SINH ĐỒ

Chương 29 - Chương 29

/47


Ba người mang theo nước mưa dính trên nền đất bước vào. Chu Diễm ở ngoài cửa chùi chân xong, bèn đi theo mấy người đó vào trong.

Nhà hàng không lớn lắm, chỉ có khoảng hơn mười cái bàn, trên bức tường gạch ba màu đỏ, xanh, xám treo đủ các loại tranh sơn dầu, tràn ngập phong cách của nước ngoài. Bên trái còn có một cái cầu thang thông lên tầng hai, một chiếc bàn đặt cạnh tường đang bày ba cái chén uống nước. Ba người kia đã từng ngồi ở vị trí này.

Chu Diễm bất giác nhìn về phía cửa sổ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh và đường cái chính cây ngô đồng kia.

Trương Nghiên Khê đưa tay: “Anh Lý, nghe danh đã lâu.”

Lý Chính bắt tay cô ta, “Xin chào.”

Anh Ngô cũng khách khí bắt tay anh, “Tôi họ Ngô, là bạn đạo với chị em nhà họ Thẩm, hôm nay đại diện cho mấy người anh chị em tới đây để thăm cô ấy. Các vị có việc, tôi không quấy rầy nữa.” Anh ta quay sang Thẩm Á Bình nói: “Tôi về trước đây, chủ nhật tuần sau gặp nhau ở giáo đường nhé.”

“Gặp lại anh ở giáo đường, cám ơn anh Ngô, nhờ anh gửi lời chào của tôi tới mọi người nhé.” Thẩm Á Bình tiễn người ra bên ngoài.

Một cơn gió mang theo vài hạt mưa thổi vào, nhưng chỉ vài giây sau đã bị chặn lại ở ngoài cửa.

Thẩm Á Bình quay về, nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi, uống chút gì không?”

Lâm Thái nhìn đồ uống trên bàn, nhìn chằm chằm vào tách cafe đen, nói: “Cũng giống em, cafe đen.”

Thẩm Á Bình nhìn về phía Lý Chính, Lý Chính nói: “Gì cũng được.”

Cô ấy lại nhìn về phía Chu Diễm, ánh mắt lạnh lạnh nhạt nhạt.

Chu Diễm nói: “Nước lọc, cám ơn.”

Thẩm Á Bình cầm cốc đi xuống bếp, bốn người ngồi xuống. Trên chiếc bàn dài dành cho sáu người ngồi, Chu Diễm và Lý Chính ngồi một bên. Trương Nghiên Khê quan sát Lý Chính.

Là một người đàn ông khoảng gần ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, thoạt nhìn có vẻ cục mịch, mặc một chiếc áo T shirt và quần đơn giản, trên quần áo còn bị nước bùn bắn lên, trông không khác gì một kẻ lao động chân tay, khác hoàn toàn với trong tưởng tượng của cô ta, lại càng không giống với những người quyên góp tiền mà cô ta đã từng tiếp xúc.

Trong lòng Trương Nghiên cảm thấy kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, cười nói: “Anh Lý, tôi và Thẩm Á Bình mới vừa nhắc đến anh, thật không ngờ bây giờ lại được gặp.”

Lý Chính nói: “Cô là người sáng lập ra quỹ Thiên Sứ à?'

“Đúng vậy, tôi họ Trương, tên là Trương Nghiên Khê.”

Lý Chính hỏi: “Có việc gì không?”

Trương Nghiên Khê nói: “Là như vậy, khoảng hai năm trước anh đã quyên góp một suất học bổng, tổng cộng đã trợ giúp được 53 đứa trẻ. Hiện giờ, trong số những đứa trẻ này, có 12 đứa đã thi đậu Đại học. Mấy đứa muốn có cơ hội được đích thân cảm ơn anh trước khi nhập học.”

Chu Diễm không khỏi nhìn sang người bên cạnh.

Lý Chính nói: “Không cần.”

Trương Nghiên Khê cũng đoán được đối phương sẽ cự tuyệt, “Anh Lý...”

“Không phải tôi quyên góp.” Lý Chính ngắt lời cô ta, “Không cần nói nữa.”

“Bất kể anh lấy danh nghĩa của ai để quyên tiền, thì khoản tiền này cũng là chui ra từ túi áo của anh.” Thẩm Á Bình bưng khay tới, đặt nước xuống trước mặt mấy người, cafe đen cho Lâm Thái, nước trái cây cho Trương Nghiên Khê, nước chanh của Chu Diễm và trà xanh của Lý Chính.

Chu Diễm liếc mắt nhìn.

Thẩm Á Bình nói tiếp: “Anh chính là người đã quyên góp.”

