Cả đời người dài dài ngắn ngắn, ngắm phong cảnh, ăn món ngon, hỉ nộ ái ố tham sân si, tất cả đều giống nhau.
Vương Lân Sinh từng xem qua một vài quyển sách, nói rằng mỗi ngày người bình thường sẽ nháy mắt ít nhất một vạn lần, sau đó anh suy nghĩ, mỗi một con mắt mở ra, thế giới sẽ khác đi, bởi vì mặt trời di chuyển, không khí di chuyển, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nói như vậy, mỗi ngày đối với anh sẽ là một vạn cảnh vật khác nhau.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng không có gì khắc sâu trong trí nhớ anh, anh đã năm 18 tuổi nhận được tiền mừng tuổi lần cuối là bao nhiêu, cũng không nhớ rõ nguyên nhân cãi nhau lần đầu với bạn gái.
Thậm chí anh cũng không nhớ rõ vài năm trước có cơn bão nào còn to hơn cơn bão năm nay không, Vương Lân Sinh mở radio trong xe, chạy trên đường về, trong buổi đêm bão, nghĩ đến hai năm trước, từ khi anh bắt đầu kiếp sống cảnh sát, cái ngày mà lần đầu tiên anh trực tiếp cảm nhận được ‘Tính mạng’.
Sẽ luôn có một ngày như vậy, như sóng ngầm chảy trên sông, bị thủy triều thúc đuổi, tay nắm tay lái, chuyển hướng vào đường biển nào đó.
Ngày đó khắc sâu khó quên, được chạm khắc vào chỗ sâu nhất trong ký ức của anh, từ đó về sau đường đi mịt mờ, cuộc sống của anh cũng thay đổi.
Mà ngày đó, có bao nhiêu người cùng nhau trải qua?
Chu Diễm thu ô lại, nhảy qua một bậc thang, đi vào trong phòng.
Trong khoang thuyền đen kịt, cửa sổ đóng đã lâu, mùi dầu bốc lên, cô không nhìn thấy, trong đầu nghĩ đến cấu tạo buồng nhỏ trên tàu.
Vào cửa, ở bên tay trái và phòng bếp, tay phải là buồng vệ sinh.
Đi thẳng vào bên trong, phòng khách kiêm phòng ngủ, hai bên có hai cửa sổ, hai cái cửa chưa bao giờ mở ra, cửa sổ bên phải là chỗ đặt giường, trần nhà rất thấp, người nọ luôn phải cúi đầu.
Xa hơn là phòng ngủ của cô, có một cái bàn học, trước bàn sách có một cái ghế, là người nọ tự tay làm.
Cô đã rất quen thuộc với căn phòng trên sông này rồi, quen thuộc tới mức chính cô cũng không ngờ tới.
Chu Diễm mở đèn lên, đóng cửa lại, bỏ ô vào bể nước.
Trên mặt đất phòng bếp còn đặt chậu hoa và đất, cô không dọn lại mà đi thẳng vào phòng ngủ, ngồi xuống cạnh giường. Nghỉ ngơi trong chốc lát, cô muốn buộc tóc lại, mới nhớ dây không trên tay mình, Chu Diễm nhìn bên cạnh gối, dây buộc tóc bằng cỏ vẫn còn ở đằng kia.
Chỉ là màu sắc không còn được tươi nữa.
Nghĩ nghĩ, cô cầm lấy một quyển sách trên bàn, do dự một giây, lật ra.
Bên trong kẹp một tờ báo, được gấp thành hai đã nhiều năm, số lần lật ra cũng nhiều, trang giấy khó tránh khỏi việc ố vàng và mỏng đi, cũng bởi vì kẹp chặt đã lâu, tờ báo thẳng như được ủi qua.
Chu Diễm nhìn nội dung bên trên rồi mới mở tờ báo ra, ánh mắt nhìn ngày phía trên, ngày 12 tháng 6 năm 201x, đưa tin về ngày 11 tháng 6 năm 201x, cô lật ra nghiêm túc nhìn, như đang đọc một tờ báo mới.
Ánh sáng không đủ, cuối cùng, cô nhìn đến nỗi mắt cay cay mới bỏ báo xuống, không muốn đi rửa mặt nên cô nằm luôn xuống.
Cửa sổ thủy tinh ngăn cản nước mưa ở bên ngoài, mưa rất lớn, lớn hơn nhiều so với mấy lần trước, tiếng mưa va vào sàn tàu đinh tai nhức óc, dường như rơi một lúc nữa có thể lật đổ thuyền.
Chu Diễm che lỗ tai, cuộn mình lại, một lát sau, trở mình, mặt hướng vào tường, bên gối là dây buộc tóc cỏ, cô lại gần, duỗi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng xoa lên.
“Lý Chính...”
***
Lý Chính mở mắt ra, do đóng lại quá lâu, nhất thời không thích ứng được với ngọn đèn, anh đưa tay che đi, sau khi thả xuống, dường như anh ngửi thấy mùi thơm sữa tắm rất nhẹ.
Lý Chính nâng tay lên, ánh mắt nhìn vào cổ tay phải. Trên đó có đeo một dây buộc tóc màu đen, buộc chặt lấy cổ tay anh, cô bé con chưa dùng mấy lần, nhìn dây vẫn còn mới, nhưng mà trên đó vẫn còn lưu lại hương tóc.
Anh nhớ tới một tiếng trước Vương Lân Sinh có nói.
“Hơn mười ngày trước, có một buổi tối cô ấy đến đồn công an xin giúp đỡ, lúc đó là tôi tiếp đón.”
Hơn mười ngày trước...
Lý Chính tính một cái, có lẽ là ở bến tàu Tây Hỗ, lần đầu tiên anh đuổi cô ra khỏi thuyền.
