Cố Tương đã hai tháng không gặp mẹ, cô thuận theo để cho mẹ ôm một lát.
Bà Chử Cầm buông ra, đỡ lấy cô hai vai hỏi: “Có nhớ mẹ không?”
Cố Tương nói: “Có.”
“Là ý gì?”
“Lúc giúp mẹ cầm tài liệu phỏng vấn con nhớ tới mẹ.”
Cao Kình ở bên cạnh nghe được, khóe miệng cong lên.
Bà Chử Cầm khẽ lườm con gái: “Con không thể nói dễ nghe chút à.”
Cố Tương không có cảm giác câu mình vừa nói không dễ nghe, cô giữ chặt tay mẹ, quay người giới thiệu với bà: “Mẹ, đây là Cao Kình, bạn trai con.”
Vừa rồi bà Chử Cầm đã nhìn thấy người đàn ông lạ lẫm đứng bên cạnh con gái, từng có đủ loại phỏng đoán, nhưng từ chính miệng Cố Tương nghe được câu này, vẫn cảm thấy kinh ngạc. Bà nhìn Cố Tương trước mắt, thấy khóe miệng con gái mỉm cười, ánh mắt chờ mong, lúc này bà mới nhìn mặt người tên là “Cao Kình” kia, ánh mắt dò xét đối phương.
Bà Chử Cầm gần năm mươi tuổi, nhưng trông vẫn còn rất trẻ, Hương Hương cũng rất giống bà. Cao Kình tiến lên một bước nói: “Cháu chào cô, cháu là Cao Kình, hiện đang làm việc ở trung tâm trị liệu an bình bệnh viện Thụy Hoa, chủ nhiệm Vu là cấp trên của cháu.”
“À...” Ánh mắt bà Chử Cầm hơi buông lỏng.
Cố Tương ở bên cạnh nói: “Anh ấy là bác sĩ.”
Cao Kình mỉm cười: “Cô ngồi máy bay mệt nhọc, không bằng chúng ta lên xe trước rồi trò chuyện, để cháu giúp cô cầm hành lý.”
Bà Chử Cầm đưa hành lý cho anh, khách sáo nói: “Cảm ơn.” Bà lại đeo kính râm lên, kính râm chặn tầm mắt người bên cạnh, ánh mắt của bà lại dừng trên người Cao Kình.
Buổi trưa Quách Thiên Bổn vẫn không nhận được tin nhắn của Tiêu Mân, anh ta muốn hỏi, lại sợ quấy rầy đến Tiêu Mân và Cố Tương, đợi đến gần bốn giờ, còn chưa nhận được tin nhắn, lúc này anh ta mới gọi cho Tiêu Mân. Điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, “Tổng giám đốc, khi nào máy bay của cô Chử hạ cánh? Hiện tại tôi phải lên đường chưa?”
Anh ta hỏi xong, mãi mà không nhận được đáp án, bên đầu kia điện thoại mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
Quách Thiên Bổn kêu lên: “Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?”
“...Tiếp cái rắm!”
Quách Thiên Bổn: “...”
Quách Thiên Bổn nghe thấy được tiếng uống gì đó, anh ta nhíu mày: “Tổng giám đốc, có phải có chuyện gì hay không?”
Bên đầu kia điện thoại nói: “Cậu hỏi Hương Hương xem bây giờ em ấy đang ở đâu, đừng nhắc đến tôi. Hỏi xong thì gọi cho tôi.”
Quách Thiên Bổn: “Vâng.”
Bên ngoài sân bay, Cao Kình đã sớm hẹn taxi chờ, anh và tài xế cùng bỏ hành lý vào cốp sau, mọi người lên xe. Cao Kình ngồi ở ghế cạnh tài xế, hỏi: “Cô có muốn đi ăn chút đồ trước không ạ?”
“Đến khách sạn trước đi.” Bà Chử Cầm báo tên khách sạn.
Xe đi, Cao Kình nói: “Vậy hiện tại cô muốn ăn gì, cháu đặt nhà hàng.”
Bà Chử Cầm nói: “Ăn cơm thì không cần, sau này có cơ hội rồi nói sau.”
Cao Kình nhìn vào gương chiếu hậu, trong gương, anh chỉ có thể nhìn thấy người ngồi phía sau đeo kính râm. Đúng lúc này điện thoại Cố Tương vang lên. Cố Tương bắt máy: “A lô?...Em trở lại Thanh Đông rồi.”
Quách Thiên Bổn đang ngồi ở ghế salon trong nhà, nghe thấy trả lời, ngồi thẳng dậy: “Em về rồi hả?”
Cố Tương: “Vâng.”
Quách Thiên Bổn muốn hỏi cái gì, lại nhanh chóng dừng, “Em đã về đến nhà hay là vừa xuống máy bay?”
Cố Tương: “Em vừa rời khỏi sân bay.”
Quách Thiên Bổn lập tức cầm chìa khóa xe lên: “Anh tới đón em, em đừng gọi taxi.”
Cố Tương: “Không cần đâu, em đang trên xe taxi rồi.”
Quách Thiên Bổn nói: “...Vậy em đón được cô Chử chưa?”
Xe taxi nhanh chóng rời khỏi sân bay lên cao tốc, Cố Tương im lặng. Cô chưa từng nhắc chuyện mẹ muốn tới Thanh Đông với Quách Thiên Bổn. Cô chỉnh lại ba lô bị lệch vai, trả lời: “Đón được rồi...À, em mua cho anh chút đặc sản Hải Châu, qua mấy ngày nữa gặp sẽ đưa cho anh. Tạm biệt.”
Đợi Cố Tương nói chuyện xong, bà Chử Cầm mới hỏi: “Là Quách Thiên Bổn à?”
Cố Tương: “Vâng.”
Bà Chử Cầm cười nói: “Cũng đã lâu mẹ không gặp cậu ta rồi, qua mấy ngày nữa, con giúp mẹ hẹn cậu ta ra cùng ăn bữa cơm. Trong khoảng thời gian này có lẽ cậu ta đã chăm sóc con không ít.”
Cao Kình bình tĩnh nhìn phía trước.
Bà Chử Cầm thuê khách sạn ở trung tâm thành phố, cách bệnh viện Thụy Hoa chưa đến hai mươi phút đi xe. Xuống xe, Cao Kình cầm hành lý xuống, bà Chử Cầm cầm lấy hành lý, nói: “Tự chúng tôi cầm lên là được rồi.” Bà quay sang nói với Cố Tương, “Cũng đừng làm phiền bạn con nữa.” Bà tự động lược bỏ chữ “trai” này.
Cao Kình vẫn mỉm cười: “Cô khách sáo quá.”
Cố Tương đi đến trước mặt Cao Kình, nói với anh: “Hôm nay em ở khách sạn với mẹ, anh về nói một tiếng với bà giúp em.”
Cao Kình: “Ừ, vậy em...”
“Hương Hương, nhanh lên, con tới giúp mẹ check in.” Bà Chử Cầm đã đẩy hành lý vào khách sạn.
Cố Tương kéo cánh tay anh: “Em đi trước, đợi lát nữa em gọi cho anh.”
Cao Kình đưa mắt nhìn theo hai người đi đến quầy lễ tân.
Tài xế taxi hỏi: “Cậu còn đi xe không?”
Cao Kình lên xe.
Làm xong thủ tục check in, bà Chử Cầm và Cố Tương đi thang máy lên trên. Bà bỏ kính râm vào trong túi, hỏi Cố Tương: “Người bạn kia của con cũng biết bà nội sao?”
“Anh ấy ở tầng trên nhà bà.” Cố Tương nói.
“Hả?” Bà Chử Cầm kéo khoá lại, “Vậy thì khéo thật. Đúng rồi, mẹ sẽ ở lại Thanh Đông một thời gian ngắn, con chuyển ra ở với mẹ đi.”
“Con không chuyển.”
“Tại sao?”
Cửa thang máy mở ra, Cố Tương kéo hành lý ra ngoài, nói: “Tại sao con phải chuyển chứ?”
Bà Chử Cầm: “Chúng ta là mẹ con, đương nhiên là nên ở cùng nhau rồi.”
Cố Tương: “Con và bà nội là bà cháu.”
Bà Chử Cầm: “...”
Cố Tương vươn tay: “Thẻ phòng đâu ạ?”
Bà Chử Cầm đưa thẻ phòng cho con gái, Cố Tương mở cửa đi vào.
Bà Chử Cầm nói: “Hiện tại con rất thân với bà nhỉ.”
“Có lẽ vậy.”
“Con quên mẹ đã nói với con phải giữ khoảng cách sao?” Bà Chử Cầm thoáng quan sát phòng, bỏ túi lên ghế salon.
Cố Tương ngồi xuống, “Con thích làm việc theo ý mình.”
