Phía dưới phòng hội nghị trên tầng cao nhất của tòa nhà có rất nhiều phòng nghỉ ngơi VIP.
Hạ Dư bảo cơ thể Tạ Thanh Trình không thoải mái cần nghỉ ngơi, lấy một thẻ phòng trong số đó.
Vừa vào cậu đã khóa trái cửa lại.
Trong phòng tối tới lạ, rèm dày nặng kéo kín mít, bởi vì chỉ là phòng nghỉ, trong đó không có giường, gian phòng khoảng tầm hơn năm mươi mét vuông bày một chiếc bàn sách lớn, một bộ sô pha, một chiếc ghế nằm mềm, hai chiếc giá sách xếp đầy sách vở nghiên cứu y học và tạp chí, ngoại trừ những thứ đó ra chính là một phòng toilet cá nhân.
Nơi này vô cùng đứng đắn, dùng để những vị khách tới đây muốn nghiên cứu học thuật tạm thời nghỉ ngơi, chỉnh sửa lại tài liệu.
Tạ Thanh Trình đẩy mạnh Hạ Dư ra, thở dốc: “Để tôi quay về… Tôi còn phải… Tôi còn phải diễn thuyết nữa…”
“Anh thành ra vậy rồi, còn có thể diễn thuyết gì nữa?” Hạ Dư dựa sát vào anh, hơi nghiêng đầu, hơi thở quẩn quanh ngay bên gáy Tạ Thanh Trình, “Giáo sư Tạ, anh đừng khiến người ta chê cười.”
Tạ Thanh Trình: “Cậu thắng như thế không vẻ vang chút nào cả…”
“Vậy thì đã sao.” Hạ Dư đáp, “Xưa giờ tôi cũng đâu phải chính nhân quân tử. Anh không nên tranh giành hạng mục này với tôi, làm tới mức này vì Trần Diễn, tự anh làm khổ mình thôi.”
“…” Hô hấp Tạ Thanh Trình nặng nề.
Anh nhìn Hạ Dư trước mắt, khoảng cách gần tới thế, lại cảm thấy tựa như cách một khoảng thời gian xa xôi tới vậy.
Cho dù anh biết Hạ Dư đã thay đổi từ đầu, không còn là thiếu niên của trước đây nữa, nhưng giây phút này anh vẫn cảm thấy nỗi đau đớn thấu xương thấu tim.
Hạ Dư hoàn toàn muốn phá hủy anh…
Với hiểu biết của Hạ Dư về anh, nếu trong lòng Hạ Dư vẫn còn quan tâm dù chỉ một chút dành cho anh, cũng sẽ không gây ra chuyện như thế. Không phải Tạ Thanh Trình không thể thua, nhưng anh không thể chấp nhận nổi việc chưa đánh đã hàng như thế được.
“Ít nhất cậu… Phải đường đường chính chính…”
“Đấy là dành cho đối thủ đáng được kính trọng.” Hạ Dư chậm rãi đáp, nới lỏng cà vạt của mình ra, vẻ mặt hững hờ, “Anh đáng ư?”
“…”
“Chẳng qua anh chỉ là người yêu của Trần Diễn thôi, tôi với anh có gì để cạnh tranh công bằng.”
Cậu nói xong, bật TV laser, TV này có thể thu được hình ảnh trực tiếp từ phòng họp tầng cao nhất. Vốn thiết kế như vậy là vì để một vài khách khứa có thể quan sát hội nghị ở không gian khá thoải mái lại độc lập, mà giờ lại thành công cụ để Hạ Dư chế nhạo và kích thích Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư trói chặt Tạ Thanh Trình lại, vây hãm anh ở ghế làm việc, cho dù Tạ Thanh Trình vẫn luôn phản kháng, nhưng sức anh đã thua xa Hạ Dư rồi, Hạ Dư đối phó anh vốn chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Sức mạnh chênh lệch nhiều tới vậy khiến Hạ Dư cũng phải thở dài, sau khi cậu trói ngược tay Tạ Thanh Trình lên lưng ghế, lại vòng qua trước mặt Tạ Thanh Trình, tròng mắt đen sâu chuyển động, ánh mắt dời xuống, dừng trên gương mặt người đàn ông không chịu khuất phục, nhưng làn da đã ửng đỏ lên.