Lý Chính trả lời hời hợt: “Tiền cũng đã bỏ ra rồi, tôi cũng không rõ được sử dụng để làm gì, cũng không muốn quan tâm, cho nên không cần phải cám ơn tôi.”

Trương Nghiên Khê sửng sốt, nhưng vẫn nói: “Hai năm trước suất học bổng này của chúng tôi có vấn đề, sau khai giảng mấy đứa nhỏ có lẽ không thể tiếp tục đến trường, nhờ có anh đã quyên góp kịp thời, giúp tụi nhỏ, hơn nữa hai năm qua anh vẫn thường xuyên gửi tiền tới... Có lẽ anh cũng không biết nội dung cụ thể, bởi vì chúng tôi luôn không thể liên lạc được cho anh, nhưng chúng tôi hi vọng anh biết, việc thiện mà anh đã làm, có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tụi nhỏ, tụi nhỏ thật sự là vô cùng cảm kích anh.”

Chu Diễm bưng cốc lên uống một ngụm nước chanh, có lẽ là vắt hơi nhiều chanh, nên hơi bị chua. Nước lọc giải khát là tốt rồi, nhưng người ta lại tốt bụng pha nước canh cho cô, cô không thể kén cá chọn canh.

Chu Diễm lại uống một ngụm, cau mày, mím môi.

Lâm Thái chép miệng, buông tách cà phê than thở một câu: “Vậy mà còn nhớ rõ cậu ấy thích Thiết Quan Âm.” Lại nói, “Cậu định làm anh hùng vô danh hay sao hả? Nhưng bây giờ không có mốt làm chuyện tốt mà không để lại danh tiếng đâu, mà đây cũng không phải chuyện xấu, cho người ta một cơ hội để cảm tạ thôi mà.”

Lý Chính nói: “Liên quan gì đến cậu?”

Lâm Thái tự cảm thấy mất mặt, liếc mắt nhìn Thẩm Á Bình đang gảy móng tay, sờ sờ cái túi nilon trong tay.

Lý Chính kìm nén lại để ứng phó, cầm lấy ly trà uống một ngụm.

Lý Chính nói với Trương Nghiên Khê: “Tôi không thích những chuyện rườm rà, chẳng qua chỉ thuận tay quyên góp tiền cho các người mà thôi, lần sau tôi sẽ đổi nơi khác, quyên tiền còn phiền toái như vậy, tôi ăn no rỗi việc chắc?”

Trương Nghiên Khê cạn lời, nhìn đối phương, nói không ra lời.

Cơn bão này thật to, mới mười giờ, sắc trời bên ngoài đã u ám như màn đêm, cây ngô đồng phía bên kia đường cái bị gió giật, cành khô quăng xuống đất.

Thẩm Á Bình gọi một cú điện thoại báo cho nhân viên nhà hàng hôm nay không cần đến, nghĩ nghĩ một lát, lại đi tới một bên, bấm một dãy số, nhưng mãi không có người nghe, cô thử vài lần, cuối cùng chỉ có thể nhắn cho người đó một cái tin.

Lý Chính hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bên kia. Lâm Thái nhân cơ hội cầm túi nilon đi tới.

Trên bàn chỉ còn lại có ba người, Chu Diễm mấp máy đôi môi khô, nhỏ giọng nói: “Em về trước được không?”

Lý Chính thu hồi tầm mắt nói: “Đợi lát nữa.”

“Em còn có việc.”

Lý Chính liếc cô một cái, Chu Diễm bình tĩnh nhìn lại. Lý Chính hỏi: “Mang tiền không hả?”

Chu Diễm không hé răng.

Lý Chính lại nói: “Đi về nữa không?”

Cửa bị đẩy ra, là một người đàn ông, mọi người cùng quay ra nhìn. Trương Nghiên Khê đứng lên, giới thiệu: “Vị này là phóng viên của đài chúng tôi, Cao An, phụ trách đưa tin các hoạt động có liên quan lần này.”

Lý Chính cười: “Bây giờ các người làm từ thiện, thật là đúng là lắm trò.”

Chu Diễm đột nhiên đứng lên, ghế dựa tạo nên một âm thanh chói tai giống như một con chuột đột nhiên xông vào nơi xa lạ khốn quẫn, rồi kêu lên tiếng “Chít chít”. Rồi sau đó lại chạy trốn khắp nơi

Chu Diễm khựng lại một chút, hỏi: “Tôi có thể dùng nhờ nhà vệ sinh một chút không?”

Thẩm Á Bình chỉ lên tầng: “Dưới tầng hỏng rồi, cô dùng tầng trên đi, trên cửa có một tấm kính mờ, rất dễ nhận ra.”

