Tạ Thanh Trình có hơi lo lắng.
Anh nhân lúc Hạ Dư ra ngoài đến phố người Hoa mua trà sữa chân trâu cho anh, lấy điện thoại tìm một số thứ trên mạng, càng tra thì mày nhíu lại càng chặt.
“Dưới tình huống này, đề nghị đừng nên nói thẳng…”
“Dùng thái độ ôn hòa để cùng nhau đối mặt kể cũng tốt hơn đấy…”
“Có thể là ở đất khách lâu quá thôi, từ từ sẽ tự điều chỉnh lại được, không cần sốt ruột, nhưng mà phải cố gắng.”
Tạ Thanh Trình xem diễn đàn thảo luận suốt bao lâu, có mấy câu trong đó anh cảm thấy chỉ là nói linh tinh, rất vô lí, nhưng có những câu để lại hình như khá đúng, đáng để tham khảo.
Đang xem chăm chú, cửa phòng bệnh vang tiếng lạch cạch, Hạ Dư mang một túi giấy về, mỉm cười đưa cho anh một ly trà xanh kem cheese.
“Em bảo chủ quán cho nhiều trân châu hơn đấy.”
Tạ Thanh Trình nhận lấy, bảo một câu cảm ơn, mặt không đổi sắc đặt điện thoại xuống giường.
Hạ Dư kéo một chiếc ghế lại gần, xoay lưng ghế ra trước, ngồi ngược ghế lại: “Đúng rồi, có tin tốt cần nói với anh đó. Khi nãy em tiện đi qua phòng làm việc của bác sĩ, tuy anh ta bảo một tháng nữa anh mới có thể quay về nước được, nhưng bắt đầu từ cuối tuần này anh không cần ở mãi trong phòng của bệnh viện nữa rồi, có thể đi ra ngoài cho khuây khỏa, chỉ cần không rời khỏi New York thôi là được.”
Cậu gác tay lên trên lưng ghế, trong mắt có chút mong chờ, làn da vốn đã rất đẹp dường như phủ lên ánh sáng mềm dịu nhẹ nhàng.
“Anh muốn đi đâu?”
Tạ Thanh Trình đang cần tới cơ hội như vậy, hơn nữa anh ở bệnh viện lâu cũng buồn chán, có thể ra ngoài thì không gì tốt hơn nữa.
Anh bảo: “Nếu thế… Cuối tuần chúng ta tới nhà của Michael đi, sau đó tìm một nhà hàng để ăn tối thì sao?”
Michael chính là chồng Tần Dung Bi, hai năm Tạ Thanh Trình ở Mỹ đã được anh ta quan tâm không ít, vừa hay hơn mười ngày trước là sinh nhật con gái Sa Sa của Tần Dung Bi, khi ấy Tạ Thanh Trình vẫn chưa thể xuất viện, chỉ có thể chúc mừng cô bé qua video call, hiện giờ cách hôm ấy cũng không xa, anh muốn tặng cho cô bé một món quà muộn.
Đương nhiên Hạ Dư đồng ý, rất vui vẻ bảo: “Thế em tìm xem New York có cửa hàng quà tặng nào nhé.”
Ngài hacker Edward nhanh chóng đưa ra được một danh sách, phía trên ghi những món quà tặng nên mua tỉ mỉ nhất, những món có đánh giá ảo đều bị loại, còn lại viết trên giấy chỉ toàn là hoa quả khô.
“Ở Queens có một cửa hàng đồ cổ không tệ, không biết cô bé liệu có thích đồ cổ hay không, chúng ta có thể đến xem thử trước, cơ mà sáng hôm đó có hội chợ ở Manhattan, bắt đầu từ mười giờ sáng cho tới chiều…”
Tạ Thanh Trình bỗng dưng nói câu: “Em tìm thử khách sạn xem.”
Hạ Dư sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tạ Thanh Trình thản nhiên đáp: “Anh ở đây mãi cũng chán, nếu cuối tuần có thể ra ngoài thì tối ở lại khách sạn gần nhà Michael đi.”
Hạ Dư đáp một tiếng trầm thấp, một lát sau, thế mà lại đỏ mặt.
Cậu mở website lên bắt đầu tìm kiếm khách sạn ở ngoại thành, nhưng ngón tay thon dài mới lướt có mấy cái, cậu đã lại nghĩ tới điều gì, dừng lại. Một lát sau, cậu nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình, bỗng bảo: “… Hay là bỏ đi.”
“Ở, ở đó cách nơi này xa quá, em sợ lỡ đâu đến tối cơ thể anh lại có chuyện gì bất ngờ…” Giọng càng nói càng nhỏ đi.
Tạ Thanh Trình thấy cậu từ chối mình, nghi ngờ trong lòng càng sâu hơn, nhưng anh cũng không tiện nói trắng ra, lại bảo: “Thế cuối tuần rồi hẵng bàn.”
“Dạ…” Trên mặt thanh niên vẫn ửng đỏ.
Trên thực tế, lúc Hạ Dư ở bên Tạ Thanh Trình, người không đỏ mặt tí nào lại là Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư tuy rằng lúc điên thì rất điên, cơ mà dù sao cậu cũng là một người trẻ tuổi, từ nhỏ đã tự khép kín, không có mối quan hệ thật sự nào với người khác. Lúc cậu đeo mặt nạ có thể cười nói đi ngang qua bụi hoa, nhưng khi thật sự đứng trước mặt người yêu, lúc không điên, thật ra cậu lại vô cùng đơn thuần.
Hơn nữa cậu đã không gặp Tạ Thanh Trình hai năm rồi, báu vật mất mà tìm lại được, khó tránh khỏi có hơi e dè, trong e dè lại sinh ra chút ngây ngô của thiếu niên.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu một lát như hơi đăm chiêu, mặc dù Hạ Dư rất đáng yêu, cơ mà nỗi nghi ngờ này cứ quanh quẩn trong lòng anh mãi, không gạt đi được.
Anh muốn thử xác nhận lại một chút.
Buổi tối, anh tắm rửa xong, khoác áo tắm trắng tuyết bước ra khỏi phòng tắm.
Hạ Dư lập tức bước tới phía sau anh, nhận lấy khăn trắng mềm mại trong tay anh, mở ra, sau đó nhẹ nhàng lau tóc cho Tạ Thanh Trình.
Từ tóc tới gáy Tạ Thanh Trình tản hương thuốc nhàn nhạt, như thể thảo dược ngấm vào xương tủy, thuốc đắng dã tật, anh uống nhiều thuốc rồi, có lẽ ngay cả máu cũng nguội lạnh.
Nếu người ngoài ngửi thấy mùi hương bên gáy anh, hẳn sẽ chỉ cảm thấy người này rất lạnh lùng.
Nhưng Hạ Dư lại cảm thấy dễ chịu.
Thanh niên đứng phía sau anh, vì động tác lau tóc, lồng ngực chạm vào lưng Tạ Thanh Trình như có như không. Dáng người Tạ Thanh Trình cao mét tám, nhưng mấy năm qua đã gầy đi nhiều, khoác áo tắm, cổ áo có hơi lỏng lẻo, lưng áo cũng tuột nhẹ xuống, Hạ Dư rủ mi, có thể nhìn thấy sống lưng phủ làn da màu ngọc kia lộ ra một khoảng, sau gáy có một nốt chu sa, lướt xuống dưới, chìm vào bóng tối.
Hạ Dư muốn nhịn, nhưng không nhịn nổi, bỗng dưng phủ khăn trắng mềm lên vai Tạ Thanh Trình, tay vòng qua ôm eo anh, lặng lẽ ôm lấy anh từ phía sau.
“Anh ơi…”
Tim đập đều đều, lồng ngực thanh niên dán vào xương hồ điệp của Tạ Thanh Trình.
Chú bươm bướm tựa như ngưng lại từ sương giá này cuối cũng sẽ chẳng bay ra khỏi chiếc lưới cậu tạo thành nữa.
“Bỏ dở giữa chừng rồi?” Giọng Tạ Thanh Trình vẫn trầm thấp lạnh lùng như xưa, rất cuốn hút, cơ mà cẩn thận nghe kỹ cũng mang theo chút ý cười, “Em đang giúp anh lau tóc cơ mà?”
Hạ Dư nghiêng mặt qua, lông mi run run như chiếc quạt nhỏ, cậu hôn khẽ lên gáy Tạ Thanh Trình, nhỏ giọng nói: “Anh à, anh lại chế giễu em rồi.”
Tạ Thanh Trình xoay người lại, hai người tựa vào bên cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi hoa nở rộ ngoài cửa sổ, tựa như đám mây hồng nhạt dịu mềm.
Mây đỏ bay xuống cánh hoa hồng nhạt, anh nhìn chăm chú vào mắt Hạ Dư mấy giây, bỗng dưng nghiêng đầu, nhắm mắt hôn lên môi Hạ Dư.
Trong chớp mắt, tai Hạ Dư như vang tiếng trống vang dội, ù cả màng nhĩ, tim cũng loạn nhịp lên.
Trên đời vẫn có tình yêu như thế, cho dù người kia hôn ta bao nhiêu lần, ta vẫn cuống quít tay chân như nụ hôn đầu tiên, máu chảy rần rật, tuy trước mắt trống không, nhưng trong lòng lại vẹn đầy.
Mọt sách như Tạ Thanh Trình rất hiếm khi chủ động hôn người khác, anh rất lạnh nhạt, không có nhiều khao khát động chạm tay chân, tình yêu cũng hiếm khi lộ ra gương mặt. Thế nên kỹ thuật hôn của anh cũng không phải tốt lắm.
Nhưng lúc anh hôn Hạ Dư rất mạnh mẽ, rất nam tính, trong không khí phảng phất hương hormone nam tính trưởng thành mê người.
Anh dùng thái độ lấn át cướp đoạt hô hấp của Hạ Dư, từ nông tới sâu, dây dưa si mê.
Khí chất ấy vô cùng gợi cảm, lại bá đạo, như thể giây tiếp theo anh sẽ đẩy Hạ Dư xuống giường đè lên, vậy kể cũng không có gì kỳ quái.
Hôn một hồi, Hạ Dư bật tiếng rên khẽ, trong mắt tràn ngập tình yêu dành cho người trước mắt, cậu ôm lấy vuốt ve người đàn ông trong lòng, suy nghĩ nóng bỏng bị châm ngòi, cậu mặc sức hôn môi Tạ Thanh Trình, tham lam hưởng thụ cảm giác chỉ có thể nhận được trong mơ suốt hai năm qua.
Mùi thơm quá…
Cậu cực kỳ yêu anh, lúc lòng si mê, tay cậu đã bất giác quấn lấy đai lưng áo tắm của Tạ Thanh Trình——
Ngón tay gập lại.
Đầu ngón tay thanh niên run rẩy, chỉ cần dùng lực thêm chút nữa, sẽ có thể cởi áo tắm của người đàn ông trưởng thành này ra, nhưng có lẽ vì cảm xúc quá sâu nặng, run rẩy lại không kéo xuống.
Hạ Dư như thú nhỏ đang xác nhận hết thảy những thứ của bản thân, si mê hôn Tạ Thanh Trình mạnh bạo, từ bờ môi mỏng mềm mại của anh, dời xuống dưới cằm.
Nụ hôn cháy bỏng đi một đường triền miên, lan đến gáy anh, bên tai, hầu kết run run, lại hôn lên mũi, mi mắt, lên hàng mày nhíu nhẹ.
Mà tay cậu vẫn chỉ giữ lấy dây áo tắm mãi, quấn lấy đai trắng, một người quấn quít bên một người khác.
Bỗng dưng, tay Tạ Thanh Trình buông xuống, ngón tay thon dài khớp xương đẹp mắt kia phủ lên mu bàn tay Hạ Dư.
Bọn họ dựa trán vào nhau, hô hấp nặng nề.
Tạ Thanh Trình nắm lấy tay Hạ Dư, dẫn dắt đầu ngón tay cậu, nhẹ nhàng kéo đai áo tắm kia ra.
Suốt thời gian ấy, Tạ Thanh Trình vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt Hạ Dư kề bên.
Vạt áo tắm mở ra, cả người Hạ Dư run lên, bên tai nhanh chóng đỏ bừng, thế mà lại cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình nâng tay kia lên, giữ chặt lấy gáy Hạ Dư, bàn tay xinh đẹp xoa nhẹ mái tóc đen của Hạ Dư. Một lát sau, anh đẩy Hạ Dư xuống, để cậu ngồi lên ghế nằm bên cửa sổ.