Đuổi cô đi vào buổi tối, anh cùng những người bạn đi ăn cơm, nửa đêm trở về, anh vừa nhảy lên thuyền, chỉ nghe thấy cô lớn tiếng gọi anh ‘Anh ba’, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó đi vào khoang điều khiển.
Tiếng đầu tiên vội vàng, tiếng thứ hai bối rối, tiếng thứ ba thứ tư vô cùng sợ hãi.
Thuyền lái đi, cô gọi tên anh, cả tên cả họ, gọi ‘Lý Chính’, vừa bất lực vừa sợ hãi.
Thì ra đêm đó, cô đi đồn công an.
Anh đã từng đuổi cô đi ba lượt.
Lý Chính kéo dây buộc tóc, ngón tay xoa xoa lên, đôi môi nhẹ nhàng dán vào.
Mùi thơm ngát tràn ngập, trong lòng anh lặng lẽ gọi tên cô.
“Chu Diễm...”
***
Lúc Chu Diễm tỉnh lại, đầu như muốn nổ tung, bên ngoài mưa to không ngừng, cô sờ lên di động, ấn một cái.
Mới bốn giờ rưỡi, thời gian còn sớm.
Chu Diễm xoay người, vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa, nấu chút mì sợi ăn vào bụng, dường như thời gian trở lại hơn hai mươi ngày trước, rõ ràng rất đói nhưng lại không ăn nổi.
Lần kia là đói quá mức, nhưng bây giờ cô lại không đói bụng.
Chu Diễm gắng gượng ăn xong mì, rửa sạch chén, đeo túi sách đi ra cửa
Năm giờ sáng, bình thường trời đã sáng rõ, nhưng bởi vì bão nên sắc trời thoạt nhìn mờ mịt, Chu Diễm che ô ở phía trước, cố gắng đi lên, đi nửa giờ cũng không có xe taxi, 5 giờ 45 có xe bus nhưng bây giờ cũng không thấy bóng dáng, Chu Diễm đành phải lấy điện thoại di động ra, đi theo hướng dẫn đi lên phía trước.
Đi hết bốn trạm xe buýt cả người cô đều bị mưa hắt ướt, nhưng vẫn không gặp được chiếc xe bus nào, nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe taxi, trên xe đã có hành khách.
Chu Diễm lau nước mưa trên mặt, vượt gió tiếp tục đi, đã đến giờ làm việc, xe cộ trên phố cũng đã nhiều hơn, phía trước nhìn ‘mênh mông’ toàn nước, đàn ông cõng phụ nữ và trẻ con đi qua, xe bị chết máy, người đi ủng mặc áo mưc khó khăn bước đi trong gió.
Chu Diễm nhìn bốn phía, không có đường nào nào khác, cô đi theo những người kia, nước tràn qua chân cô, đi một đường, bọt nước tung tóe.
Hai chân Chu Diễm đã mất cảm giác xung quanh đều là nước mưa lạnh buốt, không biết cô đã đi bao lâu rồi, chắc là khoảng 3, 4 giờ, cô không đi được nữa, tìm được trạm xe bus, vịn vào khung quảng cáo nghỉ ngơi.
Túi xách ướt đẫm, may mà bên trong không có sách, Chu Diễm lấy nước ra uống vài ngụm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy trên màn hình điện tử hiện ra dòng chữ đỏ.
“Bởi vì bão, các tuyến đường đều ngập nước, các tuyến xe bus 1, 2, 150, 45, 95 đều đổi tuyến đường.”
Chu Diễm lại uống tiếp mấy ngụm nước, gọi 114 kêu xe, đợi mười phút mà cũng không có xe, không biết có phải đều bị phần mềm thuê xe gọi mất không.
Trên di động của cô cũng không gắn phần mềm đó.
Chu Diễm thả chai nước vào túi, bật ô lên, tiếp tục đi theo chỉ dẫn, lại đi gần một giờ, cuối cùng cũng gặp được xe bus 150 đã thay đổi tuyến đường.
Cô lên xe, hai chân mềm nhũn, người lảo đảo, một chị gái đỡ lấy cô: “Ôi, em không sao chứ?”
Chu Diễm lắc đầu: “Không có việc gì.”
Môi cô trắng bệch, hoa cả mắt, một chàng trai tốt bụng nhường chỗ cho cô: “Lại đây, cô ngồi chỗ của tôi đi.”
Chu Diễm: “Không cần.”
Chị gái đỡ lấy cô qua: “Mau ngồi xuống đi, đừng để bị ngất, sao lại ướt thế này, em đi làm hay đến trường thế?”
Chu Diễm ngồi xuống ghế, xoa chân không nói lên lời.
Giọng chị gái trở nên thấp hơn: “Đừng khóc, hay là không thoải mái ở đâu.
“Không khóc…” Chu Diễm khẽ nói: “Cảm ơn.”
Đi ra khỏi nhà từ năm giờ, bắt hai chuyến xe, đến nơi đã hơn mười giờ.
Một chiếc xe cảnh sát đi tới, ánh đèn chói mắt, rú còi đi qua bên người cô. Chu Diễm còn chưa đi đến cửa chính đã thấy một người đàn ông đi ra, người đó nhìn thấy cô cũng sững sờ.
Lâm Thái nhìn Chu Diễm, im lặng một lúc, sau đó mới bật ô lên, nói: “Tôi đi mua đồ ăn sáng, cô vào đi.”
Chu Diễm hỏi: “Còn chưa thả người sao?”
“Chưa.”
“Đã qua 12 giờ.”
Lâm Thái im lặng vài giây, nói: “Đợi lát nữa tôi phải đi tìm luật sư giúp đỡ.”
“… Có ý gì?”
“Hơi khó giải quyết.”
“Lưu Đào chết rồi à?
Lâm Thái hơi ngừng lại: “Không chết, cứu được rồi, nhưng cũng tìm được mấy đứa còn lại, khẩu cung đều giống nhau.
