Cô nắm tay rất chặt, đầu ngón tay hơi đỏ lên, nếu không phải cô mới cắt móng tay thì có lẽ cô đã đâm chảy máu bàn tay mình rồi.
Lý Chính cầm lấy tay cô, khẽ nhéo hai cái, hỏi Vương Lân Sinh: “Chuyện gì xảy ra?”
Vương Lân Sinh nhìn Chu Diễm, thấy cô không nói một tiếng thì anh nói: “Là thế này, buổi sáng hôm trước có một vụ án gây tai nạn bỏ trốn, dựa vào camera giao thông thì chiếc xe gây tai nạn là xe tải màu trắng, chúng tôi xét biển số xe thì thấy chủ sở hữu là Lý Mai, mẹ của Chu Diễm.”
Lý Chính nói: “Đây không phải việc của cảnh sát giao thông sao?”
Vương Lân Sinh nói: “Đúng thế, nhưng dựa theo lời của nhân chứng thì chúng tôi nghi ngờ vụ tai nạn giao thông này là có kế hoạch.”
Vương Lân Sinh lại nhìn Chu Diễm nói: “Tôi cần mời cô về hỗ trợ điều tra.”
***
Mưa lớn vừa rơi, xe chạy tung bọt trắng xóa.
Trong xe cảnh sát rất lạnh, Lý Chính nắm tay Chu Diễm, nói với người phía trước: “Tắt điều hòa đi.”
Vương Lân Sinh lái xe, nhìn gương chiếu hậu: “Không nóng sao?”
“Ừ, hơi lạnh.”
Tắt khí lạnh đi, Lý Chính vuốt vuốt tay Chu Diễm, Chu Diễm nhắm mắt lại, lắc đầu với anh.
Vương Lân Sinh nhìn hai người qua gương chiếu hậu, nghĩ đến vừa rồi, khi anh thông báo với Chu Diễm, cô chỉ nói một câu: “Có phải các anh nghĩ sai rồi không?”. Sau đó cô vẫn luôn im lặng, vẻ mặt không thay đổi, cho đến khi người bên cạnh cô xuất hiện thì cô mới có phản ứng.”
Cả đường không ai nói gì cho đến khi tới cục cảnh sát.
Trong phòng, Vương Lân Sinh phát video trong camera giao thông, trong màn hình, mưa to tầm tã, hơn sáu giờ sáng, xe nối xe không dứt.
“Sự việc xảy ra vào buổi sáng hôm qua, trời mưa rất to, ở đó không có camera, chúng tôi lấy hình ảnh của đoạn đường gần đó.” Vương Lân Sinh dừng hình ảnh lại, nói: “Cô có biết chiếc xe này không?”
Chu Diễm nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải màu trắng trong màn hình, nói khẽ: “Rất giống xe nhà chúng tôi.”
Vương Lân Sinh liếc cô một cái, để người ta phóng to màn hình lên, chỉ vào biển số xe nói: “Bây giờ thì sao?”
Chu Diễm không nói gì nhưng mặt lại trắng bệch.
Vương Lân Sinh nói tiếp: “Hôm đó bão lớn, trên đường không có người đi đường, may có một nhân viên môi trường, anh ta có thể làm chứng, khi vụ án xảy ra, chưa đến sáu giờ sáng, anh ta đang quét sạch mặt đường thì để ý có một chiếc xe tải dừng lại ở đó, chiếc xe kia vẫn luôn đậu ở đó cho đến khi người bị hại xuất hiện thì nó đâm thẳng tới chỗ người đó.”
Chu Diễm há to miệng, nói: “Nhất định là xe bị trộm rồi.”
Vương Lân Sinh sửng sốt một chút: “Xe không bị trộm, chúng tôi đã điều tra...”
“Điều tra cái gì?” Chu Diễm ngắt lời anh: “Anh nói những điều này như chuyện gì to tát lắm vậy, mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường, có dự mưu, có kế hoạch... phim điện ảnh à?”
Lý Chính nắm lấy bàn tay cô, hỏi: “Người nhân viên môi trường đó có nhìn thấy tài xế không?”
Vương Lân Sinh nói: “Không.”
“Vậy có quay được tận mặt không?”
“Cũng không.”
Lý Chính nói: “Vậy làm sao có thể chứng minh người lái xe là mẹ Chu Diễm?”
“Bởi vì người bị thương ——” Vương Lân Sinh nhìn Chu Diễm: “Người bị thương tên là Cao Trung Quang, cô có biết người này không?”
Chu Diễm lập tức lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết?” Vương Lân Sinh nói: “Lúc cha cô còn sống, ông ấy nhận chức Phó hiệu trưởng, hai gia đình cũng có chút quan hệ, con gái của ông ấy...”
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột nhiên có người la lớn: “Người đâu? Có phải các anh đã bắt được người rồi không? Vì sao không cho tôi gặp! Mở ra!”
Bên ngoài hai cảnh sát không giữ được người, một cô gái vọt vào, bên cạnh còn có một cậu trai đang kéo cô: “Ở đây là cục cảnh sát!”
Cô gái kia sững sờ nhìn Chu Diễm, quên cả việc mình phải làm gì, Chu Diễm đứng lên, nhìn Vương Lân Sinh.
Vương Lân Sinh nhíu mày nói: “Người bị thương là cha cô ấy, Cao Quân, bạn học cấp ba của cô.”
