“Carlos ——”
Giọng nói đột nhiên vang lên cũng không làm ảnh hưởng đến việc đá bóng của Carlos, cậu lại đá đổ lon một lần nữa. Chờ cậu quay đầu lại, búp bê Tây Dương với mái tóc màu đen lại xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu có chút căng thẳng, dĩ nhiên bà dì quái gở đã nhìn ra.
“Tặng quà cho anh, cám ơn anh hôm nay đã nói chuyện cùng em.” Tô Thanh Gia đưa đồ vật đang cầm trên tay cho cậu, đương nhiên cô không vạch trần sự căng thẳng của cậu.
Tâm hồn của trẻ con luôn rất yếu ớt, phải bảo vệ sự hồn nhiên và thiện lương của bọn họ.
Tô Thanh Gia tìm một lý do tự nhận là rất tốt để tặng quà cho Carlos, mặc dù hầu như là cô nói chuyện.
Carlos rất muốn từ chối nhưng cậu gần như không mở miệng được.
Đó là một quả bóng và bình nước rất mới. Màu trắng, phía trên có hình lá cờ màu đỏ và mấy ngôi sao, Carlos không nhận ra đây là quốc kỳ của nước nào.
“Em phải đi rồi, lần sau chúng ta gặp lại nhé!” Tô Thanh Gia không chờ Carlos từ chối đã trực tiếp đẩy mạnh vào trong ngực Carlos, bởi vì ba ba đẹp trai yêu quý đang đợi cô.
Lúc này Carlos không quay lại luyện bóng ngay lập tức mà cúi xuống gỡ bao cát trên chân mình xuống.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người nói với cậu ——
“Anh đá bóng rất tuyệt, anh rất có thiên phú, hãy tin em.”
Giống như là tiếng trời.
*
Nữ tu sĩ Rosa đang đang nói chuyện với Tô Tĩnh Khang, hiện tại Tô Tĩnh Khang là người đứng đầu Lãnh sự quán, hoạt động lần này là do anh dốc hết sức thúc đẩy, nữ tu sĩ Rosa bày tỏ cảm tạ với anh.
Tô Thanh Gia đi qua.
“Chào sơ!” Con gái ngoan ngoãn chào hỏi nữ tu sĩ Rosa, Tô Tĩnh Khang làm trung gian người tiến cử.
“Vị này chính là nữ tu sĩ Rosa, đây là con gái của tôi, Bella.”
Nữ tu sĩ Rosa là một người phụ nữ lớn tuổi, nếp nhăn khắc sâu trên mặt mà cơ trí, “Oh, Vincent con gái của anh thật xinh đẹp, như là một thiên sứ thuần khiết.”
Tô Thanh Gia đáp lại bằng nụ cười ngọt ngòa, như lớp đường bao quanh bánh mì, “Cám ơn sơ đã khích lệ, con là tiểu thiên sứ của ba ba.”
Nếu có thể, Tô Tĩnh Khang sẽ cười vô cùng đắc ý, đương nhiên bây giờ thì không được nên anh chỉ có thể ôm con gái lên.
Hàn huyên một hồi, Tô Thanh Gia mới nói đến mục đích mình tới đây.
“Nữ tu sĩ Rosa, Carlos đang ở đây ạ?”
Trên mặt nữ tu sĩ Rosa lộ ra vẻ kinh ngạc, “Đúng vậy tiểu thiên sứ, con nhìn thấy cậu ấy sao?”
“Dạ, con còn tặng anh ấy quả bóng và bình nước.” Tô Thanh Gia cố gắng làm giọng điệu của mình ấu trĩ một chút, “Sơ có thể nói một số chuyện của anh ấy cho con nghe không ạ? Con và anh ấy sẽ trở thành bạn tốt.”
Ngôn ngữ là một loại kỹ xảo, hiển nhiên Tô Thanh Gia đã vận dụng rất tốt.
“Đương nhiên là có thể rồi tiểu thiên sứ, cậu ấy cần bạn bè.” Nữ tu sĩ Rosa suy nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn từ, “Tôi nhớ cậu ấy đến đây lúc bốn tuổi, cha mẹ cậu ấy bị tai nạn xe cộ mà d/đ;l;q'd qua đời, không có thân nhân nào khác liên hệ với cảnh sát nên cậu ấy bị đưa đến nơi này của tôi, oh, khi đó cậu ấy thực sự rất đáng yêu. Giống hệt con vậy.”
Nữ tu sĩ Rosa lộ ra vẻ mặt tưởng niệm, ánh mắt bà lúc sáng lúc tối nói: “Khi đó rất nhiều người muốn nhận nuôi cậu ấy, nhưng cậu ấy đều không muốn, sau đó từ từ lớn lên cũng không còn thích hợp nhận nuôi nữa. Cậu ấy……”
“Tính cách cậu ấy có chút quái gở, nhưng lại rất quật cường, những người bạn nhỏ khác thấy cậu ấy đáng yêu nhưng lại không thích nói chuyện nên đã ức hiếp cậu ấy.” Nữ tu sĩ Rosa d/đ'l'q'd vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Tô Thanh Gia, “Thực ra cậu ấy rất tốt, rất thiện lương, con sẽ trở thành bạn tốt với cậu ấy.”
Tô Thanh Gia chớp chớp đôi mắt trong suốt, dò hỏi: “Vậy con có thể thường xuyên tới đây không ạ?”
“Có thể!”
Tô Thanh Gia lại nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi Tô Tĩnh Khang.
Tô Tĩnh Khang bị cô dùng ánh mắt nhỏ chớp chớp khiến trái tim như muốn tan chảy thành bãi nước, đương nhiên nếu anh sống ở đời sau nhất định sẽ biết cái này gọi là “Moe”(Dễ thương, đáng yêu).
Bị sự đáng yêu của con gái mê hoặc nên ba Tô không còn thời gian hoạt động đại não Quan ngoại giao, đầu óc vừa kéo đã đồng ý rồi.
Tô Thanh Gia rất biết tri ân báo đáp, lập tức “Bẹp” một ngụm lên má anh, “Ba ba là tốt nhất.”
Từ từ, hình như là một bé trai?
Tô Tĩnh Khang: Ba ba muốn đổi ý được không?
*
Tô
/25
|