Chu Diễm cắn răng, hỏi: “Vậy Lý Chính Kiệt đâu?”
“Ở nhà… Á Bình đang khuyên.” Lâm Thái dừng một chút: “Hay là cô về nghỉ, hoặc là đi vào chờ, cô cũng không giúp được gì, vẫn nên trở về đi.”
Chu Diễm không nói chuyện, đi qua anh ta đi vào, Lâm Thái nhìn theo cô, đến khi không thấy bóng dáng nữa, anh ta mới giương ô lên, đi vào trong mưa, lái xe đến một cửa hàng gần đó, mua cà phê và sandwich, vừa định trả tiền, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm một phần nữa.”
Về đến đồn cảnh sát, thấy Chu Diễm vẫn ngồi ở vị trí chờ ngày hôm qua, mấy người cảnh sát đi qua nhìn cô, xì xào bàn tán. Lâm Thái đưa cà phê và sandwich cho cô, nói: “Đã ăn chưa?”
“Ăn rồi, không cần.”
Lâm Thái để đồ sang bên cạnh: “Đói bụng thì ăn thêm đi.”
Chu Diễm nhìn cảnh sát đi tới đi lui trước mặt, nước từ trán rơi xuống mặt, cô lau đi.
Lâm Thái căn một miếng sandwich nói: “Chuyện này cũng không khó, chỉ cần Tiểu Kiệt chịu nói thật là được, nhưng thằng bé không chịu, Lý Chính cũng sẽ không nói nhiều.”
“… Tại sao?”
“Việc nhà.” Lâm Thái bỏ sandwich xuống, nhai nhai trong miệng rồi nuốt xuống, suy nghĩ một chút lại nói: “Lý Chính học xong cấp ba thì nghỉ học, làm đầu bếp trên thuyền một năm, sau đó đi theo anh trai sang Italy đãi vàng, lúc đó Thẩm Á Bình thi đỗ đại học nhưng không chịu học, cũng đi sang Italy, mấy người cũng nhau phấn đầu vài năm mới về.”
“Sau khi về nước làm ăn buôn bán, cũng có chút tài sản, tôi cũng đi theo mấy người bọn họ, đó là những năm náo nhiệt nhất, mỗi tháng lên du thuyền ra biển một hai lần, ăn toàn là sơn hào hải vị, đừng nhìn Lý Chính bây giờ nhìn như dân công, năm đó cậu ta ăn mặc đủ để cô có thể mua một ngôi nhà nhỏ ở nơi này, tất cả đều là do mấy người cũng nhau phấn đấu...”
Chu Diễm hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Về sau…”
***
“Là ông ta hại chết cha mẹ cháu!”
“Cho nên bây giờ cháu muốn hại chết anh ấy sao? Hại chết chú ruột của cháu?!”
“Cháu nói đều là sự thật!” Lý Chính Kiệt quát.
“Cháu thôi nói những điều vô tích sự đi!” Thẩm Á Bình ném máy chơi game trong tay về phía nó, ‘Bộp’ một cái, đập trúng mặt nó.
Trong TV, tiếng trò trơi phát ra: “Game over!”
Lý Chính Kiệt trừng mắt nhìn Thẩm Á Bình, nhặt máy chơi game trên ghế salon, tiếp tục chơi. Thẩm Á Bình tát một cái, đánh rơi cả máy chơi game.
Lý Chính Kiệt bỗng nhiên đứng lên, hô: “Ông ta đã hại chết ba mẹ cháu, cũng là chị gái và anh rể của dì, không phải dì đã tận mắt nhìn thấy bọn họ nhảy lầu sao, không phải suýt nữa dì cũng nhảy xuống đấy ư, ông ta đã bức chết ba mẹ cháu, bây giờ còn có thể tự do tự tại, dựa vào cái gì chứ!”
Lý Chính Kiệt cầm lấy thánh kinh trên bàn trà, lớn tiếng nói: “Không phải mỗi tuần dì đều đi lễ cầu xin sao? Không phải tháng trước dì còn chạm phải thủy tinh trong nhà ăn sao, để cả người đều bị thương? Hôm đó là ngày giỗ của bọn họ, chính dì cũng không quên được, vì sao dì lại muốn cháu phải tha thứ cho ông ta!”
Thẩm Á Bình cầm tay trái mình, miệng vết thương đau âm ỉ, cô nhẫn nại nói: “Đừng coi cảnh sát như kẻ ngốc, không phải mấy đứa nhóc nói là họ sẽ tin, không phải là cnahr sát không thể trị cháu, mà là chú cúa cháu không nói gì cả, cháu làm giả khảu cung, cố ý đổ oan, cháu cho rằng cháu còn là vị thành niên nên không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì sao? Còn cậu bé Lưu Đào kia, rốt cuộc là vì sao mà bị thương, có phải cháu...”
Lý Chính Kiệt sửng sốt, hô lên: “Dì nói bừa gì thế!”
***
Cảnh sát ra ra vào vào, dường như có vụ án cần phải giiar quyết, Chu Diễm ngồi trên ghế, nước mưa trên người đã khô rồi, chỉ còn bắp chân đang buốt, dường như vẫn ngâm trong biển nước lúc trước.
Chu Diễm nói: “Ngày Lý Chính bị đánh, không báo cảnh sát.”
Lâm Thái nói: “Hả?”
“Anh ấy không báo cảnh sát, giống như bây giờ, anh ấy không nói gì cả.”
“... Cậu ta không ngờ Tiểu Kiệt lại nháo thành chuyện lớn.” Lâm Thái vịn trán cười khổ, thở dài.
Lâm Thái dựa lưng vào ghế, nói: “Cầm thứ đó mà ăn, về đi, cô ở đây cũng không giúp được gì đâu.”