Tính cách Cố Tương từ nhỏ đã như thế, cô không phán đoán bậy bạ về những người và chuyện bị chỉ trích, bà Chử Cầm cũng không biết nên nói con gái là người có chủ kiến hay không thích giao du kết bạn. Bà tạm thời bỏ qua chuyện này, hỏi: “Hành lý của con là thế nào, vừa xuống máy bay? Con đi nơi nào?”
Cố Tương trả lời: “Hải Châu.”
“Hải Châu?” Bà Chử Cầm nói, “Con đi Hải Châu làm gì, sao không nói với mẹ.”
Cố Tương nói: “Có một vị bác sĩ Hoa kiều về khoa não đang ở Hải Châu.” Cô không nhắc đến Tiêu Mân.
Bà Chử Cầm cho rằng cô đi cùng Cao Kình, muốn hỏi bọn họ chia phòng ngủ hay là cùng phòng, nhưng vấn đề này sẽ khiến cho Cố Tương cảm thấy khó chịu, tuy nhiên bà cũng sẽ tìm hiểu được sự thật. Lời nói đến bên miệng, bà Chử Cầm bỏ qua một bên, bà hỏi: “Chuyên gia kia nói như thế nào?”
Cố Tương kể lại đơn giản một lần, bà Chử Cầm hỏi kĩ càng chuyện thôi miên, Cố Tương bỏ qua những chuyện riêng tư.
Bà Chử Cầm nghi ngờ: “Chuyện thôi miên này có đáng tin không?”
Cố Tương không trả lời.
Bà Chử Cầm thở dài, khẽ vuốt tóc con gái: “Chúng ta không cần gấp gáp, con đó, thuận lợi hơn hai mươi năm, không có sóng gió tương lai nhân sinh sẽ có khuyết điểm. May mà bây giờ con còn trẻ, có thêm chút kinh nghiệm, sau này con sẽ trưởng thành hơn.”
“Vâng.” Cố Tương nghe lọt tai, mặc dù biết chỉ là mẹ an ủi, thực ra mẹ còn sốt ruột hơn cô. Thấy mẹ đã hỏi tương đối, Cố Tương mở miệng: “Tại sao mẹ không hỏi về Cao Kình?”
Bà Chử Cầm: “Tại sao mẹ phải hỏi về cậu ta?”
“Vâng.” Cố Tương nói một chữ, đứng dậy đi ra chỗ hành lý, lấy ra đồ dùng rửa mặt, sau đó lấy chút đồ ăn vặt, hỏi mẹ cô có ăn hay không.
Bà Chử Cầm không đợi được câu nói tiếp theo của con gái, bà đau đầu dời mắt, nhắm mắt làm ngơ mấy giây, lại nhìn về phía Cố Tương, “Cao Kình kia...”
Cố Tương nhìn về phía mẹ: “Vâng?”
“Sao con lại quen biết cậu ta, qua lại bao lâu rồi?”
Cố Tương nói chi tiết: “Quen ở bệnh viện ạ. Chính thức qua lại mới hơn hai tuần.”
Con gái mới trở lại Thanh Đông hơn hai tháng, vậy mà đã qua lại với người ta hơn hai tuần, bà Chử Cầm không thể tưởng tượng nổi.
Cố Tương hỏi: “Mẹ không phát biểu quan điểm sao?”
“Quan điểm?” Bà Chử Cầm nói, “Quan điểm của mẹ là mẹ không thích cậu ta.”
Cố Tương không cam chịu: “Tại sao?”
Bà Chử Cầm nói: “Cậu ta đường đường là một người đàn ông, còn là một bác sĩ, đi ra ngoài còn trang điểm. Quan trọng nhất là kỹ thuật trang điểm lại không tệ, mặt và màu cổ không hề lệch tông. Hương Hương, đàn ông phải có khí khái đàn ông, suốt ngày tô son trát phấn thì còn ra thể thống gì.”
Cố Tương nhìn trần nhà, sau đó thẳng cổ, nói: “Là con trang điểm cho anh ấy đấy.”
“...Hả?” Chử Cầm nhìn con gái, “Sao con lại trang điểm cho cậu ta?”
Cố Tương nói: “Trên mặt anh ấy có vết thương.”
Chử Cầm: “Bị thương? Sao lại thế?”
Cố Tương không lên tiếng.
“Đánh nhau?”
Cố Tương vẫn không lên tiếng.
Chử Cầm gật đầu: “À, vậy chính là đánh nhau rồi. Một người đàn ông trưởng thành sẽ không đánh nhau, quả nhiên cậu ta không thích hợp với con.”
Cố Tương: “...”
Sau khi Cao Kình trở về, đến nhà bác ăn cơm, sau đó lên nhà, chờ điện thoại của Cố Tương.
Anh không có tâm trạng làm những chuyện khác, không ngừng xem đồng hồ treo trên tường.
Cổ họng ngứa, anh ho khan mấy tiếng, đợi đến hơn bảy giờ vẫn còn chưa nhận được điện thoại, anh rót cho mình một chén rễ bản lam, thuận tiện tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể.
Điện thoại vang lên. Cao Kình bỏ nhiệt kế xuống, lập tức bắt máy: “Hương Hương.”
Cố Tương: “Cao Kình.”
Giọng cô nhẹ nhàng, Cao Kình dựa vào kệ bếp, nói: “Hiện tại đã tiện nói chuyện rồi?”
“Vâng, mẹ em đang tắm. Anh ăn tối chưa?”
“Ăn ở nhà bác rồi, em thì sao?”
“Lúc anh xuống dưới ăn, anh đã nói với bà em chưa?”
“Đã nói rồi.” Cao Kình hắng giọng, “Vậy mai em mới về sao?”
Cố Tương: “Vâng.”
Cao Kình mỉm cười: “Vậy anh chờ em.”
“Vâng.”
Nói chuyện hơn mười phút, Cố Tương bỏ di động xuống, bà Chử Cầm vừa vặn từ trong nhà tắm đi ra, lau tóc hỏi: “Gọi điện thoại cho ai thế?”
Cố Tương: “Bạn trai.”
Bà Chử Cầm: “...”
Căn phòng có hai phòng ngủ, buổi tối Cố Tương một mình một phòng. Trò chuyện xong với mẹ, Cố Tương trở về phòng mình.
Cô không ngủ được, trằn trọc một đêm, sáng hôm sau nghe thấy tiếng báo tin nhắn. Nhìn tin Cao Kình gửi tới, cô hơi ngây ra, không cẩn thận ấn vào khung chat thứ ba trong wechat. Nội dung nói chuyện vẫn còn dừng ở đêm trước, Tiêu Mân hỏi cô có muốn đi uống chút gì không, cô còn chưa nhắn lại. Cố Tương dừng một chút, rời khỏi giao diện, lấy lại tinh thần nhắn cho Cao Kình.
Cao Kình nhìn tin Cố Tương gửi tới. Anh khẽ ho mấy tiếng, đi vào thang máy, thấy thông báo cắt điện, nhắn tin nhắc nhở Cố Tương.
Thang máy đã xuống đến tầng một, Cao Kình đi ra vừa vặn trông thấy bà Văn Phượng Nghi cầm giỏ rau, hơi khom người, vịn vào tường đi. Cao Kình nhíu mày, tiến lên đỡ lấy bà: “Bà ơi, bà không thoải mái sao?”
Bà Văn Phượng Nghi ho khan nói: “Không có, lớn tuổi nên đi đứng như vậy.”
Cao Kình hỏi: “Bà bị cảm ạ?”
Bà Văn Phượng Nghi nói: “Aiz, có lẽ là cảm lạnh rồi.”
Cao Kình: “Vậy bà nên nghỉ ngơi thật nhiều, sao bà đi mua đồ ăn sớm như vậy?”
Bà Văn Phượng Nghi cười nói: “Đi sớm mua đồ mới tươi. Hôm nay Hương Hương về, bà nấu chút đồ ngon cho con bé, buổi tối cháu cũng tới ăn nhé.”
Cao Kình cười, đỡ bà đi vào thang máy: “Cháu tan làm cũng không đúng giờ, hôm nay bà ăn với Hương Hương đi, hôm nào cháu sẽ ăn cùng hai người.”
Nhìn cửa thang máy đóng lại, anh mới quay người rời đi.
Đến bệnh viện, Cao Kình thay quần áo, đi kiểm tra phòng. Hơn mười phút sau y tá Tiểu Mã tìm anh, co đầu rụt cổ nói: “Bác sĩ Cao, bác sĩ Cao.”
Cao Kình quay đầu lại nhìn, đi đến cửa phòng bệnh: “Sao vậy?”
Tiểu Mã nhỏ giọng nói: “Trong phòng bệnh ông Chu Bảo Sinh xảy ra cãi nhau.”
Cao Kình nhíu mày, theo cô ấy đi qua xem.
Trong phòng bệnh của ông Chu Bảo Sinh còn có một người bệnh khác, tiếng cãi nhau khiến người ta không thể nghỉ ngơi. Cao Kình nghe rõ chuyện từ đầu đến cuối. Cô con gái Chu Huân của Chu Bảo Sinh yêu cầu cha chuyển khoa tiếp tục tiếp nhận điều trị ung thư, bà Chu phản đối.