Cậu nâng tay, siết hai má Tạ Thanh Trình, cẩn thận ngắm nghía.
“Tạ Thanh Trình, anh có còn nhớ, trước kia anh mạnh tới mức nào không?”
“…”
“Hiện giờ anh chẳng có gì cả, thể lực, sức chịu đựng, cánh tay khỏe mạnh, còn cả…”
Tay cậu chạm nhẹ lên kính mắt bạc tròng vuông tinh tế Tạ Thanh Trình đeo.
“Thị lực.”
Cậu che hờ một tay lên trước bên mắt mà Tạ Thanh Trình còn có thể nhìn thấy.
Cơ thể Tạ Thanh Trình hơi run lên, chỉ lộ ra mỗi bên mắt tĩnh lặng chẳng có chút tiêu cự gì kia. Hạ Dư làm như thế, anh chẳng nhìn thấy thứ gì cả, bóng tối khiến anh vốn đã vô cùng bất an lại càng thêm khốn đốn.
“Anh nhờ có dáng vẻ yếu ớt thế này, nhận được sự đồng cảm và thương hại của Trần Diễn ư?”
Hạ Dư nói xong, tay cuối cùng cũng chậm rãi buông xuống, để Tạ Thanh Trình lại có thể nhìn thấy mình, đồng thời cũng nâng tay lên siết lấy chiếc cằm nóng hầm hập của Tạ Thanh Trình một lần nữa, ép anh đối diện với ánh mắt của mình.
“…”
Trong lúc nhìn nhau, chuông điện thoại Hạ Dư vang lên.
Hạ Dư rủ mắt cầm điện thoại, mở màn hình ra liếc qua, nghe máy.
“Alo? Ừm, không có chuyện gì cả, chỗ tôi tạm có thứ cần phải để ý thôi, mấy người cứ nghe rõ báo cáo của Mỹ Dục là được rồi.”
Nói xong cậu cúp máy, đồng thời cũng vòng ra phía sau Tạ Thanh Trình, vươn tay về trước, tìm lấy điện thoại Tạ Thanh Trình ra khỏi túi quần của Tạ Thanh Trình.
Không ngoài ý muốn, điện thoại Tạ Thanh Trình không cài mật khẩu.
Hạ Dư liếc mắt nhìn anh, ánh mắt ngập tràn tức giận của Tạ Thanh Trình thế mà lại khiến cậu hết sức hài lòng. Sự sống động ấy… Đã lâu lắm rồi, vẻ mặt chỉ thuộc về một mình cậu.
Hạ Dư bảo: “Đừng lo, tôi xin nghỉ giúp anh.”
“Hạ Dư…! Cậu đừng…!!”
Nhưng Hạ Dư đã tìm thấy cách liên lạc với Trần Mạn trong danh bạ rồi. Cậu vừa gõ chữ, vừa đọc chẳng có biểu cảm gì:
“Xin lỗi, cơ thể anh không khỏe, nhờ em đổi trợ lí lên bục nhé.”
Gửi tin nhắn này đi xong, cậu tắt luôn điện thoại của Tạ Thanh Trình, sau đó nâng mắt lên, cười như không cười nhìn đối phương.
“Tôi bắt chước giọng điệu có giống không?”
Không đợi Tạ Thanh Trình trả lời, cậu tựa như cũng chẳng màng tới đáp án này, cậu cứ thế tới cạnh Tạ Thanh Trình, áp người xuống, nhẹ giọng nói: “Ổn rồi, giờ chẳng ai tới làm phiền chúng ta nữa cả, chúng ta có thể cẩn thận ôn lại chuyện cũ rồi, anh, Tạ.”
“…”
“Với cả nể tình quan hệ của chúng ta đã từng thân mật tới thế, tôi sẽ không tắt live nữa, giáo sư Tạ muốn xem về nghiên cứu của nhóm các anh lúc nào cũng được.” Hạ Dư suồng sã vuốt ve mặt anh, “Chỉ cần lát nữa anh còn đủ sức, có thể xem hết.”
Chuyện tới nước này, Tạ Thanh Trình cũng không biết phải làm sao mới có thể chấm dứt tình cảnh điên cuồng trước mắt.