Chu Diễm không nói gì.
Lâm Thái cười: “Nãy giờ nghe tôi nói nhiều như vậy, cô vẫn không rõ sao? Nghe được quá khứ của đối phương từ trong miệng người khác, cảm thấy có dễ chịu không? Phải, tôi đang chĩa vào cô, nhưng nói thật, cô nhìn cũng coi như là xinh đẹp, rất khó khiến đàn ông chán ghét cô, có lẽ là cả phụ nữ. Cô nói cô hai mươi tuổi, hai mươi tuổi... Khi Lý Chính 20 tuổi còn đang kiếm tiền cùng Thẩm Á Bình ở Italy đấy, lúc đó cô bao nhiêu tuổi? Với hiện tại, chênh lệch tuổi không sao cả, nhưng cô kém Lý Chính quá nhiều, không phải là chuyện tuổi mà là cô kém mười hai năm kinh nghiêm.”
Chu Diễm không phản bác, chỉ hỏi một câu: “Anh thích Thẩm Á Bình à?”
Lâm Thái im bặt.
Chu Diễm kết luận: “A, anh thích cô ấy.”
Lâm Thái bưng cà phê lên uống ực một hớp, uống xong nói: “Cái này chẳng liên quan gì đến những gì tôi nói.”
“Không có liên quan sao? Không phải anh đang thể hiện ‘tình yêu vĩ đại’ à?”
“Cô...”
“Cùng là đàn ông, anh không chỉ kém một chút so với Lý Chính, Thẩm Á Bình suýt nữa đã nhận giấy kết hôn với anh ấy, phải không? Ánh mắt của cô ấy cũng bình thường, hai người chia tay cô ấy cũng không gặp gỡ anh, anh dùng khuôn mặt nóng dán mông lạnh, anh ‘vĩ đại’ như vậy thì nên làm nghề mục sư, ít nhất mỗi tuần có thể gặp cô ấy một lần ở giáo đường.”
“F***!”
Lâm Thái chửi tục, đang định mắng chửi người thì Chu Diễm cũng chả thèm nhìn anh ta, đứng lên, nhìn cảnh sát vừa đi vào.
“Cảnh sát Vương!”
Trên đồng phục cảnh sát Vương Lân Sinh vương đầy nước mưa, anh phủi phủi, nhìn thoáng qua Chu Diễm, nói: “Cô đến đây bao lâu rồi?”
“Không lâu.”
“Hay là cô nghe tôi, đi về trước đi, có tin gì tôi sẽ báo cô.”
Một cảnh sát chào hỏi Vương Lân Sinh: “Sao rồi, gây chuyện lại chạy à? Là việc của cảnh sát giao thông hay của chúng ta?”
Vương Lân Sinh nói: “Lát nữa sẽ nói cho cậu.”
Chu Diễm hỏi: “Anh bận rộn lắm sao?”
Vương Lân Sinh nói: “Lại vụ án nữa thôi... Thật đấy, cô nghe tôi, về trước đi, mưa gió không dứt, cô ngồi không ở đây cũng không phải chuyện hay.”
Chu Diễm gật đầu: “Tôi sẽ đi.”
Vương Lân Sinh không ngờ lại thuyết phục được cô nhanh như vậy.
Chu Diễm hỏi: “Anh có biết nhà hàng hôm qua ở chỗ nào không?”
“Hả?”
Chu Diễm nói: “Nhà hàng tiếng Y đó, tôi tìm không thấy vị trí, ngày hôm qua thì đi với người khác, quên ở đâu rồi.”
Rốt cuộc Lâm Thái không nhịn được mà hỏi: “Cô muốn tới đó làm gì?”
Chu Diễm nhìn anh ta một cái nói: “Không phải anh bảo chuyện này nói khó không khó, chỉ cần Lý Chính Kiệt nói thật là được sao?”
***
Đã giữa trưa rồi.
Vương Lân Sinh uống một chén nước, nghĩ nghĩ, lại rót một chén, đi vào phòng thẩm vấn tối qua, để cốc xuống trước mặt Lý Chính: “Uống nước, lát chúng tôi mua cơm trưa.”
Lý Chính có vẻ mệt mỏi nhưng không thấy hiện trên mặt, anh uống hết nước rồi hỏi: “Tối hôm qua anh có đưa Chu Diễm đến khách sạn không?”
Vương Lân Sinh nói: “Không, cô ấy trở lại thuyền.”
Lý Chính cười cười, dường như cũng nghĩ vậy.
Vương Lân Sinh nói: “Vừa rồi cô ấy chờ ở bên ngoài, bây giờ đã đi rồi.”
“... Ừ.”
Vương Lân Sinh là cảnh sát, năng lực quan sát và logic rất cao, anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Hôm nay đường ngập rất nhiều, rất nhiều xe bus cũng đổi tuyến đường, hôm qua tôi nhìn xe đi từ bến tàu tới đây... Có lẽ hôm nay cô ấy đã phải đi mấy tiếng mới đén được chỗ này, có lẽ là ba bốn tiếng gì đó, nửa bắp chân đều là bùn, sắc mặt cũng kém, một cô gái chưa quen cuộc sống ở đây, không dễ dàng gì.”
Lý Chính vuốt dây buộc tóc trên cổ tay, dường như chạm tới mái tóc ướt của cô, trong lòng như bị đâm vào.
Vương Lân Sinh nói: “Lúc anh bị đánh không báo cảnh sát, nói là đuổi thời gian trả hàng, không muốn có phiền toái, bây giờ lại không nói gì, tôi nghĩ là, thật ra vụ án này rất dễ điều tra, căn cứ vào manh mối bây giờ, không phải anh thì có thể là bọn họ, anh nói xem, có phải vì mâu thuẫn gia đình, một người hận anh, cho nên thuận nước đẩy thuyền, đổ tội của mình cho anh? Mà anh thì sao, anh thì đang bảo vệ người đó.”