Cao Kình đúng lúc xen vào: “Cô Chu.”
Chu Huân quay đầu lại, trong sự kinh ngạc mang theo chút vui vẻ: “Bác sĩ Cao.”
Cao Kình mỉm cười: “Cô đi công tác về rồi hả?”
Chu Huân nói: “Hôm qua tôi vừa về, tiếc là hôm qua anh lại nghỉ.”
“Vâng, hôm nay tôi mới đi làm.”
Tranh cãi tạm thời gián đoạn, người xem náo nhiệt cũng tản đi. Cao Kình goi Chu Huân ra ban công, mắt nhìn Chu Bảo Sinh không có cách nào đứng dậy và bà Chu đang đút canh, anh nói: “Cô Chu, cô nên tôn trọng nguyện vọng của cha mẹ một chút, thực ra là nguyện vọng của cha cô.”
Chu Huân nhíu mày: “Cha tôi đâu có hiểu chứ. Ông bị bệnh, căn bản sẽ không có lý trí phân tích bệnh tình của mình, chỉ biết nghe theo dì của tôi. Tôi không tin không cứu được, chỉ cần tiếp tục tiếp nhận điều trị, ông nhất định có thể sống thêm một thời gian ngắn.”
“Cô cũng nói là “sống thêm một thời gian ngắn” Cao Kình nói, “Trên thực tế ý thức của cha cô vẫn vô cùng rõ ràng, ông biết rõ chính mình đang nghĩ gì.”
Chu Huân cũng không ủng hộ.
Cao Kình nói: “Không biết cô Chu có từng nghe nói đến chứng đau nhức kéo dài?”
Chu Huân khó hiểu: “Cái gì là chứng đau nhức kéo dài?”
Cao Kình giải thích: “Chứng đau nhức kéo dài chia làm mười cấp, tình huống bây giờ của cha cô là ông khó có thể chịu được đau đớn, trắng đêm không ngủ, loại trình độ đau nhức này, so với phụ nữ khi sinh chỉ kém hơn một chút, ông là đau nhức cấp mười.”
Chu Huân khẽ giật mình.
Cao Kình nói: “Người ngoài chúng ta hình dung được kỹ càng, nhưng thật khó mà chấp nhận được sự đau đớn này. Bình thường cô còn đi làm, cho nên toàn là dì cô ở lại bên ông buổi đêm, cô hiếm khi nhìn thấy tình hình cha mình lúc đó, vậy thì cũng có thể hiểu được.”
Chu Huân im lặng, cuối cùng không còn chống cự như lúc ban đầu.
Gần mười giờ Cố Tương nhắn tin báo cho Cao Kình cô về rồi. Buổi sáng bà Chử Cầm có hẹn, cô ăn sáng xong với mẹ, một mình gọi xe trở lại cư xá. Bên ngoài thang máy dán thông báo cư xá cúp điện, năm giờ chiều khôi phục bình thường. Cố Tương đi thang bộ.
Mười một tầng lầu không phải số lượng nhỏ, vào đến nhà, cổ áo đã ướt đẫm mồ hôi, lao đi tắm, cô đem đồ ăn vặt mua được ở Hải Châu chia cho Đồng Xán Xán, thế mới biết Tiểu Thiện Thiện bị đưa đi rồi.
Đồng Xán Xán nóng đến mặt đổ đầy mồ hôi, bưng lấy bát cơm nuốt cũng không trôi: “Ông bà nội tôi lớn tuổi không trông được trẻ con, Thiện Thiện bị đưa đến nhà dì út tôi rồi. Tan làm tôi phải đi thăm nó.”
Cô lấy từ trong túi ra một miếng bánh ngọt, “Thiện Thiện thích ăn nhất là bánh ngọt, nó nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.” Nói xong, cô ấy cắn hết hơn nửa.
Cố Tương: “...”
Đợi Đồng Xán Xán ăn xong bánh ngọt, Cố Tương mới hỏi: “Anh cô không về ăn cơm trưa sao?”
“Anh ấy ở trong bệnh viện ăn.” Đồng Xán Xán trêu ghẹo, “Hai ba ngày không gặp, nhớ anh ấy rồi à?”
Chuyện Cao Kình đi Hải Châu tìm, cô không nói cho người khác, Cố Tương coi đây là bí mật nhỏ, không trả lời Đồng Xán Xán.
Đồng Xán Xán cho rằng cô thẹn thùng.
Bà Văn Phượng Nghi đã đem tất cả đồ ăn lên, “Khụ khụ, tới dùng cơm.”
Cố Tương đi ăn cơm, Bà Văn Phượng Nghi gắp rau cho cô, bảo cô ăn nhiều một chút. Bà Văn Phượng Nghi lại ho khan mấy tiếng, nói: “Mẹ cháu...”
Cố Tương nhìn về phía bà.
Bà Văn Phượng Nghi bất an hỏi: “Mẹ cháu tới đây làm việc hay thăm cháu?”
Cố Tương trả lời: “Chủ yếu là làm việc ạ.”
“À...vậy mẹ cháu ở lại mấy ngày?”
Cố Tương: “Còn chưa xác định ạ.”
“...Vậy hôm nay cháu ngủ ở nhà sao?”
Cố Tương gật đầu.
Bà Văn Phượng Nghi cười, qua một lát lại hỏi: “Cháu không về Bắc Kinh à?”
Cố Tương nói: “Không ạ.”
Lần này bà Văn Phượng Nghi thật sự cười.
Cố Tương yên tĩnh một lúc, gắp cho bà miếng đậu. Trời nóng, toàn bộ rèm trong nhà đều kéo xuống. Căn phòng không mở cửa sổ quá oi bức, mở ra thì hơi nóng thiêu đốt người, Cố Tương đành phải ở trong phòng khách, kéo rèm lên, chỗ này mát hơn chút so với phòng ngủ. Tay trái quạt, tay phải lật sách, nhìn sách, mí mắt cô dần dần khép lại. Tối hôm qua ngủ không ngon, hiện tại cuối cùng đã mệt nhoài. Cố Tương nằm xuống, trong mộng mơ màng, gió khẽ thổi vào mặt. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng hát: “Gió thu thổi khắp từng thôn trang, lan truyền câu chuyện động lòng người, mỗi một thôn trang đều ngậm đầy nước mắt...”
Cố Tương mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt già nua của bà Văn Phượng Nghi.
Bà Văn Phượng Nghi ngồi trên chiếc ghế đẩu, đang khẽ quạt cho cô, thấy cô tỉnh, Bà Văn Phượng Nghi ngừng lại, “Tỉnh rồi hả?”
Cố Tương nhỏ giọng nói: “Cháu mệt quá.”
Bà Văn Phượng Nghi nói: “Vậy ngủ thêm một lát.”
“Vâng.” Cố Tương nhắm mắt lại.
Bà Văn Phượng Nghi quạt cho cô, qua một lát, bà lại hát từ đầu, giọng vô cùng nhẹ, như là dỗ trẻ con chìm vào giấc ngủ: “Nghé con ăn cỏ bên dốc núi, nhưng không thấy người chăn trâu đâu...”
Cố Tương lần nữa đi vào giấc mộng.
Tỉnh dậy cũng đã lại có điện rồi. Cô che miệng ngáp một cái, đứng dậy nói: “Bà ơi, cháu đi ra ngoài ạ.”
Bà Văn Phượng Nghi ở trong phòng bếp trả lời: “Ừ, đừng về muộn quá, cơm tối sắp xong rồi.”
“Cháu sẽ về nhanh ạ.”
Cố Tương cầm túi lên, đi đến tiệm thuốc gần đó mua chút bối mẫu Tứ Xuyên, lại đi đến tiệm trái cây mua mấy quả lê. Sau khi về nhà, cô bận rộn trong bếp đến hơn tám giờ, trước khi bà Văn Phượng Nghi đi ngủ mang cho bà ăn.
Bà Văn Phượng Nghi tuổi già khẩu vị ít, chỉ ăn được một nửa, còn lại cô bỏ vào tủ lạnh, để đến ngày mai lại ăn. Đợi bà Văn Phượng Nghi về phòng, Cố Tương mới nhận được tin nhắn của Cao Kình.
Cao Kình: “Anh về đến nhà rồi.”
Cố Tương cầm chìa khóa lên, leo lên tầng. Cao Kình mở cửa cho cô. Cố Tương vừa vào nhà, trước tiên nhìn mặt Cao Kình. Dường như không nhìn ra vết thương, cô mở to mắt: “Anh trang điểm à?”
Cao Kình ho khan mấy tiếng, sờ má: “Nhìn ra à?”
“Đương nhiên.” Cố Tương kéo tay anh xuống, “Anh lấy đồ trang điểm ở đâu ra thế?”