Lông mi thanh niên run run, mà người đàn ông này nhìn cậu từ cao xuống, giọng trầm thấp khàn khàn, anh bảo: “Ngẩng mặt lên.”
Hạ Dư: “…”
“Nghe lời nào.”
Hình như Hạ Dư phải làm vững tâm lí một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Hạ Dư phản chiếu bóng dáng Tạ Thanh Trình, toàn thân người đàn ông tản ra hormone mê người, thậm chí còn khiến cậu chớp mắt đã quay lại thời gian Tạ Thanh Trình từng làm giảng viên ở đại học Y, áo sơ mi tối màu lạnh lùng ôm vào cơ thể cân đối, cúc tay áo cài rất kín, giữa quần tây với giày da để lộ mắt cá chân được tất đen che khuất, lúc xoay người nâng tay ghi bảng, xương cổ tay lộ ra, mu bàn tay rộng, năm ngón tay thon dài, sẽ có vẻ rất nam tính, rất gợi cảm.
Khi đó sẽ có rất nhiều nữ sinh dưới bục giảng ngẩn ngơ nhìn tay giáo sư, về sau hình như Tạ Thanh Trình cũng chú ý, cố giảm bớt số lần viết bảng lại, chuyển sang dùng PPT, ráng giảng hết bằng máy tính.
Anh nghiêm túc hà khắc tới tận mức này.
Mà người như thế, hiện giờ áo tắm lỏng lẻo, vạt áo tán loạn, đang nhìn Hạ Dư chăm chú từ trên xuống.
Hầu kết Hạ Dư chậm rãi trượt nhẹ.
Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, Tạ Thanh Trình đã nghiêng người, hôn lên môi Hạ Dư lần nữa.
Mà tư thế này thật ra có hơi khó với Tạ Thanh Trình, Hạ Dư ngồi, mà anh thì đứng khom lưng xuống, khiến anh có vẻ khá cao, trông cũng nắm bắt quyền chủ động hơn hẳn.
Nụ hôn lần này của anh còn bá đạo hơn khi nãy, cánh môi nặng nề chạm vào, gần như cuốn trôi hết toàn bộ lý trí của Hạ Dư.
Thanh niên lập tức bị ông chú quyến rũ tới mức trước mắt choáng váng, đầu váng mắt hoa.
Tim đập loạn lên như uống rượu, hình ảnh đứt đoạn.
Chờ lúc Hạ Dư phản ứng lại, cậu đã đảo khách thành chủ, đứng dậy đẩy Tạ Thanh Trình lên tường, vừa hôn môi anh nóng bỏng vừa thở dốc nặng nề vuốt ve anh.
Áo tắm của Tạ Thanh Trình bị cậu sờ lộn xộn hết cả lên, Hạ Dư hôn môi Tạ Thanh Trình, lại cắn lên bên gáy Tạ Thanh Trình, nụ hôn nhỏ vụn vặt mà nóng cháy lan tràn xuống dưới một đường theo hơi thở nóng bỏng, dừng lại trên đầu ngực nhạt màu của Tạ Thanh Trình, cắn xuống ngập thú tính lại khao khát, mút mạnh vào.
“Hức…!”
Tạ Thanh Trình không khỏi bật thành tiếng rên, mày kiếm đen đậm nhíu chặt, ngửa cổ lên, đầu tựa vào mặt tường lạnh băng, để lộ cần cổ lộ rõ yết hầu, đường cằm trơn nhẵn.
“Anh ơi, em nhớ anh lắm… Hai năm qua em… Luôn rất nhớ anh…” Hạ Dư vừa cắn mút đầu ngực anh như thú nhỏ, khiến cơ thể anh vừa đau vừa kích thích, vừa si mê thầm thì, nhớ nhung lẫn ấm ức ấy như lửa thiêu đốt trái tim cậu cũng khiến lòng Tạ Thanh Trình nóng bỏng lại xót xa.
Giọng Tạ Thanh Trình trầm thấp, khàn khàn, ngón tay luồn vào mái tóc đen của Hạ Dư, đáp: “Anh biết mà…”
“Em nhớ anh nhiều lắm…”
“Anh biết cả mà…”
Lòng nóng bỏng, hốc mắt hình như cũng nóng lên theo.
Lúc ngực Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư cắn mút toàn dấu nhàn nhạt, anh nâng tay lên vuốt ve gương mặt cậu, cặp mắt đào hoa kia chẳng khác ngày xưa là mấy.
Anh khàn khàn bảo: “Ngoan nào.”
Hạ Dư như bị một câu “Ngoan nào” này kích thích dục vọng, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Trình, nhìn hồi lâu, bỗng dưng nghiêng đầu qua chặn mạnh môi Tạ Thanh Trình lại, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng càn quét dây dưa. Sau đó lúc Tạ Thanh Trình còn chưa kịp hoàn hồn cậu đã nửa quỳ xuống trước hạ thân anh, hô hấp nặng nề kéo quần lót Tạ Thanh Trình xuống.
Tạ Thanh Trình: “Em…!”
Mắt Hạ Dư giờ phút này đen như hồ sâu, cậu nhìn Tạ Thanh Trình, tựa như nhà thơ ngắm nhìn những từ ngữ đẹp đẽ nhất trần đời.
Ánh mắt kia mơ màng, lại sùng bái, là yêu, cũng là si mê.
Tạ Thanh Trình muốn kéo cậu đứng dậy: “Em không cần phải làm thế…”
Nhưng âm cuối lại hóa thành tiếng rên trầm thấp.
Hạ Dư đã hôn lên thân dương vật nửa cương của anh, lông mi đen dài mềm dịu nâng lên, nhìn vào anh: “Anh à, anh đừng di chuyển.”
Cậu nói xong lại vươn lưỡi, như dò thử, lướt nhẹ qua dương vật xinh xắn của Tạ Thanh Trình, sau đó ngậm cả vào, trêu chọc cọ xát trong khoang miệng.
“… Ưm!”
Thật sự quá kích thích, dù sao Tạ Thanh Trình cũng là đàn ông, anh nhíu mày, ngửa cổ, đè nén tiếng thở dốc. Đôi tay vì quá đẹp làm học trò mất tập trung nên cũng không hay viết bảng nhiều, giờ phút này lại chống ngược lên mặt tường lạnh lẽo, vì chịu đựng mà giật nhẹ run lên.
“Hạ Dư… Hạ Dư em…”
Giọng người đàn ông vừa nghẹn vừa trầm, giọng nói vỡ vụn thoát ra khỏi cổ họng, run rẩy.
Thanh niên nửa quỳ trước mặt anh, rõ ràng là tư thế phục tùng, lại tựa như đang đẩy ngược Tạ Thanh Trình vào đường cùng. Áo tắm Tạ Thanh Trình mở rộng, trượt xuống khuỷu tay, như vỏ rắn lột. Xương bả vai anh nhô lên, không ngừng va vào mặt tường theo chuyển động liếm mút của Hạ Dư.
Kỹ thuật khẩu giao cho người khác của Hạ Dư kể cũng không phải tốt, nhưng cực kì nóng bỏng, trong mắt lẫn hành động đều ngập tràn khao khát dành cho người trước mắt. Tạ Thanh Trình dưới sức nóng vô hình này dần cảm thấy bản thân tới cả đứng cũng không vững, anh không thích cảm giác này, cái cảm giác mất khống chế, lúc nào cũng sẽ có thể sụp đổ.
“Đừng… Đủ rồi… Đủ… Hức!”
Giọng nói trầm khàn bỗng ngừng lại.
Tạ Thanh Trình yếu ớt ngửa cổ lên, đôi mắt tan rã, ngực phập phồng liên hồi.
Hạ Dư nuốt sâu vào mấy lần khiến người đàn ông nhận kích thích rất lớn.
Tạ Thanh Trình vốn chưa từng trải qua việc này, anh sinh thành cảm giác bất lực bị Hạ Dư khống chế trong tay.
Nhưng cảm giác kích thích kia lại ngập tràn khiến cột sống anh run lên, bụng như bị điện giật, anh không nhịn nổi nâng tay lên che khuất mắt mình, răng cắn vào môi mình, khóa chặt hết toàn bộ tiếng thở dốc mà anh cảm thấy hỗn loạn lẫn yếu ớt lại trong miệng.
Giọng có thể nén, nhưng cảm xúc thì chẳng thể nhịn.
Da anh hiện vẻ ửng hồng nhàn nhạt do sinh lý, dục vọng của anh ngày càng cứng nóng trong miệng Hạ Dư.
Tim đập như nổi trống, Tạ Thanh Trình cúi đầu thở dốc một tiếng, một tay khác vẫn chống lên mặt tường phía sau, ngay cả khớp ngón tay cũng trắng bệch lại.
Ai có thể ngờ rằng tay giáo sư Tạ cũng sẽ có lúc như vậy chứ?
Lòng Hạ Dư dâng lên cảm giác hạnh phúc lẫn chinh phục lớn lao, cậu vừa liếm mút lúc khẩu giao vừa nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt có hơi mất khống chế của Tạ Thanh Trình.
Lòng cậu nhất thời nóng bỏng hết mực.
Dáng vẻ Tạ Thanh Trình mơ màng là đẹp nhất, chỉ có mỗi cậu có thể trông thấy.
Gương mặt này, đôi mắt này, vẻ mặt mơ màng lại nhẫn nhịn ấy, dáng vẻ mạnh mẽ lại yếu ớt…
Chỉ mỗi cậu có thể trông thấy.
“Hạ Dư… Hạ Dư đủ rồi… Em dừng lại đi… Em… Dừng lại chút đi… A!”
Cậu không nghe, cậu liếm mút dục vọng nam tính của Tạ Thanh Trình, càng bộc phát ái dục nóng bỏng vào trong đó. Tạ Thanh Trình nhìn qua như sắp tan vỡ, hẳn anh tới tận giờ vẫn chưa từng bị ai dùng miệng làm tới bắn ra trong phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp bên tai, ngậm lấy dục vọng của đối phương, nghe thấy hơi thở chỉ thuộc về Tạ Thanh Trình, nhìn thấy cơ thể nam tính mạnh mẽ này lại bị cậu nắm giữ hoàn toàn, Hạ Dư cảm thấy bản thân đã sắp không chịu nổi nữa.
Cậu bế Tạ Thanh Trình tới cạnh giường bệnh, nâng chân người đàn ông lên, nuốt sâu dương vật cương cứng của Tạ Thanh Trình vào như đói khát, khoang miệng ướt át dán chặt vào dương vật cũng đã dính nhớp, bắt chước lúc đâm rút, thậm chí còn vương theo chỉ bạc khiến người ta đỏ bừng mặt, tạo thành tiếng lép nhép.
Tạ Thanh Trình thật sự không chịu nổi, anh nâng khuỷu tay lên, che khuất vầng trán rủ tóc tán loạn của mình, che khuất đôi mắt mang nét hỗn loạn say mê của mình, tay kia cũng không nhịn nổi vươn xuống, luồn vào mái tóc đen của Hạ Dư.
Cảm xúc con người vốn không thuộc về anh.
Ấy là thứ anh đã hi sinh để chữa khỏi căn bệnh Ebola thần kinh của mình.
Nhưng Hạ Dư ngậm hết thảy ấm áp anh đánh rơi quay về, sau đó đưa lại vào cơ thể đã tàn tạ của anh.
Tới giờ phút này đã đầy ắp, tràn ra ngoài.
Lại một lần nuốt sâu cực kỳ nóng bỏng, cổ họng Tạ Thanh Trình bật thành tiếng thở dốc lẫn rên rỉ trầm thấp khàn khàn.
Thật ra trước kia lúc anh làm với Lý Nhã Thu cho dù là tới khoảnh khắc cuối cùng cũng chẳng có gì là không khống chế nổi giọng mình, anh luôn bình tĩnh tới mức không giống người thường, nhưng lớp băng cứng của anh lại vỡ vụn dưới môi lưỡi Hạ Dư, hóa thành dòng nước ấm tràn ra.
Anh khẽ hé môi mỏng nhạt màu, nhanh chóng bắn ra, có một phần tinh dịch nồng đậm bắn cả lên mặt Hạ Dư, càng khiến anh không chịu nổi đó là có một ít đã bắn luôn vào miệng Hạ Dư mất rồi.