Vương Lân Sinh từng xem qua một vài quyển sách, nói rằng mỗi ngày người bình thường sẽ nháy mắt ít nhất một vạn lần, sau đó anh suy nghĩ, mỗi một con mắt mở ra, thế giới sẽ khác đi, bởi vì mặt trời di chuyển, không khí di chuyển, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nói như vậy, mỗi ngày đối với anh sẽ là một vạn cảnh vật khác nhau.
Anh đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng không có gì khắc sâu trong trí nhớ anh, anh đã năm 18 tuổi nhận được tiền mừng tuổi lần cuối là bao nhiêu, cũng không nhớ rõ nguyên nhân cãi nhau lần đầu với bạn gái.
Thậm chí anh cũng không nhớ rõ vài năm trước có cơn bão nào còn to hơn cơn bão năm nay không, Vương Lân Sinh mở radio trong xe, chạy trên đường về, trong buổi đêm bão, nghĩ đến hai năm trước, từ khi anh bắt đầu kiếp sống cảnh sát, cái ngày mà lần đầu tiên anh trực tiếp cảm nhận được ‘Tính mạng’.
Sẽ luôn có một ngày như vậy, như sóng ngầm chảy trên sông, bị thủy triều thúc đuổi, tay nắm tay lái, chuyển hướng vào đường biển nào đó.
Ngày đó khắc sâu khó quên, được chạm khắc vào chỗ sâu nhất trong ký ức của anh, từ đó về sau đường đi mịt mờ, cuộc sống của anh cũng thay đổi.
Mà ngày đó, có bao nhiêu người cùng nhau trải qua?
Chu Diễm thu ô lại, nhảy qua một bậc thang, đi vào trong phòng.
Trong khoang thuyền đen kịt, cửa sổ đóng đã lâu, mùi dầu bốc lên, cô không nhìn thấy, trong đầu nghĩ đến cấu tạo buồng nhỏ trên tàu.
Vào cửa, ở bên tay trái và phòng bếp, tay phải là buồng vệ sinh.
Đi thẳng vào bên trong, phòng khách kiêm phòng ngủ, hai bên có hai cửa sổ, hai cái cửa chưa bao giờ mở ra, cửa sổ bên phải là chỗ đặt giường, trần nhà rất thấp, người nọ luôn phải cúi đầu.
Xa hơn là phòng ngủ của cô, có một cái bàn học, trước bàn sách có một cái ghế, là người nọ tự tay làm.
Cô đã rất quen thuộc với căn phòng trên sông này rồi, quen thuộc tới mức chính cô cũng không ngờ tới.
Chu Diễm mở đèn lên, đóng cửa lại, bỏ ô vào bể nước.
Trên mặt đất phòng bếp còn đặt chậu hoa và đất, cô không dọn lại mà đi thẳng vào phòng ngủ, ngồi xuống cạnh giường. Nghỉ ngơi trong chốc lát, cô muốn buộc tóc lại, mới nhớ dây không trên tay mình, Chu Diễm nhìn bên cạnh gối, dây buộc tóc bằng cỏ vẫn còn ở đằng kia.
Chỉ là màu sắc không còn được tươi nữa.
Nghĩ nghĩ, cô cầm lấy một quyển sách trên bàn, do dự một giây, lật ra.
Bên trong kẹp một tờ báo, được gấp thành hai đã nhiều năm, số lần lật ra cũng nhiều, trang giấy khó tránh khỏi việc ố vàng và mỏng đi, cũng bởi vì kẹp chặt đã lâu, tờ báo thẳng như được ủi qua.
Chu Diễm nhìn nội dung bên trên rồi mới mở tờ báo ra, ánh mắt nhìn ngày phía trên, ngày 12 tháng 6 năm 201x, đưa tin về ngày 11 tháng 6 năm 201x, cô lật ra nghiêm túc nhìn, như đang đọc một tờ báo mới.
Ánh sáng không đủ, cuối cùng, cô nhìn đến nỗi mắt cay cay mới bỏ báo xuống, không muốn đi rửa mặt nên cô nằm luôn xuống.
Cửa sổ thủy tinh ngăn cản nước mưa ở bên ngoài, mưa rất lớn, lớn hơn nhiều so với mấy lần trước, tiếng mưa va vào sàn tàu đinh tai nhức óc, dường như rơi một lúc nữa có thể lật đổ thuyền.
Chu Diễm che lỗ tai, cuộn mình lại, một lát sau, trở mình, mặt hướng vào tường, bên gối là dây buộc tóc cỏ, cô lại gần, duỗi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng xoa lên.
“Lý Chính...”
***
Lý Chính mở mắt ra, do đóng lại quá lâu, nhất thời không thích ứng được với ngọn đèn, anh đưa tay che đi, sau khi thả xuống, dường như anh ngửi thấy mùi thơm sữa tắm rất nhẹ.
Lý Chính nâng tay lên, ánh mắt nhìn vào cổ tay phải. Trên đó có đeo một dây buộc tóc màu đen, buộc chặt lấy cổ tay anh, cô bé con chưa dùng mấy lần, nhìn dây vẫn còn mới, nhưng mà trên đó vẫn còn lưu lại hương tóc.
Anh nhớ tới một tiếng trước Vương Lân Sinh có nói.
“Hơn mười ngày trước, có một buổi tối cô ấy đến đồn công an xin giúp đỡ, lúc đó là tôi tiếp đón.”
Hơn mười ngày trước...
Lý Chính tính một cái, có lẽ là ở bến tàu Tây Hỗ, lần đầu tiên anh đuổi cô ra khỏi thuyền.
Đuổi cô đi vào buổi tối, anh cùng những người bạn đi ăn cơm, nửa đêm trở về, anh vừa nhảy lên thuyền, chỉ nghe thấy cô lớn tiếng gọi anh ‘Anh ba’, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó đi vào khoang điều khiển.
