Hạ Dư rời đi.
Một thời gian rất dài sau đó cũng không xuất hiện trước mặt Tạ Thanh Trình.
Nhưng thật ra sau đó cậu lại lái xe, xem rất nhiều việc của Tạ Thanh Trình từ xa.
Nam sinh gác cằm lên tay lái, mắt hạnh nhìn về phía trước, cậu trông thấy người đàn ông kia bước ra khỏi hẻm Mạch Vũ trong ánh ban mai rơi tuyết, quay về trong ánh chiều tà, bóng dáng cao lớn, lại ngày càng gầy đi.
Cậu không làm phiền anh nữa.
Suy nghĩ của Tạ Thanh Trình đã biểu đạt rất rõ ràng, anh cảm thấy sự dây dưa của Hạ Dư khiến anh mất kiên nhẫn.
Lúc Hạ Dư không cảm thấy rằng mình yêu anh, sẽ chẳng bận tâm tới cảm nhận của anh lắm, sau đó hiểu ra rồi, nhất thời xúc động, muốn tỏ tình, nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Tạ Thanh Trình từ chối lạnh lùng tới thế. Nhất thời lòng Hạ Dư loạn tung lên, hai chữ "Yêu thích", không thể nào nói ra khỏi miệng nổi nữa.
Thiếu niên biết rất rõ, nếu bản thân chạy đến nói với Tạ Thanh Trình, xin lỗi anh, em phát hiện em thích anh, em có thể bắt đầu lại một lần nữa với anh không.
Tạ Thanh Trình nhất định sẽ cho cậu một cái tát, sau đó khiến cậu lập tức cút khuất khỏi tầm mắt anh.
Mà bản thân mình bây giờ, lại không làm nổi chuyện gì cưỡng ép anh hết cả.
Răng nanh của cậu trước mặt anh như làm từ đường trắng, móng vuốt của cậu bắt đầu không thể dùng lực lên người anh nữa. Vì thế Hạ Dư tự mình cảm thấy hoảng sợ, cậu thật sự không nên có cảm xúc yếu ớt tới vậy.
Yếu ớt lẫn thích, đều không nên có.
Huống chi cậu đã đồng ý với Tạ Thanh Trình rồi.
Cậu đồng ý với người đã phải chịu đựng quá nhiều này rồi.
Không dây dưa với anh.
Không cưỡng ép anh.
Không làm với anh.
Kết thúc quan hệ.
Vậy cậu nhất định phải cư xử theo như thế—— Thế thì đều tốt cho cả hai người.
Có một hôm, trên đường Tạ Thanh Trình mua đồ ăn xong quay trở về nhà, tới một tiệm làm bánh kem nhỏ gần đó. Cửa hàng bánh kem kia cách nơi Hạ Dư đỗ xe rất gần, Hạ Dư muốn rời đi đã chẳng còn kịp nữa rồi.
Cậu nghe thấy giọng Tạ Thanh Trình nói chuyện với nhân viên cửa hàng, loáng thoáng truyền tới:
"Đúng rồi, cần thiệp mừng sinh nhật 50 tuổi ấy... Cho tôi xem thử kiểu dáng bánh kem có thể lựa chọn chút được không..."
Hẳn là mừng sinh nhật cô dì chú bác nào trong ngõ nhỏ rồi.
Hạ Dư nghĩ như thế.
Cậu thấy Tạ Thanh Trình cẩn thận lật xem menu mà nhân viên cửa hàng đưa tới, có chút hâm mộ lờ mờ với người nhận được chiếc bánh kem kia.
Thậm chí trong vài phút ngắn ngủi ấy cậu còn đưa ra quyết định, cậu tính sau khi Tạ Thanh Trình rời đi rồi, tới hỏi thử nhân viên cửa hàng của tiệm bánh kem kia, mua một chiếc bánh kem kiểu dáng tương tự.
Sau đó mang về nhà, tự ăn một mình.
Cô đơn chút cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà suy nghĩ lớn lao này còn chưa kịp thực hiện, Tạ Thanh Trình đặt bánh kem xong chợt quay đầu qua.
Mắt đào hoa thoáng liếc sang, nhìn tới xe của Hạ Dư.
Cùng với, cả người trong xe.
Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Thật ra Hạ Dư đã rất khiêm tốn, thậm chí cậu còn chả lái bất cứ chiếc siêu xe nào của nhà cậu cả, mà đã cố tình mua một chiếc BMW SUV* mà có thể tùy tiện bắt gặp trên đường rồi, gầm xe cao, tầm nhìn xa, không thu hút ánh nhìn.
Ai ngờ vẫn để Tạ Thanh Trình vừa hay bắt gặp phải.
Giờ Hạ Dư cũng chẳng biết nên đối diện với anh thế nào—— Vừa không thể nói lời thích, vừa đồng ý không dây dưa tiếp rồi.
Cậu không thể nói hết lòng mình vào giờ phút này cho Tạ Thanh Trình, chỉ có thể để đối phương đen mặt, sải bước đi tới, gập ngón tay gõ gõ lên cửa xe cậu.
Một tay Hạ Dư vẫn đặt trên tay lái, đầu gối lên cánh tay, một tay kia hạ cửa kính xuống.
Tự cậu sắp hành hạ bản thân phát điên luôn rồi, lại vẫn mỉm cười, ra vẻ như chẳng có chuyện gì: "Làm gì thế."
"Làm gì cái gì, cậu ở đây chi."
Hạ Dư rủ mi, suy ngẫm một lát, không biết nên trả lời thế nào, vì thế không đáp lại.
Chỉ bảo: "Anh mua nhiều thứ thế, để em giúp anh xách về."
Tạ Thanh Trình giơ tay đẩy cửa xe cậu lại, không cho cậu xuống.
Cách ô cửa mở ra, anh vô cùng lạnh lùng nói với cậu: "Không cần nói ngọt, đừng có tới làm phiền tôi."
Hạ Dư phát hiện tới quyền biện giải mà bản thân cũng không có.
Trong tình huống "thích" mà người ta có thể chấp nhận, thì gọi là "thích", trong tình huống người ta không thể chấp nhận, gọi là "yêu thầm", mà trong tình huống chắc chắn người ta sẽ không chấp nhận, không phải gọi là "mất tự trọng", thì gọi là "làm phiền".
Hạ Dư là người rất có lòng tự trọng.
Sau khi cậu tỉnh táo lại, đã không định để Tạ Thanh Trình biết loại tâm tình này của cậu, sau đó thể hiện vẻ khiếp sợ, chán ghét, khinh thường, ghét bỏ ra ngoài.
Vậy thì quá đau rồi.
Cậu đau sẽ nổi điên, điên rồi sẽ mất không chế, cuối cùng cả hai đều tổn thương, với cuộc sống hay thậm chí là bệnh tình của hai người, đều chẳng có gì tốt đẹp hết cả.
Vì thế Hạ Dư cũng chỉ cười cợt hệt như thường ngày, thậm chí còn mang theo chút cảm giác kiêu ngạo xa cách: "Anh hiểu lầm rồi, em chỉ đi ngang qua nơi này thôi."
"Vậy giờ cậu có thể quay về rồi đấy."
Hạ Dư muốn nói: Sao gần đây anh gầy thế, có phải anh lại có chuyện gì không chịu kể cho bất cứ ai, tự chịu đựng một mình nữa không vậy.
