Sinh Ra Là Để Yêu Em

Chương 13 - Chương 13

/25




Thừa dịp lúc Carlos trở về ký túc xá, Tô Thanh Gia từ từ đi đến khán phòng xem một đám tiểu thịt tươi trẻ trung đá bóng.

Trở lại khi còn nhỏ, thị lực này thật tốt nha ~~~ cô còn có thể đếm trên xương quai xanh của soái ca đang chơi bóng trước trước kia có mấy giọt mồ hôi. Đáng tiếc còn chưa tới thời đại smart phone, chụp ảnh thần thánh cũng không dễ dàng →_→

Chỉ có điều giây tiếp theo, cô đã bị Carlos dễ thương trước mặt nổ tung.

Cậu đã thay quần áo, tính chất quần áo thể thao màu trắng mềm mại, lộ ra cẳng chân không thể thẳng tắp hơn nữa, tóc vàng đã được chải sơ qua một chút, đôi mắt màu xám xanh, thoạt nhìn giống như một nhân vật truyện tranh đi ra từ thế giới giả tưởng.

“Bella, anh có thể đi theo em không?” Carlos âm thầm cuốn cuốn góc áo, ngượng ngùng mà cúi đầu.

Tô Thanh Gia đứng lên từ khán đài, phủi phủi sườn xám trên người —— đây là do bà nội Tô làm cho cô, từ lựa chọn vật liệu đến thêu thùa đều không mượn người khác, mỗi chữ “Phúc” trên này đều được thêu bằng phương pháp của nhà họ Tô, từng đường kim mũi chỉ chạy dài chính là tấm lòng yêu thương của một người bà đối với cháu gái của mình.

“Dạ, , hôm nay là sinh nhật anh nên anh quan trọng nhất.” Tô Thanh Gia gật đầu, hít vào một hơi, ưm, đứa nhỏ này còn rút ra chút thời gian tắm rửa một cái? “Nếu không cần đi vòng về nữa thì chúng ta lập tức xuất phát đi.”

Carlos:……

Tô Thanh Gia dẫn cậu về tới cô nhi viện, ngày hôm qua Tô Thanh Gia đem một ít đồ vật nhờ nữ tu sĩ Rosa đặt trong phòng bếp.

Bởi vì đã làm được gần nửa thành phẩm nên sau khi lấy ra khỏi tủ lạnh, Tô Thanh Gia chỉ chế biến đơn giản một chút thì mì sợi nóng hầm hập và trứng gà đô đỏ đã ra lò.

Từ lúc Tô Thanh Gia bắt đầu ra tay thì toàn bộ đầu óc của Carlos đã chập mạch ngừng hoạt động, cậu ngơ ngác ngồi ở đó không nói lời nào, hai mắt sáng như bảo thạch nhìn Tô Thanh Gia chằm chằm.

“Này, Carlos, còn ngẩn người làm gì hả, mau đến ăn khi còn nóng.” Tô Thanh Gia lấy nĩa gõ đầu của cậu, “Canh gà rất thơm nha.”

Rốt cuộc Carlos hồi phục tinh thần lại từ trong mông lung, cậu liếm liếm vành môi khô khốc: “Đây là cái gì?”

Canh gà trong vắt và thơm lừng kích vị giác của thực khách, trên mì sợi nhỏ bé rải vài cọng cạnh màu xanh biết, chỉ có điều làm một cậu bé sinh sống ở Tây Ban Nha, Carlos nhìn sợi mì quái lại trước mặt không biết làm sao.

“Đây là mì trường thọ, lúc anh ăn……” Tô Thanh Gia cúi đầu tìm đoạn đầu phía dưới, “Đây, anh hãy bắt đầu ăn từ đây, nhất định không được cắn đứt mà phải ăn hết một hơi luôn, như thế có ý nghĩa sinh mệnh của anh sẽ kéo dài giống như sợi mì vậy.”

“Đây cũng là tập tục sinh nhật của đất nước em sao?” Carlos cầm nĩa hỏi.

Tô Thanh Gia ngọt ngào cười với cậu, mi mắt cong cong: “Đương nhiên rồi, Carlos, đây quà tặng thứ hai, chúc anh khỏe mạnh, bình bình an an.”

Carlos cúi đầu yên lặng ăn mì, lần đầu tiên ăn loại mì sợi quái lạ mà lại ngon như vậy, cậu rất cẩn thận cẩn thận để không làm nó đứt đoạn.

Mãi cho khi húp hết nước, Carlos cũng không dám ngẩng đầu, hốc cậu mắt hồng hồng, cậu không muốn để Bella thấy.

Mì sợi làm không nhiều lắm, Tô Thanh Gia đặt quả trứng gà màu đỏ trước mặt Carlos, “Carlos, đây là quà tặng thứ ba, nó ý nghĩa lột xác sống lại. Anh trai trẻ, anh sẽ thành công ~~~”

Bàn tay trắng nõn đang cầm quả trứng gà màu đỏ, Carlos gật đầu lấy trứng từ trong tay Tô Thanh Gia.

Lột vỏ trứng gà ra, Carlos cầm lên ăn, trong mắt cậu như có ánh sáng vỡ vụn trôi qua, mỗi ngày La Masia đều sẽ cho cầu thủ ăn cơm trứng gà để bổ sung năng lượng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy trứng gà có thể ăn ngon đến vậy.

Hơn hai giờ chiều, hai người xuất phát đến đại lộ La Rambla, đối với đường phố tràn ngập hồi ức tốt đẹp này, Carlos vô cùng thích.

Ánh mặt trời rực rỡ nóng rực cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của nhóm nghệ sĩ đường phố, cây ngô đồng cao cao không tiếc rẻ lòng dạ rộng lớn của mình chút nào, những nhánh hoa quả rực rỡ muôn màu bị chủ tiệm sáng ý bày ra các loại hình vẽ.

Tô Thanh Gia chi 1.5 đồng Euro để mua một hộp bơ salad hoa quả tươi ngon thật to, hai người ăn đến no căng, dâu tây ngọt ngào và nước sốt anh đào vẫn còn tan chảy trong miệng.

Gần quảng trường Plaça de Catalunya là đài phun nước Font de Canaletes thần kỳ, truyền thuyết kể rằng bất kỳ người nào chỉ cần uống nước từ đài phun nước thì một ngày nào đó người ấy sẽ còn trở lại Barcelona.

Lúc này bọn họ đang tản bộ không có mục đích trên đường, cùng chào hỏi với nghệ sĩ trên phố, nghe tiếng truyền đến từ rạp hát, thưởng thức kiến trúc nghệ thuật, mọi người khác biệt màu da cùng tụ tập lại, cuộc sống thú vị diễn ra ở đây vô cùng vui vẻ.

Bất tri bất giác, mặt trời đã xuống núi.

Tây Ban Nha thi nhân


/25

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status