-Lê Khang ! Tui có thể nói chuyện với anh một chút ?
-Được – Lê Khang lịch sự gật đầu rồi cùng Khải Phong bước tới một ghế đá gần nhất ở khuôn viên bệnh viện. Cả hai cùng ngồi xuống , Lê Khang lên tiếng trước
-Anh muốn nói gì với tui à ?
-Tui muốn hỏi một số chuyện
-Về Linh Nhi à không.. Thục Di à ?
-Đúng
-Tại sao.. Tui phải kể anh nghe ?
-Tui muốn biết
-Anh quan tâm tới em ấy à ? – Lê Khang điềm đạm nói
-Không biết nữa – Khải Phong nhẹ giọng đi
-Anh hãy tìm một lí do chính đáng vì sao anh muốn biết đi , tui thấy được sẽ kể anh nghe.. - Khải Phong ngẫm một chút rồi lên tiếng
-Thôi khỏi , tui tự cho người đi điều tra. Không phiền anh nữa – Khải Phong không có thiện chí nhìn Lê Khang toan đứng dậy bước đi thì Lê Khang lên tiếng
-Thông tin về chuyện này là thông tin mật , có thể anh sẽ biết một số ít nhưng.. bệnh tình cô ấy chỉ có tui và Minh Quân mới rõ nhất ngay cả cô ấy có một số chuyện còn không biết. Và tất nhiên những gì anh điều tra được thì không phải là tất cả..
````````````````````````````````````````````````````````````````
*Trong phòng bệnh
-Đau đầu quá – Thục Di lầm bầm , mắt tuyệt nhiên không hề muốn mở. Cơn đau càng ngày càng kéo tới , đầu óc cô hiện tại rất choáng váng chẳng biết trời mây gì nữa. Cảm thấy vừa có cánh tay ôm cô vào lòng
Lê Khang sao ? Chắc vậy , phòng này là phòng cách biệt mà ngoài anh ấy làm gì có ai vào đây
-Lê Khang , em đau đầu quá – Thục Di đau đớn ôm đầu gục vào người đang dang tay ôm cô vào lòng. Đáp lại là sự im lặng , vòng tay lại siết chặt hơn một chút
-Thuốc.. – Thục Di lờ đờ hơi hé mắt
15 phút trước
-Lê Khang , cô ấy có hay uống thuốc không ?
-Thường xuyên , nhất là mỗi lần như thế này. Nhưng từ bây giờ thì đừng..
-Tại sao ? – Khải Phong nhíu mài
-Hiện tại em ấy phải bỏ thuốc dần đi , thời gian đầu sẽ rất đau đớn và có nhiều triệu chứng bất thường. Không thể nào để em ấy cứ lệ thuộc vào thuốc mãi , em ấy sắp lờn thuốc mất rồi. Tới chừng lờn thuốc , cơn đau sẽ còn dằn vặt em ấy gấp ba gấp bốn lần
-Thuốc – Thục Di lay người đang ôm cô
-Đau lắm à ?
-Ưm.. đau. Thuốc !
-Ráng chịu đựng , ngoan nào
Câu nói ấy vừa đi ngang qua màn nhĩ của cô , đánh vào tâm can cô thật mạnh ! Giọng nói này..
Thụ Di cố gắng đưa mắt ngước lên nhìn kĩ gương mặt người đó thì...
-Khải Phong ?!– Thục Di giọng yếu ớt
-Tui đây
Vừa định mở miệng nói tiếp thì cơn đau lại kéo tới , Thục Di nhăn mặt cúi gầm mặt , miệng vẫn mấy máy
-Thuốc..
-Đây chỉ là cơn đau , em thừa sức vượt qua..
Phải ! Đây chỉ là cơn đau , Thục Di cô có thể vượt qua. Nhưng sự thật , đó giờ những cơn đau này cô chỉ toàn uống thuốc mà cầm cự chưa bao giờ chưa bao giờ tự thân mình vượt qua..
Lần này cô sẽ thử đối mặt một lần..
Cơn đau ngày càng kéo tới , tay chân cô cũng bắt đầu tê dần đi , mắt lờ đờ , mặt tái xanh hốc hác hẳn đi , cắn môi chịu đựng tới nỗi đôi môi hồng hào giờ đây chỉ toàn là máu. Khải Phong lại càng siết chặt cô vào lòng
-Ráng lên – Khải Phong vỗ về
Được vài phút thì cô không còn ngọ nguậy vì cơn đau nữa
À không đúng... Đúng hơn là Thục Di đã ngất
-Lê Khang Lê Khang Lê Khang – Khải Phong đặt vội Thục Di lên giường rồi chạy đi luôn miệng kêu Lê Khang
-Chuyện gì ? - vừa chạy ra tới cửa thì gặp ngay Lê Khang
-Thục Di ngất rồi..
