anh cũng khác biệt nhiều, cậu vừa muốn quỳ xuống thành kính hôn lên đầu ngón tay vị thánh nhân này, quỳ bái ngọn núi tuyết sừng sững kia, lại vừa muốn tàn nhẫn vấy bẩn vết tích thiêng liêng, làm bẩn phá vỡ.
Sau khi Hạ Dư nói mấy chuyện đâu đâu xong lại ngẫm nghĩ mãi, hết sức vô lễ cảm thấy rằng, thi thoảng Tạ Thanh Trình đem lại cho cậu cảm giác tựa như một cô vợ nhà người ta lạnh lùng hết mực—— Chức cao vọng trọng, nghiêm túc giữ lễ nghĩa.
Nhưng mà vị phu nhân xa không thể với chẳng dính bụi trần kia mới gây thương nhớ nhất. Trưởng bối trầm ổn chín chăn lại cao ngạo lạnh lùng, lúc lên giường sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Dáng vẻ Tạ Thanh Trình nhẫn nhịn còn quyến rũ hơn bất cứ thiếu nam thiếu nữ nào khác.
Tối ấy, sau khi rời khỏi nhà Vệ Đông Hằng quay về hẻm Mạch Vũ, Tạ Thanh Trình vừa mở cửa nhà ra đã bị Hạ Dư đè lên ván cửa hôn, thanh niên thở dốc cởi quần tây của anh xuống, sau đó lại cởi thắt lưng rồi kéo khóa của mình, tới quần áo cũng không cởi đã nóng bỏng thúc thẳng vào bên trong.
Tạ Thanh Trình không biết cậu lại phát điên gì nữa, nhà cũ cách âm quá tệ, anh không dám tạo thành tiếng động gì lớn, cho dù bị đè lên ván cửa đâm rút va chạm dữ dội, khóa kim loại của thắt lưng đập vào, anh bị bịt kín miệng, bị chịch tới mức dâm thủy chảy dọc xuống bắp đùi ướt đẫm, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
Hiện giờ Hạ Dư làm tình với anh cũng chẳng dùng bao, lần nào cũng bắn vào bên trong, quen thuộc chịch sâu vào, rót đầy tinh dịch.
Nhưng tối nay cậu càng điên cuồng hơn, sau một lần đè lên cửa đâm rút dữ dội rồi bắn ra, đã lại đè Tạ Thanh Trình xuống giường, lót gối với đệm êm xuống dưới eo Tạ Thanh Trình, kê mông cho anh, tựa như tư thế chuẩn bị khiến phụ nữ mang thai, sau đó lại đâm vào rút ra lép nhép liên hồi mạnh mẽ ngay giữa hai chân Tạ Thanh Trình, làm tới mức dịch trắng bắn tóe, cuối cùng lại rên rỉ rót hết tinh dịch đặc sệt vào miệng thịt ướt át dâm mĩ của Tạ Thanh Trình.
“Em rất muốn khóa chặt anh lại trên giường thế này, không cho ai gặp anh hết cả… Để anh mỗi ngày ngoại trừ bị em chịch ra thì chẳng làm được gì hết…”
Trong lòng cậu u ám cùng cực, lại có tình yêu cháy bỏng vô hạn. Cậu vừa nói vừa dùng sức thúc vào, mỗi lần đều thúc vào nơi dâm đãng co rút run rẩy dữ dội kia, thúc tới mức ánh mắt Tạ Thanh Trình hỗn loạn, ngón tay trắng nõn siết chặt lấy ga giường, bên cổ toàn dấu hôn mút của thanh niên kia.
Cổ tay dưới ống tay áo sơ mi luôn cài nghiêm chỉnh ấy giờ phút này cũng nổi cả gân xanh, dòng chữ xăm mảnh mai trên cổ tay tựa như dây trói lẳng lơ. Người anh trai tài giỏi nhất trong mắt Tạ Tuyết, người bác thánh khiết nhất trong mắt Nha Nha, bác sĩ Tạ cao không thể với nghiêm túc cấm dục trong mắt người ngoài, giờ lại nằm dưới thân bệnh nhân khi xưa của anh, trên chiếc giường cưới cũ của anh, bị làm tới gần như mất khống chế, muốn sống không được muốn chết không xong.
Hốc mắt Hạ Dư ửng đỏ, nhìn dáng vẻ nén tiếng thở dốc lẫn rên rỉ của Tạ Thanh Trình, tình dục hóa thành nét hồng nhàn nhạt nơi đuôi mắt Tạ Thanh Trình, đốt cháy nỗi lòng Hạ Dư, hóa thành ngọn lửa khô nóng.