“Cảm ơn.” Chu Diễm vòng qua Lý Chính, lên tầng.

Tầng hai là chỗ ở riêng tư, vào cửa chính là phòng khách, màu sắc được trang hoàng chủ yếu là màu hồng, khác biệt rất nhiều so với tầng dưới.

Vài căn phòng, hành lang thứ nhất bên tay trái thứ là một căn phòng có cửa sổ kính mờ, Chu Diễm đẩy cửa đi vào.

Nhà vệ sinh rất sạch sẽ, gương cao chừng nửa người, lớn hơn rất nhiều so với trên thuyền, Chu Diễm nhìn mình trong gương, vặn vòi nước, hớt lấy nước để rửa cổ chân.

Nước bùn đã khô lại, nhưng chỉ cần lướt qua vẫn có thể lau dễ dàng. Tay dính đầy bùn, Chu Diễm lại đưa lên vòi nước xối sạch. Cô tì lên bồn rửa tay, lắc lắc chân, như thể làm vậy có thể vẩy đi một ít cảm xúc khó hiểu.

Cô nhớ tới người đàn ông cầm ô đứng dưới tán cây ngô đồng, nhớ tới anh vừa uống trà Thiết Quan Âm, lại nhớ tới tầm mắt luôn hướng về phía nhà hàng của anh.

Chu Diễm lau nước trên cổ chân, đứng thẳng dậy, soi gương thấy tóc mình hơi ướt, bèn cởi cột tóc đuôi ngựa ra, đeo dây buộc tóc màu đen vào cổ tay, rồi xoa xoa mái tóc.

Cô hít sâu hai lần, thở một hơi, mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài, liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ váy màu tím đang ngồi trên ghế sofa.

Thẩm Á Bình đã tháo băng gạc trên tay trái, đang bôi thuốc mỡ, nói: “Nghe nói cô đã dùng thuốc này rồi hả ? Công dụng của nó tốt chứ?”

“... Cũng được.”

“Nếu không có việc gì, thì ngồi đây xem tivi đi, dưới tầng bọn họ đang nói chuyện.”

Thẩm Á Bình mở ti vi cơ, bên trong đang phát lại tin tức ngày hôm qua.

Chu Diễm ngồi xuống đầu bên kia sofa, Thẩm Á Bình nhìn cô một cái, gạt chút thuốc mỡ, bôi lên cánh tay, sau một lát mới hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Chu Diễm cười cười, ai cũng thích hỏi chuyện này.

“20 rồi. Cô thì sao?”

“Lớn hơn cô rất nhiều.”

“Cũng tầm tuổi Lý Chính sao?”

Thẩm Á Bình vặn nắp tuýp thuốc mỡ: “Ừ, nhỏ hơn anh ấy một tuổi.”

“Ồ.” Chu Diễm xem TV, hỏi, “Nơi này của chị là nhà hàng Tây sao?”

“Nhà hàng Ý.”

“Hôm nay không bán hàng à?”

“Thời tiết như thế này, có làm cũng không có lãi.” Thẩm Á Bình lấy ra chiếc bấm móng tay từ trong đĩa hoa quả, vừa sửa móng tay vừa hỏi, “Cô quen anh ấy từ khi nào?”

Chu Diễm thuận miệng nói: “Mới đây thôi.”

Thẩm Á Bình cắt móng tay, không nói nữa.

Chu Diễm thấy trên bàn trà có một quyển kinh Thánh bìa màu đen, chữ màu vàng, to hơn bàn tay một chút, viền màu đỏ. Có lẽ là do ánh mắt của cô quá mức chăm chú, khiến người ngồi đầu bên kia sofa phải chú ý tới, nói: “Lâu rồi tôi không đến giáo đường, trước đó không lâu mở nhà hàng này, lại gặp chuyện ngoài ý muốn nên không thể khai trương, sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra, ngay cả tín ngưỡng cũng sắp quên rồi.”

Thẩm Á Bình cười tự giễu, chỉ vào kinh Thánh, hỏi: “Cô có tin vào Chúa không?”

Chu Diễm lắc đầu: “Không tin.”

Thẩm Á Bình nói: “Trước kia tôi cũng không tin.”

Giọng nói của cô rất khẽ, chỉ giống như đang lầm bầm lầu bầu, động tác dũa móng tay cũng chậm lại, hỏi: “Cô và anh ấy có quan hệ gì?”

Chu Diễm nói: “Tôi và anh ấy tốt lắm.”

Thẩm Á Bình nhìn về phía cô, lần đầu tiên tầm mắt thật sự dừng ở trên người cô, dường như đang quan sát và suy nghĩ.