Nhưng cậu nhớ rõ bản thân không thể thích Tạ Thanh Trình.
Vì thế cậu gói một phần "thích" mà bản thân mới phát hiện ra này, bằng giấy gói xấu xí nhất, còn dữ tợn khó coi hệt như trước đây, mặc cho ai cũng chẳng phát hiện ra nổi. Cậu nói: "Con đường này cũng có phải của nhà anh đâu, cảnh sát giao thông còn không dán giấy phạt đuổi em đi, vậy anh nói chuyện cũng phải có lí lẽ chút chứ."
"Tôi thấy cậu chướng mắt."
Hạ Dư cảm thấy tim mình bị đâm nhẹ vào, nhưng cậu vẫn chẳng mang biểu cảm gì lau máu đầu tim ấy đi.
Cổ họng cậu dấy mùi tanh ngọt nhàn nhạt, cậu cong khóe miệng cười như chẳng sao hết, cười cợt anh: "Tạ Thanh Trình, lần cuối anh ngủ với em, cũng đâu thấy em chướng mắt đâu. Khi đó anh còn hôn em, anh còn cưỡi lên em, anh còn..."
Tạ Thanh Trình ấn đầu cậu đang dựa vào bên cửa xe về, lực rất mạnh, thậm chí khiến Hạ Dư có hơi đau.
"Không được nhắc lại đêm ấy với tôi."
Hạ Dư được nhắc tới vậy mới thôi, như thế vừa không có vẻ thái độ của bản thân thay đổi nhiều, cũng sẽ không khiến đối phương cảm thấy khó chịu cho lắm: "Ồ, thế không nhắc thì không nhắc thôi."
Trước khi lái xe rời đi, mắt cậu liếc tới túi thuốc trên tay Tạ Thanh Trình, trong đó có một túi nhỏ in tên hiệu thuốc gần đây.
Chân Hạ Dư nhấn phanh, một tay cầm tay lái, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi Tạ Thanh Trình một câu: "Tạ Thanh Trình, có phải gần đây anh bị bệnh không?"
Tạ Thanh Trình nhìn túi nilon của hiệu thuốc theo ánh mắt cậu: "Không phải."
Lúc anh nói những lời này có nhíu mày lại, môi khẽ giật nhẹ, tựa như muốn tiếp tục nói với Hạ Dư gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Hạ Dư: "Anh có gì cần giúp thì nhớ bảo em, một ngày là vợ chồng trăm năm nghĩa tình mà."
"Vợ chồng cái mẹ cậu, cút."
Hạ Dư cười cười, rất nghe lời lái xe rời đi.
Chỉ là lúc quay đầu đi xe, Tạ Thanh Trình không trông thấy mắt cậu nữa, nụ cười nhạt giả tạo này của cậu, tựa như tuyết bị phủi sạch.
Cậu siết chặt tay lái, chậm rãi rời đi xa, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nỗi đau đớn trong lòng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nứt tràn lan ra tựa sứ vỡ...
Quay về tới nhà, Hạ Dư không đeo nổi mặt nạ lên nữa.
Cậu hấp tấp uống một đống thuốc, cũng mặc kệ lời dặn của bác sĩ Anthony, nuốt hết thuốc xuống, cuối cùng cũng ngừng được cảm xúc dao động mãnh liệt.
Sau đó Hạ Dư nằm trên giường, nghỉ ngơi hồi lâu, tính tìm điện thoại theo thói quen để ngắm mấy bức hình chụp ở hội sở rồi tự an ủi chính mình, một thoáng mở album ra, lại nhận ra mấy tấm ảnh đó đã bị mình xóa sạch hoàn toàn rồi.
Chẳng còn nữa.
Cậu chỉ để lại mỗi một tấm ảnh chụp sườn mặt Tạ Thanh Trình lúc trước cậu tìm thấy trên mạng, bức ảnh kia chụp rất đẹp, khuôn mặt Tạ Thanh Trình vừa hay bị ánh sáng đèn đường phủ lên một lớp viền vàng.
Hạ Dư ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của người kia hết lần này tới lần khác, cuối cùng không nhịn được đưa điện thoại tới bên môi, hôn nhẹ lên tấm ảnh chụp mặt mày Tạ Thanh Trình.
Chỉ có ảnh chụp người đàn ông mới không đối xử lạnh nhạt với cậu.
Hạ Dư trong nỗi tự an ủi mình như thế, vậy mà lại sinh ra cảm xúc gần như là bi thương.
Cậu thật sự cần giải tỏa, muốn có người cùng nói chuyện—— Có được người mình thích cầu mà không được, muốn chia sẻ với người ta, tình yêu không giấu nổi, cho dù có là kẻ điên thì cũng vậy.
Tiếc là Hạ Dư không có bất cứ người bạn nào có thể bộc bạch tình cảm, cuối cùng cậu chỉ đành lựa chọn lên mạng, đăng bài viết lên clone Weibo Hốc Cây.
Chiếc clone này là nhật kí tâm sự hàng ngày của cậu, đã đăng rất nhiều nội dung đứt quãng. Cho dù lúc trước đăng bài cũng không dài, đa số toàn là mấy bức ảnh chỉ có mỗi bản thân cậu biết ý nghĩa, kèm theo vài câu chữ giản đơn.
Ví dụ như ánh sáng đầu tiên trong buổi sớm.
Cậu viết, chúc buổi sáng an lành vô hạn.
Lại ví dụ như đăng lại video sứa.
Cậu viết, my heart will go on.
Gần đây chính là video quay cảnh đêm gần hẻm Mạch Vũ.
Cậu viết chính là: Trăng đêm nay thật đẹp*.
(*Trăng đêm nay thật đẹp: trong tiếng Nhật 月 – mặt trăng đồng âm với 好き – thích, đều đọc là tsuki, vì thế câu "Trăng đêm nay thật đẹp" có thể hiểu với nghĩa "Em thích anh")
Hạ Dư càng lướt càng thấy khó chịu, vì thế đi tìm mấy đề tài thảo luận tình cảm, muốn tìm ra mấy nội dung có thể khiến bản thân xem mà thoải mái hơn.
Kết quả nội dung toàn là:
"Vướng phải tra nam vô sỉ lừa tình."
Hạ Dư nghĩ thầm: Lừa tình? Tới tình Tạ Thanh Trình còn chẳng hứng thú gì để mà lừa cậu kia kìa.
"Chia tay một năm vẫn còn nhớ nhung anh ấy, tôi phải làm sao bây giờ."
Hạ Dư nghĩ thầm: Có cơ hội ở bên nhau đã không tệ rồi, nói chia tay là đang khoe khoang đã từng có được đấy à?
"Vợ tôi một đêm đòi ba lần, có phải đòi hỏi nhiều quá hay không."
Hạ Dư dứt khoát trả lời: Ông đúng là phế vật.
Hạ Dư vừa nghĩ, vừa xem mấy bài viết đó, xem tới cùng, cậu cảm thấy trải nghiệm của ai đi nữa cũng chẳng có giá trị để tham khảo gì cả, vì thế quyết định tự mình viết một bài đăng lên, có đôi khi nghe chút ý kiến của người khác cũng chẳng phải là chuyện gì xấu cả.