Tạ Thanh Trình bỗng dưng ngã xuống giường đơn trắng tuyết hỗn độn, hít từng hơi thở hổn hển. Ngực anh phập phồng liên hồi, giữa mặt mày vẫn mang vẻ lạnh lùng trời sinh, nhưng đuôi mắt lại lan nét hồng tình sắc.
“Em…” Anh thấy mình làm bẩn mặt Hạ Dư, nhất thời nói không nên lời, cổ nghẹn lại, nghiêng người vươn tay rút khăn giấy ở đầu giường, lau dịch đục dính nhớp trên mặt giúp Hạ Dư.
Nhưng anh không ngờ lau dở chừng, Hạ Dư lại giữ lấy cổ tay anh, sau đó nhìn phía dưới anh chăm chú, hầu kết trượt lên xuống rõ ràng, hiển nhiên là đã nuốt hết thứ trong miệng xuống.
Nếu là một vài nam giới yếu đuối hơn chút gặp cảnh này chắc sẽ mặt mày đỏ bừng bảo “Em, em mau nhả ra đi.”
Mặc dù Tạ Thanh Trình cũng bị kích thích, nhưng anh vốn là đàn ông có tính lấn át rất mạnh, chắc chắn hành động này của Hạ Dư khiến lòng anh càng nóng bỏng, càng thương tiếc hơn là khiến anh bất an.
Hốc mắt anh đỏ bừng nhìn Hạ Dư, không nói nhiều lời, nhướn nửa người dậy, nắm lấy tay Hạ Dư kéo cậu qua, hôn luôn lên bờ môi Hạ Dư.
Môi hai người tựa như có lực hút, quyến rũ lại nóng bóng quấn lấy nhau “nhép” một tiếng, dính nhớp ướt át, không thể tách rời, nhịp tim lẫn hơi thở quấn quít triền miên.
Cách Tạ Thanh Trình làm tình với Hạ Dư mạnh bạo, bất chấp, ngập tràn vẻ thô bạo lại dơ bẩn của nam giới, nhưng lại điềm đạm thánh khiết.
Hạ Dư như có thể nhận được hết thảy từ người đàn ông này.
Cho dù là sự bao dung của trưởng bối, hay là tình dục của người yêu, cho dù là nét tiếc thương lạnh lùng của bề trên, hay là kích thích sau khi chinh phục.
Tạ Thanh Trình đều có thể cho cậu.
Lưỡi Hạ Dư linh hoạt như rắn quấn lấy Tạ Thanh Trình, rõ ràng chỉ là hôn môi, nhiệt độ lẫn dục vọng trong không khí lại nồng đậm hệt như lúc làm tình. Lúc dục vọng quá sâu, tay Hạ Dư không kìm được vươn xuống dưới, mân mê vòng eo, cặp mông Tạ Thanh Trình đầy tình sắc…
Quá nóng bỏng.
Lưỡi quấn lấy lưỡi chẳng rời, thậm chí nước bọt còn chảy xuống theo khóe môi, lộn xộn dâm loạn, nhưng lại yêu đậm sâu.
Hạ Dư vuốt ve một hồi, tay cũng nhanh chóng trượt tới mông Tạ Thanh Trình, đầu ngón tay chạm vào hậu huyệt đã lâu rồi chưa được chơi kia.
Đôi mắt cậu đen thẳm.
Cậu nhớ tới mấy lần cuối họ làm tình trên đảo Mandela.
Bởi vì khi đó còn bị theo dõi, cơ thể Tạ Thanh Trình lại rất yếu ớt, quan hệ giữa hai người có chút kì quái nói không rõ kể không tường, vì thế ban đầu họ chỉ định đóng kịch thôi.
Nhưng lúc tình cảm quá sâu làm sao mà kết thúc vở kịch ấy cho được?
Cả cậu và Tạ Thanh Trình khi đó suy nghĩ đều quá ngây thơ rồi.
Cậu vẫn nhớ lúc ấy thế mà mình còn nghĩ tới có thể chỉ cọ thôi chứ không vào.
Nhưng cọ cọ, cuối cùng cũng thành lau súng cướp cò, cậu đã quên mất khi đó bản thân cố ý hay là vô tình, quy đầu tròn to lớn ấy vô tình chen vào miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình, trượt vào bên trong, bị thành ruột ấm áp kháng cự mạnh mẽ nhưng lại mút lấy điên cuồng.
Cậu lại dỗ dành Tạ Thanh Trình cũng tự lừa gạt bản thân, nói cậu chỉ đâm ở ngoài miệng nhỏ thôi.
Nhưng sao mà có thể cho được?
Ban đầu cậu chỉ đâm rút quy đầu và phần thân dương vật phía trước thật nhanh vào miệng nhỏ, nhưng càng đâm càng mất khống chế, cuối cùng cậu vừa thầm thì giải thích, vừa chảy mồ hôi nóng bỏng, thúc mạnh vào nơi sâu nhất trong miệng nhỏ dâm đãng giữa tiếng rên rỉ của người đàn ông.
Cậu chen vào trong cơ thể anh, chui vào lòng anh, cậu khàn khàn rên rỉ như muốn thúc cả tinh hoàn mình vào trong. Cậu ghìm vai anh lại mạnh mẽ đâm thúc trên người anh, cậu nghe thấy tiếng Tạ Thanh Trình tan vỡ nức nở, cậu yêu vô cùng xót xa vô cùng, nhưng thúc vào càng sâu càng mạnh hơn cả lần trước.
Cuối cùng cậu bắn hết toàn bộ trong lối vào của Tạ Thanh Trình, trong miệng nhỏ bí ẩn, bắn cho bụng anh căng đầy tinh dịch, uống sữa của anh, nhìn Tạ Thanh Trình không chịu nổi run lên nhè nhẹ dưới thân cậu, như bị cậu chơi nát, như biến thành nô lệ tình dục của cậu.
Bản năng u ám của nam giới khiến cậu thật sự muốn khóa Tạ Thanh Trình lại, để lối vào của anh chảy tinh dịch của cậu xuống mãi mãi, thậm chí còn mơ mộng hão huyền muốn khiến anh sinh con dưỡng cái cho cậu, bị cậu làm tới mang thai liên tục.
Cậu cực kỳ yêu tiếng nức nở, sự run rẩy của Tạ Thanh Trình.
Cực kỳ yêu sự vỡ vụn, xin được buông tha của anh.
Cậu cực kỳ yêu người đàn ông dơ bẩn không chịu nổi lại thánh khiết cùng cực ấy.
Yêu tới mức có thể gọi là điên cuồng.
Sau đó cậu tưởng Tạ Thanh Trình chết rồi.
Tất cả tình yêu lẫn điên cuồng của cậu đều ngừng lại nơi ấy, phủ bụi an táng.
Cậu từng hôn lên làn da anh, từ ấy về sau chẳng biết tuyết còn gọi là thuần khiết hay không. Cậu từng yêu nét đẹp nhân gian, từ ấy về sau dù là nam hay nữ, chẳng hề để ý đến ai.
“Tạ Thanh Trình…”
Giờ phút này, cậu trải qua hai năm, ngoại trừ lúc viết truyện, những quá khứ hiếm khi muốn nhớ lại đều hiện ra từ sâu trong ký ức cậu. Bùn cát lắng xuống, cậu bỗng nhận thấy hoá ra khi đó ngay cả một câu than khẽ một tiếng thở dài của Tạ Thanh Trình lúc ấy cũng đã quyến rũ cậu tới mức si mê, kích thích khi dương vật được mút chặt lấy thế nào, cậu đều nhớ rõ ràng.
Hô hấp Hạ Dư càng lúc càng nặng nề, ánh mắt cũng ngày càng tối lại.
Cậu nhìn người đàn ông kia nằm trên giường bệnh, dương vật dưới lớp quần cương tới phát đau, cương đến đáng sợ.
Cậu chỉ hận không thể lập tức kéo quần xuống để bật dương vật ra, chơi nát chịch chết bác sĩ Tạ của cậu ngay trên chiếc giường bệnh này.
Cậu thật sự muốn cưỡng dâm người đàn ông thánh khiết cùng cực lại dâm loạn đến vô hạn này ngay lập tức.
Chơi anh, chịch anh, len sâu vào trong anh, vào đáy lòng anh một lần nữa.
Khiến khô cạn hóa ướt át, nước xuân ngập tràn mặt đất.
Cậu muốn chơi anh.
Muốn khiến bác sĩ Tạ của cậu bị làm đến lên đỉnh ngay trong phòng bệnh, dịch đặc bắn đầy lên ga giường trắng tuyết, lại bị làm tới mức run rẩy không bắn ra nổi gì nữa, nước mắt đầy mặt, khóc lóc rên rỉ, vừa cầu xin cậu đừng bắn vào bên trong, vừa không tự chủ được nhún hông hùa theo đâm rút nóng bỏng mạnh mẽ của cậu, miệng thịt quyến rũ mút lấy cậu, cẳng chân treo bên eo cậu chẳng chút sức lực, bị chịch tới mức tan vỡ cũng không dám tạo thành tiếng động quá lớn.
Cậu muốn tìm lại những dịu dàng lẫn thỏa mãn đã mất suốt hai năm qua từ trên người anh.
Tìm những thứ cậu tưởng rằng sẽ chẳng thể lấy lại được.
“Tạ Thanh Trình… Tạ Thanh Trình…”
Cậu nỉ non lần nữa, cậu nâng chân Tạ Thanh Trình lên cao cao, hôn vào đùi trong nhẵn mịn ấy.
Ánh mắt ngày càng hỗn loạn. Tạ Thanh Trình cũng nhận thấy nỗi si mê của cậu, quấn quít lấy nhau, chẳng hề lên tiếng, nâng tay cởi một chiếc cúc áo của Hạ Dư.
Cúc áo bung ra, tim đập như nổi trống vang dội bên màng nhĩ.
Áo sơ mi mở rộng, ngón tay Tạ Thanh Trình lướt xuống, giữ lấy thắt lưng quần jeans của Hạ Dư.
Hôm nay Hạ Dư mặc quần ống rộng, không dễ nhìn ra có cương hay không, nhưng một khi đã cởi khóa thắt lưng, mãnh thú được thả ra khỏi phía dưới sẽ khiến người ta cảm thấy cực kỳ dữ tợn.
Tạ Thanh Trình nhìn vào mắt Hạ Dư chăm chú. Hôm nay anh bằng lòng tự mình thả dục vọng của Hạ Dư ra, vì thế ngón tay dịch xuống dưới một đường, móc lên thắt lưng, mặt khóa vang tiếng kim loại nho nhỏ.
Lách cách.
Chỉ cần kéo quần xuống, dương vật nóng bỏng kia sẽ bật ra, dính nhớp vội vã thúc vào, đâm rút, kích thích…
Là cực lạc đã lâu chưa có của cả hai người họ.
Chẳng ngờ đúng lúc này Hạ Dư chợt ngẩn người, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bỗng dưng nhận ra gì đó, lập tức ngồi dậy.
Không biết vì sao tên cũng đã lên dây mà cậu lại chẳng tiếp tục, mà chỉ chợt đỏ mặt, luống cuống tay chân, cẩn thận chỉnh áo tắm của Tạ Thanh Trình buộc lại.
“… Không, không được đâu. Nhỡ mà…” Cậu cắn môi dưới, như không tìm được lí do, lời nghẹn lại trong miệng.
Hơi thở ướt át nặng nề của dục vọng trong phòng nồng đậm, sự thú tính cũng bị châm ngòi, rõ ràng giây tiếp theo nên quấn quít lấy nhau, bắt đầu một cuộc làm tình mãnh liệt sau khi chia xa. Thậm chí lần này Tạ Thanh Trình còn chủ động dẫn dắt.
Nhưng Hạ Dư thế mà lại từ chối giữa chừng.
Tạ Thanh Trình hít sâu một hơi, cuối cùng nhíu mày: “…”
Anh có thể tự khống chế được dục vọng của bản thân, Hạ Dư như này, tuy anh không có gì bất mãn, nhưng đúng là rất kì lạ.
“Em… Không thoải mái ư?” Tạ Thanh Trình lựa lời hỏi.
Hạ Dư cúi đầu, môi mím lại, dáng vẻ có chút khao khát lại có hơi nhẫn nhịn: “… Em không có.”
Tạ Thanh Trình nhướng mày, nhưng lại không biết hỏi tiếp thế nào cho phải.
Vạt áo anh còn mở ra, bên quai xanh hay trên ngực toàn dấu hôn khi nãy Hạ Dư xúc động khó nhịn để lại, trong phòng bệnh còn vương mùi tanh nhàn nhạt vì buông thả dục vọng.