Cao Kình nói: “Tối hôm qua lấy từ chỗ bác.”
Cố Tương cũng không hỏi Cao Kình làm thế nào lấy được đồ trang điểm, cô bảo Cao Kình đi tẩy trang.
Cao Kình hỏi: “Tẩy trang?”
Cố Tương: “Tối hôm qua anh không tẩy trang sao?”
Cao Kình nói: “Anh dùng sữa rửa mặt thôi.”
Cố Tương bảo anh chờ một lát, cô vội vàng xuống nhà, cầm túi trang điểm lên. Cố Tương đưa nước và bông tẩy trang cho anh, bảo Cao Kình lau mặt. Vải bông mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, Cao Kình nói: “Cẩn thận quá.”
Cố Tương nói: “Đương nhiên, nếu không sẽ tổn thương làn da.”
Cổ họng Cao Kình hơi ngứa, anh lại ho khan mấy tiếng, nói: “Làn da em rất tốt.”
Cố Tương nói: “Em có chăm sóc mà.” Cô lau hết mặt Cao Kình, sờ trán anh.
Cao Kình hỏi: “Có nóng không?”
“Hình như không.” Cố Tương nhíu mày, “Đêm đó anh ngủ trên sàn nhà bị cảm lạnh sao?”
“Không biết. Qua mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Cao Kình là bác sĩ, cô không cần lo lắng. Cố Tương cất nước tẩy trang, bảo anh đi rửa mặt. Đợi Cao Kình rửa mặt sạch sẽ rồi, Cố Tương sờ vết bầm trên mặt anh. Chưa đến mấy ngày hiển nhiên là vẫn không khá được.
“Không có việc gì.” Cao Kình hôn lòng bàn tay cô.
“Em về nhé?”
“Ừ.”
Hôm nay không có hôn ngủ ngon, Cao Kình sợ cảm lây bệnh cho Cố Tương.
Cố Tương xuống nhà, rửa mặt, trở về phòng đọc sách. Không bao lâu, cô lấy ra một chồng ảnh chụp. Những tấm này đều là Cao Kình cố ý chọn cho cô, nhìn kĩ từng tấm, khóe miệng cô cong lên. Cô cũng đã xem qua rất nhiều lần, không ngờ một tấm ảnh lại có thể xem không biết chán như vậy.
Cố Tương nhìn thời gian, sắp mười một giờ rồi, trước khi ngủ cô để cốc vào phòng bếp. Đang chuẩn bị quay về, cô đột nhiên nghe thấy phía trên có tiếng đồ đạc rơi xuống. Cô sửng sốt xuống, trở về phòng nhắn tin cho Cao Kình. Đợi hơn mười giây, không có phản hồi. Cô lại bấm điện thoại cho anh, vang lên một lúc, không có người nghe. Cố Tương thay dép lê, chạy lên trên. Cô gõ cửa, gọi anh: “Cao Kình, Cao Kình!”
Không ai đáp lại. Cô đang muốn gọi, cửa đột nhiên mở ra.
“Cao Kình!” Cố Tương bắt lấy cánh tay anh.
Sắc mặt Cao Kình đỏ ửng, trên bàn chân còn có xì-dầu, anh né tránh ho khan mấy tiếng, “Sao lại lên đây?”
Cố Tương: “Em nghe thấy trên nhà có tiếng động, gọi điện thoại thì anh không nghe.”
“Anh làm rơi đồ.” Cao Kình nói, “Anh không sao hết, chỉ là lúc lấy nước, cốc đụng vào mấy chai gia vị.”
Tinh thần anh thật sự không tốt, Cố Tương hỏi: “Anh thật sự không sao chứ?”
“Anh giống như có chuyện gì sao?”
Cố Tương gật đầu: “Vâng.”
Cao Kình: “...”
Cố Tương suy nghĩ: “Anh đợi một lát, em lập tức lên ngay.”
Cao Kình nghe thấy tiếng bước chân đi xa cực nhanh, anh giữ cửa ra vào, đợi chưa đến mấy phút, lại nghe thấy tiếng bước chân cực nhanh tới gần. Anh cong khóe miệng, trông thấy Cố Tương bưng lấy thứ gì đó, hơi thở gấp, dừng ở trước mặt anh. Hôm nay cô chạy lên chạy xuống mấy chuyến cũng là vì anh.
Cố Tương nói: “Sao anh vẫn đứng ở cửa ra vào, mau vào đi. Em làm tuyết lê hầm bối mẫu Tứ Xuyên cho anh đấy.”
“Tuyết lê hầm bối mẫu Tứ Xuyên?”
“Vâng, lần trước em bị cảm, bà nội hầm cho em, em ăn ba lần là tốt rồi.”
Cao Kình như thể lần đầu tiên nghe thấy: “Vậy sao.”
Cố Tương đi vào phòng bếp, chuẩn bị cắt quả lê, Cao Kình hỏi: “Em có biết hầm không?”
Cố Tương nói: “Biết chứ, em vừa hầm cho bà mà, bà cũng bị cảm.”
Cao Kình nhìn cô cắt lê, moi hột, bỏ đường phèn, bỏ bối mẫu Tứ Xuyên vào giữa quả lê.
Cố Tương đổ nước vào nồi, để bát lên kệ bếp, vặn bếp ga, ngọn lửa hiện lên.
Lưng cô bị xiết chặt, sau đó đỉnh đầu hơi nặng. Cằm Cao Kình đặt trên đỉnh đầu cô, chăm chú siết chặt, giữ lấy cô. Qua một lát, hơi nước trong nồi bốc lên, anh hôn đỉnh đầu Cố Tương.
Cố Tương điều chỉnh lửa, nói khẽ: “Một tiếng sau có thể ăn rồi.”
“Ừ.”
Nửa đêm ăn hết một bát tuyết lê hầm bối mẫu Tứ Xuyên, sáng hôm sau, Cao Kình cảm giác mình đã khỏe mạnh trở lại. Anh mở cửa ra, nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong hành lang, trái tim như bị bàn tay nhỏ nhéo lấy.
Cố Tương lại mang túi trang điểm xuất hiện, Cao Kình ngoan ngoãn ngồi xuống. Một lát sau, che khuyết điểm hoàn tất, Cao Kình hỏi: “Hôm nay mẹ em có thời gian không?”
“Mẹ em bận rộn nhiều việc, hôm nay cũng hẹn người, anh có việc gì sao?”
“Anh nên chính thức mời cô ăn bữa cơm.”
“Để em hỏi mẹ.” Cố Tương kiểm tra một lần, không có khuyết điểm nào. Cô nói, “Được rồi, anh đi làm đi.”
“Ừ.” Cao Kình hôn trán cô.
Cố Tương nhìn chằm chằm vào miệng anh. Cao Kình chậm rãi nói: “Anh sợ lây cảm cho em.”
Cố Tương: “...”
Cô lại không có ý kia, Cố Tương liếc anh. Cao Kình cười, lại hôn trán cô một cái.
Cố Tương trở về giúp bà Văn Phượng Nghi xử lý đồ ăn, Cao Kình đến bệnh viện đi làm. Đến buổi trưa, anh nhắn tin cho Cố Tương, gửi xong gọi y tá Tiểu Mã: “Đã đưa thuốc cho ông Chu Bách Đông chưa?”
“Ông ấy uống rồi.”
Cao Kình gật đầu, suy nghĩ, quyết định đi xem. Đi đến cửa phòng Chu Bách Đông, anh hơi dừng bước. Trong phòng bệnh có hai người phụ nữ, một người tầm năm sáu mươi tuổi, mặc đồ công sở, một người khác là...
Cao Kình kêu lên: “Cô.”
Bà Chử Cầm quay đầu lại: “À...Suýt chút nữa tôi đã quên rồi...” Bà nói với người bên cạnh, “Thiếu Vân, đây là bác sĩ Cao Kình cha cô vừa nhắc sao.”
Người gọi Thiếu Vân hỏi: “Hai người biết nhau à?”
Bà Chử Cầm cười nói: “Cậu ta là bạn con gái tôi.”
Bà Thiếu Vân bắt tay Cao Kình: “Bác sĩ Cao.”
Cao Kình thò tay, mỉm cười nói: “Chắc đây là bà Chu rồi.”
Bà Chử Cầm nghe thấy, quan sát Cao Kình.
Chu Thiếu Vân mỉm cười: “Đúng vậy, tôi là con gái ông Chu Bách Đông.”
Hai bên trò chuyện mấy câu, cách đó không xa lại đi tới hai người, một người đã đến gần, lên tiếng: “Chị cả, trùng hợp như vậy.”
Ánh mắt Cao Kình và bà Chử Cầm không hẹn mà cùng nhìn vào người đi cùng người đàn ông kia.
Bà Chử Cầm thoáng liếc qua khoé miệng sưng đỏ của đối phương, lại khẽ liếc về phía mặt Cao Kình.