Vì thế Hạ Dư viết: "Hốc Cây: Tôi thích một người đàn ông, người đàn ông ấy hơn tôi mười ba tuổi, nhưng trông anh ấy rất trẻ trung, tôi không để ý tới chênh lệch tuổi tác giữa bọn tôi, cũng không để bụng việc anh ấy từng ly hôn mà tính cách còn bố đời. Tuy rằng hai bọn tôi chưa từng xác nhận quan hệ tình nhân, thậm chí tới bạn giường còn không tính, nhưng mà bọn tôi đã từng lên giường rất nhiều lần rồi. Sau đó, tôi phát hiện bản thân thích anh ấy, anh ấy lại mong rằng tôi cách anh ấy càng xa càng tốt. Rõ ràng có một lần đè nhau, biểu hiện của anh ấy còn rất chủ động, tôi chắc chắn là anh ấy cũng sướng nữa, sau khi làm xong thì anh ấy lại muốn tôi biến đi ngay lập tức. Giờ tôi trông thấy anh ấy là lòng sẽ khó chịu, còn phải ra vẻ chẳng làm sao trước mặt anh ấy nữa, cảm thấy quá mệt mỏi rồi... Không biết nên an ủi bản thân mình thế nào."
Bài đăng này rất sôi nổi, nhanh chóng có người comment.
Lầu 1: Cô gái à, cô gặp phải tra nam rồi, mau chạy đi.
Lầu 2: Lúc làm thì sung sướng, làm xong lại bảo người ta mau mau biến đi, đây chính là tra nam đỉnh cao luôn rồi chứ còn gì nữa! Tra nam xứng với tiện nữ, tôi còn nói gì được, chỉ có thể bảo tôn trọng, chúc phúc, quấn chết nhau luôn đi. Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, đừng có chết trước cổng nhà tôi nha.
Lầu 3: Em gái à, không đáng đâu, thật đó. Phải đề phòng tổn thất kịp thời đi, gặp trúng đàn ông rác rưởi đỉnh cao kiểu đó, còn nhường nhịn nữa thì người tổn thương cuối cùng vẫn sẽ là phụ nữ chúng ta thôi. Trước kia chị cũng u mê không chịu hiểu rõ như thế, kết quả lãng phí thời gian thanh xuân đẹp nhất, ầy, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ rồi. Em gái à, nghe chị khuyên một câu, trên đời này có rất nhiều đàn ông, em còn trẻ, phải biết yêu bản thân, nhớ tới cha mẹ em, bọn họ cũng không muốn trông thấy cuộc đời em bị hủy hoại trong tay một người đàn ông từng li hôn đâu. Em vẫn còn nhỏ nhỉ? Trẻ tuổi mà đi làm vợ nhỏ cho người ta, em chấp nhận ư? Huống chi tên đàn ông này có vẻ không đáng tin, em làm vợ nhỏ cho anh ta, anh ta cũng sẽ không thương xót em. Con gái thì phải tự yêu lấy mình! Nhớ lấy!!
Lầu 4: Người chị em à, tên đàn ông này không cần tới đâu, anh ta đang trêu chọc tình cảm của bà á. Tui thấy anh ta chính là kiểu ung thư ngoài miệng thì nói anh cọ thôi chứ không vào đâu, hành động thì lại chẳng coi nữ giới là người. Một chữ thôi, như cớt.
Lầu 5: Tui có thể hiểu cho chuyện của bà, nếu bà mang thai, tới tiền phá thai anh ta cũng chẳng cho bà đâu.
Lầu 6: Nhỏ hơn 13 tuổi vẫn nói được hả? Chứ bồ nhiêu tuổi? Tuổi tác của anh ta hẳn là không nhỏ rồi, có thể thỏa mãn bồ hả? Lại còn là đàn ông bố đời từng ly hôn... Có con chưa? Bồ chấp nhận làm vợ nhỏ của người ta, làm mẹ nhỏ cho đứa trẻ ấy à? Suy nghĩ tỉnh táo lên em gái ngốc ơi!
Lầu 7: Loại đàn ông này còn có bạn gái mà sao tui không có thế, khóc hu hu hu.
Lầu 8: Người chị em, phụ nữ chúng ta phải tự mình cố gắng, đàn ông đều là đồ chơi của phụ nữ chúng ta thôi, đừng nghiêm túc quá.
Hạ Dư: "..."
Lời cậu nói nghe giống nữ sinh lỡ bước lắm à?
Hơn nữa Tạ Thanh Trình cũng không phải tra nam đã được chưa!
Hạ Dư block hết một đám người này.
Cuối cùng ngẫm nghĩ, tự comment vào khu bình luận, viết một câu: "Ai mắng anh ấy là tra nam thì tôi đều block hết, xin hãy tự trọng."
Vài giây sau.
Lầu 9: Loại con gái như bà đúng là đáng khinh thiệt á, bị tra nam trêu đùa hết cứu nổi rồi.
Hạ Dư: "........."
Đủ rồi! Đi ngủ!
Qua mấy hôm, tới khai giảng.
Hạ Dư lên năm hai đại học, Tạ Tuyết vẫn là giảng viên dạy cậu.
Cậu nghĩ, không trông thấy Tạ Thanh Trình, nhìn Tạ Tuyết kể cũng được.
Dù sao đôi mắt Tạ Tuyết cũng giống anh trai cô, nhìn vào cũng vui vẻ hơn chút—— Coi như câu trả lời cho phần tình cảm khiến cậu vui vẻ đi.
Nhưng Hạ Dư không ngờ tới, ngày đầu tiên khai giảng, cậu bước vào lớp học, trông thấy trên bục giảng không phải Tạ Tuyết, mà là một giáo sư già thân hình hơi béo, đeo một chiếc kính đồi mồi*.
"Cô Tạ Tuyết vì lí do sức khỏe, tạm thời không thể lên lớp. Tôi tạm tới dạy thay cho mấy cô mấy cậu, tôi họ Trương..."
Hạ Dư ngồi hàng ghế phía sau lớp học, chớp mắt nhớ tới lúc gặp Tạ Thanh Trình ở lối vào hẻm Mạch Vũ ngày hôm ấy, trong tay Tạ Thanh Trình cầm túi nilon của hiệu thuốc, còn có cả người đàn ông khi đó muốn nói lại thôi.
Cậu bỗng dưng hiểu ra——
Tan học, Hạ Dư gọi điện cho Tạ Tuyết, chẳng ai bắt máy, vì thế cậu lại gọi cho Tạ Thanh Trình, cuộc đầu tiên Tạ Thanh Trình cúp máy của cậu, lần thứ hai có lẽ vì thấy cậu phiền, mới bắt máy.
"Cậu có chuyện gì." Giọng điệu rất lạnh lùng.
Hạ Dư đi thẳng vào vấn đề: "Anh ơi, có phải Tạ Tuyết ốm rồi không?"
"..."
"Hôm nay cô ấy không lên lớp."
Tạ Thanh Trình như cũng biết không thể nói dối được.
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng thở dài, nói: "... Được rồi, chờ khi nào cậu rảnh, tới hẻm Mạch Vũ một chuyến đi."
"Gặp mặt cậu rồi nói."
Thật ra tối nay Hạ Dư còn hai tiết học tự chọn, có điều cậu cúp tiết, kết thúc chính khóa đã lái xe tới hẻm Mạch Vũ ngay.