Cái kiểu đã cho thêm dầu, củi lửa cũng châm, vốn dĩ phải làm tình tới điên cuồng khao khát muốn chết, cậu và anh sẽ cùng rơi vào vực sâu dục vọng, nhưng tay Tạ Thanh Trình vừa đặt lên khóa thắt lưng của Hạ Dư, chỉ mới mở khóa kim loại cách một tiếng, thậm chí còn chưa cởi ra, Hạ Dư như người uống rượu bất chợt tỉnh táo, ngồi bật dậy bảo ngừng.
Chuyện này thật sự quá kì quái.
Tạ Thanh Trình mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng trông thấy thính tai Hạ Dư càng lúc càng đỏ lên trước mặt anh, thật sự cứ như cậu bé bị anh bắt nạt làm anh phải ho khan một tiếng, bảo: “… Không sao, thế bỏ đi.”
Hạ Dư “dạ” một tiếng, lại càng không dám nhìn anh.
Tay cậu còn đang sửa lại vạt áo tắm cho Tạ Thanh Trình loạn hết cả lên, Tạ Thanh Trình nâng tay nõn như ngọc, cản hành động của cậu lại.
“Để anh tự làm.”
Mặt Hạ Dư đỏ bừng, buông tay ra luôn, đồng thời cơ thể cũng hơi thả lỏng, như đang thở phào.
Tạ Thanh Trình liếc qua quần jeans của cậu mà chẳng đổi sắc mặt.
… Hình như cũng chẳng trông thấy gì, thiết kế kiểu quần này có vẻ là để tránh chuyện xấu hổ.
“Anh, anh có muốn uống nước không?” Lúc không khí nhất thời có hơi cứng nhắc, Hạ Dư đột nhiên lắp bắp nói một câu như vậy.
“… Em bảo gì cơ?”
Đời này Hạ Dư có lẽ chưa từng ngại ngùng lại bối rối như thế bao giờ: “Em, em muốn uống nước, anh có muốn không?”
“… Không cần đâu.”
Tạ Thanh Trình trầm mặc nhìn dáng vẻ cậu nóng lòng nói sang chuyện khác.
Trong phòng bệnh dần hạ nhiệt độ của hơi thở tình sắc, suy đoán của anh cũng gần như đã được xác nhận.
Lòng Tạ Thanh Trình không khỏi nặng nề.
Xem ra… Đúng là thế rồi.
Chuyện này quả là rất xấu hổ.
Ánh mắt anh loáng thoáng hiện vẻ phức tạp, suy tư một lát, vẫn không biết nên nói gì mới đúng. Vì thế anh đành tạm thời coi như không có chuyện gì xảy ra, hất cằm ra hiệu cho Hạ Dư nhìn sang trà xanh kem cheese của mình trên bàn, dịu dàng bảo: “Anh vẫn còn trà sữa em mang tới cho mà.”
Hạ Dư cứ như kẻ nghiện sợ mình hít lại ma túy lần nữa, khó khăn lắm mới ghìm được cương ngựa trước vũng lầy dục vọng, lần này ngay cả tới gần Tạ Thanh Trình thôi mà hình như cậu cũng không chịu nữa, cậu cắn môi nhè nhẹ, bối rối hoảng hốt bảo: “Trà sữa tốt, trà sữa ngon, anh uống nhiều một chút.”
Nói xong như trốn tránh gì đó mà bước tới cạnh bàn, tự rót cho mình một ly nước lạnh, uống ừng ực cạn sạch.
Điệu bộ lại còn cứng đờ.
Tạ Thanh Trình: “…”
Yết hầu thanh niên trượt xuống, tự uống nước lạnh thấu tim, Tạ Thanh Trình nhìn một hồi, không nhịn nổi bảo: “Hạ Dư… Em… Có phải là…”
Hạ Dư bị sặc nước, ho khan dữ dội, ngẩng đầu nâng đôi mắt hạnh phủ hơi nước lên, lầu bầu bảo: “Gì cơ ạ?”
Hai chữ kia đến bên miệng, Tạ Thanh Trình đối diện với khuôn mặt trẻ tuổi của Hạ Dư, lại có hơi do dự.
Thật sự phải nói ư…
Vừa hay lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang.
Bác sĩ trực ban đến nơi này.
Tạ Thanh Trình hoàn toàn bỏ luôn ý định hỏi Hạ Dư.
Hai người tự chỉnh sửa lại quần áo đàng hoàng, sau khi bác sĩ trực ban bước vào cũng chẳng phát hiện điều gì khác thường, hỏi Tạ Thanh Trình mấy câu, lại ghi mấy chỉ số, sau đó rời khỏi nơi này.
Cứ thế không khí nóng bỏng quẩn trong không khí phòng bệnh cũng tan sạch, Tạ Thanh Trình ho khẽ một tiếng, gọi Hạ Dư tới, xoa mái tóc mềm mại của cậu, vẫn an ủi cậu một chút: “Đêm nay em vất vả rồi.”
Hạ Dư nhớ tới hình ảnh mình “vất vả” phục vụ khi nãy, mặt lại nóng bừng lên, nước vừa uống hình như cũng không có tác dụng nữa. Cậu thật sự không khống chế nổi ngọn lửa dục vọng muốn đè Tạ Thanh Trình ra chịch thô bạo ngay trong phòng bệnh của bản thân, nhịn rất vất vả, ngay cả lúc lên tiếng trả lời giọng cũng khàn khàn.
Như thể chịu ấm ức ngập trời.
Chỉ tiếc là trong lòng Tạ Thanh Trình vẫn còn suy tư, vẫn chưa nghe ra trong giọng nói trầm khàn của cậu đè nén dục vọng, anh bảo: “Giờ cũng không còn sớm nữa, hay là hôm nay dừng ở đây được rồi, em về trước đi, anh cũng muốn nghỉ ngơi.”
Mấy hôm trước Hạ Dư luôn quấn quít lấy Tạ Thanh Trình, bác sĩ đến kiểm tra phòng không đen mặt đuổi người thì chắc chắn sẽ không rời đi, hôm nay lại cứ như được đại xá, chẳng đợi bác sĩ kiểm tra phòng mở cửa thúc giục lần thứ hai, cậu vừa nghe Tạ Thanh Trình nói thế đã lập tức chúc người ta ngủ ngon, vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Lúc rời đi sau lưng đã nhịn tới vã đầy mồ hôi nóng.
Cậu thật sự không thể ở lại thêm nữa, hơi thở của Tạ Thanh Trình chính là thuốc kích dục với cậu, chỉ cần Tạ Thanh Trình cho cậu hôn thêm một giây đồng hồ nữa thôi, có lẽ hôm nay cậu đã mất khống chế, tạo thành sai lầm ngay trong phòng bệnh, cũng như lúc ở đảo Mandela được một tấc lại muốn tiến một thước, cuối cùng bắn vào bụng Tạ Thanh Trình đầy tinh dịch, khiến người ta ốm suốt mười ngày nửa tháng.
Hạ Dư tự biết mình không phải Liễu Hạ Huệ*, cũng không có thứ nghị lực nói được làm được, Tạ Thanh Trình cho cậu chút ngon ngọt, chắc chắn cậu sẽ buông thả vô độ, thế là thẳng thừng rời đi như chạy trốn luôn.
(*Liễu Hạ Huệ là một người sống ở nước Lỗ vào thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.)
Chờ Hạ Dư đi rồi, Tạ Thanh Trình tự ổn định lại lòng mình một chút, tựa vào thành giường, nhắm mắt nhớ lại biểu hiện của Hạ Dư mấy ngày nay.
Cuối cùng, anh cho rằng suy đoán của anh cuối cùng đã hoàn toàn được kiểm chứng rồi.
Tạ Thanh Trình thở dài, lấy điện thoại từ dưới gối ra, chỉ thấy trên thanh tìm kiếm hiện một hàng chữ rõ ràng——
“Bạn trai bị liệt dương nên khuyên thế nào.”
Hạ Dư chắc chắn bị liệt dương rồi, cậu trai trẻ tuổi không tiện nói thẳng, nhưng anh cũng đã biết.
Thật ra làm bác sĩ, phương pháp trên mặt lý thuyết anh đều hiểu, anh cho rằng sở dĩ Hạ Dư bị như thế, nhất định là vì trải qua hai năm ấy hẳn không được tốt cho lắm, chịu bao khổ cực, cảm xúc phải tệ lắm rồi, vậy nên mới bị ảnh hưởng.
Việc này rất bình thường.
Tuy là anh cảm thấy Hạ Dư hoàn toàn không cần phải giấu giếm gì với anh cả, anh cũng không để ý mấy vấn đề này, chỉ cần Hạ Dư vẫn còn sống tốt thôi là đủ rồi. Nhưng anh cũng có thể hiểu, mấy cậu trai tầm tuổi này dù sao cũng rất sĩ diện về loại chuyện ấy.
Hạ Dư không nói, Tạ Thanh Trình nhất thời cũng không biết nên vạch trần thế nào.
Trước khi ngủ anh lại xem thảo luận của những người cùng bệnh trên mạng, nhưng xem nửa ngày, lại không tìm được những ý kiến có đủ chiều sâu về ý nghĩa, vì thế tắt cửa sổ ấy đi.
Lúc nằm trên giường, Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ, tình cảnh này với họ mà nói thật ra cũng chẳng có gì phải nóng vội cho lắm, anh có thể chậm rãi dẫn dắt Hạ Dư, huống chi, anh cũng có thể gánh vác vai trò lúc trước của Hạ Dư, cũng đâu phải là anh làm không tốt.
Tạ Thanh Trình bị cho rằng “hết sức nhàm chán” trong lòng vợ cũ, tự tin nghĩ như vậy.
Anh chẳng hề nghĩ tới rằng Hạ Dư không chạm vào anh liệu có phải còn có lí do khác hay không, vẫn cau mày ngẫm nghĩ rất nhiều cách để chữa trị bệnh liệt dương.
Anh cảm thấy thật ra điều kiện của bản thân cũng rất tốt, Hạ Dư nếm thử hẳn cũng sẽ thấy không tệ, vậy cũng có thể giúp cậu dần dần tìm lại được cảm giác.
Đang suy tư, khung chat WeChat chợt nhảy ra một tin nhắn.
Nhóc quỷ: “Anh ơi, ngủ ngon nhé, mai gặp lại.”
Còn như sợ Tạ Thanh Trình nghĩ nhiều, bổ sung thêm một câu: “Đêm nay anh thật sự đẹp lắm, thiếu chút nữa em đã không nhịn nổi rồi, lần sau anh không được bắt nạt em như thế nữa đâu nha.”
Hạ Dư phải nhịn cái gì? Tình trạng của mình cũng tốt hơn lúc ở đảo Mandela nhiều, việc này Hạ Dư cũng biết rõ, hoàn toàn không có cái gì phải nhịn hết cả.
Tạ Thanh Trình nhìn câu chữ cậu gửi tới, tâm tình có hơi phức tạp.
Nhóc quỷ này thật sự coi là mình không nhìn ra cậu bị bệnh liệt dương hay sao.
Tạ Thanh Trình thở dài, nhìn avatar của Hạ Dư một hồi lâu——
Người này luôn thích giấu giếm, ví dụ như thật ra tài khoản WeChat của Hạ Dư tới giờ cũng chưa từng thay đổi, sau trận hải chiến, chẳng qua chỉ đăng kí thêm một clone thôi, khi ấy cậu nói với Tạ Thanh Trình là mình không còn dùng tài khoản cũ nữa, đơn giản vì trong lòng khó chịu nên mới nói như thế.
Lúc đang nhớ lại, Hạ Dư lại gửi một tấm ảnh cho anh xem, là ảnh chụp chúc ngủ ngon trước khi ngủ.
Tạ Thanh Trình mở ra xem thử, cười lắc đầu.
… Thôi cũng chẳng có gì, liệt dương thì liệt dương đi, anh là bác sĩ, bệnh gì mà chưa từng gặp.
Dù sao vẫn còn mình nữa mà.
Anh cũng có kinh nghiệm, còn có cả kiến thức lý thuyết, dựa vào anh là được rồi.
Tạ Thanh Trình nghĩ như thế, trả lời Hạ Dư một câu ngủ ngon, vì an ủi cậu, còn gửi thêm một icon mỉm cười nữa.
Lúc đặt điện thoại xuống, anh nghĩ thầm, hay là cuộc hẹn cuối tuần này… Thử đổi thành anh ở trên xem sao?