“Khéo thật đấy.” Tiêu Mân nhếch miệng, thấp giọng nói. Đăng bởi: admin
Bà Chử Cầm buông ra, đỡ lấy cô hai vai hỏi: “Có nhớ mẹ không?”
Cố Tương nói: “Có.”
“Là ý gì?”
“Lúc giúp mẹ cầm tài liệu phỏng vấn con nhớ tới mẹ.”
Cao Kình ở bên cạnh nghe được, khóe miệng cong lên.
Bà Chử Cầm khẽ lườm con gái: “Con không thể nói dễ nghe chút à.”
Cố Tương không có cảm giác câu mình vừa nói không dễ nghe, cô giữ chặt tay mẹ, quay người giới thiệu với bà: “Mẹ, đây là Cao Kình, bạn trai con.”
Vừa rồi bà Chử Cầm đã nhìn thấy người đàn ông lạ lẫm đứng bên cạnh con gái, từng có đủ loại phỏng đoán, nhưng từ chính miệng Cố Tương nghe được câu này, vẫn cảm thấy kinh ngạc. Bà nhìn Cố Tương trước mắt, thấy khóe miệng con gái mỉm cười, ánh mắt chờ mong, lúc này bà mới nhìn mặt người tên là “Cao Kình” kia, ánh mắt dò xét đối phương.
Bà Chử Cầm gần năm mươi tuổi, nhưng trông vẫn còn rất trẻ, Hương Hương cũng rất giống bà. Cao Kình tiến lên một bước nói: “Cháu chào cô, cháu là Cao Kình, hiện đang làm việc ở trung tâm trị liệu an bình bệnh viện Thụy Hoa, chủ nhiệm Vu là cấp trên của cháu.”
“À...” Ánh mắt bà Chử Cầm hơi buông lỏng.
Cố Tương ở bên cạnh nói: “Anh ấy là bác sĩ.”
Cao Kình mỉm cười: “Cô ngồi máy bay mệt nhọc, không bằng chúng ta lên xe trước rồi trò chuyện, để cháu giúp cô cầm hành lý.”
Bà Chử Cầm đưa hành lý cho anh, khách sáo nói: “Cảm ơn.” Bà lại đeo kính râm lên, kính râm chặn tầm mắt người bên cạnh, ánh mắt của bà lại dừng trên người Cao Kình.
Buổi trưa Quách Thiên Bổn vẫn không nhận được tin nhắn của Tiêu Mân, anh ta muốn hỏi, lại sợ quấy rầy đến Tiêu Mân và Cố Tương, đợi đến gần bốn giờ, còn chưa nhận được tin nhắn, lúc này anh ta mới gọi cho Tiêu Mân. Điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, “Tổng giám đốc, khi nào máy bay của cô Chử hạ cánh? Hiện tại tôi phải lên đường chưa?”
Anh ta hỏi xong, mãi mà không nhận được đáp án, bên đầu kia điện thoại mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển.
Quách Thiên Bổn kêu lên: “Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?”
“...Tiếp cái rắm!”
Quách Thiên Bổn: “...”
Quách Thiên Bổn nghe thấy được tiếng uống gì đó, anh ta nhíu mày: “Tổng giám đốc, có phải có chuyện gì hay không?”
Bên đầu kia điện thoại nói: “Cậu hỏi Hương Hương xem bây giờ em ấy đang ở đâu, đừng nhắc đến tôi. Hỏi xong thì gọi cho tôi.”
Quách Thiên Bổn: “Vâng.”
Bên ngoài sân bay, Cao Kình đã sớm hẹn taxi chờ, anh và tài xế cùng bỏ hành lý vào cốp sau, mọi người lên xe. Cao Kình ngồi ở ghế cạnh tài xế, hỏi: “Cô có muốn đi ăn chút đồ trước không ạ?”
“Đến khách sạn trước đi.” Bà Chử Cầm báo tên khách sạn.
Xe đi, Cao Kình nói: “Vậy hiện tại cô muốn ăn gì, cháu đặt nhà hàng.”
Bà Chử Cầm nói: “Ăn cơm thì không cần, sau này có cơ hội rồi nói sau.”
Cao Kình nhìn vào gương chiếu hậu, trong gương, anh chỉ có thể nhìn thấy người ngồi phía sau đeo kính râm. Đúng lúc này điện thoại Cố Tương vang lên. Cố Tương bắt máy: “A lô?...Em trở lại Thanh Đông rồi.”
Quách Thiên Bổn đang ngồi ở ghế salon trong nhà, nghe thấy trả lời, ngồi thẳng dậy: “Em về rồi hả?”
Cố Tương: “Vâng.”
Quách Thiên Bổn muốn hỏi cái gì, lại nhanh chóng dừng, “Em đã về đến nhà hay là vừa xuống máy bay?”
Cố Tương: “Em vừa rời khỏi sân bay.”
Quách Thiên Bổn lập tức cầm chìa khóa xe lên: “Anh tới đón em, em đừng gọi taxi.”
Cố Tương: “Không cần đâu, em đang trên xe taxi rồi.”
Quách Thiên Bổn nói: “...Vậy em đón được cô Chử chưa?”
Xe taxi nhanh chóng rời khỏi sân bay lên cao tốc, Cố Tương im lặng. Cô chưa từng nhắc chuyện mẹ muốn tới Thanh Đông với Quách Thiên Bổn. Cô chỉnh lại ba lô bị lệch vai, trả lời: “Đón được rồi...À, em mua cho anh chút đặc sản Hải Châu, qua mấy ngày nữa gặp sẽ đưa cho anh. Tạm biệt.”
Đợi Cố Tương nói chuyện xong, bà Chử Cầm mới hỏi: “Là Quách Thiên Bổn à?”
Cố Tương: “Vâng.”
Bà Chử Cầm cười nói: “Cũng đã lâu mẹ không gặp cậu ta rồi, qua mấy ngày nữa, con giúp mẹ hẹn cậu ta ra cùng ăn bữa cơm. Trong khoảng thời gian này có lẽ cậu ta đã chăm sóc con không ít.”
Cao Kình bình tĩnh nhìn phía trước.
Bà Chử Cầm thuê khách sạn ở trung tâm thành phố, cách bệnh viện Thụy Hoa chưa đến hai mươi phút đi xe. Xuống xe, Cao Kình cầm hành lý xuống, bà Chử Cầm cầm lấy hành lý, nói: “Tự chúng tôi cầm lên là được rồi.” Bà quay sang nói với Cố Tương, “Cũng đừng làm phiền bạn con nữa.” Bà tự động lược bỏ chữ “trai” này.
Cao Kình vẫn mỉm cười: “Cô khách sáo quá.”
Cố Tương đi đến trước mặt Cao Kình, nói với anh: “Hôm nay em ở khách sạn với mẹ, anh về nói một tiếng với bà giúp em.”
Cao Kình: “Ừ, vậy em...”
“Hương Hương, nhanh lên, con tới giúp mẹ check in.” Bà Chử Cầm đã đẩy hành lý vào khách sạn.
Cố Tương kéo cánh tay anh: “Em đi trước, đợi lát nữa em gọi cho anh.”
Cao Kình đưa mắt nhìn theo hai người đi đến quầy lễ tân.
Tài xế taxi hỏi: “Cậu còn đi xe không?”
Cao Kình lên xe.
Làm xong thủ tục check in, bà Chử Cầm và Cố Tương đi thang máy lên trên. Bà bỏ kính râm vào trong túi, hỏi Cố Tương: “Người bạn kia của con cũng biết bà nội sao?”
“Anh ấy ở tầng trên nhà bà.” Cố Tương nói.
“Hả?” Bà Chử Cầm kéo khoá lại, “Vậy thì khéo thật. Đúng rồi, mẹ sẽ ở lại Thanh Đông một thời gian ngắn, con chuyển ra ở với mẹ đi.”
“Con không chuyển.”
“Tại sao?”
Cửa thang máy mở ra, Cố Tương kéo hành lý ra ngoài, nói: “Tại sao con phải chuyển chứ?”
Bà Chử Cầm: “Chúng ta là mẹ con, đương nhiên là nên ở cùng nhau rồi.”
Cố Tương: “Con và bà nội là bà cháu.”
Bà Chử Cầm: “...”
Cố Tương vươn tay: “Thẻ phòng đâu ạ?”
Bà Chử Cầm đưa thẻ phòng cho con gái, Cố Tương mở cửa đi vào.
Bà Chử Cầm nói: “Hiện tại con rất thân với bà nhỉ.”
“Có lẽ vậy.”
“Con quên mẹ đã nói với con phải giữ khoảng cách sao?” Bà Chử Cầm thoáng quan sát phòng, bỏ túi lên ghế salon.
Cố Tương ngồi xuống, “Con thích làm việc theo ý mình.”
Tính cách Cố Tương từ nhỏ đã như thế, cô không phán đoán bậy bạ về những người và chuyện bị chỉ trích, bà Chử Cầm cũng không biết nên nói con gái là người có chủ kiến hay không thích giao du kết bạn. Bà tạm thời bỏ qua chuyện này, hỏi: “Hành lý của con là thế nào, vừa xuống máy bay? Con đi nơi nào?”