Vừa vào cửa, Hạ Dư đã trông thấy Tạ Thanh Trình ngồi trong nhà hút thuốc, trong phòng chỉ có mỗi một mình anh.
"Tạ Tuyết đâu rồi?"
"Nằm viện."
Hạ Dư hoảng sợ: "... Sao đột nhiên lại thế. Cô ấy làm sao? Ở viện nào?"
"Bệnh viện tư nhân mà Tần Từ Nham với bạn ông ấy sáng lập. Ở bên đó tôi yên tâm hơn." Tạ Thanh Trình gập tay gõ tàn thuốc, "Ngồi đi."
Có thể nhìn ra Tạ Thanh Trình vẫn không muốn qua lại với cậu cho lắm, vậy thì cuối cùng anh cũng chịu gọi cậu tới đây, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó.
Quả nhiên, Tạ Thanh Trình không định tâm sự với Hạ Dư, anh im lặng một lát, đi thẳng vào vấn đề nói luôn một câu với Hạ Dư: "Trên người Tạ Tuyết có dấu hiệu từng sử dụng RN-13."
"!!"
Hạ Dư chấn động.
Nhưng cũng lập tức hiểu ra, khó trách Tạ Thanh Trình lại muốn nói chuyện này với cậu.
Bởi vì ngoại trừ Hạ Dư, Tạ Thanh Trình đúng là chẳng còn ai khác để nhắc tới loại thuốc cấm này cả.
Là nạn nhân của RN-13, vẻ mặt Hạ Dư vô cùng khó coi. Cho dù giờ cậu đã chẳng còn chút tình yêu nam nữ gì với Tạ Tuyết cả, thậm chí mối quan hệ với cô còn trở nên hơi cứng nhắc, nhưng nói tới cùng, cô vẫn là người bạn từng an ủi cậu rất nhiều khi cậu khó khăn nhất.
Hạ Dư trầm giọng nói: "Giờ sao rồi? Có nghiêm trọng không?"
"Vẫn ổn, chưa tới mức mất khống chế."
Hạ Dư thoáng thở hắt ra, nhưng vẫn cau mày: "Đã điều tra ra chuyện gì chưa?"
"Có vài manh mối."
Tạ Thanh Trình hút thuốc xong, ho khẽ hai tiếng, lại định lấy điếu nữa.
Kết quả tay anh còn chưa chạm tới hộp thuốc, hộp thuốc đã bị Hạ Dư lấy đi.
Hạ Dư: "Không được. Đừng hút nữa. Em ghét khói thuốc."
"..."
Tạ Thanh Trình cũng chẳng có sức mà tranh giành cái này với cậu, anh giơ tay siết tóc mình, nhắm mắt lại.
Sau hồi lâu, anh mở miệng: "Xem giấy xét nghiệm, em ấy tiếp xúc với loại thuốc này vào mùa thu năm ngoái. Tôi cũng hỏi em ấy lúc ở viện rồi, em ấy thừa nhận với tôi là khi đó em ấy có chút phản ứng lại, ví dụ như mất ngủ, chảy máu mũi..."
Trong lòng Hạ Dư trùng xuống.
Cậu nhớ tới lúc trước bản thân đúng là có trông thấy Tạ Tuyết chảy máu mũi ở trường, khi đó hai người còn nói chuyện, cậu đề nghị Tạ Tuyết tới bệnh viện kiểm tra, hoặc là nói tình hình này cho Tạ Thanh Trình biết, nhưng Tạ Tuyết cho rằng chẳng qua là chuyện nhỏ thôi, Tạ Thanh Trình quá bận rộn, không nên làm phiền.
Hạ Dư: "Trước giờ cô ấy không nói cho anh biết ư?"
Tạ Thanh Trình rủ mi, tay đỡ trán, rất mệt mỏi: "Không có. Cuối mấy tuần trước tôi mới phát hiện ra chuyện này."
"Hôm đó, tôi về nhà, phát hiện em ấy ngất trên đất. Bên cạnh có ít khăn giấy dính máu, mũi miệng chỗ nào cũng toàn máu cả. Tôi lập tức đưa em ấy tới Hỗ Nhất, anh họ của cậu kiểm tra cho em ấy, nhưng xét nghiệm máu bình thường không đưa ra được bất cứ vấn đề gì cả."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi nhớ tới phản ứng bệnh lý đầu tiên sau khi tôi dùng RN-13, cũng là chảy máu mũi, mơ mơ màng màng." Tạ Thanh Trình nói tới đây, ngước mắt lên liếc Hạ Dư một cái, "Không giống như cậu, cậu là vì nguyên nhân di truyền, nên cậu không biết mấy triệu chứng bệnh ban đầu này."
"Tôi đưa Tạ Tuyết tới bệnh viện của Tần Từ Nham và bạn để làm kiểm tra đặc biệt, đây là giấy xét nghiệm."
Tạ Thanh Trình rút giấy ra, đẩy cho Hạ Dư.
Trên trang giấy trắng như tuyết kia, viết tên Tạ Tuyết, dương tính RN-13.
Hạ Dư trầm mặc hồi lâu: "... Rốt cuộc là ai cho cô ấy dùng."
"Liều thuốc không lớn, nhỏ lắm." Tạ Thanh Trình không trả lời là ai ngay, mà nói lại tình hình của Tạ Tuyết cho Hạ Dư. Giọng anh như nổi lên từ trong nước, ướt lạnh, nặng nề, "Liều dùng này, với kỹ thuật hiện tại, có thể tránh cho cơ thể em ấy chịu tổn hại vĩnh viễn. Một thời gian trước đó tôi vẫn luôn tự trị liệu bằng thuốc cho em ấy. Nhưng mà..."
Tạ Thanh Trình dựa lên sô pha, nhắm mắt: "Tần Từ Nham qua lại đầu tiên chính là viện nghiên cứu của Mỹ kia, thuốc đặc hiệu của bọn tôi cũng phỏng theo phát minh công thức phân tử của viện nghiên cứu ấy. Cậu dùng, với tôi dùng, đều là cùng một loại thuốc cả. Có thể thấy được hiệu quả cả trên người cậu lẫn tôi."
Hạ Dư lờ mờ nhận ra gì đó: "Tạ Tuyết thì không được?"
"Em ấy thì không được." Tạ Thanh Trình nói, "Chỉ có thể kéo dài, không có tác dụng trị liệu quá rõ ràng."
"Vậy là bởi vì..."
"Em ấy dùng loại thuốc mới."
Im lặng kéo dài.
Hạ Dư: "Có người vẫn đang nghiên cứu loại thuốc RN-13 mới?"
Tạ Thanh Trình gật đầu vô cùng mệt mỏi.
"Nhưng nghiên cứu RN-13 nhất định là nghiên cứu ngầm, trái pháp luật, cho dù giờ có người tiến hành thí nghiệm bí mật này, Tạ Tuyết chỉ là một giảng viên, sao mà cô ấy có cơ hội tiếp xúc với thứ này cho được?"
Tạ Thanh Trình ngắm nghía bật lửa, anh nói với Hạ Dư: "Có cơ hội."
"Cậu nhớ lại mùa thu năm ngoái xem, cậu có còn nhớ, đã có chuyện gì xảy ra với em ấy hay không?"