“Chịch chết anh… Tạ Thanh Trình, anh lẳng lơ như vậy, chỉ đáng bị chơi thôi…”
Tạ Thanh Trình cho nhóc con chìm trong tình ái này một bạt tai: “Con mẹ em nữa…”
Lời nói ra rất sắc bén, nhưng âm cuối lại run rẩy, tay chạm tới má Hạ Dư đã bị nắm ngược lấy, thanh niên nhìn vào đôi mắt anh, trên mặt là vẻ si mê cực độ, cậu nhìn anh như thế, hai mắt cậu đỏ bừng nhìn anh chăm chú, ngậm đầu ngón tay anh vào trong miệng, liếm láp từng ngón từng ngón, trêu chọc Tạ Thanh Trình phải nhắm mắt lại, hầu kết trượt nhẹ.
Hạ Dư lại cúi người, cắn nhẹ lên yết hầu anh, đầu lưỡi lướt khẽ qua, phía dưới lại đâm rút dữ dội lần nữa, khiến nơi dâm đãng của Tạ Thanh Trình chảy đầy dâm thủy trong cuộc giao hoan tình ái.
Tối ấy, thanh niên như phát cuồng lót cao hông của người đàn ông, dương vật như nút chai đâm vào mãi không chịu rút ra, sau khi điên cuồng xuất tinh vẫn cắm trong nơi ấy đầy nóng bỏng, thi thoảng lại nhẹ nhàng di chuyển một chút, khiến người phía dưới run rẩy thở dốc, khuấy đảo tinh dịch lẫn dịch thể ướt át bên trong.
Cậu mút lên ngực Tạ Thanh Trình, liếm đầu ngực run rẩy kia, dương vật thô to dữ tợn không ngừng chịch mạnh vào miệng nhỏ dâm đãng ấy.
Cậu vân vê cặp môi lót gối của Tạ Thanh Trình, vuốt ve trêu chọc bụng nhỏ co giật bị bắn đầy ái dịch, lại kéo đối phương sa vào tấm lưới dục vọng của ái tình lần nữa.
“Bên trong anh ướt quá… Toàn tinh dịch của em thôi… Đệt…” Cậu nói mấy lời thô bỉ mà ngày thường không nói, vừa trêu đùa ngực đối phương, vừa chịch nơi dâm đãng của người đàn ông. Mãi cho tới khi hai người đều hóa thành con thú bị dục vọng điều khiển, mông điên cuồng đâm rút lẫn vòng eo đưa đẩy kịch liệt, bị mê hoặc sa ngã, rơi sâu vào ái dục.
Cậu và anh dây dưa đầy mồ hôi nóng, làn da dán chặt vào nhau như keo sơn, quấn quít triền miên.
Cậu thầm thì bảo: “Anh ơi, nâng eo lên chút nữa, đừng để mấy thứ đã bắn vào trong chảy ra…”
Cậu rên khẽ, đầu lưỡi chậm rãi vói vào trong khoang miệng, sau khi tình ái thấm đẫm mồ hôi trôi qua, dây dưa ướt dính dâm loạn, nụ hôn kích động khiêu gợi, cậu vuốt ve bụng dưới anh, ánh mắt si mê, giọng khàn khàn bảo: “Em không rút ra nữa, cắm luôn bên trong rồi đi ngủ được không?”
Nói xong lại thúc mông, đâm vào trong miệng thịt đã ướt nóng tới kỳ cục đầy ám chỉ, trêu chọc Tạ Thanh Trình nhăn mày kiếm lại, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ trầm thấp khàn khàn mơ hồ.
Mà cậu ôm lấy anh: “Tạ Thanh Trình, ngậm lấy em đi, em thật sự rất muốn khiến anh mang thai con của em, em rất muốn làm cho anh lớn bụng…”
Tạ Thanh Trình đã phát hiện ra chuyện cậu muốn chịch anh, chơi anh, có sự si mê khó hiểu muốn bắn vào trong anh rót đầy tinh dịch từ lâu rồi. Sau khi Tạ Thanh Trình phân tích nhận thấy việc này thật ra có hai nguyên nhân chủ yếu:
Thứ nhất, do ham muốn chiếm hữu cố chấp quá mức.