Anh chỉ đành cắn răng nói: “Không phải cậu bảo… Đã chẳng còn hứng thú gì với tôi nữa rồi à! Vậy giờ cậu đang làm gì đây? Biểu diễn nghệ thuật hả!?”
“Anh hài hước thật đấy cục cưng à, tôi thích sự hài hước lạnh lùng này của anh.” Hạ Dư đáp, “Còn về hứng thú, lúc trước không có, nhưng nhìn anh lâu vậy, hình như cũng quay về chút rồi. Không được ư?”
Hạ Dư hoàn toàn đang nói dối, cậu muốn Tạ Thanh Trình đã muốn tới mức sắp thiêu cháy cả nội tạng của bản thân mình luôn rồi.
Cậu nhìn người đàn ông đang bị trói chặt trên ghế da đen, hai năm… Không, gần ba năm rồi, tính cách Tạ Thanh Trình vẫn chẳng hề thay đổi, cho dù hiện tại cậu không chặn miệng Tạ Thanh Trình lại, Tạ Thanh Trình cũng chẳng gọi người tới, bởi vì anh cần mặt mũi, anh rất để ý mặt mũi của mình.
Hội nghị đã bắt đầu, từ màn hình phát trực tiếp có thể nhìn ra nhóm người bên Mỹ Dục đang bất an.
Bọn họ gọi điện qua cho Tạ Thanh Trình, nhưng điện thoại lại không kết nối được, sau đó Trần Mạn xem thử điện thoại của mình, trên màn hình, Trần Mạn thoáng sửng sốt, ngay sau đó cậu chàng nói lại vài câu với người khác trong đội, qua khoảng mấy phút, trợ lý của Tạ Thanh Trình bị không trâu bắt chó đi cày đã biến thành chủ lực để diễn thuyết.
Hạ Dư cười nhạt bảo: “Xem ra Trần Diễn đã thấy tin nhắn ấy rồi… Hiện giờ chẳng còn chuyện gì dính tới anh nữa cả, anh xem đi, Tạ Thanh Trình, trái đất cũng sẽ chẳng ngừng quay nếu nó rời xa anh mà… Không phải ư?”
Hạ Dư bảo cơ thể Tạ Thanh Trình không thoải mái cần nghỉ ngơi, lấy một thẻ phòng trong số đó.
Vừa vào cậu đã khóa trái cửa lại.
Trong phòng tối tới lạ, rèm dày nặng kéo kín mít, bởi vì chỉ là phòng nghỉ, trong đó không có giường, gian phòng khoảng tầm hơn năm mươi mét vuông bày một chiếc bàn sách lớn, một bộ sô pha, một chiếc ghế nằm mềm, hai chiếc giá sách xếp đầy sách vở nghiên cứu y học và tạp chí, ngoại trừ những thứ đó ra chính là một phòng toilet cá nhân.
Nơi này vô cùng đứng đắn, dùng để những vị khách tới đây muốn nghiên cứu học thuật tạm thời nghỉ ngơi, chỉnh sửa lại tài liệu.
Tạ Thanh Trình đẩy mạnh Hạ Dư ra, thở dốc: “Để tôi quay về… Tôi còn phải… Tôi còn phải diễn thuyết nữa…”
“Anh thành ra vậy rồi, còn có thể diễn thuyết gì nữa?” Hạ Dư dựa sát vào anh, hơi nghiêng đầu, hơi thở quẩn quanh ngay bên gáy Tạ Thanh Trình, “Giáo sư Tạ, anh đừng khiến người ta chê cười.”
Tạ Thanh Trình: “Cậu thắng như thế không vẻ vang chút nào cả…”
“Vậy thì đã sao.” Hạ Dư đáp, “Xưa giờ tôi cũng đâu phải chính nhân quân tử. Anh không nên tranh giành hạng mục này với tôi, làm tới mức này vì Trần Diễn, tự anh làm khổ mình thôi.”
“…” Hô hấp Tạ Thanh Trình nặng nề.
Anh nhìn Hạ Dư trước mắt, khoảng cách gần tới thế, lại cảm thấy tựa như cách một khoảng thời gian xa xôi tới vậy.