Một thời gian rất dài sau đó cũng không xuất hiện trước mặt Tạ Thanh Trình.
Nhưng thật ra sau đó cậu lại lái xe, xem rất nhiều việc của Tạ Thanh Trình từ xa.
Nam sinh gác cằm lên tay lái, mắt hạnh nhìn về phía trước, cậu trông thấy người đàn ông kia bước ra khỏi hẻm Mạch Vũ trong ánh ban mai rơi tuyết, quay về trong ánh chiều tà, bóng dáng cao lớn, lại ngày càng gầy đi.
Cậu không làm phiền anh nữa.
Suy nghĩ của Tạ Thanh Trình đã biểu đạt rất rõ ràng, anh cảm thấy sự dây dưa của Hạ Dư khiến anh mất kiên nhẫn.
Lúc Hạ Dư không cảm thấy rằng mình yêu anh, sẽ chẳng bận tâm tới cảm nhận của anh lắm, sau đó hiểu ra rồi, nhất thời xúc động, muốn tỏ tình, nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Tạ Thanh Trình từ chối lạnh lùng tới thế. Nhất thời lòng Hạ Dư loạn tung lên, hai chữ "Yêu thích", không thể nào nói ra khỏi miệng nổi nữa.
Thiếu niên biết rất rõ, nếu bản thân chạy đến nói với Tạ Thanh Trình, xin lỗi anh, em phát hiện em thích anh, em có thể bắt đầu lại một lần nữa với anh không.
Tạ Thanh Trình nhất định sẽ cho cậu một cái tát, sau đó khiến cậu lập tức cút khuất khỏi tầm mắt anh.
Mà bản thân mình bây giờ, lại không làm nổi chuyện gì cưỡng ép anh hết cả.
Răng nanh của cậu trước mặt anh như làm từ đường trắng, móng vuốt của cậu bắt đầu không thể dùng lực lên người anh nữa. Vì thế Hạ Dư tự mình cảm thấy hoảng sợ, cậu thật sự không nên có cảm xúc yếu ớt tới vậy.
Yếu ớt lẫn thích, đều không nên có.
Huống chi cậu đã đồng ý với Tạ Thanh Trình rồi.
Cậu đồng ý với người đã phải chịu đựng quá nhiều này rồi.
Không dây dưa với anh.
Không cưỡng ép anh.
Không làm với anh.
Kết thúc quan hệ.
Vậy cậu nhất định phải cư xử theo như thế—— Thế thì đều tốt cho cả hai người.
Có một hôm, trên đường Tạ Thanh Trình mua đồ ăn xong quay trở về nhà, tới một tiệm làm bánh kem nhỏ gần đó. Cửa hàng bánh kem kia cách nơi Hạ Dư đỗ xe rất gần, Hạ Dư muốn rời đi đã chẳng còn kịp nữa rồi.
Cậu nghe thấy giọng Tạ Thanh Trình nói chuyện với nhân viên cửa hàng, loáng thoáng truyền tới:
"Đúng rồi, cần thiệp mừng sinh nhật 50 tuổi ấy... Cho tôi xem thử kiểu dáng bánh kem có thể lựa chọn chút được không..."
Hẳn là mừng sinh nhật cô dì chú bác nào trong ngõ nhỏ rồi.
Hạ Dư nghĩ như thế.
Cậu thấy Tạ Thanh Trình cẩn thận lật xem menu mà nhân viên cửa hàng đưa tới, có chút hâm mộ lờ mờ với người nhận được chiếc bánh kem kia.
Thậm chí trong vài phút ngắn ngủi ấy cậu còn đưa ra quyết định, cậu tính sau khi Tạ Thanh Trình rời đi rồi, tới hỏi thử nhân viên cửa hàng của tiệm bánh kem kia, mua một chiếc bánh kem kiểu dáng tương tự.
Sau đó mang về nhà, tự ăn một mình.
Cô đơn chút cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà suy nghĩ lớn lao này còn chưa kịp thực hiện, Tạ Thanh Trình đặt bánh kem xong chợt quay đầu qua.
Mắt đào hoa thoáng liếc sang, nhìn tới xe của Hạ Dư.
Cùng với, cả người trong xe.
Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Thật ra Hạ Dư đã rất khiêm tốn, thậm chí cậu còn chả lái bất cứ chiếc siêu xe nào của nhà cậu cả, mà đã cố tình mua một chiếc BMW SUV* mà có thể tùy tiện bắt gặp trên đường rồi, gầm xe cao, tầm nhìn xa, không thu hút ánh nhìn.
Ai ngờ vẫn để Tạ Thanh Trình vừa hay bắt gặp phải.
Giờ Hạ Dư cũng chẳng biết nên đối diện với anh thế nào—— Vừa không thể nói lời thích, vừa đồng ý không dây dưa tiếp rồi.
Cậu không thể nói hết lòng mình vào giờ phút này cho Tạ Thanh Trình, chỉ có thể để đối phương đen mặt, sải bước đi tới, gập ngón tay gõ gõ lên cửa xe cậu.
Một tay Hạ Dư vẫn đặt trên tay lái, đầu gối lên cánh tay, một tay kia hạ cửa kính xuống.
Tự cậu sắp hành hạ bản thân phát điên luôn rồi, lại vẫn mỉm cười, ra vẻ như chẳng có chuyện gì: "Làm gì thế."
"Làm gì cái gì, cậu ở đây chi."
Hạ Dư rủ mi, suy ngẫm một lát, không biết nên trả lời thế nào, vì thế không đáp lại.
Chỉ bảo: "Anh mua nhiều thứ thế, để em giúp anh xách về."
Tạ Thanh Trình giơ tay đẩy cửa xe cậu lại, không cho cậu xuống.
Cách ô cửa mở ra, anh vô cùng lạnh lùng nói với cậu: "Không cần nói ngọt, đừng có tới làm phiền tôi."
Hạ Dư phát hiện tới quyền biện giải mà bản thân cũng không có.
Trong tình huống "thích" mà người ta có thể chấp nhận, thì gọi là "thích", trong tình huống người ta không thể chấp nhận, gọi là "yêu thầm", mà trong tình huống chắc chắn người ta sẽ không chấp nhận, không phải gọi là "mất tự trọng", thì gọi là "làm phiền".
Hạ Dư là người rất có lòng tự trọng.
Sau khi cậu tỉnh táo lại, đã không định để Tạ Thanh Trình biết loại tâm tình này của cậu, sau đó thể hiện vẻ khiếp sợ, chán ghét, khinh thường, ghét bỏ ra ngoài.
Vậy thì quá đau rồi.
Cậu đau sẽ nổi điên, điên rồi sẽ mất không chế, cuối cùng cả hai đều tổn thương, với cuộc sống hay thậm chí là bệnh tình của hai người, đều chẳng có gì tốt đẹp hết cả.
Vì thế Hạ Dư cũng chỉ cười cợt hệt như thường ngày, thậm chí còn mang theo chút cảm giác kiêu ngạo xa cách: "Anh hiểu lầm rồi, em chỉ đi ngang qua nơi này thôi."
"Vậy giờ cậu có thể quay về rồi đấy."
Hạ Dư muốn nói: Sao gần đây anh gầy thế, có phải anh lại có chuyện gì không chịu kể cho bất cứ ai, tự chịu đựng một mình nữa không vậy.