Thứ hai, do cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Thực tế cái trước cũng sinh ra vì cái sau, từ nhỏ Hạ Dư đã không cảm nhận được tình cảm gì trọn vẹn đầy đủ cả, thế nên cậu sẽ xác nhận tất cả những thứ của mình hết lần này đến lần khác, không ngừng đánh dấu, tựa như tuyên bố quyền sở hữu.
Trong tiềm thức cậu, đây là cách đánh dấu lên nơi riêng tư trên người Tạ Thanh Trình, ngoại trừ cậu ra thì chẳng ai làm được, mà dấu hiệu này sẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu, đem lại sự an toàn mà cậu khao khát. Còn việc muốn khiến người yêu có con nối dõi, cũng là một kiểu biểu hiện vặn vẹo của nỗi lòng biến thái ấy——
Mang thai cốt nhục chẳng khác nào đang tuyên bố cho tất cả mọi người biết đủ chuyện kiều diễm đã xảy ra giữa bọn họ, nói rõ với mọi người rằng người đàn ông chín chắn lạnh lùng như Tạ Thanh Trình là của cậu, rằng anh bằng lòng mang thai một sinh mạng cho cậu.
Anh yêu cậu, yêu tới mức cho phép cậu muốn làm gì thì làm đó.
Yêu tới mức có huyết nhục.
Yêu tới mức chẳng ai cướp đi được.
Tuy rằng hành động này của Hạ Dư rất biến thái, suy nghĩ cũng chẳng thực tế, thậm chí là vô lý tới nực cười, nhưng Tạ Thanh Trình suy nghĩ cẩn thận tới tất cả những nguyên do đó cũng chẳng chê cười cậu.
Cùng lắm lúc anh không chịu nổi kích thích biến thái quá mức kia thì mắng Hạ Dư hai câu thôi, sau khi mắng xong cuối cùng vẫn dung túng cho cậu——
Trên đời này chẳng có ai đáng bị coi là trò cười chỉ vì si mê yêu thương đến hèn mọn hết cả.
Sau một đêm triền miên, Hạ Dư ôm Tạ Thanh Trình ướt đẫm mồ hôi, hôn lên vành tai anh, nhỏ giọng nói: “Tạ Thanh Trình, bọn họ không hề biết anh tốt tới mức nào.”
“…”
Tạ Thanh Trình mệt tới mức một ngón tay cũng chẳng buồn động.
Anh nghẹn giọng nói: “Sao hôm nay em điên dữ vậy hả…”
Hạ Dư không đáp, chỉ hôn lên nốt ruồi son sau gáy anh một cái, lại cọ lên cần cổ anh, tựa như chú cún to xác ỷ lại vào vị chủ nhân duy nhất.
“Tạ Thanh Trình.” Cậu bỗng dưng bảo, “Anh dạy em làm cơm chiên Dương Châu nữa được không?”
“… Em học nổi chứ.”
“Anh dạy thì em chắc chắn sẽ biết mà. Em không để anh phải dạy em nhiều lần đâu.”
Tạ Thanh Trình có nghĩ cũng chẳng hiểu sao chàng thanh niên nghệ thuật này lại không thèm phân rõ đối tượng để ghen tuông nữa, nhưng nếu mà Hạ Dư muốn, thế thì anh cũng tùy theo ý cậu thôi, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.
Vì thế ừ một tiếng.
Một âm tiết trầm thấp đơn giản kia như châm thành ngọn lửa sáng ngời trong đôi mắt Hạ Dư.
Hạ Dư lại kê cằm vào hõm vai Tạ Thanh Trình, môi hôn nhẹ lên cần cổ Tạ Thanh Trình.
“Dạy em nấu cả hoành thánh nữa, được không?”
“Em không chê phiền thì học thôi.”
Đương nhiên Hạ Dư không chê phiền, trong lòng cậu ngập tràn sự ấm áp vô hạn, nụ hôn của cậu lan tới cằm, rồi đến chóp mũi Tạ Thanh Trình.
Lông mi lẫn nhịp tim rung động nhè nhẹ.
Cậu hỏi: “Thế anh cũng tới Disney chơi với em một lần, có được không?”
Tạ Thanh Trình chỉ từng đến Disney một lần, lúc đó nó vừa khai trương, Tạ Tuyết cứ nằng nặc đòi anh đi cùng.
Anh đi theo cô gái nhỏ xếp từ hàng này đến hàng kia trong khu vui chơi, ấn tượng về Disney chính là thời gian chờ đợi suốt mấy tiếng không vào nổi, còn cả hàng người dài như rồng nhìn chẳng thấy cuối nữa.