Cho dù anh biết Hạ Dư đã thay đổi từ đầu, không còn là thiếu niên của trước đây nữa, nhưng giây phút này anh vẫn cảm thấy nỗi đau đớn thấu xương thấu tim.
Hạ Dư hoàn toàn muốn phá hủy anh…
Với hiểu biết của Hạ Dư về anh, nếu trong lòng Hạ Dư vẫn còn quan tâm dù chỉ một chút dành cho anh, cũng sẽ không gây ra chuyện như thế. Không phải Tạ Thanh Trình không thể thua, nhưng anh không thể chấp nhận nổi việc chưa đánh đã hàng như thế được.
“Ít nhất cậu… Phải đường đường chính chính…”
“Đấy là dành cho đối thủ đáng được kính trọng.” Hạ Dư chậm rãi đáp, nới lỏng cà vạt của mình ra, vẻ mặt hững hờ, “Anh đáng ư?”
“…”
“Chẳng qua anh chỉ là người yêu của Trần Diễn thôi, tôi với anh có gì để cạnh tranh công bằng.”
Cậu nói xong, bật TV laser, TV này có thể thu được hình ảnh trực tiếp từ phòng họp tầng cao nhất. Vốn thiết kế như vậy là vì để một vài khách khứa có thể quan sát hội nghị ở không gian khá thoải mái lại độc lập, mà giờ lại thành công cụ để Hạ Dư chế nhạo và kích thích Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư trói chặt Tạ Thanh Trình lại, vây hãm anh ở ghế làm việc, cho dù Tạ Thanh Trình vẫn luôn phản kháng, nhưng sức anh đã thua xa Hạ Dư rồi, Hạ Dư đối phó anh vốn chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Sức mạnh chênh lệch nhiều tới vậy khiến Hạ Dư cũng phải thở dài, sau khi cậu trói ngược tay Tạ Thanh Trình lên lưng ghế, lại vòng qua trước mặt Tạ Thanh Trình, tròng mắt đen sâu chuyển động, ánh mắt dời xuống, dừng trên gương mặt người đàn ông không chịu khuất phục, nhưng làn da đã ửng đỏ lên.
Cậu nâng tay, siết hai má Tạ Thanh Trình, cẩn thận ngắm nghía.
“Tạ Thanh Trình, anh có còn nhớ, trước kia anh mạnh tới mức nào không?”
“…”
“Hiện giờ anh chẳng có gì cả, thể lực, sức chịu đựng, cánh tay khỏe mạnh, còn cả…”
Tay cậu chạm nhẹ lên kính mắt bạc tròng vuông tinh tế Tạ Thanh Trình đeo.
“Thị lực.”
Cậu che hờ một tay lên trước bên mắt mà Tạ Thanh Trình còn có thể nhìn thấy.
Cơ thể Tạ Thanh Trình hơi run lên, chỉ lộ ra mỗi bên mắt tĩnh lặng chẳng có chút tiêu cự gì kia. Hạ Dư làm như thế, anh chẳng nhìn thấy thứ gì cả, bóng tối khiến anh vốn đã vô cùng bất an lại càng thêm khốn đốn.
“Anh nhờ có dáng vẻ yếu ớt thế này, nhận được sự đồng cảm và thương hại của Trần Diễn ư?”
Hạ Dư nói xong, tay cuối cùng cũng chậm rãi buông xuống, để Tạ Thanh Trình lại có thể nhìn thấy mình, đồng thời cũng nâng tay lên siết lấy chiếc cằm nóng hầm hập của Tạ Thanh Trình một lần nữa, ép anh đối diện với ánh mắt của mình.
“…”
Trong lúc nhìn nhau, chuông điện thoại Hạ Dư vang lên.
Hạ Dư rủ mắt cầm điện thoại, mở màn hình ra liếc qua, nghe máy.
“Alo? Ừm, không có chuyện gì cả, chỗ tôi tạm có thứ cần phải để ý thôi, mấy người cứ nghe rõ báo cáo của Mỹ Dục là được rồi.”
Nói xong cậu cúp máy, đồng thời cũng vòng ra phía sau Tạ Thanh Trình, vươn tay về trước, tìm lấy điện thoại Tạ Thanh Trình ra khỏi túi quần của Tạ Thanh Trình.