Chu Diễm thoải mái để cô nhìn, vành tai bắt đầu nóng lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo. Cô cố gắng bỏ qua hai cảm giác trái ngược này.

Thẩm Á Bình nhìn một lát, cũng không nói thêm gì, buông bấm móng tay xuống, khoanh tay, ngồi xem TV cùng cô.

Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy một người ồn ào lên tầng, “Thông được bồn cầu rồi, còn cái nào bị hỏng nữa không?”

Thẩm Á Bình lạnh nhạt trả lời: “Không có, anh lên đây làm gì?”

“Tôi thấy cô mãi chưa xuống...” Lâm Thái đứng chỗ kia, liếc mắt nhìn Chu Diễm, hỏi, “Hai người tán gẫu cái gì vậy?”

Thẩm Á Bình đứng lên, sửa sang lại làn váy rồi đi ra cầu thang, “Tôi xuống đây, anh ngồi đi.”

“Này - -” Lâm Thái đuổi theo cô xuống tầng.

Chu Diễm nhìn TV, tầm mắt chuyển về phía bàn trà, vươn tay, mở ra cuốn kinh Thánh.

“Bọn họ theo Bethlehem lên đường, phải vượt qua một quãng đường xa nữa mới có thể lấy được đạo...”

Chu Diễm lại lật vài tờ, hình như cũng có chút thú vị nên cô đọc rất tập trung. Thấm thoắt đã qua một lúc lâu mà không có người lên gọi cô, đọc một lúc thấy mệt mỏi, cô bèn đứng dậy đi đến bên cửa sổ hít thở không khí.

Cơn bão đã quật ngã những biển quảng cáo ven đường, chỉ còn vài chiếc xe là vẫn hối hả chạy qua, trên đường có hai ba người cầm chiếc ô bị thổi lật bước về phía trước.

Chu Diễm đang muốn đi về, thì đột nhiên thấy một người cầm ô đứng ở bên ngoài nhà hàng, ô che đầu, nên chỉ có thể nhìn thấy trang phục nửa người dưới của người nọ, thoạt nhìn có lẽ là một cậu nhóc.

Cậu ta ló người ra, tránh ở phía trong một chiếc xe để nhìn, qua một lát, lại đội gió to mưa lớn, xoay người chạy.

Chu Diễm nhíu nhíu mày, lại quay lại ngồi lên ghế sofa, cầm cuốn kinh Thánh lên.

Lúc Lý Chính đi lên, đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Bên ngoài cửa sổ mưa tầm tã, cô ngồi ở trong một khoảng không gian màu hồng, im lặng cầm cuốn sách, tĩnh lặng nước sông, mềm mại mà trong veo.

Chu Diễm nghe tiếng, nghiêng đầu, thấy Lý Chính, hỏi: “Đã xong chưa?”

“Mưa to quá, tối nay hãy đi, giờ xuống dưới ăn cơm đã.” Lý Chính nói.

Chu Diễm buông sách, đi ra phía cầu thang, nhìn không chớp mắt đi xuống tầng, Lý Chính dừng một chút, híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, chờ cô sắp sửa đổi hướng, anh mới bước theo.

Dưới tầng hai người kia cũng đột nhiên bị mưa lớn vây khốn, không thể đi được.

Chu Diễm vừa xuống tần, đi chưa được vài bước, cổ tay đã bị người nào đó nắm lấy, cô định giãy ra, thì lập tức bị kéo đến phòng bếp. Chu Diễm gắng sức: “Làm gì vậy!”

Lý Chính lôi kéo cô nói: “Nấu cơm.”

Anh kéo Chu Diễm vào phòng bếp, đá lên cánh cửa một cái.

Chu Diễm tránh khỏi tay anh, xoa cổ tay đi mở cửa, Lý Chính giữ vai cô, xoay người cô, kéo đến gần bếp.

Chu Diễm cả giận nói: “Anh bị bệnh gì vậy? Em không nấu!”

Lý Chính nói: “Anh nấu, em đứng trợ giúp anh.”

Chu Diễm xụ mặt xuống, ngực phập phồng một lát, mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Lý Chính mở tủ lạnh nhìn nhìn, lấy ra một hộp bít tết và một hộp thịt ức gà, lại tìm được mấy gói mì Ý, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Chu Diễm nói: “Cơm.”

Lý Chính lại tìm tìm, tìm được một bát cơm thừa, sau đó lấy thêm một gói phô mai từ trong tủ lạnh.