Cố Tương trả lời: “Hải Châu.”
“Hải Châu?” Bà Chử Cầm nói, “Con đi Hải Châu làm gì, sao không nói với mẹ.”
Cố Tương nói: “Có một vị bác sĩ Hoa kiều về khoa não đang ở Hải Châu.” Cô không nhắc đến Tiêu Mân.
Bà Chử Cầm cho rằng cô đi cùng Cao Kình, muốn hỏi bọn họ chia phòng ngủ hay là cùng phòng, nhưng vấn đề này sẽ khiến cho Cố Tương cảm thấy khó chịu, tuy nhiên bà cũng sẽ tìm hiểu được sự thật. Lời nói đến bên miệng, bà Chử Cầm bỏ qua một bên, bà hỏi: “Chuyên gia kia nói như thế nào?”
Cố Tương kể lại đơn giản một lần, bà Chử Cầm hỏi kĩ càng chuyện thôi miên, Cố Tương bỏ qua những chuyện riêng tư.
Bà Chử Cầm nghi ngờ: “Chuyện thôi miên này có đáng tin không?”
Cố Tương không trả lời.
Bà Chử Cầm thở dài, khẽ vuốt tóc con gái: “Chúng ta không cần gấp gáp, con đó, thuận lợi hơn hai mươi năm, không có sóng gió tương lai nhân sinh sẽ có khuyết điểm. May mà bây giờ con còn trẻ, có thêm chút kinh nghiệm, sau này con sẽ trưởng thành hơn.”
“Vâng.” Cố Tương nghe lọt tai, mặc dù biết chỉ là mẹ an ủi, thực ra mẹ còn sốt ruột hơn cô. Thấy mẹ đã hỏi tương đối, Cố Tương mở miệng: “Tại sao mẹ không hỏi về Cao Kình?”
Bà Chử Cầm: “Tại sao mẹ phải hỏi về cậu ta?”
“Vâng.” Cố Tương nói một chữ, đứng dậy đi ra chỗ hành lý, lấy ra đồ dùng rửa mặt, sau đó lấy chút đồ ăn vặt, hỏi mẹ cô có ăn hay không.
Bà Chử Cầm không đợi được câu nói tiếp theo của con gái, bà đau đầu dời mắt, nhắm mắt làm ngơ mấy giây, lại nhìn về phía Cố Tương, “Cao Kình kia...”
Cố Tương nhìn về phía mẹ: “Vâng?”
“Sao con lại quen biết cậu ta, qua lại bao lâu rồi?”
Cố Tương nói chi tiết: “Quen ở bệnh viện ạ. Chính thức qua lại mới hơn hai tuần.”
Con gái mới trở lại Thanh Đông hơn hai tháng, vậy mà đã qua lại với người ta hơn hai tuần, bà Chử Cầm không thể tưởng tượng nổi.
Cố Tương hỏi: “Mẹ không phát biểu quan điểm sao?”
“Quan điểm?” Bà Chử Cầm nói, “Quan điểm của mẹ là mẹ không thích cậu ta.”
Cố Tương không cam chịu: “Tại sao?”
Bà Chử Cầm nói: “Cậu ta đường đường là một người đàn ông, còn là một bác sĩ, đi ra ngoài còn trang điểm. Quan trọng nhất là kỹ thuật trang điểm lại không tệ, mặt và màu cổ không hề lệch tông. Hương Hương, đàn ông phải có khí khái đàn ông, suốt ngày tô son trát phấn thì còn ra thể thống gì.”
Cố Tương nhìn trần nhà, sau đó thẳng cổ, nói: “Là con trang điểm cho anh ấy đấy.”
“...Hả?” Chử Cầm nhìn con gái, “Sao con lại trang điểm cho cậu ta?”
Cố Tương nói: “Trên mặt anh ấy có vết thương.”
Chử Cầm: “Bị thương? Sao lại thế?”
Cố Tương không lên tiếng.
“Đánh nhau?”
Cố Tương vẫn không lên tiếng.
Chử Cầm gật đầu: “À, vậy chính là đánh nhau rồi. Một người đàn ông trưởng thành sẽ không đánh nhau, quả nhiên cậu ta không thích hợp với con.”
Cố Tương: “...”
Sau khi Cao Kình trở về, đến nhà bác ăn cơm, sau đó lên nhà, chờ điện thoại của Cố Tương.
Anh không có tâm trạng làm những chuyện khác, không ngừng xem đồng hồ treo trên tường.
Cổ họng ngứa, anh ho khan mấy tiếng, đợi đến hơn bảy giờ vẫn còn chưa nhận được điện thoại, anh rót cho mình một chén rễ bản lam, thuận tiện tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể.
Điện thoại vang lên. Cao Kình bỏ nhiệt kế xuống, lập tức bắt máy: “Hương Hương.”
Cố Tương: “Cao Kình.”
Giọng cô nhẹ nhàng, Cao Kình dựa vào kệ bếp, nói: “Hiện tại đã tiện nói chuyện rồi?”
“Vâng, mẹ em đang tắm. Anh ăn tối chưa?”
“Ăn ở nhà bác rồi, em thì sao?”
“Lúc anh xuống dưới ăn, anh đã nói với bà em chưa?”
“Đã nói rồi.” Cao Kình hắng giọng, “Vậy mai em mới về sao?”
Cố Tương: “Vâng.”
Cao Kình mỉm cười: “Vậy anh chờ em.”
“Vâng.”
Nói chuyện hơn mười phút, Cố Tương bỏ di động xuống, bà Chử Cầm vừa vặn từ trong nhà tắm đi ra, lau tóc hỏi: “Gọi điện thoại cho ai thế?”
Cố Tương: “Bạn trai.”
Bà Chử Cầm: “...”
Căn phòng có hai phòng ngủ, buổi tối Cố Tương một mình một phòng. Trò chuyện xong với mẹ, Cố Tương trở về phòng mình.
Cô không ngủ được, trằn trọc một đêm, sáng hôm sau nghe thấy tiếng báo tin nhắn. Nhìn tin Cao Kình gửi tới, cô hơi ngây ra, không cẩn thận ấn vào khung chat thứ ba trong wechat. Nội dung nói chuyện vẫn còn dừng ở đêm trước, Tiêu Mân hỏi cô có muốn đi uống chút gì không, cô còn chưa nhắn lại. Cố Tương dừng một chút, rời khỏi giao diện, lấy lại tinh thần nhắn cho Cao Kình.
Cao Kình nhìn tin Cố Tương gửi tới. Anh khẽ ho mấy tiếng, đi vào thang máy, thấy thông báo cắt điện, nhắn tin nhắc nhở Cố Tương.
Thang máy đã xuống đến tầng một, Cao Kình đi ra vừa vặn trông thấy bà Văn Phượng Nghi cầm giỏ rau, hơi khom người, vịn vào tường đi. Cao Kình nhíu mày, tiến lên đỡ lấy bà: “Bà ơi, bà không thoải mái sao?”
Bà Văn Phượng Nghi ho khan nói: “Không có, lớn tuổi nên đi đứng như vậy.”
Cao Kình hỏi: “Bà bị cảm ạ?”
Bà Văn Phượng Nghi nói: “Aiz, có lẽ là cảm lạnh rồi.”
Cao Kình: “Vậy bà nên nghỉ ngơi thật nhiều, sao bà đi mua đồ ăn sớm như vậy?”
Bà Văn Phượng Nghi cười nói: “Đi sớm mua đồ mới tươi. Hôm nay Hương Hương về, bà nấu chút đồ ngon cho con bé, buổi tối cháu cũng tới ăn nhé.”
Cao Kình cười, đỡ bà đi vào thang máy: “Cháu tan làm cũng không đúng giờ, hôm nay bà ăn với Hương Hương đi, hôm nào cháu sẽ ăn cùng hai người.”
Nhìn cửa thang máy đóng lại, anh mới quay người rời đi.
Đến bệnh viện, Cao Kình thay quần áo, đi kiểm tra phòng. Hơn mười phút sau y tá Tiểu Mã tìm anh, co đầu rụt cổ nói: “Bác sĩ Cao, bác sĩ Cao.”
Cao Kình quay đầu lại nhìn, đi đến cửa phòng bệnh: “Sao vậy?”
Tiểu Mã nhỏ giọng nói: “Trong phòng bệnh ông Chu Bảo Sinh xảy ra cãi nhau.”
Cao Kình nhíu mày, theo cô ấy đi qua xem.
Trong phòng bệnh của ông Chu Bảo Sinh còn có một người bệnh khác, tiếng cãi nhau khiến người ta không thể nghỉ ngơi. Cao Kình nghe rõ chuyện từ đầu đến cuối. Cô con gái Chu Huân của Chu Bảo Sinh yêu cầu cha chuyển khoa tiếp tục tiếp nhận điều trị ung thư, bà Chu phản đối.