Tiếng đầu tiên vội vàng, tiếng thứ hai bối rối, tiếng thứ ba thứ tư vô cùng sợ hãi.
Thuyền lái đi, cô gọi tên anh, cả tên cả họ, gọi ‘Lý Chính’, vừa bất lực vừa sợ hãi.
Thì ra đêm đó, cô đi đồn công an.
Anh đã từng đuổi cô đi ba lượt.
Lý Chính kéo dây buộc tóc, ngón tay xoa xoa lên, đôi môi nhẹ nhàng dán vào.
Mùi thơm ngát tràn ngập, trong lòng anh lặng lẽ gọi tên cô.
“Chu Diễm...”
***
Lúc Chu Diễm tỉnh lại, đầu như muốn nổ tung, bên ngoài mưa to không ngừng, cô sờ lên di động, ấn một cái.
Mới bốn giờ rưỡi, thời gian còn sớm.
Chu Diễm xoay người, vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa, nấu chút mì sợi ăn vào bụng, dường như thời gian trở lại hơn hai mươi ngày trước, rõ ràng rất đói nhưng lại không ăn nổi.
Lần kia là đói quá mức, nhưng bây giờ cô lại không đói bụng.
Chu Diễm gắng gượng ăn xong mì, rửa sạch chén, đeo túi sách đi ra cửa
Năm giờ sáng, bình thường trời đã sáng rõ, nhưng bởi vì bão nên sắc trời thoạt nhìn mờ mịt, Chu Diễm che ô ở phía trước, cố gắng đi lên, đi nửa giờ cũng không có xe taxi, 5 giờ 45 có xe bus nhưng bây giờ cũng không thấy bóng dáng, Chu Diễm đành phải lấy điện thoại di động ra, đi theo hướng dẫn đi lên phía trước.
Đi hết bốn trạm xe buýt cả người cô đều bị mưa hắt ướt, nhưng vẫn không gặp được chiếc xe bus nào, nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe taxi, trên xe đã có hành khách.
Chu Diễm lau nước mưa trên mặt, vượt gió tiếp tục đi, đã đến giờ làm việc, xe cộ trên phố cũng đã nhiều hơn, phía trước nhìn ‘mênh mông’ toàn nước, đàn ông cõng phụ nữ và trẻ con đi qua, xe bị chết máy, người đi ủng mặc áo mưc khó khăn bước đi trong gió.
Chu Diễm nhìn bốn phía, không có đường nào nào khác, cô đi theo những người kia, nước tràn qua chân cô, đi một đường, bọt nước tung tóe.
Hai chân Chu Diễm đã mất cảm giác xung quanh đều là nước mưa lạnh buốt, không biết cô đã đi bao lâu rồi, chắc là khoảng 3, 4 giờ, cô không đi được nữa, tìm được trạm xe bus, vịn vào khung quảng cáo nghỉ ngơi.
Túi xách ướt đẫm, may mà bên trong không có sách, Chu Diễm lấy nước ra uống vài ngụm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy trên màn hình điện tử hiện ra dòng chữ đỏ.
“Bởi vì bão, các tuyến đường đều ngập nước, các tuyến xe bus 1, 2, 150, 45, 95 đều đổi tuyến đường.”
Chu Diễm lại uống tiếp mấy ngụm nước, gọi 114 kêu xe, đợi mười phút mà cũng không có xe, không biết có phải đều bị phần mềm thuê xe gọi mất không.
Trên di động của cô cũng không gắn phần mềm đó.
Chu Diễm thả chai nước vào túi, bật ô lên, tiếp tục đi theo chỉ dẫn, lại đi gần một giờ, cuối cùng cũng gặp được xe bus 150 đã thay đổi tuyến đường.
Cô lên xe, hai chân mềm nhũn, người lảo đảo, một chị gái đỡ lấy cô: “Ôi, em không sao chứ?”
Chu Diễm lắc đầu: “Không có việc gì.”
Môi cô trắng bệch, hoa cả mắt, một chàng trai tốt bụng nhường chỗ cho cô: “Lại đây, cô ngồi chỗ của tôi đi.”
Chu Diễm: “Không cần.”
Chị gái đỡ lấy cô qua: “Mau ngồi xuống đi, đừng để bị ngất, sao lại ướt thế này, em đi làm hay đến trường thế?”
Chu Diễm ngồi xuống ghế, xoa chân không nói lên lời.
Giọng chị gái trở nên thấp hơn: “Đừng khóc, hay là không thoải mái ở đâu.
“Không khóc…” Chu Diễm khẽ nói: “Cảm ơn.”
Đi ra khỏi nhà từ năm giờ, bắt hai chuyến xe, đến nơi đã hơn mười giờ.
Một chiếc xe cảnh sát đi tới, ánh đèn chói mắt, rú còi đi qua bên người cô. Chu Diễm còn chưa đi đến cửa chính đã thấy một người đàn ông đi ra, người đó nhìn thấy cô cũng sững sờ.
Lâm Thái nhìn Chu Diễm, im lặng một lúc, sau đó mới bật ô lên, nói: “Tôi đi mua đồ ăn sáng, cô vào đi.”
Chu Diễm hỏi: “Còn chưa thả người sao?”
“Chưa.”
“Đã qua 12 giờ.”
Lâm Thái im lặng vài giây, nói: “Đợi lát nữa tôi phải đi tìm luật sư giúp đỡ.”
“… Có ý gì?”
“Hơi khó giải quyết.”
“Lưu Đào chết rồi à?
Lâm Thái hơi ngừng lại: “Không chết, cứu được rồi, nhưng cũng tìm được mấy đứa còn lại, khẩu cung đều giống nhau.