Cao Quân không dám tin, Tưởng Bác Văn ở bên cạnh kinh ngạc kêu: “Chu Diễm!”
“Cậu....” Cao
Lý Chính cầm lấy tay cô, khẽ nhéo hai cái, hỏi Vương Lân Sinh: “Chuyện gì xảy ra?”
Vương Lân Sinh nhìn Chu Diễm, thấy cô không nói một tiếng thì anh nói: “Là thế này, buổi sáng hôm trước có một vụ án gây tai nạn bỏ trốn, dựa vào camera giao thông thì chiếc xe gây tai nạn là xe tải màu trắng, chúng tôi xét biển số xe thì thấy chủ sở hữu là Lý Mai, mẹ của Chu Diễm.”
Lý Chính nói: “Đây không phải việc của cảnh sát giao thông sao?”
Vương Lân Sinh nói: “Đúng thế, nhưng dựa theo lời của nhân chứng thì chúng tôi nghi ngờ vụ tai nạn giao thông này là có kế hoạch.”
Vương Lân Sinh lại nhìn Chu Diễm nói: “Tôi cần mời cô về hỗ trợ điều tra.”
***
Mưa lớn vừa rơi, xe chạy tung bọt trắng xóa.
Trong xe cảnh sát rất lạnh, Lý Chính nắm tay Chu Diễm, nói với người phía trước: “Tắt điều hòa đi.”
Vương Lân Sinh lái xe, nhìn gương chiếu hậu: “Không nóng sao?”
“Ừ, hơi lạnh.”
Tắt khí lạnh đi, Lý Chính vuốt vuốt tay Chu Diễm, Chu Diễm nhắm mắt lại, lắc đầu với anh.
Vương Lân Sinh nhìn hai người qua gương chiếu hậu, nghĩ đến vừa rồi, khi anh thông báo với Chu Diễm, cô chỉ nói một câu: “Có phải các anh nghĩ sai rồi không?”. Sau đó cô vẫn luôn im lặng, vẻ mặt không thay đổi, cho đến khi người bên cạnh cô xuất hiện thì cô mới có phản ứng.”
Cả đường không ai nói gì cho đến khi tới cục cảnh sát.
Trong phòng, Vương Lân Sinh phát video trong camera giao thông, trong màn hình, mưa to tầm tã, hơn sáu giờ sáng, xe nối xe không dứt.
“Sự việc xảy ra vào buổi sáng hôm qua, trời mưa rất to, ở đó không có camera, chúng tôi lấy hình ảnh của đoạn đường gần đó.” Vương Lân Sinh dừng hình ảnh lại, nói: “Cô có biết chiếc xe này không?”
Chu Diễm nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải màu trắng trong màn hình, nói khẽ: “Rất giống xe nhà chúng tôi.”
Vương Lân Sinh liếc cô một cái, để người ta phóng to màn hình lên, chỉ vào biển số xe nói: “Bây giờ thì sao?”
Chu Diễm không nói gì nhưng mặt lại trắng bệch.
Vương Lân Sinh nói tiếp: “Hôm đó bão lớn, trên đường không có người đi đường, may có một nhân viên môi trường, anh ta có thể làm chứng, khi vụ án xảy ra, chưa đến sáu giờ sáng, anh ta đang quét sạch mặt đường thì để ý có một chiếc xe tải dừng lại ở đó, chiếc xe kia vẫn luôn đậu ở đó cho đến khi người bị hại xuất hiện thì nó đâm thẳng tới chỗ người đó.”
Chu Diễm há to miệng, nói: “Nhất định là xe bị trộm rồi.”
Vương Lân Sinh sửng sốt một chút: “Xe không bị trộm, chúng tôi đã điều tra...”
“Điều tra cái gì?” Chu Diễm ngắt lời anh: “Anh nói những điều này như chuyện gì to tát lắm vậy, mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường, có dự mưu, có kế hoạch... phim điện ảnh à?”
Lý Chính nắm lấy bàn tay cô, hỏi: “Người nhân viên môi trường đó có nhìn thấy tài xế không?”
Vương Lân Sinh nói: “Không.”
“Vậy có quay được tận mặt không?”
“Cũng không.”
Lý Chính nói: “Vậy làm sao có thể chứng minh người lái xe là mẹ Chu Diễm?”
“Bởi vì người bị thương ——” Vương Lân Sinh nhìn Chu Diễm: “Người bị thương tên là Cao Trung Quang, cô có biết người này không?”
Chu Diễm lập tức lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết?” Vương Lân Sinh nói: “Lúc cha cô còn sống, ông ấy nhận chức Phó hiệu trưởng, hai gia đình cũng có chút quan hệ, con gái của ông ấy...”
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột nhiên có người la lớn: “Người đâu? Có phải các anh đã bắt được người rồi không? Vì sao không cho tôi gặp! Mở ra!”
Bên ngoài hai cảnh sát không giữ được người, một cô gái vọt vào, bên cạnh còn có một cậu trai đang kéo cô: “Ở đây là cục cảnh sát!”
Cô gái kia sững sờ nhìn Chu Diễm, quên cả việc mình phải làm gì, Chu Diễm đứng lên, nhìn Vương Lân Sinh.
Vương Lân Sinh nhíu mày nói: “Người bị thương là cha cô ấy, Cao Quân, bạn học cấp ba của cô.”
Cao Quân không dám tin, Tưởng Bác Văn ở bên cạnh kinh ngạc kêu: “Chu Diễm!”
“Cậu....” Cao
/47
|