Cao Kình đúng lúc xen vào: “Cô Chu.”
Chu Huân quay đầu lại, trong sự kinh ngạc mang theo chút vui vẻ: “Bác sĩ Cao.”
Cao Kình mỉm cười: “Cô đi công tác về rồi hả?”
Chu Huân nói: “Hôm qua tôi vừa về, tiếc là hôm qua anh lại nghỉ.”
“Vâng, hôm nay tôi mới đi làm.”
Tranh cãi tạm thời gián đoạn, người xem náo nhiệt cũng tản đi. Cao Kình goi Chu Huân ra ban công, mắt nhìn Chu Bảo Sinh không có cách nào đứng dậy và bà Chu đang đút canh, anh nói: “Cô Chu, cô nên tôn trọng nguyện vọng của cha mẹ một chút, thực ra là nguyện vọng của cha cô.”
Chu Huân nhíu mày: “Cha tôi đâu có hiểu chứ. Ông bị bệnh, căn bản sẽ không có lý trí phân tích bệnh tình của mình, chỉ biết nghe theo dì của tôi. Tôi không tin không cứu được, chỉ cần tiếp tục tiếp nhận điều trị, ông nhất định có thể sống thêm một thời gian ngắn.”
“Cô cũng nói là “sống thêm một thời gian ngắn” Cao Kình nói, “Trên thực tế ý thức của cha cô vẫn vô cùng rõ ràng, ông biết rõ chính mình đang nghĩ gì.”
Chu Huân cũng không ủng hộ.
Cao Kình nói: “Không biết cô Chu có từng nghe nói đến chứng đau nhức kéo dài?”
Chu Huân khó hiểu: “Cái gì là chứng đau nhức kéo dài?”
Cao Kình giải thích: “Chứng đau nhức kéo dài chia làm mười cấp, tình huống bây giờ của cha cô là ông khó có thể chịu được đau đớn, trắng đêm không ngủ, loại trình độ đau nhức này, so với phụ nữ khi sinh chỉ kém hơn một chút, ông là đau nhức cấp mười.”
Chu Huân khẽ giật mình.
Cao Kình nói: “Người ngoài chúng ta hình dung được kỹ càng, nhưng thật khó mà chấp nhận được sự đau đớn này. Bình thường cô còn đi làm, cho nên toàn là dì cô ở lại bên ông buổi đêm, cô hiếm khi nhìn thấy tình hình cha mình lúc đó, vậy thì cũng có thể hiểu được.”
Chu Huân im lặng, cuối cùng không còn chống cự như lúc ban đầu.
Gần mười giờ Cố Tương nhắn tin báo cho Cao Kình cô về rồi. Buổi sáng bà Chử Cầm có hẹn, cô ăn sáng xong với mẹ, một mình gọi xe trở lại cư xá. Bên ngoài thang máy dán thông báo cư xá cúp điện, năm giờ chiều khôi phục bình thường. Cố Tương đi thang bộ.
Mười một tầng lầu không phải số lượng nhỏ, vào đến nhà, cổ áo đã ướt đẫm mồ hôi, lao đi tắm, cô đem đồ ăn vặt mua được ở Hải Châu chia cho Đồng Xán Xán, thế mới biết Tiểu Thiện Thiện bị đưa đi rồi.
Đồng Xán Xán nóng đến mặt đổ đầy mồ hôi, bưng lấy bát cơm nuốt cũng không trôi: “Ông bà nội tôi lớn tuổi không trông được trẻ con, Thiện Thiện bị đưa đến nhà dì út tôi rồi. Tan làm tôi phải đi thăm nó.”
Cô lấy từ trong túi ra một miếng bánh ngọt, “Thiện Thiện thích ăn nhất là bánh ngọt, nó nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.” Nói xong, cô ấy cắn hết hơn nửa.
Cố Tương: “...”
Đợi Đồng Xán Xán ăn xong bánh ngọt, Cố Tương mới hỏi: “Anh cô không về ăn cơm trưa sao?”
“Anh ấy ở trong bệnh viện ăn.” Đồng Xán Xán trêu ghẹo, “Hai ba ngày không gặp, nhớ anh ấy rồi à?”
Chuyện Cao Kình đi Hải Châu tìm, cô không nói cho người khác, Cố Tương coi đây là bí mật nhỏ, không trả lời Đồng Xán Xán.
Đồng Xán Xán cho rằng cô thẹn thùng.
Bà Văn Phượng Nghi đã đem tất cả đồ ăn lên, “Khụ khụ, tới dùng cơm.”
Cố Tương đi ăn cơm, Bà Văn Phượng Nghi gắp rau cho cô, bảo cô ăn nhiều một chút. Bà Văn Phượng Nghi lại ho khan mấy tiếng, nói: “Mẹ cháu...”
Cố Tương nhìn về phía bà.
Bà Văn Phượng Nghi bất an hỏi: “Mẹ cháu tới đây làm việc hay thăm cháu?”
Cố Tương trả lời: “Chủ yếu là làm việc ạ.”
“À...vậy mẹ cháu ở lại mấy ngày?”
Cố Tương: “Còn chưa xác định ạ.”
“...Vậy hôm nay cháu ngủ ở nhà sao?”
Cố Tương gật đầu.
Bà Văn Phượng Nghi cười, qua một lát lại hỏi: “Cháu không về Bắc Kinh à?”
Cố Tương nói: “Không ạ.”
Lần này bà Văn Phượng Nghi thật sự cười.
Cố Tương yên tĩnh một lúc, gắp cho bà miếng đậu. Trời nóng, toàn bộ rèm trong nhà đều kéo xuống. Căn phòng không mở cửa sổ quá oi bức, mở ra thì hơi nóng thiêu đốt người, Cố Tương đành phải ở trong phòng khách, kéo rèm lên, chỗ này mát hơn chút so với phòng ngủ. Tay trái quạt, tay phải lật sách, nhìn sách, mí mắt cô dần dần khép lại. Tối hôm qua ngủ không ngon, hiện tại cuối cùng đã mệt nhoài. Cố Tương nằm xuống, trong mộng mơ màng, gió khẽ thổi vào mặt. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng hát: “Gió thu thổi khắp từng thôn trang, lan truyền câu chuyện động lòng người, mỗi một thôn trang đều ngậm đầy nước mắt...”
Cố Tương mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt già nua của bà Văn Phượng Nghi.
Bà Văn Phượng Nghi ngồi trên chiếc ghế đẩu, đang khẽ quạt cho cô, thấy cô tỉnh, Bà Văn Phượng Nghi ngừng lại, “Tỉnh rồi hả?”
Cố Tương nhỏ giọng nói: “Cháu mệt quá.”
Bà Văn Phượng Nghi nói: “Vậy ngủ thêm một lát.”
“Vâng.” Cố Tương nhắm mắt lại.
Bà Văn Phượng Nghi quạt cho cô, qua một lát, bà lại hát từ đầu, giọng vô cùng nhẹ, như là dỗ trẻ con chìm vào giấc ngủ: “Nghé con ăn cỏ bên dốc núi, nhưng không thấy người chăn trâu đâu...”
Cố Tương lần nữa đi vào giấc mộng.
Tỉnh dậy cũng đã lại có điện rồi. Cô che miệng ngáp một cái, đứng dậy nói: “Bà ơi, cháu đi ra ngoài ạ.”
Bà Văn Phượng Nghi ở trong phòng bếp trả lời: “Ừ, đừng về muộn quá, cơm tối sắp xong rồi.”
“Cháu sẽ về nhanh ạ.”
Cố Tương cầm túi lên, đi đến tiệm thuốc gần đó mua chút bối mẫu Tứ Xuyên, lại đi đến tiệm trái cây mua mấy quả lê. Sau khi về nhà, cô bận rộn trong bếp đến hơn tám giờ, trước khi bà Văn Phượng Nghi đi ngủ mang cho bà ăn.
Bà Văn Phượng Nghi tuổi già khẩu vị ít, chỉ ăn được một nửa, còn lại cô bỏ vào tủ lạnh, để đến ngày mai lại ăn. Đợi bà Văn Phượng Nghi về phòng, Cố Tương mới nhận được tin nhắn của Cao Kình.
Cao Kình: “Anh về đến nhà rồi.”
Cố Tương cầm chìa khóa lên, leo lên tầng. Cao Kình mở cửa cho cô. Cố Tương vừa vào nhà, trước tiên nhìn mặt Cao Kình. Dường như không nhìn ra vết thương, cô mở to mắt: “Anh trang điểm à?”
Cao Kình ho khan mấy tiếng, sờ má: “Nhìn ra à?”
“Đương nhiên.” Cố Tương kéo tay anh xuống, “Anh lấy đồ trang điểm ở đâu ra thế?”
Cao Kình nói: “Tối hôm qua lấy từ chỗ bác.”