Chu Diễm cắn răng, hỏi: “Vậy Lý Chính Kiệt đâu?”
“Ở nhà… Á Bình đang khuyên.” Lâm Thái dừng một chút: “Hay là cô về nghỉ, hoặc là đi vào chờ, cô cũng không giúp được gì, vẫn nên trở về đi.”
Chu Diễm không nói chuyện, đi qua anh ta đi vào, Lâm Thái nhìn theo cô, đến khi không thấy bóng dáng nữa, anh ta mới giương ô lên, đi vào trong mưa, lái xe đến một cửa hàng gần đó, mua cà phê và sandwich, vừa định trả tiền, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm một phần nữa.”
Về đến đồn cảnh sát, thấy Chu Diễm vẫn ngồi ở vị trí chờ ngày hôm qua, mấy người cảnh sát đi qua nhìn cô, xì xào bàn tán. Lâm Thái đưa cà phê và sandwich cho cô, nói: “Đã ăn chưa?”
“Ăn rồi, không cần.”
Lâm Thái để đồ sang bên cạnh: “Đói bụng thì ăn thêm đi.”
Chu Diễm nhìn cảnh sát đi tới đi lui trước mặt, nước từ trán rơi xuống mặt, cô lau đi.
Lâm Thái căn một miếng sandwich nói: “Chuyện này cũng không khó, chỉ cần Tiểu Kiệt chịu nói thật là được, nhưng thằng bé không chịu, Lý Chính cũng sẽ không nói nhiều.”
“… Tại sao?”
“Việc nhà.” Lâm Thái bỏ sandwich xuống, nhai nhai trong miệng rồi nuốt xuống, suy nghĩ một chút lại nói: “Lý Chính học xong cấp ba thì nghỉ học, làm đầu bếp trên thuyền một năm, sau đó đi theo anh trai sang Italy đãi vàng, lúc đó Thẩm Á Bình thi đỗ đại học nhưng không chịu học, cũng đi sang Italy, mấy người cũng nhau phấn đầu vài năm mới về.”
“Sau khi về nước làm ăn buôn bán, cũng có chút tài sản, tôi cũng đi theo mấy người bọn họ, đó là những năm náo nhiệt nhất, mỗi tháng lên du thuyền ra biển một hai lần, ăn toàn là sơn hào hải vị, đừng nhìn Lý Chính bây giờ nhìn như dân công, năm đó cậu ta ăn mặc đủ để cô có thể mua một ngôi nhà nhỏ ở nơi này, tất cả đều là do mấy người cũng nhau phấn đấu...”
Chu Diễm hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Về sau…”
***
“Là ông ta hại chết cha mẹ cháu!”
“Cho nên bây giờ cháu muốn hại chết anh ấy sao? Hại chết chú ruột của cháu?!”
“Cháu nói đều là sự thật!” Lý Chính Kiệt quát.
“Cháu thôi nói những điều vô tích sự đi!” Thẩm Á Bình ném máy chơi game trong tay về phía nó, ‘Bộp’ một cái, đập trúng mặt nó.
Trong TV, tiếng trò trơi phát ra: “Game over!”
Lý Chính Kiệt trừng mắt nhìn Thẩm Á Bình, nhặt máy chơi game trên ghế salon, tiếp tục chơi. Thẩm Á Bình tát một cái, đánh rơi cả máy chơi game.
Lý Chính Kiệt bỗng nhiên đứng lên, hô: “Ông ta đã hại chết ba mẹ cháu, cũng là chị gái và anh rể của dì, không phải dì đã tận mắt nhìn thấy bọn họ nhảy lầu sao, không phải suýt nữa dì cũng nhảy xuống đấy ư, ông ta đã bức chết ba mẹ cháu, bây giờ còn có thể tự do tự tại, dựa vào cái gì chứ!”
Lý Chính Kiệt cầm lấy thánh kinh trên bàn trà, lớn tiếng nói: “Không phải mỗi tuần dì đều đi lễ cầu xin sao? Không phải tháng trước dì còn chạm phải thủy tinh trong nhà ăn sao, để cả người đều bị thương? Hôm đó là ngày giỗ của bọn họ, chính dì cũng không quên được, vì sao dì lại muốn cháu phải tha thứ cho ông ta!”
Thẩm Á Bình cầm tay trái mình, miệng vết thương đau âm ỉ, cô nhẫn nại nói: “Đừng coi cảnh sát như kẻ ngốc, không phải mấy đứa nhóc nói là họ sẽ tin, không phải là cnahr sát không thể trị cháu, mà là chú cúa cháu không nói gì cả, cháu làm giả khảu cung, cố ý đổ oan, cháu cho rằng cháu còn là vị thành niên nên không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì sao? Còn cậu bé Lưu Đào kia, rốt cuộc là vì sao mà bị thương, có phải cháu...”
Lý Chính Kiệt sửng sốt, hô lên: “Dì nói bừa gì thế!”
***
Cảnh sát ra ra vào vào, dường như có vụ án cần phải giiar quyết, Chu Diễm ngồi trên ghế, nước mưa trên người đã khô rồi, chỉ còn bắp chân đang buốt, dường như vẫn ngâm trong biển nước lúc trước.
Chu Diễm nói: “Ngày Lý Chính bị đánh, không báo cảnh sát.”
Lâm Thái nói: “Hả?”
“Anh ấy không báo cảnh sát, giống như bây giờ, anh ấy không nói gì cả.”
“... Cậu ta không ngờ Tiểu Kiệt lại nháo thành chuyện lớn.” Lâm Thái vịn trán cười khổ, thở dài.
Lâm Thái dựa lưng vào ghế, nói: “Cầm thứ đó mà ăn, về đi, cô ở đây cũng không giúp được gì đâu.”
Chu Diễm không nói gì.