Không ngoài ý muốn, điện thoại Tạ Thanh Trình không cài mật khẩu.
Hạ Dư liếc mắt nhìn anh, ánh mắt ngập tràn tức giận của Tạ Thanh Trình thế mà lại khiến cậu hết sức hài lòng. Sự sống động ấy… Đã lâu lắm rồi, vẻ mặt chỉ thuộc về một mình cậu.
Hạ Dư bảo: “Đừng lo, tôi xin nghỉ giúp anh.”
“Hạ Dư…! Cậu đừng…!!”
Nhưng Hạ Dư đã tìm thấy cách liên lạc với Trần Mạn trong danh bạ rồi. Cậu vừa gõ chữ, vừa đọc chẳng có biểu cảm gì:
“Xin lỗi, cơ thể anh không khỏe, nhờ em đổi trợ lí lên bục nhé.”
Gửi tin nhắn này đi xong, cậu tắt luôn điện thoại của Tạ Thanh Trình, sau đó nâng mắt lên, cười như không cười nhìn đối phương.
“Tôi bắt chước giọng điệu có giống không?”
Không đợi Tạ Thanh Trình trả lời, cậu tựa như cũng chẳng màng tới đáp án này, cậu cứ thế tới cạnh Tạ Thanh Trình, áp người xuống, nhẹ giọng nói: “Ổn rồi, giờ chẳng ai tới làm phiền chúng ta nữa cả, chúng ta có thể cẩn thận ôn lại chuyện cũ rồi, anh, Tạ.”
“…”
“Với cả nể tình quan hệ của chúng ta đã từng thân mật tới thế, tôi sẽ không tắt live nữa, giáo sư Tạ muốn xem về nghiên cứu của nhóm các anh lúc nào cũng được.” Hạ Dư suồng sã vuốt ve mặt anh, “Chỉ cần lát nữa anh còn đủ sức, có thể xem hết.”
Chuyện tới nước này, Tạ Thanh Trình cũng không biết phải làm sao mới có thể chấm dứt tình cảnh điên cuồng trước mắt.
Anh chỉ đành cắn răng nói: “Không phải cậu bảo… Đã chẳng còn hứng thú gì với tôi nữa rồi à! Vậy giờ cậu đang làm gì đây? Biểu diễn nghệ thuật hả!?”
“Anh hài hước thật đấy cục cưng à, tôi thích sự hài hước lạnh lùng này của anh.” Hạ Dư đáp, “Còn về hứng thú, lúc trước không có, nhưng nhìn anh lâu vậy, hình như cũng quay về chút rồi. Không được ư?”
Hạ Dư hoàn toàn đang nói dối, cậu muốn Tạ Thanh Trình đã muốn tới mức sắp thiêu cháy cả nội tạng của bản thân mình luôn rồi.
Cậu nhìn người đàn ông đang bị trói chặt trên ghế da đen, hai năm… Không, gần ba năm rồi, tính cách Tạ Thanh Trình vẫn chẳng hề thay đổi, cho dù hiện tại cậu không chặn miệng Tạ Thanh Trình lại, Tạ Thanh Trình cũng chẳng gọi người tới, bởi vì anh cần mặt mũi, anh rất để ý mặt mũi của mình.
Hội nghị đã bắt đầu, từ màn hình phát trực tiếp có thể nhìn ra nhóm người bên Mỹ Dục đang bất an.
Bọn họ gọi điện qua cho Tạ Thanh Trình, nhưng điện thoại lại không kết nối được, sau đó Trần Mạn xem thử điện thoại của mình, trên màn hình, Trần Mạn thoáng sửng sốt, ngay sau đó cậu chàng nói lại vài câu với người khác trong đội, qua khoảng mấy phút, trợ lý của Tạ Thanh Trình bị không trâu bắt chó đi cày đã biến thành chủ lực để diễn thuyết.
Hạ Dư cười nhạt bảo: “Xem ra Trần Diễn đã thấy tin nhắn ấy rồi… Hiện giờ chẳng còn chuyện gì dính tới anh nữa cả, anh xem đi, Tạ Thanh Trình, trái đất cũng sẽ chẳng ngừng quay nếu nó rời xa anh mà… Không phải ư?”
/266
|