Anh nhân lúc Hạ Dư ra ngoài đến phố người Hoa mua trà sữa chân trâu cho anh, lấy điện thoại tìm một số thứ trên mạng, càng tra thì mày nhíu lại càng chặt.
“Dưới tình huống này, đề nghị đừng nên nói thẳng…”
“Dùng thái độ ôn hòa để cùng nhau đối mặt kể cũng tốt hơn đấy…”
“Có thể là ở đất khách lâu quá thôi, từ từ sẽ tự điều chỉnh lại được, không cần sốt ruột, nhưng mà phải cố gắng.”
Tạ Thanh Trình xem diễn đàn thảo luận suốt bao lâu, có mấy câu trong đó anh cảm thấy chỉ là nói linh tinh, rất vô lí, nhưng có những câu để lại hình như khá đúng, đáng để tham khảo.
Đang xem chăm chú, cửa phòng bệnh vang tiếng lạch cạch, Hạ Dư mang một túi giấy về, mỉm cười đưa cho anh một ly trà xanh kem cheese.
“Em bảo chủ quán cho nhiều trân châu hơn đấy.”
Tạ Thanh Trình nhận lấy, bảo một câu cảm ơn, mặt không đổi sắc đặt điện thoại xuống giường.
Hạ Dư kéo một chiếc ghế lại gần, xoay lưng ghế ra trước, ngồi ngược ghế lại: “Đúng rồi, có tin tốt cần nói với anh đó. Khi nãy em tiện đi qua phòng làm việc của bác sĩ, tuy anh ta bảo một tháng nữa anh mới có thể quay về nước được, nhưng bắt đầu từ cuối tuần này anh không cần ở mãi trong phòng của bệnh viện nữa rồi, có thể đi ra ngoài cho khuây khỏa, chỉ cần không rời khỏi New York thôi là được.”
Cậu gác tay lên trên lưng ghế, trong mắt có chút mong chờ, làn da vốn đã rất đẹp dường như phủ lên ánh sáng mềm dịu nhẹ nhàng.
“Anh muốn đi đâu?”
Tạ Thanh Trình đang cần tới cơ hội như vậy, hơn nữa anh ở bệnh viện lâu cũng buồn chán, có thể ra ngoài thì không gì tốt hơn nữa.
Anh bảo: “Nếu thế… Cuối tuần chúng ta tới nhà của Michael đi, sau đó tìm một nhà hàng để ăn tối thì sao?”
Michael chính là chồng Tần Dung Bi, hai năm Tạ Thanh Trình ở Mỹ đã được anh ta quan tâm không ít, vừa hay hơn mười ngày trước là sinh nhật con gái Sa Sa của Tần Dung Bi, khi ấy Tạ Thanh Trình vẫn chưa thể xuất viện, chỉ có thể chúc mừng cô bé qua video call, hiện giờ cách hôm ấy cũng không xa, anh muốn tặng cho cô bé một món quà muộn.
Đương nhiên Hạ Dư đồng ý, rất vui vẻ bảo: “Thế em tìm xem New York có cửa hàng quà tặng nào nhé.”
Ngài hacker Edward nhanh chóng đưa ra được một danh sách, phía trên ghi những món quà tặng nên mua tỉ mỉ nhất, những món có đánh giá ảo đều bị loại, còn lại viết trên giấy chỉ toàn là hoa quả khô.
“Ở Queens có một cửa hàng đồ cổ không tệ, không biết cô bé liệu có thích đồ cổ hay không, chúng ta có thể đến xem thử trước, cơ mà sáng hôm đó có hội chợ ở Manhattan, bắt đầu từ mười giờ sáng cho tới chiều…”
Tạ Thanh Trình bỗng dưng nói câu: “Em tìm thử khách sạn xem.”
Hạ Dư sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tạ Thanh Trình thản nhiên đáp: “Anh ở đây mãi cũng chán, nếu cuối tuần có thể ra ngoài thì tối ở lại khách sạn gần nhà Michael đi.”
Hạ Dư đáp một tiếng trầm thấp, một lát sau, thế mà lại đỏ mặt.
Cậu mở website lên bắt đầu tìm kiếm khách sạn ở ngoại thành, nhưng ngón tay thon dài mới lướt có mấy cái, cậu đã lại nghĩ tới điều gì, dừng lại. Một lát sau, cậu nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình, bỗng bảo: “… Hay là bỏ đi.”
“Ở, ở đó cách nơi này xa quá, em sợ lỡ đâu đến tối cơ thể anh lại có chuyện gì bất ngờ…” Giọng càng nói càng nhỏ đi.
Tạ Thanh Trình thấy cậu từ chối mình, nghi ngờ trong lòng càng sâu hơn, nhưng anh cũng không tiện nói trắng ra, lại bảo: “Thế cuối tuần rồi hẵng bàn.”
“Dạ…” Trên mặt thanh niên vẫn ửng đỏ.
Trên thực tế, lúc Hạ Dư ở bên Tạ Thanh Trình, người không đỏ mặt tí nào lại là Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư tuy rằng lúc điên thì rất điên, cơ mà dù sao cậu cũng là một người trẻ tuổi, từ nhỏ đã tự khép kín, không có mối quan hệ thật sự nào với người khác. Lúc cậu đeo mặt nạ có thể cười nói đi ngang qua bụi hoa, nhưng khi thật sự đứng trước mặt người yêu, lúc không điên, thật ra cậu lại vô cùng đơn thuần.
Hơn nữa cậu đã không gặp Tạ Thanh Trình hai năm rồi, báu vật mất mà tìm lại được, khó tránh khỏi có hơi e dè, trong e dè lại sinh ra chút ngây ngô của thiếu niên.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu một lát như hơi đăm chiêu, mặc dù Hạ Dư rất đáng yêu, cơ mà nỗi nghi ngờ này cứ quanh quẩn trong lòng anh mãi, không gạt đi được.
Anh muốn thử xác nhận lại một chút.
Buổi tối, anh tắm rửa xong, khoác áo tắm trắng tuyết bước ra khỏi phòng tắm.
Hạ Dư lập tức bước tới phía sau anh, nhận lấy khăn trắng mềm mại trong tay anh, mở ra, sau đó nhẹ nhàng lau tóc cho Tạ Thanh Trình.
Từ tóc tới gáy Tạ Thanh Trình tản hương thuốc nhàn nhạt, như thể thảo dược ngấm vào xương tủy, thuốc đắng dã tật, anh uống nhiều thuốc rồi, có lẽ ngay cả máu cũng nguội lạnh.
Nếu người ngoài ngửi thấy mùi hương bên gáy anh, hẳn sẽ chỉ cảm thấy người này rất lạnh lùng.
Nhưng Hạ Dư lại cảm thấy dễ chịu.
Thanh niên đứng phía sau anh, vì động tác lau tóc, lồng ngực chạm vào lưng Tạ Thanh Trình như có như không. Dáng người Tạ Thanh Trình cao mét tám, nhưng mấy năm qua đã gầy đi nhiều, khoác áo tắm, cổ áo có hơi lỏng lẻo, lưng áo cũng tuột nhẹ xuống, Hạ Dư rủ mi, có thể nhìn thấy sống lưng phủ làn da màu ngọc kia lộ ra một khoảng, sau gáy có một nốt chu sa, lướt xuống dưới, chìm vào bóng tối.
Hạ Dư muốn nhịn, nhưng không nhịn nổi, bỗng dưng phủ khăn trắng mềm lên vai Tạ Thanh Trình, tay vòng qua ôm eo anh, lặng lẽ ôm lấy anh từ phía sau.
“Anh ơi…”
Tim đập đều đều, lồng ngực thanh niên dán vào xương hồ điệp của Tạ Thanh Trình.
Chú bươm bướm tựa như ngưng lại từ sương giá này cuối cũng sẽ chẳng bay ra khỏi chiếc lưới cậu tạo thành nữa.
“Bỏ dở giữa chừng rồi?” Giọng Tạ Thanh Trình vẫn trầm thấp lạnh lùng như xưa, rất cuốn hút, cơ mà cẩn thận nghe kỹ cũng mang theo chút ý cười, “Em đang giúp anh lau tóc cơ mà?”
Hạ Dư nghiêng mặt qua, lông mi run run như chiếc quạt nhỏ, cậu hôn khẽ lên gáy Tạ Thanh Trình, nhỏ giọng nói: “Anh à, anh lại chế giễu em rồi.”
Tạ Thanh Trình xoay người lại, hai người tựa vào bên cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi hoa nở rộ ngoài cửa sổ, tựa như đám mây hồng nhạt dịu mềm.
Mây đỏ bay xuống cánh hoa hồng nhạt, anh nhìn chăm chú vào mắt Hạ Dư mấy giây, bỗng dưng nghiêng đầu, nhắm mắt hôn lên môi Hạ Dư.
Trong chớp mắt, tai Hạ Dư như vang tiếng trống vang dội, ù cả màng nhĩ, tim cũng loạn nhịp lên.
Trên đời vẫn có tình yêu như thế, cho dù người kia hôn ta bao nhiêu lần, ta vẫn cuống quít tay chân như nụ hôn đầu tiên, máu chảy rần rật, tuy trước mắt trống không, nhưng trong lòng lại vẹn đầy.
Mọt sách như Tạ Thanh Trình rất hiếm khi chủ động hôn người khác, anh rất lạnh nhạt, không có nhiều khao khát động chạm tay chân, tình yêu cũng hiếm khi lộ ra gương mặt. Thế nên kỹ thuật hôn của anh cũng không phải tốt lắm.
Nhưng lúc anh hôn Hạ Dư rất mạnh mẽ, rất nam tính, trong không khí phảng phất hương hormone nam tính trưởng thành mê người.
Anh dùng thái độ lấn át cướp đoạt hô hấp của Hạ Dư, từ nông tới sâu, dây dưa si mê.
Khí chất ấy vô cùng gợi cảm, lại bá đạo, như thể giây tiếp theo anh sẽ đẩy Hạ Dư xuống giường đè lên, vậy kể cũng không có gì kỳ quái.
Hôn một hồi, Hạ Dư bật tiếng rên khẽ, trong mắt tràn ngập tình yêu dành cho người trước mắt, cậu ôm lấy vuốt ve người đàn ông trong lòng, suy nghĩ nóng bỏng bị châm ngòi, cậu mặc sức hôn môi Tạ Thanh Trình, tham lam hưởng thụ cảm giác chỉ có thể nhận được trong mơ suốt hai năm qua.
Mùi thơm quá…
Cậu cực kỳ yêu anh, lúc lòng si mê, tay cậu đã bất giác quấn lấy đai lưng áo tắm của Tạ Thanh Trình——
Ngón tay gập lại.
Đầu ngón tay thanh niên run rẩy, chỉ cần dùng lực thêm chút nữa, sẽ có thể cởi áo tắm của người đàn ông trưởng thành này ra, nhưng có lẽ vì cảm xúc quá sâu nặng, run rẩy lại không kéo xuống.
Hạ Dư như thú nhỏ đang xác nhận hết thảy những thứ của bản thân, si mê hôn Tạ Thanh Trình mạnh bạo, từ bờ môi mỏng mềm mại của anh, dời xuống dưới cằm.
Nụ hôn cháy bỏng đi một đường triền miên, lan đến gáy anh, bên tai, hầu kết run run, lại hôn lên mũi, mi mắt, lên hàng mày nhíu nhẹ.
Mà tay cậu vẫn chỉ giữ lấy dây áo tắm mãi, quấn lấy đai trắng, một người quấn quít bên một người khác.
Bỗng dưng, tay Tạ Thanh Trình buông xuống, ngón tay thon dài khớp xương đẹp mắt kia phủ lên mu bàn tay Hạ Dư.
Bọn họ dựa trán vào nhau, hô hấp nặng nề.
Tạ Thanh Trình nắm lấy tay Hạ Dư, dẫn dắt đầu ngón tay cậu, nhẹ nhàng kéo đai áo tắm kia ra.
Suốt thời gian ấy, Tạ Thanh Trình vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt Hạ Dư kề bên.
Vạt áo tắm mở ra, cả người Hạ Dư run lên, bên tai nhanh chóng đỏ bừng, thế mà lại cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình nâng tay kia lên, giữ chặt lấy gáy Hạ Dư, bàn tay xinh đẹp xoa nhẹ mái tóc đen của Hạ Dư. Một lát sau, anh đẩy Hạ Dư xuống, để cậu ngồi lên ghế nằm bên cửa sổ.