Lâm Thái cười: “Nãy giờ nghe tôi nói nhiều như vậy, cô vẫn không rõ sao? Nghe được quá khứ của đối phương từ trong miệng người khác, cảm thấy có dễ chịu không? Phải, tôi đang chĩa vào cô, nhưng nói thật, cô nhìn cũng coi như là xinh đẹp, rất khó khiến đàn ông chán ghét cô, có lẽ là cả phụ nữ. Cô nói cô hai mươi tuổi, hai mươi tuổi... Khi Lý Chính 20 tuổi còn đang kiếm tiền cùng Thẩm Á Bình ở Italy đấy, lúc đó cô bao nhiêu tuổi? Với hiện tại, chênh lệch tuổi không sao cả, nhưng cô kém Lý Chính quá nhiều, không phải là chuyện tuổi mà là cô kém mười hai năm kinh nghiêm.”
Chu Diễm không phản bác, chỉ hỏi một câu: “Anh thích Thẩm Á Bình à?”
Lâm Thái im bặt.
Chu Diễm kết luận: “A, anh thích cô ấy.”
Lâm Thái bưng cà phê lên uống ực một hớp, uống xong nói: “Cái này chẳng liên quan gì đến những gì tôi nói.”
“Không có liên quan sao? Không phải anh đang thể hiện ‘tình yêu vĩ đại’ à?”
“Cô...”
“Cùng là đàn ông, anh không chỉ kém một chút so với Lý Chính, Thẩm Á Bình suýt nữa đã nhận giấy kết hôn với anh ấy, phải không? Ánh mắt của cô ấy cũng bình thường, hai người chia tay cô ấy cũng không gặp gỡ anh, anh dùng khuôn mặt nóng dán mông lạnh, anh ‘vĩ đại’ như vậy thì nên làm nghề mục sư, ít nhất mỗi tuần có thể gặp cô ấy một lần ở giáo đường.”
“F***!”
Lâm Thái chửi tục, đang định mắng chửi người thì Chu Diễm cũng chả thèm nhìn anh ta, đứng lên, nhìn cảnh sát vừa đi vào.
“Cảnh sát Vương!”
Trên đồng phục cảnh sát Vương Lân Sinh vương đầy nước mưa, anh phủi phủi, nhìn thoáng qua Chu Diễm, nói: “Cô đến đây bao lâu rồi?”
“Không lâu.”
“Hay là cô nghe tôi, đi về trước đi, có tin gì tôi sẽ báo cô.”
Một cảnh sát chào hỏi Vương Lân Sinh: “Sao rồi, gây chuyện lại chạy à? Là việc của cảnh sát giao thông hay của chúng ta?”
Vương Lân Sinh nói: “Lát nữa sẽ nói cho cậu.”
Chu Diễm hỏi: “Anh bận rộn lắm sao?”
Vương Lân Sinh nói: “Lại vụ án nữa thôi... Thật đấy, cô nghe tôi, về trước đi, mưa gió không dứt, cô ngồi không ở đây cũng không phải chuyện hay.”
Chu Diễm gật đầu: “Tôi sẽ đi.”
Vương Lân Sinh không ngờ lại thuyết phục được cô nhanh như vậy.
Chu Diễm hỏi: “Anh có biết nhà hàng hôm qua ở chỗ nào không?”
“Hả?”
Chu Diễm nói: “Nhà hàng tiếng Y đó, tôi tìm không thấy vị trí, ngày hôm qua thì đi với người khác, quên ở đâu rồi.”
Rốt cuộc Lâm Thái không nhịn được mà hỏi: “Cô muốn tới đó làm gì?”
Chu Diễm nhìn anh ta một cái nói: “Không phải anh bảo chuyện này nói khó không khó, chỉ cần Lý Chính Kiệt nói thật là được sao?”
***
Đã giữa trưa rồi.
Vương Lân Sinh uống một chén nước, nghĩ nghĩ, lại rót một chén, đi vào phòng thẩm vấn tối qua, để cốc xuống trước mặt Lý Chính: “Uống nước, lát chúng tôi mua cơm trưa.”
Lý Chính có vẻ mệt mỏi nhưng không thấy hiện trên mặt, anh uống hết nước rồi hỏi: “Tối hôm qua anh có đưa Chu Diễm đến khách sạn không?”
Vương Lân Sinh nói: “Không, cô ấy trở lại thuyền.”
Lý Chính cười cười, dường như cũng nghĩ vậy.
Vương Lân Sinh nói: “Vừa rồi cô ấy chờ ở bên ngoài, bây giờ đã đi rồi.”
“... Ừ.”
Vương Lân Sinh là cảnh sát, năng lực quan sát và logic rất cao, anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Hôm nay đường ngập rất nhiều, rất nhiều xe bus cũng đổi tuyến đường, hôm qua tôi nhìn xe đi từ bến tàu tới đây... Có lẽ hôm nay cô ấy đã phải đi mấy tiếng mới đén được chỗ này, có lẽ là ba bốn tiếng gì đó, nửa bắp chân đều là bùn, sắc mặt cũng kém, một cô gái chưa quen cuộc sống ở đây, không dễ dàng gì.”
Lý Chính vuốt dây buộc tóc trên cổ tay, dường như chạm tới mái tóc ướt của cô, trong lòng như bị đâm vào.
Vương Lân Sinh nói: “Lúc anh bị đánh không báo cảnh sát, nói là đuổi thời gian trả hàng, không muốn có phiền toái, bây giờ lại không nói gì, tôi nghĩ là, thật ra vụ án này rất dễ điều tra, căn cứ vào manh mối bây giờ, không phải anh thì có thể là bọn họ, anh nói xem, có phải vì mâu thuẫn gia đình, một người hận anh, cho nên thuận nước đẩy thuyền, đổ tội của mình cho anh? Mà anh thì sao, anh thì đang bảo vệ người đó.”
/47
|