-Nhanh nào – Lê Khang tức tốc chạy vài khám cho Thục Di rồi quay sang nói với Khải Phong
-Không sao , em ấy rất khá chỉ là do người còn sốt nên rất yếu cầm cự cơn đau tới nỗi kiệt sức mà ngất đi. Anh ở lại canh chừng em ấy đi , tui có việc phải đi bây giờ - Lê Khang nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng
“cạch” – tiếng cửa phòng đóng lại
-Mọi người tính đánh bom bệnh viện à. Đông dữ - Lê Khang trêu đùa đưa mắt nhìn hết thảy "một đống người" , nhận lại là cái lườm cháy mắt của tất cả mọi người đang hiện diện trước mặt Lê Khang
-Thục Di sao rồi anh ? – Minh Anh sốt sắn hỏi thẳng vấn đề
-Em ấy đang tập bỏ thuốc
-Không có thuốc , làm sao.. làm sao Thục Di chịu nổi – Phương Vy hốt hoảng
-Chị ấy.. chị ấy bây giờ sao rồi – Khánh Ngọc hốt hoảng không thua gì Phương Vy
-Không sao cả , em ấy rất khá đã vượt qua một cơn đau rồi đấy thôi. Với lại.. – Lê Khang cười cười lấp lửng câu sau
-Anh mau nói đi , đừng thế chứ - Minh Đăng nhăn mặt
-Anh không mau nói em lập tức tặng bản mặt anh chiếc guốc mà em mới vừa mua – Khánh Tú nhìn Lê Khang bằng ánh mắt muốn giết người
-Ấy ấy.. guốc tui mua tặng cô cơ mà – Khải Hoàng nhăn mặt nhìn Khánh Tú , bất bình lên tiếng. Khánh Tú vừa nghe hết câu từ miệng Khải Hoàng lập tức tháo hai chiếc guốc ra , giơ lên 2 phía
-Anh *chỉ vào Lê Khang* không mau nói chị Thục Di làm sao thì em lập tức chọi thẳng vô mặt anh , còn anh *chỉ Khải Hoàng* chiếc còn lại sẽ dành “tặng” cho anh
Mặc dù là đang lúc dầu sôi lửa bỏng nhưng mọi người cũng đành phải bật cười vì hành động của Khánh Tú
-Anh nói anh nói , em mau bỏ xuống đi – Lê Khang cười trừ
Gì chứ ! Con bé này mà chọi đồ là chỉ có nước từ nằm bệnh viện cho tới lết vô nhà xác chứ đùa..
Nhất quyết không được đùa ngu !
-Anh không mau nói thì chuẩn bị một giường bệnh cho anh đi nhé – Phương Vy cười gian
-Được – Lê Khang lịch sự gật đầu rồi cùng Khải Phong bước tới một ghế đá gần nhất ở khuôn viên bệnh viện. Cả hai cùng ngồi xuống , Lê Khang lên tiếng trước
-Anh muốn nói gì với tui à ?
-Tui muốn hỏi một số chuyện
-Về Linh Nhi à không.. Thục Di à ?
-Đúng
-Tại sao.. Tui phải kể anh nghe ?
-Tui muốn biết
-Anh quan tâm tới em ấy à ? – Lê Khang điềm đạm nói
-Không biết nữa – Khải Phong nhẹ giọng đi
-Anh hãy tìm một lí do chính đáng vì sao anh muốn biết đi , tui thấy được sẽ kể anh nghe.. - Khải Phong ngẫm một chút rồi lên tiếng
-Thôi khỏi , tui tự cho người đi điều tra. Không phiền anh nữa – Khải Phong không có thiện chí nhìn Lê Khang toan đứng dậy bước đi thì Lê Khang lên tiếng
-Thông tin về chuyện này là thông tin mật , có thể anh sẽ biết một số ít nhưng.. bệnh tình cô ấy chỉ có tui và Minh Quân mới rõ nhất ngay cả cô ấy có một số chuyện còn không biết. Và tất nhiên những gì anh điều tra được thì không phải là tất cả..
````````````````````````````````````````````````````````````````
*Trong phòng bệnh
-Đau đầu quá – Thục Di lầm bầm , mắt tuyệt nhiên không hề muốn mở. Cơn đau càng ngày càng kéo tới , đầu óc cô hiện tại rất choáng váng chẳng biết trời mây gì nữa. Cảm thấy vừa có cánh tay ôm cô vào lòng
Lê Khang sao ? Chắc vậy , phòng này là phòng cách biệt mà ngoài anh ấy làm gì có ai vào đây
-Lê Khang , em đau đầu quá – Thục Di đau đớn ôm đầu gục vào người đang dang tay ôm cô vào lòng. Đáp lại là sự im lặng , vòng tay lại siết chặt hơn một chút
-Thuốc.. – Thục Di lờ đờ hơi hé mắt
15 phút trước
-Lê Khang , cô ấy có hay uống thuốc không ?
-Thường xuyên , nhất là mỗi lần như thế này. Nhưng từ bây giờ thì đừng..