Lông mi thanh niên run run, mà người đàn ông này nhìn cậu từ cao xuống, giọng trầm thấp khàn khàn, anh bảo: “Ngẩng mặt lên.”
Hạ Dư: “…”
“Nghe lời nào.”
Hình như Hạ Dư phải làm vững tâm lí một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Hạ Dư phản chiếu bóng dáng Tạ Thanh Trình, toàn thân người đàn ông tản ra hormone mê người, thậm chí còn khiến cậu chớp mắt đã quay lại thời gian Tạ Thanh Trình từng làm giảng viên ở đại học Y, áo sơ mi tối màu lạnh lùng ôm vào cơ thể cân đối, cúc tay áo cài rất kín, giữa quần tây với giày da để lộ mắt cá chân được tất đen che khuất, lúc xoay người nâng tay ghi bảng, xương cổ tay lộ ra, mu bàn tay rộng, năm ngón tay thon dài, sẽ có vẻ rất nam tính, rất gợi cảm.
Khi đó sẽ có rất nhiều nữ sinh dưới bục giảng ngẩn ngơ nhìn tay giáo sư, về sau hình như Tạ Thanh Trình cũng chú ý, cố giảm bớt số lần viết bảng lại, chuyển sang dùng PPT, ráng giảng hết bằng máy tính.
Anh nghiêm túc hà khắc tới tận mức này.
Mà người như thế, hiện giờ áo tắm lỏng lẻo, vạt áo tán loạn, đang nhìn Hạ Dư chăm chú từ trên xuống.
Hầu kết Hạ Dư chậm rãi trượt nhẹ.
Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, Tạ Thanh Trình đã nghiêng người, hôn lên môi Hạ Dư lần nữa.
Mà tư thế này thật ra có hơi khó với Tạ Thanh Trình, Hạ Dư ngồi, mà anh thì đứng khom lưng xuống, khiến anh có vẻ khá cao, trông cũng nắm bắt quyền chủ động hơn hẳn.
Nụ hôn lần này của anh còn bá đạo hơn khi nãy, cánh môi nặng nề chạm vào, gần như cuốn trôi hết toàn bộ lý trí của Hạ Dư.
Thanh niên lập tức bị ông chú quyến rũ tới mức trước mắt choáng váng, đầu váng mắt hoa.
Tim đập loạn lên như uống rượu, hình ảnh đứt đoạn.
Chờ lúc Hạ Dư phản ứng lại, cậu đã đảo khách thành chủ, đứng dậy đẩy Tạ Thanh Trình lên tường, vừa hôn môi anh nóng bỏng vừa thở dốc nặng nề vuốt ve anh.
Áo tắm của Tạ Thanh Trình bị cậu sờ lộn xộn hết cả lên, Hạ Dư hôn môi Tạ Thanh Trình, lại cắn lên bên gáy Tạ Thanh Trình, nụ hôn nhỏ vụn vặt mà nóng cháy lan tràn xuống dưới một đường theo hơi thở nóng bỏng, dừng lại trên đầu ngực nhạt màu của Tạ Thanh Trình, cắn xuống ngập thú tính lại khao khát, mút mạnh vào.
“Hức…!”
Tạ Thanh Trình không khỏi bật thành tiếng rên, mày kiếm đen đậm nhíu chặt, ngửa cổ lên, đầu tựa vào mặt tường lạnh băng, để lộ cần cổ lộ rõ yết hầu, đường cằm trơn nhẵn.
“Anh ơi, em nhớ anh lắm… Hai năm qua em… Luôn rất nhớ anh…” Hạ Dư vừa cắn mút đầu ngực anh như thú nhỏ, khiến cơ thể anh vừa đau vừa kích thích, vừa si mê thầm thì, nhớ nhung lẫn ấm ức ấy như lửa thiêu đốt trái tim cậu cũng khiến lòng Tạ Thanh Trình nóng bỏng lại xót xa.
Giọng Tạ Thanh Trình trầm thấp, khàn khàn, ngón tay luồn vào mái tóc đen của Hạ Dư, đáp: “Anh biết mà…”
“Em nhớ anh nhiều lắm…”
“Anh biết cả mà…”
Lòng nóng bỏng, hốc mắt hình như cũng nóng lên theo.
Lúc ngực Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư cắn mút toàn dấu nhàn nhạt, anh nâng tay lên vuốt ve gương mặt cậu, cặp mắt đào hoa kia chẳng khác ngày xưa là mấy.
Anh khàn khàn bảo: “Ngoan nào.”
Hạ Dư như bị một câu “Ngoan nào” này kích thích dục vọng, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Trình, nhìn hồi lâu, bỗng dưng nghiêng đầu qua chặn mạnh môi Tạ Thanh Trình lại, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng càn quét dây dưa. Sau đó lúc Tạ Thanh Trình còn chưa kịp hoàn hồn cậu đã nửa quỳ xuống trước hạ thân anh, hô hấp nặng nề kéo quần lót Tạ Thanh Trình xuống.
Tạ Thanh Trình: “Em…!”
Mắt Hạ Dư giờ phút này đen như hồ sâu, cậu nhìn Tạ Thanh Trình, tựa như nhà thơ ngắm nhìn những từ ngữ đẹp đẽ nhất trần đời.
Ánh mắt kia mơ màng, lại sùng bái, là yêu, cũng là si mê.
Tạ Thanh Trình muốn kéo cậu đứng dậy: “Em không cần phải làm thế…”
Nhưng âm cuối lại hóa thành tiếng rên trầm thấp.
Hạ Dư đã hôn lên thân dương vật nửa cương của anh, lông mi đen dài mềm dịu nâng lên, nhìn vào anh: “Anh à, anh đừng di chuyển.”
Cậu nói xong lại vươn lưỡi, như dò thử, lướt nhẹ qua dương vật xinh xắn của Tạ Thanh Trình, sau đó ngậm cả vào, trêu chọc cọ xát trong khoang miệng.
“… Ưm!”
Thật sự quá kích thích, dù sao Tạ Thanh Trình cũng là đàn ông, anh nhíu mày, ngửa cổ, đè nén tiếng thở dốc. Đôi tay vì quá đẹp làm học trò mất tập trung nên cũng không hay viết bảng nhiều, giờ phút này lại chống ngược lên mặt tường lạnh lẽo, vì chịu đựng mà giật nhẹ run lên.
“Hạ Dư… Hạ Dư em…”
Giọng người đàn ông vừa nghẹn vừa trầm, giọng nói vỡ vụn thoát ra khỏi cổ họng, run rẩy.
Thanh niên nửa quỳ trước mặt anh, rõ ràng là tư thế phục tùng, lại tựa như đang đẩy ngược Tạ Thanh Trình vào đường cùng. Áo tắm Tạ Thanh Trình mở rộng, trượt xuống khuỷu tay, như vỏ rắn lột. Xương bả vai anh nhô lên, không ngừng va vào mặt tường theo chuyển động liếm mút của Hạ Dư.
Kỹ thuật khẩu giao cho người khác của Hạ Dư kể cũng không phải tốt, nhưng cực kì nóng bỏng, trong mắt lẫn hành động đều ngập tràn khao khát dành cho người trước mắt. Tạ Thanh Trình dưới sức nóng vô hình này dần cảm thấy bản thân tới cả đứng cũng không vững, anh không thích cảm giác này, cái cảm giác mất khống chế, lúc nào cũng sẽ có thể sụp đổ.
“Đừng… Đủ rồi… Đủ… Hức!”
Giọng nói trầm khàn bỗng ngừng lại.
Tạ Thanh Trình yếu ớt ngửa cổ lên, đôi mắt tan rã, ngực phập phồng liên hồi.
Hạ Dư nuốt sâu vào mấy lần khiến người đàn ông nhận kích thích rất lớn.
Tạ Thanh Trình vốn chưa từng trải qua việc này, anh sinh thành cảm giác bất lực bị Hạ Dư khống chế trong tay.
Nhưng cảm giác kích thích kia lại ngập tràn khiến cột sống anh run lên, bụng như bị điện giật, anh không nhịn nổi nâng tay lên che khuất mắt mình, răng cắn vào môi mình, khóa chặt hết toàn bộ tiếng thở dốc mà anh cảm thấy hỗn loạn lẫn yếu ớt lại trong miệng.
Giọng có thể nén, nhưng cảm xúc thì chẳng thể nhịn.
Da anh hiện vẻ ửng hồng nhàn nhạt do sinh lý, dục vọng của anh ngày càng cứng nóng trong miệng Hạ Dư.
Tim đập như nổi trống, Tạ Thanh Trình cúi đầu thở dốc một tiếng, một tay khác vẫn chống lên mặt tường phía sau, ngay cả khớp ngón tay cũng trắng bệch lại.
Ai có thể ngờ rằng tay giáo sư Tạ cũng sẽ có lúc như vậy chứ?
Lòng Hạ Dư dâng lên cảm giác hạnh phúc lẫn chinh phục lớn lao, cậu vừa liếm mút lúc khẩu giao vừa nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt có hơi mất khống chế của Tạ Thanh Trình.
Lòng cậu nhất thời nóng bỏng hết mực.
Dáng vẻ Tạ Thanh Trình mơ màng là đẹp nhất, chỉ có mỗi cậu có thể trông thấy.
Gương mặt này, đôi mắt này, vẻ mặt mơ màng lại nhẫn nhịn ấy, dáng vẻ mạnh mẽ lại yếu ớt…
Chỉ mỗi cậu có thể trông thấy.
“Hạ Dư… Hạ Dư đủ rồi… Em dừng lại đi… Em… Dừng lại chút đi… A!”
Cậu không nghe, cậu liếm mút dục vọng nam tính của Tạ Thanh Trình, càng bộc phát ái dục nóng bỏng vào trong đó. Tạ Thanh Trình nhìn qua như sắp tan vỡ, hẳn anh tới tận giờ vẫn chưa từng bị ai dùng miệng làm tới bắn ra trong phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp bên tai, ngậm lấy dục vọng của đối phương, nghe thấy hơi thở chỉ thuộc về Tạ Thanh Trình, nhìn thấy cơ thể nam tính mạnh mẽ này lại bị cậu nắm giữ hoàn toàn, Hạ Dư cảm thấy bản thân đã sắp không chịu nổi nữa.
Cậu bế Tạ Thanh Trình tới cạnh giường bệnh, nâng chân người đàn ông lên, nuốt sâu dương vật cương cứng của Tạ Thanh Trình vào như đói khát, khoang miệng ướt át dán chặt vào dương vật cũng đã dính nhớp, bắt chước lúc đâm rút, thậm chí còn vương theo chỉ bạc khiến người ta đỏ bừng mặt, tạo thành tiếng lép nhép.
Tạ Thanh Trình thật sự không chịu nổi, anh nâng khuỷu tay lên, che khuất vầng trán rủ tóc tán loạn của mình, che khuất đôi mắt mang nét hỗn loạn say mê của mình, tay kia cũng không nhịn nổi vươn xuống, luồn vào mái tóc đen của Hạ Dư.
Cảm xúc con người vốn không thuộc về anh.
Ấy là thứ anh đã hi sinh để chữa khỏi căn bệnh Ebola thần kinh của mình.
Nhưng Hạ Dư ngậm hết thảy ấm áp anh đánh rơi quay về, sau đó đưa lại vào cơ thể đã tàn tạ của anh.
Tới giờ phút này đã đầy ắp, tràn ra ngoài.
Lại một lần nuốt sâu cực kỳ nóng bỏng, cổ họng Tạ Thanh Trình bật thành tiếng thở dốc lẫn rên rỉ trầm thấp khàn khàn.
Thật ra trước kia lúc anh làm với Lý Nhã Thu cho dù là tới khoảnh khắc cuối cùng cũng chẳng có gì là không khống chế nổi giọng mình, anh luôn bình tĩnh tới mức không giống người thường, nhưng lớp băng cứng của anh lại vỡ vụn dưới môi lưỡi Hạ Dư, hóa thành dòng nước ấm tràn ra.
Anh khẽ hé môi mỏng nhạt màu, nhanh chóng bắn ra, có một phần tinh dịch nồng đậm bắn cả lên mặt Hạ Dư, càng khiến anh không chịu nổi đó là có một ít đã bắn luôn vào miệng Hạ Dư mất rồi.
Tạ Thanh Trình bỗng dưng ngã xuống giường đơn trắng tuyết hỗn độn, hít từng hơi thở hổn hển. Ngực anh phập phồng liên hồi, giữa mặt mày vẫn mang vẻ lạnh lùng trời sinh, nhưng đuôi mắt lại lan nét hồng tình sắc.