Nhưng cậu nhớ rõ bản thân không thể thích Tạ Thanh Trình.
Vì thế cậu gói một phần "thích" mà bản thân mới phát hiện ra này, bằng giấy gói xấu xí nhất, còn dữ tợn khó coi hệt như trước đây, mặc cho ai cũng chẳng phát hiện ra nổi. Cậu nói: "Con đường này cũng có phải của nhà anh đâu, cảnh sát giao thông còn không dán giấy phạt đuổi em đi, vậy anh nói chuyện cũng phải có lí lẽ chút chứ."
"Tôi thấy cậu chướng mắt."
Hạ Dư cảm thấy tim mình bị đâm nhẹ vào, nhưng cậu vẫn chẳng mang biểu cảm gì lau máu đầu tim ấy đi.
Cổ họng cậu dấy mùi tanh ngọt nhàn nhạt, cậu cong khóe miệng cười như chẳng sao hết, cười cợt anh: "Tạ Thanh Trình, lần cuối anh ngủ với em, cũng đâu thấy em chướng mắt đâu. Khi đó anh còn hôn em, anh còn cưỡi lên em, anh còn..."
Tạ Thanh Trình ấn đầu cậu đang dựa vào bên cửa xe về, lực rất mạnh, thậm chí khiến Hạ Dư có hơi đau.
"Không được nhắc lại đêm ấy với tôi."
Hạ Dư được nhắc tới vậy mới thôi, như thế vừa không có vẻ thái độ của bản thân thay đổi nhiều, cũng sẽ không khiến đối phương cảm thấy khó chịu cho lắm: "Ồ, thế không nhắc thì không nhắc thôi."
Trước khi lái xe rời đi, mắt cậu liếc tới túi thuốc trên tay Tạ Thanh Trình, trong đó có một túi nhỏ in tên hiệu thuốc gần đây.
Chân Hạ Dư nhấn phanh, một tay cầm tay lái, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi Tạ Thanh Trình một câu: "Tạ Thanh Trình, có phải gần đây anh bị bệnh không?"
Tạ Thanh Trình nhìn túi nilon của hiệu thuốc theo ánh mắt cậu: "Không phải."
Lúc anh nói những lời này có nhíu mày lại, môi khẽ giật nhẹ, tựa như muốn tiếp tục nói với Hạ Dư gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Hạ Dư: "Anh có gì cần giúp thì nhớ bảo em, một ngày là vợ chồng trăm năm nghĩa tình mà."
"Vợ chồng cái mẹ cậu, cút."
Hạ Dư cười cười, rất nghe lời lái xe rời đi.
Chỉ là lúc quay đầu đi xe, Tạ Thanh Trình không trông thấy mắt cậu nữa, nụ cười nhạt giả tạo này của cậu, tựa như tuyết bị phủi sạch.
Cậu siết chặt tay lái, chậm rãi rời đi xa, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nỗi đau đớn trong lòng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nứt tràn lan ra tựa sứ vỡ...
Quay về tới nhà, Hạ Dư không đeo nổi mặt nạ lên nữa.
Cậu hấp tấp uống một đống thuốc, cũng mặc kệ lời dặn của bác sĩ Anthony, nuốt hết thuốc xuống, cuối cùng cũng ngừng được cảm xúc dao động mãnh liệt.
Sau đó Hạ Dư nằm trên giường, nghỉ ngơi hồi lâu, tính tìm điện thoại theo thói quen để ngắm mấy bức hình chụp ở hội sở rồi tự an ủi chính mình, một thoáng mở album ra, lại nhận ra mấy tấm ảnh đó đã bị mình xóa sạch hoàn toàn rồi.
Chẳng còn nữa.
Cậu chỉ để lại mỗi một tấm ảnh chụp sườn mặt Tạ Thanh Trình lúc trước cậu tìm thấy trên mạng, bức ảnh kia chụp rất đẹp, khuôn mặt Tạ Thanh Trình vừa hay bị ánh sáng đèn đường phủ lên một lớp viền vàng.
Hạ Dư ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của người kia hết lần này tới lần khác, cuối cùng không nhịn được đưa điện thoại tới bên môi, hôn nhẹ lên tấm ảnh chụp mặt mày Tạ Thanh Trình.
Chỉ có ảnh chụp người đàn ông mới không đối xử lạnh nhạt với cậu.
Hạ Dư trong nỗi tự an ủi mình như thế, vậy mà lại sinh ra cảm xúc gần như là bi thương.
Cậu thật sự cần giải tỏa, muốn có người cùng nói chuyện—— Có được người mình thích cầu mà không được, muốn chia sẻ với người ta, tình yêu không giấu nổi, cho dù có là kẻ điên thì cũng vậy.
Tiếc là Hạ Dư không có bất cứ người bạn nào có thể bộc bạch tình cảm, cuối cùng cậu chỉ đành lựa chọn lên mạng, đăng bài viết lên clone Weibo Hốc Cây.
Chiếc clone này là nhật kí tâm sự hàng ngày của cậu, đã đăng rất nhiều nội dung đứt quãng. Cho dù lúc trước đăng bài cũng không dài, đa số toàn là mấy bức ảnh chỉ có mỗi bản thân cậu biết ý nghĩa, kèm theo vài câu chữ giản đơn.
Ví dụ như ánh sáng đầu tiên trong buổi sớm.
Cậu viết, chúc buổi sáng an lành vô hạn.
Lại ví dụ như đăng lại video sứa.
Cậu viết, my heart will go on.
Gần đây chính là video quay cảnh đêm gần hẻm Mạch Vũ.
Cậu viết chính là: Trăng đêm nay thật đẹp*.
(*Trăng đêm nay thật đẹp: trong tiếng Nhật 月 – mặt trăng đồng âm với 好き – thích, đều đọc là tsuki, vì thế câu "Trăng đêm nay thật đẹp" có thể hiểu với nghĩa "Em thích anh")
Hạ Dư càng lướt càng thấy khó chịu, vì thế đi tìm mấy đề tài thảo luận tình cảm, muốn tìm ra mấy nội dung có thể khiến bản thân xem mà thoải mái hơn.
Kết quả nội dung toàn là:
"Vướng phải tra nam vô sỉ lừa tình."
Hạ Dư nghĩ thầm: Lừa tình? Tới tình Tạ Thanh Trình còn chẳng hứng thú gì để mà lừa cậu kia kìa.
"Chia tay một năm vẫn còn nhớ nhung anh ấy, tôi phải làm sao bây giờ."
Hạ Dư nghĩ thầm: Có cơ hội ở bên nhau đã không tệ rồi, nói chia tay là đang khoe khoang đã từng có được đấy à?
"Vợ tôi một đêm đòi ba lần, có phải đòi hỏi nhiều quá hay không."
Hạ Dư dứt khoát trả lời: Ông đúng là phế vật.
Hạ Dư vừa nghĩ, vừa xem mấy bài viết đó, xem tới cùng, cậu cảm thấy trải nghiệm của ai đi nữa cũng chẳng có giá trị để tham khảo gì cả, vì thế quyết định tự mình viết một bài đăng lên, có đôi khi nghe chút ý kiến của người khác cũng chẳng phải là chuyện gì xấu cả.