-Tại sao ? – Khải Phong nhíu mài
-Hiện tại em ấy phải bỏ thuốc dần đi , thời gian đầu sẽ rất đau đớn và có nhiều triệu chứng bất thường. Không thể nào để em ấy cứ lệ thuộc vào thuốc mãi , em ấy sắp lờn thuốc mất rồi. Tới chừng lờn thuốc , cơn đau sẽ còn dằn vặt em ấy gấp ba gấp bốn lần
-Thuốc – Thục Di lay người đang ôm cô
-Đau lắm à ?
-Ưm.. đau. Thuốc !
-Ráng chịu đựng , ngoan nào
Câu nói ấy vừa đi ngang qua màn nhĩ của cô , đánh vào tâm can cô thật mạnh ! Giọng nói này..
Thụ Di cố gắng đưa mắt ngước lên nhìn kĩ gương mặt người đó thì...
-Khải Phong ?!– Thục Di giọng yếu ớt
-Tui đây
Vừa định mở miệng nói tiếp thì cơn đau lại kéo tới , Thục Di nhăn mặt cúi gầm mặt , miệng vẫn mấy máy
-Thuốc..
-Đây chỉ là cơn đau , em thừa sức vượt qua..
Phải ! Đây chỉ là cơn đau , Thục Di cô có thể vượt qua. Nhưng sự thật , đó giờ những cơn đau này cô chỉ toàn uống thuốc mà cầm cự chưa bao giờ chưa bao giờ tự thân mình vượt qua..
Lần này cô sẽ thử đối mặt một lần..
Cơn đau ngày càng kéo tới , tay chân cô cũng bắt đầu tê dần đi , mắt lờ đờ , mặt tái xanh hốc hác hẳn đi , cắn môi chịu đựng tới nỗi đôi môi hồng hào giờ đây chỉ toàn là máu. Khải Phong lại càng siết chặt cô vào lòng
-Ráng lên – Khải Phong vỗ về
Được vài phút thì cô không còn ngọ nguậy vì cơn đau nữa
À không đúng... Đúng hơn là Thục Di đã ngất
-Lê Khang Lê Khang Lê Khang – Khải Phong đặt vội Thục Di lên giường rồi chạy đi luôn miệng kêu Lê Khang
-Chuyện gì ? - vừa chạy ra tới cửa thì gặp ngay Lê Khang
-Thục Di ngất rồi..
-Nhanh nào – Lê Khang tức tốc chạy vài khám cho Thục Di rồi quay sang nói với Khải Phong
-Không sao , em ấy rất khá chỉ là do người còn sốt nên rất yếu cầm cự cơn đau tới nỗi kiệt sức mà ngất đi. Anh ở lại canh chừng em ấy đi , tui có việc phải đi bây giờ - Lê Khang nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng
“cạch” – tiếng cửa phòng đóng lại
-Mọi người tính đánh bom bệnh viện à. Đông dữ - Lê Khang trêu đùa đưa mắt nhìn hết thảy "một đống người" , nhận lại là cái lườm cháy mắt của tất cả mọi người đang hiện diện trước mặt Lê Khang
-Thục Di sao rồi anh ? – Minh Anh sốt sắn hỏi thẳng vấn đề
-Em ấy đang tập bỏ thuốc
-Không có thuốc , làm sao.. làm sao Thục Di chịu nổi – Phương Vy hốt hoảng
-Chị ấy.. chị ấy bây giờ sao rồi – Khánh Ngọc hốt hoảng không thua gì Phương Vy
-Không sao cả , em ấy rất khá đã vượt qua một cơn đau rồi đấy thôi. Với lại.. – Lê Khang cười cười lấp lửng câu sau
-Anh mau nói đi , đừng thế chứ - Minh Đăng nhăn mặt
-Anh không mau nói em lập tức tặng bản mặt anh chiếc guốc mà em mới vừa mua – Khánh Tú nhìn Lê Khang bằng ánh mắt muốn giết người
-Ấy ấy.. guốc tui mua tặng cô cơ mà – Khải Hoàng nhăn mặt nhìn Khánh Tú , bất bình lên tiếng. Khánh Tú vừa nghe hết câu từ miệng Khải Hoàng lập tức tháo hai chiếc guốc ra , giơ lên 2 phía
-Anh *chỉ vào Lê Khang* không mau nói chị Thục Di làm sao thì em lập tức chọi thẳng vô mặt anh , còn anh *chỉ Khải Hoàng* chiếc còn lại sẽ dành “tặng” cho anh
Mặc dù là đang lúc dầu sôi lửa bỏng nhưng mọi người cũng đành phải bật cười vì hành động của Khánh Tú
-Anh nói anh nói , em mau bỏ xuống đi – Lê Khang cười trừ
Gì chứ ! Con bé này mà chọi đồ là chỉ có nước từ nằm bệnh viện cho tới lết vô nhà xác chứ đùa..
Nhất quyết không được đùa ngu !
-Anh không mau nói thì chuẩn bị một giường bệnh cho anh đi nhé – Phương Vy cười gian
/71
|