“Em…” Anh thấy mình làm bẩn mặt Hạ Dư, nhất thời nói không nên lời, cổ nghẹn lại, nghiêng người vươn tay rút khăn giấy ở đầu giường, lau dịch đục dính nhớp trên mặt giúp Hạ Dư.
Nhưng anh không ngờ lau dở chừng, Hạ Dư lại giữ lấy cổ tay anh, sau đó nhìn phía dưới anh chăm chú, hầu kết trượt lên xuống rõ ràng, hiển nhiên là đã nuốt hết thứ trong miệng xuống.
Nếu là một vài nam giới yếu đuối hơn chút gặp cảnh này chắc sẽ mặt mày đỏ bừng bảo “Em, em mau nhả ra đi.”
Mặc dù Tạ Thanh Trình cũng bị kích thích, nhưng anh vốn là đàn ông có tính lấn át rất mạnh, chắc chắn hành động này của Hạ Dư khiến lòng anh càng nóng bỏng, càng thương tiếc hơn là khiến anh bất an.
Hốc mắt anh đỏ bừng nhìn Hạ Dư, không nói nhiều lời, nhướn nửa người dậy, nắm lấy tay Hạ Dư kéo cậu qua, hôn luôn lên bờ môi Hạ Dư.
Môi hai người tựa như có lực hút, quyến rũ lại nóng bóng quấn lấy nhau “nhép” một tiếng, dính nhớp ướt át, không thể tách rời, nhịp tim lẫn hơi thở quấn quít triền miên.
Cách Tạ Thanh Trình làm tình với Hạ Dư mạnh bạo, bất chấp, ngập tràn vẻ thô bạo lại dơ bẩn của nam giới, nhưng lại điềm đạm thánh khiết.
Hạ Dư như có thể nhận được hết thảy từ người đàn ông này.
Cho dù là sự bao dung của trưởng bối, hay là tình dục của người yêu, cho dù là nét tiếc thương lạnh lùng của bề trên, hay là kích thích sau khi chinh phục.
Tạ Thanh Trình đều có thể cho cậu.
Lưỡi Hạ Dư linh hoạt như rắn quấn lấy Tạ Thanh Trình, rõ ràng chỉ là hôn môi, nhiệt độ lẫn dục vọng trong không khí lại nồng đậm hệt như lúc làm tình. Lúc dục vọng quá sâu, tay Hạ Dư không kìm được vươn xuống dưới, mân mê vòng eo, cặp mông Tạ Thanh Trình đầy tình sắc…
Quá nóng bỏng.
Lưỡi quấn lấy lưỡi chẳng rời, thậm chí nước bọt còn chảy xuống theo khóe môi, lộn xộn dâm loạn, nhưng lại yêu đậm sâu.
Hạ Dư vuốt ve một hồi, tay cũng nhanh chóng trượt tới mông Tạ Thanh Trình, đầu ngón tay chạm vào hậu huyệt đã lâu rồi chưa được chơi kia.
Đôi mắt cậu đen thẳm.
Cậu nhớ tới mấy lần cuối họ làm tình trên đảo Mandela.
Bởi vì khi đó còn bị theo dõi, cơ thể Tạ Thanh Trình lại rất yếu ớt, quan hệ giữa hai người có chút kì quái nói không rõ kể không tường, vì thế ban đầu họ chỉ định đóng kịch thôi.
Nhưng lúc tình cảm quá sâu làm sao mà kết thúc vở kịch ấy cho được?
Cả cậu và Tạ Thanh Trình khi đó suy nghĩ đều quá ngây thơ rồi.
Cậu vẫn nhớ lúc ấy thế mà mình còn nghĩ tới có thể chỉ cọ thôi chứ không vào.
Nhưng cọ cọ, cuối cùng cũng thành lau súng cướp cò, cậu đã quên mất khi đó bản thân cố ý hay là vô tình, quy đầu tròn to lớn ấy vô tình chen vào miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình, trượt vào bên trong, bị thành ruột ấm áp kháng cự mạnh mẽ nhưng lại mút lấy điên cuồng.
Cậu lại dỗ dành Tạ Thanh Trình cũng tự lừa gạt bản thân, nói cậu chỉ đâm ở ngoài miệng nhỏ thôi.
Nhưng sao mà có thể cho được?
Ban đầu cậu chỉ đâm rút quy đầu và phần thân dương vật phía trước thật nhanh vào miệng nhỏ, nhưng càng đâm càng mất khống chế, cuối cùng cậu vừa thầm thì giải thích, vừa chảy mồ hôi nóng bỏng, thúc mạnh vào nơi sâu nhất trong miệng nhỏ dâm đãng giữa tiếng rên rỉ của người đàn ông.
Cậu chen vào trong cơ thể anh, chui vào lòng anh, cậu khàn khàn rên rỉ như muốn thúc cả tinh hoàn mình vào trong. Cậu ghìm vai anh lại mạnh mẽ đâm thúc trên người anh, cậu nghe thấy tiếng Tạ Thanh Trình tan vỡ nức nở, cậu yêu vô cùng xót xa vô cùng, nhưng thúc vào càng sâu càng mạnh hơn cả lần trước.
Cuối cùng cậu bắn hết toàn bộ trong lối vào của Tạ Thanh Trình, trong miệng nhỏ bí ẩn, bắn cho bụng anh căng đầy tinh dịch, uống sữa của anh, nhìn Tạ Thanh Trình không chịu nổi run lên nhè nhẹ dưới thân cậu, như bị cậu chơi nát, như biến thành nô lệ tình dục của cậu.
Bản năng u ám của nam giới khiến cậu thật sự muốn khóa Tạ Thanh Trình lại, để lối vào của anh chảy tinh dịch của cậu xuống mãi mãi, thậm chí còn mơ mộng hão huyền muốn khiến anh sinh con dưỡng cái cho cậu, bị cậu làm tới mang thai liên tục.
Cậu cực kỳ yêu tiếng nức nở, sự run rẩy của Tạ Thanh Trình.
Cực kỳ yêu sự vỡ vụn, xin được buông tha của anh.
Cậu cực kỳ yêu người đàn ông dơ bẩn không chịu nổi lại thánh khiết cùng cực ấy.
Yêu tới mức có thể gọi là điên cuồng.
Sau đó cậu tưởng Tạ Thanh Trình chết rồi.
Tất cả tình yêu lẫn điên cuồng của cậu đều ngừng lại nơi ấy, phủ bụi an táng.
Cậu từng hôn lên làn da anh, từ ấy về sau chẳng biết tuyết còn gọi là thuần khiết hay không. Cậu từng yêu nét đẹp nhân gian, từ ấy về sau dù là nam hay nữ, chẳng hề để ý đến ai.
“Tạ Thanh Trình…”
Giờ phút này, cậu trải qua hai năm, ngoại trừ lúc viết truyện, những quá khứ hiếm khi muốn nhớ lại đều hiện ra từ sâu trong ký ức cậu. Bùn cát lắng xuống, cậu bỗng nhận thấy hoá ra khi đó ngay cả một câu than khẽ một tiếng thở dài của Tạ Thanh Trình lúc ấy cũng đã quyến rũ cậu tới mức si mê, kích thích khi dương vật được mút chặt lấy thế nào, cậu đều nhớ rõ ràng.
Hô hấp Hạ Dư càng lúc càng nặng nề, ánh mắt cũng ngày càng tối lại.
Cậu nhìn người đàn ông kia nằm trên giường bệnh, dương vật dưới lớp quần cương tới phát đau, cương đến đáng sợ.
Cậu chỉ hận không thể lập tức kéo quần xuống để bật dương vật ra, chơi nát chịch chết bác sĩ Tạ của cậu ngay trên chiếc giường bệnh này.
Cậu thật sự muốn cưỡng dâm người đàn ông thánh khiết cùng cực lại dâm loạn đến vô hạn này ngay lập tức.
Chơi anh, chịch anh, len sâu vào trong anh, vào đáy lòng anh một lần nữa.
Khiến khô cạn hóa ướt át, nước xuân ngập tràn mặt đất.
Cậu muốn chơi anh.
Muốn khiến bác sĩ Tạ của cậu bị làm đến lên đỉnh ngay trong phòng bệnh, dịch đặc bắn đầy lên ga giường trắng tuyết, lại bị làm tới mức run rẩy không bắn ra nổi gì nữa, nước mắt đầy mặt, khóc lóc rên rỉ, vừa cầu xin cậu đừng bắn vào bên trong, vừa không tự chủ được nhún hông hùa theo đâm rút nóng bỏng mạnh mẽ của cậu, miệng thịt quyến rũ mút lấy cậu, cẳng chân treo bên eo cậu chẳng chút sức lực, bị chịch tới mức tan vỡ cũng không dám tạo thành tiếng động quá lớn.
Cậu muốn tìm lại những dịu dàng lẫn thỏa mãn đã mất suốt hai năm qua từ trên người anh.
Tìm những thứ cậu tưởng rằng sẽ chẳng thể lấy lại được.
“Tạ Thanh Trình… Tạ Thanh Trình…”
Cậu nỉ non lần nữa, cậu nâng chân Tạ Thanh Trình lên cao cao, hôn vào đùi trong nhẵn mịn ấy.
Ánh mắt ngày càng hỗn loạn. Tạ Thanh Trình cũng nhận thấy nỗi si mê của cậu, quấn quít lấy nhau, chẳng hề lên tiếng, nâng tay cởi một chiếc cúc áo của Hạ Dư.
Cúc áo bung ra, tim đập như nổi trống vang dội bên màng nhĩ.
Áo sơ mi mở rộng, ngón tay Tạ Thanh Trình lướt xuống, giữ lấy thắt lưng quần jeans của Hạ Dư.
Hôm nay Hạ Dư mặc quần ống rộng, không dễ nhìn ra có cương hay không, nhưng một khi đã cởi khóa thắt lưng, mãnh thú được thả ra khỏi phía dưới sẽ khiến người ta cảm thấy cực kỳ dữ tợn.
Tạ Thanh Trình nhìn vào mắt Hạ Dư chăm chú. Hôm nay anh bằng lòng tự mình thả dục vọng của Hạ Dư ra, vì thế ngón tay dịch xuống dưới một đường, móc lên thắt lưng, mặt khóa vang tiếng kim loại nho nhỏ.
Lách cách.
Chỉ cần kéo quần xuống, dương vật nóng bỏng kia sẽ bật ra, dính nhớp vội vã thúc vào, đâm rút, kích thích…
Là cực lạc đã lâu chưa có của cả hai người họ.
Chẳng ngờ đúng lúc này Hạ Dư chợt ngẩn người, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bỗng dưng nhận ra gì đó, lập tức ngồi dậy.
Không biết vì sao tên cũng đã lên dây mà cậu lại chẳng tiếp tục, mà chỉ chợt đỏ mặt, luống cuống tay chân, cẩn thận chỉnh áo tắm của Tạ Thanh Trình buộc lại.
“… Không, không được đâu. Nhỡ mà…” Cậu cắn môi dưới, như không tìm được lí do, lời nghẹn lại trong miệng.
Hơi thở ướt át nặng nề của dục vọng trong phòng nồng đậm, sự thú tính cũng bị châm ngòi, rõ ràng giây tiếp theo nên quấn quít lấy nhau, bắt đầu một cuộc làm tình mãnh liệt sau khi chia xa. Thậm chí lần này Tạ Thanh Trình còn chủ động dẫn dắt.
Nhưng Hạ Dư thế mà lại từ chối giữa chừng.
Tạ Thanh Trình hít sâu một hơi, cuối cùng nhíu mày: “…”
Anh có thể tự khống chế được dục vọng của bản thân, Hạ Dư như này, tuy anh không có gì bất mãn, nhưng đúng là rất kì lạ.
“Em… Không thoải mái ư?” Tạ Thanh Trình lựa lời hỏi.
Hạ Dư cúi đầu, môi mím lại, dáng vẻ có chút khao khát lại có hơi nhẫn nhịn: “… Em không có.”
Tạ Thanh Trình nhướng mày, nhưng lại không biết hỏi tiếp thế nào cho phải.
Vạt áo anh còn mở ra, bên quai xanh hay trên ngực toàn dấu hôn khi nãy Hạ Dư xúc động khó nhịn để lại, trong phòng bệnh còn vương mùi tanh nhàn nhạt vì buông thả dục vọng.