Cố Tương cũng không hỏi Cao Kình làm thế nào lấy được đồ trang điểm, cô bảo Cao Kình đi tẩy trang.
Cao Kình hỏi: “Tẩy trang?”
Cố Tương: “Tối hôm qua anh không tẩy trang sao?”
Cao Kình nói: “Anh dùng sữa rửa mặt thôi.”
Cố Tương bảo anh chờ một lát, cô vội vàng xuống nhà, cầm túi trang điểm lên. Cố Tương đưa nước và bông tẩy trang cho anh, bảo Cao Kình lau mặt. Vải bông mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, Cao Kình nói: “Cẩn thận quá.”
Cố Tương nói: “Đương nhiên, nếu không sẽ tổn thương làn da.”
Cổ họng Cao Kình hơi ngứa, anh lại ho khan mấy tiếng, nói: “Làn da em rất tốt.”
Cố Tương nói: “Em có chăm sóc mà.” Cô lau hết mặt Cao Kình, sờ trán anh.
Cao Kình hỏi: “Có nóng không?”
“Hình như không.” Cố Tương nhíu mày, “Đêm đó anh ngủ trên sàn nhà bị cảm lạnh sao?”
“Không biết. Qua mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Cao Kình là bác sĩ, cô không cần lo lắng. Cố Tương cất nước tẩy trang, bảo anh đi rửa mặt. Đợi Cao Kình rửa mặt sạch sẽ rồi, Cố Tương sờ vết bầm trên mặt anh. Chưa đến mấy ngày hiển nhiên là vẫn không khá được.
“Không có việc gì.” Cao Kình hôn lòng bàn tay cô.
“Em về nhé?”
“Ừ.”
Hôm nay không có hôn ngủ ngon, Cao Kình sợ cảm lây bệnh cho Cố Tương.
Cố Tương xuống nhà, rửa mặt, trở về phòng đọc sách. Không bao lâu, cô lấy ra một chồng ảnh chụp. Những tấm này đều là Cao Kình cố ý chọn cho cô, nhìn kĩ từng tấm, khóe miệng cô cong lên. Cô cũng đã xem qua rất nhiều lần, không ngờ một tấm ảnh lại có thể xem không biết chán như vậy.
Cố Tương nhìn thời gian, sắp mười một giờ rồi, trước khi ngủ cô để cốc vào phòng bếp. Đang chuẩn bị quay về, cô đột nhiên nghe thấy phía trên có tiếng đồ đạc rơi xuống. Cô sửng sốt xuống, trở về phòng nhắn tin cho Cao Kình. Đợi hơn mười giây, không có phản hồi. Cô lại bấm điện thoại cho anh, vang lên một lúc, không có người nghe. Cố Tương thay dép lê, chạy lên trên. Cô gõ cửa, gọi anh: “Cao Kình, Cao Kình!”
Không ai đáp lại. Cô đang muốn gọi, cửa đột nhiên mở ra.
“Cao Kình!” Cố Tương bắt lấy cánh tay anh.
Sắc mặt Cao Kình đỏ ửng, trên bàn chân còn có xì-dầu, anh né tránh ho khan mấy tiếng, “Sao lại lên đây?”
Cố Tương: “Em nghe thấy trên nhà có tiếng động, gọi điện thoại thì anh không nghe.”
“Anh làm rơi đồ.” Cao Kình nói, “Anh không sao hết, chỉ là lúc lấy nước, cốc đụng vào mấy chai gia vị.”
Tinh thần anh thật sự không tốt, Cố Tương hỏi: “Anh thật sự không sao chứ?”
“Anh giống như có chuyện gì sao?”
Cố Tương gật đầu: “Vâng.”
Cao Kình: “...”
Cố Tương suy nghĩ: “Anh đợi một lát, em lập tức lên ngay.”
Cao Kình nghe thấy tiếng bước chân đi xa cực nhanh, anh giữ cửa ra vào, đợi chưa đến mấy phút, lại nghe thấy tiếng bước chân cực nhanh tới gần. Anh cong khóe miệng, trông thấy Cố Tương bưng lấy thứ gì đó, hơi thở gấp, dừng ở trước mặt anh. Hôm nay cô chạy lên chạy xuống mấy chuyến cũng là vì anh.
Cố Tương nói: “Sao anh vẫn đứng ở cửa ra vào, mau vào đi. Em làm tuyết lê hầm bối mẫu Tứ Xuyên cho anh đấy.”
“Tuyết lê hầm bối mẫu Tứ Xuyên?”
“Vâng, lần trước em bị cảm, bà nội hầm cho em, em ăn ba lần là tốt rồi.”
Cao Kình như thể lần đầu tiên nghe thấy: “Vậy sao.”
Cố Tương đi vào phòng bếp, chuẩn bị cắt quả lê, Cao Kình hỏi: “Em có biết hầm không?”
Cố Tương nói: “Biết chứ, em vừa hầm cho bà mà, bà cũng bị cảm.”
Cao Kình nhìn cô cắt lê, moi hột, bỏ đường phèn, bỏ bối mẫu Tứ Xuyên vào giữa quả lê.
Cố Tương đổ nước vào nồi, để bát lên kệ bếp, vặn bếp ga, ngọn lửa hiện lên.
Lưng cô bị xiết chặt, sau đó đỉnh đầu hơi nặng. Cằm Cao Kình đặt trên đỉnh đầu cô, chăm chú siết chặt, giữ lấy cô. Qua một lát, hơi nước trong nồi bốc lên, anh hôn đỉnh đầu Cố Tương.
Cố Tương điều chỉnh lửa, nói khẽ: “Một tiếng sau có thể ăn rồi.”
“Ừ.”
Nửa đêm ăn hết một bát tuyết lê hầm bối mẫu Tứ Xuyên, sáng hôm sau, Cao Kình cảm giác mình đã khỏe mạnh trở lại. Anh mở cửa ra, nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong hành lang, trái tim như bị bàn tay nhỏ nhéo lấy.
Cố Tương lại mang túi trang điểm xuất hiện, Cao Kình ngoan ngoãn ngồi xuống. Một lát sau, che khuyết điểm hoàn tất, Cao Kình hỏi: “Hôm nay mẹ em có thời gian không?”
“Mẹ em bận rộn nhiều việc, hôm nay cũng hẹn người, anh có việc gì sao?”
“Anh nên chính thức mời cô ăn bữa cơm.”
“Để em hỏi mẹ.” Cố Tương kiểm tra một lần, không có khuyết điểm nào. Cô nói, “Được rồi, anh đi làm đi.”
“Ừ.” Cao Kình hôn trán cô.
Cố Tương nhìn chằm chằm vào miệng anh. Cao Kình chậm rãi nói: “Anh sợ lây cảm cho em.”
Cố Tương: “...”
Cô lại không có ý kia, Cố Tương liếc anh. Cao Kình cười, lại hôn trán cô một cái.
Cố Tương trở về giúp bà Văn Phượng Nghi xử lý đồ ăn, Cao Kình đến bệnh viện đi làm. Đến buổi trưa, anh nhắn tin cho Cố Tương, gửi xong gọi y tá Tiểu Mã: “Đã đưa thuốc cho ông Chu Bách Đông chưa?”
“Ông ấy uống rồi.”
Cao Kình gật đầu, suy nghĩ, quyết định đi xem. Đi đến cửa phòng Chu Bách Đông, anh hơi dừng bước. Trong phòng bệnh có hai người phụ nữ, một người tầm năm sáu mươi tuổi, mặc đồ công sở, một người khác là...
Cao Kình kêu lên: “Cô.”
Bà Chử Cầm quay đầu lại: “À...Suýt chút nữa tôi đã quên rồi...” Bà nói với người bên cạnh, “Thiếu Vân, đây là bác sĩ Cao Kình cha cô vừa nhắc sao.”
Người gọi Thiếu Vân hỏi: “Hai người biết nhau à?”
Bà Chử Cầm cười nói: “Cậu ta là bạn con gái tôi.”
Bà Thiếu Vân bắt tay Cao Kình: “Bác sĩ Cao.”
Cao Kình thò tay, mỉm cười nói: “Chắc đây là bà Chu rồi.”
Bà Chử Cầm nghe thấy, quan sát Cao Kình.
Chu Thiếu Vân mỉm cười: “Đúng vậy, tôi là con gái ông Chu Bách Đông.”
Hai bên trò chuyện mấy câu, cách đó không xa lại đi tới hai người, một người đã đến gần, lên tiếng: “Chị cả, trùng hợp như vậy.”
Ánh mắt Cao Kình và bà Chử Cầm không hẹn mà cùng nhìn vào người đi cùng người đàn ông kia.
Bà Chử Cầm thoáng liếc qua khoé miệng sưng đỏ của đối phương, lại khẽ liếc về phía mặt Cao Kình.
“Khéo thật đấy.” Tiêu Mân nhếch miệng, thấp giọng nói. Đăng bởi: admin
/72
|