Anh không hứng thú với mấy trò trẻ con, vì thế chỉ ngái ngủ đáp: “Chuyện này vẫn để Tạ Tuyết đi cùng em đi.”
“Em không cần chị ấy, em chỉ cần anh thôi.”
“…”
“Anh Tạ, anh đi cùng em một lần thôi được không…”
Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư quấn lấy cũng hết cách, thở dài: “… Thế em tìm hôm nào ít người đi.”
Hạ Dư lập tức hôn lên bờ môi mỏng mềm mại của anh, mười ngón đan vào nhau, cậu mỉm cười thì thầm: “Anh ơi, anh tốt với em quá…”
Tạ Thanh Trình không đáp. Trước kia anh chiều Tạ Tuyết, đứng dưới nắng xếp hàng dài giúp cô suốt mấy tiếng đồng hồ, để cô gái nhỏ vào quán uống nước lạnh nghỉ ngơi, chờ tới khi quay lại thì vào chơi mấy trò chơi, giờ với Hạ Dư cũng vậy thôi.
Nhưng anh thật sự không hiểu rõ lắm, vì sao mấy người trẻ tuổi lại thích đến mấy nơi nhàm chán như công viên trò chơi vậy, khoảng thời gian ấy tới thư viện hẹn hò không vui hơn hay sao?
Còn có thể học thêm được ít kiến thức, cùng nhau tiến bộ về học vấn nữa.
Tuy là anh đồng ý, lòng cũng không khỏi thấy hơi phiền, nhưng trông Hạ Dư vui vẻ thì cũng không nói ra khỏi miệng, Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ, tự an ủi mình, thôi, cứ tùy nhóc quỷ này vậy, em ấy vui là được rồi. Giờ mình đang nuôi em ấy, cũng đâu thể để em ấy chịu ấm ức được.
Cậu trai bao được bao nuôi mang vẻ hưng phấn thanh xuân ngập tràn trên gương mặt, thậm chí giữa mặt mày còn có chút ngây ngô non nớt.
Cậu ôm Tạ Thanh Trình, cười nói với người đàn ông bị mình làm cho chẳng còn một tí sức lực nào: “Thế em chọn ngày nhé.”
“Ừ.”
“Trong đó có mấy trò 5D chơi vui lắm đó, vòng xoay thế giới Soaring là top 1 luôn.”
“…” Có nơi nào làm ra hiệu quả 5D chân thực hơn cả đảo Mandela nữa à? Đảo Mandela cũng được trải nghiệm luôn rồi, vòng xoay thế giới Soaring có là cái gì.
Nhưng đối diện với ánh mắt vô cùng mong đợi, bao năm qua vẫn như một, ngập tình yêu cháy bỏng của thanh niên, Tạ Thanh Trình im lặng một hồi, vẫn xoa đầu cậu, bảo: “Thế à. Vậy em còn thích gì khác nữa, cứ nói hết với anh đi.”
Lần đầu tiên Hạ Dư dùng tư cách chủ nhân vào nhà họ Tạ sống, trải qua một đêm xuân với Tạ Thanh Trình, líu ríu thì thầm suốt cả đêm, hôm sau tới giữa trưa mới tỉnh dậy thì điều đầu tiên nghĩ tới là——
Lý Nhã Thu đúng là thiệt thòi quá trời.
Một người đàn ông như vậy sao lại không cần nữa, trả người xong chạy mất tiêu luôn được?!!
Cậu xuống khỏi giường, Tạ Thanh Trình đã dậy từ lâu, không ở trong phòng, nhưng trên bàn đã bày một ấm trà nóng, hai lồng bánh bao chiên.
Hạ Dư lại bắt đầu sinh ra cảm giác khó hiểu mãnh liệt với chị Lý—— Thứ này cũng không cần? Này cũng không thèm luôn??
Cơ mà cũng may chị gái không cần, nếu không với tính cách Tạ Thanh Trình thì e là dù cả đời có phải sống nhàm chán đi nữa cũng tuyệt đối không phản bội bạn đời đâu, bản thân có khi mãi mãi không có cơ hội có được người đàn ông này mất.
Hạ Dư mặc quần áo xong ra khỏi nhà, tới vườn nhỏ bên ngoài đã trông thấy Tạ Thanh Trình đang đứng trước cây hoa lan trắng của nhà chú Lưu rồi.