Cái kiểu đã cho thêm dầu, củi lửa cũng châm, vốn dĩ phải làm tình tới điên cuồng khao khát muốn chết, cậu và anh sẽ cùng rơi vào vực sâu dục vọng, nhưng tay Tạ Thanh Trình vừa đặt lên khóa thắt lưng của Hạ Dư, chỉ mới mở khóa kim loại cách một tiếng, thậm chí còn chưa cởi ra, Hạ Dư như người uống rượu bất chợt tỉnh táo, ngồi bật dậy bảo ngừng.
Chuyện này thật sự quá kì quái.
Tạ Thanh Trình mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng trông thấy thính tai Hạ Dư càng lúc càng đỏ lên trước mặt anh, thật sự cứ như cậu bé bị anh bắt nạt làm anh phải ho khan một tiếng, bảo: “… Không sao, thế bỏ đi.”
Hạ Dư “dạ” một tiếng, lại càng không dám nhìn anh.
Tay cậu còn đang sửa lại vạt áo tắm cho Tạ Thanh Trình loạn hết cả lên, Tạ Thanh Trình nâng tay nõn như ngọc, cản hành động của cậu lại.
“Để anh tự làm.”
Mặt Hạ Dư đỏ bừng, buông tay ra luôn, đồng thời cơ thể cũng hơi thả lỏng, như đang thở phào.
Tạ Thanh Trình liếc qua quần jeans của cậu mà chẳng đổi sắc mặt.
… Hình như cũng chẳng trông thấy gì, thiết kế kiểu quần này có vẻ là để tránh chuyện xấu hổ.
“Anh, anh có muốn uống nước không?” Lúc không khí nhất thời có hơi cứng nhắc, Hạ Dư đột nhiên lắp bắp nói một câu như vậy.
“… Em bảo gì cơ?”
Đời này Hạ Dư có lẽ chưa từng ngại ngùng lại bối rối như thế bao giờ: “Em, em muốn uống nước, anh có muốn không?”
“… Không cần đâu.”
Tạ Thanh Trình trầm mặc nhìn dáng vẻ cậu nóng lòng nói sang chuyện khác.
Trong phòng bệnh dần hạ nhiệt độ của hơi thở tình sắc, suy đoán của anh cũng gần như đã được xác nhận.
Lòng Tạ Thanh Trình không khỏi nặng nề.
Xem ra… Đúng là thế rồi.
Chuyện này quả là rất xấu hổ.
Ánh mắt anh loáng thoáng hiện vẻ phức tạp, suy tư một lát, vẫn không biết nên nói gì mới đúng. Vì thế anh đành tạm thời coi như không có chuyện gì xảy ra, hất cằm ra hiệu cho Hạ Dư nhìn sang trà xanh kem cheese của mình trên bàn, dịu dàng bảo: “Anh vẫn còn trà sữa em mang tới cho mà.”
Hạ Dư cứ như kẻ nghiện sợ mình hít lại ma túy lần nữa, khó khăn lắm mới ghìm được cương ngựa trước vũng lầy dục vọng, lần này ngay cả tới gần Tạ Thanh Trình thôi mà hình như cậu cũng không chịu nữa, cậu cắn môi nhè nhẹ, bối rối hoảng hốt bảo: “Trà sữa tốt, trà sữa ngon, anh uống nhiều một chút.”
Nói xong như trốn tránh gì đó mà bước tới cạnh bàn, tự rót cho mình một ly nước lạnh, uống ừng ực cạn sạch.
Điệu bộ lại còn cứng đờ.
Tạ Thanh Trình: “…”
Yết hầu thanh niên trượt xuống, tự uống nước lạnh thấu tim, Tạ Thanh Trình nhìn một hồi, không nhịn nổi bảo: “Hạ Dư… Em… Có phải là…”
Hạ Dư bị sặc nước, ho khan dữ dội, ngẩng đầu nâng đôi mắt hạnh phủ hơi nước lên, lầu bầu bảo: “Gì cơ ạ?”
Hai chữ kia đến bên miệng, Tạ Thanh Trình đối diện với khuôn mặt trẻ tuổi của Hạ Dư, lại có hơi do dự.
Thật sự phải nói ư…
Vừa hay lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang.
Bác sĩ trực ban đến nơi này.
Tạ Thanh Trình hoàn toàn bỏ luôn ý định hỏi Hạ Dư.
Hai người tự chỉnh sửa lại quần áo đàng hoàng, sau khi bác sĩ trực ban bước vào cũng chẳng phát hiện điều gì khác thường, hỏi Tạ Thanh Trình mấy câu, lại ghi mấy chỉ số, sau đó rời khỏi nơi này.
Cứ thế không khí nóng bỏng quẩn trong không khí phòng bệnh cũng tan sạch, Tạ Thanh Trình ho khẽ một tiếng, gọi Hạ Dư tới, xoa mái tóc mềm mại của cậu, vẫn an ủi cậu một chút: “Đêm nay em vất vả rồi.”
Hạ Dư nhớ tới hình ảnh mình “vất vả” phục vụ khi nãy, mặt lại nóng bừng lên, nước vừa uống hình như cũng không có tác dụng nữa. Cậu thật sự không khống chế nổi ngọn lửa dục vọng muốn đè Tạ Thanh Trình ra chịch thô bạo ngay trong phòng bệnh của bản thân, nhịn rất vất vả, ngay cả lúc lên tiếng trả lời giọng cũng khàn khàn.
Như thể chịu ấm ức ngập trời.
Chỉ tiếc là trong lòng Tạ Thanh Trình vẫn còn suy tư, vẫn chưa nghe ra trong giọng nói trầm khàn của cậu đè nén dục vọng, anh bảo: “Giờ cũng không còn sớm nữa, hay là hôm nay dừng ở đây được rồi, em về trước đi, anh cũng muốn nghỉ ngơi.”
Mấy hôm trước Hạ Dư luôn quấn quít lấy Tạ Thanh Trình, bác sĩ đến kiểm tra phòng không đen mặt đuổi người thì chắc chắn sẽ không rời đi, hôm nay lại cứ như được đại xá, chẳng đợi bác sĩ kiểm tra phòng mở cửa thúc giục lần thứ hai, cậu vừa nghe Tạ Thanh Trình nói thế đã lập tức chúc người ta ngủ ngon, vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Lúc rời đi sau lưng đã nhịn tới vã đầy mồ hôi nóng.
Cậu thật sự không thể ở lại thêm nữa, hơi thở của Tạ Thanh Trình chính là thuốc kích dục với cậu, chỉ cần Tạ Thanh Trình cho cậu hôn thêm một giây đồng hồ nữa thôi, có lẽ hôm nay cậu đã mất khống chế, tạo thành sai lầm ngay trong phòng bệnh, cũng như lúc ở đảo Mandela được một tấc lại muốn tiến một thước, cuối cùng bắn vào bụng Tạ Thanh Trình đầy tinh dịch, khiến người ta ốm suốt mười ngày nửa tháng.
Hạ Dư tự biết mình không phải Liễu Hạ Huệ*, cũng không có thứ nghị lực nói được làm được, Tạ Thanh Trình cho cậu chút ngon ngọt, chắc chắn cậu sẽ buông thả vô độ, thế là thẳng thừng rời đi như chạy trốn luôn.
(*Liễu Hạ Huệ là một người sống ở nước Lỗ vào thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.)
Chờ Hạ Dư đi rồi, Tạ Thanh Trình tự ổn định lại lòng mình một chút, tựa vào thành giường, nhắm mắt nhớ lại biểu hiện của Hạ Dư mấy ngày nay.
Cuối cùng, anh cho rằng suy đoán của anh cuối cùng đã hoàn toàn được kiểm chứng rồi.
Tạ Thanh Trình thở dài, lấy điện thoại từ dưới gối ra, chỉ thấy trên thanh tìm kiếm hiện một hàng chữ rõ ràng——
“Bạn trai bị liệt dương nên khuyên thế nào.”
Hạ Dư chắc chắn bị liệt dương rồi, cậu trai trẻ tuổi không tiện nói thẳng, nhưng anh cũng đã biết.
Thật ra làm bác sĩ, phương pháp trên mặt lý thuyết anh đều hiểu, anh cho rằng sở dĩ Hạ Dư bị như thế, nhất định là vì trải qua hai năm ấy hẳn không được tốt cho lắm, chịu bao khổ cực, cảm xúc phải tệ lắm rồi, vậy nên mới bị ảnh hưởng.
Việc này rất bình thường.
Tuy là anh cảm thấy Hạ Dư hoàn toàn không cần phải giấu giếm gì với anh cả, anh cũng không để ý mấy vấn đề này, chỉ cần Hạ Dư vẫn còn sống tốt thôi là đủ rồi. Nhưng anh cũng có thể hiểu, mấy cậu trai tầm tuổi này dù sao cũng rất sĩ diện về loại chuyện ấy.
Hạ Dư không nói, Tạ Thanh Trình nhất thời cũng không biết nên vạch trần thế nào.
Trước khi ngủ anh lại xem thảo luận của những người cùng bệnh trên mạng, nhưng xem nửa ngày, lại không tìm được những ý kiến có đủ chiều sâu về ý nghĩa, vì thế tắt cửa sổ ấy đi.
Lúc nằm trên giường, Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ, tình cảnh này với họ mà nói thật ra cũng chẳng có gì phải nóng vội cho lắm, anh có thể chậm rãi dẫn dắt Hạ Dư, huống chi, anh cũng có thể gánh vác vai trò lúc trước của Hạ Dư, cũng đâu phải là anh làm không tốt.
Tạ Thanh Trình bị cho rằng “hết sức nhàm chán” trong lòng vợ cũ, tự tin nghĩ như vậy.
Anh chẳng hề nghĩ tới rằng Hạ Dư không chạm vào anh liệu có phải còn có lí do khác hay không, vẫn cau mày ngẫm nghĩ rất nhiều cách để chữa trị bệnh liệt dương.
Anh cảm thấy thật ra điều kiện của bản thân cũng rất tốt, Hạ Dư nếm thử hẳn cũng sẽ thấy không tệ, vậy cũng có thể giúp cậu dần dần tìm lại được cảm giác.
Đang suy tư, khung chat WeChat chợt nhảy ra một tin nhắn.
Nhóc quỷ: “Anh ơi, ngủ ngon nhé, mai gặp lại.”
Còn như sợ Tạ Thanh Trình nghĩ nhiều, bổ sung thêm một câu: “Đêm nay anh thật sự đẹp lắm, thiếu chút nữa em đã không nhịn nổi rồi, lần sau anh không được bắt nạt em như thế nữa đâu nha.”
Hạ Dư phải nhịn cái gì? Tình trạng của mình cũng tốt hơn lúc ở đảo Mandela nhiều, việc này Hạ Dư cũng biết rõ, hoàn toàn không có cái gì phải nhịn hết cả.
Tạ Thanh Trình nhìn câu chữ cậu gửi tới, tâm tình có hơi phức tạp.
Nhóc quỷ này thật sự coi là mình không nhìn ra cậu bị bệnh liệt dương hay sao.
Tạ Thanh Trình thở dài, nhìn avatar của Hạ Dư một hồi lâu——
Người này luôn thích giấu giếm, ví dụ như thật ra tài khoản WeChat của Hạ Dư tới giờ cũng chưa từng thay đổi, sau trận hải chiến, chẳng qua chỉ đăng kí thêm một clone thôi, khi ấy cậu nói với Tạ Thanh Trình là mình không còn dùng tài khoản cũ nữa, đơn giản vì trong lòng khó chịu nên mới nói như thế.
Lúc đang nhớ lại, Hạ Dư lại gửi một tấm ảnh cho anh xem, là ảnh chụp chúc ngủ ngon trước khi ngủ.
Tạ Thanh Trình mở ra xem thử, cười lắc đầu.
… Thôi cũng chẳng có gì, liệt dương thì liệt dương đi, anh là bác sĩ, bệnh gì mà chưa từng gặp.
Dù sao vẫn còn mình nữa mà.
Anh cũng có kinh nghiệm, còn có cả kiến thức lý thuyết, dựa vào anh là được rồi.
Tạ Thanh Trình nghĩ như thế, trả lời Hạ Dư một câu ngủ ngon, vì an ủi cậu, còn gửi thêm một icon mỉm cười nữa.
Lúc đặt điện thoại xuống, anh nghĩ thầm, hay là cuộc hẹn cuối tuần này… Thử đổi thành anh ở trên xem sao?
/266
|