Vì thế Hạ Dư viết: "Hốc Cây: Tôi thích một người đàn ông, người đàn ông ấy hơn tôi mười ba tuổi, nhưng trông anh ấy rất trẻ trung, tôi không để ý tới chênh lệch tuổi tác giữa bọn tôi, cũng không để bụng việc anh ấy từng ly hôn mà tính cách còn bố đời. Tuy rằng hai bọn tôi chưa từng xác nhận quan hệ tình nhân, thậm chí tới bạn giường còn không tính, nhưng mà bọn tôi đã từng lên giường rất nhiều lần rồi. Sau đó, tôi phát hiện bản thân thích anh ấy, anh ấy lại mong rằng tôi cách anh ấy càng xa càng tốt. Rõ ràng có một lần đè nhau, biểu hiện của anh ấy còn rất chủ động, tôi chắc chắn là anh ấy cũng sướng nữa, sau khi làm xong thì anh ấy lại muốn tôi biến đi ngay lập tức. Giờ tôi trông thấy anh ấy là lòng sẽ khó chịu, còn phải ra vẻ chẳng làm sao trước mặt anh ấy nữa, cảm thấy quá mệt mỏi rồi... Không biết nên an ủi bản thân mình thế nào."
Bài đăng này rất sôi nổi, nhanh chóng có người comment.
Lầu 1: Cô gái à, cô gặp phải tra nam rồi, mau chạy đi.
Lầu 2: Lúc làm thì sung sướng, làm xong lại bảo người ta mau mau biến đi, đây chính là tra nam đỉnh cao luôn rồi chứ còn gì nữa! Tra nam xứng với tiện nữ, tôi còn nói gì được, chỉ có thể bảo tôn trọng, chúc phúc, quấn chết nhau luôn đi. Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, đừng có chết trước cổng nhà tôi nha.
Lầu 3: Em gái à, không đáng đâu, thật đó. Phải đề phòng tổn thất kịp thời đi, gặp trúng đàn ông rác rưởi đỉnh cao kiểu đó, còn nhường nhịn nữa thì người tổn thương cuối cùng vẫn sẽ là phụ nữ chúng ta thôi. Trước kia chị cũng u mê không chịu hiểu rõ như thế, kết quả lãng phí thời gian thanh xuân đẹp nhất, ầy, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ rồi. Em gái à, nghe chị khuyên một câu, trên đời này có rất nhiều đàn ông, em còn trẻ, phải biết yêu bản thân, nhớ tới cha mẹ em, bọn họ cũng không muốn trông thấy cuộc đời em bị hủy hoại trong tay một người đàn ông từng li hôn đâu. Em vẫn còn nhỏ nhỉ? Trẻ tuổi mà đi làm vợ nhỏ cho người ta, em chấp nhận ư? Huống chi tên đàn ông này có vẻ không đáng tin, em làm vợ nhỏ cho anh ta, anh ta cũng sẽ không thương xót em. Con gái thì phải tự yêu lấy mình! Nhớ lấy!!
Lầu 4: Người chị em à, tên đàn ông này không cần tới đâu, anh ta đang trêu chọc tình cảm của bà á. Tui thấy anh ta chính là kiểu ung thư ngoài miệng thì nói anh cọ thôi chứ không vào đâu, hành động thì lại chẳng coi nữ giới là người. Một chữ thôi, như cớt.
Lầu 5: Tui có thể hiểu cho chuyện của bà, nếu bà mang thai, tới tiền phá thai anh ta cũng chẳng cho bà đâu.
Lầu 6: Nhỏ hơn 13 tuổi vẫn nói được hả? Chứ bồ nhiêu tuổi? Tuổi tác của anh ta hẳn là không nhỏ rồi, có thể thỏa mãn bồ hả? Lại còn là đàn ông bố đời từng ly hôn... Có con chưa? Bồ chấp nhận làm vợ nhỏ của người ta, làm mẹ nhỏ cho đứa trẻ ấy à? Suy nghĩ tỉnh táo lên em gái ngốc ơi!
Lầu 7: Loại đàn ông này còn có bạn gái mà sao tui không có thế, khóc hu hu hu.
Lầu 8: Người chị em, phụ nữ chúng ta phải tự mình cố gắng, đàn ông đều là đồ chơi của phụ nữ chúng ta thôi, đừng nghiêm túc quá.
Hạ Dư: "..."
Lời cậu nói nghe giống nữ sinh lỡ bước lắm à?
Hơn nữa Tạ Thanh Trình cũng không phải tra nam đã được chưa!
Hạ Dư block hết một đám người này.
Cuối cùng ngẫm nghĩ, tự comment vào khu bình luận, viết một câu: "Ai mắng anh ấy là tra nam thì tôi đều block hết, xin hãy tự trọng."
Vài giây sau.
Lầu 9: Loại con gái như bà đúng là đáng khinh thiệt á, bị tra nam trêu đùa hết cứu nổi rồi.
Hạ Dư: "........."
Đủ rồi! Đi ngủ!
Qua mấy hôm, tới khai giảng.
Hạ Dư lên năm hai đại học, Tạ Tuyết vẫn là giảng viên dạy cậu.
Cậu nghĩ, không trông thấy Tạ Thanh Trình, nhìn Tạ Tuyết kể cũng được.
Dù sao đôi mắt Tạ Tuyết cũng giống anh trai cô, nhìn vào cũng vui vẻ hơn chút—— Coi như câu trả lời cho phần tình cảm khiến cậu vui vẻ đi.
Nhưng Hạ Dư không ngờ tới, ngày đầu tiên khai giảng, cậu bước vào lớp học, trông thấy trên bục giảng không phải Tạ Tuyết, mà là một giáo sư già thân hình hơi béo, đeo một chiếc kính đồi mồi*.
"Cô Tạ Tuyết vì lí do sức khỏe, tạm thời không thể lên lớp. Tôi tạm tới dạy thay cho mấy cô mấy cậu, tôi họ Trương..."
Hạ Dư ngồi hàng ghế phía sau lớp học, chớp mắt nhớ tới lúc gặp Tạ Thanh Trình ở lối vào hẻm Mạch Vũ ngày hôm ấy, trong tay Tạ Thanh Trình cầm túi nilon của hiệu thuốc, còn có cả người đàn ông khi đó muốn nói lại thôi.
Cậu bỗng dưng hiểu ra——
Tan học, Hạ Dư gọi điện cho Tạ Tuyết, chẳng ai bắt máy, vì thế cậu lại gọi cho Tạ Thanh Trình, cuộc đầu tiên Tạ Thanh Trình cúp máy của cậu, lần thứ hai có lẽ vì thấy cậu phiền, mới bắt máy.
"Cậu có chuyện gì." Giọng điệu rất lạnh lùng.
Hạ Dư đi thẳng vào vấn đề: "Anh ơi, có phải Tạ Tuyết ốm rồi không?"
"..."
"Hôm nay cô ấy không lên lớp."
Tạ Thanh Trình như cũng biết không thể nói dối được.
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng thở dài, nói: "... Được rồi, chờ khi nào cậu rảnh, tới hẻm Mạch Vũ một chuyến đi."
"Gặp mặt cậu rồi nói."
Thật ra tối nay Hạ Dư còn hai tiết học tự chọn, có điều cậu cúp tiết, kết thúc chính khóa đã lái xe tới hẻm Mạch Vũ ngay.