Cậu mỉm cười, vừa định chào buổi sáng Tạ Thanh Trình, bỗng dưng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
“…”
Nụ cười của thanh niên chớp mắt đã cứng đờ lại, bước hai ba bước tới trước mặt Tạ Thanh Trình: “Tạ Thanh Trình! Sao anh lại hút thuốc nữa rồi?!”
Đầu ngón tay Tạ Thanh Trình còn đang kẹp một điếu thuốc lá, thấy Hạ Dư đến anh cũng chẳng né tránh, thản nhiên bảo: “Thi thoảng hút mấy điếu thôi, không sao đâu.”
“Không được! Anh bỏ đi ngay, anh không chú ý tới cơ thể mình vậy mà coi được à? Nhỡ đâu bệnh cũ tái phát lại phải phẫu thuật…”
“Anh hỏi bác sĩ điều trị rồi, hút có chừng mực thì không sao hết.” Tạ Thanh Trình nghiện thuốc lá đúng là có hơi nặng, chỉ mấy năm sẽ không bỏ hẳn được, anh tựa vào tường khu vườn, bên cạnh cây hoa ngọc lan, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, gõ gõ tàn thuốc, bụi rơi xuống, bay như tuyết.
Sau đó anh hút điếu thuốc tới vui vẻ, đang định nói thêm mấy câu với Hạ Dư, chợt thấy hốc mắt Hạ Dư ửng đỏ lên, thanh niên đúng là lo lắng cực độ, mấy lần bệnh tâm lý bất ổn lại suýt tái phát——
“Nhưng em không muốn thấy anh vào phòng phẫu thuật thêm lần nữa đâu. Chỉ chút nguy hiểm thôi em cũng không muốn anh gặp phải.”
“…”
“Đừng hút nữa được không.”
Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư chăm chú, một lát sau, anh nâng ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng lên, đặt điếu thuốc kia tới bên môi, nhìn chăm chăm vào đôi mắt Hạ Dư, rít sâu một hơi, sau đó ngay lúc Hạ Dư còn chưa kịp phản ứng, nâng tay kia lên luồn vào mái tóc đen của Hạ Dư, giữ chặt gáy cậu, kéo cậu lại gần mình, lập tức hôn mạnh lên.
Nụ hôn của người đàn ông này ngập mùi khói thuốc len lỏi vào khoang miệng lẫn phổi của Hạ Dư, khiến người ta say mê hơn cả rượu mạnh.
Nụ hôn kết thúc, Tạ Thanh Trình buông tay giữ tóc Hạ Dư ra, mắt phiếm chút ý cười.
“Cảm nhận được gì chưa?”
Đầu óc Hạ Dư choáng váng, nghĩ thầm, cảm nhận được anh mẹ nó đang đùa với lửa rồi.
Ngoài miệng lại bảo: “Chưa ạ, giáo sư dạy em à?”
Giáo sư Tạ rất thích dáng vẻ này, ngón tay kẹp thuốc lá nâng lên chọc nhẹ trán Hạ Dư: “Là thuốc lá thảo dược đặc chế đấy.”
“Em yên tâm đi, anh biết em rất cần anh mà.”
Sau khi anh cười xong, trịnh trọng nhìn Hạ Dư, khí chất trầm ổn, mang vẻ mạnh mẽ.
“Bởi vì biết rằng em cần anh, nên anh sẽ không tự coi nhẹ mạng mình giống như trước kia nữa đâu.”
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm trong veo.
Có người chẳng cần thề, nhưng chỉ cần người ấy thật sự nói ra một câu, ta sẽ biết lòng người ấy vững như kiềng, mãi mãi không nuốt lời.
Anh bảo: “Hạ Dư, em có thể tin tưởng anh mà.”
Dù gì thì anh còn phải nuôi người ta nữa, sao có thể để mình xảy ra chuyện được.
Tạ Thanh Trình thở dài nghĩ thầm, anh là người đàn ông rất có trách nhiệm, sao nhóc con Hạ Dư này cứ lo lắng vẩn vơ gì vậy chứ…
Nhưng mà lúc này Tạ Thanh Trình vẫn chưa biết, nuôi người ta, nhất là nuôi mấy bé con mặt phấn, cũng không phải là chuyện gì dễ dàng hết cả.
Ngay cả Lý Nhã Thu mà anh còn không nuôi được, nuôi cục cưng quý giá như Hạ Dư thì còn có nhiều chỗ phiền phức hơn cơ.
/266
|