Chu Diễm nhìn anh trình diễn, cắt nấm cắt cà rốt cắt cà chua, rắc phô mai lên cơm, bỏ vào lò nướng. Rửa sạch mấy thứ rau dưa, thuần thục xé thịt ức gà thành sợi nhỏ, trộn với salad. Phết bơ vào nồ, rán bít tết, lại mở một chai rượu đỏ, hỏi: “Mấy phần chín?”

Chu Diễm nhìn chằm chằm nồi, nói: “Bảy phần.”

Lý Chính lại rán thêm một lát, sau đó dội rượu đỏ vào, ngọn lửa lập tức bùng lên, Chu Diễm lui về phía sau một bước. Lý Chính nhìn về cô, nở nụ cười.

Cơm hấp, salad, bít tết, ba thứ này đặt ở trước mặt Chu Diễm.

Lý Chính lại đưa dao nĩa cho cô, nói: “Ăn đi.”

Chu Diễm không nhận lấy, xem ba món này, nói: “Anh làm cơm Tây thật chuyên nghiệp.”

Lý Chính cắt bít tết, nói: “Mười tám tuổi anh đã lên thuyền rời bến, công việc ban đầu chính là làm đầu bếp.”

Lý Chính rất nhanh đã cắt bít tết xong, thả dao nĩa vào trong khay, chuyển đến trước mặt Chu Diễm, nói: “Nếm thử đi.”

Quá một lát, Chu Diễm mới xiên một miếng.

“Mùi vị thế nào?”

“Cũng được.”

Lý Chính xới một nửa chỗ cơm hấp, ăn như sói như hổ: “Nếm thử hết đi.”

Chu Diễm lại gắp mấy sợi thịt ức gà, hỏi: “Anh không có gì muốn nói à?”

Lý Chính ăn cơm, mồm miệng nhồm nhoàm nghe không rõ: “Nói cái gì? Làm chuyện tốt không để lại danh tiếng sao?”

“... Anh quyên bao nhiêu tiền?”

“Không biết.”

“Tại sao lại quyên tiền?”

“Không tại sao cả.”

“Hiện giờ trên người anh có bao nhiêu tiền?”

“Mười mấy hai mươi đồng gì đó.”

“Cho em mượn hai đồng.”

“...”

Chu Diễm nói: “Em muốn về.”

“Đi xe phải mất bốn đồng.”

“Vậy cho em mượn bốn đồng.”

“Bão, xe bus ngừng hoạt động.” Lý Chính vét cơm thừa trong bát, nói, “Em còn nợ anh 200 đồng đấy.”

“Em sẽ trả.”

“Khi nào thì trả?”

“Khi nào anh cần?”

Lý Chính quăng cái bát không đi, lau miệng, sau một lát, cầm tay cô gắp một gắp salad, nói: “Ăn chút đi.”

Chu Diễm bất động.

Lý Chính sờ tay cô, đụng đến cái dây buộc tóc trên cổ tay rồi xoay tròn. Anh lại nhẹ nhàng tháo ra, đeo lên cổ tay mình, cúi đầu, kéo căng ra rồi lại xoay tròn nó quanh cổ tay.

Lý Chính ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, nói: “Muốn truy tìm căn nguyên của vấn đề?”

Chu Diễm cúi đầu không hé răng, qua một lát, cũng học bộ dáng thản nhiên như thường của anh, nở nụ cười

Lý Chính nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bật cười rồi khe khẽ thở dài, vừa muốn nói gì đó thì cửa phòng bếp đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Lâm Thái sắc mặt cổ quái, đứng ở cửa, gọi: “Lý Chính!”

Lý Chính và Chu Diễm nhìn qua.

Phía sau Lâm Thái dần dần có thêm mấy người, dẫn đầu là hai người, một người mặc đồng phục cảnh sát, người còn lại là một thiếu niên .

Thiếu niên chỉ vào Lý Chính, nói với người cảnh sát: “Chính là anh ta, anh ta đã đánh bạn tôi đến chảy máu lá lách, bây giờ còn đang nằm trong phòng cấp cứu, mau bắt lấy anh ta!”

Chu Diễm lập tức sững người lại, sau vài giây, mới đột nhiên nhận ra thiếu niên kia, không phải là người mấy ngày hôm trước mặc áo in hình đầu lâu, hỏi cô về cánh quạt của điều hòa hay sao?

Chu Diễm quay đầu nhìn Lý Chính, bất giác nắm lấy cổ tay anh, tầm mắt rơi xuống người cảnh sát kia, nói: “Cảnh sát Vương!”

Vương Lân Sinh ngẩn người, cẩn thận nhìn cô gái đang đứng cạnh cái bếp, kinh ngạc nói: “Chu... Chu Diễm?”

/47

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status