Vừa vào cửa, Hạ Dư đã trông thấy Tạ Thanh Trình ngồi trong nhà hút thuốc, trong phòng chỉ có mỗi một mình anh.
"Tạ Tuyết đâu rồi?"
"Nằm viện."
Hạ Dư hoảng sợ: "... Sao đột nhiên lại thế. Cô ấy làm sao? Ở viện nào?"
"Bệnh viện tư nhân mà Tần Từ Nham với bạn ông ấy sáng lập. Ở bên đó tôi yên tâm hơn." Tạ Thanh Trình gập tay gõ tàn thuốc, "Ngồi đi."
Có thể nhìn ra Tạ Thanh Trình vẫn không muốn qua lại với cậu cho lắm, vậy thì cuối cùng anh cũng chịu gọi cậu tới đây, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó.
Quả nhiên, Tạ Thanh Trình không định tâm sự với Hạ Dư, anh im lặng một lát, đi thẳng vào vấn đề nói luôn một câu với Hạ Dư: "Trên người Tạ Tuyết có dấu hiệu từng sử dụng RN-13."
"!!"
Hạ Dư chấn động.
Nhưng cũng lập tức hiểu ra, khó trách Tạ Thanh Trình lại muốn nói chuyện này với cậu.
Bởi vì ngoại trừ Hạ Dư, Tạ Thanh Trình đúng là chẳng còn ai khác để nhắc tới loại thuốc cấm này cả.
Là nạn nhân của RN-13, vẻ mặt Hạ Dư vô cùng khó coi. Cho dù giờ cậu đã chẳng còn chút tình yêu nam nữ gì với Tạ Tuyết cả, thậm chí mối quan hệ với cô còn trở nên hơi cứng nhắc, nhưng nói tới cùng, cô vẫn là người bạn từng an ủi cậu rất nhiều khi cậu khó khăn nhất.
Hạ Dư trầm giọng nói: "Giờ sao rồi? Có nghiêm trọng không?"
"Vẫn ổn, chưa tới mức mất khống chế."
Hạ Dư thoáng thở hắt ra, nhưng vẫn cau mày: "Đã điều tra ra chuyện gì chưa?"
"Có vài manh mối."
Tạ Thanh Trình hút thuốc xong, ho khẽ hai tiếng, lại định lấy điếu nữa.
Kết quả tay anh còn chưa chạm tới hộp thuốc, hộp thuốc đã bị Hạ Dư lấy đi.
Hạ Dư: "Không được. Đừng hút nữa. Em ghét khói thuốc."
"..."
Tạ Thanh Trình cũng chẳng có sức mà tranh giành cái này với cậu, anh giơ tay siết tóc mình, nhắm mắt lại.
Sau hồi lâu, anh mở miệng: "Xem giấy xét nghiệm, em ấy tiếp xúc với loại thuốc này vào mùa thu năm ngoái. Tôi cũng hỏi em ấy lúc ở viện rồi, em ấy thừa nhận với tôi là khi đó em ấy có chút phản ứng lại, ví dụ như mất ngủ, chảy máu mũi..."
Trong lòng Hạ Dư trùng xuống.
Cậu nhớ tới lúc trước bản thân đúng là có trông thấy Tạ Tuyết chảy máu mũi ở trường, khi đó hai người còn nói chuyện, cậu đề nghị Tạ Tuyết tới bệnh viện kiểm tra, hoặc là nói tình hình này cho Tạ Thanh Trình biết, nhưng Tạ Tuyết cho rằng chẳng qua là chuyện nhỏ thôi, Tạ Thanh Trình quá bận rộn, không nên làm phiền.
Hạ Dư: "Trước giờ cô ấy không nói cho anh biết ư?"
Tạ Thanh Trình rủ mi, tay đỡ trán, rất mệt mỏi: "Không có. Cuối mấy tuần trước tôi mới phát hiện ra chuyện này."
"Hôm đó, tôi về nhà, phát hiện em ấy ngất trên đất. Bên cạnh có ít khăn giấy dính máu, mũi miệng chỗ nào cũng toàn máu cả. Tôi lập tức đưa em ấy tới Hỗ Nhất, anh họ của cậu kiểm tra cho em ấy, nhưng xét nghiệm máu bình thường không đưa ra được bất cứ vấn đề gì cả."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi nhớ tới phản ứng bệnh lý đầu tiên sau khi tôi dùng RN-13, cũng là chảy máu mũi, mơ mơ màng màng." Tạ Thanh Trình nói tới đây, ngước mắt lên liếc Hạ Dư một cái, "Không giống như cậu, cậu là vì nguyên nhân di truyền, nên cậu không biết mấy triệu chứng bệnh ban đầu này."
"Tôi đưa Tạ Tuyết tới bệnh viện của Tần Từ Nham và bạn để làm kiểm tra đặc biệt, đây là giấy xét nghiệm."
Tạ Thanh Trình rút giấy ra, đẩy cho Hạ Dư.
Trên trang giấy trắng như tuyết kia, viết tên Tạ Tuyết, dương tính RN-13.
Hạ Dư trầm mặc hồi lâu: "... Rốt cuộc là ai cho cô ấy dùng."
"Liều thuốc không lớn, nhỏ lắm." Tạ Thanh Trình không trả lời là ai ngay, mà nói lại tình hình của Tạ Tuyết cho Hạ Dư. Giọng anh như nổi lên từ trong nước, ướt lạnh, nặng nề, "Liều dùng này, với kỹ thuật hiện tại, có thể tránh cho cơ thể em ấy chịu tổn hại vĩnh viễn. Một thời gian trước đó tôi vẫn luôn tự trị liệu bằng thuốc cho em ấy. Nhưng mà..."
Tạ Thanh Trình dựa lên sô pha, nhắm mắt: "Tần Từ Nham qua lại đầu tiên chính là viện nghiên cứu của Mỹ kia, thuốc đặc hiệu của bọn tôi cũng phỏng theo phát minh công thức phân tử của viện nghiên cứu ấy. Cậu dùng, với tôi dùng, đều là cùng một loại thuốc cả. Có thể thấy được hiệu quả cả trên người cậu lẫn tôi."
Hạ Dư lờ mờ nhận ra gì đó: "Tạ Tuyết thì không được?"
"Em ấy thì không được." Tạ Thanh Trình nói, "Chỉ có thể kéo dài, không có tác dụng trị liệu quá rõ ràng."
"Vậy là bởi vì..."
"Em ấy dùng loại thuốc mới."
Im lặng kéo dài.
Hạ Dư: "Có người vẫn đang nghiên cứu loại thuốc RN-13 mới?"
Tạ Thanh Trình gật đầu vô cùng mệt mỏi.
"Nhưng nghiên cứu RN-13 nhất định là nghiên cứu ngầm, trái pháp luật, cho dù giờ có người tiến hành thí nghiệm bí mật này, Tạ Tuyết chỉ là một giảng viên, sao mà cô ấy có cơ hội tiếp xúc với thứ này cho được?"
Tạ Thanh Trình ngắm nghía bật lửa, anh nói với Hạ Dư: "Có cơ hội."
"Cậu nhớ lại mùa thu năm ngoái xem, cậu có còn nhớ, đã có chuyện gì xảy ra với em ấy hay không?"
/266
|